Có người nghi ngờ, có người biện hộ. Thật đúng ý Lăng Không, chiều theo ván bài đánh cược của hắn. Nếu hắn có thể chiến thắng là kiếm đường sống trong chỗ chết, thua thì vạn kiếp bất phục.
Nhưng không phải vì muốn ăn thua đủ mà Lăng Không lại gây chiện với Sở Cuồng. Hắn thật sự cảm thấy đối phương có vấn đề, không chỉ Sở Cuồng mà Tiện Ngư và Ảnh Tử cũng có vấn đề.
Kết thù kết oán với ba người bạn bao năm qua, Lăng Không vẫn luôn nghiên cứu đối thủ. Càng là nghiên cứu, Lăng Không càng là cảm thấy có rất nhiều sự việc kỳ lạ bên trong.
Giữa ba người này phải có bí mật gì đó.
"Đoàn đội."
"Liên doanh."
"Thời cuộc."
Các loại âm mưu xuất hiện trong não Lăng Không khiến hắn cảm thấy đây chính là quy trình đoàn đội chuyên nghiệp.
"Ba người bạn có liên quan chặt chẽ đến nhau."
"Ai trong ba người nổi tiếng đều có thể kéo theo người khác nổi tiếng cùng.”
“Sự tồn tại của ba thân phận, là để đảm bảo vị trí thần vị vững chắc của bọn họ.”
Lăng Không đỏ mắt, toàn thân run rẩy. Hắn muốn cả thế giới này nhìn thấy, tự tay hắn sẽ phá huỷ cái gọi là ba người bạn.
Trong bộ phim điện ảnh của Tiện Ngư, Kung Fu, boss phản diện cuối cùng là Hảo Vân Tà Thần đối quyết cùng với Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã có một lời thoại kinh điển như sau: “Ta chỉ có thể đánh chết hai vị, hoặc là bị hai vị đánh chết.”
Bây giờ Lăng Không chỉ muốn đánh chết ba người bạn, không muốn bị họ đánh chết, cũng chẳng có con đường thứ ba.
Nghĩ đến đây, Lăng Không liên tục gọi mấy cuộc, hắn thực sự cứ như chó cùng rứt giậu, muốn triệt để lật mặt bộ ba yêu nghiệt này.
….
Mạng Interner rất thần kỳ, quan điểm nào cũng có người ủng hộ. Dù là quan điểm không hợp lẽ thường khiến mọi người khó hiểu cũng như vậy.
"Cùng lắm thì thử nghiệm một lần."
“Vàng thật không sợ lửa, Sở Cuồng lão sư thử cho hắn xem đi.”
“Ta tin tưởng lão sư Sở Cuồng không ngại chứng minh cho mọi người thấy những tác phẩm đó là hàng thật của hắn khiến tất cả đều tâm phục khẩu phục.”
"Kỳ thật ta cũng không hoài nghi tài hoa của Sở Cuồng lão sư, ta chỉ tò mò hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy.”
Những ý kiến như vậy, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa châm theo náo nhiệt.
Cuối cùng cả giới xuất bản sách cũng phải góp mặt: “Sở Cuồng đúng là bậc thầy quản lý thời gian. Một tháng viết ra một quyển sách, mấy ngày đã viết xong một quyển sách. Đừng nói là người bình thường không làm được mà cả bí ý tưởng cũng không có nốt.”
Dư luận càng ngày càng nghiêm trọng, những lời chất vấn càng ngày càng lớn, rõ ràng trước đó bọn họ chỉ xem đây là trò đùa, dần dần hình thành sóng to bão dữ.
Thậm chí cả học sinh hay trẻ con cũng thảo luận về vấn đề này: “Ngươi cảm thấy Sở Cuồng có đoàn đội đứng sau ư?”
“Ta cảm thấy, đoàn đội cái gì mà đoạn đội, ngươi không tin Sở Cuồng lão sư chứ gì?”
Câu hỏi này tựa như sự khảo nghiệm tình bạn vậy, vì fan của Sở Cuồng quá nhiều, tình cảm họ dành cho Sở Cuồng cũng cực kỳ lớn.
Lâm Uyên gọi điện thoại cho Kim Mộc, không muốn trải qua trận sóng lớn này thêm lần nào nữa: “Ta vừa đọc được một bình luận thú vị, nói rằng nhốt ta vào phòng kín gõ chữ, viết được thì xem như thắng, không biết được thì có vấn đề.”
"Ngươi muốn livestreams sao? Không thể được.”
Kim Mộc thở dài: “Dù ngươi có livestreams, viết được thì cũng sẽ bị nói là học thuộc bản thảo.”
“Vậy phải thế nào mới không bị bảo là học thuộc?”
"Quá khó."
"Bởi vì khó mới cần làm, chuyện như vậy diễn ra một lần là đủ rồi, ta không muốn vất cả suốt phần đời còn lại đâu. Dù là Sở Cuồng, Tiện Ngư, Ảnh Tử thì cũng đều như vậy.”
"Ngươi muốn làm gì?"
"Liên hệ với hiệp hội nghệ thuật đi, ta cần trọng tài.”
Hôm nay nói Sở Cuồng là viết thay, ngày mai nói Tiện Ngư là viết giùm, ngày mốt nói Ảnh Tử là sao chép. Những suy đoán này thật ra đều đúng cả nhưng Lâm Uyên cũng phải bảo vệ sự thật này đến cùng.
Ở Trái đất bọn chúng chính là tác phẩm của người khác, nhưng ở đây chúng đều phải là tác phẩm của hắn. Chỉ còn cách bật hack để cho qua chuyện này, nếu không hắn sẽ mãi mãi không được yên.
Giữa thời điểm nhiều lời đồn nhất, Sở Cuồng tuyên bố động thái mới nhất trên blog: [Ta đã mời được trọng tài chính thức, ba ngày sau trước sự chứng kiến của hiệp hội nghệ thuật. Ta sẽ livestreams sáng tác toàn cầu.]
Hệ thống nói: “Lâm Uyên là đại sứ truyền bá văn hoá tinh cầu.”
Lâm Uyên lại cảm thấy mình vẫn chỉ là một kẻ nói dối. Vậy thì hắn sẽ biến lời nói dối ấy thành sự thật khiến cả thế giới không ai không tin vào hắn.
Cái gọi là trọng tài, chính là những chuyên gia có thẩm quyền chuyên môn làm việc tại hiệp hội nghệ thuật Lam Tinh. Họ chuyên xử lý về vấn đề bản quyền, hoặc phân xử những cuộc tranh cãi có giới hạn mơ hồ. Người ta nói trong giới văn học có nhiều ranh giới không rõ ràng, vậy thì cần những vị này đứng ra phân xử.
Chuyện của Sở Cuồng, đúng là rất thích hợp để tìm cơ quan chính phủ làm trọng tài. Thực tế đây cũng là vấn đề mà hiệp hội nghệ thuật đã quan tâm đến. Chỉ sau hai tiếng đồng hồ, trọng tài đã được chọn ra.
Nhưng người phản ứng nhanh hơn cả cơ quan chính phủ là người dân. Khi blog của Sở Cuồng vừa đăng động thái thì toàn bộ thế giới đều sôi sục.