......
Không ai biết tiếp theo Tiện Ngư sẽ làm những gì nhưng điệu múa khổng tước đã lan rộng khắp thế giới.
Trung Châu có một nền tảng video liên kết với mạng xã hội tên là [Bick Video]. Bởi vì người sáng lập trang web được gọi là "Bick", tuy nhiên phần lớn cộng đồng mạng Lam Tinh đều thích gọi trang web này là ‘Trạm b'.
Thật trùng hợp, Trái đất cũng có trạm b. Nhưng cả hai lại không thuộc cùng một khái niệm, dù cho thuộc tính trang web không có gì khác nhau cả.
Ngay lúc này trên Trạm B, có rất nhiều kênh khiêu vũ đăng tải video bọn họ tự mình thực hiện lại vũ điệu khổng tước. Nhưng phần lớn trong số họ không thể múa ra được thần thái của vũ điệu này. Không phải ai muốn bắt chước là sẽ làm được như Vân Đồng Đồng.
Vân Đồng Đồng cũng là vũ công top 50 Lam Tinh, là một vị trí phải đổi lại bằng năng lực và trình độ nhất định.
Dù sao không phải ai cũng có thể so sánh với Vân Đồng về cơ sở vũ đạo.
“Quá khó rồi!”
“Nữ thần Vân Đồng Đồng nữ thần!
"Ngư phụ sáng tạo một điệu nhảy dành cho Đồng Đồng rất tuyệt vời.”
"Đồng Đồng may mắn thật đó, được đích thân Tiện Ngư lão sư chỉ dạy.”
“Đây chính là đãi ngộ của Ngư vương triều!”
"Phần lớn các tác phẩm của Ngư phụ sẽ không giao cho người ngoài.”
“Ta cảm thấy rất nhiều vũ công Lam Tinh sẽ muốn hợp tác với chiến đội Tần Châu. Bọn họ đều mong muốn sẽ giống như Vân Đồng Đồng, được Tiện Ngư sáng tạo riêng một vũ đạo cho họ.”
“Vân Đồng Đồng: Đừng hòng tranh được của ta!”
"Hình như các ngươi đã quên Ngư phụ chính là một vũ công không thế?”
...
Toàn cầu đều xôn xao về điệu múa khổng tước, lời khen ngợi ào ạt như thuỷ triều.
Hôm đó cũng là ngày cuối cùng của tháng ba, rạng sáng ngày hôm sau thì các bảng xếp hạng lớn của Lam Tinh đã đón nhận sự cập nhật mới. Trong sự chú ý của toàn cầu, các cư dân mạng ở khắp các châu lục đột ngột bị sốc khi phát hiện ra Tiện Ngư xếp 11 và Vạn Kỳ xếp 10 đã có tên bôi đỏ. Điều này chứng tỏ số liệu của họ rất gần nhau, có thể đuổi kịp trong tích tắc.
Tại sao điều này lại xảy ra?
Toàn bộ Lam Tinh không cần suy nghĩ cũng có thể tìm ra câu trả lời, múa khổng tước, chắc chắn là do điệu múa khổng tước mà ra. Sự kiện này đã làm dấy lên tín hiệu nguy hiểm ảnh hưởng đến cả giới khiêu vũ.
"Ta ngất đây."
"Ngư phụ muốn vào top 10 bảng vũ đạo sao?”
“Vạn Kỳ gặp nguy rồi.”
“Ngư phụ dựa vào điệu múa khổng tước, trực tiếp uy hiếp địa vị top 10.”
“Lần này có trò vui rồi!”
"Vạn Kỳ bây giờ là người hỗ trợ của đội Trung Châu, rất có thể nay mai sẽ chạm mặt đội Tần Châu. Đến lúc đó top 11 và top 10 sẽ quyết đấu một trận sống còn kịch liệt.”
"Cười chết mất."
"Đây mà là cuộc thi âm nhạc gì nữa, đã biến thành một cuộc thi khiêu vũ rồi.”
"Nơi có Ngư phụ, chỗ đó sẽ xuất hiện các tình huống kỳ lạ, hắn hát hoặc sáng tác thì không nói. Đằng này trong cuộc thi âm nhạc lại đi làm biên đạo múa đồng thời biến cuộc thi trở thành vũ đài tranh đua vũ đạo.”
......
Đêm nay Lâm Uyên ngủ khá sớm, không hề chờ bảng xếp hạng được cập nhập. Sáng hôm sau khi thức dậy thì mới biết tin từ miệng của cả nhà. Hắn đã sắp vượt qua Vạn Kỳ của Trung Châu hiện đang đứng top 10 bảng vũ đạo.
Tin tốt này khiến Lâm Uyên mỉm cười, chuyện hắn chủ động phụ trách đạo diễn sân khấu cho Tần Châu không chỉ vì bạn bè của mình. Mà còn muốn mượn nhiệt độ chương trình, tăng hạng vũ đạo cho bản thân.
Một công đôi việc, nhất cử lưỡng tiện, không ngờ mới đó đã có được chút thành tựu nhỏ.
Đến buổi chiều, Lâm Uyên nhận được điện thoại của Trịnh Tinh: “Chuyện bảng vũ đạo chắc ngươi đã biết rồi, lần này trên mạng đều đang bàn tán về ngươi đó, còn không mau thừa thắng xông lên?”
Lâm Uyên: "Đối thủ tiếp theo là ai? -
Trịnh Tinh: "Sáng nay chúng ta rút thăm, đối thủ tiếp theo là Tề Châu.”
Lâm Uyên: "Được rồi. -
Lâm Uyên rất hy vọng gặp được Trung Châu, có thể cùng Vạn Kỳ trực tiếp quyết đấu.
Trịnh Tinh cười nói: "Ngươi đang muốn đụng độ Trung Châu sao? Đừng thất vọng quá, sau này còn cơ hội, sớm muộn gì cũng phải đối đầu. Trước tiên cứ xác định phương án thi đấu tiếp theo đi, quy tắc có một sự điều chỉnh nhỏ, chủ đề tiếp theo sẽ do tổ tiết mục thống nhất cho cả hai bên.”
“Chủ đề gì?”
“Giữa người yêu.”
“Tình ca sao?”
“Phải, tình ca là dễ viết nhất nhưng muốn tác phẩm đặc sắc cũng khó khăn nhất. Cũng may ta có vài bản nhạc tồn kho, trong đó có một số tác phẩm được lắm. Nếu không ngươi giúp ta chọn xem, nhân tiện thử coi ngươi dễ biên đạo múa bài nào.”
"Được."
Trịnh Tinh gửi cho Lâm Uyên năm bản nhạc, lời bài hát sơ lược cũng đã viết xong. Lâm Uyên nghe hết cả năm bài, cảm thấy tiết tấu khá trong sáng, lại có phần bi thương.
Dù là tình ca, nhưng phong cách cũng có chút khác biệt. Vì tình yêu đâu chỉ có mỗi màu hồng, còn đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc mặn, ngọt, đắng, cay.
Nghe xong bài thứ năm, đôi mắt Lâm Uyên sáng ngời: "Bài thứ năm là tốt nhất."
"Ha ha ha, ta biết ngươi sẽ chọn bài này, bài này cũng là tác phẩm ta hài lòng nhất từ trước đến nay. Cả phần hoà tấu cũng đã nghĩ xong rồi, dùng tiếng gảy đàn đàn cộng thêm chủ âm tổng hợp. Tên bài hát sẽ được gọi là “Thiên Nhai gần kề". Vậy về phần biên đạo múa thì ngươi có ý tưởng gì không?”
bài này vừa vặn cũng là tác phẩm ta hài lòng nhất trước mắt, biên khúc đều đã nghĩ kỹ, dùng dây nhạc gảy tấu cộng thêm tổng hợp chủ âm, tên bài hát liền gọi là "Trong gang tấc Thiên Nhai", cứ như vậy định ra, phương diện biên đạo múa ngươi có ý tưởng không?"
"Tango!"
"Tango?"
"Ừm, Tango."
"Được thôi, tùy ý ngươi."
"Ca sĩ hợp tác là ai?"
"Một trong những thành viên trong đoàn hậu cung của ngươi đấy, Triệu Doanh Châu."
"Không phải đoàn hậu cung, mà là Ngư vương triều."
"Ừm, biết rồi, biết rồi, không phải Ngư vương triều, mà là đoàn hậu cung."