Trên đó ghi chép chi tiết ngày nào Lâm Uyên quyên góp bao nhiêu tiền, số tiền đó lại bị dùng ở chỗ nào.
Ví dụ như hắn đã quyên góp xây dựng mấy ngàn trường tiểu học Hy Vọng ở vùng khó khăn, còn tài trợ vô số sinh viên nghèo mà không được học bổng. Thậm chí ngay cả trường học không được cấp học bổng cũng dùng số tiền từ thiện của Lâm Uyên để tài trợ kinh tế cho sinh viên, học sinh.
Ví dụ như tiền của hắn được dùng nghiên cứu thuốc, làm cho giá thuốc có tác dụng tương tự càng thêm phù hợp với túi tiền của người dân. Ví dụ hắn quyên góp xây dựng vô số đường cao tốc bằng phẳng, để cho người ở vùng núi tránh được nỗi khổ vượt núi.
Hắn cũng đã xây dựng rất nhiều bệnh viện, nhà dưỡng lão giúp đỡ người tàn tật.
Mỗi lần viện trợ thiên tai cũng có bóng dáng của hắn, các ngôi sao khác quyên góp bao nhiêu tiền đều đưa tin rầm rộ, duy chỉ có mỗi hắn là quyên góp nhiều nhất nhưng lần nào cũng khiêm tốn không để cho người ngoài biết.
Sau cú sốc này, nước mắt của toàn dân đều rơi, quyên góp một ngàn tỷ. Đừng bảo là người khác bị chấn động, cả Lâm Uyên đều trợn tròn mắt. Hoá ra khi hắn chế tác phẩm thì hệ thống đã bỏ ra số tiền nhiều như vậy sao?
Lâm Uyên không xót tiền, tiền với hắn mà nói đã sớm thành thứ không có quá nhiều ý nghĩa. Cả Lâm Uyên cũng không biết tính cách của mình đã thay đổi từ khi nào, rõ ràng trước kia mình là một người rất keo kiệt.
"Thật tốt." Lâm Uyên bỗng nhiên cười.
Ai bảo hắn lại có được tư cách ‘Cứu tế khắp thiên hạ' chứ?
Lâm Uyên chỉ là có chút cảm khái, cũng có chút xấu hổ. Thật ra hắn cũng không vĩ đại như tổ chức từ thiện đã nói. Số tiền này đều do hệ thống quyên, cũng không phải hắn chủ động quyên tặng.
Nhưng đó chỉ là trước kia, sau này hắn sẽ chủ động làm từ thiện. Cũng phải sống xứng đáng có lương tâm, xứng đáng với một phần khen ngợi của người ta chứ. Bây giờ hắn có rất nhiều tiền, có khi cả đời cũng xài không hết.
Chi bằng mang chúng đi giúp ích cho đời, tiêu vào những chỗ cần tiêu.
...
Toàn cầu đều bị sự kiện này chấn động, hốc mắt đỏ hoe, khóc không thành tiếng.
"Ngươi là thần của ta.”
“Tội ta đáng muôn chết, ta xin lỗi vì trước đó nói xấu hắn, nhưng từ hôm nay trở đi, Lâm Uyên chính là thần của ta.”
"Ta cũng vậy, xin lỗi thần!"
"Quyên tiền một ngàn tỷ, số tiền này có thể đập chết bao nhiêu người!"
"Hồi nãy nói xấu Lâm Uyên, các ngươi đúng là không biết xấu hổ, người vĩ đại như vậy cũng bị các ngươi bôi đen.”
"Cái tên Lăng Không này thật đúng là giỏi đào bí mật của thần..."
"Thân phận Sở Cuồng bị hắn móc ra, hiện tại quyên tiền cũng bị hắn móc ra!"
"Trước khi Lăng Không vào tù còn muốn nhúng chàm thần của chúng ta, kết quả cả hắn cũng không ngờ rằng trên thế giới này lại có người góp một ngàn tỷ nhưng không công bố ra ngoài.”
"A a a a a a a!"
"Lâm Uyên, vĩnh viễn là thần tượng của ta!"
"Cả đời đều sẽ thích ngươi, ủng hộ ngươi, tuyệt đối không thay lòng đổi dạ.”
“Đọc ghi chép thì hắn quyên tiền từ khi mười chín tuỏi, phải biết rằng khi đó hắn chưa có nhiều tiền như vậy, gia đình cũng rất nghèo.”
"Mười chín tuổi, khi đó hắn mới kiếm được bao nhiêu chứ!"
"Mẹ nó để ta hỏi ngươi một câu, có ai mười chín tuổi dám lấy ra mấy trăm vạn đi quyên góp không?”
“Người khác làm việc để kiếm sống mưu sinh, công việc của Lâm Uyên là để làm từ thiện sao?”
"Lăng Không dám bôi đen Lâm thần!"
"Trên thế giới này có thể bôi đen Lâm Uyên chỉ có mặt trời!"
"Về sau không cần biết Lâm Uyên làm gì ra tiền, ta đều cam tâm tình nguyện chi tiền mua sản phẩm của hắn.”
"Nói thật giống như đi cúng dường tại chùa miếu vậy.”
“Mau gói tất cả sản phẩm của hắn lại, ta tình nguyện ủng hộ hắn bất kỳ hình thức nào.”
"Quyên tiền điên cuồng nào! ! !"
"Cái gì tác giả, vũ công, nhà soạn nhạc, tất cả chỉ là nghề tay trái thôi, người ta là nhà từ thiện đó.”
“Về sau không cần biết ngươi làm gì, ta đều sẽ ủng hộ. Dù ngươi có tạo ra scandal gì thì cả đời của ông đây cũng giành để ủng hộ ngươi.”
“Ha ha, vậy ngươi ủng hộ bộ phim điện ảnh mới của lão tặc đi.”
"Phim điện ảnh gì thế?"
"Tháng tám Lâm Uyên cho ra mắt phim mới, « Người chơi đàn dương cầm »."
"Mua vé!"
"Còn phải chần chừ nữa sao? Mau đặt mua vé thôi."
"Lão tặc Sở Cuồng: Ta ngược các ngươi kiếm tiền, kiếm xong lại quyên hết ra ngoài.”
"Sở Cuồng, Sở đại thánh nhân!"
"Lão tặc ta sai rồi, trước kia ta không nên nói xấu ngươi.”
“Hừ hừ, tất cả đều đổi giọng xưng thần, về sau ai dám gọi lão tặc thì ta là người đầu tiên mắng hắn.”
"Ngư thần!"
"Sở thần!"
"Lâm thần!"
Lâm Uyên quyên tiền khiến cả thế giới đều chấn động, đồng thời khiến cả thế giới cảm động. Đám dân mạng trực tiếp tung hô hắn là thần, hô vang: “Chỉ có mặt trời có thể bôi đen Lâm Uyên.”
Cùng lúc này, Tinh Mang thuận thế tuôn ra tin tức bộ phim mới do Lâm Uyên biên kịch «Người chơi đàn dương cầm» sắp được công chiếu. Thế là ầm một tiếng, doanh thu phòng vé bán sớm bắt đầu bùng nổ. Dù có hứng thú hay không, mọi người chẳng cần suy nghĩ gì cứ lao đầu đi mua vé.
"Lão tử bao hết, ủng hộ Lâm thần!"
"Tháng tám ta bề bộn công việc không có thời gian xem phim, nhưng chẳng sao cả, mua vé trước xem như ủng hộ Ngư phụ.”
“Không cần nghĩ cứ mua.”
“Xem hay không không quan trọng, nhưng vé thì nhất định phải mua.”
"Lâm Uyên kiếm bao nhiêu tiền đều quyên hết, tiền của ta xài cho hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn. Lần trước doanh thu phòng vé của Ngư phụ là bao nhiêu ấy nhỉ?”
“Hình như là ‘Kung Fu' phá 10 tỷ.”
“Mới có mười tỷ á?”
"Là thần mà chỉ có doanh thu 10 tỷ phòng vé sao?”
"Nói đùa gì thế!"
"Góp vạn sức anh hùng, chúng ta lại cho hắn một doanh thu mười tỷ nào.”
“Nếu như ‘Nghệ sĩ chơi dương cầm’ không được mấy chục tỷ vậy thì người tốt trên thế giới này quá ít rồi.”
“Hì hì, không chỉ là doanh thu phòng vé, chúng ta còn phải để Tiện Ngư đăng đỉnh trên bảng phim ảnh.”
"Điên rồi!"
"Lần này không biết Tiện Ngư có thể lấy được bao nhiêu tiền nữa?”
“Mau nhìn đi.”
“Trời đất.”
“Doanh thu bán sớm đã đạt mười tỷ rồi, mới chỉ ngày đầu tiên thôi đó.”
Kể từ khi chuyện quyên tiền bị lộ ra, ‘Nghệ sĩ chơi đàn dương cầm’ đã bùng nổ. Trong một ngày mà doanh thu bán vé đã đạt được mười tỷ, đây là điều Lâm Uyên không nghĩ tới.