Đêm đó, Lâm Uyên thu âm album mới trong phòng thu, khi hát đến một bài hát nào đó, hốc mắt bỗng nhiên ửng đỏ:
“Trường đình bên ngoài, đường cũ biên giới.
Cỏ thơm xanh biếc tận chân trời.
Gió đêm lay cành liễu, tiếng sáo đã tàn.
Ráng chiều lặn xuống sau ngọn núi.
Ngày sau vô tận, đất trời mênh mông.
Người tri giao chỉ còn lác đác.
Một bình rượu đục kết thúc nỗi vui.
Trong mơ lạnh lẽo vắng bóng người.
Trường đình bên ngoài, đường cũ biên giới.
Cỏ thơm xanh biếc tới tận chân trời.
Hỏi người khi nào đi, đến lúc lại bồi hồi không nỡ.
Ngày sau vô tận, đất trời mênh mông.
Người tri giao chỉ còn lác đác.
Đời người đoàn tụ sao mà ít.
Chỉ có biệt ly lại càng nhiều.”
Bài hát này gọi là "Tiễn biệt", mà album này cũng được Lâm Uyên đặt tên là "Tiễn biệt", để kỷ niệm Vệ Thư Kính.
Cho dù lúc này hệ thống nhắc nhở, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ tuổi thọ mới nhất, cũng không làm cho tâm tình hắn tốt hơn bao nhiêu.
Và khi đó là giữa tháng 7, album này của Lâm Uyên phát hành. Chỉ mất có một phút, để album này lên đỉnh bảng mùa giải. Một số phần mềm nghe nhạc thậm chí bởi vậy mà suýt chút nữa tê liệt.
Trong khi đó, mọi người cũng thấy danh sách bài hát của Lâm Uyên. Bài hát đầu tiên: "Tiễn biệt”, bài hát thứ hai: "Ốc sên". Bài hát thứ ba: "Nhân danh cha", bài hát thứ tư: "Vua của bài hát”. Bài thứ năm: "Đồi núi”, bài thứ năm: "Cô dũng giả".
Bài thứ sáu: “Phong nhã và thanh tao", bài thứ bảy: "Thiếu niên Lam Tinh nói", bài hát thứ tám: "Lắng nghe mẹ". Bài thứ chín: “Mười chín tuổi", bài thứ mười: “Ta đã từng nghĩ về một trăm".
Trong đó bài hát ‘Thiếu niên Lam Tinh nói' được chuyển thể từ bài hát cùng tên của Trái Đất. Bài hát "Thiếu niên Trung Quốc nói" do Hứa Tung sáng tác trương Kiệt thể hiện.
Bài hát "19 tuổi" được chuyển thể từ siêu sao Thiên Vương Vĩnh Cửu - "17 tuổi" của Lưu Đức Hoa. Lời bài hát "Mười bảy tuổi" của Lưu Đức Hoa được viết dựa trên trải nghiệm trong quá khứ.
"Mười chín tuổi" của Lâm Uyên cũng dựa trên cuộc sống cá nhân của mình tại Lam Tinh. Bởi vì Lâm Uyên còn nhớ rõ năm mình mới ra mắt là mười chín tuổi, tất cả những gì xảy ra từ lúc đó đến nay vẫn rất rõ ràng.
…
Ngày hôm nay, tại học viện Nghệ thuật Tần Châu.
Lâm Uyên cùng Hạ Phồn cùng Giản Dịch, ba người ngồi trong góc căng tin trường dùng cơm. Không ai biết ba đại minh tinh bước ra từ học viện, lúc này lại khiêm tốn ngồi trong căn tin này.
Không giống như năm đó, căn tin bây giờ bắt đầu chơi nhạc trong bữa ăn, tiếng hát vang vọng trong căng tin khuôn viên rộng rãi, có học sinh ngân nga:
“Mười chín tuổi muốn kiếm tiền,
Tham gia vào mùa khiêu chiến nhạc sĩ Tần Chầu.
Ngày đó còn quá non trẻ,
Nhớ cha mẹ không sao nguôi ngoại.
Sau đó thành công đến quá đột ngột,
Người hâm mộ yêu thích không nguôi.
Hãy đến và nghe ta hát về một đoạn tình ca cổ điển.
m thanh chấn động tâm can là kỹ năng của ta.
Nhưng tình ca vốn là thứ xuất phát từ trái tim không cần phải hát.
Nếu thích ta, đừng che giấu, hãy để cả thế gian được biết.
Dù lời ca có làm trái tim phiền muộn, nhưng cảm xúc đó đừng để chôn vùi.
Tình yêu sẽ đến một lần nữa.
Cùng với tràng pháo tay vang lên khắp nơi.
Để bản nhạc đầu tiên luôn được toàn vẹn.
Như tình cảm nồng nàn khó tránh việc nước mắt rơi.
Mỗi tiếng vỗ tay, từng bài hát và mỗi khuôn mặt…”
Đây là bài hát "Mười chín tuổi" trong album mới của Lâm Uyên. Nghe bài hát này, Lâm Uyên và Hạ Phồn cùng với Giản Dịch nhìn nhau cười, những chuyện trước kia từng cảnh một lướt qua trước mắt.
......
Tại Tô Thành đang tổ chức buổi hoà nhạc của Tôn Diệu Hoả, hắn đứng trên sân khấu lớn hát một bài:
“Có nên đặt trách nhiệm nặng nề xuống hay không?
Tìm kiếm xem nơi nào có bầu trời xanh,
Theo gió dịu dàng bay nhẹ nhàng,
Trải qua vết thương cũng không cảm thấy đau,
Ta muốn từng bước từng bước leo lên trên,
Chờ đợi ánh mặt trời rồi ngắm nhìn nó,
Trời nho nhỏ có giấc mộng lớn,
Ta sẽ từng bước leo lên,
Ở điểm cao nhất cưỡi lá bay về phía trước,
Mặc cho gió thổi khô nước mắt và mồ hôi,
Một ngày nào đó ta sẽ có ngày của riêng ta…"
Bài hát này được gọi là "Ốc sên." là một trong những ca khúc mà Lâm Uyên phát hành trong album.
Sau khi hát hết, hốc mắt Tôn Diệu Hỏa phiếm hồng.
......
Một phòng phát sóng trực tiếp, Trần Chí Vũ đang live:
"Sương sớm hơi lạnh thấm ướt trong lễ phục đen,
Con đường đá phiến có sương mù đang ngân nga..."
Hát xong, Trần Chí Vũ cười khổ: "Các người làm khó ta quá, bắt ta hát bài khó nhất trong album mới của đại diện ‘Lấy danh cha', ngoài trừ ngài ấy thì người khác khó lòng hát ra được cảm xúc như vậy.”
Có bình luận hỏi: "Nên đánh giá bài hát này như thế nào?"
"Đây là tác phẩm đỉnh cao trong những bài hát nổi tiếng, có lẽ lần đầu tiên các bạn nghe sẽ cảm thấy phong cách bài hát quái dị, nhưng ta cam đoan, các bạn nghe nhiều lần, sẽ thấy bài hát này rất hay. Dù hai mươi năm nữa nghe lại, các bạn sẽ không thất vọng đâu.”
......
Ở nhà, Triệu Doanh Châu đeo tai nghe, cuộn mình trên sô pha.
Bên trong tai nghe, giọng hát của Lâm Uyên truyền đến. Đó cũng là bài hát Sở ngữ duy nhất trong album mới của Lâm Uyên. Tên của nó là ‘Ta đã từng nghĩ về trăm năm.”
Triệu Doanh Châu bật khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp.
Quản lý bên cạnh không khỏi lo lắng: "Sao em lại khóc thế? Không khoẻ ở đây à?”
“Không phải, nhưng em phải làm sao bây giờ?” Cô gái ngày càng bạo gan trước mặt đại diện Lâm Uyên, lúc này lại khóc thê thảm: “Hình như em lại thích đại diện hơn rồi.” -
......
Trong khách sạn, Giang Quỳ vừa mới tham gia một sự kiện xong nên rất mệt mỏi, nàng mở điện thoại ra nghe nhạc, đó là bài ‘Phong hoa thanh nhã’.
Nghe đến đoạn cao trào, giọng của Lâm Uyên vừa có sự lười biếng vừa có sự tuỳ ý: “Bọn họ nói mau viết một bản tình ca phong nhã…”
Giang Quỳ mỉm cười, những bài hát phá cách do hắn viết còn ít sao?
Ngược lại trong lời bài hát có câu "Lên được sảnh đường cũng xuống phòng bếp giống như cô gái tôi luôn tìm kiếm", khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Giang Quỳ nâng má, rơi vào trầm tư.
Cô nương lên được phòng bếp, chẳng phải là đang nói nàng sao? Dù rằng nàng chỉ có thể chiên được cái trứng, chắc cũng đủ dùng rồi.
......
Chị Hảo Vận hát với cháu gái.
"Vượt qua núi đồi..."
"Tuy rằng đã bạc đầu..."
Càng hát, chị Hảo Vận càng có tâm trạng thoải mái. Đây là một trong những bài hát yêu thích của nàng trong album mới. Thông qua bài hát này, chị Hảo Vận dường như có thể hiểu được một chút tâm trạng của đại diện.
Đó là cảm giác tự do tự tại sau khi nhìn thấu mọi việc. Dù nàng lớn tuổi hơn đại diện, nhưng sau khi tiếp xúc với Lâm Uyên lại cảm thấy hắn mới là người từng trải hơn cả bản thân nàng.
“Sao trên đời lại có người như vậy chứ?”