Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 1897 - Chương 1897. Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1897. Toàn chức nghệ thuật gia Chương 1897. Toàn chức nghệ thuật gia

Hiện trường xấu hổ cấp sử thi đã đến, dù trễ nhưng nó vẫn đến. Đầu ngón chân của Lâm Uyên xoắn hết cả lại, liên tục cựa quậy. Trên mặt đã đỏ bừng, tạo nên một bức tranh tuyệt tác xinh đẹp.

Sau lần công bố này, lại có thêm người chết. Ảnh Tử chết, để Lâm Uyên tồn tại. Bao gồm cả Tiện Ngư, Sở Cuồng, tất cả đều dung hợp thành Lâm Uyên.

Vào tháng tám tại rạp chiếu phim Tần Châu, đây là rạp chiếu phim tư nhân được xây dựng dưới tên Tôn Diệu Hoả. Bộ phim ‘Nghệ sĩ chơi dương cầm' đã chọn nơi đây làm buổi công chiếu đầu tiên.

Ngày hôm đó, Lâm Uyên đưa cả gia đình cùng đến. Các thành viên Ngư vương triều cũng đến, các minh tinh siêu sao và các nhà sản xuất phim cũng đến.

Ngoài ra còn có các nhà báo từ tất cả các châu lục, và các đại lão đứng đầu các lĩnh vực khác nhau. Bao gồm cả âm nhạc, tiểu thuyết, hội hoạ. Người dẫn chương trình buổi công chiếu là An Hoành.

Hắn đứng trên sân khấu nhìn mọi người dưới khán đài, cười nói với Lâm Uyên: “Chỉ riêng doanh thu bán vé của bộ phim hiện tại đã vượt qua 50 tỷ, ngài có gì muốn nói với khán giả không?”

“Cảm ơn vì tất cả mọi người đã ủng hộ ta.” Lâm Uyên xúc động lên tiếng, hắn không ngờ sự ủng hộ từ bên ngoài lại mạnh mẽ như vậy.

Thật ra lúc doanh thu phòng vé đột phá ba mươi tỷ đã có dấu hiệu dừng lại. Nhưng sau đó Ảnh Tử lộ mặt, vì thế doanh thu bán vé sớm lại lần nữa tăng thêm hai mươi tỷ.

Ba thân phận hợp làm một, uy lực ảnh hưởng cuối cùng thật sự khiến Lâm Uyên cảm thấy sợ hãi: “Thực ra ta không tốt như mọi người nghĩ, ta không phải thần, ta chỉ là một người bình thường tốt số mà thôi.”

Lời này của Lâm Uyên xuất phát từ nội tâm. Nếu hắn không có hệ thống chăm sóc, làm sao hắn có thể đi tới bước đường ngày hôm nay?

Còn người ngoài chỉ cảm thấy hắn đang khiêm tốn.

An Hoành cười nói: "Người bình thường tốt số cũng không thể đệ nhất ngũ bảng như ngài, ngài cống hiến vì Lam Tinh, chúng ta có thể thấy rõ. "

Chỉ cần ngày hôm qua, sau khi Ảnh Tử lộ diện thì doanh thu của ‘Nghệ sĩ chơi đàn dương cầm' không chỉ phá vỡ doanh thu bán vé sớm mà còn phá vỡ doanh thu phòng vé cao nhất tại Lam Tinh. Ngay cả khi chưa chính thức ra mắt toàn cầu, thành tích này đủ để Lâm Uyên chính thức bước lên đỉnh bảng phim ảnh.

Tại thời điểm này, bảng âm nhạc, bảng văn học, bảng khiêu vũ, bảng hội hoạ, pbangr phim ảnh. Lâm Uyên đã trở thành người đứng đầu ngũ bảng danh chính ngôn thuận.

"Đây là giới hạn mà người thường khó có thể đạt được, vậy nên người ta đều tán tụng ngài là thần. Đã đến bước này, ngài cảm thấy cuộc sống của mình đã viên mãn chưa? Hay là ngài vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu, có kế hoạch chi tiết tương lai, thậm chí là mục tiêu lớn hơn?"

"Bây giờ." Lâm Uyên suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Làm người, quan trọng nhất là vui vẻ.

"Được rồi."

An Hoành mỉm cười: "Hôm nay tại lễ ra mắt phim, chúng ta không ngại nhân cơ hội này phỏng vấn Lâm Uyên lão sư một chút. Ngài có thể tiết lộ thêm rằng ngài còn có bao nhiêu bí mật mà mọi người không biết chăng? "

"Có thể không nói không..." Lâm Uyên vô thức nói, hắn có quá nhiều bí mật. Ví dụ hắn có một hệ thống, có một kho tàng văn hoá của cả một hành tinh làm hậu thuẫn.

Điều này có thể nói được không? Dĩ nhiên là không rồi, dẫu có nói ra thì ai sẽ tin hắn chứ?

Tối nay hệ thống đã giao cho hắn một nhiệm vụ tuổi thọ mới. Yêu cầu hắn đứng đầu tất cả các bảng danh sách nghệ thuật hàng đầu trong tương lai. Cũng chính là thư pháp, kịch nghệ thậm chí kiến trúc.

Đối với Lâm Uyên mà nói nhiệm vụ này không quá khó khăn, nếu có thể hoàn thành có thể trường mệnh trăm tuổi. Đây cũng là nhiệm vụ tuổi thọ cuối cùng, một trăm tuổi đã đủ rồi thấm chí là hơi quá dài.

Nói đến thân phận Dịch An, cảnh tượng ngày Ảnh Tử lộ diện và bản thân trở thành danh họa thế giới của Lam Tinh, Lâm Uyên thật sự là không muốn trải qua một lần nào nữa.

Dịch An là thân phận đặc biệt nhất của Lâm Uyên, vì hắn chuyên dùng nó để tẩy trắng cho thân phận còn lại. Chuyện này mà lộ ra ngoài, không biết mọi người sẽ cười nhạo hắn như thế nào nữa.

Lâm Uyên hạ quyết tâm, phân thân Dịch An không thể phơi bày. Nhưng hắn không biết rằng, khi hắn vô thức do dự đã khiến toàn hội trường hít một hơi lạnh.

Dựa theo tốc độ trả lời chậm chạp của hắn, mọi người hoài nghi rằng hắn còn che giấu không ít bí mật.

An Hoành đỡ trán, ho khan một tiếng: "Vậy có thể tiết lộ đôi chút với mọi người về kế hoạch tương lai của ngài được không?”

“Điều này có thể."

Lâm Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra ta sẽ làm rất nhiều thứ, không chỉ gói gọn trong những lĩnh vực mà mọi người đã biết. Ví dụ như thư pháp, điêu khắc, kiến trúc, v.v….”

Nghe Lâm Uyên nói xong, miệng An Hoành càng lúc mở càng lớn, mắt phóng viên cũng ngày càng mở lớn. Khán giả toàn thế giới ngồi trước kênh phát sóng còn điên cuồng hơn.

Đây mà là hơi tiết lộ sao? Lam Tinh có mười bộ môn nghệ thuật hàng đầu. Cụ thể là văn học, âm nhạc, hội hoạ, khiêu vũ, điện ảnh và truyền hình, điêu khắc, thư pháp, kịch, kiến trúc, trò chơi.

Lâm Uyên đã đạt đến đỉnh cao trong năm lĩnh vực nghệ thuật. Nhưng dựa theo lời hắn vừa nói, dường như trong năm lĩnh vực còn lại, cũng chính là điêu khắc, thư pháp, kịch, kiến trúc, trò chơi, hắn cũng sẽ tham gia.

Nhân tiện, xét về thành tựu trò chơi của hắn không hề nhỏ. Chẳng qua bảng xếp hạng trò chơi chưa xuất hiện, nên không cách nào phán đoán chính xác thứ hạng mà thôi.

“Tên yêu nghiệt này!” An Hoành nghĩ thầm nuốt nước bọt, giọng nói có chút khô khốc: " m nhạc, điện ảnh và truyền hình, hội họa, thư pháp, điêu khắc, văn học..."

"Tất cả ngài đều biết sao?"

"Biết một chút."

"Vậy mỗi lĩnh vực đều am hiểu sâu rộng sao?"

"Ừm, có thể cho là vậy."

"Lâm Uyên lão sư, bỗng nhiên ta không biết nên dùng thân phận gì để đối đãi ngài."

Một nhà văn? Họa sĩ? Một vũ công? Có lẽ trong tương lai Lâm Uyên còn có thể trở thành nhà điêu khắc, thậm chí là kiến trúc sư?

An Hoành vô cùng cảm khái: "Chưa nói đến tương lai, chỉ cần biết bây giờ thân phận của ngài quá nhiều. Bỗng nhiên làm ta nhớ đến một câu bình luận trên mạng dùng để hình dung ngài. Có lẽ ngoài ngài ra thì không xứng để dùng chúng hơn cả.”

“Là gì thế?”

“Toàn chức nghệ thuật gia.”

"Dựa vào nghệ thuật để chinh phục thế giới, trở thành vua không ngai vàng của tất cả các tầng lớp xã hội, là một nghệ thuật gia toàn chức."

—Hết—

Bình Luận (0)
Comment