Bên ngoài không biết cuộc trò chuyện của Dương Chung Minh và Tần Chân. Càng không biết Lâm Uyên và vị đại sư đệ nhất bảng âm nhạc hẹn nhau chiến đấu tại Trung Châu.
Nhờ ảnh hưởng của sự kiện Lâm Uyên lên đỉnh bảng văn học và vũ đạo, số lượng người hâm mộ và sức lan xa của nó một lần nữa tăng vọt. Rất nhiều tác phẩm kinh điển trước đây của Lâm Uyên đều được săn đón.
Người hâm mộ Sở Cuồng bắt đầu nghe nhạc của Tiện Ngư sau đó phát hiện có vài ca khúc thiếu nhi được Tiện Ngư phỏng theo từ trong truyện. Nói rằng Tiện Ngư hiểu Sở Cuồng nhất còn không bằng bảo rằng hiểu rõ chính bản thân mình.
Trong khi đó người hâm mộ Tiện Ngư lại đọc tiểu thuyết Sở Cuồng, xem Thiên Long Bát Bộ. Câu nói lưu truyền Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong tựa như Lâm Uyên đang tự trêu chọc mình. Rất nhiều chuyện sau khi mọi người biết đáp án mới chịu nhìn thấy, hoá ra chân tướng lại rõ ràng đến thế.
Cùng với xu thế đó, những bài hát trước đây của Lâm Uyên lại trở thành bản hit mới nhất hiện nay sau vài năm, sức nóng chỉ kém hơn album mới của Triệu Doanh Châu một chút.
Những tiểu thuyết trước kia của Lâm Uyên lại một lần nữa đứng đầu bảng xếp hạng doanh số.
Đặc biệt độc giả luôn tìm tòi đến nơi đến chốn đào là đào đến cùng, chẳng hạn như loạt Sherlock Holmes, loạt Harry Potter và thậm chí cả loạt truyện võ hiệp cũng nổi tiếng nốt.
Lâm Uyên ngồi ở nhà đột nhiên nhận được một gợi ý từ hệ thống: "Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: Phục hưng võ hiệp. Phần thưởng nhiệm vụ: [Diệu Bút Sinh Hoa].”
Lâm Uyên choáng váng một chút: "Gần đây ta không viết võ hiệp đúng không?”
Hệ thống mãi vẫn không hoàn thành nhiệm vụ đó khiến Lâm Uyên còn tưởng rằng mình viết võ hiệp chưa đủ nhiều. Thậm chí hắn còn cân nhắc có nên viết ra "Tiếu ngạo giang hồ" của Kim lão gia tử hay không.
Nếu không được thì thêm "Lộc Đỉnh Ký". Còn không được thì chỉ có thể chuyển ra khỏi Cổ Long đại. Nhưng mà hắn không ngờ rằng, gần đây mình chẳng làm gì cả, thì nhiệm vụ đã hoàn thành mà phần thưởng liền đến tay.
Lâm Uyên rất nhanh liền nghĩ thông suốt. Do hai thân phận nhập một dẫn đến phản ứng dây chuyền, khiến các bài hát cũ lẫn sách cũ của hắn bùng nổ nhiệt độ.
Võ hiệp cũng vì thế mà hưởng lợi theo, đây là chuyện tốt, đương nhiên không có gì để lăn tăn.
Dựa theo giới thiệu của hệ thống, kỹ năng [Diệu Bút Sinh Hoa] là kỹ năng đặc biệt tương đương với hoạ cảnh, hiệu quả vô cùng biến thái, có thể khiến khán giả cảm ứng được sự hoàn mỹ trong ý cảnh thư pháp của mình.
Lúc này Lâm Uyên muốn thử xem, hắn mở một tờ giấy tuyên thanh ra viết một đoạn thư pháp. Hắn vốn có trình độ thư pháp cấp đại sư, hoàn toàn xứng với kỹ năng này.
Chữ trước mắt được vẻ ra như rồng bay phượng múa, Lâm Uyên nhập tâm vào thế giới thư pháp. Quả nhiên không hổ là kỹ năng có cùng cấp bậc với Hoạ Cảnh. Lam Tinh có mười môn nghệ thuật chính, ngoài những mảng mà Lâm Uyên đã tham gia vẫn còn thư pháp, điêu khắc, kịch, kiến trúc và trò chơi.
Trò chơi không nhất thiết phải được công nhận ở trên, nhưng thư pháp và điêu khắc chắc chắn là nghệ thuật hàng đầu. Mà hiện tại kỹ năng thư pháp và điêu khắc của Lâm Uyên cũng đã đến tay, thậm chí trò chơi cũng có liên quan.
Theo xu hướng này, trong tương lai hắn có thể trở thành "nghệ sĩ toàn thời gian" trong truyền thuyết. Nói chung còn đường này còn rất dài, phải đi từng bước một, có một số bộ môn nghệ thuật hàng đầu không có trong danh sách.
Hắn phải tìm cơ hội thích hợp để phô bày khả năng thư pháp và điêu khắc mới được.
…
Mùa xuân tháng ba, cảnh sắc nên xinh đẹp lại ủ rũ bởi một trận mưa nhỏ. Lâm Uyên cùng tái xế đánh xe đến một tiểu khu, hôm nay hắn muốn đến thăm một người.
“Leng keng.” Chuông cửa vang lên, người mở cửa là một cô bé.
Cô bé nhỏ nhìn thấy Lâm Uyên thì hai mắt đột nhiên trừng to, cảm xúc có chút kích động, thốt ra hai chữ: "Ngư phụ..."
Sau lưng cô bé là một người đàn ông trẻ tuổi đang kinh ngạc. Không ngờ sẽ có ngày nhìn thấy nhân vật gây sóng gió tại Lam Tinh như Lâm Uyên ở đây, nhưng hắn có vẻ trầm ổn hơn cô bé kia đôi chút: “Lâm Uyên lão sư.”
"Xin hỏi các ngươi là gì của Vệ Thư Kính lão sư?”
"Ta là con gái của ba, đây là anh trai ta!" Cô bé cướp lời đáp trước, ánh mắt nhìn Lâm Uyên nóng rực.
"Chào mọi người." Lâm Uyên cầm theo giỏ trái cây, cười lên tiếng chào: “Ta đến bái phỏng Vệ Thư Kính lão sư.”
Lần này đến thăm ông ấy là vì ông ấy đã giúp đỡ hắn quá nhiều, hai là Lâm Uyên đã hẹn Tần Chân quyết chiến, cần sự hỗ trợ của Vệ Thư Kính. Tự thân đến cửa nhờ vả thì có thành ý hơn nhiều so với việc thông qua trung gian.
Lâm Uyên đã chuẩn bị xong tác phẩm hoà nhạc mới, hiện tại còn thiếu một vị chỉ huy. Trước đó « Bản giao hưởng định mệnh» do chính Vệ Thư Kính chỉ huy, hai người hợp tác vô cùng vui vẻ, cho nên hắn dự định tiếp tục mời ngài ấy hợp tác cho tác phẩm mới tiếp theo.
Nhưng người thanh niên kia nghe xong thì ánh mắt hơi sa sầm: “Ba ta bị bệnh.”