“Ta nghĩ rằng lão tặc đã hết chiêu, liên tục đánh bại tám đối thủ, tiêu hao cảm hứng quá lớn. Hai đối thủ còn lại không chủ động tuyên chiến với lão tặc, vậy thì quá hợp ý của hắn.”
Mọi người vẫn không quên chuyện Sở Cuồng tuyên chiến toàn cầu. Thắng tám trận thoải mái đè ép, khiến khí thế của Sở Cuồng được lúc dâng cao. Rất nhiều người đều đang theo dõi đấu văn, rất muốn xem Sở Cuồng làm sao để đối phó với hai đối thủ cuối cùng.
Không ai nghĩ rằng Sở Cuồng lại biến mất những hai tháng. Rõ ràng còn hai đối thủ vẫn chưa giải quyết, hắn vẫn không chịu chủ động ra tay. Điều này không phù hợp với phong cách của Sở Cuồng.
Thời gian càng qua lâu thì không thể tránh việc người ta càng hoài nghi. Chẳng lẽ Sở Cuồng cạn ý tưởng viết truyện rồi sao? Dù gì cũng liên tiếp đánh bại tám đối thủ, không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như chẳng vì nguyên nhân đó, vì sao Sở Cuồng có thể mặc kệ hai đối thủ còn lại mà không lo đây?
......
Đương nhiên Lâm Uyên không biết các loại phỏng đoán của cư dân mạng, cho đến khi Kim Mộc gọi điện thoại nhắc nhở hắn.
"Ông chủ."
"Làm sao vậy?"
"Khoa học viễn tưởng mới của cậu viết xong chưa, nếu viết xong thì công bố đi, chuyện này không thích hợp kéo dài quá lâu."
"Vì sao thế?"
"Không có chuyện gì lớn, nhưng trên mạng có vài lời đồn. Nói rằng sau khi ngươi thắng liên tiếp tám trận thì đã cạn sạch cảm hứng. Không nắm chắc phần thắng khi giải quyết hai đối thủ còn lại đến từ Trung Châu cho nên hai tháng nay mới mai danh ẩn tích không có động tĩnh.”
"Hả?" Lâm Uyên nghe vậy bật cười.
Sở Cuồng quả thật mai danh ẩn tích hai tháng, cũng do gần đây hắn luôn bận khiêu vũ, làm gì có thời gian để gõ chữ chứ. Cũng vì độ dài của loạt căn cứ quá lớn, tiền truyện cộng thêm hậu truyện có tất cả bảy bộ, khiến việc viết nó mất rất nhiều thời gian.
Đáng tiếc không thể giải thích với bên ngoài rằng hắn bận làm Tiện Ngư tham gia ‘Bài hát của chúng ta’ được. Lâm Uyên chỉ có thể vừa chuẩn bị phát hành sách, vừa lên mạng tìm hiểu tình hình.
Đúng như Kim Mộc đã nói, trên mạng có rất nhiều người bình luận như thế. Nói rằng cảm hứng khoa huyễn của Sở Cuồng đã cạn kiệt.
Không chỉ vậy, bọn họ còn liều mạng xúi giục hai đối thủ đấu văn còn lại của Sở Cuồng, nắm bắt cơ hội mà đánh một đòn trí mạng.
......
Hai đối thủ đấu văn còn lại của Sở Cuồng đều đến từ Trung Châu, một người là Trần Thực, một người là Văn Thiệu.
Trong khu bình luận của Trần Thực: “Xông lên đi.”
“Trần Thực lão sư đừng sợ!”
“Thừa dịp hắn bị bệnh, luộc hắn đi.”
"Hai tháng liên tục Sở Cuồng không lộ diện, nhất định là vì trong tay không có tác phẩm mới. Bây giờ ngươi ra tay có thể chấm dứt thắng lợi liên tiếp của hắn!”
“Sợ cái gì chứ!”
“Sở Cuồng chỉ có tám viên đạn.”
"Tám đối thủ phía trước đã hao phí hết đạn của hắn!"
"Ngươi cùng Văn Thiệu, ai ra tay trước, người đó có thể đạt thành tựu đánh chết Sở Cuồng!"
......
Phía bên kia, khu vực bình luận trên blog của Văn Thiệu. Không chỉ là người ghét Sở Cuồng, ngay cả fan của Văn Thiệu cũng xúc động.
"Nếu Văn Thiệu lão sư không ra tay, thịt sẽ bị Trần Thực ăn, bây giờ chính là lúc Sở Cuồng suy yếu.”
“Ngươi phải nhanh chân mới được.”
“Ta phân tích cho ngươi một chút, với tính tình của lão tặc Sở Cuồng. Nếu như trong tay có hàng, sẽ không để các ngươi sống tận hai tháng.”
"Có chắc không thế?"
"Chắc chắn mà, ta hiểu lão tặc rõ lắm."
"Đánh bại Sở Cuồng thì ngươi chính là anh hùng của tất cả các nhà văn khoa học viễn tưởng của Lam Tinh!"
"Trước đến nay Sở Cuồng chưa từng thua đấu văn, ngươi không muốn tự tay phá vỡ kỷ lục này sao?”
“Cứ tiếp tục kéo dài thì Sở Cuồng sẽ có cảm hứng viết sách mới!”
......
Đó là sự cám dỗ không sao bì được, toàn mạng chán ghét Sở Cuồng, coi Trần Thực và Văn Thiệu là hy vọng cuối cùng. Bọn họ thật sự cảm thấy cảm hứng của Sở Cuồng đã cạn rồi nên mới bất động hai tháng.
Trần Thực động tâm, Văn Thiệu cũng rung động.
Hai người cùng nhau trò chuyện:
“Liên tục hai tháng Sở Cuồng không đối phó chúng ta, có phải là vì hắn hết hàng rồi chăng?”
“Có khả năng này.”
“Vậy ta ra tay nhé?”
"Hay là ta đi trước chứ?"
"Ta thay ngươi thử trước.”
“Ý tốt của người anh em ta xin nhận, nếu như nhất định phải có người ngã xuống trước, vậy thì để ta ngã trước mặt ngươi đi.” Văn Thiệu đã nói thế khiến Trần Thực trợn tròn mắt.
Văn Thiệu này bàn bạc với hắn hồi lâu, hoá ra cũng tin vào phân tích của cộng đồng mạng. Cảm thấy đây chính là cơ hội tốt để đánh bại Sở Cuồng sao?
Trong đấu văn đánh bại Sở Cuồng một cách trực tiếp chính là vinh dự lớn, Văn Thiệu muốn cướp công đầu sao? Đừng có hòng!
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Trần Thực vẫn chưa có động tĩnh gì. Hắn đang suy nghĩ phải đối đáp thế nào với Văn Thiệu thì phát hiện người ta đã đăng bài mới trên blog: “Sách khoa huyễn mới của ta tên là ‘Lôi', sẽ được phát hành trong vài ngày sắp tới, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Mẹ kiếp! Cái gã đó nói không giữ lời.” Trần Thực chửi ầm lên, không ngờ Văn Thiệu lại nhân lúc hắn không để ý để tag Sở Cuồng vào khiêu chiến.
Phía bên kia, Văn Thiệu tươi cười nở rộ: "Do dự sẽ bại trận, nên ra tay thì ra tay. Lão tặc Sở Cuồng, ta đánh cuộc trong súng của ngươi không có đạn!"
Ngay sau đó, Văn Thiệu đột nhiên nhìn thấy Sở Cuồng đăng bài mới: "Series căn cứ Đế chế Ngân Hà đang được tải lên."
“Cái gì thế này, có hàng giấu kỹ sao?” Nụ cười của Văn Thiệu cứng đờ.
“Mẹ nó, trúng kế rồi.” Sắc mặt Văn Thiệu đột nhiên thay đổi, hắn cảm thấy mình bị người ta gạt.
Sở Cuồng đâu chỉ có cảm hứng sách mới, vừa mới khiêu chiến người ta thì người ta liền đăng tác phẩm khoa huyễn lên. Thái độ này rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, chờ mỗi việc con mồi tự mắc câu.
Hết lần này tới lần khác hắn còn ngốc nghếch chờ đến mức họng súng của Sở Cuồng chĩa vào mình. Lúc này Văn Thiệu kích động đến mức muốn tự tay giết chết hết đám người đã xúi giục mình.
“Là bẫy, đây là một cái bẫy.” Hết lần này đến lần khác bị quay như chong chóng, Văn Thiệu chỉ còn cách kiên trì đấu văn với Sở Cuồng.
Vừa rồi có thể chỉ là hiểu lầm, hắn còn chưa chuẩn bị tốt thì đối phương đã tìm tới. Hơn nữa bộ truyện đế chế Ngân Hà này của Sở Cuồng, lợi hại nhất chính là đưa ra một khái niệm khoa huyễn mới.
Ba quy tắc chính của robot, cộng thêm quy tắc số 0 của robot. Những điều này chính là cốt lõi của hai loạt đầu tiên, tuy nhiên khái niệm khoa huyễn này thực sự quá hiếm thấy. Văn Thiệu không tin mỗi lần Sở Cuồng đều có thể đưa ra khái niệm mới.
Nếu như Sở Cuồng không lấy ra được thứ gì mới, vậy ai dám nói Văn Thiệu không phải là đối thủ của Sở Cuồng?
“Trong súng của ngươi có đạn thì sao chứ, đạn bình thường không giết nổi ta?” Hít một hơi thật sâu, Văn Thiệu cổ động chính mình.