“Xong rồi!”
"Lần này Tần Châu đấu thế nào đây?"
"Vốn còn nghĩ Tần Châu còn có thể chiến thắng, nhưng bài hát lẫn hiệu ứng của người ta quá tốt. Rất khó để áp chế, huống chi hiệu ứng sân khấu của Tần Châu vẫn luôn kéo chân đội nhà.”
“Nhân Nhân không hổ danh là vũ công top đầu Lam Tinh.”
"Kỳ này Tần Châu sẽ thua bốn lần liên tiếp, vì sao ta lại có cảm giác chỉ cần gặp Tần Châu thì những châu khác đột nhiên trở nên mạnh mẽ thế nhỉ?”
“Rõ ràng lúc trước Yến Châu cũng không trâu bò như vậy.”
......
Chiến đội Tần Châu bên này, sắc mặt bọn họ đều thay đổi. Khán giả đã nói thay suy nghĩ của bọn họ, sau khi tham gia chương trình, dù gặp một đội yếu nhưng khi đối đầu với Tần Châu thì lại đặc biệt mạnh mẽ.
“Mẹ kiếp!”
"May mắn mãi vậy sao?"
“Lần này Yến Châu tung ra đội mạnh nhất mà chúng ta gặp phải.”
“Xong thật rồi.”
"Chúng ta đều biết rõ chất lượng bài hát "Khổng Tước" rất tốt. Nhưng không tốt hơn bọn họ là bao, còn chưa kể đến hiệu ứng sân khấu của chúng ta không đặc sắc. Dù có ưu thế là bài hát thì vẫn chẳng giành được phần thắng đâu.”
“Thu chắc rồi.”
"Chỉ có thể nghe theo mệnh trời."
“Chúng ta có Tiện Ngư lão sư mà.”
"Xếp hàng của Tiện Ngư lão sư còn cao hơn Nhân Nhân.”
“Ngươi không xem chương trình phát sóng hôm qua sao? Chúng ta chỉ có ba ngày, Tiện Ngư lão sư không trở tay kịp, ta có hỏi chị Hảo Vận tình hình cụ thể rồi. Chị ấy cũng không tiết lộ, nhưng vẫn nói rằng áp lực quá lớn.”
"Á!"
Chiến đội Tần Châu sắp tự kỷ.
Đường đường là quê hương âm nhạc, lại bị chiến đội các châu khác bức đến chật vật như vậy, mỗi người đều cảm thấy nóng mặt.
......
Không chỉ có chiến đội Tần Châu, khán giả Tần Châu bắt đầu tự ti. Các chiến đội ở các châu lục khác cũng có tâm trạng phức tạp.
"Xem xong trận đấu của Yến Châu phải công nhận hiệu ứng sân khấu ngày càng quan trọng, nhất là trong những gameshow như vầy.”
"Chủ yếu là tạo không khí."
"Điều này không giống với nhạc hội Lam hoặc bảng mùa giải."
"Những cuộc thi đó chỉ cần hát hay là được, cuộc thi ở đây lại càng chú trọng hiệu ứng sân khấu, phải kết hợp tốt bài hát với vũ đạo, thậm chí là bài khiêu vũ phải khiến khán giả bị cảm nhiễm.”,
"Tần Châu xui xẻo quá."
"Thật ra mấy trận thua của Tần Châu, đều thua ở hiệu ứng sân khấu. Những bài hát của họ không hề thua kém đối thủ.”
"Kỳ này cũng vậy."
"Phía sau chúng ta phải càng thêm chú trọng hiệu ứng sân khấu, Tần Châu dùng sự hy sinh của bọn họ, để nhắc nhở chúng ta một lần nữa."
......
Trên sân khấu, mc An Hoành tiến lên, vẻ mặt đầy cảm xúc nói: “Vũ đạo và bài hát kết hợp và bổ trợ cho nhau. Có thể nói là mỹ vị nhân gian, ta không thể đánh giá riêng bài hát hay điệu múa nếu đứng riêng một mình. Hai thứ này kết hợp với nhau, khiến Yến Châu trở nên đột phá. Áp lực giành cho đội Tần Châu chúng ta quá lớn.”
Nói đến đây, An Hoành đột nhiên chuyển đề tài: "Nhưng đội ngũ của Tần Châu chúng ta không thể khinh thường được đâu. Khúc phụ xuất chiến là Lục Thịnh lão sư, biểu diễn là Nguỵ Hảo Vận lão sư. Còn một chuyện nữa phải đặc biệt giới thiệu với mọi người, chính là lần này hiệu ứng sân khấu của Tần Châu sẽ do bậc thầy vũ đạo Tiện Ngư hạng 11 phụ trách. Mời mọi người thưởng thức phần biểu diễn của bọn họ nào.”
Tiện Ngư sao?
Dù khán giả biết rằng Tiện Ngư chịu trách nhiệm về hiệu ứng sân khấu Tần Châu. Nhưng hôm qua chương trình cũng nói cho họ biết rằng, gần như nhiệm vụ đó là không thể.
Vậy tại sao còn cố tình giới thiệu danh tính của Tiện Ngư? Chẳng lẽ chỉ trong ba ngày, mà có thể điều chỉnh sách lược sân khấu sao?
"Điều này có thể được không?"
"Ngư phụ làm được ư?"
"Ba ngày đủ thời gian để làm gì?"
“Chẳng lẽ chỉ gà hoá vịt?”
“Có quá miễn cưỡng không thế?”
“Đối thủ mạnh như vậy mà.”
“Ngư phụ bị đẩy vào thế khó rồi, nhận một củ khoai bỏng tay.”
"Đâu."
"Nhìn xem đi."
"Vũ đạo do Tiện Ngư thiết kế vẫn đáng mong chờ, nhưng chỉ ba ngày thì sự mong đợi của mọi người không cao lắm. Cũng có thể thông cảm được, vì đây là tình huống đặc biệt.”
......
Khu chờ Tần Châu, Vân Đồng Đồng đứng dậy, Nguỵ Hảo Vận bước ra.
Lục Thịnh buông máy tính bảng xuống: “Cố hết sức là được, không thẹn với lương tâm.”
“Các ngươi có thể." Lâm Uyên cũng mỉm cười cổ vũ bọn họ, điệu múa Khổng Tước của Dương Lệ Bình đã từng giành được giải thưởng quốc tế ở hạng mục Châu Á. Từng khiến vô số người yêu thích nghề múa trên Trái đất phải tán thưởng và sùng bái.
Nguỵ Hảo Vận cười khổ: “Ta không sợ thua đối thủ, ta sợ thua Đồng Đồng lão sư, đến lúc đó ta sẽ trở thành hát đệm.”
Lục Thịnh buồn bực, ý nàng là sao chứ?
Ngược lại, Vân Đồng cười ha hả nói: "Chị Hảo Vận đừng khiêm tốn, một người múa phụ hoạ như ta có nhảy tốt đến đâu cũng không đè được ngài. Chúng ta cùng nhau nâng đỡ.”
Ngụy Hảo Vận gật đầu, hai người cất bước lên sân khấu tối tăm.
Ánh đèn sân khấu sáng lên, khán giả được nhìn thấy Nguỵ Hảo Vận và Vân Đồng Đồng trên sân khấu.
Vân Đồng Đồng đứng ở giữa sàn nhảy, trên đầu có gắn lông công. Váy cũng có màu xanh nhạt, khảm những con mắt chim công. Tựa như một con công đang khép cảnh, chực chờ được bung đuôi khoe đẹp.
Ngụy Hảo Vận đứng trên bậc thang, khán giả vừa có thể nhìn Vân Đồng Đồng nhảy máu, vừa có thể nghe Nguỵ Hảo Vận hát.
Ánh sáng rơi xuống hai điểm, chiếu sáng chỗ Ngụy Hảo Vận và Vân Đồng Đồng đứng. Bọn họ đón nhận toàn bộ ánh mắt chú ý của tất cả mọi người. Trên màn hình lớn chiếu hình bóng của họ, màu sắc tuyệt đẹp lan toả tựa như chiếc lông công.
......
Khán giả thấy vậy thì thầm.
"Trang phục múa của Vân Đồng Đồng thật xinh đẹp, giá trị nhan sắc cũng rất cao, phối hợp trang điểm cả người tựa như một con khổng tước!"
"Múa khổng tước?"
"Ta không nhớ rõ khổng tước múa có loại trang phục này."
"Ngư phụ thiết kế?"
"Đây có phải là múa khổng tước không?"
"Lúc trước Frank nói là múa Khổng Tước, Ngư phụ cũng không thay đổi phương án.”
"Chắc đã cải biên rồi."
"Chỉ có ba ngày thì cải biên đơn giản là lựa chọn tối ưu nhất.”
"Hy vọng kỳ sau Ngư phụ có đủ thời gian để thiết kế ra vũ đạo tốt."
Không có hy vọng cho kỳ này, mọi người đều nghĩ vậy. Điệu múa Khổng Tước vô cùng quen thuộc với người Lam Tinh, chính bản thân nó đã khiến cảm giác bất ngờ bị giảm đi.
Mà ngay trong tiếng xì xào của khán giả, một âm thanh violin vang lên mà không hề báo trước, sau đó một số nhạc cụ truyền thống đồng thời bắt đầu biểu diễn.