Ngày 12 tháng 12, buổi hòa nhạc của Lâm Uyên sẽ được tổ chức. Địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc là đại sảnh kim sắc Tần Châu, một trong năm đại sảnh âm nhạc lớn nhất tại Lam Tinh.
Được tổ chức trong hai ngày, ngày đầu tiên là một buổi biểu diễn nhạc cụ thông thường. Ngày hôm sau là một buổi biểu diễn riêng biệt của nhạc giao hưởng. Đây sẽ là buổi hòa nhạc đầu tiên trong đời Lâm Uyên và là lần đầu tiên hắn phát hành một bản giao hưởng.
Toàn cầu thảo luận sục sôi: “Chờ mong quá đi.”
“Buổi hoà nhạc đầu tiên của Ngư phụ.”
“Tin tức nóng bỏng sốt dẻo về buổi hòa nhạc hoàn toàn không liên quan đến hạng 3 tác giả của hắn.”
“Bản giao hưởng! Bản giao hưởng!"
"Thực sự mong đợi bản giao hưởng đầu tiên của Tiện Ngư!"
"Ta bấm đốt ngón tay tính toán, tên của bản giao hưởng lần này chắc sẽ là “Bản giao hưởng đầu tiên".”
“Nói xàm, cứ đợi buổi hoà nhạc chính thức bắt đầu rồi sẽ biết thôi.”
“Xem thông báo, hình như buổi hòa nhạc sẽ tổ chức trong hai ngày."
"Nhạc giao hưởng được trình diễn ở ngày thứ hai."
"Bản phối dành cho nhạc cụ cũng rất đáng chờ mong, dù gì Ngư phụ rất thành thạo ở mảng này.”
“Nhị Hồ này, Tỳ bà này, đừng quên mấy loại nhạc cụ đó ở nhạc hội Lam đã gây sóng gió cỡ nào.”
......
Trong khi đó, thiếp mời hoà nhạc được phát ra dưới danh nghĩa của Tiện Ngư cũng đang được gửi đến những bậc tiền bối trong nền âm nhạc Lam Tinh.
Dù là vé ngồi hay vé đứng của buổi hòa nhạc đều trở nên khan hiếm, đại sảnh Kim Sắc chỉ có thể chứa đồng thời hơn hai ngàn khán giả. Trong đó đã có một số người được nhận thiệp mời đặc biệt rồi.
Chuyện này là do đại sắc Kim Sắc, công ty giải trí Tinh Mang và Dương Chung Minh ra tay hỗ trợ. Dù gì đây cũng là buổi hoà nhạc đầu tiên của Lâm Uyên cần phải tạo khí thế mạnh mẽ một chút.
Địa vị của người tới càng cao thì sức ảnh hưởng càng lớn. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là các tác phẩm được đưa ra trong buổi hoà nhạc phải có đủ sức nặng.
Đối với việc này có không ít khúc phụ âm thầm trao đổi: “Muốn đi không?”
“Huống chi cậu ta còn trẻ như vậy, không thể không nể mặt, ai dám nói sau này cậu ta không thể bước lên đỉnh cao chứ?”
"Chưa bước lên đỉnh cao đã gây chấn động toàn cầu.”
“Từ văn học đến âm nhạc thì hắn đề thu hút sự chú ý cả, chỉ cần có chút động tĩnh thì hắn đã được toàn cầu chú ý đến. Nhìn bề ngoài là hắn mời chúng ta, trên thực tế chúng ta mới là người cần sức nóng của hắn.”
"So với những điều này, ta càng tò mò về chuyện hắn sẽ lấy ra những tác phẩm gì?"
"Nghe nói buổi hòa nhạc được tổ chức trong hai ngày."
"Xem ra đã tích trữ không ít tác phẩm đâu.”
"Buổi hòa nhạc đầu tiên trong đời được tổ chức ở đại sảnh âm nhạc Kim Sắc, thanh thế nhất định không nhỏ đâu, đây chính là cơ hội thích hợp nhất để nâng cao thứ hạng âm nhạc của hắn.”
......
Về mặt truyền thông, tin tức đã bay đầy trời.
“Buổi hòa nhạc cá nhân của Tiện Ngư sắp diễn ra!"
“Buổi hòa nhạc của Tiện Ngư được tổ chức tại đại sảnh Kim Sắc.”
“Bản giao hưởng của Tiện Ngư đã chọn một trong năm đại sảnh hoà nhạc lớn nhất Lam Tinh để biểu diễn.”
“Nhạc trưởng cho dàn giao hưởng của Tiện Ngư đã được hé lộ, hoá ra là vị đại sư này.”
“Khúc phụ top 10 đã nhớ ra công việc chính của mình, tiến hành tuyên truyền buổi hòa nhạc.”
“Các khúc phụ danh tiếng đều nói sẽ tham gia vào buổi hoà nhạc của Ngư phụ.”
Những tin tức này khiến nhiều người cảm thấy Tiện Ngư có danh tiếng cực kỳ đáng sợ. Từ văn học, âm nhạc, đến khiêu vũ đều có dấu tích của hắn. Ảnh hưởng của hắn cũng thông qua ba lĩnh vực này là lan rộng khắp nơi.
Nếu chỉ xét riêng về số lượng người hâm mộ, Tiện Ngư vẫn luôn vượt trội hơn Sở Cuồng và Ảnh Tử.
......
Tình cảnh bên ngoài phức tạp, Lâm Uyên lại hết sức bình tĩnh.rối rắm, Lâm Uyên cũng không rối rắm.
Dựa theo danh sách tiết mục của mình, Lâm Uyên luyện tập lần cuối cùng. Sau buổi diễn tập, bên cạnh hắn xuất hiện một cụ ông, người này chính là Vệ Thư Kính.
"Ngươi cảm thấy chúng ta còn cần diễn tập sao?" Vị chỉ huy ưu tú nhất Tần Châu cười hỏi.
"Không cần." Lâm Uyên nói.
Dàn nhạc giao hưởng đã diễn tập vô số lần, đúng là không cần diễn tập nữa. Lúc này thời gian cũng đã đến gần, không nên thúc ép các nghệ sĩ quá, phải để họ thả lỏng tinh thần, duy trì tình trạng thoải mái tốt nhất của dàn nhạc.
Theo quan điểm của Vệ Thư Kính, tác phẩm này sẽ không xảy ra vấn đề. Dù có biểu diễn bao nhiêu lần thì tinh thần của bản nhạc vẫn luôn được thể hiện với niềm đam mê vô tận.
Vệ Thư Kính tin tưởng chắc chắn, bất cứ ai nghe bản giao hưởng này sẽ có cùng một cảm giác với mình. Như thể âm thanh của số phận gõ cửa, Vệ Thư Kính nhìn lên cái tên của bản giao hưởng này.
“Bản giao hưởng định mệnh!”
......
Lâm Uyên cũng nhìn về phía nhạc phổ “Bản giao hưởng định mệnh", tâm tình hơi kích động lạ thường. Đây không phải lần đầu tiên Lâm Uyên sử dụng bản nhạc của Beethoven.
Nhưng lần này lại khác những lần trước, vì nó là một bản giao hưởng. Beethoven được mệnh danh là Thánh nhạc nhưng cũng có một danh hiệu nữa chính là “Vua của nhạc giao hưởng”.
Bản giao hưởng định mệnh này là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của Beethoven trong chín bản giao hưởng lớn. Lâm Uyên rất thích cái tên này, lúc tuyên truyền cũng sẽ dùng nó.
Bản giao hưởng được chia thành bốn bản nhạc, chương đầu tiên nói về xung đột và đấu tranh, phát triển đến chiến thắng và niềm vui của âm nhạc.
Bản nhạc cuối cùng là thủy triều cao nhất của toàn bộ bài hát, nó dài hơn và mạnh mẽ hơn bản nhạc đầu tiên.
Nếu đây là Trái đất, nếu chỉ riêng đoạn nhạc đầu tiên vang lên sẽ có rất nhiều người nhận ra. Phía sau nó còn một câu chuyện thương tâm về người nhạc sĩ Beethoven.
Lúc ông viết bản giao hưởng này, tai ông bị điếc, hoàn toàn mất đi hy vọng chữa trị. Người ông yêu say đắm cũng rời bỏ ông vì lý do gia đình. Khi ấy xã hội phong kiến Đức lúc đó cũng là một trong những nguyên nhân kìm kẹp khiến Beethoven nghẹt thở.
Gặp một loạt các bi kịch như thế khiến Beethoven bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng nhà sáng tác bậc thầy thế giới không hề chấp nhận số phận, càng không muốn khuất phục số phận.
Ông muốn chứng minh cho số phận thấy, chứng tỏ cho mọi người thấy rằng sau khi tai ông điếc vẫn có thể sáng tạo ra âm nhạc.