Giờ khắc này, vô số cư dân mạng hoá thân thành Conan, Poirot, Holmes. Cẩn thận xem xét lại suy luận của bọn họ, cái sau còn ghê gớm hơn cái trước. Khiến những người không tham gia điều tra hay đặt giả thuyết, chỉ hóng dưa không cũng cảm thấy quay cuồng.
Chẳng lẽ Ảnh Tử là Lâm Uyên? Ảnh Tử đúng như tên của mình, đến hình dáng thật cũng không có, mà là một thân phận khác của Lâm Uyên sao?
…
Đây là một suy đoán cực đáng sợ còn kinh hãi thế tục hơn cả việc Sở Cuồng lộ mặt. Tiện Ngư và lão tặc Sở Cuồng cùng một người, độ chấn động còn kém xa việc so với ba người bạn đều là một người.
Nhưng suy đoán này không hợp lẽ thường. Chung quy lại, chỉ có một số người cho rằng khả năng này tồn tại rất thấp. Phần lớn đều nhanh chóng bị bản thân phủ nhận, không mấy tin tưởng vào giả thuyết này.
“Yên tâm đi, sẽ không như thế đâu.”
“Làm sao Ảnh Tử lại có thể là phân thân của Lâm Uyên được chứ?”
"Các ngươi cảm thấy Tiện Ngư và Sở Cuồng cùng một người còn chưa đủ biến thái sao?”
“Đúng thế.”
“Ảnh Tử là Ảnh Tử, chắc chắn không thể là phân thân thứ ba của Lâm Uyên được.”
“Những suy đoán này đúng là khôi coi Ảnh Thần ra gì cả, cảnh giới hoạ thần không phải ai cũng đạt đến được đâu.”
“Nhưng Ảnh Tử phối hợp diễn xuất với Lâm Uyên nhiều năm là sự thật.”
“Quá xấu xa.”
“Đây mới thực sự là anh em tốt, che giấu bí mật này cho Lâm Uyên lâu như vậy.”
“Tiện Ngư từng nói: “Lâm Uyên ta là Tiện Ngư, cá thu hết vào một mẻ.”, Sở Cuồng từng nói: “Lâm Uyên ta là Sở Cuồng, kiêu ngạo như phượng hoàng trời cao.”. Nếu Ảnh Tử cũng là phân thân của Lâm Uyên, chắc cũng phải có một câu thơ liên quan chứ. Dù chỉ là bút danh nhưng Lâm Uyên cũng là người nho nhã, không thể miễn cưỡng gán ghép Ảnh Tử là Lâm Uyên được.”
“Ta không cảm thấp miễn cưỡng đâu, ngươi không thấy lúc đọc tên Lâm Uyên hơi cách điệu sẽ ra được âm đầu trong tên Ảnh Tử sao?”
“Ể, giờ mới nhận ra.”
“Đúng là có điểm lạ, mối quan hệ giữa ba người bạn quá sâu sắc, nếu ba thân phận đều cùng một người thì mọi sự đều được giải thích thông suốt hết.”
“Thần kinh các ngươi nhạy cảm quá rồi.”
"Ha ha ha ha, bọn hắn bị tin tức Tiện Ngư và Sở Cuồng là chung một người đả kích đấy, thế nên mới suy đoán lung tung như vậy.”
Không có gió làm sao có lửa, không có lửa làm sao có khói. Hai quan điểm này bắt đầu có dấu hiệu trở thành những cuộc tranh luận gay gắt rồi.
Lâm Uyên ở nhà chú ý đến hướng gió trên mạng, đọc được những lời này khiến hắn nhíu mày. Hắn đã sớm biết cộng đồng mạng sẽ nghi ngờ Ảnh Tử, chẳng qua bọn họ không có chứng cứ mà thôi.
Dù chỉ là một bộ phận nhỏ, bọn họ lại đang điên cuồng đào một những phát ngôn trước đây. Chẳng biết đến khi nào sẽ phát hiện ra manh mối đáng gờm nữa?
Trên thế giới này không có miếng vải nào đủ dày để che đi sự thật cả. Lâm Uyên hiểu rõ đạo lý đó, trong quá khứ nhất định từng có phát ngôn để lộ sơ hở.
Tựa như câu danh ngôn của Holmes: “Sau khi loại từ tất cả nhân tố không thể, thì dù đáp án có khiến người ta khó tin thế nào, đó chính là chân tướng!”
Không thể! Tuyệt đối không thể! Sự việc của Sở Cuồng còn chưa hạ xuống, thân phận của Ảnh Tử sao có thể bại lộ được chứ?
Dù chuyện lộ mặt chỉ là sớm hay muộn, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm. Đợi sau này hãy nói tiếp, trước mắt hắn phải tìm cách chuyển lực chú ý của cư dân mạng mới được.
Nghĩ đến đây, Lâm Uyên chuẩn bị hành động.
…
Hành động như thế nào đây? Điều này khiến Lâm Uyên hơi lúng túng một chút. Bây giờ đã có người hoài nghi Ảnh Tử, vậy phải làm sao để khiến người ta hết nghi ngờ. Nhưng sau khi để người ta hết nghi ngờ, lúc sau làm sao Ảnh Tử lộ mặt phủ nhận sự chuyển hướng đó?
Ba thân phận của Lâm Uyên đã vô thức lừa gạt khán giả nhiều năm nay. Nhưng đó là lừa dối còn trực tiếp phủ nhận là hai khái niệm khác nhau. Về điều này nguyên tắc của Lâm Uyên rất mạnh, hắn không phải là người thích nói dối.
Đột nhiên hắn nhíu mày, Lâm Uyên đã nảy ra một suy nghĩ. Hắn mở blog của Ảnh Tử, sau đó trực tiếp tag tên của Sở Cuồng và Tiện Ngư, rồi đăng một đoạn thông báo ngắn: “Chết cười mất, ta đã sớm biết sẽ có ngày này.”
Câu nói này không thừa nhận cũng không phủ nhận thân phận của Ảnh Tử. Nhưng tính lừa gạt khá cao, dường như đã sớm biết việc Lâm Uyên có hai thân phận mà đang cười nhạo hắn.
Toàn mạng đều đang chăm chú vào sự Sở Cuồng lộ mặt. Bỗng dưng Ảnh Tử phát ngôn như vậy khiến toàn dân thảo luận điên cuồng, hấp dẫn sức chú ý của mọi người.
"Quả nhiên!"
"Ta đã nói rồi, Ảnh thần đã sớm biết chân tướng!"
"Ngươi còn cười!"
"Đừng tưởng rằng mình rất vô tội!"
"Bình thường Lâm Uyên ở trước mặt Ảnh Tử chắc rất xấu hổ nhỉ?”
“Ảnh Tử: Đại ca thật lợi hại, thật mến mộ vì ngươi có hai cái tên.”
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
"Xem ra đúng thật là không phải phân thân thứ ba của Lâm Uyên.”
"Vốn là không có khả năng."
"Dám nhắc đến quan điểm này, ngươi cũng thật lớn gan."
"Vốn không thể tưởng tượng cảnh Ảnh Tử là phân thân của Lâm Uyên.”
"Ta cũng nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không chính miệng thừa nhận, thì ta chắc cũng chả dám tin Tiện Ngư và Sở Cuồng là cùng một người.”
"Hiện tại tất cả mọi người đều đang đào bới, chắc sắp phát hiện được điều gì rồi.”
“Lâm Uyên rất thích để lại dấu vết, trong buổi live cuối cùng chẳng phải hắn đã đọc một bài thơ sao? Ta nghĩ trong đó có ẩn ý gì đó, để ta tìm hiểu phân tích một phen.”
“Ngươi nói thế thì ta phải đi xem mới được.”
"Không sai, mỗi câu của bài thơ đều vô cùng kinh điển.”
“Moá!”
“Ta phải đi xem, biết đâu được lại tìm thấy thứ gì thì sao nhỉ?”
Lâm Uyên vẫn luôn theo dõi theo chiều hướng bình luận, sau khi phát hiện mọi người đã không còn nhắc đến thân phận của Ảnh Tử quá nhiều cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cùng với sự nhẹ nhàng, trên mặt Lâm Uyên vẫn còn mấy phần sầu muộn, thật ra đây chỉ là chiêu cản tạm thời. Cứu nguy một bàn thua trông thấy cho Ảnh Tử trong thời gian ngắn, mai mốt khi Ảnh Tử lộ mặt sẽ khiến cộng đồng mạng đào lại giây phút này trêu chọc hắn đến mức oanh liệt cho xem.
Thôi đành vậy, người họ Lâm không sợ chết, thường nói trước lạ sau quen. Vì đã trải qua tình huống này một lần, đến lúc đó dù hắn có quay xe lộ diện lần nữa chắc cũng không đến nỗi nào.