Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã làm nổi bật nội dung bên trong, khoa huyễn là gì? Chính là sự tưởng tượng về tương lai, tại sao chỉ còn một người duy nhất ở Lam Tinh?
Lam Tinh xảy ra thảm hoạ hay là bị xâm chiếm bởi người ngoài hành tinh. Những người khác đã chết hay đã rời khỏi Lam Tinh, tại sao người đàn ông cuối cùng trên Lam Tinh lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ai đến, hoặc là người đó làm sao đến, cuối cùng người đàn ông có mở cửa hay không? Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta mở cửa?
Tất cả đều thuộc về không gian tưởng tượng to lớn của khoa huyễn, sản sinh ra sự liên kết ý tưởng vô tận.
“Lão tặc thật trâu bò.”
“Suy nghĩ xong khiến da già nổi lên.”
"Hồi hộp quá đi, nhưng ta cảm thấy đây không phải là khoa huyễn mà là kinh dị.”
“Đây hẳn là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ngắn nhất trong lịch sử rồi."
“Ngắn nhưng có võ.”
"Quỳ xuống, khoa học viễn tưởng có thể viết như vậy sao?"
"Sự phát triển của khả năng vô hạn!"
......
Nó thực sự là một không gian có khả năng phát triển vô hạn. Khi chủ đề này bắt đầu nóng lên, cộng đồng mạng bắt đầu viết lại câu văn này một cách tự phát.
Ví dụ, một người nào đó đã viết: "Người đàn ông đứng dậy và mở cửa, chỉ thấy một chú robot đứng bên ngoài cửa: [Xin chào, đây là những gì ngươi đã mua, chuyển phát nhanh đến từ sao Hỏa."
Không chỉ có cư dân mạng, một số nhà văn khoa huyễn cũng tham gia vào làn sóng viết tiếp này. Bọn họ sẽ không viết quá dài, thỏa sức sáng tạo những câu siêu ngắn.
Cuối cùng ý tưởng của Sở Cuồng đã tạo nên một sự ảnh hưởng mạnh mẽ trong đại chúng, phối hợp với ‘Sét Hòn’ càng làm tăng tính chuyên nghiệp của khoa huyễn.
Ý tưởng của Sở Cuồng thế nào thì mọi người đều biết, đương nhiên hắn đang muốn vươn lên vị trí thứ tám trong bảng xếp hạng tác giả Lam Tinh rồi. Sau khi giành được hạng chín, Sở Cuồng không hề có ý định nghỉ ngơi.
Giữa tháng sáu, Lâm Uyên dậy sớm đến một phòng hoà nhạc ở Tô Thành. Phòng hoà nhạc này do đích thân chủ tịch Tinh Mang, Lý Tụng Hoa đứng ra thuê. Giao cho Tiện Ngư phụ trách, bọn họ thường xuyên diễn tập các tác phẩm hòa nhạc tại đây.
Lúc này, Lâm Uyên đã hoàn tất công tác chuẩn bị cho buổi hòa nhạc.Đầu tiên là về ban nhạc, bọn họ đều là những nghệ sĩ biểu diễn nhạc cụ chuyên nghiệp nhất Lam Tinh. Trong đó có không ít nghệ sĩ đã tỏa sáng giành được chức vô địch tại nhạc hội Lam.
Sau đó là nhạc trưởng, tuy Lâm Uyên có năng lực chỉ huy nhưng cũng chỉ dừng ở mức trình độ chuyên nghiệp, hắn sẽ không tự mình chỉ huy dàn nhạc. Tiêu chuẩn cấp chuyên nghiệp so với tiêu chuẩn cấp đại sư, khác nhau một trời một vực.
Lâm Uyên cần một nhạc trưởng phải có trình độ cấp đại sư. Vệ Kính Thư chính là nhạc trưởng đệ nhất Tần Châu mà hắn nghĩ đến đầu tiên. Đương nhiên vị này không phải do Lâm Uyên mời tới, là Dương Chung Minh tự mình ra mặt, mới khiến Vệ Kính Thư chịu nể mặt.
Vệ Thư Kính là một trong những nhạc trưởng giỏi nhất của Tần Châu thậm chí là Lam Tinh. Năm nay ông ấy đã hơn tám mươi tám tuổi, Dương Chung Minh ở trước mặt ông ấy cũng chỉ có thể làm ‘Tiểu Dương'.
Dù được Dương Chung Minh mời tới, Vệ Thư Kính vẫn yêu cầu được nghe các tác phẩm của buổi hoà nhạc. Rồi mới quyết định mình có đảm nhiệm vị trí nhạc trưởng hay không. Nếu âm nhạc quá tệ, ông ấy sẽ không làm.
Vấn đề này thì đơn giản rồi, Lâm Uyên chỉ cần lấy một trong những tác phẩm dùng trong buổi hoà nhạc ra liền khiến Vệ Thư Kính gật đầu. Hôm nay vừa đúng bảy tháng kể từ khi Vệ Thư Kính đồng ý làm nhạc trưởng.
Nói cách khác, Lâm Uyên và Vệ Thư Kính đã luyện tập cùng với ban nhạc hơn nửa năm. Tuy trong nửa năm này không phải mỗi ngày đều diễn tập, vì mọi người đều có chuyện cá nhân cần xử lý nhưng cứ cách năm ngày lại hội họp một lần.
"Hiệu quả diễn tập khá ổn rồi." Vệ Thư Kính mỉm cười nói, , trên khuôn mặt đầy nếp nhăn toát lên vẻ chờ mong.
"Đều là công lao của Vệ lão sư." Lâm Uyên cũng tươi cười, hắn rất kính trọng Vệ Thư Kính.
Không chỉ là kính trọng tài năng của đối phương, cũng không chỉ khâm phục sự cống hiến hết mình dù đã gần chín mươi tuổi của ông ấy. Là do trong nửa năm gần đây, Vệ Thư Kính đã dạy cho hắn rất nhiều kỹ thuật chỉ huy, giống như ân sư của hắn vậy.
Khi mới hợp tác với nhau, Vệ Thư Kính phát hiện Lâm Uyên có trình độ chỉ huy cấp chuyên nghiệp thì rất vui vẻ. Trong khi luyện tập sẽ chủ động truyền đạt một số kiến thức và kinh nghiệm chỉ huy dàn nhạc cho Lâm Uyên.
Có một lão sư hàng đầu Lam Tinh như vậy dốc lòng dạy dỗ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Tuy Lâm Uyên cũng không biết vì sao đối phương lại nhiệt tình dạy mình như vậy.
"Ta có công lao gì, đây chính là công việc của ta."
Vệ Thư Kính vỗ vai Lâm Uyên: "Chuẩn bị tâm lý đi, buổi hòa nhạc của chúng ta sắp bắt đầu rồi. "
“Vâng." Lâm Uyên cũng rất nóng lòng
Chuẩn bị hơn nửa năm, cuối cùng cũng khiến Vệ Thư Kính gật đầu, Lâm Uyên rất tôn trọng ý kiến của đối phương.
"Tháng mười thì sao?"
"Từ tháng 10 đến tháng 12 đều được."
"Vậy cứ sắp xếp như thế đi."
"Vâng ạ, ngài ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa ăn."
"Vậy ta mời khách."
"Ha ha, được rồi."
Một già một trẻ vừa đi vừa trò chuyện.
......
Cuối tháng 6, Tinh Mang chính thức thay Lâm Uyên nộp đơn xin tổ chức buổi hòa nhạc cho đại sảnh hoàng kim.
Đã có rất nhiều lời đồn về buổi hòa nhạc của Tiện Ngư rồi, vì hắn tập hợp rất nhiều nghệ sĩ luyện tập và còn mời cả nhạc trưởng hàng đầu Vệ Thư Kính lão sư nữa. Động thái lớn như vậy, khó tránh được việc bị người ta để mắt đến.
“Nghe nói Tiện Ngư yêu cầu được tổ chức hoà nhạc tại đại sảnh hoàng kim. Chắc cuối năm nay buổi hoà nhạc sẽ diễn ra, là khúc phụ top 10 Lam Tinh. Nếu có thể đại sảnh hoàng kim nhất định sẽ giành thời gian cho hắn.”
Tin tức nhanh chóng lưu truyền, trong giới âm nhạc bất kể là Khúc phụ hay ca sĩ, đều đang theo dõi sát sao chuyện này.