Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 1847 - Chương 1847. Dai Như Đỉa

Chương 1847. Dai như đỉa Chương 1847. Dai như đỉa

Rất lâu rồi Lâm Uyên không tới phòng làm việc của Ảnh Tử. Hiện tại ở đây chẳng có ai cả, La Vi và mấy học trò mangaka khác đều làm việc ở những phòng làm việc riêng biệt. Bây giờ người ta đã là nhân vật có mặt mũi, tiếng tăm nhất định, thậm chí có trợ thủ và học trò của riêng mình.

Lâm Uyên thỉnh thoảng vẫn thích tới đây, ngoại trừ hắn ra thì Kim Mộc cũng hay đến, hai người thường xuyên chạm mặt ở chỗ này.

Hôm nay Kim Mộc cũng tới, mỗi lần có việc đều tại này gặp mặt, đây là sự ăn ý giữa Kim Mộc và Lâm Uyên.

Kim Mộc mỉm cười liếc nhìn Lâm Uyên đang xem điện thoại đến ngẩn người: “Hôm nay ông chủ tâm sự nặng nề."

Lâm Uyên không nói gì, ánh mắt chằm chằm điện thoại. Trên điện thoại là tin tức có tiêu đề chính ‘Lăng Không nghi vấn, Sở Cuồng là ai?”

Trong khu bình luận tràn ngập những trận cãi nhau không hồi kết. Phía sau có những tin tức liên quan kèm theo, hệt như cảnh diễn ra trong bộ phim vậy.

[Giám đốc Club Geek Lăng Không ác ý hãm hại Sở Cuồng, cổ phiếu công ty giảm lớn!]

[Lượng truy cập của Blog tăng vọt, trở thành nền tảng xã hội đứng đầu thế giới.]

[Tin nóng! Tối qua giám đốc Club Geek đã từ chức!]

[Sáng nay Club Geek tổ chức họp báo tuyên bố: Hành động của Lăng Không xuất phát từ quan điểm cá nhân, không liên can đến công ty. Vì sự cố đáng tiếc này mà gây ra hiểu lầm với Sở Cuồng lão sư khiến họ vô cùng áy náy.]

[...]

Kim Mộc rót tách cà phê cho Lâm Uyên, thuận thế xem màn hình điện thoại di động của hắn: "Uống cà phê đi."

"Không có trà sao?"

"Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ, có thể cà phê không khó uống như tưởng tượng của ngươi.”

"..."

Lâm Uyên ngẩn người, dường như hiểu được lời ám chỉ của Kim Mộc: "Ý ngươi nói đã đến lúc Sở Cuồng lên đài rồi?"

"Chẳng phải đã đến lúc rồi sao, Lăng Không lấy chết không sờn, giãy giụa lao vào chỗ chết. Tại sao lại không tác thành cho hắn, nhưng đáp án mà hắn tìm chưa chắc lại là thứ hắn muốn tìm.”

"Ừ." Lâm Uyên suy tư.

Kim Mộc mỉm cười nói thêm: “Thật ra chuyện lộ diện cũng không đến nỗi quá kinh khủng đâu.”

“Vài ngày nữa đi."

"Vậy ta sẽ sắp xếp một buổi họp báo."

"Hay là sẵn đây công bố luôn thân phận Ảnh Tử?"

"Không được, cú sốc quá lớn, quần chúng sẽ chẳng chịu nổi đả kích này đâu.” Kim Mộc nói.

Thân phận của Sở Cuồng nên công khai là vì gặp dịp, còn thân phận của Ảnh Tử vẫn phải đợi, để quần chúng từ từ tiếp nhận tin tức kia cái đã.

"Ừ." Lâm Uyên đồng ý, sau đó gọi điện thoại cho chủ tịch.

"Công ty sẽ phối hợp với ngươi bất kỳ quyết định gì."

Chủ tịch cũng là người biết Lâm Uyên có tận mấy thân phận: “Sớm muộn gì cũng phải đến ngày này thôi mà.”

"Người nhà ta cũng là nói như vậy."

Buổi sáng Lâm Uyên đã nói chuyện này với em gái, chị gái và mẹ. Tất cả bọn họ đều ủng hộ hắn, khiến hắn vô cùng an tâm.

...

Dù Lăng Không không khơi mào trước, thì Lâm Uyên cũng đã định sẽ công khai vào một ngày nào đó. Nếu Sở Cuồng không thích giải trình, thì có ai làm gì được hắn chứ? Nhưng chuyện này đã nhắc nhở Lâm Uyên rằng hắn đã giấu đủ lâu rồi.

“Cần phải bước ra ánh sáng thôi.”

Hôm nay là Lăng Không, ngày mai sẽ đến lượt ai chất vấn hắn đây? Cũng giống như Kim Mộc nói, miệng lưỡi mỗi người đều rất khó kiểm soát. Hôm nay mà không giải quyết thì thân thế của Sở Cuồng sẽ mãi mãi đặt một dấu chấm hỏi rất lớn với mọi người.

Từ góc độ nào đó nhìn lại, Lăng Không đã thành công được một phần. Nhưng cũng đồng thời tự đào cái hố chôn mình không có lối thoát.

"Có phải ta đã làm quá mức không? Cứ dùng những tác phẩm đại danh tác khiến người ta chú ý rồi này.” Lâm Uyên đang tự chất vấn bản thân.

Hệ thống trả lời Lâm Uyên: “Nếu ngươi biết những tác phẩm này sẽ có sức ảnh hưởng và lợi ích đến bao nhiêu người, có lẽ ngươi sẽ thay đổi suy nghĩ phiến diện trên.”

"Phiến diện sao?"

"Hệ thống tồn tại không phải để trợ giúp ký chủ bước lên đỉnh cao nhân sinh. Bản chất của hệ thống vẫn là giao lưu, chia sẻ những khác biệt văn hoá thời không.”

Giọng nói máy móc của hệ thống có chút thần thánh: “Ngươi là đại sứ thời không.”

“Nếu ngươi mang ánh sáng đến cho Lam Tinh, vậy sẽ chẳng ai còn tư cách chất vấn ngươi sao chép nữa.”

“Cho dù không phải ngươi, thì hệ thống cũng sẽ chọn một ứng viên phù hợp khác, toả sáng tại Lam Tinh này.”

Giọng nói nghiêm túc của hệ thống lại vang lên lần nữa: “Nếu không gây tổn hại đến ai, lại được lợi cho mình thì có gì sai đâu chứ?”

"Huống hồ ngươi không chỉ không làm tổn hại người khác, cũng không chỉ biết lấy lợi cho riêng mình. Chia sẻ kiến thức khắp thiên hạ, ý thức được trách nhiệm của bản thân. Không cò kè mặc cả với ta, còn trợ giúp ta truyền bá văn hoá đến mọi người. Ta còn phải cảm ơn ngươi nữa đó.”

“Lúc bắt đầu, ta chỉ muốn kiếm tiền.” Lâm Uyên nhớ rõ cảm giác sợ nghèo lúc trước, sợ trở thành gánh nặng tuyệt vọng trên vai gia đình.

Khi được sống lại, việc đầu tiên Lâm Uyên nghĩ đến là ăn cơm no, giúp người nhà được sống thật tốt. Không cần biết những tác phẩm này là tâm huyết của ai, dù gì đây cũng không phải Trái đất, nên hắn chỉ chăm chăm kiếm tiền.

Lo thân mình, mặc thiên hạ.

Nếu hắn có được sự vĩ đại như hệ thống vừa nói, có lẽ đã trở thành một vĩ nhân nổi tiếng từ sớm.

Kim Mộc đột nhiên nhận được điện thoại, sau đó cau mày: “Sao thế?”

“Lăng Không lại ra tay, cái tên này dai như đỉa á, xem ra hắn không kéo chúng ta chết chùm thì không thôi.”

“Dai như đỉa sao?" Lâm Uyên sững sờ, chợt nhìn điện thoại, lập tức có tin tức nổi lên màn hình:

[Sau Lăng Không, Tống Phương lại nói: Nghe nói Lăng Không vì đắc tội với Sở Cuồng mà bị Club Geek sa thải. Vậy ta làm một người trung lập không ân oán với Sở Cuồng bình luận vài câu, cũng chẳng sợ đắc tội với ai.]

Bình Luận (0)
Comment