Sự tươi mát lây nhiễm cho tất cả khán giả: “Ha ha, bài hát này thật thú vị, điệu nhảy cũng rất thú vị.”
"Đơn giản nhưng có hiệu quả chữa lành!"
“Thật sự cảm thấy rõ hương vị Sở Châu.”
“Ai nói khiêu vũ phải cứ cao siêu là được, đơn giản như thế thôi cũng rất đẹp rồi.”
“Vi Vi lão sư là tốt nhất.”
“Vui vẻ, nhẹ nhàng, thoải mái quá đi.”
Khán giả giống như thực khách, sau khi bị bội thực bởi những món ăn tuyệt đỉnh, lại thèm thuồng những hương vị ban sơ. Như cơm nhà mẹ nấu, cháo hoa bà làm, hay là cốc nước mát do người thân rót.
Cảm giác tươi mới được gia tăng, ấn tượng tốt cũng tăng cọt. Chiến đội Sở Châu thi đấu rất bình thường, dù là sáng tác hay khiêu vũ đều khó lòng đối địch được với Tiện Ngư. Nên bọn họ lựa chọn chiến thuật này, và kết quả đã chứng minh bọn họ thành công rồi.
Thể loại ca khúc tiếng Sở có thị trường riêng ở Lam Tinh, lấy giới trẻ làm chủ đạo, cộng với điệu nhảy sôi động phù hợp với bài hát sẽ khiến khán giả dễ dàng cộng hưởng.
......
Sau năm phút thì buổi biểu diễn của Sở Châu kết thúc, chiến đội Tần Châu khẩn trương: “Sở Châu chơi chiêu hay thật, cảm xúc của khán giả đều hướng về đội bạn.”
"Làm ta nhớ đến trận đấu mùa trước."
“Bài hát của người ta rất cao siêu, nhưng khi Tiện Ngư ra mắt bài hát ‘Nhất Huyễn Đại Phong’ thì đã tạo nên kỳ tích.”
“Đây là nghệ thuật nắm bắt tâm lý khán giả.”
“Mục đích của vũ điệu cũng vậy, lấy sự đơn giản để thắng sự phức tạp. Tạo cảm giác vui vẻ đơn thuần cho người khác.”
“Số phiếu bầu trong chương trình hôm nay của bọn họ sẽ không thấp!"
“Không cần sợ, chúng ta có Tiện Ngư lão sư.”
Chiến đội Tần Châu cắn răng lại lựa chọn tin tưởng Tiện Ngư, bọn họ chỉ có thể lựa chọn tin tưởng mà thôi, ngoài cách đó ra cũng không còn cách nào nữa cả.
Trên sân khấu, An Hoành đã thông báo tuyển thủ chiến đội Tần Châu sắp bước lên sân khấu.
......
Trong khi ánh sáng lấp lánh, ba cái bóng xuất hiện trên sân khấu. Là Triệu Doanh Châu, Trần Y, Vân Đồng Đồng. Cả ba đều được khán giả nhớ mặt, Triệu Doanh Châu thì không cần phải nói, màn trình diễn của Trần Y khiến khán giả nhớ mãi không quên.
Đó là chưa kể điệu múa khổng tước của Vân Đồng Đồng đến nay vẫn khiến mọi người trầm trồ. Phong cách ăn mặc của ba người đều nhất, trang phục hơi giống với sườn xám. Phần xẻ ở hông rất cao, rất thuận tiện cho việc khiêu vũ lẫn phô bày đường cong cơ thể, chỉ cần liếc mắt một cái đã trông thấy làn da trắng nõn.
Không chỉ quần áo mà các kiểu dáng trang điểm và làm tóc cũng được thiết kế cẩn thận. Chính điều này đã khiến vẻ đẹp của ba người lộ rõ dưới ánh đèn với ba phong cách khác nhau. Trong lúc bọn họ đứng yên, âm nhạc bắt đầu bùng nổ.
Triệu Doanh Châu đứng ở trung tâm, Trần Y và Vân Đồng Đồng lần lượt đứng bên trái và bên phải. Vũ đạo Cực Lạc Tịnh Thổ xuất hiện, cùng với điệu nhảy là giọng hát và lời ca tiếng Sở.
“Thời điểm vầng trăng nhô lên,
Là lúc lồng đèn đỏ đã sáng.
Nơi âm nhạc lễ hội tưng bừng,
Có cánh bướm đã mời gọi chúng ta.
(Hãy khẽ nhìn đi. Nhìn thử một lần thôi.)
Một khi đã lạc vào nơi đây thì chẳng thể trở ra được nữa.
(Nhưng nếu anh muốn trải nghiệm sự vui thú,)
Thì hãy nhanh chân đến chốn Bồng Lai nào!”
…
Khán giả tại hiện trường nghe bài hát thì dần dần trợn tròn mắt.
“Ha ha, giai điệu này có độc.”
“Nhưng nghe rất hay mà, vũ khúc cũng độc đáo.”
“Khiến ta rung động rơi vào lưới tình rồi.”
“Vô cùng bắt tai.”
“Ta thích bài hát này.”
“Tại sao ta lại nghĩ về “Nhất Sắc Quốc Phong” nhỉ?”
“Ha ha, Tiện Ngư mà tẩy não thì có ai bằng chứ?”
“Đợi chút đã, các ngươi mau xem đi, điệu nhảy này thật tuyệt vời.”
....
Trong tiếng nhạc huyền ảo, ba cô gái nhón đầu mũi chân đi bộ tựa như con bướm đang bay, chân này quấn lấy chân kia, chân kia quấn lấy chân nọ. Động tác như một con bướm nhỏ lại không hề va vấp hay rối loạn.
“Nhìn dễ chịu thiệt đó.”
“Muốn trầm mê, không sao rời mắt được.”
“Quả là Cực Lạc Tịnh Thổ.”
“Vừa hát vừa nhảy, ta thì thầm theo cũng thuộc.”
“Để ta nghe giọng hát của ngươi nào, hát đi.”
“Thử múa theo, quên hát luôn.”
"Tối nay hãy cùng nhau điên cuồng nhảy múa đi."
Điệu nhảy của ba cô gái tạo nên một tổng thể cùng với giọng hát. Mỗi động tác đều rất hấp dẫn, giống như muốn quyến rũ linh hồn người xem. Mỗi động tác của họ đều rất thanh lịch và không có vẻ lộn xộn.
Bài hát sáng sủa, điệu múa duyên dáng. Xuất lực không cần quá mạnh hay nhẹ nhàng, mỗi bước đi đều rất phù hợp với phong cách chung. Mỗi cái quay đầu, mỗi lần nghiêng mặt, mọi ánh mắt và biểu hiện của ba người đều vừa đủ. Tạo ra một sức hút hấp dẫn đặc biệt rất tà mị khiến người ta say mê.
Cộng với trang phục bắt mắt và lớp trang điểm tinh tế, tạo ra một loại tổng thể hoà hợp đẹp mắt. Cùng với khí chất ung dung không thể diễn tả bằng ngôn ngữ bình thường, càng làm tăng thêm vẻ nổi bật cho ba cô gái.
......
Phòng phát sóng trực tiếp, những khán giả xem Cực Lạc Tịnh Thổ bắt đầu phấn khích. Đột nhiên, ba cô gái quay về phía màn ảnh rồi vẫy tay. Mỗi cô gái làm một động tác, Triệu Doanh Châu chớp mắt bắn tim với khán giả.
“Wow!”
“Động tác này!”
“Thiệt là đốn tim nha.”
“Tuy rằng là vũ khúc nhưng điệu nhảy này thật tẩy não.”
“Động tác này, thiệt là khiêu khích.”
“Ta không chịu nổi rồi, trúng độc rồi.”
“Bước nhảy ma thuật quá, đẹp quá đi.”
“Á, a, a. Tim của ta.”
“Múa cột còn chịu đựng được còn cái này thì chống đỡ làm sao đây?”
"Lời bài hát cũng rất tuyệt vời!"
“Quả thực tiểu hoàng ca, ha ha ha ha ha!”
"Cực Lạc Tịnh Thổ có phải không?"
"Điệu nhảy đặc biệt này không phải là “Nhất Sắc Phong Huyễn" của tiếng Sở sao?”
......
Không ai ngờ Tiện Ngư lại thiết kế vũ điệu giống như Sở Châu. Hơn nữa bên phía Sở Châu còn đang ở thế hạ phong, những động tác mô phỏng bươm bướm của Cực Lạc Tịnh Thổ quá đặc sắc.
Sau khi xem xong khán giả liền chẳng nhớ những gì vừa xảy ra trong trận đấu. Bởi vì bọn họ đã bị Cực Lạc Tịnh Thổ hoàn toàn tẩy não. Các vũ công hàng đầu châu lục đều dở khóc dở cười.
"Cái gì vậy?"
“Như vậy cũng được sao?”
"Muốn dùng đơn giản để chống lại sự phức tạp, kết quả vừa khép đụng phải họng súng của Tiện Ngư.”
“Rõ ràng vũ điệu của Tiện Ngư thú vị hơn.”
“Bài hát và điệu nhảy kết hợp rất tốt."
"Lời bài hát cũng rất đáng yêu."
"Cả ba cô gái đều hoá hồ ly cả rồi."
"Tiện Ngư đã từng nói một ca sĩ không chỉ là một ca sĩ sao?”
"Ta thấy hắn không phải người."
“Quá đáng, biến thái giống yêu nghiệt thật đó.”
Câu cuối cùng thật sự thể hiện nỗi tuyệt vọng của Sở Châu khi phải đối mặt với Tiện Ngư lão sư.