Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 1887 - Chương 1887. Tần Chân Diễn Trước

Chương 1887. Tần Chân diễn trước Chương 1887. Tần Chân diễn trước

Trong sự chờ mong của toàn cầu, ngày 20 tháng 5 chậm rãi đến. Trước cửa đại sảnh âm nhạc Trung Châu có một tấm thảm đỏ trải dài cả vài trăm mét. Không chỉ có các khúc phụ, ca vương, ca hậu trong giới âm nhạc mới bước lên thảm đỏ. Còn có vô số nhân vật lớn trong các lĩnh vực hàng đầu xuất hiện trong ánh đèn flash lấp lánh của đám phóng viên.

Trước cổng fan hội tụ đông đảo, điên cuồng gào thét la hét, không sao giữ trật tự được. Các phóng viên vừa quay phim, chụp ảnh vừa phân tích thảo luận về cuộc so tài này.

"Đã lâu rồi không lại cảnh tượng này!"

“Dàn khách mời còn lợi hại hơn cả xuân vãn.”

“Nhìn kìa, người của hiệp hội nghệ thuật cũng đến.”

Ở phía xa có một đám người mặc đồng phục, trước ngực là bảng vàng đề chuyên môn của họ. Nhưng họ không bước lên thảm đỏ mà đi vào đại sảnh từ cửa bên hông.

Một người là hội trưởng, một người là hội phó.

“Chậc chậc, cả hai vị tự mình đến đây có thể thấy rất coi trọng cuộc tỷ thí này."

"Đương nhiên là coi trọng rồi."

“Chuyện hôm nay lớn như vậy, làm sao thiếu vắng họ được.”

“Nhưng tỷ lệ của Tiện Ngư rất cao, fans đều gọi tên hắn cả, fans của Tần Chân đến tiếp ứng cũng bị đè ép.”

Đại sảnh âm nhạc Trung Châu, mọi người lần lượt vào chỗ, ổn định chỗ ngồi của mình. Mà kênh phát sóng trực tiếp mà quần chúng chờ mong đã chính thức mở ra.

Bình luận ào ạt tuôn trào như thác đổ:

“Sắp bắt đầu.”

"Ta là ghế Vip chí tôn!"

"Ha ha ha ha ha ha, hội viên Vip của kênh trực tiếp sao?”

“Đội hình khách mời khủng bố thật đó.”

“Hình như ta đã nhìn thấy Mai Tiểu Ca, hạng 1 bảng vũ đạo, hôm nay hắn đến để xem Ngư phụ đăng đỉ sao?”

"Sói xám cũng tới!"

Lúc trước Ảnh Tử có một bộ phim anime điện ảnh tên là “Cừu vui vẻ và sói xám”, rất được trẻ con yêu thích, đón nhận nồng nhiệt. Trong phim có một nhân vật gọi là cười sôi nổi có cái tên gần giống với Phí Dương.

Vì thế mà cộng đồng mạng mới gọi Phí Dương là ‘cừu sôi nổi'

"Tần Chân đâu?"

"Ngư phụ ở đâu?"

"Chắc là ở phía sau hậu trường chuẩn bị.”

“Ta ngất đây, các người nhìn lên phòng trên lầu đi, lúc ống kính lướt qua ta đã nhìn thấy hắn.”

“Hả, là ông ấy ư?”

“Ông ấy cũng đến ư, thật không thể tin được.”

“Người ta bận trăm công nghìn việc, vậy mà cũng tìm được thời gian đến đây.”

“Cục diện mà Tần Chân và Ngư tạo ra lớn như vậy, ai cũng phải dõi theo thôi.”

Bọn họ đã chú ý đến rất nhiều đại nhân vật ngồi trong đại sảnh, ngày thường nếu muốn bọn họ xuất hiện cạnh nhau phải là một sự kiện cực kỳ quan trọng. Vậy mà hôm nay có thể nhìn thấy họ ở nơi này, thân phận và địa vị của mỗi người càng ngày càng cao hơn người trước.

Đúng bảy giờ tối, cùng với sự chờ mong của khán giả hiện trường và kênh trực tiếp, mc An Hoành bước lên sân khấu.

An Hoành đã trở thành người dẫn chương trình quốc dân, những sự kiện trọng đại như thế này không thể thiếu vắng hắn được.

“Xin chào tất cả các khách quý tại hiện trường cũng như các quý khán giả đang ngồi trước màn hình nhỏ, chúc mọi người một buổi tối tốt lành. Ta là An Hoành, rất vinh dự được đảm nhận trọng trách mc cho buổi quyết đấu âm nhạc đỉnh cao hôm nay. Thời khắc này ta cũng giống như quý vị, tâm tình vô cùng thấp thỏm và chờ mong…”

Sau khi dạo đầu xong, An Hoành nói: "Để đảm bảo sự công bằng tuyệt đối, chúng ta sẽ thông qua việc rút thăm hiện trường để quyết định thứ tự trước sau, mời Tần Chân lão sư và Lâm Uyên lão sư tiến lên đài rút thăm.”

Âm thanh vừa dứt, Lâm Uyên và Tần Chân đã bước lên sân khấu. Cuộc tỷ thí này được tổ chức là do hai người, các đại nhân vật có mặt cũng đến vì bọn họ. Nhưng trên mặt bọn họ không hề xuất hiện sự khẩn trương và thấp thỏm, chỉ có sự lạnh lùng, bình tĩnh tuyệt đối và nụ cười thản nhiên.

Chỉ dựa vào trạng thái tinh thần để xem xét, tựa như cả hai người đều nắm chắc phần thắng trong tay vậy. Hai trái cầu chứa trong chiếc hộp trong suốt nhanh chóng lắc lư, bên trong ghi số 1 và số 2.

Sau ba mươi giây, An Hoành mời hai người rút thăm. Tần Chân làm tư thế mời với Lâm Uyên, nhưng Lâm Uyên lại nói: “Ta là vãn bối, vẫn nên để tiền bối trước tiên.”

"Vậy ta trước." Tần Chân không hề so bì, trực tiếp lấy một quả cầu sau đó mở ra, bên trong là số 1.

An Hoành tuyên bố: "Tần Chân lão sư sẽ trình diễn trước, Lâm Uyên lão sư sẽ trình diễn sau. Mời hai vị lão sư trở về sân khấu tiến hành công tác chuẩn bị, năm phút sau, tác phẩm của Tần Chân lão sư sẽ bắt đầu trình diễn.”

Lâm Uyên và Tần Châu bắt tay nhau rồi cùng bước xuống sân khấu.

...

Kênh trực tiếp.

“Ngư phụ sẽ biểu diễn sau.”

“Đây là phát động định luật ai diễn trước người đó thua sao?”

“Ha ha ha.”

“Chưa chắc đã như vậy.”

“Hôm nay so giao hưởng, một bản giao hưởng cần ít nhất nửa tiếng đến lúc đó trong đầu quần chúng đều là giai điệu của bản giao hưởng đầu tiên. Nếu bản giao hưởng thứ hai không đủ đặc sắc thì mọi người sẽ bị bản thứ nhất gây phân tâm, làm ảnh hưởng đến phán đoán cá nhân.”

“Đúng là khiến người ta cảm thấy khó khăn mà.”

“Nói chung dựa vào sức mình mới là quan trọng nhất, tiên cơ, huyền học, cũng không phải thứ có thể làm ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc.”

“Kết quả thì tính sao đây?”

“Trận tranh tài như vậy sẽ không tuyên bố kết quả tại chỗ, sau khi tác phẩm ra đời thì một thời gian sau sẽ có đáp án rõ ràng thôi.”

“Nhìn kìa, dàn nhạc của Tần Chân đã lên sân khấu rồi.”

“Người chỉ huy là Trần Mễ, nhạc trưởng đỉnh cấp Lam Tinh.”

“Đợi chút đã, đó là ai vậy?”

“Được lắm, không ngờ Tần Chân cũng đảm nhận một vị trí trong dàn nhạc.”

Ở hiện trường đã có tiếng kinh hô ngạc nhiên, rất nhiều người không ngờ rằng Tần Chân lại tự mình tham gia vào dàn nhạc. Nhạc cụ của Tần Chân phụ trách là một cây sáo dài.

Bình Luận (0)
Comment