Edit: Bông | Beta: KhaDiệp Tu hỏi vậy mà cũng có người đáp lại. Tuyển thủ vây xem đang hóng hớt, thấy có người thật sự đáp lại đương nhiên càng hóng hớt hơn. Nhưng cái người đáp lại này không khỏi có quá chút vip ấy! Vô số tuyển thủ trợn mắt há hồm… các đại thần bắt tay cày phó bản sẽ là cảnh tượng gì?
“Một mình cậu tới hay toàn đội tới đấy?” Diệp Tu vẫn rất bình tĩnh hỏi lại.
“Toàn đội.” Người tới đáp.
“Vậy thì tốt, mỗi bên mười người.” Diệp Tu nói.
“Phó bản nào?” Đối phương hỏi.
“Dãy Núi Liệt Bình.” Diệp Tu trả lời.
“Doanh Trại Tiên Phong Phản Quân?” Đối phương hỏi tiếp.
“Hình như nó đó.” Diệp Tu đáp.
“Liên lạc trong game.”
“OK.”
Dứt lời cả hai đều off, để lại một đám tuyển thủ vẫn chưa nhặt được cằm vẫn chưa khép được mắt, chỉ biết nhìn lịch sử nói chuyện của hai vị đại thần này.
Diệp Thu, Vương Kiệt Hi.
Quân Mạc Tiếu, Vương Bất Lưu Hành.
Cày phó bản không phải việc gì to tát, tuyển thủ nhà nghề cũng đang cày đây này, nhưng hai đại thần lại đi hợp đội cùng cày thế này quả thật khiến người ta thấy phát rồ.
“Phó bản 20 người! Xuất phát!” Diệp Tu xong trò chuyện bên group rồi thì lập tức bảo các đội viên.
“Chúng ta lấy đâu ra 20 người?” Ngũ Thần nghi ngại.
“Đi cùng chiến đội Vi Thảo thì có đội 20 thôi.” Diệp Tu nói.
Cạch!
Cũng không biết là âm thanh gì, nhưng có người không bình tĩnh rồi. Mọi người nhìn sang chỗ tiếng động phát ra, hóa ra là Kiều Nhất Phàm vẫn luôn chăm chỉ cẩn thận chưa từng có hành vi khác người nào.
Kiều Nhất Phàm rời Vi Thảo gần nửa năm, mà thời gian ở Vi Thảo cũng cùng lắm có một năm. Nhưng muốn quên đi một năm đó không phải chuyện dễ dàng. Sự hưng phấn thuở đầu khi được chiến đội Vi Thảo chọn trúng, sự ngưỡng mộ với tiền bối khi lần đầu được vào đội, tình bạn với Cao Anh Kiệt, phận mãi không có dịp thể hiện, còn có hoài nghi và chối bỏ bản thân… Kiều Nhất Phàm ở Vi Thảo là một kẻ vô danh. Người khác có thể không nhớ nổi cậu đã làm gì suốt một năm ở Vi Thảo, nhưng với cậu mà nói, một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Giờ cậu đã rời Vi Thảo rồi, hay nói chính xác hơn, là Vi Thảo rời bỏ cậu. Thế nhưng Kiều Nhất Phàm chưa từng oán trách Vi Thảo. Sự thật là, bất cứ ai trong chiến đội Vi Thảo đều xuất sắc hơn cậu rất nhiều. Chỉ là Kiều Nhất Phàm vẫn muốn tự mình nỗ lực để có ngày cùng đứng trên sân thi đấu với người Vi Thảo, để họ nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Cậu cũng thường tự tưởng tượng ra cảnh đó lắm.
Nhưng cậu chưa từng tưởng tượng, lần đầu chạm mặt Vi Thảo lại là tại phó bản đồng đội trên game. Đi theo vị đại thần trước mặt này đúng là lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lí đón nhận những chuyện bất ngờ.
Kiều Nhất Phàm bùi ngùi không thôi vì chuyện riêng, Ngũ Thần thì đơn giản thấy shock vì tự dưng lôi được Vi Thảo tới phá phó bản 20 người. Như bao tuyển thủ chuyên nghiệp khác trong group, Ngũ Thần cũng thấy thế giới nay điên rồi.
Bánh Bao và Đường Nhu thì sao? Không biết không care, tâm trạng ổn định.
Mạc Phàm lại càng điếc không sợ súng, chỉ thỏa mãn vì có cơ hội đi phó bản.
Tức là, người xúc động nhất hẳn nên là Trần Quả. Nhưng Trần Quả đã ngồi cạnh Diệp Tu ngay từ đầu, thét cũng thét đủ lúc Diệp Tu kéo QQ khi mới bàn chuyện xong. Cô đã tận mắt quan sát toàn bộ quá trình, cảm xúc cũng bình ổn trở lại.
“Lập tức tiếp tế, chuẩn bị xuất phát.” Diệp Tu phân phó. “Dãy Núi Liệt Bình phó bản 20 người.”
Đội ngũ hai bên nhanh chóng tập hợp trong phó bản 20 người Dãy Núi Liệt Bình, tại lối vào Doanh Trại Tiên Phong Phản Quân
“Tới hết rồi à?” Diệp Tu nhìn nhân vật bên Vi Thảo, toàn những gương mặt thân quen, cốt cán của Vi Thảo.
“Đều đến.” Bên chiến đội Vi Thảo, Vương Bất Lưu Hành bước lên, Vương Kiệt Hi vừa nói chuyện với Diệp Tu vừa quan sát thành viên Hưng Hân, trong đó có những khuôn mặt cũ đã biết, cũng có gương mặt mới xa lạ.
“Thương lượng trước khi đánh nào. Phần thưởng chia sao?” Diệp Tu hỏi.
“Phân theo nhu cầu.” Vương Kiệt Hi nói.
“Nhu cầu nghề nghiệp?” Diệp Tu hỏi.
“Ừ.”
“Nghề nghiệp đụng nhau?” Diệp Tu lại hỏi.
“Roll điểm.”
“Vật liệu?”
“Chia đôi.”
“OK cứ thế đi.” Diệp Tu rất đồng ý kiểu phân chia quy củ này, thế nhưng những người khác đằng sau đang ngước nhìn tràn đầy hâm mộ.
Nhìn kĩ đi, khí chất đại thần đó, phó bản chưa mở mà đã bàn xong phân chia chiến lợi phẩm rồi.
“Nhân vật chia sao?” Tiếp đó cần phải phân chia vai trò cho mỗi người trong đội.
“MT là bên chúng tôi.” Vương Kiệt Hi nói.
“Đương nhiên rồi.” Diệp Tu đồng ý hai tay.
Trần Quả tâm trạng bình tĩnh tới đâu thì đến lúc này cũng nhấp nhô rồi. Đánh phó bản đấy! Mà giữ chức MT là ai?! Là Hứa Bân. Giữ chức MT là nhân vật nào? Là Sống Đơn Độc!
Là kỵ sĩ đệ nhất Vinh Quang! Không ngờ đời này có dịp đánh phó bản có hắn làm MT. Đây đây đây đây… Trần Quả dù bình tĩnh tới đâu cũng không thể bình tĩnh nổi. Không phấn khởi đến mức hét lên đã là cố gắng hết sức giữ mặt mũi cho đội mình rồi.
“Buff thì sao?” Lần này Vương Kiệt Hi hỏi trước, góc nhìn của nhân vật hướng sang Tay Nhỏ Lạnh Giá bên phe Diệp Tu. Vương Kiệt Hi hiện giờ đang coi toàn bộ người trước mặt là đội chuyên nghiệp.
Với một đội chuyên nghiệp, nhân vật như MT có thể không quan trọng, nhưng buff thì không được lơ là. Người đảm nhận vị trí trị liệu quan trọng trong đội của Diệp Tu là người như thế nào? Vương Kiệt Hi rất tò mò.
“Ờ… Buff thì nhà cậu cũng chịu khó đi.” Diệp Tu nói.
“Tại sao, của nhà anh có vấn đề gì à?” Vương Kiệt Hi hỏi.
“Không có vấn đề, nhưng đứng trước sếp buff máu của đội quán quân Vi Thảo thì cần phải khiêm tốn.” Diệp Tu nói.
“E hèm..” An Văn Dật thật nhịn không nổi nữa phải ho mấy tiếng, phét thì cũng phét vừa thôi! Tự dưng bị đem ra so sánh với trị liệu bên đội quán quân, An Văn Dật vô cùng xấu hổ.
Vương Kiệt Hi cười, nói vậy anh cũng đủ hiểu rồi. Buff bên Hưng Hân không phải đang khiêm tốn, mà là trình độ không đủ.
“Tổ đội tổ đội nào.” Diệp Tu hô hào, 20 người nhanh chóng tụ tập thành đội.
“Anh chỉ huy.” Vương Kiệt Hi lên giọng sắp đặt luôn.
“Được.” Diệp Tu không ý kiến. “Giờ thì, vào phó bản?”
“Vào.” Vương Kiệt Hi chỉ đạo, 10 người bên Vi Thảo lập tức tiến vào phó bản, Hưng Hân cũng lập tức theo sau.
“MT dụ quái, buff coi chừng máu, những người khác tấn công.” Diệp Tu bắt đầu chỉ huy.
Dù sao cũng là phó bản khai hoang, trừ mấy lời này ra chỉ huy cũng không nên nói thêm gì.
Kỵ sĩ đệ nhất Vinh Quang cầm khiên xông tới, những người khác cũng dựa theo đặc điểm nghề nghiệm của riêng mình mà chuẩn bị kĩ năng. Mộc Ân của Cao Anh Kiệt cưỡi chổi chuẩn xác bay tới cạnh Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm.
“Nhất Phàm?” Dù bên mình đã sớm nghe tin, nhưng lúc bắt chuyện Cao Anh Kiệt cũng có chút không chắc.
“Ừ…” Kiều Nhất Phàm thấy có lỗi với Cao Anh Kiệt, vì ra đi mà chưa từng nói cho cậu bạn thân nhất quyết định của mình.
“Uây, cậu em này rất lễ phép đấy, chủ động sang chào hỏi?” Bánh Bao Xâm Lấn đi ngang qua, lập tức ném tới hai câu.
“Ơ?” Cao Anh Kiệt mù mờ.
“Được lắm được lắm, anh chấm cậu rồi đấy. Dũng cảm bay lên đê! Anh bọc hậu cho!” Bánh Bao nói.
“Ớ…” Cao Anh Kiệt đầu óc quay cuồng đáp lại, lập tức thao tác Mộc Ân xông lên đánh quái, không chậm trễ chút nào. Thiên tài mới ra tay, cả Bánh Bao cũng phải nhìn chằm chằm.
“Hình như nó còn giỏi hơn tui thì phải?” Bánh Bao quay sang hỏi Kiều Nhất Phàm bên cạnh.
“Ha ha…” Kiều Nhất Phàm cũng không biết nói gì cho phải, nhưng vẫn có chút tự hào vì bạn tốt.
“Được, xem ra dễ ứng phó đấy! Lên tiếp lên tiếp, Vương Kiệt Hi cậu đừng có đánh hờ nữa, tấn công mà không xếp hạng nhất là lần sau bỏ cậu ở nhà luôn.” Diệp Tu vừa quan sát tình hình chiến trận vừa nói.
Chiến đội Vi Thảo xôn xao, “đánh hờ” gì cơ “bỏ ở nhà” gì cơ, họ không thể tưởng tượng nổi mấy từ này lại rơi trên người đội trưởng nhà mình.
“Đệ nhất kỵ sĩ, ổn định chút! Đừng để OT!” Diệp Tu chỉ huy Hứa Bân.
“Sếp trị liệu kia! Đừng chỉ buff máu cho bên Vi Thảo, tụi anh bên này cũng có 10 cái mạng đấy!” Diệp Tu bảo xong MT thì quay sang nói trị liệu.
“Việc này mà ông cũng chỉ huy à!” Trị liệu của Vi Thảo là Viên Bách Thanh cũng không lạ gì Diệp Tu, vừa bị chỉ tên đã bật lại một câu.
“Thật là… Không có chỗ nào đáng chỉ huy hết, nhưng không nói hai câu thì tui ăn không ngồi rồi à?” Diệp Tu nói.
Đúng tới méo thể đúng hơn, với khả năng của mấy người này, chẳng cần nói nhiều cũng diệt sạch lũ tiểu quái. Nhưng phong cách chỉ huy bới lông tìm vết của Diệp Tu thật khiến người ta khó lòng nhịn được.
Nhưng tóm lại, tấn công phó bản phối hợp hài hòa thuận lợi, không nói Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm là bạn tốt, ngay cả những người khác cũng ngấm ngầm giao lưu.
“Cô em mạnh lắm đấy!” Lưu Tiểu Biệt của chiến đội Vi Thảo, tốc độ tay hơn người giờ cũng phải kinh ngạc nhìn Đường Nhu hung bạo. Hàn Yên Nhu với Vi Thảo đâu chỉ là quen biết qua. Lúc khu 10 mới mở, Vương Kiệt Hi dẫn đội viên Vi Thảo tìm Diệp Tu luyện ké. Hai bên tiếp xúc không ít. Lúc đó Hàn Yên Nhu mới là gà mờ được mấy tuyển thủ chuyên nghiệp trao yêu thương bằng những gánh hành tươi rói. Mà giờ mới một năm không gặp lại tiến bộ rất nhanh, ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp như họ cũng thấy sợ.
“Cậu cũng rất giỏi.” Đường Nhu khách khí đáp lại.
“Thi xem ai giết được nhiều hơn?” Lưu Tiểu Biệt đề nghị.
“Được!” Đường Nhu bị gãi đúng chỗ ngứa, vui vẻ đồng ý.
Tiêu Vân của chiến đội Vi Thảo, tuyển thủ dùng pháp sư chiến đấu, hiện đang vui chơi nơi phó bản, cõi lòng cũng như bao người chơi bình thường khác, cũng muốn tìm một cô em để gần gũi giao lưu. Gã vốn nhắm trúng Hàn Yên Nhu cùng nghề pháp sư chiến đấu, ai ngờ người ta bị Lưu Tiểu Biệt nẫng trước, đành phải đổi mục tiêu tiếp cận.
“Nhịp điệu ổn đấy, mỹ nữ!” Tiêu Vân đến cạnh Tay Nhỏ Lạnh Giá, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở lời.
“Chuẩn men.” An Văn Dật bình tĩnh đáp lại.
Phắc… Pháp sư chiến đấu của Tiêu Vân lặng lẽ quay đầu.