Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 105 - Chương 1693: Kế Hoạch Đầu Năm

Chương 1693: Kế hoạch đầu năm

Năm mới vui vẻ cái khỉ gì nữa, mọi thứ đều bị các ngươi phá sạch rồi. Cảm nhận được cơn giận cuồng nộ đến từ phân thức Sở Cuồng khiến Lâm Uyên không thể bỏ qua.vipTruyenGG.com

Xem ra thứ hạng của Sở Cuồng vẫn hơi thấp, top 10 không tệ nhưng lại trở thành người đứng chót trong ba thân phận. Nghĩ đến đây, Lâm Uyên mở cuốn sổ ra, viết kế hoạch năm mới.

Thứ nhất: Tổ chức thành công buổi hòa nhạc của Tiện Ngư, đảm bảo thứ hạng không thấp hơn trước.

Điều này không cần phải nói, từ nửa năm trước thì Lâm Uyên đã bắt đầu chuẩn bị rồi.

Thứ hai: Xếp hạng điện ảnh của Tiện Ngư phải vào top 10, đảm bảo không thấp hơn top 20.

Sức ảnh hưởng của bản điện ảnh không yếu hơn văn học, âm nhạc và hội hoạ đâu. Nói trắng ra, thì hiệp hội nghệ thuật đã công bố bốn bảng xếp hạng có tầm ảnh hưởng lớn nhất rồi.

Duy nhất chỉ có mỗi bảng điện ảnh là Tiện Ngư chỉ xếp hạng 38, còn thấp hơn cả Sở Cuồng.

Thứ ba: Năm nay Sở Cuồng phải tăng lên hạng 7 hoặc là cao hơn. Nhưng trước đó Sở Cuồng phải ổn định vị trí top 10 cái đã, dù hắn đã thăng hạng nhưng Lỗ Dương và Từ Bình vẫn đang nhăm nhe cướp lại.

Chênh lệch giữa bọn họ không lớn lắm, trong tình huống thế này Sở Cuồng vẫn nên ưu tiên việc bảo trì thứ hạng.

Viết xong bản kế hoạch thì điện thoại của Lâm Uyên đột nhiên vang lên, là lão Chu, người phụ trách bộ phận điện ảnh của Tinh Mang.

Lâm Uyên nhấc máy, lão Chu cười nói: “Phim điện ảnh “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ" sẽ được công chiếu vào bảy giờ tối nay, đừng quên xem nhé.”

Lâm Uyên chấn động, suýt chút nữa là hắn đã quên chuyện này. Quả là lúc ngủ gật có người đưa gối đến, khi hắn đang rầu rĩ vì xếp hạng của Tiện Ngư hơi thấp thì hệ liệt Harry Potter đã được chuyển thành điện ảnh.

Sau khi tiểu thuyết kết thúc chưa bao lâu, chủ tịch Lý liền giành lấy bản quyền điện ảnh. Tinh Mang lập tức bắt tay vào làm, quay bản điện ảnh của tập truyện đầu tiên.

Biên kịch chính là Tiện Ngư, khi quay phim Lâm Uyên đến đoàn phim rất ít. Nhưng muốn dùng thước phim nào phải được hắn gật đầu mới tính. Hắn mà không hài lòng thì phải quay lại.

Hiện tại phim cũng sắp được công chiếu rồi, nếu danh tiếng của bộ phim không tệ, chắc chắn xếp hạng của Tiện Ngư cũng sẽ tăng lên.

Nghĩ tới đây, Lâm Uyên cúp máy rồi lập tức mua vé xem phim, bảo mọi người tối nay ra rạp xem Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ. Ngoài ra, Lâm Uyên còn nhắn tin cho Ngư vương triều, để bọn họ cũng đến xem phim.

Đêm đó tại rạp chiếu phim, một nhà bốn người Lâm Uyên cùng với sáu người Ngư vương triều tiến vào rạp phim. Bộ phim nhanh chóng được bắt đầu, ý tưởng bộ phim được Lâm Uyên quay rất giống với bản ở Trái đất.

“Bắt đầu rồi kìa, Harry xuất hiện.”

“Diễn viên nhí diễn vai Harry thật đáng yêu.”

“Hermione cũng rất dễ thương.”

“Tuy Ron không đẹp, nhưng lại đáng yêu.”

“Hẻm Xéo sầm uất, học viện Hogwarts hoa lệ, rừng cấm u ám, độ chân thật đúng là rất cao.”

“Trung thành với nguyên tác, diễn tả bầu không khí đúng chất ghê.”

“Hiệu trưởng Dumbledore là Ảnh đế đó.”

“Còn người diễn vai Snape là Ảnh đế song kim của Tề Châu. Tạo hình của Snape bám sát nguyên tác, diễn viên thần thái, rất phù hợp.”

Những tiếng khen ngợi suýt xoa không ngớt.

Cùng lúc đó, các rạp chiếu phim tại những châu còn lại trên Lam Tinh, đều đang gặp cơn mưa lời khen. Thậm chí có rất nhiều đứa trẻ xem phim vô cùng nhập tâm.

“Tốt, xuất sắc quá.”

“Cảnh tượng thật sự rất lôi cuốn.”

“Đây chính là sức hút của Harry Potter sao?”

“Ta không hề có hứng thú với tiểu thuyết nhưng sau khi coi phim, về nhà phải xem tiểu thuyết mới được.”

“Chiếu đấu phép thuật quá đẹp, y hệt như trong tiểu thuyết đã miêu tả như thế.”

“Biên kịch là Tiện Ngư.”

“Tiểu thuyết của Sở Cuồng giao cho Tiện Ngư chuyển thể thì đúng là đáng tin.”

“Các diễn viên nhí diễn rất tốt, còn các bậc lão làng thì bùng nổ diễn xuất luôn.”

“Bộ phim này lựa chọn diễn viên hoàn toàn dựa trên nguyên tác mà làm, cảm thấy thế giới ma pháp thật chân thực.”

“Ngư phụ đã dốc hết sức mình.”

Đối với những người mê Harry Potter đây chính là một bữa tiệc hình ảnh thịnh soạn. Còn đối với những người chưa xem tiểu thuyết mà nói, thì chẳng khác nào vừa mở ra một cánh cửa ma thuật.

Trong rạp chiếu phim của Tần Châu, Lâm Uyên ngồi dưới khán đài mà mỉm cười. Đây chính là sự vui vẻ khi trở thành tư bản, bộ phận điện ảnh Tinh Mang đều nghe theo sự chỉ huy của Tiện Ngư. Vì thế ở mặt tuyển chọn diễn viên, Lâm Uyên được toàn quyền quyết định.

Những vấn đề như thiên vị gà nhà, đi cửa sau hay mua chuộc đạo diễn chẳng hề xảy ra. Diễn viên gạo cội ở Lam Tinh không hề ít, dường như chẳng có ai dại dột mà từ chối lời đề nghị của Tiện Ngư cả.

Ai bảo người ta có một bộ phim điện ảnh doanh thu mười tỷ chứ?

Hơn nữa đây còn là Harry Potter, là cuốn tiểu thuyết có nhiệt độ kinh khủng nhất toàn cầu. Riêng mỗi việc fan tiểu thuyết đã khiến doanh thu phòng vé khả quan rồi.

Chưa kể đến việc rất nhiều người xem xong phim lại đi tìm tiểu thuyết để đọc, là một vòng tròn luẩn quẩn không hồi kết.

Bộ phim này có bạo hay không? Phản ứng của các khán giả trong rạp chiếu phim chính là câu trả lời. Lâm Uyên nhìn hầu hết mọi người đều tỏ ra thích thú thì hết sức hài lòng.

Có khán giả xem, có fan tiểu thuyết, đây sẽ là bộ phim thành công nhất đầu năm nay, khiến địa vị điện ảnh của Tiện Ngư tăng lên.

Chương 1694: Thứ hạng Ngư vương triều

Xem phim xong, chị gái đưa cả nhà về trước. Còn Lâm Uyên lại mời nhóm người Ngư vương triều đến nhà hàng của Tôn Diệu Hoả ăn khuya.

Đây là một nhà hàng bít tết, là ẩm thực theo khẩu vị của người Nguỵ Châu. Tập đoàn ẩm thực của Tôn Diệu Hoả ngày càng phát triển một cách chóng mặt.

Tất cả các nhà hàng đủ mọi lĩnh vực tại các châu đều rất nổi tiếng. Mỗi lần bọn họ tụ tập đều sẽ đổi chỗ ăn liên tục.

“Bộ phim thật hay.”

“Chúc mừng đại diện trước, bảng xếp hạng điện ảnh tháng tới sẽ được chứng kiến sự bức phá của đại diện khỏi vị trí 38.”

“Đùa ta sao?”

“Ngươi không cảm thấy còn quá sớm để nói vậy ạ.”

“Ngươi vẫn chưa rõ đại diện của chúng ta hay sao? Nếu có người tạo được bức phá thì phải là Ngư phụ.”

“Hạ Phồn, hình như ngươi chính là ca sĩ Ngư vương triểu có xếp hạng thấp nhất.”

"Hạ Phồn bận rộn quay phim."

"Vấn đề là thứ hạng diễn viên của Hạ Phồn cũng không cao."

“Mọi người đủ rồi đó.”

Hạ Phồn bị nhóm bạn vùi dập đến mức nóng nảy. Mọi người cười to, Lâm Uyên cũng mỉm cười. Kể từ năm ngoái hiệp hội nghệ thuật đã công bố rất nhiều danh sách khác nhau.

Bốn danh sách xếp hạng hàng đầu có ảnh hưởng nhất là văn học, âm nhạc, hội họa và phim ảnh và truyền hình. Tiếp theo là bảng ca sĩ và danh sách diễn viên.

Tuy Lâm Uyên dành phần lớn sức lực tập trung vào bốn bảng lớn, nhưng cuối năm ngoái vẫn dành thời gian xem thứ hạng của Ngư vương triều ở hai bảng kia.

Trong danh sách ca sĩ, Giang Quỳ xếp hạng tám, Tôn Diệu Hỏa xếp hạng mười, Ngụy Hảo Vận xếp hạng mười lăm. Triệu Doanh Châu xếp hạng hai mươi tám, Trần Chí Vũ xếp hạng ba mươi chín.

Hạ Phồn là thấp nhất, xếp hạng năm mươi lăm. Nói tóm lại, toàn bộ thành viên Ngư vương triều đều lọt top 100 toàn cầu. Nhất là Giang Quỳ và Tôn Diệu Hỏa, hai người này đều ở trong top 10.

Ngụy Hảo Vận cũng ở trong top 15, có hy vọng sẽ tiến vào top 10. Cho dù Hạ Phồn đứng cuối Ngư vương triều, vẫn xếp hạng năm mươi lăm toàn cầu.

Nhưng tất cả bọn họ đều là nhà vô địch thế giới, chỉ mỗi điều này thôi đã vượt trội hơn người ta rồi. Thứ hạng Hạ Phồn thấp như vậy, vì nàng đặt trọng tâm sự nghiệp ở phim ảnh. Nếu nàng dồn hết sức cho âm nhạc thì việc tăng thứ hạng là chuyện nhỏ.

Có thể nói với thứ hạng cá nhân của Ngư vương triều, dù họ có đi bất cứ đâu vẫn sẽ được gọi là top đầu giới âm nhạc tại Lam Tinh.

Lý do khiến Lâm Uyên chú ý bảng xếp hạng là vì hắn muốn giúp Ngư vương triều nâng cao thứ hạng. Bảng xếp hạng ca sĩ có liên hệ với bảng xếp hạng âm nhạc của Lam Tinh.

Thứ hạng của các ca sĩ có liên quan rất lớn đến việc họ làm việc với nhà soạn nhạc nào.

Với những ca sĩ có thực lực tương đương nhau, ai lấy được bài hát từ nhà soạn nhạc xuất sắc hơn, thì xếp hạng sẽ chiếm ưu thế hơn.

Trong tiếng cười của mọi người, Hạ Phồn thở dài nói: "Ta chỉ xếp năm mươi sáu thôi.”

Lâm Uyên sửng sốt: "Ta nhớ rõ ngươi hạng năm mươi lăm mà."

Hạ Phồn nghe vậy cũng ngẩn người, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, bực tức nhìn Lâm Uyên: "Bọn họ trêu ta thì thôi, sao cả ngươi cũng hùa theo thế?"

"Hả?"

"Vì sao ta tụt hạng, ngươi không rõ ư?”

“Liên quan gì đến ta?”

“Ngươi còn giả vờ giả vịt, nếu không phải do ngươi đột nhiên nhảy dù đến hạng 30, thì ta đâu có rớt một hạng.”

Hắn xếp hạng 30 sao?

Lâm Uyên thật sự không biết chuyện này, vội vàng mở bảng ca sĩ Lam Tinh ra, kết quả đúng như Hạ Phồn nói, hắn thật sự xếp hạng 30.

Mọi người đều cảm thấy buồn cười, các ca sĩ khác lúc nào cũng túc trực quan sát bảng xếp hạng ca sĩ cả ngày, bao gồm cả Ngư vương triều. Lâm Uyên thì chẳng biết việc mình được đề tên lên bảng.

"Đại diện không để tâm cũng đúng, ca hát với đại diện mà nói chỉ là sở thích thôi.”

“Sắp cập nhập lại bảng rồi.”

“Lúc trước bảng ca sĩ không tính đại diện, vì hắn là nhà soạn nhạc. Sau tối hôm qua đột nhiên điều chỉnh xếp hạng, thế nên giờ đại diện cũng là ca sĩ thuộc top 50 Lam Tinh. Không chỉ khiến Hạ Phồn giảm một bậc mà cũng khiến Trần Chí Vũ giảm một bậc.”

"Có chuyện này ư?"

"Đại diện có muốn vươn lên hạng nhất không?"

"Với năng lực đại diện, muốn đạt top 1 không khó."

"Phí Dương xếp hạng năm, đại diện còn đánh bại hắn dễ dàng. Xếp hạng của đại diện thấp là do hắn không thể ra sân thi đấu trong nhạc hội Lam mà thôi.”

Không hẳn là nịnh nọt, với thực lực của Lâm Uyên, rất dễ thăng hạng trong bảng ca sĩ. Các ca sĩ khác khổ sở vì không tìm được tác phẩm tốt giúp mình cải thiện thứ hạng. Còn Lâm Uyên lại là Khúc phụ hạng tám Lam Tinh, hắn không thiếu tác phẩm tốt để tự mình vươn lên.

Chưa kể đến Phí Dương xếp hạng năm, là đối tượng bị Lâm Uyên đánh bại vô số lần. Người như vậy còn có thứ hạng cao thì Lâm Uyên giỏi hơn hắn xứng đáng hạng một.

Chương 1695: Nịnh nọt Lâm Uyên

“Ta không để tâm lắm.” Lâm Uyên không có nhiều tham vọng với bảng ca sĩ.

Vì chiến trường của Tiện Ngư là bảng âm nhạc, đó mới chính là sân khấu cao nhất của nhạc sĩ Lam Tinh. Dù bất ngờ về thứ hạng trên bảng ca sĩ, nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp lý. Năm nay hắn đã phát hành không ít tác phẩm, “Khó niệm kinh" là một ví dụ điển hình.

Tuy Lâm Uyên không tranh đua, nhưng Hạ Phồn lại không bình tâm được như hắn: “Ta không cần biết, ngươi phải giúp ta. Xếp hạng ca sĩ của ta quá thấp, mỗi khi ra ngoài ăn cơm đều bị họ trêu chọc.”

Hạ Phồn và Giản Dịch lớn lên cùng Lâm Uyên từ nhỏ, những người khác còn phải dè chừng nhưng Hạ Phồn lại không sợ.

“Năm đó ta bị ngươi thu âm bài “Trấn cổ tích" suốt một đêm. Vì thế mà làm lỡ mất thời gian phát hành ca khúc mới của ta, khiến xếp hạng mùa giải đó không có tên ta. Chính miệng ngươi còn nói, nợ ta một giải quán quân.”

Chuyện này đã xảy ra từ nhiều năm trước, Lâm Uyên nhớ rõ, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà trêu chọc: “Trong nhạc hội Lam, chẳng phải ngươi đã được giải quán quân rồi mà?”

“Không giống nhau.”

Hạ Phồn cứng rắn nói: "Nhạc hội Lam là giành vinh quang cho Tần Châu. Ngươi là huấn luyện viên của chúng ta, phải giúp đỡ bọn ta, đó là việc công.”

“Được rồi." Lâm Uyên không trêu chọc nàng nữa: "Ta sẽ sáng tác cho ngươi một album vậy."

"Album?" Hạ Phồn mở to hai mắt: "Ngươi muốn ta đi thi mùa giải toàn cầu sao?”

“Mùa giải toàn cầu gì thế?” Lâm Uyên nghe xong thì ngẩn người.

Đã lâu rồi không chú ý đến bảng xếp hạng mùa giải nên không rõ tình hình hiện tại. Tại sao mùa giải toàn cầu lại liên quan đến album?

Tôn Diệu Hỏa trả lời: "Học đệ vẫn chưa biết quy tắc mới của bảng xếp hạng mùa giải toàn cầu sao?”

Lâm Uyên gật đầu.

Thấy Lâm Uyên gật đầu, mọi người dở khóc dở cười: "Sau nhạc hội Lam, đại diện bận gì thế?”

Hắn bận viết sách, bận vẽ tranh, bận làm phim, bận chuẩn bị buổi hoà nhạc. Tất nhiên Lâm Uyên sẽ không nói ra những chuyện này.

Vẫn là Tôn Diệu Hoả giải thích tình hình cho Lâm Uyên nghe. Sau khi Lam Tinh thống nhất, các quy tắc của bảng xếp hạng mùa giải đã thay đổi đáng kể.

Trước kia mọi người dùng bài hát đơn để quyết đấu, cái này Lâm Uyên biết rất rõ. Hắn đã từng giành mười hai chức quán quân liên tiếp mà.

Tuy nhiên sự thống nhất đã làm tăng số lượng ca sĩ tham gia, và vô số bài hát được ra mắt. Sức cạnh tranh đột ngột tăng mạnh, nhưng vị trí đứng đầu chỉ có bấy nhiêu.

Đối diện với tình huống phức tạp này, từ tháng sáu năm ngoái hiệp hội nghệ thuật đã thay đổi các quy tắc. Bảng xếp hạng mùa giải Lam Tinh không còn dùng một bài mà sẽ là một album.

Bằng cách này, cơ hội cho những ca sĩ mới sẽ được tăng lên. Độ nhận diện qua album cũng dễ hơn là qua bài hát đơn. Tuy bảng xếp hạng bài hát đơn vẫn có nhưng vẫn nằm trong khuôn khổ tính giải album.

Tôn Diệu Hỏa kết luận: "Nói một cách đơn giản, muốn đánh giá âm nhạc phải so sánh cả album. Các ca sĩ sẽ lựa chọn một hoặc nhiều nhạc sĩ để xây dựng album cho riêng mình. Nghe nói Fayan, đã hợp tác với Abigail làm một album. Tất cả bài hát trong album đó đều do Abigail đích thân phụ trách.”

Lâm Uyên gật gật đầu, đây chính là mô hình âm nhạc thời hoàng kim của Trung Hoa. Một trong những nguồn kiếm tiền chủ lực là bán album của các ca sĩ.

Bây giờ Lam Tinh cũng đi theo con đường này, các ca sĩ bắt đầu kiếm tiền bằng cách bán album. Dù nó là một album điện tử, nhưng về cơ bản là như nhau.

......

Hiểu được tình huống, Lâm Uyên cười nói: "Vừa khéo thử chinh phục xếp hạng mùa giải mới nào.”

Hạ Phồn muốn ngoéo tay với Lâm Uyên: “Người Tần Châu không lừa người Tần Châu!”

Lâm Uyên bất đắc dĩ ngoéo tay với nàng: "Ừm. "

Ai mà ngờ sau khi Lâm Uyên và Hạ Phồn chốt kèo, thì mới phát hiện năm đôi mắt nhìn mình chằm chằm giống như sói đói.

Triệu Doanh Châu buồn bã nói: “Xếp hạng của ta cũng rất thấp, đại diện thân mến, thần thiếp phải làm sao mới khiến ngài giúp Tiểu Doanh Châu đáng thương đây?”

Giọng nói của Triệu Doanh Châu mềm mại quyến rũ, khiến người ta nổi da gà. Nếu Lâm Uyên là kẻ xấu, nhất định sẽ bảo: “Em chẳng cần làm gì cả, đẹp là đủ rồi.”

Nhưng Lâm Uyên lại rùng mình, không chịu nổi sự trêu chọc này.

Trần Chí Vũ kích động: "Triệu Doanh Châu có thôi đi không! Thứ hạng của ta thấp hơn ngươi. Tính về thứ hạng áp chót phải là ta mới đúng, huống chi ta cảm thấy Hạ Phồn không cứu được nhưng ta vẫn còn cứu được chứ.”

Nguỵ Hảo Vận đứng lên: “Ngươi và Hạ Phồn, kẻ tám lạng, người nửa cân. Ta thì khác, ta xếp hạng mười lăm. Đại diện mà giúp ta, không chừng ta còn tiến vào được top 10 nữa. Đến lúc đó Ngư vương triều sẽ có ba người nằm trong top 10, thật là vinh dự.”

Tôn Diệu Hỏa trầm giọng nói: “Ta không muốn tranh với các ngươi, nhưng ta mới chỉ xếp hạng 10, những ca sĩ phía sau đều đang nhìn chằm chằm. Áp lực của người đứng thứ mười, không phải điều mà các ngươi có thể hiểu đâu.”

Giang Quỳ nhỏ bé, khi đứng lên không tạo được cảm giác áp bức, thế nên dứt khoát đứng lên ghế vỗ tay: “Được rồi, mọi người dạt hết ra. Không biết cái gì gọi là ưu tiên, tập trung tài nguyên cả. Hãy hỗ trợ người có hy vọng nhất trong việc thăng cấp chứ, bây giờ ta mới đứng hạng tám thôi. Chỉ cần đại diện và Ngư vương triều đồng lòng thì việc ta lọt vào top 5 cũng chẳng thành vấn đề. Vinh quang của Ngư vương triều cứ giao cả cho ta.”

Hạ Phồn nóng nảy: “Các ngươi đúng là quá đáng, rõ ràng là ý tưởng của ta. Thế mà các người còn tranh giành, quá đáng, quá đáng…”

Lâm Uyên: "..."

Chương 1696: Ai cũng có phần

Bọn họ đều nói có lý, nhưng hắn không thể nói nên lời.

Đột nhiên, Triệu Doanh Châu liền bóp vai cho Lâm Uyên, miệng nhỏ ngọt ngào: “Đại diện!”

Giang Quỳ không cam lòng yếu thế, giành lấy cánh tay còn lại của Lâm Uyên mà xoa bóp, học theo Triệu Doanh Châu, ngọt giọng gọi: “Ngư phụ.”

Ngư vương triều ít khi gọi Lâm Uyên là Ngư phụ.

Trần Chí Vũ còn mặt dày gọi Ngư phụ rồi cắt bít tết đưa cho Lâm Uyên: “Ngài nếm thử đi, miếng thịt này vừa cắt đó.”

Ngụy Hảo Vận rót trà cho Lâm Uyên: "Trà của ngươi lạnh rồi, ta đổi tách trà nóng cho ngươi.”

Hạ Phồn nhìn chằm chằm Lâm Uyên: "Mẹ ngươi hay kể chuyện xấu hồi bé của ngươi cho ta nghe. Ta vẫn luôn cảm thấy nên giấu kín mới là phải đạo. Còn nữa, chuyện thú vị giữa Giản Dịch với nữ diễn viên X, có muốn nghe không?”

Lợi hại!

Để đạt được mục đích của mình, bọn họ không từ bất kỳ thủ đoạn nào cả. Ngay cả phim cung đấu còn không đặc sắc bằng mưu mô của Ngư vương triều.

Tôn Diệu Hoả trợn tròn mắt, hôm nay hắn phát hiện ra một điều. Chẳng biết từ khi nào, đám người Ngư vương triều đã bị hắn ảnh hưởng, trở nên lươn lẹo.

Thậm chí là trò giỏi hơn thầy, xuất đạo làm cao thủ.

Tựa như Hạ Phồn trực tiếp dùng ân tình trói buộc, lại dùng chuyện xưa uy hiếp. Khiến người ta không khỏi bùi ngùi xúc động, lại sợ hãi nhận lời. Ngư vương triều đã biết tiến lùi đúng lúc, trưởng thành quá nhanh. Có bao nhiêu chiêu trò đã bị người ta đoạt mất, Tôn Diệu Hoả không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Lâm Uyên lại nhìn Tôn Diệu Hỏa một cái, cảm thấy vui mừng vì Tôn Diệu Hoả không hùa theo bọn họ: "Các ngươi phải học theo học trưởng, chính chắn một chút. "

Cả đám người lớn còn không bằng trẻ con. Hết xoa bóp vai lại bưng nước rót trà phục vụ ăn uống. Nhưng bóp quá tay khiến hắn đau nhói, trà quá nóng không uống được, còn miếng bít tết lại bị cắt bằng dao bẩn.

Còn dùng cả bí mật lúc nhỏ để uy hiếp hắn, tiện thể muốn nhiều chuyện một phen. Thật ra hắn không sợ chuyện lúc nhỏ bị vạch trần, thân là người xuyên không, quá khứ còn bé đó không phải là hắn.

Mọi người: "..."

Tôn Diệu Hỏa này đúng là con cáo già, trong khi mọi người nhốn nháo tranh giành, thì hắn lại đứng yên tỏ vẻ thanh cao sao?

Tôn Diệu Hỏa: "..."

Tình huống gì, chuyện gì đã xảy ra, vừa mới xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng Lâm Uyên đã quyết định làm cho mỗi thành viên Ngư vương triều một album. Tất nhiên là không phải có ngay lập tức, chuyện này cần phải có thời gian.

Lâm Uyên phải suy nghĩ xem, tác phẩm nào phù hợp với phong cách hát của đối phương. Chọn lọc rồi tổng hợp lại thành một album, cũng mất ít nhiều công sức.

Trong những ngày tiếp theo, dự đoán của Lâm Uyên đã trở thành sự thật. Phần phim đầu tiên của loạt phim Harry Potter, Harry Potter và Hòn đá Phù thủy, đã bùng nổ doanh thu.

Sự phát triển của bộ phim giống hệt với Kung Fu của Tiện Ngư trước đây. Chỉ riêng người hâm mộ Harry trên khắp thế giới đã đóng góp một phần rất đáng kể với cho doanh thu bộ phim.

Hơn nữa bộ phim cũng thân thiện không kém đối với những khán giả chưa từng đọc tiểu thuyết. Không hề xuất hiện tình huống chưa xem tiểu thuyết, thì không thể hiểu được cốt truyện.

Công ty giải trí Tinh Mang chính thức bắt tay vào quay "Harry Potter và Phòng bí mật", kịch bản cũng do Tiện Ngư chắp bút. Trong loạt phim Harry Potter, các nhân vật đều sẽ lớn lên theo từng năm.

Để đảm bảo tính chân thực cho câu chuyện, vì thế Lâm Uyên cũng sẽ cố gắng sự tăng trưởng tuổi tác của các diễn viên nhỏ tuổi trong phim trường. Điều đáng nói chính là, đạo diễn phần phim đầu chính là Đỗ Ngạn. Đỗ Ngạn cũng là vị đạo diễn được Tinh Mang bỏ một số tiền lớn ra mời từ Tề Châu về.

Ông ta vẫn luôn là người chủ trương chế tác lấy đạo diễn làm chủ đạo cho đến khi hợp tác với Lâm Uyên trong bộ phim “Cuộc đời của Pi. Đó là lần đầu tiên trong đời Đỗ Ngạn buông bỏ quyền lực và giá trị của đạo diễn, dựa theo ý tưởng và suy nghĩ của Tiện Ngư để tiến hành quay phim.

Kết quả là, bộ phim đã thành công lớn. Có lẽ là lần thành công đó khiến Đỗ Ngạn dao động. Khi công ty thông báo về việc quay bộ phim “Harry Potter và Hòn đá Phù thủy”, ông đã xung phong muốn làm đạo diễn. Mặc dù ông biết rõ điều đó cũng đồng nghĩa với việc ông ta sẽ tiếp tục lắng nghe Tiện Ngư chỉ đạo.

Sự lựa chọn của Đỗ Ngạn không sai, lần hợp tác thứ hai giữa ông và Tiện Ngư lần nữa đạt được thành công vang dội. Điều này đã ảnh hưởng sâu sắc đến Đỗ Ngạn, khiến một phần nào đó trong ông đã thay đổi.

Trên thực tế, dù lấy đạo diễn làm nòng cốt hay lấy biên kịch làm chủ đạo. Đều muốn bộ phim được diễn ra trơn tru, hoàn thiện với độ chế tác cao nhất.

Đã như vậy cần gì phải câu nệ hình thức? Ai có ý tưởng tốt hơn thì sử dụng ý tưởng của người đó. Nếu Tiện Ngư đã giỏi hơn ông, ông không ngại lắng nghe Tiện Ngư.

Huống chi Tiện Ngư không phải người bá đạo, trong quá trình quay phim, hắn vẫn luôn lắng nghe ý kiến và nhận xét của ông. Hai người khiêm tốn cân nhắc và suy xét về lựa chọn của cả hai và đưa ra phương án tốt nhất.

Như thế là đủ rồi, ông ta là người quyết định số hai trong đoàn phim cũng có rất nhiều quyền lực. Nhưng có một số đạo diễn trong giới phim ảnh lại cho rằng Đỗ Ngạn phản bội việc theo đuổi lấy đạo diễn làm trung tâm.

Chương 1697: Bị để ý

"Đỗ Ngạn mất gốc rồi!"

"Bây giờ ông ta chính là công cụ của Tiện Ngư!"

"Tinh Mang kia thật biết cách nâng đỡ người của mình, Kung Fu hoàn toàn được quay theo ý tưởng của Tiện Ngư.”

“Sự sáng tạo của đạo diễn ở đâu?"

"Nắm rõ kỹ thuật nhất chính là những đạo diễn như chúng ta!"

Đỗ Ngạn tỏ vẻ không quan tâm, cứ hợp tác với Tiện Ngư có rất nhiều lợi ích. Để tiếp tục giành được thắng lợi, ông đã tiếp đảm nhận vai trò đạo diễn cho “Harry Potter và Phòng chứa bí mật". Làm việc chăm chỉ, đảm bảo tiến độ.

Thậm chí ông ta còn có suy nghĩ muốn trở thành đạo diễn của tất cả các loạt phim trong series Harry Potter. Series này chính là một ngọn núi vàng, sau thành công lớn của bộ phim, dù hầu hết công lao đều thuộc về Tiện Ngư, nhưng cũng chẳng ai quên những đóng góp của ông ấy cả.

Còn một nguyên nhân khác khiến Đỗ Ngạn chịu nhún nhường, hiện tại Tinh Mang đã chính thức hoàn thành việc mở rộng kinh doanh mảng điện ảnh và truyền hình. Bộ phận điện ảnh của công ty, ngoại trừ Đỗ Ngạn và Dịch Thành Công vẫn còn rất nhiều đạo diễn và biên kịch có trình độ khá tốt.

Là một công ty giải trí đa phương tiện, Tinh Mang có dựa vào Tiện Ngư đến đâu đi nữa cũng không thể cứ mãi dựa hết vào Tiện Ngư. Lam Tinh đã hợp nhất, giới giải trí đang điên cuồng tranh đua, Tinh Mang cũng không nằm ngoài guồng xoáy này.

Đỗ Ngạn lo lắng nếu mình không hạ mình ôm chắc đùi Tiện Ngư, sẽ bị các đạo diễn có thực lực khác trong công ty cướp mất cơ hội. Hiện tại ông ta đang là vị đạo diễn xếp thứ 108 trong bảng đạo diễn phim điện ảnh và truyền hình. Nếu không giành được chiếc ghế đạo diễn của Tiện Ngư, sợ rằng sẽ rất khó tiến chân vào top 100.

......

Khi Lâm Uyên không chú ý đến, hắn đã âm thầm thay đổi vận mệnh của vô số người. Đỗ Ngạn chỉ là một trong số đó. Sự tồn tại của Lâm Uyên thậm chí còn ảnh hưởng đến một số mô hình kinh doanh trong giới tư bản.

Lĩnh vực chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất từ Lâm Uyên không ai khác chính là hai nền tảng xã hội nổi tiếng của Lam Tinh, blog và club.

Đầu tiên là tích cực, sau đó là tiêu cực. Đừng quên club ra đời trước, và phát triển mạnh mẽ đến mức.

Giai đoạn đầu sáp nhập Lam Tinh, club đã trở thành nền tảng xã hội được nhiều người dùng nhất thế giới. Hấp dẫn các ngôi sau đại châu cùng tham gia, lúc đó blog bị vùi dập dã man.

Ai ngờ khi blog đang rạng rỡ giữa mặt trời ban trưa, lại bộc phát “sự kiện Ảnh Tử” nổi tiếng. Đúng vậy, sự kiện đó được đặt tên là “sự kiện Ảnh Tử".

Trong sự kiện đó, người phụ trách mới của bộ phận truyện tranh club là Lăng Không muốn can thiệp vào vấn đề sáng tác truyện tranh của Ảnh Tử, khiến mối quan hệ giữa hai bên rạn nứt. Sau đó không lâu Ảnh Tử tức giận huỷ hợp tác với club, đoạn tuyệt quan hệ.

Sau đó Tiện Ngư và Sở Cuồng cũng đi theo Ảnh Tử, gia nhập đối thủ lớn nhất của club chính là blog. Sự kiện đó đã khiến mọi người hiểu được mối quan hệ giữa ba người Tiện Ngư, Sở Cuồng, Ảnh Tử tốt đến mức nào.

Thân thiết đến mức bọn họ có thể từ bỏ hợp tác với nền tảng xã hội lớn nhất Lam Tinh. Tiện Ngư là Thái tử ở Tinh Mang, khi hắn đi đã đưa theo các nghệ sĩ dưới trướng đi cùng, sang hoạt động bên blog.

Blog phát triển mau chóng nhờ vào Tinh Mang đứng sau hỗ trợ. Các mối quan hệ ràng buộc, lợi ích cùng nhau kéo vào khiến blog càng có chỗ đứng hơn. Còn club thì chính thức xuống dốc không phanh, người dùng không ngừng rời bỏ, đã không còn vinh quang như ngày xưa.

Chính xác là ngày 6 tháng 12, các bộ phận liên quan của Lam Tinh đã công bố một cuộc khảo sát thị trường về lượng truy cập nền tảng xã hội.

Thứ nhất: Geek

Thứ hai: Blog

Thứ ba: Yan Book

Thứ tư: Twitter

Thứ năm: Club

Thứ sáu: Panda

Thứ bảy: Không gian

Thứ tám: Tuỳ hưởng

Tám nền tảng trong danh sách này, ứng với tám châu lục.

Ví dụ Geek là nền tảng xã hội lớn nhất Trung Châu hiện nay cũng là nền tảng được đón nhận nhất tại Lam Tinh. Twitter của Hàn Châu, Blog của Tề Châu, Yan Book của Yến Châu, Blog của Tần Châu.

Nhưng bây giờ thị trường đã mở cửa, các nền tảng xã hội đều lan rộng ra toàn cầu không còn phân biệt vùng miền.

......

Sau khi xếp hạng của các nền tảng xã hội, vị trí của blog khiến nhiều người bất ngờ.

"Hoá ra blog lại phát triển mạnh như vậy, trong ấn tượng của ta thì blog vẫn luôn bị club chèn ép. Thế mà lượng người dùng đã đứng thứ hai toàn cầu, chỉ sau Geek thôi.”

“Gần đây ta cũng dùng Geek."

"Là một người Trung Châu, nhưng dạo này ta đã bắt đầu dùng blog. Chủ yếu là vì Ảnh Thần, Ảnh Thần chưa từng gia nhập bất kỳ nền tảng nào ngoài blog cả. Không giống với những minh tinh khác có tài khoản ở nhiều nền tảng để tương tác với fan.”

"Không chỉ vì Ảnh Tử."

"Nhóm ba người đều như vậy, những nền tảng khác không mời được họ. Fan muốn biết được động thái mới nhất, một là theo dõi blog của họ, hai là chờ cộng đồng mạng cap màn hình đăng lại.”

“Ha ha, án này đã được phá.”

"Blog đạt được sức hút như bây giờ, công lao lớn nhất thuộc về nhóm ba người này.”

“Đợi chút đã, bọn họ là người Tần Châu. Ngôi sao dùng nền tảng nội châu là chuyện thường, cộng đồng fan lớn nhất của họ cũng ở đó, theo lý mà nói đó là chuyện bình thường không đúng sao?”

"Nói chung là phức tạp lắm, lên mạng tra “Sự kiện Ảnh Tử” đi nhé!"

"Sự kiện Ảnh Tử?"

"Tin tức gì thế này?"

"Đi tìm hiểu đi, không tìm hiểu làm sao biết được?"

Khi ba người đó rời club sang blog thì Hàn Châu vừa gia nhập không bao lâu. Ba châu sát nhập muộn không rõ về sự kiện này lắm. Người bảo họ đi tìm hiểu là những châu sát nhập trước.

Cùng với lòng tò mò vô hạn, bọn họ lập tức đi tra. Trên mạng vẫn còn lưu trữ một lượng tin tức khổng lồ về “Sự kiện Ảnh Tử", đến nay vẫn còn được thảo luận.

Do Ảnh Tử được phong thần trong giới hội hoạ, lại càng làm nhiều người nhớ đến chuyện khi xưa. Tìm hiểu xong thì cộng động mạng lại được phen cười lăn cười lộn, trước đây Ảnh Tử bị club đuổi đi sao?

Lúc đó Sở Cuồng và Tiện Ngư nổi tiếng hơn Ảnh Tử rất nhiều lần. Nhưng vì bạn bị trở mặt, liền thọc hai nhát dao bên mạn sườn club rồi nghênh ngang rời đi. Sau đó cũng vì Ảnh Tử mà gia nhập blog, an cư lạc nghiệp tại đây.

Ba ông thần này, đúng là bá đạo mà!

Chương 1698: Chỗ dựa vững chắc (1)

Triệu Châu.

"Không nghĩ tới đường đường là Ảnh Thần mà năm đó còn gặp phải loại chuyện này?”

"Bây giờ ta muốn hỏi một câu, năm đó không biết Ảnh Thần có tâm trạng thế nào nhỉ?”

“Ta mà là lãnh đạo của club, ta hận không thể làm thịt đám nhân viên ngốc nghếch.”

"Ta năm đó ta nghe vài tin vỉa hè, hình như người nọ là con ruột của chủ tịch club.”

“Con ruột ư?”

“Đúng là cha con hoà thuận, tự tay chặt đứt đường làm ăn của mình.”

......

Ngụy Châu.

"Ba người họ thật uy phong, Sở Cuồng và Ngư phụ vì bảo vệ Ảnh Tử mà tuyên chiến với nền tảng xã hội lớn nhất lúc đó ư?”

“Cả club cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.”

“Nếu club mà biết quan hệ giữa bọn họ tốt như thế, sẽ chẳng dám đối xử với Ảnh Tử như vậy. Lúc đó Sở Cuồng và Tiện Ngư đang là ngôi sao sáng trong lĩnh vực của mình.”

“Quan hệ của ba người bọn họ thật sự rất tốt!”

"Nếu như bọn họ còn ở club thì nền tảng xã hội đứng thứ hai chắc sẽ là club rồi.”

“Blog phải cảm ơn club nhiều lắm.”

......

Trung Châu.

"Ta còn thắc mắc không biết vì sao bọn họ chỉ hoạt động trên blog, hoá ra là do club tiễn người ta qua. Người nào gây ra chuyện ngốc nghếch này, chẳng khác nào phá vỡ tương lai tốt đẹp của nền tảng.”

“Ngươi không tìm hiểu kỹ à?”

"Nghe nói lúc đó người quản lý mục truyện tranh của club là con ruột của chủ tịch club.”

“Hoá ra là một chú báo con à?”

“Quả là hiếu tử mà.”

......

Trong khi mọi người hưng phấn đào lại chuyện cũ, trò chuyện rôm rả thì những người biết chuyện cũng quay lại cười đùa với họ. Cũng do câu chuyện này quá kịch tính, liên quan đến Sở Cuồng, Ảnh Tử và Tiện Ngư thì càng gay cấn hơn.

Tại trụ sở của club:

“Tên Lăng Không chết tiệt.”

“Không do hắn, club của chúng ta đâu rơi vào bước đường hôm nay.”

“Hắn đã ép đệ nhất danh hoạ đương thời rời khỏi club.”

“Ngươi không biết đếm à? Đâu chỉ đuổi một người? Đuổi một người kéo theo cả hai người. Bọn họ đều là đại lão đứng đầu trong bảng xếp hạng Lam Tinh, một người cũng có sức hút phi thường đấy.”

“Ta hận.”

“Sau này club không thể giao vào tay Lăng Không, con ruột cũng vô dụng, chủ tịch đâu chỉ có một đứa con trai.”

“Năm đó blog bị chúng ta chèn ép, nay vì Lăng Không chúng ta lại bị blog vả mặt.”

Chuyện mắng Lăng Không đã là việc của nhiều năm trước, dạo gần đây không còn ai nhắc đến nữa. Đầu tiên, Lăng Không là cậu ấm của club, ai dám đắc tội với hắn? Thứ hai sau sự cố đó, Lăng Không đã trưởng thành lên rất nhiều. Hiệu suất làm việc của hắn cũng được đánh giá rất cao, thay đổi được ấn tượng trong lòng mọi người về hắn.

Thậm chí có cổ đông còn cảm thấy, Lăng Không có tư cách tiếp quản club trong tương lai. Ai ngờ rằng ba người kia lại tiến vào top 10 toàn cầu mới làm dấy lên phong ba cũ khiến các lãnh đạo club tức giận.

......

Đối với Lăng Không mà nói, đây thật sự là tai họa khó tránh. Hai năm qua, hắn ta vật lộn để thay đổi ảnh hưởng xấu từ sự kiện Ảnh Tử. Không ngờ lại bị khui ra, khiến đề tài này bùng nổ.

“Cả đám chết tiệt.” Lăng Không tức giận, lửa nóng bốc lên trên đầu không sao nguôi được.

Quyết định của hắn năm đó đúng là có ảnh hưởng đến sự phát triển của club. Nhưng công ty đã lớn mạnh như vậy, không phải chỉ có mỗi vấn đề trên. Mỗi lần công ty có chuyện, đều bắt hắn gánh vác trách nhiệm.

Không thể không nói rằng, Lăng Không của bây giờ đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Dù tức giận cũng không đập đồ như trước, mà nở một nụ cười khó coi.

Bây giờ vẫn chưa đến lúc, nhưng chẳng bao lâu sau tất cả bọn họ sẽ phải trả giá. Đợi hắn ngồi lên vị trí chủ tịch, việc đầu tiên làm chính là đuổi cổ đám già suốt ngày mắng hắn.

Còn về ba người kia, mọi người cho rằng hắn không cách trị họ sao?

Lăng Không hít sâu một hơi, gọi điện thoại: “Vương tử cứu ta.”

“Không cần ta cứu cậu, ba cậu vừa họp qua điện thoại với ta. Cậu lại bị mắng đúng không?”

"Quen rồi."

"Tên nhóc này đúng là biết thời thế, đợi đi chỉ vài ngày nữa thôi sẽ có tin tốt cho cậu. Bên Trung Châu có người sắp ra mặt rồi.”

“Là ai?"

"Thế giới này vẫn do Trung Châu thống trị, có vài người quá nổi bật cần được dạy dỗ."

......

Đương nhiên Lâm Uyên không biết đến sóng gió ngoài này. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, một là viết sách mới giúp Sở Cuồng giữ vững xếp hạng tác giả. Hai là đến phim trường nơi quay loạt phim Harry Potter, mọi thứ phải được hắn xét duyệt.

Ba là phải thiết kế riêng cho Hạ Phồn một album, cuốn sách mới của Sở Cuồng được ưu tiên trước. Giờ đây, hắn đang phân vân không biết nên viết bộ này mới được.

Đúng lúc đó, Kim Mộc đột nhiên gọi điện cho hắn: "Thấy bảng xếp hạng khảo sát lưu lượng truy cập trên các nền tảng mạng xã hội chưa?" -

Lâm Uyên: "Thấy rồi.”

Blog hiện là nền tảng xã hội lớn thứ hai trên thế giới. Chuyện này Lâm Uyên không thể không quan tâm, bản thân hắn chính là một trong những cổ đông của blog.

Kim Mộc cười nói: "Bây giờ blog đang phát triển mạnh mẽ, tiễn thẳng đối thủ club về tây thiên, nhưng chúng ta chuẩn bị đối mặt với các đối thủ mới.”

“Geek sao?” Lâm Uyên suy đoán.

Kim Mộc nói: "Bảo là Geek cũng không hẳn, bên trong còn rất phức tạp. Ngươi cũng biết là Trung Châu có rất nhiều tập đoàn tư bản mà.”

“Ừ." Lúc Lâm Uyên ăn cơm đã nghe Tôn Diệu Hỏa nhắc tới.

Chương 1699: Chỗ dựa vững chắc (2)

Kim Mộc giải thích: "Giữa các tập đoàn này có một tổ chức chung, thành viên là người đứng đầu các tập đoàn lớn. Có mối quan hệ chặt chẽ với Geek, gần như nắm giữ huyết mạch kinh tế lớn nhất của Trung Châu và cả Lam Tinh. Đây cũng là một trong những lý do quan trọng khiến Geek có thể đứng đầu thế giới. Ngay cả khi nó là nền tảng xã hội cuối cùng được phổ biến toàn cầu."

“Như vậy sao?”

“Bây giờ blog có ba thân phận của ngươi thu hút lượng truy cập, dù không tốt như Geek cũng sẽ đe doạ đến họ. Vì thế chúng ta cần ổn định đối tượng khách hàng cũ, nếu ngươi rảnh thì lên blog hoạt động nhiều hơn đi.”

"Ví dụ như?"

"Sở Cuồng từng viết tiểu thuyết trên blog, Ảnh Tử từng vẽ truyện tranh trên blog, những thứ này đều có thể giúp nền tảng thu hút người dùng, Năm đó chúng ta đại chiến với club, nhưng bây giờ đối thủ lại là Geek. Tình thế rất đáng sợ, sức mạnh chênh lệch cũng rất lớn.”

"Không đụng chạm là được mà."

Suy nghĩ của Lâm Uyên tương đối đơn giản, hắn không thích club đã là chuyện cũ. Nhưng không cần phải dây dưa mãi, gần đây hắn cũng không nhắm vào club mà.

"Nào có đơn giản như ngươi nghĩ."

Kim Mộc cười khổ nói: "Riêng chuyện ngươi tồn tại thì đã động chạm đến lợi ích của quá nhiều người. Xa không nói gần đây ngươi thử nhìn xem, một mình ngươi chiếm được bao nhiêu hào quang, top 5 giải trí không thích cục diện thế này đâu.”

Lâm Uyên chau mày, tranh đấu không ngừng xảy ra. Có lẽ khi mọi người đạt được một vị trí nào đó, sẽ gặp phải tình huống này. Trừ khi bạn đứng cao hơn, đi xa hơn khiến người khác không dám động vào bạn.

“Có thể ngươi không biết.” Kim Mộc cười nói: “Top 5 lớn mạnh tương đương Tinh Mang đấy, ngươi có hiểu ý ta không?”

Lâm Uyên bĩu môi, sau đó ngẩn người. Tinh Mang ở Tần Châu là công ty lớn, nhưng cũng chỉ là công ty âm nhạc. Chẳng qua mấy năm nay lại phát triển ở nhiều mảng, gặt hái được rất nhiều thành tựu lớn.

Top 5 sẽ không muốn xuất hiện thêm một công ty biến top 5 thành top 6 đâu. Lâm Uyên là cổ đông của Tinh Mang, sự phát triển của Tinh Mang liên quan rất nhiều đến hắn. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Lâm Uyên chỉ thích một cuộc sống bình lặng nhưng đối thủ không muốn thế.

"Hiểu rồi."

"Hiểu là tốt rồi, nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng. Dù có chiêu trò gì cũng cần phải tuân theo quy tắc trò chơi. Mấy thủ đoạn dơ bẩn không làm gì nổi chúng ta đâu, huống chi chúng ta đã không còn đơn độc nữa.”

Kim Mộc đang nhắc nhở Lâm Uyên, sự thật đã chứng minh không phải Kim Mộc đã lo quá xa. Ba ngày sau, đột nhiên có một tin tức lớn là Geek đàm phán hợp tác với club. Nhiều nguồn tin cho biết Geek có thể sẽ mua lại một số ngành công nghiệp bộ lạc.

......

Vào ngày tin tức được công bố, Lâm Uyên đến công ty Tinh Mang.

Trong văn phòng chủ tịch, Lý Tụng Hoa mỉm cười pha cho Lâm Uyên một tách trà: “Nếm thử đi, đây là trà lúa mạch.”

"Ừm." Lâm Uyên ngồi xuống uống trà.

Lý Tụng Hoa đột nhiên gọi điện mời hắn tới gặp mặt, Lâm Uyên cảm thấy đối phương có chuyện muốn nói với mình.

Sau khi uống trà xong, Lý Tụng Hoa cười khổ nói: “Ta phải cảm ơn cậu, Tinh Mang có ngày hôm nay, cậu chính là công thần lớn nhất. Các mảng lớn trong công ty đều có dấu tích của cậu, chúng ta mới có được huy hoang như ngày hôm nay.”

“Nhưng?" Lâm Uyên nói giúp thay đối phương.

Lý Tụng Hoa rót thêm trà cho Lâm Uyên, nói cho hắn nghe một bí mật: "Thật ra ta là người Trung Châu."

Lâm Uyên ngẩn người, hắn cho rằng Lý Tụng Hoa là người Tần Châu.

Lý Tụng Hoa cười nói: "Nói chính xác ta là nửa dòng máu Trung Châu, cha ta đến từ Trung Châu, mẹ ta đến từ Tần Châu. Nhưng ta thích dùng tên Tần Châu, Trung Châu quá xô bồ, tựa như một đám sói rình mồi vậy.”

Lâm Uyên yên lặng lắng nghe.

Lý Tụng Hoa tiếp tục: "Bởi vì cha ta, nên cả nhà ta bị đuổi khỏi Trung Châu. Tất nhiên không có ai ra tay nhưng nơi đó đã không còn chỗ để chúng ta đặt chân. Cậu có thể hiểu rằng nhà chúng ta đắc tội với người khác, bị hạn chế mọi mặt tại Trung Châu.”

“Cho nên ngươi đến Tần Châu phát triển?”

"Khi đó Trung Châu không duỗi dài như vậy, hơn nữa cả nhà ta đều đi Tần Châu, bọn họ không có lý do đuổi cùng giết tận. Sau đó ta sáng tạo giải trí Tinh Mang rồi gặp được ngươi.”

Lâm Uyên đã hiểu được ý của Lý Tụng Hoa: “Bây giờ toàn cầu thống nhất, cậu bị một số người chú ý đến. Lại còn đưa Tinh Mang lên đỉnh cao hết lần này đến lần khác.”

"Đúng vậy, toàn cầu sáp nhập, ta lại phải đối mặt với Trung Châu. Nhưng ta đã có thành tựu cho riêng minh, nên bọn họ mới bắt đầu xem ta là nhân vật đáng gờm.”

“n oán thế nào vậy?”

“Cậu có muốn nghe không? Rất rung động tâm can đó, năm xưa…”

“Quên đi, không quan trọng.” Lâm Uyên cảm thấy có lẽ đối phương sẽ mất rất nhiều thời gian để kể chuyện.

Chương 1700: Đối đầu hay không đối đầu?

Lý Tụng Hoạ bật cười: “Ta muốn nói rằng Tinh Mang lớn mạnh như vậy khiến người ta không vui. Rất có thể sẽ nhắm vào chúng ta, là ta làm liên luỵ cậu, cậu có thể mang theo cổ phần rời khỏi Tinh Mang, tuy rằng đây sẽ là cục diện ta sợ nhìn thấy nhất.”

“Rời đi sẽ tốt hơn sao?”

“Ở lại còn tốt hơn rời đi, dù cậu có rời khỏi Tinh Mang thì vẫn có người muốn áp chế danh tiếng của cậu. Không cần biết cậu có ân oán với người ta hay không, là do cậu quá nỏi bật khiến bọn họ cảm thấy hào quang của mình bị cậu che lấp… Trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?” Lâm Uyên lập tức hiểu ra: “Đáng không lại thì gia nhập sao?”

Lý Tụng Hoa cười: “Đúng vậy, cậu gia nhập với bọn họ, cùng nhau tung cánh mà bay. Nghe nói có không ít người coi trọng cậu, coi trọng đến mức muốn gả con gái cho cậu. Đó đều là những tỷ phú top đầu thế giới, gien rất tốt, cơ bản đều là người đẹp.

Tất nhiên rồi, nếu có ngày đó, cậu có thể hạ thủ lưu tình với ta thì tốt. Nhưng ta biết việc ấy chẳng thể kéo dài mãi mãi, lần này xong sẽ còn có lần sau. Rào cản văn hoá đã bị phá vỡ, chẳng còn ai giúp ta ngăn cản thiên binh vạn mã nữa.”

“Ồ.” Lâm Uyên nghe xong liền hiểu, hôm nay Lý Tụng Hoa đến tìm hắn là cho hắn hai sự lựa chọn. Một là kề vai sát cánh chiến đấu cùng với Lý Tụng Hoa, hai là gia nhập tập đoàn liên hợp Trung Châu.

"Trà không tệ." Lâm Uyên đột nhiên đứng dậy.

Lý Tụng Hoa rất có phong độ mỉm cười: "Ta tiễn cậu."

Lâm Uyên nghi hoặc nói: "Là tiễn ta đi, hay là tặng trà cho ta? "

Nụ cười của Lý Tụng Hoa đã có chút miễn cưỡng: "Đều được."

Có ai thấy thái sơn sụp đổ mà không đổi sắc? Trong lòng Lý Tụng Hoa cũng rất rối bời, chẳng qua ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản.

"Cám ơn." Lâm Uyên xoay người.

Ngay khi Lý Tụng Hoa còn đang cố gắng duy trì nụ cười, Lâm Uyên đột nhiên nói: "Kỳ thật bốn phương tám hướng đều là tường, vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ biến mất."

Lý Tụng Hoa ngẩn ra: "Ta không nói về loại tường này.”

Lâm Uyên mỉm cười: "Ta cũng không nói đến loại tường đó. "

Chẳng phải Lý Tụng Hoa là người chơi chữ trước sao? Vì sao lại không nhanh chóng hiểu ý hắn nhỉ?

"Cậu..."

"Ta chính là tường của ngươi, có thể ngăn cản thiên quân vạn mã."

Lâm Uyên đến tay không, khi về đã ôm theo một túi đầy trà, đều là trà ngon hảo hạng.

Mấy năm nay hắn cũng không trêu ai chọc ai, nhưng cũng chưa từng để bản thân chịu thiệt. Dựa vào cái gì mà tư bản Trung Châu cảm thấy hắn dễ bắt nạt? Còn bắt buộc hắn phải gia nhập vào tổ chức của bọn họ?

Chẳng lẽ trong tương nếu có thiên tài xuất hiện, hắn sẽ phụ trách giúp tư bản Trung Châu tiêu diệt người ta à?

Còn nữa, chủ tịch là người tốt, tặng trà cho hắn, để hắn lựa chọn. Còn tặng cổ phần cho hắn, cho phép hắn tự do làm việc. Là một ông chủ tốt, người như vậy biết kiếm ở đâu ra?

Đừng nói là Tinh Mang, cả Dương Chung Minh, Trịnh Tinh, hay Ngư vương triều đều phải cùng hắn ở lại Tinh Mang. Không phải Trung Châu muốn phá nhà ai thì đều sẽ được.

......

Lý Tụng Hoa ngồi ngây ngốc trên ghế, môi khẽ run rẩy, trạng thái này đã kéo dài rất lâu.

Đột nhiên, cánh cửa đã bị đẩy ra. Người đàn ông đó giống Lý Tụng Hoa đến bảy phần.

"Hoa? Thế nào rồi?" Ông ta có chút sốt ruột.

Lý Tụng Hoa nhìn nửa chén trà lúa mạch còn sót lại trước mắt, đột nhiên cười ha ha, hốc mắt đều đỏ lên.

Dường như người đàn ông đã hiểu ra được gì đó, nhưng vẫn không kìm được sự lo lắng trong lòng: “Có lẽ hắn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. "

Lý Tụng Hoa uống cạn sạch trà lúa mạch còn lại, giống như uống nửa chén rượu mạnh, hăng hái: "Có lẽ là bọn họ còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề!"

“Em thật sự muốn đối đầu với Trung Châu ư?”

"Ta không tìm họ nhưng họ đã tìm đến ta rồi, đối đầu vẫn tốt hơn ngồi chờ chết. Khi ta chia cổ phần cho cậu ta, lòng tin không nhiều như vậy. Lúc đó em giống như con bạc đang đánh cược tất cả.”

“Con bạc sao?”

Lúc chia cổ phần, Lý Tụng Hoa không biết Tiện Ngư là Sở Cuồng, là Ảnh Tử.

Nhưng vào lúc đó, Lý Tụng Hoa đã dám khẳng định: “Đường hướng sau này của Tiện Ngư chính là đường hướng của Tinh Mang.”

“Ta thừa nhận, khi ấy ta quá mạo hiểm.”

Ngày Lý Tụng Hoa đưa cổ phần cũng nói với anh trai như vậy, hôm nay rốt cục cũng có thể nói ra bốn chữ sau nằm mơ cũng muốn nói ra: "Ta thắng cuộc rồi."

Ông ta không biết Lý Tụng Hoa lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy: “Rốt cuộc Lâm Uyên có bí mật gì đáng để các ngươi coi trọng như vậy?”

“Mấy vị ở hội nghệ thuật đặc biệt chú ý đến Lâm Uyên.”

“Hoá ra là vậy.” Lý Tụng hoa cười nói.

Đúng là không ngờ được đấy, có lẽ từ đâu lâu lãnh đạo hội nghệ thuật đã biết được bí mật của Lâm Uyên nhưng không ai đâm thủng lớp giấy này cả.

Chương 1701: Club và Geek

Lý Tụng Hoa đứng dậy bước đến cửa sổ sát đất, ông nói: “Anh có biết tại sao năm đó em đến Tần Châu không?”

“Vì sao?”

“Năm đó Tần Thuỷ Hoàng thống nhất tám châu, đại kỵ Đại Tần đến đâu thì càn quét chỗ đó. Đây là mảnh đất rồng ở.”

“Em đừng quá tự tin, em cũng chẳng phải Tần Thuỷ Hoàng đâu.”

“Tần Thuỷ Hoàng không phải ta.”

“Là Lâm Uyên sao?”

"Còn chưa đủ rõ ràng?"

"Chỉ cần có người đó bên cạnh, em không tin mình sẽ thua.”

“Được, chúng ta cùng đặt cược.”

Lý Tụng Hoa cười nhạt một tiếng, trong lòng đã bắt đầu tính toán muốn tăng tỷ lệ cổ phần cho Lâm Uyên.

......

Kim Mộc nhắc nhở Lâm Uyên, hình như chủ tịch cũng có kẻ thù lớn. Lâm Uyên biết sắp có giông bão kéo tới rồi, đánh nhau đến mức long trời lở đất.

Tin tức club và geek đàm phán hợp tác rầm rộ mấy ngày qua. Vai trò của Lăng Không trong chuyện này chắc không nhỏ, quả là một tín hiệu vô cùng rõ ràng.

Ngày 10 tháng 12.

Geek chính thức công bố hợp tác chặt chẽ với club, dữ liệu người dùng của hai nền tảng xã hội hoàn toàn được kết nối. Tất cả các kênh con đều được chia sẻ tài nguyên với nhau.

Geek đã biến mất, club cũng biến mất. Hai nền tảng này sát nhập tạo thành một nền tảng gọi là: Club Geek. Hiệu quả này chẳng khác nào sự kiện kết hợp của Twitter và Weibo.

Việc sáp nhập mang đến rất nhiều sự thuận tiện, khi người theo dõi không cần chuyển đổi nền tảng mà vẫn có thể cập nhập tình hình sát sao của các minh tinh quốc tế. Tác động của nó ban đầu không rõ ràng nhưng thật ra là rất lớn.

"Club Geek?” Lâm Uyên biết Trung Châu sẽ tác động, lại không ngờ giới tư bản Trung Châu lại ra tay với Tinh Mang.

Mưu đồ muốn thôn tính toàn bộ mạng xã hội ở Lam Tinh. Nếu thành công "Club Geek” sẽ trở thành nơi nắm giữ cơ quan ngôn luận. Sau này ba thân phận có thông báo tin tức gì cũng sẽ bị Trung Châu hạn chế dư luận không chế tình hình.

"Nếu để bọn họ độc quyền thì rất phiền đấy.”

Kim Mộc cau mày: "Cũng may bây giờ blog đã đủ lớn mạnh, tạm thời an toàn. Nhưng chúng ta không thể để mặc cho họ chà đạp, chúng ta cần phải có biện pháp đối phó. Cách chia cổ phần để lôi kéo đồng minh cũng không tệ đâu.”

“Chia cổ phần ư?”

“Ừ, thật ra ta đã trao đổi bằng miệng với họ mấy lần. Mọi chuyện đều vẫn ổn, tôi phụ trách vấn đề kỹ thuật, còn xét về độ ảnh hưởng chẳng còn nổi hơn cậu nữa.”

"Ừm." Việc thu hút lưu lượng, có lẽ Lâm Uyên cũng có chút kinh nghiệm.

Nhưng đây là một trận chiến kéo dài, Lâm Uyên không cảm thấy quá khó đánh. Cho dù có muốn thừa nhận hay không thì trong tay Lâm Uyên vẫn là người nắm giữ cổ phần của rất nhiều công ty.

"Đúng rồi." Nhắc đến vấn đề cổ phần, Kim Mộc đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Nói ra thì thấy kỳ lạ, bạn cậu cũng là một trong những cổ đông quan trọng của blog. Số cổ phần trong tay hắn, đủ để làm nên chuyện đó.”

“Ai?”

“Còn ai vào đây nữa?”

“Học trưởng Diệu Hoả?” Lâm Uyên không chắc lắm hỏi.

Kim Mộc gật gật: “Hắn ta rất đáng sợ, dường như đã đoán trước được cục diện hôm nay. Thế nhưng cuối năm ngoái lại đột nhiên gia nhập hội đồng quản trị blog. Lý do duy nhất ta có thể nghĩ ra chính là hắn muốn giúp bạn. Nguồn tin của hắn rất mạnh, chắc đã sớm nắm được tình hình bên Trung Châu.”

Lâm Uyên ngẩn ra, hắn không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

Lúc đó Tôn Diệu Hỏa đang ngồi trong văn phòng của một công ty, đọc tin tức về club geek: “Nước cờ này đi đúng lắm, anh Vương không lừa mình, có người muốn đối phó học đệ. Không thể để Geek độc chiếm thị trường, đều không có lợi cho học đệ và Ngư vương triều lẫn Tinh Mang.”

Việc kiếm tiền rất quan trọng, nhưng nếu kiếm tiền mà đánh mất bản thân thì Tôn Diệu Hoả không làm được. Ngặt một nỗi cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, không thể trợ giúp gì nhiều cho học đệ.

Cũng may hắn có rất nhiều người bạn tốt, lắm mối kinh doanh để hắn chọn lựa. Phải liên hệ với bọn họ mới được, để bắt tay vào làm việc thôi.

Việc xác nhập của hai nền tảng khiến các nền tảng mạng xã hội khác cảm thấy sự nguy hiểm.

“Nền tảng mới không tệ đâu.”

“Người dùng của Club Geek đều là Tần Châu và Trung Châu phải không?”

“Thật ra người Trung Châu là nhiều nhất, người Tần Châu vẫn tập trung nhiều hơn trên nền tảng blog, ở đó có Sở Cuồng, Tiện Ngư, Ảnh Tử."

“Tóm lại, Geek một mình độc quyền.”

“Sau này mạng xã hội Lam Tinh sẽ bị Geek thống trị.”

“Đúng vậy."

"Ta liền tới đây xem một chút, là người Yến Châu vẫn là càng quen dùng Yan Book. Phần lớn các ngôi sao của chúng ta đều ở Yan Book cả.”

“Tôi thì chơi Twitter nhiều.”

“Ta hy vọng Club Geek có thể thống nhất thiên hạ, như thế sẽ thuận tiện hơn rất hiều. Không cần phải đổi app mới đu được idol.”

"May mắn thay, idol của ta đều ở trên blog.”

“Trước đây blog còn có thể đấu một trận với Geek nhưng gần đây club đã bị Geek thu mua. Vị thế của blog đã khác trước rất nhiều rồi.”

"Blog chắc chắn có kế hoạch!"

“So với nền tảng kia, blog vẫn còn quá ít minh tinh hoạt động. Nếu không có Sở Cuồng, Ảnh Tử hay Tiện Ngư, ta đoán lượng người truy cập của họ phải giảm cỡ một phần ba.”

Không cần kinh doanh cũng nhìn ra tình hình thực tế. Nói dễ nghe là club và geek hợp tác nhưng thực chất là thu mua toàn bộ dữ liệu người dùng đồng thời các ngôi sao đang hoạt động trên nền tảng này.

Chương 1702: Chiến tranh các nền tảng

Chủ tịch Blog đang tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, câu đầu tiên đã khiến mọi người lo lắng: “Thị trường nền tảng xã hội Lam Tinh đang thay đổi, club geek đang muốn thống trị. Blog của chúng ta đang ở thế nguy hiểm nhất.”

“Thay đổi thôi.” Một người lên tiếng: “Chúng ta cần thu hút những người nổi tiếng tham gia vào blog để tăng lượng người dùng.”

“Chính xác.”

“E rằng bên Club Geek cũng nghĩ như chúng ta.”

"Chúng ta phải có hành động."

"Tin tốt bây giờ là những người nổi tiếng vẫn chưa có bất kỳ động thái nào rõ ràng. Bọn họ vẫn đang chờ đợi xem xét, cẩn thận lựa chọn.”

“Trước mắt Club Geek có ưu thế hơn.”

“Club Geek là nền tảng Trung Châu, mà Trung Châu vẫn luôn thống trị Lam Tinh. Đây chính là điểm mạnh nhất của bọ, còn ưu thế lớn nhất của chúng ta chính là Tiện Ngư, Sở Cuồng và Ảnh Tử lão sư. Các minh tinh của Tinh Mang cũng dùng blog, nhưng vẫn chưa đủ để chống lại Club Geek.”

"Kim tiên sinh thấy thế nào?"

Lãnh đạo blog biểu đạt quan điểm của mình xong, tập thể quay đầu nhìn về phía bóng dáng đối diện bàn chủ tịch.

Kim Mộc, sở dĩ hắn có thểm tham gia cuộc họp cao cấp của blog là vì hắn đại diện cho ba thân phận của Lâm Uyên. Nói cách khác quyết định của hắn chính là quyết định của ba người họ, blog cũng đã quen với việc này.

Quan hệ giữa ba người vô cùng tốt, tốt đến mức có chung người đại diện là chuyện bình thường. Nhưng blog không biết ba người là một, vì Lam Tinh nghiêm cấm các tổ chức không được tự ý tra IP cá nhân. Nếu để bọn họ biết, thì mấy tài khoản của Lâm Uyên sẽ bị khoá liền.

Kim Mộc chậm rãi lên tiếng: "Đầu tiên là vấn đề cổ phần mà chúng ta đã nói qua trước đó, cổ phần của Tiện Ngư lão sư phải được nhiều hơn, chỉ 1% là không đủ.”

Chủ tịch blog nhanh chóng đồng thuận: “Hiện giờ Tiện Ngư lão sư chỉ có 1%, chúng ta sẽ tăng thêm cho ngài ấy 9% nữa. Vẫn dựa theo tỷ lệ đã thảo luận từ trước, sau này chúng ta vẫn có thể xem xét tăng cổ phận cho ngài ấy. Điều này đòi hỏi sự hợp tác hiệu quả từ chúng ta, nhưng ta muốn biết liệu Tiện Ngư có thể đại diện cho Ảnh Tử và Sở Cuồng lão sư không?”

“Hoàn toàn không thành vấn đề." Kim Mộc nở nụ cười bí ẩn: "Ba vị lão sư đã uỷ thác toàn bộ cho ta, vừa rồi các ngươi nói muốn lôi kéo nhiều ngôi sao vào blog đúng không, chúng ta cũng sẽ tham gia.”

“Ý ngài là?”

“Các vị cảm thấy ảnh hưởng của Ngư phụ trong nền âm nhạc Tần Châu thế nào?”

Ban lãnh đạo của blog chấn động.

Tiện Ngư dùng thân phận đại cổ đông để lôi kéo các minh tinh ở Tần Châu dùng Blog sao?

kia đem việc ủy thác giao cho ta, đại biểu cho sự nhất trí lợi ích, chẳng bao lâu các ngươi sẽ thấy được thành quả, vừa rồi các ngươi không phải đang nói, muốn lôi kéo càng nhiều ngôi sao vào blog sao, chuyện này chúng ta sẽ tham gia. " "

Ý anh là gì?"

"Các vị cảm thấy ảnh hưởng của thầy giáo cá trong nền âm nhạc Tần Châu như thế nào?"

Các nhà lãnh đạo blog chấn động!

Tiện Ngư định dùng thân phận đại cổ đông để lôi kéo các minh tinh ở Tần Châu tham gia Blog sao? Không ai dám đảm bảo cách làm của Tiện Ngư sẽ có hiệu quả tốt nhất. Vì phần lớn minh tinh Tần Châu đều sẽ theo club mà gia nhập vào nền tảng mới sau khi sáp nhập.

Sức hút của Club Geek lớn hơn Blog là điều không thể phủ nhận. Nhưng Blog lại không dám khinh thường việc Tiện Ngư muốn làm. Bây giờ Tiện Ngư có danh tiếng rất lớn, giá trị thương hiệu của hắn không nhỏ đâu.

Thấy các lãnh đạo của blog khiếp sợ, Kim Mộc cười nhạt. Lúc này Blog muốn lấy việc chia cổ phần để lôi kéo Tiện Ngư nhưng thực thế thì không phải vậy.

Muốn Lâm Uyên làm bình phong thì Blog phải trả một cái giá tương xứng.

“Ý của ngài chúng ta hiểu rồi.” Chủ tịch Blog hít một hơi thật sâu: “Nhưng không ai biết rõ việc này sẽ đi đến đâu.”

“Manga.” Kim Mộc nói, sau đó nheo mắt lại: “Sức hiệu triệu của Ảnh Tử lão sư đã không còn như trước, trình độ tranh truyền thống của hắn đã được toàn cầu công nhận. Nhưng hắn vẫn là vua manga của Lam Tinh, hắn sẽ sáng tác một bộ manga đăng tải độc quyền trên blog, phải là hội viên đăng ký tài khoản blog thì mới được đọc miễn phí.”

Lãnh đạo Blog nghe xong vì lập tức vui mừng. So với lời hứa hẹn mông lung của Tiện Ngư, thì việc làm của Ảnh Tử lại thiết thực hơn nhiều.

“Còn Sở Cuồng lão sư?”

Hai người kia đều đã ra tay, vậy Sở Cuồng thì sao nhỉ?

“Tất nhiên là viết tiểu thuyết rồi.” Kim Mộc lên tiếng, trả lời bọn họ: “Sở Cuồng sẽ sáng tác nhiều tác phẩm hơn, là thành viên của blog thì sẽ được đọc miễn phí. Có đại sư như vậy chống lưng, mọi người còn sợ Blog ế người dùng sao?”

Ban lãnh đạo blog trợn mắt nhìn nhau, không che giấu nổi nụ cười trên môi. Vấn đề nguy hiểm đã được giải quyết một cách đơn giản nhưng hiệu quả lại vô cùng xuất sắc.

“Đúng là cách giải quyết đơn giản mà hiệu quả.” Chủ tịch blog lên tiếng: “Nói ra thì hơi hảo huyền nhưng tất cả mọi chuyện đều được xây dựng trên tiền đề năng lực cá nhân của Tiện Ngư, Sở Cuồng và Ảnh Tử.”

Cuộc chiến của tư bản đã chính thức bắt đầu, trong cuộc chiến đó, năng lực cá nhân dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là thứ yếu. Nhưng nếu là người khác thì còn cho là vậy, nhưng riêng ba người Tiện Ngư thì không thể coi thường.

“Dùng sức của ba người để chống đỡ sóng dữ, dù ta cảm thấy hoang mang nhưng lại hâm mộ ba người họ. Dùng tài hoa của mình, chứng tỏ mình chẳng hề thua kém ai. Thế nên chúng ta không được phép thua tư bản Trung Châu, hỗ trợ một phần sức cho bọn họ.” Kim Mộc nghiêm túc mở miệng.

Chương 1703: Lôi kéo hợp tác

Lãnh đạo blog tràn đầy nhiệt huyết, kế hoạch này không toàn vẹn. Phụ thuộc rất lớn vào năng lực cá nhân của mỗi người, thế nhưng bọn họ vẫn khó lòng mà không tin tưởng được.

Đúng lúc này thư ký của chủ tịch blog bước vào, nói vài câu bên tai chủ tịch. Sắc mặt chủ tịch thay đổi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Club Geek đã ra tay, đang lôi kéo top đầu bảng xếp hạng.”

“Chúng ta phải ra tay thôi.” Kim Mộc nói: “Các vị không muốn xem thử sao? Xem thử tư bản thắng tài năng hay là tài năng thắng tư bản ư?”

Nói xong Kim Mộc liền cười, cảm thấy lời này cũng chưa chính xác lắm. Tư bản đứng sau Lâm Uyên không thể xem thường, Ngân Lam, một trong những hãng sách lớn nhất thế giới. Tinh Mang, thuộc top 6 công ty giải trí hàng đầu Lam Tinh. Blog, mạng xã hội xếp vị trí thứ hai tại Lam Tinh.

Hơn nữa bên cạnh hắn còn có Tôn Diệu Hoả, thiên tài kinh doanh hết lòng ủng hộ hắn. Những điều này đều là sức mạnh của Lâm Uyên, giúp hắn chống đỡ lại sự uy hiếp của tư bản Trung Châu.

Nếu hắn cứ bộc lộ hết năng lực của chính mình, thì liệu sẽ có bao nhiêu thành tựu nở rộ tại Lam Tinh đây?

Club Geek đã tay là hành động nằm trong dự đoán của blog.

“Diễn viên Tề Châu hạng 37, Niếp Song đã gia nhập Club Geek.”

“Gã khổng lồ truyện tranh Sở Châu đã bắt tay với Club Geek.”

“Ban nhạc Rock nổi tiếng Yến Châu, Hắc Hải đã gia nhập Club Geek.”

“Ca sĩ Hàn Châu gia nhập Club Geek, là người từng đoạt giải quán quân tại nhạc hội Lam.”

“Khúc phụ Ngụy Châu, là huấn luyện trưởng thứ hai tại nhạc hội Lam, đã gia nhập Club Geek.”

“Nhà thư pháp Mạch Tâm của Triệu Châu đã gia nhập Club Geek.”

“Nhiều người nổi tiếng cũng được nền tảng gửi lời mời hợp tác.”

Tin tức không ngừng được truyền ra, tất cả đều là những minh tinh siêu sao, có sức hút fan không tầm thường.

Cộng đồng mạng đang háo hức thảo luận: “Ghê gớm thật đó! Club Geek muốn thâu tóm thiên hạ sao?”

“Nghe nói idol nhà ta sắp gia nhập Club Geek, hắn đi đâu ta sẽ theo đó.”

“Những nền tảng khác cũng đã có hành động rồi.”

“Ta thấy Yan Book đang nhắm vào các diễn viên.”

“Twitter cũng vậy.”

“Đây là cuộc chiến cướp người của các web.”

“Trước mắt các đại lão đứng đầu các lĩnh vực không có động tĩnh gì, bọn họ đều đang quan sát."

“Nếu ba người Tiện Ngư cũng gia nhập Club Geek thì đúng là ghê gớm.”

“Theo ta biết bọn họ không dễ gì rời khỏi blog để đến Club Geek đâu. Lăng Không vẫn đang là lãnh đạo cấp cao của Club Geek mà.”

......

Giới âm nhạc Lam Tinh, có rất nhiều ngôi sao đang bàn bạc.

“Có tận mấy nền tảng đến tìm ta.”

"Ta cũng vậy."

"Ngươi quyết định đi đâu?"

"Lựa chọn đầu tiên nhất định là Club Geek, bọn họ có năng lực mạnh nhất. Nhưng fan của tôi phần lớn đều ở Yan Book, tạm thời không muốn đi."

"Vậy thì quan sát thêm chút đi."

"Nếu sau này chúng ta đều ở Club Geek, vậy ngươi không muốn đi cũng phải đi."

"Nếu thật sự có một ngày như vậy, fan của ta đi thế thì ta cũng sẽ đi theo.”

"Blog không có động thái gì sao?"

"Blog vừa mới liên lạc với tôi, chắc sẽ rất nhanh tìm đến cậu. Bọn họ cũng muốn tìm người hợp tác, chẳng qua tự dưng đối thủ nào cũng muốn cướp phần thôi.”

......

Giới điện ảnh và truyền hình Lam Tinh.

Các diễn viên và đạo diễn đang thảo luận với nhau.

“Tin tức nói lão Hà đi Club Geek, bọn họ hứa hẹn điều kiện gì sao?”

"Đầu tư cho bộ phim tiếp theo."

"Ngươi là đạo diễn, nhưng người thật sự nổi tiếng lại là diễn viên.”

"Giới điện ảnh và truyền hình là thiên hạ của đạo diễn và biên kịch, còn người nhiều fan lại là diễn viên. Trong cuộc chiến giành người này, diễn viên có lợi hơn một chút. Nói đi phải nói lại, fan của các đạo diễn, biên kịch đỉnh cấp không ít đâu.”

"Ta sẽ xem xét lại, ta cũng muốn hợp tác với blog. Bọn họ đã mời tôi rồi.”

“Ta cũng muốn hợp tác với blog.”

“Chẳng phải ngươi gia nhập Club Geek rồi à?”

“Ai quy định sau này ta chỉ được dùng một nền tảng. Club Geek cũng không dám vượt quyền ngăn cấm. Ngoại trừ lão Hà phải lấy vốn đầu tư từ Trung Châu mới không tiện nhảy app.”

“Ha ha, hoá ra còn chơi được thế, ăn trong chén nhìn trong nồi.”

Giới hội hoạ Lam Tinh, cũng đang náo nhiệt không kém.

“Tranh giành diễn viên, ca sĩ thì bình thường. Không ngờ hoạ sĩ chúng ta cũng bị bọn họ tranh giành.”

“Đừng tự coi thường bản thân, fan chúng ta không nhiều như những ngôi sao giải trí kia, nhưng sức ảnh hưởng rất lớn."

"Quả đúng như vậy."

"Trần gia chuẩn bị đi đâu?"

"Nhất định là Trần gia bị các nền tảng săn đuổi ghê lắm. Nhà thư pháp đệ nhất Lam Tinh, địa vị chẳng khác gì Ảnh Tử trong giới hội hoạ.”

“Ta cũng không có nhiều fan như Ảnh Tử."

"Trần gia lên tiếng rồi, Trần gia được mời đi đâu?"

"Tất cả trang mạng xã hội gửi lời mời, nhưng tôi không thích chơi phần mềm xã hội, sau này nói chuyện."

......

Các nhà đều ra tay, Blog cũng phải hành động. Trên thực tế, chiến lược này sớm muộn gì cũng phải dùng đến. Sau khi Lam Tinh thống nhất, các nền tảng đã lên kế hoạch từ lâu.

Nhưng vì Club Geek sáp nhập mới khiến cho áp lực đột ngột tăng lên. Sức cạnh tranh tiến vào giai đoạn nóng bóng. Vì thế mới bị cộng đồng mạng trêu là “đại chiến cướp người".

Lúc này, Lâm Uyên không nhàn rỗi. Đúng như Kim Mộc đã nói, hắn sẽ giúp blog thu hút thêm minh tinh và siêu sao dưới danh nghĩa Tiện Ngư.

Lâm Uyên mở danh bạ điện thoại lên, tuy hắn không xã giao rộng rãi nhưng trong danh bạ có lưu số không ít người. Đều là do người khác chủ động để lại cho hắn, chưa từng có ngoại lệ.

Bọn họ là những tên tuổi lớn, có thể thu hút được dư luận.

Chương 1704: Thành công ngoài mong đợi

“Tìm ai đầu tiên đây?” Lâm Uyên còn chưa bắt đầu, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

"Lão sư?" Người gọi tới chính là Dương Chung Minh.

Dương Chung Minh lên tiếng: "Ta nghe Lý Tụng Hoa nói cậu đã trở thành cổ đông của blog, sẵn tiện lôi kéo minh tinh à?"

Cả chủ tịch cũng biết sao? Có vẽ như Tinh Mang có mối quan hệ chặt chẽ với blog.

Về phần lý do Dương Chung Minh gọi thẳng tên chủ tịch không làm Lâm Uyên cảm thấy kỳ lạ. Hình như hai người họ có mối quan hệ cá nhân rất tốt.

“Đúng vậy, nhưng lão sư không nằm trong phạm vi mục tiêu.”

Sau khi Tinh Mang và club huỷ hợp tác, tất cả nghệ sĩ của Tinh Mang đều chuyển sang nền tảng Blog, bao gồm cả hai vị Khúc phụ của công ty, Dương Chung Minh và Trịnh Tinh.

“Vậy ngươi cũng nên tìm ta trước.” Dương Chung Minh thản nhiên nói.

"Hả?"

"Ta có thể khiến 90% Khúc phụ Tần Châu gia nhập Blog. Lúc cậu kéo người phải hứa hẹn với người đó, bao gồm cả ta và Trịnh Tinh hay là Lục Thịnh. Có thể giúp bọn họ viết nhạc hoặc là album.”

Tinh thần Lâm Uyên chấn động.

Trăm lần không ngờ đến Dương Chung Minh, lại đưa đến một món quà thiết thực như vậy. 90% Khúc phụ Tàn Châu, chính là sức hút mà Lâm Uyên không ngờ đến.

Lâm Uyên còn bất ngờ khi các Khúc phụ kia còn đồng ý giới thiệu người mới cho Blog nữa.

“Cảm ơn lão sư…”

Ngoại trừ cảm ơn ra, Lâm Uyên không biết phải nói sao cho phải. Số lượng quá khủng khiếp, chỉ đứng sau mỗi Trung Châu.

Dương Chung Minh rất thích nghe Lâm Uyên gọi mình là lão sư, trong giọng nói ẩn chứa ý cười: “Bọn họ chấp nhận không chỉ vì nể mặt ta, còn nể mặt Trịnh Tinh, Lục Thịnh và cả cậu nữa.”

“Không có lão sư, ta không là gì cả.” Không nhờ Dương Chung Minh thì Lâm Uyên đâu có ngày hôm nay.

Không ít Khúc phụ Tần Châu phục tài của Tiện Ngư, nhưng trong lòng chỉ có mỗi Dương Chung Minh.

“Phải ra tay thôi.” Dương Chung Minh nói: “Ta không thích Trung Châu.”

Lâm Uyên cười nói: “Ta cũng không thích.”

Dương Chung Minh lại tiếp tục: “Ta không thích đứng top 3.”

Lâm Uyên giật mình, vài giây sau mới hiểu rõ ẩn ý trong lời của Dương Chung Minh. Hắn không thích hạng ba sao? Vậy chỉ có thể trở thành người số hai hoặc là số một.

Không quá chìm đắm vào đề tài này, Dương Chung Minh động viên Lâm Uyên rồi cúp máy. Lâm Uyên cầm điện thoại trong tay mà hơi ngẩn người.

Hắn vốn định dùng điều kiện viết nhạc giúp người ta làm điều kiện trao đổi để cướp người. Bây giờ lại giống như có được sự hỗ trợ của toàn bộ Khúc phụ Tần Châu, thậm chí là Khúc phụ xếp hạng ba toàn cầu là Dương Chung Minh.

Không chần chừ lâu, Lâm Uyên bắt đầu hành động. Đầu tiên là tiếp cận những người hắn quen thuộc nhất. Đối tượng Lâm Uyên lựa chọn chính là ngôi sao Tần Châu, Thư Du.

Thư Du từng lấy danh nghĩa “Thiên nga trắng" tham gia “Ca vương giấu mặt". Sau đó lại tham gia nhạc hội Lam, học hỏi rất nhiều thứ ở Lâm Uyên, quan hệ giữa hai ngươi không tệ,

Quan trọng nhất chính là xếp hạng ca sĩ của Thư Du cao hơn Giang Quỳ một bậc. Chính là nữ ca sĩ hàng đầu thế giới, có được sự hợp tác của ngôi sao cỡ này sẽ gây được tiếng vang. Chỉ sợ Club Geek ra tay trước, cướp mất Thư Du đi mà thôi.

Chẳng bao lâu, điện thoại được kết nối.

Giọng Thư Du lộ ra vẻ bất ngờ và lo lắng: "Huấn luyện viên?"

Sau nhạc hội Lam, rất nhiều ca sĩ Lam Tinh quen gọi Lâm Uyên là huấn luyện viên. Bọn họ là người đã hưởng được rất nhiều từ khóa huấn luyện của hắn.

“Ừm.” Lâm Uyên nói thắng: “Bây giờ ta đã là cổ đông của blog, muốn tham gia blog không?”

“Được.” Thư Du trả lời.

Nhanh chóng đến mức khiến Lâm Uyên đều bất ngờ, chẳng lẽ mặt mũi của hắn lại lớn đến vậy ư?

“Phía công ty…”

Trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng động khác, nhưng Lâm Uyên không nghe thấy gì cả.

Vài giây sau, giọng Thư Du lần nữa vang lên: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Ta sẽ liên lạc với blog sau, huấn luyện viên không phải lo lắng. Huấn luyện viên nhất định phải mời ta ăn cơm đó, ta rất dễ ăn.”

“Vừa rồi là người đại diện của ngươi đúng không?” Lâm Uyên buồn bực nói: “Chắc công ty ngươi không để ngươi tự quyết định đâu.”

Thư Du cười nói: “Tuy rằng địa vị của ta không như Thái tử Tinh Mang ngươi, nhưng lăn lộn trong giới âm nhạc nhiều năm như vậy vẫn có chút tiếng nói. Trừ khi bọn họ không muốn gia hạn hợp đồng với cây hái ra tiền là ta.”

Quả là thiên nga trắng, Thư Du vẫn kiêu ngạo tự tin như ngày đầu Lâm Uyên quen biết. Thậm chí còn có vài phần bá đạo của thiên nga trắng nữa.

"Được." Lâm Uyên thẳng thắn: "Ta vốn muốn để ngươi đưa ra điều kiện hợp tác.”

Thư Du bật cười: “Trong thời gian huấn luyện, ta đã được hưởng lợi rất nhiều từ lớp học của ngươi, đây chính là điều kiện hợp tác tốt nấht rồi.”

“Một đổi một, đối với ta đều giống nhau.”

“Ta hiểu rồi.”

Cuộc gọi kết thúc như thế này, mọi chuyện còn thuận lợi hơn Lâm Uyên tưởng tượng rất nhiều. Đây vốn là một giao dịch, đồng thời cũng là quy trình tiêu chuẩn để lôi kéo người của các bên.

Lâm Uyên không ngờ rằng Thư Du vừa nge đã chấp nhận lời mời của hắn trong khi hắn chưa hứa hẹn điều gì. Nếu đối phương đã dứt khoát đến thế thì Lâm Uyên cũng sẽ không bạc đãi Thư Du, đây chính là nguyên tắc làm người của hắn.

......

Tần Châu, tại công ty giải trí nào đó, người đại diện khó xử nhìn Thư Du.

"Nền tảng Club Geek có rất nhiều tiềm năng phát triển trong tương lai. Nếu ngươi tham gia blog của Tiện Ngư, nhất định chủ tịch sẽ bị ngươi chọc giận cho ngất mất.”

“Ngươi sai rồi.”

“Ta sai chỗ nào, dù ngươi là ca sĩ nổi tiếng nhưng gia nhập blog cũng phải có địa vị kèm theo. Ít nhất phải để Tiện Ngư sáng tác một album solo cho ngươi, nhất định sẽ khiến thứ hạng ca sĩ của ngươi tăng lên.”

“Ngươi lại sai rồi.”

“Tại sao ta lại sai?”

"Đầu tiên chủ tịch là kẻ ngốc, nên biết địa vị của lão sư trong nền âm nhạc Tần Châu là gì chứ, không tin chúng ta đánh cược đi.”

"Đánh cược cái gì?"

“Đánh cược xem thử Tiện Ngư lôi kéo được bao nhiêu người theo hắn.”

“Hắn sẽ đưa ra hứa hẹn.”

“Không ai cần lời hứa hẹn của Tiện Ngư cả, vì tất cả mọi người đều biết, Tiện Ngư lão sư sẽ không bao giờ để cho người khác chịu thiệt."

"Chỉ vì điều này sao?"

"Chỉ có chúng ta là người trong cuộc mới hiểu rõ, nền âm nhạc Tần Châu chính là một đại dương, đã là đại dương phải có cá bơi lội.”

“Tổng phụ trách Tần Châu ở nhạc hội Lam là Dương Chung Minh.”

“Nói ra chắc ngươi không tin, nhưng ta cảm thấy Dương phụ cũng là sinh vật biển, tương tự như cá mập trắng hoặc cá voi xanh.”

Người đại diện im lặng không thể hiểu được những lời của Thư Du.

Chương 1705: Thể diện lớn

Lâm Uyên không biết suy nghĩ của Thư Du, hắn đang nghĩ nên tìm ai tiếp theo?

Sau khi xem danh bạ, Lâm Uyên đột nhiên nhìn thấy số điện thoại của Phí Dương.

Năm đó khi hai người tham gia "Chúng ta cùng hát" đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Nhưng chưa từng dùng đến, chỉ khi tham gia tập huấn nhạc hội Lam, thỉnh thoảng hắn sẽ gọi điện khiển trách đối phương về mặt ca hát,

“Khụ!” Tốt nhất là khỏi đi, lúc trước Phí Dương bị hắn mắng thảm như vậy. Thậm chí là còn làm bẻ mặt đối phương trong lives, đó là chưa kể đến danh hiệu “lão nhị vạn năm" của hắn nữa.

Lâm Uyên cảm thấy người có khả năng từ chối lớn nhất trong danh bạ chính là Phí Ca Vương.

Hắn tiếp tục tìm kiếm, Lương Tử Nguyên thì sao? Lương Tử Nguyên chính là ca vương có ảnh hưởng rất lớn ở Sở Châu. Đối phương không phải là người Tần Châu, nhưng quan hệ với Lâm Uyên cũng tạm ổn.

Bài hát “Slamdunk", Lâm Uyên còn phải tìm đến đối phương để thể hiện ca khúc này.

Lâm Uyên gọi điện thoại: “Ngươi có muốn gia nhập blog của ta không?”

“Được.”

“Vậy ngài chờ một chút.” Lương Tử Nguyên cúp điện thoại trước.

Sau năm phút Lương Tử Nguyên chủ động gọi diện: “Được rồi.”

"Ngươi vừa làm gì vậy?"

"Gọi người đại diện của ta trở về, hắn ta định thay ta ký hợp đồng với Club Geek.”

“Cứ thế bỏ dở hợp đồng sao?”

"Ta cảm thấy hợp tác với Ngư phụ sẽ có tiền đồ hơn.”

“Chà.”

“Trình độ lúc trước của Thư Du thế nào, cả hai ta đều biết rõ. Kỳ thật ta giỏi hơn Thư Du một chút, nhưng khi thi đấu tại nhạc hội Lam đã toả sáng rực rỡ, tiến bộ rất rõ ràng. Hỏi ra mới biết là Ngư phụ dạy tốt, nếu ngài không ngại nuôi ong tay áo, thì hãy dạy ta như vậy nhé. Trong tương lai ta sẽ tiếp tục đại diện cho Sở Châu tham gia nhạc hội Lam mà.”

“Được thôi.”

“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Mời Lương Tử Nguyên cũng thành công.

Dễ dàng đến mức Lâm Uyên không tin được, nhưng Lâm Uyên không ngờ sự việc này vẫn còn tiếp diễn mãi về sau. Hắn đã gọi liên tục mấy chục cuộc điện thoại, tất cả đều là những ca vương, ca hậu có máu mặt ở Tần Châu, thậm chí cả nhạc sĩ cũng được liên hệ.

Ví dụ Tô Luyến giành quán quân thế giới đàn Nhị Hò với “Nhị Tuyền Ánh Nguyệt". Toàn bộ những người này đều tham gia tập huấn nhạc hội Lam năm đó, từng học lớp của Lâm Uyên, thậm chí là hát tác phẩm của hắn.

Thông tin liên lạc được để lại trong lớp học, tuy bọn họ đều có số của nhau nhưng cũng rất ít khi liên lạc, khi ngày lễ tết thì chúc mừng vài câu là xong. Số lần Lâm Uyên thành công nhiều hơn là thất bại, chỉ có vài người từ chối, nói rằng đã ký hợp đồng với Club Geek, hoặc là công ty không đồng ý mà từ chối hắn.

Lâm Uyên không tức giận hay thất vọng, họ lựa chọn thế nào đều là quyền của họ. Tâm trạng Lâm Uyên rất tốt, những lời hứa mà Lâm Uyên chuẩn bị đều vô dụng cả.

Chẳng lẽ mặt mũi của hắn lớn đến thế sao? Lâm Uyên yên lặng sờ mặt: “Vậy thì liên hệ với Phí Dương một lần xem sao.”

Lỡ đối phương đồng ý thì tuyệt.

Giới âm nhạc Tần Châu, có vô số ca sĩ và nhạc sĩ hàng đầu.

“Ha ha ha, Ngư phụ vừa mời ta gia nhập club, hắn nói hắn chính là cổ đông lớn nhất của blog.”

“Ngươi cũng được mời sao?”

"Đúng."

“Còn ta nữa.”

“Ta cũng nhận được!”

"Mọi người đều nhận được sao?"

"Đương nhiên."

"Vậy các ngươi đồng ý hay là cự tuyệt?"

"Nói nhảm."

"Được hợp tác với huấn luyện viên Tiện Ngư là vinh dự!"

"Ngươi còn dám từ chối sao? Nhất định phải theo Tiện Ngư học tập chứ. Chỉ được Ngư phụ huấn luyện ở nhạc hội Lam thôi chưa đủ, mỗi ngày đều muốn được Ngư phụ phê bình.”

“Không quan trọng, Ngư phụ mắng ta là để ý đến ta.”

“Bỏ qua Club Geek đi, sau này Blog chính là đại bản doanh giới âm nhạc Tần Châu chúng ta.”

......

Trong khi mọi người trò chuyện rôm rả Phí Dương đọc xong thì cắn môi đi tới đi lui. Người đại diện của Phí Dương hết hồn, hắn ta cũng ở trong nhóm chat, đã nhìn thấy câu chuyện của mọi người: “Mẹ nó, ngươi có thấy không. Hầu như toàn bộ các ca vương, ca hậu của Tần Châu chúng ta đều bị Tiện Ngư bắt đi mất.

"Thấy rồi." Phí Dương sốt ruột.

Người đại diện nhìn Phí Dương, đột nhiên nhíu mày nói: "Rõ ràng ngươi cũng là ca sĩ Tần Châu, thậm chí là ca sĩ Tần Châu xếp hạng cao nhất. Tiện Ngư liên lạc với tất mọi người, vì sao không gọi cho ngươi?”

“Ha ha.” Phí DƯơng cười lạnh: “Ngươi nói như vậy, giống như ta đang hy vọng hắn gọi cho ta đó. Ta không có ý định đó đâu, cứ hợp tác với Club Geek cũng tốt. Trong tương lai, thị trường đều là của Trung Châu, bọn họ gia nhập Blog cũng vô dụng. Sớm muộn gì blog cũng sẽ sát nhập với Club Geek.”

“Vậy ngươi sốt ruột đi qua đi lại làm gì."

Người đại diện nghi ngờ: "Ngươi đang chờ gì vậy? "

Phí Dương buồn bã: "Ta ngồi lâu nên chân.”

Vừa dứt lời, Phí Dương tắt cuộc nói chuyện rồi ném điện thoại lên giường. Ai mà ngờ rằng, điện thoại lại vang lên tiếng chuông ngay giữa không trung.

Người đại diện đang định đưa điện thoại cho Phí Dương lại hoa mắy. Chờ người đại diện phản ứng lại, Phí Dương đã nhận điện thoại, giọng nói khẩn trương lại nóng nảy: “Ngư… Huấn luyện viên Tiện Ngư…”

“Gia nhập blog không?”

“Được.”

Đầu dây bên kia im lặng một chút.

Phí Dương ho một tiếng: "Ta rất thích blog, trên đó có acc của ta. Tuy bình thường không hoạt động nhiều, rất thích phong cách giao diện của nó…”

“Được.” Cuộc gọi diễn ra rất ngắn.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phí Dương mở nhóm chat lên, nhanh chóng gửi một câu: “Ta đã hợp tác với blog, sau này mọi người nhớ giúp đỡ ta nhé.”

Gửi xong, cả nhóm kích động hắn lên.

Chương 1706: Gia nhập đường đua

“Phí ca vương cũng gia nhập rồi, blog là vô địch, đi theo huấn luyện viên.”

“Đáng tin thật đó.”

"Không thành vấn đề!"

"Phí ca vương không hổ là Phí ca vương. Được Ngư phụ mời cuối cùng, vô cùng long trọng.”

“Đúng là ông hoàng ca hát mà, địa vị phải khác chúng ta.”

"Mấy vị quan trọng đều được liên lạc sau cả, chắc Ngư phụ muốn thuyết phục Phí ca vương phải hoa phí chút sức đó.”

"Đúng vậy."

"Các nền tảng lớn đều muốn tranh Phí ca vương. Dù là huấn luyện viên cũng không dễ dàng.”

Phí Dương mỉm cười, nụ cười còn chưa kịp thành hình đã nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của người bên cạnh đang nhìn hắn chằm chằm.

"Thế nào?" Nụ cười của Phí Dương đông cứng.

Người đại diện đau lòng nói: "Gấp gáp đến vậy mà.”

Phí Dương hoảng sợ: “Ngươi đang nói gì vậy?”

Người đại diện mỉm cười: "Họ nói rằng Tiện Ngư đã mất rất nhiều thời gian để thuyết phục ngươi hợp tác với blog.”

Phí Dương liền bảo: “Nếu tiết lộ sự thật, ngươi sẽ bị thủ tiêu.”

Người đại diện mỉa đi: "Rõ ràng trong lòng rất muốn, vì sao ngoài miệng liều mạng phủ nhận?"

“Là báo đáp."

Phí Dương nghiêm túc: "Mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, hắn đã giúp ta rất nhiều. Đây là báo đáp, ngươi biết đấy, con người ta tương đối nặng tình cảm.”

“Trọng tình cảm? Không nhìn ra đấy." Người đại diện chậc chậc nói: "Nhưng thích tự ngược bản thân thì thấy rõ ràng.”

......

Lâm Uyên cầm điện thoại mà trầm ngâm, quả nhiên mặt mũi hắn rất lớn. Cả Phí Dương cũng đồng ý, còn chấp nhận rất dút khoác nữa.

Nhưng cũng tốt, có Phí Dương gia nhập, xem như hắn đã giúp blog thu phục được một đám cá chất lượng của nền âm nhạc Tần Châu. Không chỉ âm nhạc, những diễn viên trước đây từng hợp tác với Lâm Uyên không thuộc giải trí Tinh Mang cũng đồng ý với lời mời của hắn.

Quả là gánh nặng trên vai, quá nhiều ân tình phải trả. Lâm Uyên quyết định sau này là viết nhạc hay là đóng phim, đều phải cố gắng tìm những ngôi sao đã từng nể mặt hắn gia nhập blog để hợp tác.

Hãy thử giúp họ cải thiện thứ hạng của họ trong bảng xếp hạng văn học và nghệ thuật.

"Công việc của Tiện Ngư tạm thời hoàn thành, vẫn còn Sở Cuồng và Ảnh Tử.”

Sở Cuồng viết tiểu thuyết, Ảnh Tử vẽ tranh. Trước đây thứ hạng vì muốn có được thứ hạng cao mà cố gắng hết mình, nhưng bây giờ đã khác.

Ảnh Tử đã là thần hội hoạ của Lam Tinh, theo lý mà nói dù không vẽ manga thì thứ hạng cũng vẫn ở đỉnh cao. Tuy nhiên, lần này đối thủ của Lâm Uyên rất mạnh, Ảnh Tử nhất định phải ra tay.

Ảnh Tử đã dùng nhiều tác phẩm cấp bậc cao, nhưng hắn vẫn còn hàng tồn lợi hại hơn nữa. Tác phẩm lợi hại hơn là gì? Câu trả lời chính là Drangon Ball.

Khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên, đó là kế hoạch từ trước của hắn. Các tác phẩm truyện tranh xuất sắc trên trái đất xuất hiện liên tục, nhưng Lâm Uyên thích nhất vẫn là “Dragon Ball" của Akira Toriyama.

Nó không chỉ bắt nguồn từ sở thích cá nhân, mà còn vì vị trí đặc biệt của Dragon Ball trong truyện tranh.

Cho dù là nhiệt huyết như "One Piece", cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều từ Dragon Ball của Akira Toriyama. Tác phẩm đó chính là đỉnh cao của dòng truyện tranh nhiệt huyết, cộng với địa vị hiện giờ của Ảnh Tử, nhất định sẽ khiến Dragon Ball bùng nổ toàn cầu.

Việc đã đến bước này, số lượng truyện tranh mà Ảnh Tử tự tay vẽ đã rất ít ỏi. Thậm chí Lâm Uyên còn muốn để Dragon Ball trở thành tác phẩm truyện tranh cuối cùng của Ảnh Tử. Nói cách khác đây là lời tạm biệt cuối cùng của vua manga đối với nền truyện tranh của Lam Tinh.

Sau này hắn vẫn sẽ có những bộ truyện khác, nhưng hắn sẽ không tự mình động thủ nữa. Vì Ảnh Tử đã có chuyện khác để làm, chẳng hạn như kỹ năng điêu khắc. Hay là bổ sung tác phẩm tranh sơn dầu cho tranh truyền thống của Ảnh Tử.

Vào lúc này, trận đại chiến cướp người đã bước vào giai đoạn bùng nổ.

Club Geek.

“Lam Tinh có quá nhiều web xã hội, rất khó kiểm soát. Mục tiêu của Club Geek năm nay chính là thống nhất web xã hội Lam Tinh.”

“Bên phía Blog có tin gì chưa?”

“Bọn họ vẫn đang kéo người, nhưng hiệu quả kém xa chúng ta.”

“Tất nhiên, blog không phải đối thủ của chúng ta.”

“Blog có rất nhiều ngôi sao Tần Châu, lấy diễn viên làm chủ. Dù gì cũng đã hoạt động tại Tần Châu nhiều năm, không tạo được sức hút mới. Trừ khi họ lôi kéo được ngoại châu giúp sức, trừ Tiện Ngư, Sở Cuồng và Ảnh Tử ra thì họ chẳng có ai cả.”

“Ba vị kia thôi chưa đủ đâu.”

“Đây là cuộc chiến của tư bản, không phải chỗ cá nhân.”

“Chúng ta đã báo thù được cho Lăng tổng.”

Các lãnh đạo cấp cao của Club Geek nhìn về phía một người trẻ tuổi, hắn chính là Lăng Không.

Lăng Không không cười, trầm giọng nói: “Các vị đừng xem thường, nhất là ba người kia.”

Bọn họ ngẩn người, bối rối líu lưỡi. Lăng Không đã bị ba người kia doạ sợ rồi. Với sự phát triển của Club Geek, ba người kia không thể so sánh được. Chẳng lẽ tư bản Trung Châu dễ lật đổ đến vậy sao?

Club Geek phát triển nhưng những web xã hội khác thì lo lắng không yên.

“Không ổn rồi, minh tinh đang dần rút khỏi nền tảng của chúng ta.”

“Bọn họ nhận lời mời hợp tác với Club Geek.”

“Mau nghĩ cách đi, không thể để chuyện này tiếp tục.”

“Ta cảm thấy chúng ta có thể học Club Geek.”

“Ý ngươi nói là liên minh các nền tảng lại sao?”

“Nói thật, đó là hướng phát triển tất yếu. Chúng ta cần học tập bọn họ.”

Lam Tinh có quá nhiều web xã hội, bản chất đồng hoá là tính thiết yếu của thời gian. Trước khi bị người ta sát nhập, chẳng bằng tự thân hành động, không thể ngồi chờ chết được.

Chương 1707: Hiệu triệu giới âm nhạc Tần Châu

Các lãnh đạo blog lo lắng.

“Tiện Ngư lão sư còn chưa ra tay sao? Chẳng phải Kim Mộc nói rằng ngài ấy sẽ đích thân lôi kéo minh tinh gia nhập blog sao?”

"Nào có dễ dàng như vậy."

"Những minh tinh mà Tiện Ngư quen đều thuộc giới âm nhạc Tần Châu, nhưng minh tinh Tần Châu đều đã đến Club Geek. Bọn họ sẽ không từ bỏ nền tảng lớn để đi theo Tiện Ngư đến blog của chúng ta đâu.”

“Chắc người đến cũng không nhiều.”

“Đúng vậy, vẫn nên trông chờ vào tác phẩm của Sở Cuồng và Ảnh Tử đi.”

“Không thể chỉ đặt hy vọng vào hai người họ, chúng ta cũng phải cân nhắc phương án tìm nền tảng liên thủ. Lam Tinh có tám châu lục, tương ứng với tám nền tảng xã hội. Có thể cân nhắc một trong số đó, không tệ đâu.”

“Vấn đề này hơi khó nhen.”

“Geek và Club có thể sát nhập là vì tài lực và thế lực của Geek vô cùng hùng mạnh.”

“Chủ tịch, xảy ra chuyện lớn!"

"Cái gì?"

"Vừa mới nhận được tin tức, đột nhiên có rất nhiều ca vương ca hậu Tần Châu, minh tinh hạng nhất liên hệ với chúng ta, nói rằng có thể gia nhập blog của chúng ta.”

Lãnh đạo blog đứng cả lên, trên khuôn mặt của họ tràn ngập sự khó tin.

Tiện Ngư vừa ra tay, đã làm chấn động toàn cầu.

......

Vào lúc này, cuộc chiến tranh giành minh tinh của các nền tảng xã hội Lam Tinh đang gay cấn hơn bao giờ hết.

Cộng đồng mạng các châu đang tranh luận sôi nổi.

“Club Geek độc chiếm thị trường, mời các ngôi sao lớn về nền tảng của bọn họ. Dù là xét về số lượng hay là chất lượng, chẳng có ai bằng họ cả.”

"Đúng thế."

"Đằng sau Club Geek vốn là chỗ dựa của Trung Châu, nghe nói thành viên ban quản trị rất phức tạp. Có sự can thiệp của rất nhiều tập đoàn lớn, thậm chí là top 5 giải trí cũng nhúng tay vào.”

"Điều quan trọng vẫn là club bị thu mua.”

“Dù phượng hoàng có sa sút thì vẫn hơn gà rừng, mấy năm nay club vẫn tồn tại được đó thôi. Đại đa số minh tinh Tần Châu đều xuất phát từ nền tảng này. Bây giờ Geek thu mua club chẳng khác nào thâu tóm được phần lớn minh tinh Tần Châu trừ ba người Tiện Ngư.”

“Đúng vậy.”

“Fan Tần Châu không cần đổi nền tảng vẫn có thể theo dõi được minh tinh mình yêu thích. Bên phía Trung Châu cũng có rất nhiều minh tinh, độ phủ sóng của họ còn cao hơn Tần Châu rất nhiều.”

“Các nền tảng khác tiêu đời rồi.”

“Quá sớm để nói thế, những nền tảng khác cũng có căn cơ rất vững đấy.”

“Ta đi đăng ký tài khoản Club Geek đây.”

“Sau này lượng người sử dụng nền tảng Club Geek sẽ đông lên. Từ khi Lam Tinh thống nhất, Trung Châu vẫn dẫn đầu toàn cầu, những châu khác không phải đối thủ của họ.”

….

Cuộc thảo luận vẫn đang được tiếp diễn, thì một số kênh truyền thông thế giới đã tung ra một loạt các tin tức quan trọng: “Tiện Ngư trở thành cổ đông blog.”

“Khúc phụ Tần Châu gia nhập blog.”

“Ca vương hàng đầu thế giới Phí Dương gia nhập blog.”

“Ca hậu đệ nhất Tần Châu, Thư Du tuyên bố gia nhập blog.”

“Bà Hoàng đàn Nhị Hồ, Tô Luyến gia nhập blog.”

“Lương Tử Nguyên, ca vương Sở Châu tuyên bố gia nhập blog.”

“Rất nhiều ca vương ca hậu Tần Châu đều đồng loạt tuyên bố gia nhập blog, nói rằng là do nhận lời mời của Tiện Ngư.”

Tin tức này chẳng khác nào ném bom trải thảm khiến Club Geek khiếp sợ, các nền tảng lớn bị sốc, giới âm nhạc toàn cầu choáng váng, cư dân mạng các châu cũng kinh ngạc. Khi các nền tảng đang tranh nhau cướp người, blog lại chiếm ưu thế hơn cả, gần như đã mời được hết giới âm nhạc Tần Châu rồi.

Tiện Ngư chính là kẻ đứng sau chuyện này sao?

Club Geek.

Từ trên xuống dưới đều bị tin tức kia làm choáng ngợi, bọn họ rất tức giận.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Minh tinh của Club đi đâu hết rồi.”

"Không phải tất cả, còn một nửa ở lại..."

"Những người ở lại không nổi tiếng bằng những người rời đi, có khác gì so với mất hết!?"

"Đám người đó điên rồi sao?"

"Rốt cuộc Tiện Ngư đã hứa hẹn gì với họ, để bọn họ theo hắn chứ? Đãi ngộ của Club Geek chúng ta còn chưa đủ tốt sao?”C

"Chết tiệt, không lường trước được."

"Nền tảng chúng ta vốn là thôn tính ngôi sao và tài nguyên người dùng của Tần Châu, nhưng bây giờ chẳng khác nào bị blog cướp đi một nửa."

Lăng Không tối sầm mặt, hắn ta không nói gì. Bàn tay hắn nắm chặt, lộ rõ các khớp xương màu xanh nhạt. Chính hắn đã nhắc nhở bọn họ, không thể khinh thường ba người kia. Nhưng Trung Châu quá kiêu ngạo, cho rằng một tay có thể che được trời.

Bây giờ thì tốt rồi, khoảng cách giữa blog và club geek bắt đầu được thu hẹp một lần nữa.

Lăng Không hít một hơi thật sâu, nói: "Hiện tại tức giận cũng vô dụng, đây vốn là một trận chiến dài hơi.”

Mọi người nhìn về phía Lăng Không.

Sự khinh thị trong mắt đã biến mất, thực tế đã chứng minh Lăng Không không sợ ba người kia mà là đã lường trước năng lực thực tế của ba người họ. Chưa kể đến Sở Cuồng và Ảnh Tử còn chưa làm gì, chỉ riêng mỗi Tiện Ngư là đã kêu gọi được toàn bộ giới âm nhạc Tần Châu.

Chương 1708: Tức hộc máu

Các nền tảng lớn khác:

"Tiện Ngư thật điên cuồng!"

“Lúc này chắc Club Geek đang tức hộc máu.”

“Đây là phá nhà, Tiện Ngư đang phá nhà Club Geek.”

"Không phải chứ, tầm ảnh hưởng của Tiện Ngư trong làng âm nhạc Tần Châu khủng khiếp như vậy sao?”

“Không chỉ mỗi Tiện Ngư đâu, những Khúc phụ Tần Châu cũng gia nhập blog.”

“E rằng Dương Chung Minh cũng có góp phần ủng hộ.”

"Dương Chung Minh là đệ nhất Khúc phụ Tần Châu, tựa như lá cờ tiên phong với các Khúc phụ khác ở Tần Châu.”

“Tưởng rằng một mình Club Geek độc chiếm thị trường. Xem ra bây giời là song hùng tranh bá, một nửa giới giải trí Tề Châu và Tần Châu đều tụ tập ở bên blog."

......

Trong khi đó cộng đồng mạng toàn cầu đang sục sôi, Tiện Ngư trở thành cổ đông lớn nhất của blog sao? Tần Châu có bao nhiêu ca sĩ, diễn viên, nhạc sĩ, Khúc phụ, tất cả bọn họ đều gia nhập blog vì Ngư phụ ư?

"Mẹ kiếp!"

“Đây có khác gì lời hiệu triệu trong giới âm nhạc đâu?”

“Cướp người không nể mặt ai luôn, toàn bộ đều đi theo Blog hết.”

“Geek thu mua clubg vì nhìn trúng tài nguyên minh tinh của club ở Tần Châu, kết quả lại bị Tiện Ngư đoạt mất miếng mồi ngon này.”

“Vậy Geek đâu còn lý do để thu mua Club?”

“Chẳng khác nào thu mua một cục tạ."

“Quăng tiền ra cửa sổ rồi.”

“Đó là chưa kể tin tức này vẫn chưa nhắc đến Ngư vương triều có sức ảnh hưởng toàn cầu. Bọn họ luôn ở blog, chưa từng thấy họ hoạt động ở nền tảng nào khác cả.”

"Mẹ ơi!"

"Lần này cư dân mạng Tần Châu đều chạy theo đám minh tinh Tần Châu đến blog cả."

Không ai ngờ rằng sức hấp dẫn của Tiện Ngư lại khủng khiếp đến vậy, toàn bộ giới âm nhạc Tần Châu đều chấp nhận đi theo hắn.

......

Ảnh hưởng của việc này, có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Khi minh tinh Tần Châu đến blog, fan của bọn họ cũng đi theo.

“Đi theo Phí ca vương!"

"Thiên nga trắng đi đâu ta sẽ đi đó!"

"Ta là người Sở Châu, đi theo Lương Tử Nguyên."

"Vốn định gỡ cài đặt blog rồi, không ngờ lại có công dụng.”

“Ha ha ha, Ngư phụ thật trâu bò.”

“Hôm nay, lưu lượng truy cập blog sẽ bùng nổ.”

"Các ngươi đã tỉa xong chưa, bây giờ trong điện thoại của ta có một đống app xã hội, châu lục nào cũng có cả.”

"Ta có hai cái thôi, blog và club geek.”

“Ta là fan của đám người Tiện Ngư, họ chắc chắn ở blog.”

“Trước kia người dùng blog nhiều nhất chính là Tề Châu.”

“Bây giờ số người dùng Tần Châu sắp bắt kịp Tề Châu chúng ta rồi.”

......

Làn sóng này có thể nói là cao trào nhất trong trận chiến cướp người của các nền tảng. Những nền tảng bắt đầu ra sức giữ nhưng minh tinh cộm cán trên nền tảng của mình lại. Đồng thời gửi thư mời hợp tác đến các minh tinh còn đang chần chừ.

Trong lúc bọn họ bận rộn đủ bề thì Lâm Uyên đã có kế hoạch cụ thể. Tiện Ngư chịu trách nhiệm cướp người, Sở Cuồng và Ảnh Tử phụ trách giữ người.

Đợt này nên để Sở Cuồng ra tay thì hợp lý hơn, thuận tiện ổn định xếp hạng tác giả. Nhưng câu hỏi mà Lâm Uyên đang rối rắm chính là tiếp theo Sở Cuồng nên viết thể loại tiểu thuyết nào đây?

Cân nhắc vấn đề này, Lâm Uyên vô thức đăng nhập tài khoản blog của Sở Cuồng.

“Tinh, tinh, tinh.” Thông báo trên blog liên tục vang lên.

Lâm Uyên đã quen rồi, mỗi ngày những tài khoản của hắn đều nhận được vô số thông báo thế này. Không chỉ có thông báo cá nhân mà cũng có rất nhiều người tag hắn.

Ví dụ: “Ta vô cùng ngưỡng mộ tác phẩm khoa học viễn tưởng “Lam Tinh Lang Thang” của lão sư @Sở Cuồng. Hôm nay đọc suốt mấy tiếng, cảm thấy vô cùng kính phục trình độ của Sở Cuồng lão sư. Rất muốn thông qua hội văn học để dùng tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mới của mình thách đấu với Sở Cuồng lão sư.”

Đây là một nhà văn khoa học viễn tưởng Tần Châu, tên là Đoan Ngọ, có rất nhiều người hâm mộ.

Bình thường lên mạng đều nhìn thấy những bình luận chửi mắng mình, Lâm Uyên liền tự động bỏ qua. Nhưng hôm nay trông thấy tin này lại khiến trong lòng Lâm Uyên cảm thán: “Thật vậy sao? Khoa học viễn tưởng à?”

Người này đã nhắc nhở Lâm Uyên, tiểu thuyết mới của Sở Cuồng có thể chọn khoa học viễn tưởng. Chủ đề thiếu nhi không còn nhiều không gian để phát triển, ma pháp cũng không còn nhiều bộ đặc sắc, còn về võ hiệp của Kim Dung thì sắp bị Lâm Uyên dùng hết.

Nói tóm lại, những chủ đề đó đều bị Sở Cuồng chinh phục cả rồi. Riêng khoa học viễn tưởng thì không như vậy, đầu tiên thể loại này rất hot của Lam Tinh. Thứ hai số lượng tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của Sở Cuồng rất ít, thế nên không gian phát triển cũng nhiều hơn những đề tài khác.

Sau khi xác định được đề tài, những chuyện còn lại dễ làm hơn nhiều. Chỉ cần lựa chọn tác phẩm cụ thể là được: “Hay là lấy bộ Tam Thể của Đại Lưu ra nhỉ?”

Thật ra lựa chọn này không phù hợp cho lắm, bởi vì Tam Thể chính là đỉnh cao khoa học viễn tưởng của Lưu Từ Hân. Chưa kể độ dài không thích hợp để đăng tải trên mạng.

Dù có cố tình làm thế thì những nhân vật xuất hiện trong Tam Thể của Đại Lưu có mối liên kết với các tác phẩm khác của hắn. Thế nên độc giả muốn hiểu rõ hoàn toàn câu chuyện bên trong Tam Thể, cần phải đọc lại toàn bộ tác phẩm trước đây của Đại Lưu.

Chương 1709: Phương án của Lâm Uyên

Nghĩ như vậy, Lâm Uyên lập tức có phương án. Trước tiên viết các tác phẩm khác của Đại Lưu, những tác phẩm ngắn đến khá dài của Đại Lưu cũng rất xuất sắc.

Lần này hắn sẽ bắt đầu với cuốn “Người thầy thôn quê". Đây là tác phẩm nhập môn trong dòng khoa học viễn tưởng của Đại Lưu. Ai cũng có thể đọc nhưng chất lượng lại không tầm thường.Nghĩ như vậy.

Đột nhiên di động của Lâm Uyên vang lên, Kim Mộc gọi đến: “Chú Kim.”

“Có rất nhiều minh tinh Tần Châu gia nhập blog rồi, nhưng Ảnh Tử hoặc Sở Cuồng phải ra tay để giữ chân người ta lại chứ.”

“Sở Cuồng đang chuẩn bị ra sách mới.”

“Nhanh như vậy sao. Ta đưa ra một gợi ý, không tiện thì thôi.”

“Gợi ý gì?”

“Cậu có thể viết thêm chút yếu tố hài hước chăng? Như vậy có thể hấp dẫn nhiều người đọc hơn.”

"Hài hước sao?"

"Viết hay không biết tuỳ vào cậu, cậu tự mình quyết định là được."

“Hiểu rồi!”

"Cậu thật sự hiểu rồi sao?"

“Ý chú là tạo là đề tài thu hút dư luận, tốt nhất là một đề tài lớn phải không?”

“Gây chú ý? Cậu nói thế cũng không sai…”

“Vậy cứ quyết định thế đi.”

Kim Mộc còn muốn nói cái gì đó, nhưng Lâm Uyên đã trực tiếp cúp điện thoại. Gây chú ý cũng là chuyện dễ hiểu, nền tảng xã hội coi trọng nhất chính là dư luận. Chỉ cần sách mới của Sở Cuồng có thể biến blog trở thành nơi được mọi người thảo luận nhiều nhất là được.

Lâm Uyên mỉm cười nhìn về phía tác giả Đoan Ngọ muốn thách đấu văn học với Sở Cuồng. Đấu văn đã từng là truyền thống tốt đẹp của giới văn học Yến Châu.

Sau khi Yến Châu sáp nhập thì truyền thống đấu văn đã được phát triển rực rỡ toàn cầu. Không chỉ đấu văn mà các lĩnh vực nghệ thuật lớn đều thích dùng hình thức quyết đấu này để phân chia cao thấp.

Nhất là lúc các bảng xếp hạng đại lĩnh vực của Lam Tinh được công bố, các lĩnh vực lại càng ưa chuộng hình thức văn đấu. Đây chính là cách thức đơn giản nhất để cải thiện thứ hạng cá nhân.

Chỉ cần khi hai bên đấu văn tạo được tiếng vang đủ lớn sẽ khiến tin tức bùng nổ. Ai mà không thích xem chiến đấu cơ chứ, vừa khéo Lâm Uyên không xa lạ với đấu văn. Hắn từng đấu văn với các nhà văn khác không chỉ một lần, hiệu quả dư luận rất cao.

Nhờ trận đấu đá này, biến blog thành nơi tranh luận của cộng đồng mạng. Một mũi tên trúng hai đích, Lâm Uyên cảm thấy bản thân thật thông minh.

Khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên thành một nụ cười đẹp, nhấp bài đăng của Đoan Ngọ.

......

Khu vực bình luận tài khoản Đoan Ngọ.

"Lại một nhà văn nữa chủ động tìm lão tặc đấu văn.”

"Đoan Ngọ lão sư từ bỏ đi."

"Lão tặc sẽ không để ý tới lời mời đấu văn này đâu.”

"Từ ba năm đã có người tìm Sở Cuồng đấu văn nhưng chưa từng thấy hắn đáp lại. Tuy rằng Đoan Ngọ lão sư là đại lão hàng đầu của khoa học viễn tưởng Tề Châu nhưng lão tặc sẽ không đáp lại đâu.”

"Có phải lão tặc sợ thua không?"

“Lão tặc không sợ thua đấu văn đâu, lời mời đấu văn quá nhiều. Nếu hắn đồng ý hết, mỗi ngày phải viết một bộ mới đủ sức ứng chiến, vậy thì hắn sẽ mệt chết.”

“Đã từng có người thống kê mà, lão tặc Sở Cuồng chính là nhà văn Lam Tinh nhận được nhiều thách đấu văn nhất.

"Ha ha ha ha ha, cũng do lão tặc bị người ta ghi thù nhiều quá. Ai mà chẳng biết nếu thắng được lão tặc một lần, thì cũng sẽ nhận được sự chú ý toàn cầu. Chẳng khác nào cơ hội chứng tỏ bản thân lớn nhất, khiến xếp hạng văn học tăng lên.”

"Cho dù thua cũng không thiệt thòi."

"Đấu văn với lão tặc, dù thắng hay thua đều có thể khiến danh tiếng tăng vọt, tác phẩm cũng nhận được sự chú ý rất lớn.”

“Có những nhà văn là lão đại đầu đàn trong lĩnh vực của họ vẫn còn muốn đấu văn với lão tặc. Tuy nhiên chẳng có tác dụng gì cả, nhưng bản thân họ lại nhận được không ít sự chú ý, tóm lại là cọ nhiệt.”

“Đúng là Sở Cuồng được gửi lời mời đấu văn nhiều nhất.”

"Tại sao?"

"Xét theo trình độ tiểu thuyết của lão tặc, tiểu thuyết võ hiệp hay cổ tích thì lão tặc là vô địch nhất. Còn về mảng khoa học viễn tưởng vẫn chưa áp đảo ngừoi khác như hai thể loại kia.”

"Khó trách phần lớn đều là nhà văn khoa học viễn tưởng tìm hắn đấu văn!"

"Các lĩnh vực khác không có hy vọng chiến thắng, khoa học viễn tưởng còn có hy vọng thắng lão tặc. Một khi thắng thì bùng nổ, trước kia lão tặc cũng từng đấu văn nhưng đều toàn thắng cả.”

......

Lâm Uyên đọc những bình luận này, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Hoá ra hắn trong mắt mọi người là mục tiêu bị nhắm tới đấu văn nhiều nhất sao?

Tuy ba năm nay có rất nhiều người thách đấu hắn, nhưng Lâm Uyên không để tâm lắm. Tựa như nói Sở Cuồng chính là miếng bánh bao thơm ngon mà ai ai cũng muốn gặm cắn.

Lâm Uyên vui vẻ, đây đúng là cơ hội tốt. Đoan Ngọ cũng là tác giả khoa học Tề Châu có tiếng tăm.

Lâm Uyên trực tiếp trả lời dưới khu bình luận của Đoan Ngọ: “Được.”

Khu bình luận chấn động, cái tên Sở Cuồng quá nổi bật khiến mọi người đều nhận ra hắn.

Fan Đoan Ngọ cuồng nhiệt như bị tiêm máu gà: “Ái chà, mắt ta có vấn đề phải không?”

“Ta còn cho rằng là nick ảo, ai ngờ nhấp vào mới biết là chính chủ.”

“Thật sự là lão tặc.”

"Lão tặc tiếp nhận lời mời đấu văn của Đoan Mộc lão sư!?"

“À hú.”

“Chúc mừng Đoan Ngọ sẽ được xướng tên trên hot search!”

“Chúc mừng Đoan Ngọ lão sư.”

"Đoan Ngọ lão sư cố lên, lão tặc đã nhiều năm không đấu văn, lão sư nhất định phải nắm bắt cơ hội giành chiến thắng lần này.”

“Tin tức lớn!”

“Lão tặc Sở Cuồng muốn đấu văn cùng Đoan Ngọ.”

Cộng đồng mạng thi nhanh chụp màn hình, lan truyền tin tức nhanh chóng.

Chương 1710: Nghênh chiến

Vào thời điểm này, Đoan Ngọ đang tụ tập với mấy người bạn thân trong giới, ôm gái nhậu nhẹt ý loạn thần mê.

Đột nhiên trong số họ có người cầm điện thoại, mở to hai mắt nói: “Đoạn Ngọ, đã bị lão tặc nhắm đến.”

"Cái gì?" Đoan Ngọ đã uống đến mức say mèm, đang cùng em gái trong lòng trao đổi nhân sinh, nghe xong tỉnh táo hẳn lên.

Mấy người bạn của hắn cũng nhìn tin tức trên di động: “Mẹ kiếp.”

“Đúng là vậy thật.”

"Hắn ta đã trả lời trong khu vực bình luận của ngươi nè!"

“Chúc mừng.”

“Ngươi trúng số độc đắc rồi, nếu đợt này thắng sẽ nổi danh ngay.”

“Lão tặc Sở Cuồng rất lợi hại, viết cái gì cũng trâu bò. Duy nhất chỉ có khoa học viễn tưởng là chưa đạt đến trình độ chèn ép đỉnh cao.”

"Đúng vậy, tác phẩm khoa học tiêu biểu của Sở Cuồng chính là “Cứu viện sao Hoả.”."

“Tất nhiên quyển sách đó rất xuất sắc, nhưng so với những tác giả khoa học hàng đầu thì chưa ưu tú bằng.”

Hắn ta đồng ý rồi, Đoan Ngọ liền đẩy em gái ra khỏi ngực. Em gái bị Đoan Ngọ đẩy ra liền ngơ ngác, không hiểu vấn đề ở đâu. Chẳng phải lúc nãy còn rất vui vẻ, sờ soạng lung tung hay sao?

Lúc này, Đoan Ngọ xoay người rời đi.

Bạn bè hắn lo lắng hỏi: “Sao lại về thế?”

Đoan Ngọ cũng nóng nảy: “Ta phải về viết sách.”

Bạn bè trợn mắt: “Ngươi thách thức Sở Cuồng nhưng chưa viết sách sao?”

Đoan Ngọ khóc không thành tiếng: “Trước nay nhiều người thách đấu hắn như vậy, có khi nào hắn đồng ý đâu. Ta chỉ góp chút gió, ai ngờ hắn lại tiếp chiến. May mà ta vẫn còn nửa cuốn sách là hoàn thành, phải gấp rút lên.

Mấy người bạn của hắn nhìn nhau, mãi cho đến khi Đoan Ngọ đi xa thì bọn họ mới tỉnh táo lại. Chết tiệt, con hàng này mới bảo hôm nay mời khách, nói đi là đi, vậy ai trả tiền chầu này?

Nhưng em gái vừa bị Đoan Ngọ đẩy ra đột nhiên nói: “Các ngươi là nhà văn sao? Hắn nói là phải đấu văn với Sở Cuồng à? Có thể thay ta truyền lời cho hắn rằng, nhất định phải giết chết Sở Cuồng, ta là antifan của Sở Cuồng…”

Lâm Uyên không hề biết, câu trả lời của mình đã phá hỏng chuyện tốt của Đoan Ngọ. Hắn vẫn còn nhiều việc để làm, trước đây Sở Cuồng một chọi chín trong thể loại cổ tích. Thế thì lần này phải tập hợp ít nhất chín đối thủ mới có thể đấu văn được, đánh một mình Đoan Ngọ thì có ích gì?

Kim Mộc đã nói rồi, sách mới của hắn nhất định phải hot. Danh tiếng của Đoan Ngọ không đủ lớn, lần này hắn phải tạo ra sự chú ý bùng nổ mới được. Nhưng có quá nhiều tác giả muốn đấu văn với lão tặc Sở Cuồng, Lâm Uyên chỉ cần lướt blog một chút là ra một đống.

Hắn nhìn từ trên xuống dưới một lượt, châu lục nào cũng có, toàn là các đại văn lớn. Hơn nữa phần lớn bọn họ là tác giả khoa học viễn tưởng nổi danh.

Tin tức Sở Cuồng chấp nhận lời mời đấu văn của Đoan Ngọ đã truyền khắp blog, được chuyển tiếp lên các nền tảng lớn. Yan Book, Twitter, Club Geek, tất cả những nền tảng lớn đều tràn ngập những bài thảo luận về vấn đề này.

"Lần này lão tặc Sở Cuồng đổi tính à, tiếp nhận lời mời đấu văn. Lúc trước hắn luôn khinh thường thứ này mà?”

“Quan trọng không phải là đấu văn, Sở Cuồng muốn ra sách mới.”

"Vừa qua năm mới, hắn lại sắp ra sách mới. Lỗ đại sư và Từ Bình khóc ngất mất thôi.”

“Thôi đừng nói nữa, cổ vũ Đoan Ngọ đi.”

“Đoan Ngọ là tác giả khoa học viễn tưởng đỉnh cấp của Tề Châu, trình độ không tồi, đợt này có hy vọng lật đổ lão tặc rồi.”

"Tuy lão tặc viết khoa học viễn tưởng rất tốt nhưng đây cũng là nhược điểm yếu nhất từ trước đến nay của hắn.”

“Chắc Đoan Ngọ đang vui đến mức nhảy dựng lên mất.”

“Ha ha, tất nhiên rồi, đám tác giả khoa học nằm mơ cũng muốn được đấu văn với lão tặc mà.”

"Trước kia lão tặc từng đấu văn với ai chưa?"

"Vấn đề này người Yến Châu có tư cách trả lời nhất."

"Ý ngươi là sao?"

"Nếu ngươi hiểu rõ hơn về cuộc đời Sở Cuồng, nên tìm hiểu lão tặc từ khi hắn trở thành ông hoàng cổ tích Lam Tinh.”

“Bây giờ đi tìm hiểu ngay.”

“Chẳng lẽ cũng giống như sự kiện Ảnh Tử, đặc sắc như thế sao?”

......

Giới văn học, các tác giả vô cùng hoang mang.

"Sở Cuồng muốn đấu văn với Đoan Ngọ sao?"

“Vì sao lại là Đoan Ngọ, hai năm qua ta luôn chờ hắn đấu văn với ta.”

“Hai năm là sao?”

“Không chỉ có ta, mà nhiều nhà văn đều chủ động tìm Sở Cuồng đấu văn, chỉ còn chờ Sở Cuồng lựa chọn mà thôi.”

“Tên Đoan Ngọ đó nhất định sẽ dựa vào sự kiện này để kiếm rất nhiều tiền.”

“Chưa nói đến chuyện hắn có hy vọng đấu văn thắng Sở Cuồng hay không, nhưng nếu thua thì hắn cũng kiếm được danh tiếng. Không nhờ có Sở Cuồng, thì dù những người bên ngoài Tề Châu đâu biết hắn là ai.”

“Ngưỡng mộ quá.”

“Cầu lão tặc lần sau lật thẻ bài của ta.”

“Giấc mơ của ngươi sẽ thành sự thật.”

"Ý ngươi là sao?"

"Ngươi lên blog mà xem động thái mới nhất của Sở Cuồng đi. Không biết vì lý do gì mà hắn đột nhiên nổi điên.”

Nổi điên sao?

Tác giả khắp Lam Tinh mở blog lên, có một số tác giả không sử dụng blog, cũng tải về để xem cho rõ. Khi nhìn thấy bài đăng mới của Sở Cuồng, bọn họ đều đồng ý với lời nói hắn điên rồi.

Chương 1711: Một đấu mười

Tin mới của Sở Cuồng chính là: “Bao gồm cả Đoan Ngọ lão sư nổi tiếng, ta sẽ chọn ra ít nhất mỗi châu lục một tác giả khoa huyễn để tham gia đấu văn. Chào mừng mọi người đến blog để thách đấu ta, ta muốn một chọi mười.”

Ngay sau khi tin tức mới này xuất hiện, khu bình luận như phát nổ.

“Lão tặc điên hay là ta điên, hay là thế giới này cũng điên cuồng rồi, làm sao hắn dám chứ?”

“Trên đời này không có chuyện gì hắn không dám!”

"Mấy bạn còn chưa rõ tình huống, năm đó lão tặc Sở Cuồng một chọi chín trong lĩnh vực cổ tích, đơn thương độc mã thắng toàn bộ giải ở Yên Châu.”

“Đúng vậy!”

“Ta nhớ rõ hắn một chọi chín, Sở Cuồng viết ra "Trấn cổ tích", từ nay về sau được xưng ông hoàng truyện cổ tích Lam Tinh!"

"Còn có chuyện này sao?"

"Thực đó, ta vừa kiểm tra xong!"

"Năm đó một chọi chín trong lĩnh vực cổ tích còn chưa đủ?"

"Ta muốn một chọi mười người?"

"Hóa ra năm xưa còn từng có kỳ tích một chọi chín, hơn nữa còn thành công vang dội sao?”

"Các ngươi quên rồi phải không?"

"Lão tặc Sở Cuồng có rất nhiều truyền kỳ, không chỉ ở truyện cổ tích. Mà hắn còn liên tục đăng tám truyện ngắn chấn động giới văn học, có thể nói là liên chiêu thức.”

“Bát sát chiêu, một chọi chín, nay lại muốn một chọi mười?”

“Hắn đang coi thường các tác giả khoa huyễn toàn cầu sao?”

“Nếu ta là tác giả khoa huyễn, nhất định sẽ nổi nóng với hắn. Khoa huyễn không phải truyện cổ tích, đâu có dễ viết như vậy.”

"Đâu cần ngươi nói?"

"Đám người kia đã bực mình rồi, xem thường người khác quá thể, thực sự xem mình là anh hùng vô địch sao?”

......

Đúng như cư dân mạng dự đoán, các tác giả khoa huyễn thật sự rất kích động. Bị Sở Cuồng khiêu khích như vậy, thử hỏi có ai mà không kích động cho được.

Bọn họ cũng biết về truyền kỳ 1 chọi 9 của hắn ở giới cổ tích, nhưng đây là giới khoa huyễn. Là một đề tài khác xa so với cổ tích dành cho thiếu nhi. Thế mà Sở Cuồng lại dám ngông nghênh chẳng coi ai ra gì.

Chẳng qua thứ duy nhất kìm chế các tác giả khoa huyễn không bạo động chính là lợi ích đằng sau chuyện này. Bọn họ nhanh chóng nắm bắt thời cơ, đăng nhập vào tài khoản blog, để lại bình luận dưới bài đăng của hắn.

“Chọn ta đi.”

“Ta đánh ngươi.”

“Không cần mười người đâu, một mình ta là đủ rồi.”

“Chọn ta đây nè.”

“Sợ ngươi sao?”

“Tới đây, tới đây, ta tiếp chiêu.”

"Vì tiến hành đấu văn với ngươi, ta đã dùng hai năm để thách đấu. Mong lần này ngươi có thể chọn ta, viết thể loại gì mới sợ chứ viết khoa huyễn thì ta không sợ ngươi đâu.”

“Điên cuồng, trong mắt ngươi không còn ai nữa à?”

Rất nhiều tác giả khoa huyễn đã tức giận, thái độ này của Sở Cuồng thực sự rất quá đáng. Bọn họ có thể hiểu lý do độc giả ghét hắn ta đến vậy.

Không phải tác giả khoa huyễn nào cũng có blog, nhưng sau khi nhìn thấy động thái của Sở Cuồng cũng phải tải blog về để mắng hắn. Nếu không làm sao Sở Cuồng có thể nhìn thấy bọn họ được.

Đăng ký, đăng ký, đăng ký.

Nhờ có sức nóng của Sở Cuồng mà lượt đăng ký nền tảng blog bỗng chốc tăng vọt.

......

Giới cổ tích Yên Châu là người hiểu rõ tâm trạng đám tác giả khoa huyễn. Năm ấy bọn họ bị Sở Cuồng chà đạp dưới chân, cho đến nay vẫn chưa thoát khỏi sự ám ảnh tâm lý.

Giờ đây Sở Cuồng còn điên cuồng hơn trước: “Ta muốn một chọi mười.”

Tất cả tác giả cổ tích Yên Châu đều có chung một tâm trạng: “Lịch sử đã lặp lại.”

“Năm đó khi hắn đấu văn cùng chúng ta, đã nói gì nhỉ?”

“Hắn hỏi: “Còn ai nữa?”.”

“À, hú.”

“Đừng nói nữa!”

"Mỗi lần nhớ đến chuyện này, ta vẫn không chịu đựng nổi. Cổ tích Yến Châu bị hắn đánh bại nhiều năm vẫn không ngóc đầu lên được.”

"Bây giờ đến lượt khoa học viễn tưởng."

"Khoa học viễn tưởng hắn cũng dám kiêu ngạo như vậy?"

“Đâu chỉ là kiêu ngạo, lần này còn thêm một người!”

"Hắn xong đời rồi, giới tác giả khoa huyễn đâu phải chỉ có mỗi Đoan Ngọ. Để xem kết cục của hắn thế nào?”

"Một đánh mười người?"

"Ta thấy hắn bị đánh hội đồng thì có.”

Năm đó Sở Cuồng một chọi chín trong thể loại cổ tích, gần như đã đánh bại toàn bộ giới cổ tích Yên Châu rồi. Còn ngạo nghễ khiêu khích: “Các người còn ai không phục, mau bước ra.”

Các tác giả khoa học viễn tưởng ở các châu lục có thể phá hủy hắh ta không?

......

Giới khoa học viễn tưởng bị chọc giận, điên cuồng kêu gào:

“Làm gỏi hắn đi.”

“Không thể nhịn!”

"Lần này nếu nhịn sẽ trở thành sự nhục nhã to lớn đối với các tác giả khoa huyễn.”

“Ta sống đến tuổi này chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy.”

"Cứ theo quy tắc đấu văn đi.”

“Báo tên tác phẩm và bút danh.”

“Lần này phải khiến hắn thua tâm phục khẩu phục.”

“Đợt này phải đánh cho hắn đến mức không dám viết khoa học viễn tưởng nữa.”

"Phải xem thử hắn chọn ai, lần này Nguỵ Châu và Trung Châu đều ra tay, bọn họ đều là những cao thủ tuyệt đỉnh cả đấy.”

......

Chọn ai đây? Đúng là một vấn đề khó khăn, có quá nhiều tác giả khoa huyễn bảo hắn chiến đấu, nhiều đến mức khiến Lâm Uyên cũng phải trợn mắt há mồm.

Sao mọi người lại phấn khích như vậy?

Bình Luận (0)
Comment