Edit: Mei | Beta: 2KPhó bản 20 người, lúc BOSS đầu tiên ngủm rớt ra 3 trang bị, không xanh thì là tím. Mà loại trang bị này ngay cả Hưng Hân còn không thèm liếc, huống hồ là Vi Thảo. Tuy vậy nhưng mọi người vẫn dựa theo phương án chia đồ trước đó, phân theo nhu cầu nghề nghiệp. Sau đó liền thấy đồng chí Quân Mạc Tiếu không tha cho bất cứ món nào, đều hiên ngang lẫm liệt đổ điểm.
Lúc đó, Vương Kiệt Hi cũng nghĩ Diệp Thu như vậy quá vô sỉ, nhưng thật ra cũng không phải là vô căn cứ. Theo lý mà nói, tán nhân quả thực cái gì cũng cần. Nhưng Vương Kiệt Hi vẫn kiên quyết phản đối loại hành vi thông một phát luôn 24 nghề kiểu này. Nếu chỉ là đồ tím thì cũng được đi, nhưng hiện tại với các chiến đội mà nói đồ cam cấp 75 vẫn có giá lắm. Loại nhu cầu toàn nghề của Quân Mạc Tiếu này quá cạnh tranh rồi.
“Vậy cậu nói phải làm sao đây?” Diệp Tu bất đắc dĩ hỏi.
“Lựa một nghề thôi.” Vương Kiệt Hi kiên định.
“Không biết xấu hổ hả? Anh đây vốn là nghề nào cũng hốt, giờ lại bắt bỏ đi 23 nghề khác, ác vãi vậy?” Diệp Tu nói.
“Thế này mới là công bằng, chứ không anh cũng bug quá rồi.” Vương Kiệt Hi nói.
“Không chơi.” Diệp Tu tỏ thái độ.
“Chọn một thôi, cùng lắm là hai.” Vương Kiệt Hi nhượng bộ.
“Nói thẳng cực hạn của cậu đê!” Diệp Tu tỏ vẻ không muốn cò kè mặc cả với Vương Kiệt Hi.
“Đây là cực hạn!” Vương Kiệt Hi nói.
“Bốn hệ nghề đi.” Diệp Tu đề nghị.
“Không thể!” Vương Kiệt Hi kiên quyết phủ định. Bốn hệ là tới 16 nghề đấy.
Hai đại thần tranh chấp chưa xong, nguyên đám 2 phe chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Chỉ vì trang bị mà hai vị đại thần đứng đầu ở trong phó bản cãi nhau, tin tức này mà lộ ra, không biết có được lên trang bìa báo esport không đây?
“Thôi bỏ đi.” Cuối cùng Diệp rộng lượng nhượng bộ, “Nhưng chí ít cũng cho ba nghề chớ!”
Từ toàn 24 nghề lập tức hạ xuống còn 3, nhượng bộ quá lớn luôn. Vương Kiệt Hi cũng không một mực yêu cầu chỉ chọn 2 nữa, bèn đáp ứng. Tuyển thủ của Vi Thảo lúc này cảm thấy như đội trưởng của bọn họ giành được thắng lợi, ai nấy đều hoan hô.
“Anh chọn ba nghề nào?” Vương Kiệt Hi cẩn thận tỉ mỉ thảo luận rõ ràng.
“Pháp sư chiến đấu, quỷ kiếm sĩ, với mục sư đi!” Diệp Tu nói ra, liền thấy một đáp án có phần mưu tính sâu xa.
Vương Kiệt Hi hơi ngẩn ra, nhưng nhìn lại tổ hợp nghề của hai nhà liền hiểu rõ.
Vi Thảo và Hưng Hân, có ba nghề đụng nhau, chính là pháp sư chiến đấu, quỷ kiếm sĩ và mục sư. Nói cách khác, nếu hai bên có xảy ra tình huống cạnh tranh trang bị đều là ở ba nghề này. Mà hiện tại Diệp Tu chọn cho Quân Mạc Tiếu đúng ba nghề đó, coi như gia tăng cơ hội thắng cho Hưng Hân. Thế nhưng việc đã đến nước này, Vương Kiệt Hi có muốn đổi ý cũng không được.
Vấn đề nhu cầu đã bàn bạc xong, lúc này Diệp Tu mới nói tới bảng thống kê điểm sát thương.
“Ừm, các đồng chí Vi Thảo đánh không tệ, mọi người nên học tập bọn họ.” Diệp Tu kéo bảng thống kê sát thương vào kênh đội ngũ. Đứng nhất chính là Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi, một chuỗi tên xếp ngay sau đều là nhân vật bên Vi Thảo. Dựa vào sự phối hợp đoàn đội đầy ăn ý, điểm sát thương lúc đánh BOSS của chiến đội Vi Thảo hoàn toàn áp đảo Hưng Hân.
Còn đám lót bảng, ngoại trừ hai mục sư thì chính là Hại Người Không Mệt.
Lúc này hắn còn không bằng cả Trục Yên Hà của Trần Quả và Muội Quang của La Tập, chênh lệch còn khá lớn nữa kìa.
Vừa rồi hẳn ngẩn ra một lúc, sau đó thì không ngẩn nữa nhưng cũng chỉ biết đánh vào mấy chỗ trống công kích. Không hòa nhập được vào đội ngũ, công kích chẳng thể liên tục, điểm cao mới là lạ.
“Có một người cần cố gắng lên nhỉ!” Diệp Tu cảm khái.
Mạc Phàm đắng mề không thôi. Hết lần này tới lần khác quyết tâm phải đánh đấm ngon nghẻ, kết quả lại là lần sau thảm hơn lần trước. Hiện tại còn đọ không nổi cả Trục Yên Hà với Muội Quang, đầu hắn cúi gằm xuống đất.
Được cái tuyển thủ của Vi Thảo có tố chất hơn người chơi thường nhiều, thấy điểm sát thương thấp tè vậy nhưng cũng không cười nhạo bỉ bai gì, cứ thế tiếp tục thôi.
Thái độ vậy cũng không khiến Mạc Phàm vui nổi.
Người ta không ý kiến, bởi vì người ta chẳng cảm thấy gì. Mạc Phàm tuy thích độc lai độc vãng, nhưng cũng không có nghĩa hắn thích cảm giác người vô hình như vầy.
Tôi biết cách đánh rồi, tới BOSS thứ hai mọi người cứ chống mắt lên mà coi. Mạc Phàm tự nhủ nhưng hắn thật sự quá ngây thơ rồi. Ở BOSS thứ 2, Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm tiếp tục dùng đấu pháp đánh BOSS đầu mà hắn tự cho là đã nắm giữ thuần thục, nhảy vào nhảy ra tiến hành tấn công.
Vẫn không thể hòa nhập vào đoàn đội như cũ thì làm đách gì có thành tích? Đánh xong BOSS thứ 2, nhìn lại bảng thống kê vẫn đứng nhất từ dưới lên, còn không bằng Trục Yên Hà cùng Muội Quang.
“Sao thế được!” Mạc Phàm luôn trầm mặc cũng nhịn hết nổi thốt lên.
Thằng này ngốc thật đấy! Người bên Vi Thảo hùa nhau cảm thán. Đấu pháp như vậy dẫn đến thành tích khó coi là đúng rồi.
Thành tích khó coi, đương nhiên cũng sẽ làm cho Mạc Phàm hiểu phương pháp của mình có gì đó sai sai. Vẫn như cũ không nhờ ai chỉ cho, tới BOSS số 3, hắn lại im lặng quan sát.
Không ai để ý tới hắn, đội hình bên Vi Thảo vẫn tấn công hoàn mỹ, còn bên Hưng Hân, Diệp Tu vẫn chừa sơ hở cho hắn.
Hệt như một khúc nhạc chỉ chờ Mạc Phàm hòa thành nốt nhạc thích hợp để hoàn thiện, chứ không phải cứ đánh chơi, nhảy lên gõ vài cái rồi bỏ chạy như trước.
Suốt quá trình đánh BOSS số 3, Hại Người Không Mệt hoàn toàn vô dụng. Điểm sát thương của hắn là số 0 tròn trĩnh, bị tụt đến cuối bảng, thấp hơn cả hai mục sư. Mục sư lúc rửng mỡ còn có thể vứt chơi vài ba kỹ năng gây thương tổn, so ra còn mạnh hơn Hại Người Không Mệt nhiều.
Tên này có phát hiện được gì chưa? Chẳng ai biết. Phó bản dần tới BOSS số 4. Có đồng đội mạnh như chiến đội Vi Thảo, phó bản 20 người có độ khó cao này qua còn thuận lợi hơn phó bản 10 người. Từ thống kê tổng thể cũng thấy được, chiến đội Vi Thảo vẫn đóng vai trò chính, bên Hưng Hân thua xa cả về trị liệu hay DPS. Mà nhóm Hưng Hân cũng chẳng quan tâm quá trình đánh phó bản nữa, cả bọn đều hiểu ý định của Diệp Tu, muốn cùng Diệp Tu nhìn xem Mạc Phàm có giác ngộ hay không.
Cả bọn bắt đầu đánh BOSS số 4. Lúc này đây, Hại Người Không Mệt không đứng nhìn nữa, mà đứng trong đội hình tấn công của Hưng Hân ngay từ đầu.
Diệp Tu bắt đầu chỉ huy, đội hình chiến đấu của Hưng Hân vào trận. Mạc Phàm cũng nhanh chóng tìm được chỗ của Hại Người Không Mệt. Hại Người Không Mệt xông về trước tấn công, cuối cùng cũng không thoát ly khỏi đội ngũ nữa, hắn đã hòa nhập và hành động theo cả đội.
Diệp Tu thầm vui mừng, tuy phương thức phối hợp của Mạc Phàm không quá đúng, nhưng ít ra hắn đã sáng tỏ rồi.
Có nên mở miệng chỉ huy thằng nhóc này không? Diệp Tu hơi do dự.
Thật ra hồi mới gặp Mạc Phàm, bọn họ từng kề vai chiến đấu. Lúc đó Diệp Tu cũng đã chỉ huy Mạc Phàm phối hợp rất tốt.
Nhưng tình thế đổi thay, lúc mới quen hai bên còn chưa kết thù, mà bây giờ Mạc Phàm bị ép đến mức không chơi game được phải chạy sang Hưng Hân. Thù hận quá sâu, thành thử ra Diệp Tu cũng không định chỉ huy tên nhóc này. Dự là hắn nói đông, nhóc ta sẽ cố ý đi về phía tây. Chính vì vậy, Diệp Tu luôn dùng biện pháp “mưa dầm thấm đất” tác động đến hắn, hy vọng Mạc Phàm sẽ cảm thấy hứng thú, tự mình tìm ra vấn đề và thay đổi nó.
Hiện tại Mạc Phàm rốt cuộc cũng tiến được một bước quan trọng, nếu giờ hắn đồng ý nghe theo Diệp Tu, mọi chuyện coi như xong. Nhưng Diệp Tu sợ mình vừa mở miệng thì kết quả lại hoàn toàn trái ngược, nên hắn vẫn không nói tiếng nào, chỉ chừa sơ hở cho Mạc Phàm tự mình bắt lấy và học theo.
Không có chỉ dẫn, tự mình tìm tòi, biểu hiện của Hại Người Không Mệt ai nấy đều thấy, mọi người biết Mạc Phàm đánh rất vất vả.
Nhiều thành viên Vi Thảo không biết chuyện thậm chí còn đồng tình với Mạc Phàm, thầm cảm thấy đại thần Diệp Thu thật sự quá tán nhẫn! Thế mà chẳng chỉ con người ta tí nào! Nghiêm khắc cũng vừa vừa phải phải thôi chớ?
Quá trình đánh chết BOSS số 4 với Mạc Phàm cứ như thảm họa, lúc BOSS ngã xuống, cả người hắn gần như chết lặng, không nhớ mình vừa làm gì. Hắn chỉ cảm thấy bản thân như đang đuổi theo một đoàn tàu siêu tốc, cố gắng leo lên để không bị bỏ lại. Suốt đoạn đường khổ không thể tả.
Lúc bảng thống kê hiện ra, thành tích của Mạc Phàm vẫn kém như cũ, nằm ở vị trí lót bảng.
Tuy thứ hạng không tiến bộ, nhưng mọi người nhìn thấy tổng số sát thương của hắn đang tăng lên. So với đấu pháp đâm bang trước đó, hắn cực khổ đuổi kịp tiết tấu, đánh được nhiều điểm hơn. Đám tuyển thủ Vi Thảo gần như muốn vỗ tay hoan hô thằng nhóc cố gắng vượt khó này, còn Diệp Tu lại chỉ buông một câu “Mọi người tiếp tục cố lên” nhẹ bẫng.
Phó bản 20 người gồm 5 con BOSS, đoàn đội hai nhà sát nhập, đuổi giết nãy giờ cũng đi đến cuối hành trình. Nhưng mọi người đã quên mất mục đích ban đầu, họ chỉ dồn sự chú ý vào Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm thôi.
Lúc đánh BOSS cuối, các nhân vật của Vi Thảo vừa chiến đấu vừa dòm ngó về phía Hưng Hân.
Hại Người Không Mệt vẫn đang kiên cường hòa vào tiết tấu của đội. Không có kinh nghiệm, không được tập luyện, chuyện hắn cần làm thật sự rất khó.
Thật ra, những thành viên khác của Hưng Hân thường luyện phối hợp với nhau lúc tập huấn. Tuy kém Vi Thảo, nhưng ít ra họ cũng đánh có bài bản.
Mạc Phàm đúng kiểu bị buộc phải học thứ không phù hợp với mình, không những vừa học vừa làm, lại còn là tự học. Nhưng tất cả đều nhận ra rằng, Hại Người Không Mệt có tiến bộ hơn so với BOSS trước.
Thằng này tự học thành tài nha!