Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 37 - Chương 504: Chi Phí Đầu Tư

Chương 504: Chi phí đầu tư

Tại Tề châu bộ phim đạt doanh thu phòng vé trên mười tỷ, sao đó được các châu còn lại mua bản quyền về chiếu lại, tổng doanh thu vượt qua hai mươi tỷ, trở thành một trong mười bộ phim điện ảnh có doanh thu cao nhất Lam Tinh.

Bởi vì nó mới mẻ và kích thích!

Thế nên lão Chu không cảm thấy kịch bản Người Nhện có gì kỳ lạ, bởi vì đều là tiểu nhân vật xảy ra dị biến, hoá thân thành anh hùng đi cứu thế giới.

Chỉ là…

Bởi vì có quá nhiều loại siêu anh hùng xuất hiện nên tạo thành hai loại thái cực: phim quay tốt sẽ cực hot, mà phim không tốt sẽ lỗ đến sặc máu. Thế cho nên mấy năm gần đây thể loại phim siêu anh hùng đã ít đi nhiều, mọi người đều phải cân nhắc tới khả năng phim ế, bây giờ đã không còn là thời đại phim siêu anh hùng như Long Nhân hồi ba mươi năm trước.

Nếu Người Nhện không có điểm nào đặc sắc thì rất khó có thể khiến khán giả chịu bỏ tiền túi ra xem.

“Như vầy đi.” Lão Chu đứng lên nói, “Ta mang kịch bản này tới bộ điện ảnh thương lượng chút, sau đó sẽ gửi phương án đầu tư cho ngươi. Nếu người khác muốn quay phim siêu anh hùng thì ta chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng vì đó là ngươi nên ta và công ty đều rất có lòng tin.”

Lâm Uyên gật đầu. Hắn sẽ không vì Lam Tinh từng có rất nhiều phim siêu anh hùng mà từ bỏ Người Nhện, bởi vì hắn đã phát hiện ra hai vấn đề.

Thứ nhất, siêu anh hùng trên Lam Tinh không chú trọng vào tạo hình nhân vật. Nhân vật chính có thể biến thân thành người hùng mạnh mẽ, phim nào cũng nhấn mạnh vào điểm này, nhưng lại bỏ quên cuộc sống thường ngày của một siêu anh hùng sẽ ra sao.

Đương nhiên điều này chỉ là tương đối, cũng có một số phim tạo hình nhân vật rất tốt nhưng lại không quá thành công, không được công chú ý tới.

Vấn đề thứ hai, phim siêu anh hùng của Lam Tinh không liên quan đến nhau, không giống với hệ hành tinh Marvel nên rất hiếm khi có cảnh nhiều siêu anh hùng cùng xuất hiện.

Đây là ưu thế của Lâm Uyên.

Bộ phim Người Nhện khá trong sáng, nhân vật chính nói rất nhiều, lúc đánh quái thú vẫn bô lô ba la không ngừng, hắn thích hoà mình cùng người bình thường, rất bình dân, là một trong những vị siêu anh hùng có mị lực nhân cách rất mạnh trong Marvel.

...

“Điện ảnh thương mại?”

“Dòng phim siêu anh hùng?”

“Tiện Ngư đúng là thể loại gì cũng nhúng chân vào. Ta cho là hắn sẽ tiếp tục quay phim hài, hắn quay đầu đi quay kinh dị. Ta tưởng hắn sẽ tiếp tục làm phim hack não, hắn lại làm phim tình cảm gia đình…”

“Hẳn là hắn thích khiêu chiến chính bản thân mình.”

“Ta cũng không ngờ lần này Tiện Ngư lại chơi sang mảng điện ảnh thương mại, hẳn là hắn muốn đạt được doanh thu phòng vé cao hơn. Lúc trước phim của Tiện Ngư đã có doanh thu không tệ, nhưng muốn tiến xa hơn một bước thì rất khó.”

Đám người trong bộ điện ảnh thảo luận xôn xao, bầu không khí không tệ vì Tiện Ngư đã thành công liên tục mấy lần, bộ điện ảnh rất có lòng tin vào hắn.

“Như ta đã nói,” Một vị lãnh đạo cao tầng ngồi cạnh lão Chu cười nói, “Phim điện ảnh của Tiện Ngư vẫn luôn rất có tính thương mại, chỉ là lần này hắn đi theo con đường thuần thương mại khiến tất cả mọi người bất ngờ mà thôi.”

“Quay trở lại bộ điện ảnh này.” Lão Chu gõ bàn nói, “Ta cảm thấy bộ phim rất ưu tú, đoạn gần kết siêu anh hùng được người bình thường ủng hộ cũng rất cảm động, ngoài ra nhân vật này còn có phần xuất thân rất kỹ lưỡng, đây là điểm mà rất nhiều phim siêu anh hùng coi thường không khai thác.”

“Dù sao cũng là Tiện Ngư mà.” Vị lãnh đạo cao tầng cười một tiếng, “Thực ra ta không đồng ý cách nói Người Nhện là thuần thương mại, dù Tiện Ngư quay phim thương mại cũng sẽ không bỏ đi phần ý nghĩa của phim, lời thoại trong phim này vẫn khiến ta xúc động: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.” Đây là điều mà các phim siêu anh hùng khác chưa từng đề cập tới.”

“Về phần chi phí đầu tư…”

“E là phải hơn trăm triệu.”

“Phim siêu anh hùng đa số đều hơn trăm triệu, muốn làm tốt phần kỹ xảo thì phải chịu đốt tiền, nếu hình ảnh trong phim siêu anh hùng không kích thích thị giác thì nội dung phim có tốt hơn chăng nữa cũng uổng công thôi.”

Việc chi phí đầu tư hơn trăm triệu cho một bộ phim là điều rất thường thấy ở Lam Tinh, chính vì thế khi phim điện ảnh của Tiện Ngư thành công mới khiến nhiều người khiếp sợ như vậy. Chẳng biết Tiện Ngư dựa vào cái gì mà luôn có thể dùng bộ phim mấy triệu để thu về doanh thu một, hai tỷ.

Lấy nhỏ thắng lớn dễ làm vậy sao?

Mà lần này Tiện Ngư không chơi trò lấy nhỏ thắng lớn nữa, đây mới là đãi ngộ bình thường của một bộ phim điện ảnh. Nếu ngay cả phim siêu anh hùng mà cũng dùng chi phí đầu tư mấy triệu thì mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ năng lực của Tiện Ngư, dù hắn đã thành công nhiều lần.

Có người nói: “Vậy cứ dùng con số 100 triệu để làm cơ sở, nhiều hơn nữa e là hơi nguy hiểm.”

Mọi người gật đầu đồng ý.

Sau đó, Người Nhện được lên kế hoạch kỹ càng từng bước. Lão Chu cầm theo kết quả họp đi tìm Lâm Uyên, nói rõ ràng cho hắn biết.

Bây giờ Lâm Uyên có kiến thức rất nhiều về điện ảnh, biết được chi phí đầu tư của Người Nhện là 100 triệu, hắn cảm thấy cũng ổn, dù con số này vẫn thuộc hàng tương đối thấp đối với dòng phim siêu anh hùng.

Khi biết Lâm Uyên định dùng một người mới để đóng vai Người Nhện, lão Chu không nhịn được hỏi: “Trong công ty cũng có diễn viên trẻ có danh tiếng, vì sao ngươi lại chọn một người còn chưa tốt nghiệp hệ biểu diễn?”

“Giản Dịch là anh em tốt của ta.” Lâm Uyên đáp với vẻ đương nhiên.

Lão Chu nghe vậy lập tức sửng sốt, sau đó nở nụ cười khổ. Đáp án này rất là Lâm Uyên nha, hắn chỉ có thể thở dài nói: “Vậy vai phụ nhớ nhét người của công ty vào nhé, ngoài ra người bạn này của ngươi có thể ký hợp đồng với Tinh Mang.”

“Vâng.” Lâm Uyên không có ý kiến.

Chương 505: Shuke Và Beita

Tinh Mang không thể bỏ không công để đầu tư tiền vào bộ điện ảnh này, huống chi Giản Dịch cũng sẽ không từ chối cơ hội được gia nhập Tinh Mang.

“Hợp đồng tốt một chút nha.” Lâm Uyên tranh thủ chút phúc lợi cho bạn.

Lão Chu gật đầu: “Ta sẽ xem xét, ngươi đã nói hắn là anh em tốt của ngươi nên các nghệ sĩ trong bộ điện ảnh sẽ không dám nói gì. Về phần đạo diễn, giám đốc sản xuất và ekip làm phim vẫn dùng người cũ hả?”

“Vâng.”

Dịch Thành Công đã hợp tác với Lâm Uyên nhiều lần, rất hiểu tính Lâm Uyên, khi làm việc sẽ vô cùng thuận lợi.

Tiễn lão Chu rời đi, Lâm Uyên gọi điện cho Giản Dịch: “Đã có kịch bản phim mới, ngươi đóng vai nam chính. Đây là phim thuộc thể loại siêu anh hùng, ta sẽ gửi kịch bản cho ngươi xem trước, ngoài ra ngươi phải đến Tinh Mang một chuyến để ký hợp đồng nghệ sĩ.”

“A?” Giản Dịch ngây ngẩn cả người. “Vào Tinh Mang thì ta đồng ý cả hai tay, nhưng tối qua ngươi vừa nói còn chưa biết quay cái gì cơ mà? Sao bây giờ lại có kịch bản rồi?”

“Linh cảm tới.”

“Mịa, ngươi biết chơi thật đó.”

Giản Dịch không nói mấy lời cảm ơn khách sáo. Hắn, Lâm Uyên và Hạ Phồn là bạn thân từ nhỏ, thời điểm này mà nói cảm ơn chỉ mang lại cảm giác sáo rỗng, chẳng lẽ hắn không muốn diễn vai nam chính?

Hắn nằm mơ cũng muốn ấy chứ!

Chỉ là hắn sẽ không dùng tình bạn thân thiết của hai người để đòi hỏi gì ở Lâm Uyên cả. Hiện tại Lâm Uyên đưa cơm tới miệng, hắn mà nói gì thì chính là cô phụ Lâm Uyên, cách báo đáp tốt nhất là nỗ lực đóng phim, trân trọng cơ hội mà Lâm Uyên cho hắn.

“Vậy nhé.”

Lâm Uyên cúp điện thoại, mở máy tính lên bắt đầu tra tìm một số bộ phim siêu anh hùng nổi tiếng ở Lam Tinh, kết quả lại phát hiện dòng phim này chủ yếu chỉ nối tiếp theo bước đường của Long Nhân, không có bao nhiêu biến hoá, gần như giữ vững bản chất ban đầu.

Thực ra Người Nhện cũng giống vậy.

Đều là trở thành siêu anh hùng rồi đi đánh quái thú, nhưng Người Nhện có một số đặc điểm mà các siêu anh hùng khác không có, đó là hắn rất thích giúp đỡ người bình thường.

“Một người hàng xóm tốt bụng.”

Đây là mặt bình dân của Người Nhện. Phần lớn siêu anh hùng đều rất ngầu, nhưng người nhện lại là người ở tầng lớp thấp, hắn còn là một học sinh trung học!

Khi Người Nhện nhận thức được mình là siêu anh hùng cũng là lúc chú hắn chết vì sơ sẩy của hắn, dẫn đến Người Nhện bắt đầu thay đổi.

“Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều.”

Những lời này đã trở thành trung tâm của mỗi bộ phim siêu anh hùng, câu nói này có thể đả động bất kỳ người nào mới xem phim Người Nhện lần đầu tiên. Làm gì có cái gọi là siêu nhân, chẳng qua Người Nhện tình cờ có được năng lực cường đại nên mới phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề hơn người khác mà thôi.

Ngoài ra trong phần 2 còn có một tình tiết rất cảm động, đó là Người Nhện dùng tơ nhện để cứu cả một chiếc xe buýt, mà cái giá phải trả chính là thân thể hắn đạt tới cực hạn, áo quần bong tróc, trầy da sứt thịt và lâm vào hôn mê, kết quả được hàng chục người trong xe đỡ lấy. Một màn này là cảnh quay kinh điển trong series Người Nhện, rất nhiều khán giả đều yêu thích một Người Nhện như vậy.

Hệ thống rất hiểu chuyện, nó đã khéo léo lồng ghép cảnh quay rung động này ở phần 2 vào trong tác phẩm Người Nhện chế tác riêng, dùng để chứng thực cho câu nói “năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều” kia.

Đương nhiên điều này không sửa đổi được bản chất của Người Nhện vẫn là phim thương mại, nhưng mục đích của Lâm Uyên là khiến Giản Dịch nổi tiếng, hắn không thể để Giản Dịch đóng trong phần 2 vì nội dung quá nặng nề.

Trước đó hắn đã ngược khán giả một phen trong phim Hachiko, bây giờ phải làm một bộ phim bồi thường tinh thần cho mọi người. Hệ thống rất thông minh, nó luôn nắm rõ thị hiếu của người dân Lam Tinh trong lòng bàn tay.

Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương khiến khán giả cười sảng không cần não.

Andhadhun phải dùng đầu óc liên tục.

Hachiko khiến người xem đau thấu tim gan.

Người Nhện khiến khán giả thoải mái đến bạo nổ.

Lâm Uyên cảm thấy đây là phương hướng không tệ, đợi lần này mọi người thoải mái xong, có lẽ lần sau hắn chuyển sang phim tâm lý nặng nề chút là ổn.

Trước không cần nghĩ tới chuyện này, làm điện ảnh đều cần thời gian.

Giám đốc sản xuất Trầm Thanh và đạo điễn Dịch Thành Công nhận được tin tức đều hưng phấn vô cùng. Mấy lần hợp tác với Lâm Uyên đều nhận được thành công to lớn, hai người nếm trái ngon quả ngọt quen rồi.

Lâm Uyên không để ý tới quá trình chuẩn bị quay phim, hắn thừa dịp rảnh rỗi này để viết tiểu thuyết. Không chỉ tiếp tục ra series Hercule Poirot mà còn chuẩn bị phát hành truyện cổ tích dài Shuke Và Beita…

Viết bộ tiểu thuyết này rất đơn giản. Bởi vì cổ tích là để cho trẻ con xem nên mô tả càng đơn giản càng tốt, câu chữ phải ngắn gọn dễ hiểu cho trẻ con đọc.

Shuke là một con chuột, trong ấn tượng của mọi người thì chuột là loài gian xảo thích trộm thức ăn của con người, nhưng Shuke không muốn trở thành một chú chuột ăn trộm, nó muốn tay làm hàm nhai, thế là trong chương 1, Shuke bé nhỏ lái máy bay đồ chơi ra khỏi nhà.

Shuke cứu một chú kiến nhỏ, sau đó được kiến chúa nhiệt tình khoản đãi. Chương này muốn nhắc nhở các bé thiếu nhi không nên trộm đồ của người khác, phải dựa vào sức lao động của mình để đổi lấy thù lao.

Không chỉ có ý nghĩa về mặt đạo đức, quyển sách này còn có trí tưởng tượng rất phong phú.

Chẳng hạn như trong truyện có một đoạn Beita lái xe tăng, dùng đậu phộng làm đạn đại bác để chiến đấu với mèo tinh Mao Lệ, cảnh tượng này rất thú vị lại dễ thương hài hước.

Viết Shuke Và Beita, tâm tình Lâm Uyên cũng rất vui vẻ.

Mà ba ngày sau, Ngân Lam Thư Khố đột nhiên tuyên truyền một tin tức. Cho dù Lâm Uyên không chú ý tới tin này, chỉ lo trầm mê trong thế giới thiếu nhi nhưng giới tác giả viết cổ tích đều chú ý tới.

“Ba năm nuôi quân dùng một giờ!”

“Còn nhớ series truyện Ba Chú Heo Con chứ? Tác phẩm mới của Viện Viện lão sư Miêu Tinh Nhân sắp phát hành, lần này là câu chuyện về chú mèo con!”

Chương 506: Lý Lệ Chất xuất sư

“Ba Chú Heo Con là tuổi thơ của vô số người. Xét trong lĩnh vực truyện cổ tích dài thì Viện Viện lão sư có thể xếp hạng nhất nhì trong Tần tỉnh. Ngân Lam Thư Khố đúng là may mắn, cổ tích ngắn có Sở Cuồng thống trị, cổ tích dài có Viện Viện trấn giữ…”

“Từ sau khi Sở Cuồng trở thành vua viết cổ tích ngắn, rất nhiều tác giả viết cổ tích dài đều mơ tưởng tới danh hiệu vua viết truyện cổ tích dài. Ta thấy danh gia cổ tích như Viện Viện lão sư rất có khả năng cạnh tranh vị trí này.”

“Nếu Viện Viện lão sư đã ra tay thì những vị danh gia còn lại sẽ không rảnh rỗi, e là sắp tới hiệp hội văn nghệ lại tuyên bố sẽ chuẩn bị ra mắt tuyển tập cổ tích dài, đến lúc đó chiến trường cổ tích lại trở nên điên cuồng rồi.”

Giới cổ tích liên tục thảo luận.

Mà lúc này trong phòng làm việc của phó tổng biên ngành cổ tích tại Ngân Lam Thư Khố…

Thuỷ Châu Nhu chớp mắt nói: “Sở Cuồng đã có địa vị như vậy trong giới cổ tích, chúng ta không thể đấu truyện cổ tích ngắn với Lâm Huyên được, không có tí phần thắng nào. Nhưng nếu so thành tích thì mảng truyện cổ tích dài vẫn có phân lượng nhiều hơn, chỉ cần chúng ta có được Viện Viện lão sư trong tay thì Sở Cuồng cũng không làm gì được.”

“Đó là đương nhiên.” Trợ lý gật đầu đồng ý. “Nhưng Trương Dương sẽ không ngồi yên chờ chết.”

“Ừm.” Thuỷ Châu Nhu nhíu mày, “Ta bây giờ còn lo lắng về Trương Dương hơn cả Lâm Huyên. Không biết hắn sẽ mời ai ra tay đây? Trong giới cổ tích người có thể so chiêu với Viện Viện lão sư không nhiều, nhưng không phải là hoàn toàn không có.”

Mà cùng lúc đó, trong phòng làm việc cách vách, Trương Dương cũng đang trao đổi với trợ lý riêng.

“Quả nhiên bọn họ mời được Viện Viện lão sư. Xem ra chúng ta nhất định phải mời được A Hổ lão sư rồi.”

“Yên tâm đi.” Trợ lý cười nói, “Trưởng bối trong nhà ngươi đã hứa hẹn với A Hổ lão sư không ít chỗ tốt, ta tin là hắn sẽ không từ chối. Lần trước hắn tranh đấu với Viện Viện lão sư một trận, chỉ thua bởi một nước nhưng không có nghĩa là thực lực của hắn kém Viện Viện lão sư.”

“Ừ.” Trương Dương thở dài. “Bên phía cổ tích ngắn là hết hy vọng rồi, Sở Cuồng ép không cho ai thở nổi, ta và Thịt Hầm chỉ có thể im lặng nhìn Lâm Huyên đại sát tứ phương, bây giờ qua mảng truyện dài, Lâm Huyên chỉ có thể giương mắt nhìn chúng ta đánh nhau.”

Mà trong phòng làm việc của Lâm Huyên.

Nàng rất hài lòng với tình hình hiện tại, vui vẻ cười nói với trợ lý Chương Trình: “Lĩnh vực cổ tích ngắn chỉ thuộc về chúng ta, cổ tích dài thì nhường cho Thuỷ Châu Nhu và Trương Dương tranh nhau đi. Dù sao chúng ta cũng vẫn có ưu thế hơn bọn hắn, nói không chừng Sở Cuồng lão sư vui vui lại gửi thêm bản thảo cho ta, mở rộng ưu thế giới cổ tích ngắn.”

Lâm Huyên đã từ bỏ chiến trường truyện cổ tích dài. Nàng bây giờ chỉ cần củng cố ưu thế của mình cho tốt là được.

Chẳng phải Lâm Uyên đã nói Sở Cuồng đang bắt tay vào viết Shuke Và Beita sao? Lâm Huyên bây giờ rất có lòng tin vào bút lực của Sở Cuồng, nàng tin chắc đó sẽ là một truyện ngắn vô cùng xuất sắc, không thua gì mười bộ trong Trấn Cổ Tích.

Đúng vậy.

Lâm Huyên theo bản năng cho rằng Sở Cuồng vẫn tiếp tục viết truyện cổ tích ngắn. Đây là suy nghĩ rất bình thường, vua viết truyện cổ tích ngắn sẽ tiếp tục viết thứ mà hắn am hiểu nhất chứ?

...

Lâm Uyên vẫn tiếp tục chậm rãi viết bộ cổ tích mới, bộ phim điện ảnh Người Nhện cũng đang bắt đầu tiến hành.

Như thường lệ, ngày nọ Lâm Uyên tới công ty, nhân tiện dạy dỗ học trò. Cô học trò thứ ba Lý Lệ Chất đúng hẹn xuất hiện trước mặt hắn.

Còn chưa bắt đầu giờ học, bên tai Lâm Uyên đã vang lên tiếng thông báo của Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, học trò thứ ba Lý Lệ Chất đã đạt tới tiêu chuẩn xuất sư, có thể chính thức hành nghề.”

Lý Lệ Chất có thể hành nghề rồi?

Lâm Uyên vui mừng nghĩ, lập tức kiểm tra năng lực soạn nhạc của Lý Lệ Chất, quả nhiên năng lực của nàng vừa đủ điểm xuất sư, điều này cũng có nghĩa là học trò thứ ba đã trở thành nhạc sĩ kim bài.

“Dinh doong.”

Hệ thống tiếp tục thông báo khen thưởng: “Nghề dạy học chính là như vậy, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ dạy dỗ học trò, đạt được quyền sử dụng thẻ nhân vật Dương Chung Minh vĩnh cửu!”

Lâm Uyên mỉm cười.

Lý Lệ Chất đã quen thấy Lâm Uyên nghiêm nghị, đột nhiên thấy sư phụ cười khiến nàng không khỏi thất thần trong chốc lát, ngay sao đó nàng trở nên căng thẳng lạ thường: “Sư phụ, ta đã làm gì sai sao?”

“Không có gì.”

Lâm Uyên lại nghiêm mặt nói, “Ta thấy kể từ hôm nay ngươi không cần phải tiếp tục học nữa, sau này ta không gọi cũng đừng tới làm gì, bởi vì ngươi đã đạt tới tiêu chuẩn xuất sư giống hai vị sư huynh ngươi.”

“Xuất sư sao?” Lý Lệ Chất ngẩn người.

Đây vốn là một chuyện đáng mừng, nàng rốt cuộc được sư phụ công nhận. Nhưng Lý Lệ Chất không cách nào vui nổi, bởi vì hai vị sư huynh từng nói với nàng, một khi xuất sư nghĩa là sẽ không còn được sư phụ dạy dỗ nữa.

“Chúc mừng ngươi.” Lâm Uyên cười nói.

Không cần dạy học thì hắn lại có thêm thời gian để gõ phím, tiếp tục viết Shuke Và Beita. Lâm Uyên hớp một ngụm nước, sau đó phát hiện Lý Lệ Chất còn chưa rời đi.

“Còn có việc gì à?”

“Dạ không…”

Lý Lệ Chất cắn môi nói, “Vốn là ta định học xong với sư phụ mới nói, nếu không học nữa vậy ta nói với ngài luôn. Cha ta nói gần đây có một tiết mục mới muốn mời ngài đến làm khách quý, hỏi ngài có hứng thú hay không. Nếu ngài không muốn tham gia thì thôi.”

Lâm Uyên thuận miệng đáp: “Không tham gia.”

Hắn không hỏi đó là tiết mục gì, vì thân phận Tiện Ngư mà hắn đã nhận được vô số lời mời. Thậm chí Thịnh Phóng còn mời Tiện Ngư đến làm giám khảo, đây là chương trình âm nhạc hot nhất ở Tần tỉnh mà Lâm Uyên còn chẳng buồn đi, nói gì đến mấy tiết mục khác?

“Dạ vâng.” Lý Lệ Chất gật đầu. Nàng chỉ là muốn kiếm lời để nói, thực tình chưa muốn rời đi mà thôi.

Chương 507: Ca Sĩ Giấu Mặt

“Vì Tần Tề Sở Yến thống nhất nên đây là tiết mục âm nhạc được đầu tư cao nhất từ trước đến nay, còn vượt qua cả Thịnh Phóng. Thế nên cha ta mới bảo ta hỏi thử ngài một câu. Một số vị khúc phụ khác đã nhận lời mời, lão sư ngài có thể nói cho ta biết vì sao ngài không muốn tham gia không?”

Tại sao à?

Lâm Uyên cũng không biết. Hắn chỉ biết là mình rất không thích lộ mặt với công chúng, camera sẽ khiến hắn cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Rõ ràng khi còn bé Lâm Uyên không hề bị như vậy, chẳng biết tâm lý hắn có vấn đề ở chỗ nào.

“Không biết.”

“…Thật là đáng tiếc.” Lý Lệ Chất không hỏi tới nữa mà cảm khái nói, “Nếu giám khảo cũng có thể giống như ca sĩ, đeo mặt nạ lên thì tốt rồi. Nhưng mà làm giám khảo thì không được đeo mặt nạ…”

“Ừm.” Lâm Uyên thuận miệng đáp, sau đó đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu hỏi, “Ca sĩ có thể đeo mặt nạ khi hát? Đây là quy tắc của chương trình này sao?”

“A?” Lý Lệ Chất bất ngờ hỏi lại, “Sư phụ người không biết sao? Đây là chương trình do hiệp hội văn nghệ hợp tác với công ty chế tác âm nhạc đỉnh cấp của Tần tỉnh, cũng chính là công ty sáng tạo ra Thịnh Phóng. Gần đây trên mạng đều thảo luận rầm rộ về chương trình này, các ca sĩ đều phải đeo mặt nạ khi hát…”

“Tên chương trình là gì?”

“Hình như là Ca Sĩ Giấu Mặt.”

Lâm Uyên hơi ngẩn ra. Hình như cái tên này nghe quen quen, hắn lập tức hỏi Hệ thống.

“Thế giới này cũng có người xuyên không giống như ta sao? Ta còn nhớ trên địa cầu cũng có chương trình tương tự!”

“Ding doong.” Hệ thống giải thích, “Ký chủ là người xuyên không duy nhất trên Lam Tinh, nhưng địa cầu đúng là từng có tiết mục giống vậy, đây chỉ là trùng hợp thỉnh thoảng mới xuất hiện mà thôi.”

Lâm Uyên: “...”

Chẳng trách hắn lại thấy quen.

Lý Lệ Chất thấy Lâm Uyên đột nhiên không để ý đến mình, cho rằng hắn đang dùng cách này để đuổi mình đi bèn dẩu môi, tủi thân nói: “Vậy ta đi về trước… sư phụ có cần gì thì nhớ gọi ta!”

“Ừm.”

Lý Lệ Chất rời đi.

Lâm Uyên không tiếp tục gõ chữ viết tiểu thuyết mà mở internet lên tra tìm, lúc này mới biết tình huống của Ca Sĩ Giấu Mặt. Nghe nói chương trình này sẽ mời các sĩ có thực lực từ bốn tỉnh Tần Tề Sở Yến lên đài ca hát, trong đó thậm chí có cả ca vương ca hậu. Cho nên chương trình này được thảo luận rất rôm rả, là đề tài sốt dẻo trong làng giải trí bốn tỉnh mấy ngày gần đây.

“Ca sĩ đeo mặt nạ lên sân khấu hát.”

“Mỗi một vòng thi sẽ có sáu vị ca sĩ lên đài biểu diễn, ai thua chót thì phải tháo mặt nạ ra, mà người thắng thì có thể tiếp tục đeo mặt nạ vào vòng trong.”

Nếu được đeo mặt nạ, vậy có phải chính hắn cũng tham gia được?

Nghĩ tới đây, Lâm Uyên gọi Hệ thống ra và hỏi một câu có tính then chốt: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, thân thể ta sẽ trở nên khoẻ mạnh, điều này có nghĩa là giọng hát của ta cũng sẽ được khôi phục?”

“Đúng vậy.” Hệ thống đáp.

Lâm Uyên lâm vào trầm tư. Bởi vì nguyên chủ rất có khát vọng ca hát, đó là một loại khát vọng xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng vì cổ họng không tốt nên Lâm Uyên vẫn luôn kềm chế khát vọng này.

Bây giờ nếu cổ họng sắp khôi phục, hắn còn kềm chế để làm gì?

Bên trái là cảm giác không thoải mái khi phải đứng trước ống kính, bên phải là khát vọng được lên sân khấu ca hát, điều này tưởng chừng như không có cách giải quyết cho đến khi quy tắc được đeo mặt nạ khi hát xuất hiện!

“Để ta suy nghĩ thêm một chút.”

Lâm Uyên có hơi xoắn xuýt. Cuộc sống thường ngày của hắn có lẽ sẽ vì điều này mà xảy ra rối loạn…

Hai ngày kế tiếp Lâm Uyên chẳng hề chú tâm gõ chữ, hễ có thời gian là lên mạng xem tin tức liên quan đến Ca Sĩ Giấu Mặt. Chương trình này hoàn toàn khiến hắn đứng ngồi không yên, đây là lần đầu tiên Lâm Uyên chú ý tới giới giải trí như vậy.

“Chương trình này thật trâu!”

“Dù sao cũng là đoàn đội Thịnh Phóng chế tác ra, chất lượng đương nhiên là rất bảo đảm, chi phí đầu tư thì cao nhất từ trước tới nay, nhất định sẽ có không ít ca vương ca hậu tham gia, chỉ nghĩ thôi ta đã thấy kích động rồi!”

“Bốn châu thống nhất, số lượng ca sĩ trâu bò nhiều không đếm xuể, người có thể bước lên đỉnh vinh quang tuyệt đối là vinh dự to lớn vô cùng, cảnh tượng tháo mặt nạ đêm chung kết hẳn sẽ rất tuyệt!”

“Hạng nhất chắc chắn là ca vương hoặc ca hậu rồi.”

“Ta thấy chưa chắc. Các ca sĩ tuyến một cũng rất có hy vọng, các ngươi quên năm ngoái Giang Quỳ chiến thắng trong Cuộc Chiến Chư Thần sao? Nàng lúc đó còn chưa là ca sĩ tuyến một nhưng đã có kỹ xảo ca hát đồng cấp với ca vương ca hậu, chỉ thiếu danh tiếng và số liệu phụ trợ mà thôi!”

Với quy tắc của Ca Sĩ Giấu Mặt, trừ phi là ca sĩ đó có giọng hát quá mức dễ nhận ra, nếu không chắc chắn sẽ khiến khán giả đi từ bất ngờ này sang ngạc nhiên khác.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị!

“Hơn nữa, theo cách nói của ekip thực hiện chương trình, giám khảo mỗi vòng sẽ có sự thay đổi nhưng đều đảm bảo mỗi lần đều có khúc phụ trấn giữ. Các ca sĩ che mặt đứng hát trước mặt khúc phụ còn có thể được nghe khúc phụ đánh giá nhận xét.”

“Chậc chậc…”

“Trên đài có ca vương ca hậu, dưới đài có khúc phụ, chuyên nghiệp và thú vị đều có đủ cả, ta không nghĩ ra lý do nào để không xem chương trình này!”

“Còn một điều nữa, tổ sản xuất chương trình có một tay của hiệp hội văn nghệ, nếu ngươi biểu hiện tốt thì sẽ tạo được ấn tượng tốt đẹp trong lòng hiệp hội văn nghệ nha.”

Cũng có không ít chương trình chưa lên sóng đã hot, nhưng hot tới mức như Ca Sĩ Giấu Mặt thì đúng là lần đầu tiên.

...

(Note: Từ chương này mình sẽ chỉnh sửa xưng hô khi Lâm Uyên nói chuyện với người nhà. Người trong gia đình mà ta ta ngươi ngươi nghe hơi khó chịu ạ. ^^)

Nghĩ mãi chuyện này, khi về nhà tâm trạng Lâm Uyên cũng không được tươi tỉnh. Không ai hiểu được lý do, ngay cả em gái Lâm Dao hôm nay cũng chủ động đưa lòng đỏ trứng muối cho Lâm Uyên.

Chương 508: Tìm bác sĩ tâm lý

“Hôm nay anh không muốn ăn.”

Lâm Dao đau lòng nói: “Cho anh mà.”

Lâm Uyên lập tức nhét lòng đỏ trứng muối vào mồm, sau đó ôn hoà xoa đầu em gái: “Để cảm ơn em, anh quyết định nhường lại toàn bộ rau cải của bữa tối cho em ăn hết.”

“Anh nằm mơ đi!” Lâm Dao trợn trừng mắt.

Lâm Huyên ngồi trên ghế sô pha xem tivi, bản tin cũng đang đưa tin về Ca Sĩ Giấu Mặt:

“Chương trình âm nhạc Ca Sĩ Giấu Mặt còn chưa chính thức quay đã được công chúng chú ý, Dương Chung Minh lão sư và một số khúc phụ khác đã công khai tuyên bố sẽ xuất hiện trong chương trình với vai trò giám khảo, bọn họ muốn cống hiến cho nền âm nhạc Lam Tinh…”

“Chương trình này chắc hẳn là rất hay.” Lâm Huyên vui vẻ nói, “Xem ra lại có show hay để xem. Chỉ là không biết mấy ca sĩ ta yêu thích có tham gia không nữa.”

Vừa nói xong, nàng đột nhiên quay đầu nhìn em trai: “Tiểu khúc phụ Tiện Ngư không được mời tham gia sao? Nếu em cũng tham gia Ca Sĩ Giấu Mặt thì chị đây xem càng thấy vui hơn. Chị còn chưa từng thấy em trai mình trên tivi đâu.”

“Em đang cân nhắc.” Lâm Uyên ảo não đáp.

Lâm Huyên gật đầu, lại hỏi: “Sở Cuồng lão sư định khi nào ra mắt sách mới? Để chị thiết kế sẵn bìa cho tác phẩm đó luôn. Nhưng mà chị chỉ hỏi em vậy thôi, đừng có thúc giục Sở Cuồng lão sư đó.”

“Hắn vẫn còn đang viết.”

Trên thực tế từ khi biết đến chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt, Lâm Uyên đã không có tâm tình động đến truyện cổ tích. Hắn đột nhiên hỏi:

“Chị, có phải lúc trước em không có bệnh sợ chụp hình quay phim, thậm chí còn rất thích chụp hình chung với mọi người không?”

Lâm Huyên sửng sốt: “Sợ chụp hình?”

Lâm Uyên gật đầu: “Bây giờ mỗi lần đứng trước ống kính em đều cảm thấy không thoải mái, theo bản năng chỉ muốn tránh né.”

“Sao lại thế được?” Lâm Huyên lo âu nói, “Lúc trước em chụp hình rất tự nhiên mà, hơn nữa khi còn bé giấc mơ của em là trở thành ca sĩ đứng dưới ánh đèn sân khấu, sao bây giờ lại biến thành như vậy? Là vì cổ họng không tốt sao?”

Lâm Uyên im lặng.

Lâm Huyên không màng tới tin tức trên tivi nữa, nàng đứng lên đi tới đi lui. “Chẳng trách lần trước em lại khó chịu như vậy khi bị Dao Dao quay video cảnh em nhổ răng. Chị còn tưởng là vì em sợ mất hình tượng, hoá ra là vì camera khiến em không thoải mái?”

“Lần đó cũng ổn, không quá khó chịu.” Hắn có thể miễn cưỡng tiếp nhận khi người quay phim là Dao Dao.

Lâm Huyên cắn môi nói: “Nhất định là một loại bệnh tâm lý. Chị sẽ tìm bác sĩ tâm lý cho em, đừng quá lo lắng, trước đây em không bị, hẳn là sau này bị chuyện gì đó kích thích nên mới như thế.”

“Bác sĩ tâm lý?” Lâm Uyên ngẫm nghĩ rồi nói, “Thôi để em tự tìm được rồi.”

Lâm Huyên hít sâu một hơi, vẫn còn rất lo lắng. “Người em quen biết chắc chắn là lợi hại rồi, vậy nhớ nhanh chóng tìm bác sĩ tâm lý thích hợp rồi đi khám thử một lần, nếu để lâu e là sẽ bệnh nặng hơn.”

“Vâng.” Lâm Uyên gật đầu, an ủi chị gái. “Cũng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là khi nhìn vào ống kính sẽ cảm thấy mất tự nhiên… Hay là chị thử dùng điện thoại di động quay em xem.”

Lâm Huyên gật đầu, cầm điện thoại lên.

Lâm Uyên đội nón kết và đeo khẩu trang vào, sau đó để mặc cho chị gái quay video, quả nhiên không cảm thấy khó chịu gì nữa.

Che mặt thì không thành vấn đề!

Điều này khiến Lâm Uyên tự tin hơn nhiều. Nhưng theo quy tắc của chương trình, người thua sẽ phải tháo mặt nạ ra, cửa ải này đúng là không thể không đối mặt.

“Phải tìm bác sĩ tâm lý.” Lâm Uyên đã có quyết định trong lòng.

Ngay tối hôm đó, Lâm Uyên liên hệ xin giúp đỡ từ học trưởng Tôn Diệu Hoả.

Tôn Diệu Hoả làm việc rất đáng tin cậy, nhưng khi biết Lâm Uyên cần gặp bác sĩ tâm lý, Tôn Diệu Hoả hốt hoảng hỏi ngay: “Học đệ đang buồn phiền chuyện gì sao?”

“Đúng vậy.”

Tôn Diệu Hoả do dự, hắn vốn muốn hỏi thăm Lâm Uyên nhưng lại cảm thấy nếu phải tìm tới bác sĩ tâm lý thì đó hẳn là chuyện hắn không giúp được, bèn nghiêm túc nói:

“Không thành vấn đề!”

Có trời mới biết Tôn Diệu Hoả nghiêm túc đến cỡ nào. Khi học hát bài hát mới hắn cũng không nghiêm túc đến vậy.

Rốt cuộc Tôn Diệu Hoả cũng tìm được một vị bác sĩ thích hợp với Lâm Uyên.

“Bác sĩ tâm lý này có danh tiếng rất tốt, là người chuyên nghiệp nhất ở Yến tỉnh. Ngoài ra nàng cũng sẽ tuyệt đối giữ bí mật thông tin của khách hàng, ngay cả ta cũng không moi được một chữ nào.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì chứ.” Tôn Diệu Hoả nghiêm túc đáp, “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giúp học đệ giải quyết khúc mắc trong lòng. Thực ra trước đây ta cũng từng đi gặp bác sĩ tâm lý vì một số phiền não trong giới âm nhạc. Ta đã mời nàng tới Tần tỉnh, vấn đề chi phí cứ để ta xử lý, học đệ chỉ cần đến gặp nàng một lần là được, hoặc gọi nàng đến gặp học đệ…”

“Ta sẽ đến đó.”

“Được.”

Sáng hôm sau, Tôn Diệu Hoả lái xe tới đón Lâm Uyên, chở hắn đến một khách sạn cao cấp.

“Nàng đang ở nơi này, nhưng nàng không biết thân phận của học đệ. Học đệ lên trò chuyện với nàng đi, ta ở đây chờ.”

“Được rồi.”

Lâm Uyên xuống xe, đi vào khách sạn và lên phòng đã hẹn trước. Hắn cảm thấy hơi căng thẳng, có một số bí mật không cách nào nói ra miệng, dù đối phương là bác sĩ tâm lý cũng không thể giãi bày. Dưới tình huống như vậy, vị bác sĩ này thật sự có thể chữa bệnh cho hắn được sao?

Cốc cốc cốc. Lâm Uyên vừa gõ cửa vừa lo lắng.

Người ra mở cửa là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, ngoại hình rất xinh đẹp. Thấy Lâm Uyên, ánh mắt nàng không hề thay đổi mà chỉ ôn hoà cười một tiếng: “Ngươi chính là vị khách đã hẹn trước? Xin mời vào.”

Người này không gọi hắn là bệnh nhân. Lâm Uyên đột nhiên buồn cười nghĩ.

Vào trong phòng, nàng mời Lâm Uyên ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ngồi đối diện hắn.

“Trên bàn có các loại thức uống, ngươi thích uống gì thì mời nói để ta chuẩn bị. Rèm cửa sổ không mở nên phòng hơi tối, nếu ngươi thấy ngại ta sẽ mở đèn.”

Chương 509: Bóng ma tâm lý

“Không cần đâu.”

Lâm Uyên không làm phiền nàng, tự mình pha trà, mà nàng cũng giới thiệu bản thân một cách tự nhiên: “Ta tên là Lâm Lỵ. Ngươi có thể gọi ta là bác sĩ Lâm, đương nhiên gọi Lâm tỷ cũng không sao.”

“Vâng.”

Lâm Uyên gật đầu, uống một ngụm trà để bớt căng thẳng, sau đó mở miệng nói: “Ta tên Lâm Uyên, là một nhạc sĩ đã từng sáng tác vài ca khúc.”

“Thật là trùng hợp.” Lâm Lỵ cười nói: “Chúng ta là người một nhà nha. Ta có quen biết với giới văn nghệ, ngươi không phải là nhạc sĩ đầu tiên ta gặp. Có tiện cho ta nghe thử vài tác phẩm của ngươi không? Tác phẩm mà ngươi cho là có tính đại biểu nhất ấy.”

Lâm Uyên thành thật nói: “Ta là Tiện Ngư.”

Lâm Lỵ khựng lại mấy giây, sau đó mới chậm rãi nói: “Vậy ta không cần nghe ở đây, bởi vì ta đã nghe hết toàn bộ tác phẩm của ngươi rồi. Ngươi đang gặp khúc mắc gì? Có thể nói ra hoặc là viết vào giấy cũng được.”

Lâm Uyên cảm thấy hơi bất ngờ.

Hắn nhớ khi Kim Mộc biết mình là Tiện Ngư đã rất khiếp sợ, mà vị Lâm Lỵ trước mặt đây lại vô cùng bình tĩnh. Đương nhiên Lâm Uyên cũng không cảm thấy việc này có gì phải khiếp sợ.

“Không cần viết ra, ta có thể nói luôn bây giờ. Ta không hiểu vì sao khi mình nhìn vào gương lại cảm thấy sợ hãi.”

“Cảm thấy sợ hãi?”

“Ta sợ ống kính.”

“Kể cả tự quay sao?”

Lâm Uyên gật đầu. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng tự quay mình, ít nhất là sau khi đến thế giới này, hắn chưa bao giờ selfie. “Nếu đối phương là người quen thì cảm giác đó sẽ giảm bớt, hoặc khi đeo mặt nạ lên sẽ không thành vấn đề.”

“Vậy à…” Lâm Lỵ cười nói, “Có một loại bệnh tâm lý tên là chứng sợ hãi ống kính, không biết ngươi có từng nghe nói tới chưa? Những người gặp phải hội chứng này thường là người cực kỳ tự ti về ngoại hình của bản thân, rõ ràng ngươi không thuộc nhóm này. Ta còn chưa từng gặp vị khách nào đẹp trai như ngươi đâu, dù là trong giới giải trí ngươi cũng thuộc nhóm những người đẹp trai hạng nhất.”

Lâm Uyên im lặng.

Lâm Lỵ tiếp tục nói: “Hẳn là ngươi đã nghe những lời khen này tới nhàm tai rồi, nhưng ý ta muốn nói là sẽ không có người cảm thấy tự ti về bản thân khi có ngoại hình quá đẹp trai, trừ phi ngươi đã từng làm phẫu thuật thẩm mỹ.”

“Ta không có.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Lâm Lỵ bẻ gập một ngón tay xuống. “Lại loại trừ thêm một trường hợp nữa. Như vậy, ngươi có thấy phiền lòng khi người khác chú ý tới ngoại hình của ngươi không? Dù là người cùng giới hay khác giới…”

“Không có.”

“Được rồi.” Hàng chân mày của Lâm Lỵ hơi nhíu lại. “Nếu nguyên nhân này cũng không phải, vậy chúng ta cùng tưởng tượng phi thực tế một chút, có bao giờ trong một khoảnh khắc nào đó, ngươi cảm thấy mình không phải là chính mình?”

Lâm Uyên ngơ ngẩn.

Ta không phải là ta?

Tuy Lâm Uyên không trả lời nhưng phản ứng của hắn đã chứng tỏ có gì đó không ổn. Trong mắt Lâm Lỵ loé lên một tia kinh ngạc rồi biến mất, sau đó nàng nhanh chóng nói:

“Đừng vội trả lời câu hỏi đó, nghe thử câu hỏi tiếp theo của ta đã. Ngươi có từng xuất hiện ảo tưởng rằng mình có một cuộc đời khác không?”

“Có.” Lâm Uyên đáp.

Lâm Lỵ rót thêm trà cho Lâm Uyên. “Mỗi người trong chúng ta đều có những ảo tưởng của riêng mình. Nếu ta không làm bác sĩ tâm lý, ta nghĩ bây giờ mình đang trong lớp học và dạy dỗ bọn trẻ…”

“Hôm nay là Chủ Nhật.” Lâm Uyên nghiêm túc nhắc nhở.

Lâm Lỵ nghẹn lại, sau đó bật cười: “Vấn đề của ngươi có hơi khó giải quyết nhưng không tính là nghiêm trọng. Hãy thử nghe kết luận của ta. Có lẽ ngươi có một nhân cách khác tồn tại, nhân cách này bị kích thích hay vì nguyên nhân gì đó mà biến mất, nhưng hậu quả của nó vẫn để lại trong nội tâm ngươi một lỗ hổng.”

Lâm Uyên: “...”

Kiếp trước có tính là nhân cách khác không?

Hắn quyết định nói rõ ràng hơn một chút, vị bác sĩ này khiến hắn cảm thấy đáng tin cậy: “Ta từng có một đoạn quá khứ, nhưng lại quên mất nó, trạng thái này giống như bị mất trí nhớ…”

“Vậy ngươi có thật sự từng trải qua đoạn quá khứ đó không?”

“Xét về khoa học thì không.”

“Ta là một người theo chủ nghĩa khoa học. Tuy trong mắt mọi người tâm lý học là điều rất thần bí nhưng nó sẽ không vượt ra khỏi phạm vi của khoa học. Giải thích hợp lý mà ta nghĩ tới chính là, ngươi quên mất một đoạn quá khứ mà trong đó ngươi cảm thấy mình rất khó coi, ta suy đoán ngươi từng ảo tưởng mình bị huỷ dung.”

Đầu óc Lâm Uyên đột nhiên run lên, dường như có một mảnh vụn ký ức vừa loé qua. Biểu tình trên mặt hắn trở nên đau khổ, hắn gật đầu nói:

“Hình như ta từng có một giấc mơ, ta mơ thấy mình là một người rất được người khác yêu thích, sau đó tất cả mọi người nhìn thấy gương mặt ta bị huỷ hoại. Bọn họ nói sẽ vĩnh viễn không rời bỏ ta, nhưng từng người từng người lại rời đi, cho đến một ngày bên ta không còn ai cả.”

“Là fan sao?”

“Chắc vậy.”

“Tuy ta không hiểu vì sao ngươi lại mơ thấy giấc mơ này, có lẽ vì ngươi quá đẹp trai nên vật cực tất phản, nhưng ta có thể báo cho ngươi biết một tin vui: chính giấc mơ này đã khiến ngươi có bóng ma tâm lý. Đây là chuyện không phải cứ uống thuốc là giải quyết được, ngươi có từng gặp phải tình trạng không kiểm soát được bản thân không?”

“Quả thật chưa từng.”

“Vậy thì thử đi.” Lâm Lỵ đột nhiên nghiêng người ra sau, vung tay mở rèm cửa ra để ánh sáng ập vào cả căn phòng. “Thử bước ra khỏi bóng tối, nghênh đón nhân sinh mới của ngươi. Quá khứ trong giấc mộng đã quá xa xôi không thể chạm tới, vết thương của ngươi cần chính ngươi tự tay vá lại.”

“Ta hiểu rồi.”

Lâm Uyên đứng lên nói cảm ơn.

Vừa rời khỏi căn phòng, Lâm Uyên gọi Hệ thống ra: “Ta vẫn luôn cho rằng ngươi che giấu ký ức của ta, hoá ra sự thật là ta chủ động muốn quên đi. Ta vẫn không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng ta biết mình nên đối mặt với ống kính như thế nào rồi…”

Lâm Uyên đi xuống lầu. Tôn Diệu Hoả đang đợi ở chỗ cũ.

Chương 510: Lan Lăng Vương

Hắn đứng từ xa nhìn về phía thân ảnh cao gầy của Lâm Uyên, người thanh niên dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng chói mắt, Tôn Diệu Hoả đột nhiên sinh ra một cảm giác không chân thực:

Học đệ sẽ toả sáng sao?

Mà ở trên lầu, Lâm Lỵ đứng bên cửa sổ nhìn xuống Lâm Uyên, khoé miệng khẽ cong lên. Người bình thường vĩnh viễn không thể hiểu được đầu óc của các nghệ thuật gia, nhưng cũng chính vì thế mà bọn hắn mới có thể toả sáng lấp lánh trong thế giới này.

...

Lâm Uyên vẫn không cách nào thản nhiên đối mặt với ống kính, nhưng hắn đã biết được mấu chốt vấn đề, nếu đó chỉ là một bóng ma trong lòng, vậy chủ động vượt qua là được. Đợi đến thời khắc bị bóc mặt nạ trong chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt, hắn sẽ dùng thân phận Tiện Ngư để nghênh đón ánh mắt của cả thế giới.

Ảnh Tử không được.

Sở Cuồng không được.

Nhưng thân phận Tiện Ngư vốn đã bước nửa bước ra ngoài ánh sáng. Người trong công ty và người thân bên cạnh đều biết Lâm Uyên chính là Tiện Ngư, đây có thể xem là bản tôn chứ không phải bí danh.

“Học đệ, ngươi ổn chứ?”

“Ta ổn rồi.” Lâm Uyên ngồi vào vị trí phó lái, mỉm cười đáp.

Tôn Diệu Hoả nhìn thấy nụ cười của Lâm Uyên, cũng mỉm cười theo. Hắn cảm thấy nụ cười của học đệ đẹp hơn trước rất nhiều, sau đó vui vẻ đạp chân ga chở Lâm Uyên về công ty.

Bộ soạn nhạc trên tầng chín.

Lâm Uyên gọi Cố Đông tới: “Bên Ca Sĩ Giấu Mặt có mời ta tham gia phải không? Trả lời bọn hắn, nói là ta đồng ý. Mặt nạ không cần làm giúp, ta tự tìm người chế tác là được.”

“Mặt nạ?” Cố Đông ngẩn người rồi cười nói, “Lâm đại biểu chắc hiểu lầm quy tắc của chương trình rồi. Trong Ca Sĩ Giấu Mặt, chỉ có ca sĩ mới phải che mặt thôi, giám khảo thì không cần. Công ty cũng đã cân nhắc đến việc ngài không thích lộ mặt rồi, không ngờ lần này ngài lại đồng ý…”

“Ta đang nói là,” Lâm Uyên cẩn thận nói từng chữ, “Ta dùng thân phận ca sĩ tham gia Ca Sĩ Giấu Mặt, không phải làm giám khảo.”

Cố Đông choáng váng. Nàng tưởng như mình nghe lầm: “Ca sĩ?”

Lâm Uyên gật đầu: “Chắc ngươi không biết, thật ra ca sĩ mới là nghề nghiệp ban đầu của ta, chỉ là sau đó vì một số nguyên nhân nên ta bắt đầu sáng tác nhạc.”

“Thật sao?” Cố Đông kinh ngạc nói.

Triệu Giác muốn bảo vệ sự riêng tư của Lâm Uyên nên chưa từng tiết lộ chuyện Lâm Uyên là ca sĩ chuyển sang làm nhạc sĩ. Việc này chỉ có lãnh đạo cao tầng trong công ty mới biết, nhưng vì địa vị của Tiện Ngư trong công ty nên không ai đi tiết lộ chuyện này.

“Đương nhiên không thành vấn đề!” Cố Đông cười nói, “Ta đi báo cho công ty…”

Lâm Uyên dặn: “Trước đừng nói vội. Ngươi đại biểu cho cá nhân ta liên hệ với tổ sản xuất chương trình là được. Chờ khi ta tháo mặt nạ thì công ty sẽ biết thôi.”

Lâm Uyên vẫn không thích bị chú ý quá mức. Hắn sẽ cố gắng vượt qua bóng ma tâm lý, nhưng việc gì cũng cần có thời gian.

“Được!”

Cố Đông gật đầu, nàng chỉ cho là Lâm Uyên đang muốn chơi đùa làm ca sĩ một lần cho vui mà thôi. “Nghe nói không chỉ có mình ngài mà rất nhiều người không phải ca sĩ cũng có hứng thú với chương trình này. Vậy ngài định làm mặt nạ gì?”

“Ngươi có từng nghe nói tới Lan Lăng Vương không?”

Cố Đông lại sửng sốt: “Ta ít đọc sách…”

“Đây không phải vấn đề của ngươi.” Lâm Uyên nói, “Đại khái là không có ai từng nghe câu chuyện về Lan Lăng Vương và chiếc mặt nạ của hắn cả.”

Lan Lăng Vương tên thật là Cao Trường Cung, là một trong tứ đại mỹ nam thời cổ. Người trên Lam Tinh không biết tới hắn cũng là việc đương nhiên. Thậm chí trong cả chính sử trên địa cầu cũng không ghi chép về việc Lan Lăng Vương đeo mặt nạ, chỉ nói hắn che mặt rất kín.

Cố Đông tò mò hỏi: “Có thể kể cho ta nghe được không?”

Lâm Uyên gật đầu, chuyện này chẳng có gì khó khăn. “Ngươi cứ xem như ta bịa ra câu chuyện này đi. Lan Lăng Vương là một vị tướng quân vô cùng lợi hại thời cổ đại, nhưng hắn lại có một gương mặt cực kỳ anh tuấn…”

“Một vị tướng quân rất đẹp trai?” Hai mắt Cố Đông sáng lên.

Lâm Uyên tiếp tục nói: “Đối với một vị tướng quân chém giết trên chiến trường đẫm máu, tướng mạo tuấn mỹ không phải là chuyện tốt, thậm chí còn có thể vì thế mà bị quân địch nhạo báng là tiểu bạch kiểm, làm giảm sĩ khí quân mình. Thế nên Lan Lăng Vương chế tạo ra một chiếc mặt nạ cực kỳ kinh khủng dữ tợn, giống hệt như ác quỷ tu la trong địa ngục.”

“Quào…” Cố Đông nói, “Xịn thật!”

Lâm Uyên chả hiểu xịn ở chỗ nào, bèn bất đắc dĩ nói tiếp, “Ta cần một chiếc mặt nạ giống như vậy.”

Lâm Uyên không so sánh mình với Lan Lăng Vương, cũng không phải đang nhấn mạnh mình đẹp trai cỡ nào. Hắn chọn mặt nạ ác quỷ tu la là vì hắn thích một bài hát, tên nó là Lan Lăng Vương Nhập Trận Khúc.

Lan Lăng Vương sẽ là thân phận của hắn khi đeo mặt nạ.

“Vậy trông nó như thế nào?”

“Giống thế này…”

Lâm Uyên lấy giấy bút ra, tiện tay vẽ một bức tranh. Năng lực hội hoạ cấp đại sư khiến hắn vẽ ra hình tượng của mặt nạ quỷ tu la không chút khó khăn.

Soạt soạt soạt, thế là xong.

Hắn từng vẽ cảnh tu la địa ngục, nhưng Lâm Uyên cũng có thẩm mỹ của mình, hắn sẽ không vẽ giống hoàn toàn mặt nạ của Lan Lăng Vương ở địa cầu, hình dạng này quá mức ghê rợn không phù hợp thẩm mỹ của hắn.

Bởi vì rating của Ca Sĩ Giấu Mặt sẽ rất cao, Lâm Uyên không có ý định doạ khóc các bé thiếu niên nhi đồng.

“Cho ta xem thử…” Cố Đông đi tới nhìn vào tờ giấy, sau đó trừng to mắt hô lên. “Thật là đẹp trai!”

“Đẹp trai hả?” Lâm Uyên hơi ngập ngừng, sau đó tiện tay vẽ thêm mấy nét bút. “Vầy thì sao?”

“Vẫn rất đẹp trai!”

“Hừm…” Lâm Uyên nhìn lại bức tranh, sau đó chỉnh sửa thêm mấy nét. “Thế nào?”

“Vẫn ngầu vô cùng!”

“Không cảm thấy dữ tợn sao?”

“Có!” Lâm Uyên còn chưa kịp vui, nàng đã bồi thêm một câu. “Cực kỳ tà mị luôn!”

Lâm Uyên: “? ? ?”

Cái từ này không nên xuất hiện trong bộ truyện này nha!

“Nói sao nhỉ, chiếc mặt nạ này dù khiến ta cảm thấy dữ tợn nhưng vẫn có một loại mỹ cảm tuyệt vời, trông rất nghệ thuật…”

“Được rồi, cứ như vậy đi. Làm thành màu bạc.”

Chương 511: Phần thưởng lớn

Mặt nạ này là dùng để che mặt nhưng vẫn lộ ra phần miệng để thuận tiện ca hát, đại khái là che ba phần tư gương mặt.

“Tuyệt!” Hai mắt Cố Đông sáng rỡ. “Lâm đại biểu vẽ đẹp quá đi, chiếc mặt nạ này chắc chắn sẽ hot lắm. Nói không chừng trên mạng cũng sẽ có rất nhiều người muốn làm ra một cái y như thế!”

Lâm Uyên gật đầu: “Chịu trả tiền bản quyền là được.”

Cố Đông bật cười: “Nhưng như vậy cũng không quá khoa trương. Hai ngày nay ta nhận được tin tức có ca sĩ còn chế ra một bộ kỵ sĩ áo giáp đen, có người thì làm trang phục thần tiên gì đó, đủ loại quần áo cổ quái gây chú ý. Nếu ngài đeo chiếc mặt nạ này vậy lấy nghệ danh là Lan Lăng Vương đi…”

“Được.”

Tên gọi không thành vấn đề, nhưng cân nhắc tới bài hát Lan Lăng Vương Nhập Trận Khúc sẽ ra mắt sắp tới, quả thật Lâm Uyên nên dùng cái tên này.

“Ngoài ra…” Cố Đông hí hửng nói, “Nếu đã có mặt nạ, vậy ngài vẽ khôi giáp luôn đi?”

“Quá nặng nề.”

Lâm Uyên lại cầm bút lên vẽ một bức tranh khác. Cố Đông lập tức giơ ngón tay cái lên: “Áo khoác này quá có phong phạm tướng quân!”

“Được rồi.” Lâm Uyên nói, “Ngươi cầm hai bức tranh này đi chế tác đi, ta sẽ thanh toán tiền.”

“Vâng.” Cố Đông tặc lưỡi nói, “Với hình tượng thế này thì không bỏ ra mấy chục ngàn đồng, e là không tạo ra được hiệu quả như mong đợi.”

Lâm Uyên: “...”

Đừng có phá hỏng hình tượng Lan Lăng Vương của ta đó!

Cổ họng Lâm Uyên còn chưa khôi phục, theo lý thuyết thì không thể tham gia Ca Sĩ Giấu Mặt. Lâm Uyên vốn cũng cho là như thế, còn định nhanh chóng ra mắt mấy quyển tiểu thuyết và bản nhạc để điểm danh vọng đột phá hàng triệu.

Nhưng hắn lại quên mất một chuyện, lại có một bức tường văn hoá mới bị đập nát!

Giống như lần trước khi người Sở tỉnh gia nhập tạo thành ảnh hưởng lớn, người Yến tỉnh cũng bắt đầu hấp thu văn hoá Tần Tề Sở với quy mô lớn. Tác phẩm của ba bí danh đều được công chúng đón nhận, từ đó điểm danh vọng tăng lên không ngừng.

Đến ngày 15 tháng 1.

Bộ cổ tích dài Shuke Và Beita còn chưa viết xong thì điểm danh vọng văn học của Lâm Uyên đã vượt qua con số 1 triệu, hơn nữa gần như đều là do người Yến tỉnh cung cấp khiến hắn cảm thấy như có bánh từ trên trời rơi xuống.

Trong quá trình này, người Yến tỉnh đã dần quen thuộc với thế giới tiểu thuyết của Sở Cuồng, trang mạng xã hội trên Bộ Lạc của Sở Cuồng cũng tăng rất nhiều follows.

Qua ngày hôm sau, điểm danh vọng âm nhạc cũng đột phá con số 1 triệu, tốc độ này không chậm hơn mảng văn học là bao.

Khi âm nhạc và văn học đồng thời đạt mốc 1 triệu điểm, Lâm Uyên mỉm cười cùng lúc với tiếng thông báo của Hệ thống.

[Ting toong, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ “thân thể là tiền vốn để làm cách mạng”, ký chủ sẽ có một thân thể khoẻ mạnh không bệnh tật và sống đến năm ba mươi tuổi.]

[Ting toong, mời ký chủ xác nhận hoàn cảnh xung quanh. Tiếp theo Hệ thống sẽ tiến hành sửa đổi thân thể cho ký chủ. Quá trình này kéo dài nửa giờ, nên thực hiện trong môi trường không có người quấy rầy, nếu không sẽ bị cắt ngang tạm thời. Xin hỏi ký chủ có tiến hành sửa đổi ngay bây giờ không?]

Nhịp tim Lâm Uyên tăng nhanh.

Ước mơ mà hắn tha thiết muốn có nay đột nhiên hoàn thành nên giờ phút này bỗng thấy khẩn trương. Lúc này hắn đang ở trong phòng ngủ, bèn đứng dậy khoá cửa phòng rồi trở về nằm lên giường, nói khẽ:

“Bắt đầu đi.”

Nói xong câu đó, Lâm Uyên cảm thấy mí mắt nằng nặng, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại ngủ say một giấc, không cảm thấy gì đặc biệt, chỉ thấy rất yên bình, quên đi mọi thứ xung quanh.

Nửa tiếng sau, Lâm Uyên đột nhiên mở mắt ra.

Thế giới bỗng trở nên khác biệt. Lâm Uyên có thể cảm nhận được rõ ràng thị lực của mình tốt hơn trước, đương nhiên vẫn nằm trong phạm vi hợp lý của nhân loại.

Hắn bước xuống giường đi tới đi lui, cảm giác trong thân thể ngập tràn sức mạnh, bước chân kiên định có lực, không còn vẻ mơ màng ngái ngủ của người mới ngủ dậy.

“Hình như còn có chút cơ bắp?”

Lâm Uyên kiểm tra cơ thể mình. Tuy không quá rõ ràng nhưng nếu dùng tay chạm vào sẽ nhận ra bụng chắc nịch hơn, bắp chân bắp tay cũng cứng cáp hơn trước nhiều, nhịp tim đập rất đều đặn không nhanh không chậm.

Lâm Uyên đột nhiên hô lên: “Siêu nhân biến hình!”

Căn phòng trống rỗng không có gì xảy ra, cuối cùng Lâm Uyên cũng hiểu được, Hệ thống nói thân thể khoẻ mạnh quả thật chỉ là một thân thể khoẻ mạnh mà thôi.

“Còn cổ họng thì sao đây?”

Lâm Uyên thử luyện giọng, lúc trước khi hát âm quá cao hắn sẽ bị đau họng, sau đó giọng nói sẽ trở nên khàn khàn. Nhưng hôm nay hắn hát thử nốt cao mà cổ họng hoàn toàn bình thường không có bệnh tật gì.

Hắn đã có thể ca hát như trước đây rồi!

Tuy không thể biến thân thành siêu nhân khiến Lâm Uyên hơi thất vọng nhưng thân thể hiện tại cũng đủ để hắn hài lòng. Mấu chốt nhất là giọng hát của hắn đã trở lại.

“Cải tạo thân thể thành công.” Hệ thống lại thông báo, “Thân thể ký chủ chưa bao giờ khoẻ mạnh như lúc này, đạt tới tiêu chuẩn của một vận động viên, giọng hát khôi phục lại như trước khi bị bệnh.”

Lâm Uyên vui vẻ hát các ca khúc hắn từng sáng tác, từ đó cũng hiểu được trình độ ca hát của mình đến đâu. Đúng lúc này Hệ thống lại thông báo:

[Ting toong, chúc mừng ký chủ đạt 1 triệu điểm danh vọng văn học, thu hoạch được phần thưởng “giọng ca kỳ bí”. Ký chủ không chỉ có thể hát như trước mà còn có thêm một âm vực giọng nữ, từ nay hát nhạc tông nam hay tông nữ đều không cần e ngại.]

[Ting toong, chúc mừng ký chủ đạt 1 triệu điểm danh vọng âm nhạc, thu hoạch được một rương vàng. Ký chủ không thể mở bảo rương này, chờ đến khi ký chủ kích hoạt được đầu mối then chốt nó mới tự động mở.]

Giọng nữ?

Lâm Uyên ngây ngẩn cả người. Hắn theo bản năng dùng giọng nữ hát thử bài Cá Lớn, âm thanh vừa phát ra đã khiến chính hắn cũng phải giật mình.

“Ta biến thành máy biến đổi âm thanh rồi?”

Chương 512: Thiên phú ca hát cực tốt

Năng lực này quá kinh khủng! Nếu không nhìn mặt, người khác nghe được giọng nữ của Lâm Uyên sẽ cho rằng hắn là một cô gái, hơn nữa giọng nữ của hắn rất hay, đối phương sẽ theo bản năng liên tưởng đến một đại mỹ nhân!

Điều này tương đương với việc Lâm Uyên có nhiều hơn các ca sĩ khác một bộ thanh quản, đối với ca sĩ thì đây là thứ có giá trị cao vô cùng, không hổ là phần thưởng lớn! Về phần rương vàng thì Lâm Uyên cũng rất mong đợi, nhưng tạm thời chưa có cách nào mở ra, hẳn là phần thưởng cũng sẽ không kém.

“Không ngờ chẳng những ta có được thân thể khoẻ mạnh, khôi phục giọng hát mà còn thu được dây thanh quản để hát giọng nữ. Tuy là một số nam ca sĩ cũng có kỹ năng giả giọng nữ nhưng giọng nữ của ta chắc chắn thuộc loại tự nhiên nhất.”

Sau khi cổ họng khôi phục, chuyện đầu tiên nên làm là gì?

Ca hát!

Lâm Uyên mở điện thoại ra, bật nhạc beat lên hát nghêu ngao suốt mấy tiếng đồng hồ! Hắn chơi đùa hai chất giọng đến thuần thục, tự mình hát song ca nam nữ cũng không gặp chút khó khăn nào.

“Đúng rồi.” Lâm Uyên đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội gọi Hệ thống ra hỏi: “Có phải sau này ta sẽ không bị bệnh vặt nữa không?”

Hệ thống đáp: “Ký chủ vui lòng đừng quên ngươi cũng là con người. Cái gọi là không bệnh tật chẳng qua là không có những bệnh nặng như ung thư, tai biến… còn các loại cảm mạo nóng sốt thông thường không nằm trong phạm vi bảo vệ của Hệ thống. Nếu ký chủ không biết thương tiếc thân thể mình thì Hệ thống cũng hết cách nha.”

Lâm Uyên bĩu môi.

Con hàng này toàn là quảng cáo ba xạo, hắn còn tưởng không bệnh tật thì có thể tha hồ ca hát không sợ khan tiếng cơ đấy.

Đương nhiên, việc Lâm Uyên ca hát liên tục mấy tiếng đồng hồ không chỉ vì muốn phát tiết đam mê ca hát nhiều năm mà còn muốn kiểm nghiệm chất giọng của mình.

Kết luận của Lâm Uyên là: thiên phú ca hát của mình tốt cực kỳ.

âm vực tương đối rộng, có thể hát được rất nhiều thể loại nhạc. Lâm Uyên hát âm trung tốt nhất, âm cao có thể phát huy ổn định, âm trầm thì chỉ ở mức bình thường, đương nhiên bình thường ở đây là so với ca sĩ, không phải người bình thường.

Giọng nữ cũng giống vậy.

Chẳng hạn như bài Cá Lớn, dù Lâm Uyên cũng có giọng nữ nhưng không hát tốt được như Giang Quỳ, miễn cưỡng cũng lên được âm cao cỡ đó nhưng lại không êm tai.

Nhưng nếu để Lâm Uyên hát Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu thì không thành vấn đề. Bởi vì bài hát này không có nhiều cao âm mà chủ yếu phải vận dụng âm sắc linh hoạt, điều này thì giọng nữ của Lâm Uyên có thể hoàn thành tốt.

Với cơ sở tốt như vậy, Lâm Uyên có thể rèn luyện để giọng hát của mình trở nên tuyệt vời hơn. Chỉ tiếc mấy năm nay hắn không hát được nên trình độ ca hát không hề tăng lên, kỹ năng còn dừng lại ở thời điểm mới vào năm nhất đại học.

Dựa vào thiên phú của hắn có thể kiếm cơm bằng nghề ca sĩ, nhưng sẽ không giúp hắn thắng được các vị ca sĩ đỉnh cấp trong chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt.

Hình dung rõ ràng đơn giản nhất chính là, trình độ ca hát của Lâm Uyên bây giờ hẳn là ca sĩ hạng hai.

Đừng cho rằng như thế là thấp. Vừa đậu vào đại học nghệ thuật, chưa được rèn luyện gì đã có thực lực của ca sĩ tuyến hai thì chính là thiên phú dị bẩm!

Không ai tài giỏi mà không cần rèn luyện, rất nhiều ca sĩ lúc mới vào nghề đều lẹt đẹt ở tuyến mười tám, dựa vào nỗ lực ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm mới có thể tiến bộ không ngừng.

“Ta cũng phải chăm chỉ rèn luyện.”

Lâm Uyên lâm vào trầm tư. Giọng trầm là điểm yếu của hắn, mà cái này gần như không thể rèn luyện được.

Bởi vì giọng trầm phụ thuộc vào thanh quản, mà đó là thứ cố định không thể cải thiện. Nói cách khác, giọng trầm là thứ trời sinh sao để vậy, là tiền vốn cách mạng, có luyện cỡ nào đi nữa cũng rất khó có thể cải thiện.

So với giọng trầm, giọng cao có nhiều không gian để tiến bộ hơn. Dù là nam hay nữ thì đều có thể tập luyện hát cao âm, trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, một người không hát được nốt cao cũng có thể cải thiện rất nhiều.

Cho nên đám ca sĩ có âm vực rộng là dễ hát nhất. Cao âm thì người ta không cao bằng hắn, mà tông thấp thì không thấp được như hắn.

Còn đang nghĩ ngợi, dưới lầu truyền đến tiếng mẹ gọi ăn cơm. Lâm Uyên dạ một tiếng, bình ổn lại tâm tình kích động rồi đi xuống cầu thang.

Còn cách tầng trệt sáu bậc thang, Lâm Uyên đột nhiên tung người nhảy một cú, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đất.

“Em điên rồi hả?” Lâm Huyên vừa hay đi ngang, trợn mắt mắng Lâm Uyên rồi lo lắng hỏi: “Không bị thương chứ?”

“Không sao.” Thân thể khoẻ mạnh thì sức bật và độ thăng bằng cũng tốt hơn trước nhiều. Lâm Uyên chỉ cảm thấy mình làm được, thế là nhảy thử. Hẳn là sau khi Người Nhện biến dị cũng có tâm tình giống hắn lúc này.

“Lần sau đừng có làm ẩu như vậy, em biết sức khoẻ của mình không tốt mà.” Chị gái la rầy mấy câu. “Vừa nãy chị nghe phòng em có tiếng hát, là em hát sao?”

“Vâng.”

Lâm Huyên cau mày: “Cổ họng của em đâu hát được lâu như vậy…”

Lâm Uyên vội nói: “Có lẽ em khỏi bệnh rồi, thanh quản đã khôi phục lại như trước.”

“Thật sao?” Lâm Huyên vui vẻ cười lên, “Xem ra đúng là em đã khoẻ hẳn rồi, vừa rồi cao như vậy cũng dám nhảy xuống. Vậy sau này em có thể ca hát một chút rồi, đó chính là ước mơ của em mà. Nhưng cũng phải biết lượng sức mà làm, biết không? Hành động vừa rồi là quá sức đó.”

“Em biết rồi.”

“Ừm, em gặp bác sĩ tâm lý chưa?” Nàng hỏi tới chuyện Lâm Uyên sợ ống kính.

“Đã ổn rồi chị.”

“Thật chứ?”

“Đó không còn là vấn đề nữa.” Tuy chưa giải quyết xong nhưng Lâm Uyên đã tìm được căn nguyên, tiếp theo hắn chỉ cần vượt qua được bóng ma trong lòng, không cần phải khiến gia đình lo lắng thêm về việc này nữa.

“Ăn cơm thôi.” Lâm Huyên thở phào một tiếng, vỗ nhẹ lên cánh tay Lâm Uyên.

Cơm nước xong.

Trước khi về phòng, Lâm Uyên đột nhiên nói: “Đợi thêm vài ngày nữa em sẽ gửi Shuke Và Beita cho chị.”

Chương 513: Tần Yến chi tranh

Chị gái vui vẻ nói: “Sở Cuồng sắp viết xong rồi?”

Lâm Uyên gật đầu, hắn quyết định hoàn thành cho xong Shuke Và Beita để dành thời gian chuẩn bị cho Ca Sĩ Giấu Mặt.

“Quá tốt rồi!”

Lâm Huyên vui vẻ vô cùng. Cứ để cho đám người Thuỷ Châu Nhu và Trương Dương đánh nhau vỡ đầu đi, nàng chỉ việc tiếp tục đăng truyện cổ tích ngắn của Sở Cuồng là được, điểm thành tích sẽ không ngừng tăng lên nha!

...

Gần đây giới viết truyện cổ tích dài khá là náo nhiệt.

Bởi vì sau khi Viện Viện lão sư thông báo sẽ ra mắt tác phẩm mới, ba ngày sau nàng nhận được lời mời văn đấu đến từ một danh gia Yến tỉnh —— A Hổ lão sư!

A Hổ là ai?

Nếu nói Viện Viện lão sư viết ra Ba Chú Heo Con và trở thành tuổi thơ của rất nhiều thiếu nhi tại Tần tỉnh, vậy truyện cổ tích Tiểu Lý Ngư Phiêu Lưu Ký của A Hổ lão sư chính là tuổi thơ của rất nhiều người Yến tỉnh.

Vị trí của bọn hắn trong giới viết cổ tích đều ngang nhau!

Mà điều thú vị là…

Tác phẩm mới sắp ra mắt của A Hổ lão sư cũng sẽ do Ngân Lam Thư Khố phát hành, tên sách là Mèo Con Phiêu Lưu Ký!

Vì sao thú vị à? Bởi vì quá trùng hợp!

Tác phẩm mới của Viện Viện lão sư tên Miêu Tinh Nhân, cả hai vị danh gia cổ tích này đều không hẹn mà cùng lựa chọn “mèo” làm vai chính, ngay cả nhà xuất bản cũng đều là Ngân Lam Thư Khố!

Vì vậy mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc.

Có người cười nói: “Giới truyện cổ tích ngắn của Yến tỉnh bị Sở Cuồng đạp nát dưới chân, bọn hắn nghỉ chơi truyện ngắn mà chuyển qua đấu truyện dài rồi…”

Quả thật gần đây giới truyện cổ tích ngắn Yến tỉnh không còn phát động văn đấu nữa rồi. Bởi vì chẳng có ý nghĩa gì.

Sở Cuồng đại chiến chín vị danh gia, trò hay xuất sắc tới mức này khiến mọi người đều no bụng, bây giờ mấy trận văn đấu lẻ tẻ khác không còn khiến đám người hóng hớt thoả mãn được nữa.

Thậm chí có người còn cho rằng A Hổ lão sư sở dĩ phát động văn đấu với Viện Viện lão sư đều là để lấy lại mặt mũi cho giới cổ tích Yến tỉnh.

Truyện ngắn, chúng ta nhận thua. Trong giới truyện ngắn thì Sở Cuồng là vô địch. Nhưng truyện dài thì Yến tỉnh chúng ta không sợ!

Vừa hay Viện Viện lão sư cũng là người Tần tỉnh như Sở Cuồng, vậy thì việc trả thù càng có ý nghĩa rồi.

Nhưng đa số mọi người vẫn cảm thấy trận văn đấu này chẳng liên quan gì đến việc báo thù.

“Cho dù A Hổ thắng văn đấu thì cũng chỉ là lấy lại danh dự cho Yến tỉnh mà thôi, trừ phi A Hổ cũng noi theo Sở Cuồng, lấy một địch một đám, ngược đám danh gia cổ tích lên lên xuống xuống một trận…”

Chuyện này đương nhiên không có khả năng.

Sáng tác một bộ truyện cổ tích dài hoàn toàn khác với cổ tích ngắn, có khi lên đến cả triệu chữ chứ chẳng đùa.

“Huống chi ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu.”

Trước tình hình trên, các danh gia cổ tích Tần tỉnh đều đứng về phía Viện Viện lão sư, mà giới cổ tích Yến tỉnh thì đặt hết hy vọng vào A Hổ lão sư.

Đám cư dân mạng cũng bắt đầu tranh luận không ngớt.

“Các ngươi có Sở Cuồng, chúng ta đấu không lại truyện ngắn, nhưng truyện dài thì đừng hòng bắt nạt Yến tỉnh chúng ta!”

“Các ngươi mà đọc Tiểu Lý Ngư Phiêu Lưu Ký sẽ biết A Hổ lão sư lợi hại cỡ nào!”

“Người Yến tỉnh tất thắng! A Hổ lão sư tất thắng!”

“Từ khi vào nghề tới nay, A Hổ lão sư thắng văn đấu 8 lần, chưa bại một lần nào, các ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Hắn là cao thủ văn đấu trời sinh!”

Người Tần tỉnh đương nhiên không phục.

“Vậy sao các ngươi không đi xem thử Ba Chú Heo Con?”

“Viện Viện lão sư chính là đại danh gia giới truyện cổ tích dài ở Tần tỉnh, giống như lão tặc… à không, Sở Cuồng trong giới cổ tích ngắn ấy!”

“Yến tỉnh mạnh miệng thế, nếu còn không phục thì chúng ta gọi Sở Cuồng ra đánh tiếp!”

“Sở Cuồng: trên Lam Tinh ta không cho phép có thứ còn cuồng hơn ta tồn tại!”

“Sở Cuồng: Viện Viện ngươi cứ băm bọn hắn đi, đám người này đã bị ta đánh bất tỉnh sẵn rồi.”

Người Yến tỉnh tức đến giậm chân. Đám người Tần tỉnh này suốt ngày treo cái tên Sở Cuồng ngoài miệng! Chúng ta đang so truyện cổ tích dài cơ mà!

Mà đám cư dân mạng hai tỉnh còn lại đều rất an tĩnh ăn dưa, rất có giác ngộ của vai quần chúng.

Kỳ thực người Sở tỉnh rất hiểu tâm tình của người Yến tỉnh lúc này. Nền âm nhạc và manga của bọn họ từng bị hai bạn gay của Sở Cuồng nghiền ép cho ra bã…

Có người còn tổng kết, ba bạn gay nội chiến mạnh như cọp, mà ngoại chiến thì mạnh như thần!

Chẳng hạn như Tiện Ngư.

Đấu với người Tần tỉnh, hắn vẫn đăng bài hát theo các chuẩn mực bình thường. Mà Sở tỉnh vừa đến, hắn trực tiếp ném ra bài hát cấp bậc Hôn Lễ Trong Mơ!

Hoặc giống như Ảnh Tử.

Đấu với người Tần tỉnh, hắn lười biếng vẽ tuỳ tiện mấy nét đã được phong làm đại thần trong giới manga. Mà đánh người Sở tỉnh, hắn trực tiếp ném ra Death Note với kỹ thuật vẽ cấp đại sư gần như vô địch!

Mà Sở Cuồng thì có khác gì đâu?

Đánh người một nhà, hắn cho ra mắt một tác phẩm Công Chúa Bạch Tuyết, rất là thú vị. Tới khi đánh Yến tỉnh, hắn ném ra Trấn Cổ Tích chấn động cả Lam Tinh, trấn áp toàn bộ danh gia cổ tích!

...

Mà lúc này trong ngành cổ tích ở Ngân Lam Thư Khố.

Trương Dương và Thuỷ Châu Nhu cũng trong tư thế giương cung bạt kiếm, bởi vì A Hổ lão sư là do Trương Dương mời tới.

Cho nên ngoại giới đồn đãi A Hổ lựa chọn phát hành sách ở Ngân Lam Thư Khố để khiêu khích Viện Viện lão sư thật ra là đổ oan cho hắn. Chỉ là A Hổ thật sự có ý định đại biểu cho giới cổ tích Yến tỉnh để báo thù.

Sở Cuồng của các ngươi đánh gãy chân đám danh gia viết cổ tích ngắn, A Hổ ta nhất định phải thay bọn họ đòi công đạo, người Yến tỉnh sẽ không chịu lùi bước!

Trong không khí sục sôi chiến đấu, trận văn đấu rốt cuộc cũng được vén màn.

Đó là vào một buổi sáng tuần sau, các hiệu sách rần rần bán sách mới của A Hổ và Viện Viện. Mà chỉ sau ba ngày, thắng bại đã phân rõ ràng.

Chương 514: Sở Cuồng nhà các ngươi ở đâu?

Dựa theo quy tắc văn đấu, hai tác phẩm sẽ so sánh lượng tiêu thụ và tiếng tăm thu được. Kết quả…

A Hổ lão sư thắng!

Tuy loại văn đấu một chọi một này nhất định sẽ có kẻ thắng người thua, nhưng đám người Tần tỉnh vẫn bị đả kích rất nhiều.

“Thật là đáng tiếc.”

“Hai quyển sách mới của Viện Viện và A Hổ chẳng chênh lệch nhau bao nhiêu về lượng tiêu thụ và danh tiếng, nhưng thường thì một xíu chênh lệch đó đã đủ để quyết định thắng bại rồi. Lần này đám người Yến tỉnh sẽ được nước làm tới cho xem.”

“Bọn hắn báo thù thành công rồi?”

“Cùng lắm chỉ là lấy lại một chút danh dự mà thôi.”

“Yến tỉnh chơi không nổi truyện cổ tích ngắn nên mới nhảy sang truyện cổ tích dài. Huống chi Viện Viện lão sư chỉ bị đánh bại, mà bảy vị danh gia Yến tỉnh là bị Sở Cuồng đánh cho tan tác chim muông!”

Viện Viện lão sư thất bại, đám người Tần tỉnh chỉ có thể lấy vua cổ tích ngắn Sở Cuồng ra để tự an ủi bản thân, mà tâm tình này cũng xuất hiện trên người Thuỷ Châu Nhu.

“Lại thua rồi.” Thuỷ Châu Nhu cười khổ.

Vòng so đấu thành tích thứ nhất, nàng thua Lâm Huyên. Vốn tưởng vòng thứ hai có thể lật kèo, ai ngờ lại thua Trương Dương. Như vậy vị trí tổng biên tập ngành cổ tích chỉ có thể thuộc về một trong hai người này, còn lựa chọn ai thì phải xem công ty thiên về mảng truyện ngắn hay truyện dài hơn.

Mà trong phòng làm việc cách vách.

Trương Dương rốt cuộc cũng thoát khỏi tâm tình buồn phiền vì bị Lâm Huyên nghiền ép, hăm hở nói: “A Hổ lão sư không hổ là người đã thắng liên tiếp tám trận văn đấu, ngay cả Viện Viện lão sư cũng bị đánh bại!”

“Bây giờ là chín trận thắng liên tiếp rồi!” Trợ lý cũng kích động nói, “Lần trước Sở Cuồng cũng là thắng chín trận liên tiếp còn gì?”

“Chuyện này sao mà so được.” Nụ cười của Trương Dương hơi thu lại. “Sở Cuồng thắng chín trận là lấy một địch chín, tính chất văn đấu hoàn toàn khác biệt với A Hổ lão sư. Hơn nữa nếu cộng dồn chiến tích thì Sở Cuồng bây giờ là thắng mười trận liên tiếp mới phải, bởi vì trong giới trinh thám hắn cũng từng thắng Lãnh Quang.”

Trợ lý bật cười. “Tuy Lâm Huyên có Sở Cuồng nhưng chúng ta có A Hổ lão sư, tình hình cũng không đến nỗi nào. Hơn nữa tầm quan trọng của truyện dài lớn hơn truyện ngắn, tuy lượng tiêu thụ của chúng ta không cách nào so được với Trấn Cổ Tích nhưng ưu thế của truyện dài vẫn còn đó.”

“Chỉ mong là thế.” Khoé môi Trương Dương cong lên, nhưng sau đó lại lo lắng nói: “Chỉ là không hiểu sao từ sáng đến giờ mí mắt phải của ta cứ giật giật liên hồi. Nghe nói mắt trái giật là có tiền, mắt phải giật là có tai hoạ, chẳng lẽ có chuyện xấu sắp xảy ra sao?”

Trợ lý nghe vậy ngẩn người, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, hắn và Trương Dương đồng thời quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của Lâm Huyên.

...

“A Hổ thắng.” Trong phòng Lâm Huyên, trợ lý Chương Trình ngưng trọng nói, “Bây giờ đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta là Trương Dương. Trước đó ta còn cho rằng Thuỷ Châu Nhu sẽ thắng.”

“Không cần quan tâm tới bọn hắn.” Lâm Huyên cười nói, “Chúng ta làm tốt mảng truyện cổ tích ngắn là được. Tác phẩm của Sở Cuồng cũng sắp hoàn thành rồi, đến lúc đó ngươi để dành cho ta một trang bìa sáng sủa nhất, toàn bộ trang bìa đều quảng cáo cho tác phẩm mới của Sở Cuồng…”

“Tích tích.” Tiếng thông báo có email gửi tới vang lên.

Lâm Huyên quay đầu nhìn vào màn hình máy tính, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn. “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, vừa nhắc tới Sở Cuồng thì tổng biên tập Tào Đắc Chí đã gửi hàng tới.”

“Shuke Và Beita?” Chương Trình đã nghe Lâm Huyên nhắc tới việc này.

Lâm Huyên gật đầu, nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc và mở tác phẩm mới ra xem. Nhưng khi vừa thấy thông tin giới thiệu của tác phẩm, Lâm Huyên đột nhiên thừ người ra.

“Sao thế?” Chương Trình nghi hoặc hỏi.

“Tự ngươi nhìn đi.” Biểu tình trên mặt Lâm Huyên rất phức tạp.

Chương Trình ngẩn người, theo bản năng đi tới nhìn vào màn hình. Kết quả vừa liếc mắt nhìn, hai mắt hắn đã trừng lên thật to. Shuke Và Beita của Sở Cuồng không phải truyện cổ tích ngắn như hai người tưởng tượng, mà là…

Một bộ cổ tích dài chân chính!

...

Mà lúc này.

Chìm trong bầu không khí sung sướng và phấn chấn là đám người Yến tỉnh, dường như cảm giác buồn rầu vì bị Sở Cuồng treo lên đánh đã tiêu tán đi không ít.

“Thoải mái!”

“Đã ghiền!”

“Báo được thù rồi!”

“Tuy truyện cổ tích ngắn thua xiểng niểng nhưng chúng ta đã thắng lại trong mảng truyện cổ tích dài, A Hổ lão sư làm tốt lắm! Bây giờ đám người Tần tỉnh chỉ có thể lấy Sở Cuồng ra để tự an ủi, thiên hạ truyện cổ tích dài thuộc về chúng ta!”

“A Hổ quả nhiên là mãnh nam!”

“Chúng ta coi như hoà 1-1 với Tần tỉnh. Do Sở Cuồng không viết truyện cổ tích dài, nếu không lần này để A Hổ lão sư thắng hắn thì thoải mái hơn nhiều rồi!”

Mà bầu không khí này cũng lan tràn lên tới mạng internet, đám người Yến tỉnh rốt cuộc có thể hãnh diện tuyên bố:

“Chúng ta thắng rồi!”

Một số cư dân mạng Yến tỉnh còn @ người Tần tỉnh: “Trước đó đã nói với các ngươi là A Hổ lão sư rất lợi hại, các ngươi còn không chịu tin, bây giờ đã biết tay hắn chưa? !”

“A Hổ lão sư uy vũ!”

“Mèo nhà chúng ta mạnh hơn!”

“A Hổ lão sư đại biểu cho Yến tỉnh chiến thắng Tần tỉnh, lúc này Sở Cuồng nhà các ngươi đang ở đâu? Chậc chậc.”

Bởi vì cuộc văn đấu này mà đám cư dân mạng hai tỉnh khẩu chiến không ngừng. Mấy ngày nay đều không ngừng khai hoả, thế nên khi đã phân thắng bại, đám người Yến tỉnh mới làm trời làm đất như thế.

“Được nước làm tới à?”

“A Hổ dám lấy một đánh chín không?”

“Mặc dù A Hổ thắng Viện Viện nhưng chẳng thấy ai gọi A Hổ là vua viết truyện cổ tích dài nha? Sở Cuồng nhà chúng ta là được hiệp hội văn nghệ thừa nhận đó, các ngươi muốn so không? !”

Đám người Tần tỉnh ra sức mỉa mai, nhưng rõ ràng sức lực không đủ. Văn đấu chính là như thế, thắng làm vua thua làm giặc, kết quả của mỗi trận đấu nhất định sẽ có kẻ khóc người cười.

Chương 515: Ai bắt đầu thì người đó kết thúc

Dù kết quả chỉ chênh lệch nhau một xíu thì cũng sẽ không ai nhớ tới hạng nhì, đương nhiên ngoại trừ Trần Chí Vũ và Phí ca vương. Ít nhất bây giờ truyện cổ tích dài của Yến tỉnh mạnh hơn Tần tỉnh, điều này không ai có thể phản bác được.

Nhưng ngay đêm đó…

Ngân Lam Thư Khố vốn đã trở thành tiêu điểm vì cuộc đại chiến, nay lại tung ra một tin tức kinh người: “Tác phẩm truyện cổ tích dài Shuke Và Beita của Sở Cuồng sẽ ra mắt quý độc giả vào năm ngày sau.”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng ngập trời!

“Trời ạ!”

“Truyện dài? !”

“Vua viết truyện cổ tích ngắn Sở Cuồng nay lại muốn viết cổ tích dài? Hắn muốn báo thù cho Viện Viện lão sư à? Giống như A Hổ cũng báo thù thay cho người Yến tỉnh?”

“Không thể nào!”

“Sở Cuồng còn có thể viết cổ tích dài? Cách nói báo thù này ta cảm thấy không thực tế, bởi vì Sở Cuồng sẽ không dự liệu được Viện Viện lão sư thất bại. Đây chỉ là một trùng hợp thú vị mà thôi, giống như Viện Viện lão sư và A Hổ lão sư đồng thời dùng nhân vật chính là mèo ấy.”

“Chờ đã!”

“Các ngươi có phải đã quên ca từ trong bài hát Trấn Cổ Tích không? Trong đó có một câu là “Shuke Và Beita là hai chú chuột biết nói”. Nói cách khác Sở Cuồng đã lên kế hoạch viết tác phẩm này từ lâu rồi!”

“A, chuột sao?”

“Nhân vật chính trong tác phẩm của Viện Viện và A Hổ là mèo, mà Sở Cuồng lại viết về chuột? Ha ha ha, đúng là không trùng hợp thì không viết thành sách được, như vậy cuộc chiến khu vực này đã biến thành đại chiến mèo và chuột rồi?”

Cư dân mạng bốn tỉnh Tần Tề Sở Yến đều kinh hô không ngừng, cuộc văn đấu tưởng đã kết thúc nay lại kéo ra thành một chiến trường mới, mọi người đều kích động không thôi.

Sở Cuồng cũng đến rồi!

Mang theo một bộ cổ tích dài!

Sở Cuồng thắng trận tranh đấu khu vực đầu tiên, Viện Viện lão sư lại thua một trận, kết quả hai bên Tần Yến đang là 1-1, nhưng bây giờ Sở Cuồng lại xuất hiện lần nữa khiến thăng bằng bị phá vỡ, làm người ta nảy sinh ảo giác “ai bắt đầu thì để người đó kết thúc”.

Sở Cuồng là người mở màn, vậy chính hắn phải hạ màn trận chiến này mới được!

Tập thể cư dân mạng lâm vào khiếp sợ, sau đó đám sa điêu Tần tỉnh lập tức nhảy nhót muốn lật trời:

“Yến tỉnh các ngươi không phải rất phách lối vì A Hổ lão sư chiến thắng đó sao? Bây giờ Sở Cuồng tới rồi nè, các ngươi giỏi thì lối nữa đi?”

“Cảnh báo: 1 xuyên 9!”

“Lão tặc cứu thế giới!”

“Thắng Viện Viện lão sư thì tính là gì, các ngươi đã qua cửa Sở Cuồng lão tặc chưa? A Hổ thắng chín trận liên tiếp thì thế nào, ở đây chúng ta có một vị vua thắng mười trận liên tiếp này, lại còn một trận giết chín người!”

“Sở Cuồng vĩnh viễn là thần!”

“Sở Cuồng: Viện Viện lão sư ngươi lui ra trước đi, trận đấu này nếu đã do Sở Cuồng ta khơi ra thì chính tay ta sẽ đóng nó lại. A Hổ, đối thủ thật sự của ngươi là ta!”

“Quá ngầu rồi!”

“Loạn thế xuất anh hùng, nếu nói bác sĩ là anh hùng của bệnh nhân, cảnh sát là anh hùng của nhân dân, vậy Sở Cuồng chính là anh hùng của cả giới cổ tích Tần tỉnh!”

Sau khi A Hổ thắng Viện Viện, đám người Yến tỉnh không ngừng châm chọc khiến người Tần tỉnh giận sôi gan, mà tin tức Sở Cuồng ra mắt truyện cổ tích dài giống như một thùng xăng đổ vào đám dầu hoả, làm bùng lên ngọn lửa báo thù trong lòng bọn hắn!

Lúc này mọi người mới phát hiện…

So với Viện Viện lão sư, đám người Tần tỉnh càng có lòng tin với Sở Cuồng hơn. Dù Sở Cuồng chỉ mới viết truyện cổ tích dài lần đầu tiên nhưng lòng tin của bọn hắn không hề giảm đi một xíu xiu nào!

Mà người ba tỉnh Tề Sở Yến cũng rất buồn bực.

Khi Sở Cuồng lấy một địch chín sao các ngươi không ai tin tưởng hắn, mà bây giờ hắn viết cổ tích dài thì ai nấy đều giống như hít thuốc lắc, tin Sở Cuồng đến sái cả cổ?

“Ta hiểu rồi.”

“Sau khi Viện Viện lão sư thua A Hổ, người Tần tỉnh không còn lựa chọn nào khác. Mà Sở Cuồng xuất hiện giống như một cái phao cứu mạng, cho dù Sở Cuồng có thể cứu được thế giới hay không thì bọn hắn cũng sẽ bắt lấy không chút do dự.”

Cách nói này được rất nhiều người đồng tình, nhưng một cư dân mạng Sở tỉnh lại đưa ra quan điểm trái chiều:

“Người Tần tỉnh không phải xem Sở Cuồng như một cọng rơm cứu mạng mà là thật sự tin tưởng vào năng lực của hắn. Nếu không bọn họ đã chẳng sục sôi nhảy nhót như ăn Tết vậy.”

Có người không hiểu: “Tại sao thế?”

“Bởi vì lần trước Sở Cuồng lấy một địch chín là cuộc chiến vượt ngoài lĩnh vực hắn từng làm, hắn vốn chưa bao giờ viết một bộ truyện cổ tích nào nên tất cả mọi người mới không tin Sở Cuồng viết được cổ tích. Nhưng tình hình bây giờ đã khác rồi, Sở Cuồng đã chứng minh hắn rất có năng lực viết cổ tích!”

“Đúng vậy!” Một người Tần tỉnh xuất hiện giải thích, “Lần trước chúng ta không nghĩ là Sở Cuồng lại viết được cổ tích, mà bây giờ thì đã biết rồi, chúng ta hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Sở Cuồng. Đừng lấy lý do hắn chưa từng viết truyện cổ tích dài ra để nói, chẳng lẽ cổ tích dài thì không phải là cổ tích à?”

Đây mới là sự thật.

Nếu Sở Cuồng viết được cổ tích ngắn thì hắn viết được cổ tích dài có gì lạ đâu? Giống như Viện Viện lão sư, nàng là tác giả viết cổ tích dài nổi tiếng, đến khi viết cổ tích ngắn vẫn được độc giả hoan nghênh đó thôi?

Chả lẽ một chút hạn chế nhỏ nhặt này cũng có thể làm khó được yêu nghiệt như Sở Cuồng lão tặc?

Cho nên đám người Tần tỉnh mới phấn chấn như vậy!

Nhưng Yến tỉnh không sợ chút nào, thậm chí còn đỏ mắt như gặp kẻ thù: “Sở Cuồng xưng bá trong lĩnh vực viết truyện cổ tích ngắn, chúng ta đánh không lại. Nhưng bây giờ hắn chạy sang truyện cổ tích dài, đương nhiên chúng ta sẽ quý trọng cơ hội báo thù này rồi!”

Thắng Viện Viện là lấy lại mặt mũi.

Thắng Sở Cuồng mới thật sự là báo thù.

Chương 516: Đại chiến mèo và chuột

Ngân Lam Thư Khố đăng bài quảng cáo Sở Cuồng ra mắt tác phẩm mới mà không có vị tác giả viết cổ tích dài nào nhảy ra đòi văn đấu, chung quy là vì muốn viết truyện dài cần tiêu tốn rất nhiều thời gian, bọn hắn có lòng mà không đủ lực. Tuy vậy tâm tình sục sôi của đám người Yến tỉnh không hề yếu hơn một trận văn đấu nào, thậm chí đây còn là khu vực phân tranh, bầu không khí vô cùng náo nhiệt!

Yến tỉnh chính là như thế, mà A Hổ đại biểu cho giới cổ tích Yến tỉnh cũng nghĩ như vậy. Sở Cuồng xuất hiện khiến hắn cảm nhận được nhiệt huyết đã lâu không thấy, thậm chí còn cảm kích vì Sở Cuồng chịu ra tay.

“Ta viết truyện cổ tích ngắn đương nhiên không phải là đối thủ của Sở Cuồng, toàn bộ Yến tỉnh này đều không thể. Nhưng nếu cho ta cơ hội thi đấu viết truyện cổ tích dài, ta vẫn rất có lòng tin!”

Trong một quán rượu ở Yến tỉnh, một nam nhân với thân hình cơ bắp không chút do dự đẩy cô gái bên cạnh ra, nhìn chằm chằm vào tin tức trong điện thoại, đôi mắt sáng lên. Tuy so truyện cổ tích dài với Sở Cuồng là hơi không công bằng với hắn, thậm chí còn có vẻ như đang lợi dụng lúc người ta gặp nạn, nhưng cám dỗ từ việc đánh bại Sở Cuồng vẫn quá lớn!

Đôi mắt A Hổ khẽ chớp.

Sở Cuồng là anh hùng của Tần tỉnh. Nếu mình có thể thắng được trận này thì sẽ trở thành anh hùng của Yến tỉnh, địa vị trong giới cổ tích và trong lòng người Yến tỉnh sẽ tăng vọt!

“Còn đến tận năm ngày?”

Sao sách mới của Sở Cuồng lại lâu phát hành như thế chứ, thật khiến người ta nôn nao. A Hổ chỉ hận mình không có chiếc remote điều khiển thời gian để nó tua nhanh đến năm ngày sau.

Đương nhiên A Hổ sẽ không có thứ phản khoa học như remote điều khiển thời gian, cho nên hắn chỉ có thể buồn bực chờ đợi.

Rốt cuộc năm ngày sau cũng đến!

Bộ truyện cổ tích dài đầu tiên của Sở Cuồng Shuke Và Beita chính thức phát hành trong đủ loại tâm tình của người dân bốn tỉnh.

...

Tám giờ sáng ở Tần tỉnh.

Trong căn biệt thự vùng ngoại ô, Viện Viện lão sư ngồi trong phòng đọc sách, trên tay cầm một quyển tiểu thuyết mới tinh. Bìa sách là hình hai chú chuột rất đáng yêu, chú chuột bên trái lái máy bay, chú chuột bên phải lái xe tăng.

Tên sách là Shuke Và Beita.

Tác giả: Sở Cuồng.

Một người phụ nữ đứng bên cạnh cười nói: “Hôm nay nhà sách Hoa Tân thật là thú vị, bọn họ treo biểu ngữ tuyên bố đây là vòng chung kết của cuộc chiến truyện cổ tích dài nữa chứ.”

“Trước kia bọn hắn cũng tuyên truyền sách của ta như thế.” Viện Viện lão sư thản nhiên nói, “Nhưng hình như lần này ta là người kéo chân sau giới cổ tích Tần tỉnh. A Hổ viết sách càng lúc càng thú vị, gần đây giới cổ tích Tần tỉnh quá mức tiêu điều, nếu không có tin tức Sở Cuồng phát hành sách mới thì ——”

“Ngươi cảm thấy Sở Cuồng có thắng nổi không?”

“Xem là biết.” Viện Viện lão sư xé ni lông bọc sách, đưa quyển sách lên mũi hít một hơi. “Ta rất thích mùi của sách mới, thật là dễ chịu, quyển tiểu thuyết này hẳn là rất thú vị đây.”

Người phụ nữ đứng bên cạnh bĩu môi. Mùi mực mới trên sách quyển nào chả giống quyển nào.

Viện Viện lão sư không để ý tới nàng, chỉ mỉm cười lật sách ra. Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt nàng: “Shuke sinh ra trong một gia đình nổi tiếng là bất hảo…”

Truyện cổ tích không cần phải động não nhiều, nhất là đối với người lớn. Viện Viện lão sư đọc được một phần câu chuyện, đột nhiên bật cười.

Thật thú vị!

Shuke không muốn làm một chú chuột có danh xấu tính như mọi người trong gia đình, thế nên nó nguỵ trang làm phi công bay khắp nơi để cứu người bị thương, sau đó nó kết bạn với chú kiến, chú ong mật và chú chim sẻ. Kết quả khi bốn đứa sắp đi ăn với nhau thì một con mèo xuất hiện.

Mèo vạch trần thân phận của Shuke. Ai cũng ghét chuột, mèo tưởng rằng Shuke sẽ không còn được mọi người yêu quý, không ngờ mọi người lại không hề bài xích Shuke vì nó là chuột, thay vào đó chúng nó còn yêu cầu mèo con thả Shuke ra, cuối cùng mèo con chỉ có thể ảo não rời đi.

Đây chính là lý do Viện Viện bật cười.

Trong câu chuyện này, nhân vật phản diện là mèo. Người bình thường đọc tới chỗ này sẽ hoài nghi Sở Cuồng cố ý viết như vậy để trêu chọc nhân vật chính trong truyện của A Hổ.

À há?

Viện Viện đột nhiên nhớ ra nhân vật chính của mình cũng là mèo, thế nên nàng lại càng cười to hơn. Nhất là khi xem tới phần sau, nàng phát hiện nhân vật chính trong truyện là hai chú chuột!

Hai người chúng ta có hai con mèo.

Sở Cuồng có hai con chuột.

Đây vốn chỉ là trùng hợp, bởi vì hình tượng chuột và mèo luôn là khắc tinh của nhau nên truyện này dùng mèo làm nhân vật phản diện cũng không có gì lạ. Hơn nữa chú mèo trong truyện này cũng chẳng làm ra chuyện gì độc ác xấu xa cả.

Mà giống như Viện Viện, A Hổ cũng đang ôm một quyển Shuke Và Beita đọc chăm chú, chỉ là hắn rất khó có thể cười thành tiếng như Viện Viện.

...

Rất nhiều người mua Shuke Và Beita nhưng không phải ai cũng đọc ngay, đa số mọi người mua cho con cháu trong nhà mình xem, người trưởng thành rất ít có hứng thú với truyện cổ tích.

So với nội dung quyển sách, mọi người càng quan tâm đến việc quyển tiểu thuyết này có thắng được A Hổ hay không.

“Chừng nào mới có kết quả?”

“Chắc phải mấy ngày nữa.”

“Nếu chênh lệch nhiều thì chỉ cần một ngày là đủ.”

“Có thể ví dụ thế này, nếu nói Sở Cuồng viết truyện cổ tích ngắn là 10 điểm, vậy hắn chỉ cần viết truyện cổ tích dài đạt được 8/10 trình độ của cổ tích ngắn là có thể dễ dàng đánh bại A Hổ rồi.”

“Ừm, đúng là như vậy.”

“Cần gì phải 8/10, ta cảm thấy 7/10 là đủ thắng rồi. Năng lực viết truyện cổ tích ngắn của Sở Cuồng rất mạnh, một hơi xuyên luôn chín người, ngay cả hiệp hội văn nghệ cũng phải chứng nhận hắn là vua viết cổ tích ngắn mà!”

“5/10 là đủ rồi!”

“Các ngươi càng nói càng lố, vấn đề bây giờ là truyện cổ tích dài của Sở Cuồng kém truyện cổ tích ngắn bao nhiêu? Nếu cả hai thể loại này của hắn thuộc cùng một cấp bậc thì A Hổ đúng là không có chút hy vọng thắng nào.”

Chương 517: Ước mơ của A Hổ

Đám người Yến tỉnh thấy vậy không khỏi dè bỉu:

“Truyện ngắn là truyện ngắn, truyện dài là truyện dài, Tần tỉnh các ngươi cứ thích nhập nhằng.”

“Viết cổ tích dài phải chú ý tới dàn ý, kết cấu và độ đặc sắc của truyện, nếu không giới cổ tích đã không phân chia thành hai loại truyện ngắn truyện dài. Mỗi người đều có một loại mình am hiểu nhất.”

“A Hổ tất thắng!”

“Chúng ta có thể hiểu được việc các ngươi ngủ quên trên chiến thắng, nhưng mà nó giống như ta thắng giải ca hát của công ty đã cảm thấy mình chính là ca sĩ rồi, kết quả đi tới công ty giải trí mới phát hiện mình là ếch ngồi đáy giếng.”

Trong lúc Tần tỉnh và Yến tỉnh đấu khẩu đến văng đầy nước miếng, đám cư dân mạng Tề tỉnh và Sở tỉnh lại đưa ra cái nhìn công bằng:

“Tỷ lệ thắng 5-5.”

Thắng bại khó phân!

Nhưng thắng bại thật sự khó phân biệt sao? Tối hôm đó, đáp án đã từ từ rõ ràng. Bởi vì không phải ai cũng không đọc sách đã lên mạng đấu khẩu như đám sa điêu kia, có rất nhiều người mua sách về là chăm chú đọc.

Không hẳn bọn hắn có hứng thú với cổ tích, chủ yếu là bọn hắn hiếu kỳ.

Mà phần hiếu kỳ này rốt cuộc đã chuyển biến thành lời đánh giá của nhóm độc giả đầu tiên xem Shuke Và Beita.

Trên trang website chuyên về chấm điểm tác phẩm Tinh Không lục tục xuất hiện các loại bình luận:

“Sách của Sở Cuồng đúng là rất thú vị! Ta vốn mua về cho con trai đọc, bản thân chỉ tiện tay lật xem thử, nào ngờ vừa xem đã không dừng lại được. Shuke lái máy bay và Beita lái xe tăng đấu trí đấu dũng với mèo con khiến ta phải bật cười nhiều lần, làm bây giờ con trai ta cứ lăm le cướp sách.”

“Rất thích câu chuyện này!”

“Shuke và Beita thật đáng yêu!”

“Ta chưa đọc sách xong nhưng phải bay lên đây ngay để tìm cảm giác tồn tại. Shuke Và Beita chính là loại cổ tích mà ta thích đọc nhất khi còn bé, vừa phiêu lưu mạo hiểm vừa có ý nghĩa, các cảnh chiến đấu của hai chú chuột cũng rất sáng tạo và buồn cười.”

Hình như không tệ?

Những bình luận này đã tạo ra ấn tượng đầu tiên cho nhóm người chưa đọc sách, mà bình luận càng nhiều thì lại càng náo nhiệt.

Cùng lúc đó, rất nhiều bạn nhỏ đang đọc Shuke Và Beita đến quên cả chớp mắt, trên mặt tràn đầy hồi hộp và kích động, dường như đang lo lắng cho Shuke và Beita, nhưng đồng thời cũng vô cùng hưng phấn vì chiến thắng của hai chú chuột.

...

Vẫn là Tần tỉnh.

Xem xong một nửa, Viện Viện dừng lại uống một hớp trà, cười nói với người phụ nữ ngồi bên cạnh: “Mèo và chuột quả nhiên là khắc tinh của nhau. Bình thường chỉ có mèo vờn chuột… nhưng cũng có ngoại lệ.”

Người phụ nữ đột nhiên vỗ đầu nói: “Nhắc tới mèo và chuột, ta nhớ mấy hôm trước có thấy một ảnh động rất buồn cười, để ta gửi cho ngươi xem.”

Viện Viện lão sư hơi sửng sốt, sau đó mở điện thoại ra xem ảnh động mà người kia vừa gửi, sau đó nàng trợn tròn mắt.

Trong ảnh là một con chuột trông còn lực lưỡng hơn chú mèo nhỏ bên cạnh. Chuột đang ăn thức ăn cho mèo, mà mèo thì dè dặt đến gần chuột.

Con chuột quay đầu nhìn mèo sau đó tiếp tục ăn thức ăn cho mèo, chỉ là cái đuôi của nó vung một phát, chú mèo lập tức bị doạ sợ chạy tới góc tường run lẩy bẩy, trông đáng yêu vô cùng.

“Cái gì thế này?”

Viện Viện lão sư cười thành tiếng. Con chuột này có hình thể lớn hơn cả mèo, chú mèo nhỏ sợ nó cũng là bình thường. “Đồ của ngươi không tệ, nhưng giây tiếp theo nó đã thành của ta rồi.”

Vừa nói Viện Viện vừa đăng nhập vào Bộ Lạc, nàng không nói gì, chỉ đăng tấm ảnh động lên.

Nào ngờ chưa được vài phút đã thấy rất nhiều fan vào bình luận: “Con mèo này thật thảm.”

Kim Sơn chia sẻ lại tấm ảnh động của nàng. Kỳ Kỳ cũng chia sẻ.

Sau đó ngay cả Ô Quy đại sư cũng chia sẻ, thuận tiện còn bình luận thêm một câu: “Ta vẫn cho rằng mèo là khắc tinh của loài chuột, không ngờ trên đời này vẫn còn có chuột đánh bại mèo.”

Mèo chuột đại chiến? Rồi đại chiến đâu?

Tại Yến tỉnh.

A Hổ khép sách lại, thừ người ra mấy giây sau đó át xì một cái. “Mùi mực mới sao lại gay mũi thế này.”

A Hổ có một ước mơ, hắn ước mình có remote điều chỉnh thời gian. Đúng vậy, ước mơ này vừa xuất hiện vào năm ngày trước, hắn từng ước có thể nhanh chóng biến tới năm ngày sau.

Mà bây giờ hắn chỉ ước được quay trở lại năm ngày trước.

Lấy lại danh dự là được rồi, báo thù thì khỏi đi.

Một trận khu vực phân tranh oanh oanh liệt liệt như thế lại dùng phương thức đơn giản đến buồn cười để hạ màn. Từ khi Sở Cuồng lấy một địch chín đến trận mèo chuột đại chiến này đã đủ thú vị để làm thành một bộ cổ tích.

Rất hiển nhiên, A Hổ thua. Cho dù là đánh giá trên trang mạng Tinh Không hay kiểu đánh giá ẩn dụ của đám danh gia giới cổ tích thì đây vẫn là sự thật không thể nghi ngờ.

Nếu lúc này vẫn còn có người Yến tỉnh mạnh miệng không chịu nhận thua, vậy qua hôm sau, lượng tiêu thụ của Shuke Và Beita được công bố đã khiến bọn hắn không còn sức lực để cự cãi nữa.

Bởi vì kết quả đã rất rõ ràng.

Đám người không có ý chê bai gì A Hổ, chỉ là trên người Sở Cuồng lại được phủ lên một tầng sắc thái truyền kỳ khiến ai nấy đều phải đánh giá lại năng lực viết cổ tích của Sở Cuồng một lần nữa.

“Lão tặc quá mạnh!”

“Lão tặc thật trâu, mà cũng vì đám người Yến tỉnh không ngoan ngoãn thôi. Truyện cổ tích ngắn bị lão tặc thu thập một lần lại còn dám chạy qua truyện cổ tích dài để khiêu khích, tưởng là lão tặc sẽ tha cho các ngươi sao?”

“Sở Cuồng viết truyện cổ tích dài tuy không nổ tung như truyện cổ tích ngắn nhưng vẫn thuộc hàng đại thần ở Lam Tinh rồi. A Hổ thua không oan, cá nhân ta cho là năng lực viết truyện dài của Sở Cuồng đã đạt được 7/10 truyện ngắn.”

“Ta lại thấy là 8/10 ấy.”

“Đáng tiếc trận này không nghiền ép đối thủ, nếu không bây giờ Sở Cuồng đã là Vua Giới Cổ Tích rồi chứ không còn là vua viết truyện cổ tích ngắn nữa. Có phải ta yêu cầu ở lão tặc quá cao không?”

Đám người Yến tỉnh hộc máu tập thể.

Chương 518: Gặp mặt đạo diễn

Lời này đúng là giết người tru tâm, các ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ à? ! Làm vua giới cổ tích ngắn thôi chứ, còn muốn chiếm lĩnh toàn bộ giới cổ tích hay sao? Các ngươi tưởng toàn Lam Tinh này chỉ có một mình Sở Cuồng viết cổ tích?

Người Yến tỉnh tức giận vô cùng nhưng lại không thể nói cái gì, trừ phi bây giờ Yến tỉnh có một vị tác giả viết cổ tích mạnh hơn chạy ra thu thập Sở Cuồng. Nhưng muốn có cũng phải đợi bọn hắn viết ra tác phẩm đã, hơn nữa còn phải là người mạnh hơn A Hổ, mà người như vậy Yến tỉnh không còn nhiều.

Nói đúng hơn là chỉ có một người như thế.

Cho nên dù người Yến tỉnh không cam lòng thì cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không còn ai ở Yến tỉnh dám đụng tới Sở Cuồng.

Sở Cuồng đã viết liên tục nhiều tác phẩm cổ tích như vậy, ngươi còn muốn văn đấu với người ta, có khác gì là xa luân chiến đâu? Chả lẽ không định để người ta nghỉ xả hơi một chút sao?

Người Yến tỉnh không chơi xấu nha!

Dù thua trong trận chiến khu vực phân tranh nhưng không ai chán ghét được Sở Cuồng, ngược lại còn có rất nhiều người kéo nhau đi mua tác phẩm của Sở Cuồng về đọc, xem như đã góp một phần lượng tiêu thụ cho hắn.

“Người một nhà nha!” Có người Yến tỉnh hậm hực nói, “Các châu trong Lam Tinh đều là người một nhà mà, không cần phải phân biệt địch ta. Bản chất của truyện cổ tích là dệt mộng cho trẻ nhỏ, đấu tới đấu lui cũng không có ý nghĩa gì.”

Người Sở tỉnh: “...”

Quào, người Yến tỉnh co được giãn được!

Nhưng vì cái gì câu này nghe quen tai như vậy? Lúc trước khi Sở tỉnh bọn hắn bị Tiện Ngư và Ảnh Tử thi nhau treo lên đánh hình như cũng từng nói ra câu này…

Mà bên phía Lâm Uyên.

Sau khi phát hành Shuke Và Beita, hắn không để ý tới chuyện trong giới cổ tích nữa, thậm chí còn không biết mình đã trở thành anh hùng của Tần tỉnh. Chỉ khi nghe chị gái nói Lâm Uyên mới biết cuộc chiến phân tranh giữa hai khu vực đã kết thúc.

Lâm Uyên lâm vào trầm tư. Xem ra con đường dung hợp các tỉnh vẫn còn rất xa, cho dù bốn tỉnh Tần Tề Sở Yến đã thống nhất cũng không hoàn toàn một lòng, vẫn ôm bụng muốn phân cao thấp. Chẳng trách bộ máy chính quyền lại đưa ra quyết định dung hợp cả Lam Tinh, nếu cứ để mặc các châu tự ý làm việc thì có khi sau này lại phân chia thành từng quốc gia cũng nên.

“Kết cục đã định!” Lâm Huyên hưng phấn nói với em trai. Chiến tích của Sở Cuồng hoàn toàn tính lên đầu nàng, đợi khi công ty bắt đầu tuyển vị trí tổng biên tập thì hẳn là nàng sẽ là người được chọn.

“Chúc mừng chị.” Lâm Uyên cười nói.

Lâm Huyên khẽ lắc đầu: “Thật ra chị chẳng làm được cái gì, Sở Cuồng là do em dẫn tới, nếu không có Sở Cuồng thì chị đã chẳng cạnh tranh nổi vị trí này, quả nhiên không hổ danh đại thần có thể dùng sức một người gánh luôn cả một ngành…”

Vâng.” Lâm Uyên thuận miệng nhắc nhở: “Tiếp theo hẳn là Sở Cuồng sẽ tiếp tục viết tiểu thuyết trinh thám, tạm thời không viết cổ tích nữa. Chờ sau này hắn lại có hứng thú với thể loại cổ tích em sẽ nói hắn gửi bản thảo cho chị.”

“Quá tốt rồi!” Lâm Huyên nghiêm túc gật đầu.

Nàng biết Sở Cuồng viết cổ tích hoàn toàn là vì em trai mình đã nhờ cậy đối phương. Bây giờ đại cục đã xong, Sở Cuồng phải tiếp tục lo việc của hắn, chỉ là người ngoài nhất định sẽ rất khó tưởng tượng lý do Sở Cuồng viết cổ tích lại qua loa như vậy.

Lâm Uyên cũng gật đầu.

Trong thời gian ngắn hắn không định viết tiếp cổ tích, đợi tương lai sẽ quay lại thể loại này sau. Hiện tại hắn phải phát hành cho xong series Hercule Poirot để sau đó có thời gian tham gia Ca Sĩ Giấu Mặt nữa.

...

Cùng lúc với tin tức Ca Sĩ Giấu Mặt sắp lên sóng, Lâm Uyên cũng đã nhận được mặt nạ và trang phục do hắn thiết kế.

“Lâm đại biểu mặc thử đi!”

Cố Đông đưa y phục cho Lâm Uyên, hai mắt sáng lên. Nên biết tiền chế tác mặt nạ và y phục lên tới hơn 120.000 đồng, hẳn là khi mặc lên người sẽ tạo ra hiệu quả rất đáng mong chờ!

“Được.” Lâm Uyên đồng ý.

Cố Đông tạm thời đi ra ngoài, đợi Lâm Uyên thay xong quần áo và đeo mặt nạ lên nàng mới trở vào phòng làm việc. Kết quả vừa nhìn thấy hình tượng của Lâm Uyên, miệng nàng đã há ra thành hình chữ O.

“Ngươi thấy sao?”

“Quá ngầu rồi! !”

“Có cần sửa lại một chút không?”

“Làm ơn, Lâm đại biểu nhất định phải mặc bộ này lên sân khấu đó!” Cố Đông đột nhiên khom người thỉnh cầu.

Lâm Uyên ngẩn người, không nói gì nữa. Hắn tháo mặt nạ ra hỏi: “Đã ghi danh xong chưa?”

Cố Đông gật đầu: “Quy tắc của chương trình này rất nghiêm khắc, theo lý thuyết thì thân phận của ca sĩ sẽ được che giấu cẩn mật, người duy nhất biết sự thật chỉ có mình đạo diễn chương trình. Vị đạo diễn này muốn gọi video cho ngài.”

“Không thành vấn đề.” Lâm Uyên gật đầu.

Cố Đông lấy điện thoại ra gọi cho một người. Đối phương có một gương mặt rất phổ thông, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại có vẻ giật mình, bởi vì người này đã nhìn thấy hình tượng của Lâm Uyên thông qua màn hình điện thoại.

“Tiện Ngư lão sư?”

“Ta là Tiện Ngư.” Lâm Uyên cố nhịn cảm giác khó chịu trong lòng.

Đối phương cảm khái nói: “Xin chào Tiện Ngư lão sư, ta là đạo diễn Đồng Thư Văn của chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt. Ngài quả nhiên giống như trong lời đồn, vừa trẻ vừa đẹp trai. Tổ tiết mục vốn định mời ngài làm giám khảo mấy vòng thi, không ngờ ngài lại muốn dùng thân phận tuyển thủ để tham gia. Nhưng ngài không phải người duy nhất làm vậy, đương nhiên ta sẽ không tiết lộ tình hình cụ thể. Bộ trang phục này sẽ là hình tượng của ngài khi bước lên sân khấu?”

“Vâng.”

Lâm Uyên đeo mặt nạ lên, ra hiệu cho Cố Đông cầm điện thoại quay mình một vòng để đạo diễn Đồng Thư Văn xem xét rồi mới tiếp tục trò chuyện:

“Đã ấn định thời gian cụ thể chưa?”

“Rồi.” Đồng Thư Văn cười nói, “Chương trình sẽ bắt đầu quay vào đầu tháng hai. Đến lúc đó chúng ta sẽ thông báo cho ngài, ngài nhớ chuẩn bị sẵn sàng nha, vì ngài sẽ xuất hiện từ kỳ đầu tiên của chương trình.”

“Được.”

Đôi bên chào tạm biệt rồi cúp máy.

Chương 519: Ý định của Đồng Thư Văn

Ở bên kia, Đồng Thư Văn vừa cúp điện thoại đã không kềm chế được tâm tình của mình, thân thể hắn khẽ run lên vì hưng phấn.

Tiện Ngư! !! !

Không ngờ Tiện Ngư lại muốn dùng thân phận tuyển thủ để tham gia thi đấu. Đồng Thư Văn đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Tiện Ngư thần bí tháo mặt nạ trên sân khấu khiến ngoại giới lâm vào điên cuồng cỡ nào!

Tin giật gân!

Hắn cố ý sắp xếp để Tiện Ngư ra sân từ kỳ đầu tiên là có mục đích này. Bởi vì tuyển thủ như Tiện Ngư tháo mặt nạ càng sớm thì càng có lợi cho chương trình!

Dù sao Tiện Ngư cũng là một nhạc sĩ, đối thủ của hắn đều là ca sĩ đỉnh cấp, có khi Tiện Ngư sẽ tèo từ vòng đầu tiên, vậy thì tỷ lệ người xem ở vòng đầu sẽ cao cực kỳ!

Đương nhiên nếu Tiện Ngư có thực lực cường hãn và chậm tháo mặt nạ thì cũng là chuyện tốt, hắn kéo dài càng lâu thì giây phút tháo mặt nạ mới càng hưng phấn, chỉ là Đồng Thư Văn không quá hy vọng vào điều này.

Tiện Ngư không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt chỉ có thể che giấu thân thế và danh tiếng của tuyển thủ chứ không giấu được thực lực thật sự của hắn!

Trừ phi…

Ngoài việc là một vị tiểu khúc phụ thiên tài ra, Tiện Ngư còn có năng lực ca hát không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp. Nhưng điều này làm sao mà xảy ra cho được? ! Đồng Thư Văn không hy vọng gì, chỉ muốn mượn gương mặt của Tiện Ngư để tăng rating cho chương trình.

Nếu Tiện Ngư thật sự có năng lực biểu diễn mạnh như thế thì cần gì phải viết ca khúc cho người khác hát? Tự hắn hát không thơm hơn sao?

Trong giới giải trí này, phàm là Tiện Ngư có một chút năng lực ca hát thôi, phối hợp với năng lực soạn nhạc khủng bố của hắn thì vẫn có thể thoải mái thành ca sĩ nổi tiếng rồi.

Đây là suy nghĩ của Đồng Thư Văn.

Gần đây có rất nhiều người liên hệ với Đồng Thư Văn. Loại nhạc sĩ như Tiện Ngư cũng có, còn có rất nhiều diễn viên muốn tham gia náo nhiệt, thậm chí còn có vận động viên thể thao muốn đăng ký. Đồng Thư Văn đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng mấy người này.

Đeo mặt nạ chơi vui mà! Tiện Ngư cũng nghĩ như vậy đó thôi!

Đầu Đồng Thư Văn có bị lừa đá cũng sẽ không bao giờ từ chối Tiện Ngư. Hắn thậm chí còn nghĩ, đợi Tiện Ngư tháo mặt nạ ra rồi lại mời Tiện Ngư làm giám khảo cho chương trình, với mị lực của Tiện Ngư chắc chắn sẽ khiến rating của chương trình nổ tung!

“Lại có vị thần tiên nào đăng ký tham gia chương trình à?” Phó đạo diễn đứng gần đó thấy dáng vẻ hưng phấn không thành hình người của Đồng Thư Văn, không khỏi tò mò hỏi một câu.

“Đúng thật là thần tiên.”

Đồng Thư Văn nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng ta không thể tiết lộ tên của hắn. Có điều hắn sẽ tháo mặt nạ rất nhanh thôi, sau kỳ ghi hình đầu tiên ngươi sẽ biết.”

Phó đạo diễn: “...”

Xem ra lại là một người ngoài nghề chạy tới chơi đùa rồi. Nhưng có thể khiến Đồng Thư Văn đồng ý cho tham gia đã nói rõ người này là một đại nhân vật nha.

Đồng Thư Văn tính toán thật hay. Ý tưởng của hắn đúng là không có vấn đề gì, người bình thường ai mà ngờ được Tiện Ngư đã từng là một ca sĩ sắp vào nghề, chỉ là cổ họng đột nhiên bị hỏng nên mới bất đắc dĩ chuyển sang làm nhạc sĩ, lại còn thành công đến như vậy?

Về phần Tiện Ngư làm tuyển thủ bị thua có ảnh hưởng đến việc hắn làm giám khảo hay không…

Việc này càng không cần lo lắng.

Quan hệ giữa nhạc sĩ và ca sĩ cũng giống như quan hệ giữa biên kịch và diễn viên. Một vị biên kịch thi thố năng lực diễn xuất với diễn viên và thua cuộc, chả lẽ hắn không có tư cách đánh giá diễn viên đó?

Huống chi quan hệ giữa Tiện Ngư và các ca sĩ có hơi khác một chút. Bởi vì bài hát của Tiện Ngư là do hắn một tay viết lời và soạn nhạc, ca sĩ chỉ chịu trách nhiệm hát mà thôi. Mà cảm xúc và tình cảm của ca sĩ khi hát cũng do Tiện Ngư định đoạt.

“Thả tin tức ra ngoài đi.” Đồng Thư Văn cười nói, “Bọn hắn đã chờ đến nóng lòng rồi.”

“Vâng.” Phó đạo diễn gật đầu.

Ngay trong hôm đó, tổ chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt công bố một tin tức:

“Kỳ đầu tiên của chương trình sẽ chính thức quay vào ngày 1 tháng 2, sáu vị khách quý thần bí đã chuản bị sẵn sàng. Chúng ta không tiện công bố tên họ của bọn hắn, mọi người hãy căn cứ vào tiếng hát và năng lực biểu diễn của các tuyển thủ để suy đoán danh tính. Có một tin tức tốt là: cả sáu tuyển thủ tham gia kỳ một đều có lai lịch bất phàm, không chỉ bao gồm ca sĩ tuyến một mà còn có ca vương ca hậu, đội hình giám khảo cũng có một vị khúc phụ dẫn đội, mọi người hãy đón xem chương trình để biết thêm chi tiết!”

Tin tức vừa ra, ngoại giới lập tức rung động không ngừng.

“Rốt cuộc cũng tới rồi!”

“Mỗi người đều có lai lịch bất phàm? Vậy người đầu tiên bị tháo mặt nạ sẽ là ai đây?”

“Ca sĩ tuyến một? Ca vương ca hậu?”

“Không uổng công ta đợi lâu như vậy, chỉ mới kỳ đầu tiên đã có ca vương ca hậu rồi!”

“Ha ha ha, kỳ đầu tiên đã có độ khó cấp địa ngục, quả nhiên hợp khẩu vị của ta!”

“Giám khảo cũng trâu cực, vừa ra tay đã là khúc phụ! Từ trước tới nay khúc phụ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhờ có chương trình này ta mới có cơ hội được nhìn rõ loại sinh vật mang tên khúc phụ nha!”

“Trâu bò hơn Thịnh Phóng gấp mười ngàn lần!”

“Ta nhớ trong Thịnh Phóng đến trận chung kết mới có khúc phụ toạ trấn. Khúc phụ đều là đại lão đỉnh cấp, chỉ cần mở miệng ra đánh giá thì đều là lời thật lòng, bọn hắn không hề sợ đắc tội ca sĩ, không giống đám giám khảo thông thường lúc nào cũng nói mấy câu ba phải không có ý nghĩa.”

Ai nói người đứng sau màn không được chú ý? Có một số loại người dù đứng ở sau màn vẫn khiến mọi người cảm thấy hứng thú. Chẳng hạn như một số đạo diễn đỉnh cấp, một số biên kịch hạch tâm, hoặc chẳng hạn như các khúc phụ.

...

Trong một tiểu khu nọ.

Tôn Diệu Hoả gọi điện thoại cho người đại diện của mình, hỏi một câu: “Ngươi nói xem tại sao bài hát của ta thì hot mà ta lại không hot?”

“Tại xấu á.” Người đại diện không được gì, chỉ được cái thành thật.

Chương 520: Quá nhiều cá!

Tôn Diệu Hoả đen mặt nói: “Ngươi mở to mắt chó ra nhìn xem, ngoại hình của ta đẹp trai hơn ngươi gấp mười ngàn lần nha!”

“Ha ha đừng để ý.” Người đại diện cười nói, “Ý của ta là tướng mạo của ngươi trong làng giải trí không đủ đặc sắc, tuy mọi người coi trọng thực lực của ca sĩ nhưng giá trị nhan sắc vẫn là ưu thế rất lớn.”

“Giọng hát của ta thì sao?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Vậy nếu như ta che mặt lên sân khấu…”

“Ngươi muốn tham gia chương trình kia?”

“Ừ.”

Người đại diện nói: “Ta thấy đây là ý tưởng không tệ, chương trình này đúng là rất thích hợp với ngươi. Người xem không thấy mặt ngươi sẽ chỉ chú ý tới giọng hát, mà giọng của ngươi thuộc kiểu mới nghe không có gì lạ, nhưng càng nghe sẽ càng nghiện.”

“Vậy ghi danh đi, ta đã nghĩ ra hình tượng của mình, ngươi cảm thấy Ngư Nhân thế nào?”

“Ngư Nhân…” Người đại diện bật cười, “Được.”

...

Cùng lúc đó, trong một quán rượu.

Giang Quỳ nhìn chằm chằm người đại diện: “Ta muốn tham gia Ca Sĩ Giấu Mặt.”

“Ngươi không muốn đi ta cũng sẽ đề nghị ngươi đi. Năng lực ca hát của ngươi không thua gì ca vương ca hậu, nhưng lý lịch thì chưa đủ lớn. Mà chương trình này lại không cần quan tâm lý lịch, danh tiếng hay lượng fan của ngươi ra sao, chỉ cần năng lực ca hát đủ mạnh và được đám khúc phụ phê chuẩn thì ngươi có thể trở thành người thắng cuộc…” Người đại diện chớp mắt nói.

“Ta nắm chắc sẽ không để người khác nhận ra giọng mình, đến lúc đó mọi người sẽ đoán đến bể đầu xem Mỹ Nhân Ngư này là ai.”

Người đại diện sửng sốt: “Mỹ Nhân Ngư?”

Giang Quỳ cười nói: “Ừ, ta định dùng hình tượng này để lên sân khấu, gần đây cũng có một bộ truyện cổ tích đặt tên như thế mà.”

Người đại diện bật cười: “Ta thấy không phải là vì cổ tích đâu nha…”

Giang Quỳ bĩu môi: “Coi như để tỏ lòng kính trọng với nam thần trong lòng ta không được sao?”

Người đại diện cười khanh khách.

...

Bên kia, Trần Chí Vũ cũng liên lạc với người đại diện: “Ghi danh chưa?”

“Rồi, ngươi sẽ xuất hiện vào kỳ thứ hai.”

“Vậy thì tốt.”

“Có hình tượng chưa?”

“Ngư Nhân được không?”

Người đại diện: “...”

Trần Chí Vũ ho khan một tiếng: “Vậy Kim Long Ngư cũng được.”

Người đại diện cố nén cười: “Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng chờ đến lúc ngươi tháo mặt nạ, đám cư dân mạng nhất định sẽ chơi chết ngươi.”

Trần Chí Vũ tức giận nói: “Chuyện cũ mà bọn hắn cứ lôi ra làm gì!”

Người đại diện gật gật đầu: “Tranh thủ trụ được mấy vòng, nếu có thể đánh bại được ca vương ca hậu thì tương lai ngươi sẽ rất xán lạn.”

“Ta biết rồi.” Trần Chí Vũ nắm chặt nắm đấm.

...

Chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt không chỉ thu hút người xem mà còn hút rất nhiều ca sĩ trong giới âm nhạc.

Tất cả mọi người đều che mặt, các ngươi là ca vương ca hậu thì sao chứ? Ai sợ ai?

Lúc này bên tổ chương trình, điện thoại của Đồng Thư Văn vang lên không ngừng.

Cúp điện thoại, Đồng Thư Văn lau mồ hôi nói: “Số lượng ghi danh trước đó đã đủ mệt người rồi, không ngờ bây giờ lại càng khoa trương hơn!”

“Đó là đương nhiên.” Phó đạo diễn cười nói, “Trong chương trình này, đi được càng xa càng chứng minh năng lực ca hát của ngươi. Bây giờ Tần Tề Sở Yến thống nhất, số lượng ca sĩ trong giới rất đông nhưng độ nhận biết chỉ giới hạn trong khu vực của mình, chương trình này chính là cơ hội để bọn hắn được người dân bốn tỉnh biết tới!”

“Ừ.”

Đồng Thư Văn lại nhận được một cú điện thoại. Sau khi cúp hắn mới thở dài nói: “Lần này là một vị ca hậu. Nếu đường đường là ca vương ca hậu mà lại bị ca sĩ tuyến một ép cho tháo mặt nạ thì xấu hổ không biết trốn đi đâu luôn.”

“Không đến nỗi.” Phó đạo diễn nói, “Ca vương ca hậu đều là người có thực lực đỉnh cấp, ca sĩ tuyến một bình thường rất khó có thể khiến bọn họ lật xe.”

...

Lúc này tại công ty giải trí Huyến Lạn.

Người đại diện nhìn chằm chằm Phí Dương: “Thật sự không tham gia?”

“Không tham gia!” Phí Dương hung ác nói, “Lỡ như Tiện Ngư là giám khảo, hắn công khai đánh giá năng lực ca hát của ta, thậm chí còn phê bình mấy câu thì chẳng phải là cực kỳ mất mặt à?”

“Năng lực ca hát của ngươi mà còn sợ bị phê bình?” Người đại diện bĩu môi nói, “Thật ra ngươi sợ mình và Tiện Ngư cùng xuất hiện chung trong một kỳ, tất cả mọi người sẽ cười nhạo ngươi chứ gì?”

“Nói chung là không tham gia!” Phí Dương tức giận nói, “Ta có chết đói, có nhảy từ đây xuống cũng không tham gia Ca Sĩ Giấu Mặt!”

Người đại diện bất đắc dĩ nói: “Ta không nghe nói Tiện Ngư sẽ làm giám khảo, người này vốn không thích lộ diện trước công chúng mà.”

Phí Dương hừ một tiếng: “Phàm là chuyện có hơi nguy hiểm ta cũng sẽ không làm, huống chi với thực lực của ta còn cần phải dùng một chương trình ca nhạc để chứng minh sao?”

“Nhưng đây là cơ hội để các fan ca nhạc ba tỉnh còn lại biết tới ngươi.”

“Ngươi cảm thấy danh tiếng của ta còn chưa đủ lan xa trong bốn tỉnh?”

Người đại diện đưa tay lên nâng trán. Cũng đúng, ngươi là vạn năm lão nhị, có ai mà không biết?

Phí Dương chỉ dựa vào bốn chữ này mà độ nhận biết đã xuyên thủng nửa bầu trời rồi!

Cho dù là đám người Yến tỉnh mới gia nhập cũng đã được đám cư dân mạng Tần Tề Sở phổ cập cho không ít kiến thức, biết được chiến tích huy hoàng của Phí ca vương.

“Được rồi.” Người đại diện thất vọng nói, “Thật là đáng tiếc. Theo ta được biết thì có không ít ca vương ca hậu tham gia chương trình này đó…”

Phí Dương xua xua tay, người đại diện cũng không nói thêm nữa.

...

Trở lại với tổ làm chương trình.

Đồng Thư Văn cúp điện thoại. Hắn không tài nào nhớ nổi đây đã là cuộc gọi thứ mấy trong ngày. Chỉ là lúc này sắc mặt Đồng Thư Văn có vẻ cổ quái.

“Sao thế?” Phó đạo diễn không hiểu chuyện gì lại có thể làm khó Đồng Thư Văn.

“Không có gì.” Đồng Thư Văn buồn bực nói. “Chỉ là ta không hiểu nổi sao lại có rất nhiều ca sĩ muốn dùng hình tượng liên quan đến cá để lên sân khấu.”

Phó đạo diễn ngẩn người: “Cá?”

Đồng Thư Văn gật đầu: “Nào là Mỹ Nhân Ngư, nào là Kim Long Ngư, còn có một Ngư Nhân kỳ quặc…”

“Ba con cá lận?”

“Trước mắt là ba. Chẳng lẽ cái chữ Ngư này có gì đặc biệt à?” Đồng Thư Văn sờ sờ cằm suy nghĩ, sau đó linh quang chợt loé, hắn cười xoà: “Ta biết rồi.”

Chương 521: Ta không biết biến thân

“Ngươi biết cái gì?”

“Không có gì.”

“...”

Giận nha!

Đồng Thư Văn còn đang vòng vo thì điện thoại lại vang lên. Đầu dây bên kia có người nói: “Chúng ta chọn xong rồi, sẽ dùng hình tượng Mỹ Nhân Ngư, màu sắc là…”

“Mỹ Nhân Ngư có rồi.”

“Á, có rồi? Vậy thì Kim Long Ngư đi.”

“Kim Long Ngư cũng có rồi.”

“Sao các ngươi có nhiều cá thế?”

“Chắc tại mọi người đều thích cá đó mà. Hay là các ngươi chọn hình tượng Tiểu Lý Ngư?”

“Cũng được, nhớ làm đẹp một chút nha.”

“Đó là đương nhiên, tuyệt đối sẽ vô cùng phù hợp với mỗi ca sĩ, mà lại còn không đụng hàng, đảm bảo tạo hình của mỗi người đều rất đặc sắc.”

Cúp điện thoại, Đồng Thư Văn quay đầu nhún vai nói với phó đạo diễn. “Bốn con cá, không biết có con cá thứ năm nào nữa không. Ta cảm thấy chương trình của chúng ta nên đổi thành Đàn Cá Giấu Mặt luôn cho rồi.”

Phó đạo diễn: “...”

...

“Lâm đại biểu, đây là thông báo do tổ làm chương trình gửi tới.” Mấy ngày sau, Cố Đông cầm theo một tấm thư mời đẹp đẽ đi vào phòng làm việc của Lâm Uyên.

“Đọc đi.”

Lâm Uyên đang điên cuồng gõ truyện trinh thám Hercule Poirot, ngón tay không hề dừng lại lấy một khắc, không rảnh để xem thư mời.

“Vâng.” Cố Đông bóc thư mời ra, hắng giọng đọc:

“Cảm ơn Tiện Ngư lão sư đã đăng ký tham gia chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt, tổ làm chương trình rất hân hạnh được chào đón ngài làm một trong các vị khách quý tham gia kỳ phát sóng đầu tiên, kính mời ngài ngày 2 tháng 2 đến trung tâm âm nhạc Tô Thành để chính thức ghi hình…”

Phần sau là quy tắc chương trình.

“Mỗi một kỳ phát sóng sẽ có sáu vị ca sĩ, các ca sĩ biểu diễn xong sẽ được 500 vị khán giả, 50 vị giám khảo chuyên nghiệp có tiếng trong giới âm nhạc và bốn vị giám khảo chính có mặt trực tiếp ở trường quay đánh giá. Mỗi khán giả có 1 phiếu bầu, mỗi giám khảo chuyên nghiệp có 2 phiếu bầu, mỗi vị giám khảo chính có 100 phiếu bầu, tổng cộng là 1.000 phiếu…”

Tổ chương trình cũng cân nhắc tới việc số phiếu của giám khảo có tính quyết định nên đưa ra một hình thức chấm điểm biến tướng làm giảm đi quyền lực của giám khảo:

“Ở mỗi kỳ phát sóng, giám khảo chính chỉ có tối đa 100 phiếu trong tay, mà khán giả và giám khảo chuyên nghiệp thì được luân phiên bỏ phiếu cả thảy sáu lần.”

Tính ra mỗi khán giả có tới 6 phiếu, mỗi giám khảo chuyên nghiệp có 12 phiếu, như vậy đã tốt hơn nhiều. Chỉ là bọn hắn không cách nào phân phối, mà bốn vị giáo khảo chính là người nắm giữ quyền phân phối phiếu linh hoạt nhất.

Bọn họ có thể dồn hết cả 100 phiếu cho một vị tuyển thủ nào đó, cũng có thể chia ra cho cả sáu tuyển thủ, chỉ cần tổng số lượng phiếu không quá 100 là được…

Cố Đông tiếp tục đọc:

“Mỗi một kỳ phát sóng đều sẽ có một vị tuyển thủ có số điểm thấp nhất bị đào thải và phải bóc mặt nạ, một vị đứng áp chót được đưa vào hàng chờ, sau này sẽ được tái chiến một vòng. Còn lại bốn vị tuyển thủ được vào vòng trong.”

Lâm Uyên khẽ gật đầu. Chương trình này có ưu điểm là cho người đứng áp chót có cơ hội xoay ngược. Thỉnh thoảng sẽ có ca sĩ thực lực mạnh nhưng thời điểm đó phát huy không được tốt, cho bọn họ một cơ hội làm lại cũng là hợp lý.

“Ngoài ra tổ chương trình sẽ không can thiệp vào việc các tuyển thủ chọn bài hát nào. Hiệp hội văn nghệ sẽ liên hệ với các công ty âm nhạc để xin bản quyền cho phép tuyển thủ được biểu diễn ca khúc trong chương trình này…”

Đọc đến đây, Cố Đông cười nói:

“Sáng nay công ty cũng đã nhận được thông báo của hiệp hội văn nghệ, bọn hắn hỏi ý ngài có đồng ý trao quyền biểu diễn các tác phẩm của ngài không, tiền bản quyền sẽ thoả thuận theo mức đã thống nhất trên thị trường…”

“Được.”

Lâm Uyên không ngại người khác hát cover ca khúc của mình, trên thực tế toàn bộ nhạc sĩ đều không để ý việc này. Đây chính là chỗ lợi hại của Ca Sĩ Giấu Mặt, bọn họ có hiệp hội văn nghệ làm hậu thuẫn, ai dám từ chối lời đề nghị của hiệp hội văn nghệ cơ chứ?

Sau đó Cố Đông lại đọc thêm mấy điều khoản khác cho Lâm Uyên nghe, không có điều khoản nào làm khó được hắn.

...

Cố Đông không phải là người duy nhất biết Lâm Uyên tham gia Ca Sĩ Giấu Mặt.

Chiều hôm đó, Lâm Uyên đến phòng làm việc manga, nói tin tức này cho Kim Mộc biết.

Kim Mộc không biết chuyện Lâm Uyên có bệnh sợ ống kính nên cảm thấy hắn đi hát cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng, thân phận Tiện Ngư vốn đã được công khai một nửa rồi.

Hắn chỉ lo có một điều: “Tham gia Ca Sĩ Giấu Mặt không thành vấn dề, nhưng sau khi tháo mặt nạ có lẽ thân phận Ảnh Tử của ông chủ sẽ không giấu được nữa.”

Lâm Uyên nói: “Việc này giao cho ngươi.”

Kim Mộc gật đầu: “Bên phía trường học có ai biết ông chủ là Ảnh Tử không?”

“Không có.”

Trường học chỉ biết năng lực hội hoạ của Lâm Uyên rất lợi hại, lại không biết thực ra Lâm Uyên chính là Ảnh Tử.

Chung Dư và một số ít người biết La Vi là trợ thủ manga của Lâm Uyên, nhưng lại không biết La Vi với Lâm Uyên vẽ manga gì, cho dù bọn hắn có đoán ra được thì cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

“Ta hiểu rồi.” Kim Mộc cười nói, “Cho nên người biết ngài là Ảnh Tử chỉ có La Vi và các trợ thủ trong phòng làm việc mà thôi. Đợi khi ngài chính thức tháo mặt nạ, ta sẽ nhắc nhở với bọn họ về nguyên tắc bảo mật, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề.”

“Được.” Lần này Lâm Uyên chỉ cho phép lộ ra bí danh Tiện Ngư, hai bí danh còn lại vẫn nên ẩn ở sau màn thì hơn.

“À phải,” Kim Mộc đột nhiên tò mò hỏi, “Ông chủ, ngài còn biết ca hát?”

Lâm Uyên gật đầu: “Biết một chút.”

Hắn chưa nói cho Kim Mộc biết vì cổ họng mình bị hỏng nên mới chuyển sang làm nhạc sĩ.

Biểu tình trên mặt Kim Mộc trở nên cổ quái. “Ngài đúng là cái gì cũng biết một chút nha.”

“Cũng có rất nhiều thứ ta không biết.”

“Ví dụ như?”

“Ta không biết biến thân thành siêu nhân nè.”

“...”

Lâm Uyên suy nghĩ một chút lại nói bổ sung: “Biến thân chứ không phải là biến thanh.”

Kim Mộc: ?

Ngài nhấn mạnh như vậy là có ý gì? Đang muốn phổ cập khoa học cho ta hiểu giọng mũi và giọng bụng khác nhau như thế nào à?

Bình Luận (0)
Comment