Edit: Na | Beta: KhaBản thống kê sát thương giúp hoàn thiện hóa các bước đánh, thường được dùng trong giai đoạn đánh BOSS, không bao gồm giai đoạn đánh quái thường. Trừ phi đám quái thường này có độ khó nhất định, cần đoàn đội cẩn trọng mới được kèm theo trong bản thống kê.
Bản thống kê Diệp Tu đưa lên lúc này là ở giai đoạn đánh Thống Lĩnh Hộ Trại Sa Báo. Trong list, sát thương cao nhất là Hiểu Thương của Ngũ Thần, sau đó là Hàn Yên Nhu của Đường Nhu, tiếp là Bánh Bao Xâm Lấn của Bánh Bao. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu kéo thù hận nhờ sát thương cuối cùng được xếp ở hàng thứ tư.
Dưới tình huống như vậy, ba người đứng đầu cũng không làm OT, tức là dù cho sát thương của họ cao hơn Quân Mạc Tiếu nhưng thù hận vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn OT. Còn Diệp Tu nếu muốn đánh mạnh tất nhiên sẽ đánh thẳng tay. Chỉ là lần này vì BOSS có tấm khiên bảo hộ, người đánh trực diện với BOSS là hắn gặp phải chút phiền toái, nhưng nó không gây ảnh hưởng nhiều tới việc giữ thù hận nên hắn cũng không lên tiếng nhắc mọi người chú ý sát thương. Thành thử khi vừa nhìn số liệu, Ngũ Thần lập tức thấy căng thẳng. Hắn chỉ cần sẩy một chút thôi là sẽ OT, thế mà Diệp Tu lại chẳng nói gì, tên này chắc mẩm sẽ không OT sao? Khả năng tính toán và khống chế cục diện của đại thần thật đáng sợ.
Diệp Tu vốn không quan tâm mất vụ đó, mắt lướt qua rồi lần nữa điểm danh người đứng sau: “E hèm, gì vậy? Hại Người Không Mệt, lần này cậu đánh còn yếu hơn lần trước!”
Yếu thật, không tính tới mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá, sát thương của Hại Người Không Mệt xếp hàng thứ hai từ dưới đếm lên, cao hơn Trục Yên Hà một chút, nhưng lại thấp hơn Muội Quang của La Tập một chút.
La Tập trình đến đâu ai cũng biết. Mạc Phàm không thể kém cỏi tới mức ấy. Đọc bản thống kê xong ai cũng hết hồn, Ngụy Sâm chuyên gia thuyết âm mưu về Diệp Tu thậm chí còn pm cho hắn: “Chú động tay động chân gì vô hả?”
“Biến!” Diệp Tu đáp.
“Không thể nào!” Mạc Phàm luôn trầm tính lúc này kích động nói.
“Tự cậu cũng có thể thấy.” Diệp Tu không giải thích nhiều, bản thống kê này là chức năng đính kèm hệ thống Vinh Quang, không phải chỉ mỗi Diệp Tu có thể dùng. Lúc này tất cả đều mở chức năng thống kê, chọn giai đoạn Thống Lĩnh Hộ Trại Sa Báo. Kết quả không khác gì của Diệp Tu, Hại Người Không Mệt xếp hàng thứ hai đếm lên, ngay cả Muội Quang cũng không bằng. Tuy chỉ chênh nhau một chút, nhưng lúc ở BOSS thứ nhất, hắn, Muội Quang và Trục Yên Hà nhìn như đánh cho có, nhưng so ra sát thương vẫn cao hơn Muội Quang và Trục Yên Hà một khúc. Lần này hắn đánh cẩn trọng hơn, thế mà chẳng những không lên mà lại còn thấp hơn hai người họ, chẳng trách hắn không tin nổi.
Nhưng thống kê của hệ thống phô bày sự thật trần trụi, ngụy biện thế nào cũng vô ích.
“Độc hành hiệp ơi, như thế là không được đâu nhé! Nhanh nhanh nghĩ cách đi.” Diệp Tu châm chọc nói. Người tinh ý chút sẽ nhận ra ý ám chỉ trong đó. Độc hành hiệp? Ý là nói Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm luôn tự xa lánh đoàn đội sao?
Nghĩ đến đây, Ngụy Sâm kinh nghiệm lão làng liền ngộ ra. Trước đó không phát giác ra là vì không chú ý tới, giờ nghe Diệp Tu nói vậy, gã lập tức hiểu được nguyên nhân.
“Thì ra là thế.” Ngụy Sâm pm Diệp Tu.
“Chính là như thế.” Diệp Tu trả lời. Hai người cứ ẩn ý qua lại.
Mạc Phàm cũng không đần, nghe Diệp Tu mỉa mai “độc hành hiệp” liền giật mình. Thì ra là vì thế sao? Vì thế nên dù mình đánh cỡ nào cũng chỉ là vô ích?
“Lại.” Diệp Tu không nói nhiều với hắn, càng không trì hoãn thêm vì hắn, tiếp tục đánh sâu vào Sơn Trại Ấn Sơn.
Tiểu quái dọc đường không có gì đáng ngại. Họ nhanh chóng gặp được BOSS thứ ba – Quân Sư Lãnh Ưng của sơn trại.
Lãnh Ưng mặc trường bào bay phấp phới, hai tay trống không khiến người ta khó đoán được nó theo nghề nào, nhưng theo quần áo thì chắc hẳn sẽ nghiêng về nghề pháp sư.
Ai cũng biết rõ cách đánh, có điều do Diệp Tu phân phó, ai cũng để nhân vật mình đứng tránh vòng ngoài, đợi Quân Mạc Tiếu vào dò xét trước.
Diệp Tu đương nhiên cũng làm thế. Quân Mạc Tiếu vừa bước vào phạm vi thù hận của BOSS, lập tức được Lãnh Ưng tiếp đón nhiệt tình. Tay áo nó vung lên nhanh như chớp, trong không khí nhất thới hiện lên một bầy sao vụt tới mang theo quầng sáng.
Kỹ năng của ma đạo học giả, có tên khoa học là Ma Pháp Xạ Tuyến, lúc thi triển sẽ có một bầy sao, thành thử người chơi quen miệng gọi nó là “Sao Xạ Tuyến”.
Quả nhiên là hệ Pháp Sư.
Khi Quân Mạc Tiếu bước vào vùng thù hận, Diệp Tu liền đề cao cảnh giác. Tia ma pháp có nhanh song lại khó làm hắn mất máu, Quân Mạc Tiếu lách mình, né được tia bắn.
Quân Mạc Tiếu nhanh chân bước mấy bước dài tới chỗ Lãnh Ưng. Lãnh Ưng càng đánh bạo tay hơn, tay áo lại vung lên, trường bào hơi vén vẫn không thấy tay đâu, Lãnh Ưng sau đó liền cưỡi chỗi, hai chân cách mặt đất.
Thân chổi lấp lánh ánh sao, chứng tỏ nó không phải cây chổi tầm thường, mà là một đạo cụ ma pháp lợi hại nhất trong tay ma đạo học giả
Ánh sao vẩy một cái, BOSS số 3 Lãnh Ưng cứ vậy bỏ đi.
“Sao rồi?” Cả bọn túm tụm lại hỏi.
“Như mọi người thấy.” Diệp Tu nói.
“Còn ở trạng thái chiến đấu không?” Ngụy Sâm hỏi.
“Còn.”
“Có điềm.” Ngụy Sâm nói.
“Chuyện đương nhiên.” Diệp Tu đáp.
“Giờ sao?”
“Phó bản mất dạy nhất ở chỗ biết đó là bẫy nhưng vẫn phải đâm đầu vào để hoàn thành phó bản.” Diệp Tu nói.
“Chú mày lên, tụi này yểm hộ cho.” Ngụy Sâm nghiêm túc.
Diệp Tu đồng ý, điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy theo hướng đi của Lãnh Ưng, chín người khác bám theo sau, cách một khoảng tương đối.
Không đến bao lâu, Lãnh Ưng lại xuất hiện. Xung quanh đây toàn là rừng rậm, là một nơi mai phục khá tốt. Hệ thống thật biết cách chơi người chơi, dùng chiêu lồ lộ thế này. Lãnh Ưng quay đầu liền thấy Quân Mạc Tiếu đi theo, lại vung tay áo lên, trên trời hiện ra pháo hoa phóng bằng ma pháp. Tiếp đến, cánh rừng vang lừng tiếng hò hét, một đám sơn tặc xông ra.
Diệp Tu không muốn một mình solo với cả đám sơn tặc. Hắn vội thao tác Quân Mạc Tiếu vừa Phi Súng lui về sau vừa đếm, mười con! Tổng cộng là mười con sơn tặc, nhiều hơn nhóm sơn tặc họ thường gặp. Hơn nữa ngành nghề lại bù trừ cho nhau, có cận chiến có viễn chiến, có tiểu đội trưởng cầm khiên chỉ huy, còn có mục sư cầm thập tự giá.
Mục sư cũng làm tặc… Nói ra cũng buồn cười, nhưng không ai đi so đo chuyện này trong game.
Trị liệu xuất hiện trong đoàn đội tự nhiên sẽ bị tập trung tấn công, PVE hay PVP đều thế. Không cần Diệp Tu chỉ huy, những người tới tiếp ứng liền khóa mục tiêu lên tên mục sư sơn tặc đầu tiên.
Đối với Diệp Tu, PVE không cần động não suy nghĩ nhiều về chiến thuật, làm thế nào để chỉ huy phối hợp đoàn đội mới là điều quan trọng. Họ chưa từng đánh với nhóm quái mười con, nhưng chiến đội Hưng Hân ai cũng đầy bản lĩnh, tự mình hiểu lấy mình, không dại dột làm liều, cho nên phối hợp vô cùng hài hòa. Hại Người Không Mệt là một ngoại lệ, người này xuất thân nhặt mót, biết tự bảo vệ mình trong hỗn chiến, không cần ai để tâm tới.
“Hàn Yên Nhu hai con cầm súng, Bao Tử hai con cầm đao. Lão Ngụy chơi chiêu Cánh Cửa Tử Vong đi, Muội Quang cho hai con thú triệu hồi cắn hai con viễn trình, Một Tấc Tro dùng Băng Trận, áp chế hai súng pháo. Tôi đi xử con mục sư kia.” Diệp Tu nhanh chóng sắp xếp, Quân Mạc Tiêu của hắn quay người xông lên. Đối đầu với mười con quái, còn bảo một mình hắn kéo hết đám quái thì có hơi mệt. Cho nên lần này Diệp Tu dứt khoát phát huy điểm mạnh của cả đội – mỗi người cân một phía, không cần MT kéo thù hận, ai có thực lực thì là MT, tìm quái mà gánh. Còn Quân Mạc Tiếu hắn thì trực tiếp phi thẳng tới chỗ mục sư.
Sau mấy kỹ năng, con mục sư bị lôi ra khỏi trận, lẻ loi không ai bảo hộ.
Trong chớp mắt, mục sư chết. Giờ tới lượt đám viễn trình khá phiền phức. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lại xông lên, tiễn vong hai con đánh tầm xa. Hai con này ngỏm xong, bảy con còn lại không cần đánh theo thứ tự nào, gặp đâu đánh đó. Lát sau, đội tiểu quái rốt cuộc bị dọn sạch sẽ. Phía bên Lãnh Ưng lại cưỡi chổi bay đi. Cả bọn tiếp tục đuổi theo, Diệp Tu xem xét tình huống của từng người, nhắc nhở: “Nhớ chú ý, đừng để lãng phí.”
Trận này với BOSS Lãnh Ưng, không ai biết tiếp theo sẽ như thế nào. Nếu thật là mai phục tầng tầng lớp lớp, e rằng sẽ đánh cực hơn con Sa Báo máu dày thủ cao nhiều.
“Mày nói xem, cái này có liên quan gì tới đạn tín hiệu con BOSS đầu bắn ra khi sắp chết không?” Ngụy Sâm nói.
“Ừ, về logic thì chắc có, nhưng cũng có thể là tình tiết cố định.” Diệp Tu nói.
Tình tiết cố định ý là viên đạn tín hiệu kia là do hệ thống sắp đặt, không phải thứ mà người chơi có thể ngăn cản để thay đổi cốt truyện phó bản. Chẳng qua nó chỉ giúp cả phó bản trở nên có liên quan tới nhau.
Thật ra, phó bản không phải là nơi trưng cả đám quái cho người chơi tới giết, mà chúng đều có móc nối với nhiệm vụ của thế giới Vinh Quang. Chẳng qua là người chơi tự động coi chúng là số liệu, không buồn trải nghiệm tình tiết truyện thôi.
Bọn Diệp Tu chính là người như thế. Họ phân tích không phải vì hứng thú với nó, mà là xem xem ban đầu có thể ngăn cản đạn tín hiệu đó không, tiến trình của phó bản theo đó có thay đổi không? Nói theo kiểu logic, cản được nó hẳn sẽ giảm được độ khó của phó bản nhỉ?^ Trong khi dân thường chơi game kiểu toàn next cốt truyện, rồi chờ lên mạng coi hướng dẫn của đại thần