Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 46 - Chương 659: Cha

Chương 659: Cha

Nhưng khi nhìn thấy Phí Dương, Lâm Uyên có thể cảm giác được tinh thần Phí Dương sa sút rất nhiều.

Phí Dương vốn là một ca sĩ rất có sức sống. Trong nhóm ca vương, hắn thuộc nhóm người có tuổi tác khá thấp, thân hình cao lớn, lúc nào cũng căng tràn sức sống, giọng hát cũng mạnh mẽ vô cùng.

Nhưng lúc này, sắc mặt Phí Dương ảm đạm, trong mắt toàn là tia máu khiến người ta cảm nhận được hắn đang có tâm sự nặng nề, tựa như gần đây vừa bị đả kích tinh thần.

Thấy Lâm Uyên, Phí Dương miễn cưỡng mỉm cười giải thích: “Xin lỗi Tiện Ngư lão sư, trận trước ta không tham gia được vì nhà ta xảy ra chút chuyện.”

Lâm Uyên gật đầu nói: “Không sao.”

Hắn có thể nhìn ra trạng thái của Phí Dương không ổn lắm.

Phí Dương sợ Tiện Ngư hiểu lầm, hắn trầm mặc một chút rồi nói thêm một câu: “Cha ta phải vào phòng cấp cứu nên ta vào bệnh viện chăm sóc cho ông một tuần nay…”

Nói đến đây, Phí Dương cười gượng: “Cũng may mà cuộc phẫu thuật đã thành công, tình hình của cha ta đã ổn định trở lại. Chỉ là áp lực trong lòng quá lớn nên tinh thần hơi kém một chút, ta sẽ cố gắng điều chỉnh lại trạng thái trước khi trận đấu diễn ra.”

Lâm Uyên hiểu ý gật đầu một cái.

Nếu sức khoẻ người thân có vấn đề thì Lâm Uyên cũng sẽ từ bỏ trận đấu, đây là điều rất bình thường.

“Đi theo ta.” Lâm Uyên nói xong xoay người đi vào căn phòng hồng.

Phí Dương nhìn sang người đại diện. Người đại diện vỗ vai Phí Dương nói khẽ một câu: “Tiện Ngư lão sư không có tức giận đâu, nhưng ngươi nhất định phải điều chỉnh trạng thái cho tốt, đừng có kéo chân Tiện Ngư lão sư đó.”

Phí Dương trầm mặc gật đầu, sau đó theo chân Lâm Uyên đi vào phòng.

Ngồi vào chỗ của mình, Lâm Uyên mở ngăn kéo bàn ra tìm kiếm một bản nhạc phổ.

Những bản nhạc hắn chuẩn bị sẵn cho chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt còn chưa dùng hết, mà hắn còn chuẩn bị thêm không ít ca khúc cho Bài Hát Của Chúng Ta. Số lượng ca khúc này đã đủ để Lâm Uyên đối phó với toàn bộ các ca sĩ của chương trình.

Bài hát mà Lâm Uyên muốn đưa cho Phí Dương là bài hắn cảm thấy thích hợp với Phí Dương lúc này nhất.

Phí Dương ngồi trên ghế sô pha với vẻ câu nệ.

Hắn không ngờ sẽ có một ngày mình lấy thân phận ca sĩ ngồi cùng Tiện Ngư trong căn phòng này, giống như hắn cũng không ngờ được cha luôn khoẻ mạnh như vậy đột nhiên phải đi cấp cứu.

“Ở đâu nhỉ…” Lâm Uyên vẫn còn đang lật tìm trong kho bài hát của mình.

Phí Dương hiếu kỳ hỏi: “Là bài hát chuẩn bị cho ta sao?”

Lâm Uyên vừa tìm vừa nói: “Đúng là có một bài hát rất thích hợp với ngươi, nói đúng hơn là một nửa lượng ca khúc trong kho của ta đều hợp với chất giọng của ngươi, bởi vì quãng âm vực của ngươi rất rộng.”

Phí Dương cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Thật ra lời khen giống như vậy hắn đã nghe đến trăm ngàn lần, lỗ tai đã sớm chết lặng. Nhưng lời khen xuất phát từ miệng Tiện Ngư lại khiến hắn cảm thấy thành tựu vô cùng, giống như đó là một thành tích rất đáng được tự hào.

Ngay sau đó, Phí Dương lập tức tự mắng mình một câu: Tiện!

Tiện Ngư chỉ tuỳ tiện khen mình mà mình đã vui vẻ đến vậy?

Chờ đã!

Tiện Ngư sẽ không chuẩn bị cho mình một bài hát kiểu như Tối Huyễn Dân Tộc Phong đó chứ? Trong chương trình này Tiện Ngư đã tung ra không ít ca khúc kỳ quái như thế, kể cả bài Dálābēngba của tuần rồi Phí Dương cũng có xem.

Phí Dương đột nhiên có hơi hốt hoảng.

Lâm Uyên đương nhiên không biết suy nghĩ của Phí Dương, vẫn tập trung tìm kiếm bài hát. Lát sau hắn rốt cuộc đã tìm ra mục tiêu. “Chính là bài này!”

Lâm Uyên đưa khúc phổ cho Phí Dương: “Nếu ngươi không muốn hát bài này thì ta có thể tìm một bài khác.”

Bài hát này hơi đặc biệt, không phải là bài Lâm Uyên chuẩn bị sẵn cho Phí Dương. Chỉ là vì vừa rồi Phí Dương nói mấy câu khiến hắn nghĩ tới bài này.

Nhưng Lâm Uyên không chắc Phí Dương có thích nó không, hắn vẫn luôn tôn trọng suy nghĩ của ca sĩ.

“Ồ…” Phí Dương hơi khẩn trương cầm lấy khúc phổ. Chỉ mới nhìn lướt qua, tên bài hát đã khiến hắn giật mình.

Mấy giây sau hắn mới dời mắt nhìn xuống ca từ. Ca từ của bài hát rất đơn giản, đơn giản tới mức thẳng thừng. Nhưng chính loại ca từ này lại khiến trong lòng Phí Dương rung động cực lớn, bàn tay cầm khúc phổ đột nhiên dùng sức.

“Chính là bài này!”

Hắn thậm chí không quan tâm phần nhạc thế nào đã nói ngay không chút do dự. Giọng hắn khẽ run, tia máu trong mắt bỗng đậm thêm mấy phần ——

Bài hát này tên là “Cha”.

Sau khi Phí Dương trở về, tổ chương trình Bài Hát Của Chúng Ta đã công bố tin tức này ngay trong tối đó, cũng nhấn mạnh rằng tổ hợp Tiện Ngư – Phí Dương sẽ hợp tác trong phần thi tiếp theo. Trên mạng lập tức trở nên náo nhiệt.

“Phí ca vương trở lại rồi!”

“Thật chờ mong đến ngày phát sóng trực tiếp!”

“Ta còn tưởng Phí ca vương không muốn hợp tác với Tiện Ngư nên tìm cách rời khỏi cuộc thi rồi chứ.”

“Phí ca vương chắc chắn sẽ không làm như vậy.”

“Các ngươi không có xem tin tức à, đợt trước Phí Dương vắng mặt là vì cha hắn đột nhiên tăng huyết áp phải vào bệnh viện, có phóng viên chụp được cảnh hắn đến đó chăm sóc cha cả tuần nay mà.”

“Hoá ra là thế.”

“Vậy trạng thái của Phí ca vương có ổn không đây?”

“Khó nói, nhưng ai cũng có thể thông cảm cho hắn.”

Tổ chương trình tuy không giải thích lý do kỳ trước Phí Dương vắng mặt nhưng chuyện cá nhân của hắn vẫn bị phóng viên phát hiện ra và đưa lên mặt báo. Đây cũng là lý do rất nhiều khán giả không lên tiếng chỉ trích Phí Dương về việc bỏ thi.

“Giờ Phí Dương mới trở về, có đủ thời gian để tập hát bài hát mới không nhỉ?”

“Hẳn là thiếu thốn thời gian hơn các ca sĩ khác rồi.”

“Không biết Tiện Ngư lão sư sẽ chuẩn bị ca khúc nào cho hắn.”

“Chẳng lẽ lại là thể loại thần khúc ma tính tẩy não chúng ta? !”

“Bây giờ Ngư phụ chơi rất lầy nha…”

“Ha ha ha, ta không cách nào tưởng tượng ra hình ảnh Phí ca vương hát loại bài hát như Tối Huyễn Dân Tộc Phong!”

Rất nhiều khán giả đều đang hoài nghi Tiện Ngư sẽ lại tiếp tục viết ra ca khúc tẩy não, khiến phong cách của Phí Dương cũng lệch lạc theo hắn.

...

Chương 660: Người đàn ông chống lên một mảnh trời

Mấy ngày sau, rốt cuộc cũng đến tháng 10.

Các ca sĩ và nhạc sĩ cùng nghênh đón trận đấu mới nhất của chương trình.

Chương trình phát sóng trực tiếp vừa mới bắt đầu, các bình luận đã nhao nhao xuất hiện:

“Chờ xem tổ hợp Phí Dương Tiện Ngư!”

“Phí ca vương đã lấy lại phong độ chưa?”

“Phí Dương có hơi thiệt thòi, thời gian chuẩn bị không đầy đủ bằng các ca sĩ khác nha.”

“Đây không phải là trọng điểm, chủ yếu nhất là Phí Dương sắp phải hát thần khúc tẩy não rồi!”

“Trận này Phí Dương có đứng hạng nhì ta cũng hiểu được cho hắn…”

“Ngư phụ: cuối cùng vẫn phải thua nhị ý chí.”

Cha Phí Dương vừa mới phẫu thuật xong, dưới tình huống này nếu Tiện Ngư an bài cho Phí Dương hát một bản nhạc tẩy não thì mọi người luôn cảm thấy phong cách có chút không ổn.

Trên sân khấu, An Hoành mỉm cười nói: “Mọi người đều biết kỳ trước ca sĩ Phí Dương vắng mặt, Tiện Ngư lão sư tự mình lên đài biểu diễn. Lần này Phí Dương đã trở về, mời mọi người cho một tràng pháo tay để hoan nghênh Tiện Ngư lão sư và ca sĩ Phí Dương!”

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.

Lâm Uyên ngồi ở chỗ của nhạc sĩ, Phí Dương xuất hiện trên sân khấu. Nhưng khi nhìn thấy Phí Dương, khán giả đều có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần của hắn không được tốt cho lắm.

“Chắc hắn vẫn còn rất lo lắng cho cha mình.”

“Ca sĩ bình thường bề bộn nhiều việc, bọn hắn ít có thời gian ở bên cạnh cha mẹ.”

“Trận này Phí Dương có hát kém một chút thì ta cũng sẽ ủng hộ hắn.”

“Nếu Tiện Ngư để Phí Dương hát nhạc tẩy não thì ta cảm thấy có hơi gượng ép.”

“Đúng vậy.”

Hôm nay ai cũng cảm thấy Phí Dương không thích hợp hát các loại bài hát náo nhiệt. Cho dù trạng thái của Phí Dương có tốt hơn thì hắn hát nhạc vui cũng sẽ khiến mọi người cảm thấy không thoải mái.

Đúng lúc này, Phí Dương gật đầu với đội nhạc.

Đội nhạc bắt đầu trình diễn, tiếng đàn dương cầm lặng lẽ vang lên. Cùng lúc đó trên màn hình lớn xuất hiện thông tin ca khúc:

Tên bài hát: Cha

Nhạc và lời: Tiện Ngư

Biểu diễn: Phí Dương

(Link bài hát: youtube.com/watch? v=nZf4FDc3PRs)

Khán giả sửng sốt. Bài hát này lại tên là Cha? Mà nghe khúc nhạc dạo cũng nhận ra được đây là kiểu nhạc trữ tình.

Giờ khắc này, mọi người lại lâm vào cảm khái. Quả nhiên là Tiện Ngư, chuyện mọi người nghĩ tới đương nhiên hắn cũng sẽ nghĩ tới, rõ ràng là bọn hắn lo lắng dư thừa.

Từ tên bài hát đã biết Tiện Ngư cố ý chuẩn bị bài hát này cho Phí Dương, thời điểm cần nghiêm túc thì Ngư phụ tuyệt đối sẽ không đùa giỡn.

Trên sân khấu, Phí Dương cầm micro lên, nhẹ nhàng hát:

“Lúc nào con cũng chỉ luôn đòi hỏi mà chưa bao giờ nói lời cảm ơn cha. Mãi tới khi lớn con mới thấu hiểu được nỗi vất vả của người…”

Dưới khán đài vốn có khán giả đang châu đầu ghé tai thảo luận xem bài hát này có phải Tiện Ngư cố ý viết cho Phí Dương hay không, nhưng khi tiếng hát của Phí Dương vang lên, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Trước màn hình tivi và máy tính, vô số khán giả cũng rung động và lâm vào trầm mặc, trong lúc nhất thời khu bình luận an tĩnh hơn rất nhiều.

Phí Dương không sử dụng kỹ thuật hát hoa lệ, không có cao âm nổ tung, chỉ là ca từ đơn giản nhưng lại gợi lên hình ảnh người cha trong ký ức mọi người.

“Cha luôn cố tỏ ra bình thản như không có chuyện gì khi chúng ta phải xa nhau, chỉ vẫy tay chào tạm biệt, mỉm cười bảo con hãy về nhà đi. Mà khi người quay lưng đi, nước mắt đã nhoè ướt.”

Ca từ bài hát là lời tự thuật của chàng trai về cuộc sống thường ngày với cha, nhưng trong lòng Phí Dương lại chua xót vô cùng.

Năm đó hắn tự mình vác đàn ghi-ta rời khỏi quê hương, cha len lén nhét vào túi hắn 2.300 đồng tiền, tờ nào tờ nấy đều nhăn nhúm hết cả. Hắn gần như có thể hiểu được cha đã chật vật thế nào mới lấy ra được số tiền đó.

Hắn là ca vương huy hoàng vạn trượng!

Nhưng hắn cũng từng là một đứa nhỏ nông thôn sinh ra trong gia đình nghèo khó. Hơn hai ngàn đồng kia là cha bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mới kiếm ra.

Hắn đã từng kiêu ngạo cho rằng thành công bây giờ của mình là tự mình đạt được. Hình ảnh của hắn xuất hiện đầy trên các tạp chí trang bìa, được vô số khán giả vây quanh!

Nhưng khoảng thời gian chăm sóc cha trong bệnh viện hắn mới ý thức được, cha vì muốn giúp hắn theo đuổi ước mơ đã phải chịu đựng bao nhiêu áp lực.

Hoá ra trong những năm tháng hắn thống khổ chịu đựng, vẫn luôn có một người đi trước đỡ đần cho hắn bao nhiêu là gánh nặng.

Hắn có thể thành công thật sự chỉ là vì hắn ưu tú sao?

Không.

Hoa tươi và những tiếng vỗ tay không nên thuộc về một mình hắn. Không có cha ủng hộ, Phí Dương hắn có là cái gì đâu!

Cho nên Phí Dương tự trách: Tại sao trễ như vậy hắn mới phát hiện ra?

Có lẽ bởi vì người đàn ông đã chống lên cho hắn một mảnh trời vẫn luôn im lặng không nói gì cả.

“Con ước mong được nắm tay cha như trước đây biết bao nhiêu. Nhưng giờ đây cha không ở bên cạnh con, chỉ mong cơn gió mang lời nguyện cầu này đến cha…”

Hiện trường đột nhiên lâm vào yên tĩnh.

Ở hậu trường, các ca sĩ trầm mặc, có người cắn chặt môi, các nhạc sĩ cũng trầm tĩnh không nói một lời.

Điệp khúc còn chưa bắt đầu mà tình thân ấm áp kèm theo sự chua xót nhàn nhạt đã hoà quyện dưới đáy lòng mọi người.

Giọng hát của Phí Dương đột nhiên cao vút lên, bài hát nghênh đón đoạn điệp khúc hoàn toàn bùng nổ:

“Con cầu xin thời gian hãy trôi chậm lại để cha không già đi nữa!”

“Con sẵn sàng hy sinh mọi thứ để cha có thể sống thật lâu!”

“Cha luôn giúp con trở thành con người tốt đẹp hơn, nhưng đổi lại con chẳng thể làm gì được cho người!”

“Xin cha hãy nhận lấy tấm lòng này dù nó chẳng thể so sánh được với những gì người đã làm.”

Nhạc nền dồn dập mạnh mẽ, đội nhạc đã chơi đến quên mình. Trước mắt Phí Dương như hiện ra hình ảnh cha nằm trên giường bệnh.

Ngày đó, hắn gọt vỏ táo cho cha, nhìn cha chật vật cắn miếng táo hắn mới nhận ra răng cha đã chẳng còn bao nhiêu.

Táo quá cứng, cha hắn ăn không nổi.

Hắn lại lột vỏ quýt, lần đầu tiên Phí Dương nhìn thấy cha ăn một miếng quýt mà lại có thể vui vẻ đến vậy.

Cha nói: “Ngọt hơn quýt nhà chúng ta trồng.”

Chương 661: Cảm ơn vì đã cùng con đi trên con đường đời

Lúc đó trong lòng Phí Dương chỉ cảm thấy chua xót đến nghẹn ngào.

Một khắc kia, hắn nhìn thấy mái tóc cha đã bạc trắng từ bao giờ, rốt cuộc Phí Dương cũng ý thức được…

Người cha cao lớn từng che mưa chắn gió cho mình… đã già rồi.

Hốc mắt hắn rốt cuộc đỏ lên.

...

Không chỉ có Phí Dương, đã có không ít ca sĩ ở hậu trường lặng lẽ chùi nước mắt.

Mọi người chuyền giấy cho nhau, có người còn sụt sịt mũi.

Cho dù là các nhạc sĩ vốn luôn nghiêm túc cô quạnh thì giờ phút này cũng lộ vẻ xúc động.

Trong căn phòng nào đó.

Duẫn Đông hơi ngẩng đầu như đang nhớ lại chuyện gì. Gương mặt hắn vẫn cứng đờ như trước nhưng đôi mắt đã trở nên đục ngầu.

Cách vách.

Diệp Tri Thu thở dài một hơi. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra xem một bức ảnh mà đã rất lâu rồi hắn không có can đảm mở ra.

Cha hắn đã qua đời rất nhiều năm, khi mà hắn còn chưa gặt hái được thành công. Nhưng hắn lại nhút nhát tới mức chưa từng có can đảm viết về cha mình lấy một lần.

Danh tiếng khúc phụ này còn có ích lợi gì?

Lại là một gian phòng cách vách.

Dương Chung Minh ngồi như một bức tượng, chỉ là ánh mắt của hắn đã mất đi tiêu cự.

Có lẽ phụ nữ vẫn luôn cảm tính hơn.

Cũng trong gian phòng đó, Trịnh Tinh ngồi bên cạnh dùng hai tay che mặt, nhưng nước mắt vẫn chảy ra qua kẽ tay nàng.

Tình cảm tha thiết không cách nào tự mình ức chế.

Hầu hết các nhạc sĩ đều là người đã có tuổi, hoặc cha mẹ bọn họ đã từ trần, hoặc đang gần đất xa trời.

Cho tới bây giờ năm tháng vẫn rất công bằng với nhân loại, cũng rất tàn nhẫn.

Bài hát này khiến tất cả mọi người đều phải nhìn thẳng vào nỗi hối tiếc nhất trong lòng mình.

Dưới sân khấu, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu nghẹn ngào.

Trước màn ảnh, bình luận đã bắt đầu xuất hiện trở lại và ào ào như vỡ đê:

“Ta nhớ ba lắm.”

“Chỉ muốn khóc.”

“Ta tình nguyện Tiện Ngư tiếp tục chơi lầy chứ không muốn khóc đến sưng mắt như vầy đâu.”

“Cha ta bị ung thư, dạo gần đây ta bỏ luôn công việc để đến bệnh viện chăm sóc cha mỗi ngày nhưng vẫn không khóc. Vậy mà lúc này lại không chịu nổi.”

“Tiện Ngư thật là quá đáng. Cho chúng ta cười ba trận, lại dùng một trận khiến phòng tuyến tâm lý của chúng ta hoàn toàn sụp đổ, nước mắt chảy thành sông rồi.”

“Tết này ta nhất định sẽ về nhà. Mặc kệ sếp và công việc đi!”

“Ba, con yêu ba. Ta nhất định sẽ nói lời này ở trước mặt ba của ta.”

“Còn ai dám nói Phí Dương hát không có tình cảm chứ?”

“Ta là fan trung thành của Phí Dương. Hôm nay là ngày Phí Dương hát hay nhất từ trước đến giờ, ta không nói tới kỹ thuật hát, cũng không nói tới chất giọng.”

“Bài hát này… xứng đáng.”

Tất cả mọi người đều không chịu nổi.

Mà trên sân khấu, Phí Dương cũng không chịu nổi.

Thay vì nói là đang hát, chi bằng nói Phí Dương đang trút hết bầu tâm sự của mình ra:

“Cảm ơn cha về mọi thứ. Cha đã hy sinh rất nhiều để chăm lo cho gia đình mình, lúc nào cũng cố hết sức có thể để mang lại cho con điều tốt đẹp nhất.”

“Cha có tự hào về con không?”

“Cha vẫn lo lắng cho con chứ?”

“Đứa con mà cha luôn yêu thương đã khôn lớn rồi.”

Phí Dương run rẩy hát, trong giọng hát mang theo tiếng nức nở và giọng mũi nghèn nghẹn, nước mắt cứ thế lăn dài trên mặt.

Thân là ca vương lại không thể khống chế âm thanh của mình, hắn thật thiếu chuyên nghiệp.

Cũng như việc làm một đứa con, hắn cũng chưa bao giờ là người chuyên nghiệp.

Cha, người có nghe thấy không?

Bài hát này là Tiện Ngư viết cho con.

Bài hát này con xin tặng cho người.

Không phải cha luôn nói con trai mình hát hay nhất sao?

...

Phòng tuyến tâm lý của khán giả yếu ớt hơn một tờ giấy. Từng câu hát ghim thẳng vào đáy lòng, khơi gợi lên nỗi thương cảm mà ai cũng cố gắng che giấu.

Nỗi chua xót và bất đắc dĩ bừa bãi tàn phá trong lồng ngực. Nước mắt của vô số người đã tan thành đại dương mênh mông.

Tất cả mọi người đều có thể nghe ra được trong tiếng ca của Phí Dương ngập tràn run rẩy và áy náy.

Là sự áy náy của mỗi đứa con đối với cha mình.

...

Lâm gia.

Lâm Huyên và Lâm Dao nhìn về phía mẹ. Mẹ các nàng chỉ cười nói: “Bài hát này nghe rất hay.”

Nhưng hốc mắt bà đã đỏ ửng.

Từ nhỏ Lâm Uyên đã không nhận được tình thương của cha, bởi vì cha hắn qua đời khi đám con còn quá nhỏ. Cho nên mẹ Lâm Uyên vừa là mẹ, vừa là cha.

Bài hát này ngoài mặt là hát cho cha nhưng thật ra đều dành để tri ân bậc làm cha mẹ.

...

Trong một bệnh viện nào đó.

Trên tivi, Phí Dương đang ca hát.

Ngồi trước màn hình, một ông lão có vẻ ngoài giống Phí Dương đến bảy phần đang nhẹ nhàng lau nước mắt. Bạn già ngồi bên cạnh đưa tới cho ông một miếng quýt.

Ông lão ăn mấy miếng rồi lắc đầu: “Không ngọt bằng quýt lần trước tiểu Dương mua.”

Bạn già cười nói: “Đây cũng là quýt do con trai bảo bối của ông mua đó.”

Ông lão hơi sửng sốt, lại nhét thêm mấy miếng vào miệng: “Đổi loại quýt rồi hả ta?”

Bạn già tức giận đáp: “Đổi thành người khác lột.”

...

Tiếng hát tràn ngập cả sân khấu.

An Hoành đột nhiên tháo tai nghe, nhân viên công tác nhìn về phía hắn. An Hoành nói: “Ta đi gọi điện thoại một lát.”

Nhân viên công tác lặng lẽ gật đầu.

Rất nhanh bên kia đã bắt máy, một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Không phải con đang quay chương trình sao?”

“Ba cũng có xem à?”

“Đang xem đây này. Chương trình con của ta làm MC sao có thể không xem được…”

“Ba.”

“Có gì nói nhanh đi, ba còn xem tiếp.” Giọng nói trong điện thoại cố ý ra vẻ gấp gáp.

“Không có gì, chỉ là muốn gọi cho ba thôi.”

“Ba nghe rồi, cúp máy đi, coi chừng lát nữa không kịp lên sân khấu đạo diễn lại trừ lương của con!”

“Vâng.” An Hoành cười đáp.

Lúc này trong điện thoại và từ sân khấu đều truyền đến tiếng vang đồng bộ, đó là câu cuối cùng của bài hát:

“Cảm ơn cha vì đã cùng con đi trên con đường đời.”

Bài hát kết thúc. Rất nhiều người còn chưa kịp tỉnh táo lại từ trong tiếng ca. Không ai nói chuyện.

Phí Dương cũng không biết đã lén lau khô nước mắt từ lúc nào.

Chương 662: Hắn quên đi mọi thứ, nhưng vẫn nhớ đến ngươi

Đột nhiên có khán giả vỗ tay. Mấy giây sau, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm!

Lâm Uyên cũng đang vỗ tay, nhưng vừa vỗ được mấy cái hắn đột nhiên cảm thấy mặt mình ẩm ướt, bèn đưa tay lên sờ một cái.

Lúc này Lâm Uyên mới phát hiện mình cũng đã khóc từ bao giờ.

Hắn không biết tại sao mình lại khóc. Là bị Phí Dương làm cho cảm động sao?

Ống kính bắt được một màn này, khán giả lập tức nhìn thấy.

“Đừng khóc!”

“Cố gắng lên Tiện Ngư!”

“Chúng ta vĩnh viễn yêu ngươi!”

“Ngư phụ là giỏi nhất!”

Ngày càng có nhiều bình luận nhảy lên. Tiếng vỗ tay vang vọng toàn trường!

Lâm Uyên vẫy tay với khán giả, sau đó cầm lấy khăn giấy An Hoành vừa đưa tới để lau mắt.

Hắn không tiếp tục nghĩ xem vì sao mình lại khóc, mà hắn cũng không biết lúc này trên khu bình luận đã ngập tràn một câu che kín cả màn hình:

“Đau lòng Ngư phụ!”

Phí Dương: “...”

Ta cũng khóc mà!

An Hoành đi lên sân khấu, câu nói đầu tiên của hắn khiến tiếng vỗ tay nhỏ đi một phần:

“Khi mọi người đang an ủi Tiện Ngư lão sư, thật ra mỗi người chúng ta đều đang cần được an ủi. Theo quan điểm cá nhân thì có lẽ sau này ta sẽ không dám chủ động nghe bài hát này nữa đâu.”

Đúng vậy.

Tiện Ngư cần được an ủi.

Phí Dương cũng cần được an ủi.

Trong vô số khán giả kia có ai không cần được an ủi?

Mọi người đều có nỗi khổ sở riêng. Có người còn cha, có người đã mất cha, nhưng đối với tình cha con có ai mà không giống nhau?

An Hoành nhìn về phía Phí Dương: “Phí Dương lão sư có gì muốn chia sẻ không?”

Phí Dương đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, hắn cầm micro nghiêm túc nói: “Duy chỉ có bài hát này, dù phải đứng hạng nhì ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Khán giả bật cười.

Bài hát này có ý nghĩa đặc biệt với Phí Dương. Nhất là sau khi cha hắn vừa mới hồi sức xong, loại cảm giác suýt mất đi sẽ khiến người ta nhận ra thứ gì đó vô cùng quý giá đối với mình.

Phí Dương tiếp tục nói: “Cảm ơn cha đã ủng hộ ta nhiều năm như vậy. Ta vẫn luôn nói là nhờ có fan mới có ta ngày hôm nay, thật ra ngoài công sức của của fan, ta vẫn cảm thấy mình đạt được thành công như ngày hôm nay còn là nhờ mình đã luôn kiên trì và theo đuổi ước mơ, không ngừng cải thiện thiên phú vốn có. Có lẽ những lời này của ta sẽ khiến rất nhiều người không vui, thật xin lỗi.”

An Hoành cười nói: “Lời này không hề sai nha. Các fan ủng hộ ngươi là vì ngươi luôn rất nỗ lực và cố gắng, vì ngươi không bao giờ từ bỏ ước mơ. Đây là ưu điểm của ngươi, chúng ta biết ơn các fan, cũng đừng quên biết ơn chính mình.”

“Nhưng bây giờ suy nghĩ của ta đã thay đổi.” Phí Dương hít sâu một hơi rồi nói tiếp. “Thật ra ta cố gắng cỡ nào cũng không bằng sự ủng hộ của cha. Không có cha khích lệ, ta đã không đi được tới bây giờ. Lúc đầu không có số tiền cha cho, ta đã chẳng thể làm nhạc nổi. Không có cha, ngay cả tiền mua quần áo lên sân khấu biểu diễn cũng không có. Cho nên trước khi cảm ơn chính mình, ta phải cảm ơn cha mình trước đã.”

Tiếng vỗ tay lại vang lên.

Trong tràng pháo tay, Phí Dương quay đầu nhìn về phía Lâm Uyên: “Đồng thời ta cũng muốn cảm ơn Tiện Ngư lão sư. Thật ra ta đã học được rất nhiều thứ từ ngài, trong trận chung kết Ca Sĩ Giấu Mặt, ngài khiến ta hiểu được ca khúc phải có tình cảm mới làm rung động lòng người, khi đó ta mới biết vấn đề của mình nằm ở đâu.”

Lâm Uyên gật đầu một cái.

Mọi người không khỏi cười khổ. Ngươi vẫn thành thật như thế nha Lan Lăng Vương.

Phí Dương tiếp tục nói: “Khi Tiện Ngư lão sư đưa cho ta bài hát này, ta lại học được một điều mới. Ta biết ca khúc cần phải có tình cảm, nhưng điều kiện tiên quyết là tình cảm đó phải xuất phát từ nội tâm.”

Trong trận chung kết Ca Sĩ Giấu Mặt, Phí Dương hát bài hát đó để tặng chính mình.

Mà hôm nay, hắn hát để tặng cho cha. Tình cảm này chân thành hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Lần đầu tiên hắn hát tới rơi lệ. Cũng là lần đầu tiên hắn không cách nào khống chế tiếng hát của mình.

Giọng Phí Dương bỗng thấp xuống. “Ta muốn chia sẻ với mọi người một câu chuyện nhỏ. Đó là có một lần dọn nhà, ta vô tình nhìn thấy quyển nhật ký của cha. Các ngươi cũng biết đối với một đứa nhỏ thì thứ đó là một loại bảo tàng có lực hấp dẫn vô cùng, ta không nhịn được đã mở ra xem.”

Khán giả gật đầu, trong đó hẳn là viết rất nhiều tình thương mà cha dành cho đứa con của mình.

Nhưng Phí Dương lắc đầu nói: “Ngày đó ta không nhìn thấy cha viết gì về ta trong quyển nhật ký, người chỉ viết lại lịch làm công cho các hộ gia đình ở trong vùng.”

Khán giả khẽ cười, sau đó lại trầm mặc.

Đây đương nhiên là một loại tình cảm còn nặng hơn cả yêu.

Phí Dương cười nói: “Ta biết bài hát này sẽ khiến bầu không khí trở nên trầm trọng, nhưng Tiện Ngư lão sư đã khiến mọi người cười suốt ba kỳ rồi, kỳ này hẳn là mọi người cũng nên trả giá một chút.”

Khán giả lại bật cười. Phần thi này khiến ai nấy đều vừa cười vừa khóc.

An Hoành nói: “Vậy để ta kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Đây là một tình tiết ta thấy trong một bộ tiểu thuyết. Một người con dẫn cha già bị bệnh lú lẫn đi ăn sủi cảo, người cha bốc sủi cảo nhét vào trong túi áo khiến người con rất mất mặt. Hắn lập tức hỏi “Ba, ba làm gì thế?” Người cha thấp giọng đáp: “Con của ta thích ăn món này…”

Hắn quên đi mọi thứ, nhưng vẫn nhớ đến ngươi.

Khán giả ngẩn ra, nước mắt lại bắt đầu dâng lên trong hốc mắt. Khu bình luận có người mắng:

“An Hoành quá đen tối! Lại lừa gạt nước mắt của ta!”

Đương nhiên trận đấu vẫn phải tiếp tục. Tuy đây đối với các ca sĩ khác mà nói đã chẳng khác nào là kết thúc.

Bài hát này quá rung động! Nhất là sau khi mọi người biết chuyện Phí Dương thì càng thêm đồng cảm. Cho nên các phần thi sau đó khó lòng để lại dấu ấn trong tim khán giả.

Cuối cùng, An Hoành hỏi Phí Dương: “Ngươi có còn muốn nói gì với mọi người không?”

Phí Dương trầm mặc một chút rồi nói: “Nếu rảnh thì hãy cầm tay người một cái. Nếu rảnh thì lột quýt cho người ăn. Nếu rảnh thì trò chuyện với người một chút, dù là một cuộc video call ngắn ngủi cũng được.”

Chương 663: Ảnh Tử lão tặc

Nói xong, Phí Dương cúi người chào rồi rời khỏi sân khấu.

Còn một câu Phí Dương không nói. Bởi vì nó quá tàn nhẫn.

Chỉ sợ bây giờ ngươi luôn không rảnh, do công việc, do trò chơi, do đủ loại nguyên nhân ——

Chờ đến khi ngươi rảnh rồi, người đã không còn ở đó.

Đây là trải nghiệm thực tế của Phí Dương. Xin đừng quên, thời gian rảnh của hắn thật ra còn không nhiều bằng các ngươi…

...

= Lời tác giả =

Ông ngoại ta rất thích con cháu cầm tay mình. Ta vốn không biết việc này, sau khi ông ngoại qua đời ta mới nghe bà ngoại nói. Khi ta nắm tay ông cũng chẳng thấy ông có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng bà ngoại nói thật ra ông đang rất vui vẻ.

Bài hát này viết về cha nhưng cũng là viết cho những người thân trong gia đình. Hy vọng mọi người dành thời gian ở cạnh người nhà một chút.

...

“Tiện Ngư và Phí Dương cuối cùng cũng hợp tác, ca khúc “Cha” khiến vô số người phải rơi lệ!”

“Tiện Ngư và Phí Dương làm rung động toàn trường!”

“Phí Dương biểu diễn bài hát mới của Tiện Ngư, đoạt được hạng nhất! Thư Du và Illaoi đứng hạng nhì!”

“Nhờ vào bài hát mới của Tiện Ngư, Phí Dương rốt cuộc đứng nhất!”

“Lời nguyền vạn năm lão nhị của Phí Dương bị phá vỡ?”

“Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, Tiện Ngư giúp Phí Dương giành được hạng nhất, lần đầu tiên số phiếu bầu chọn vượt qua trăm triệu!”

“Tiện Ngư cho khán giả cười ba kỳ liền, đến kỳ thứ tư làm tất cả mọi người rơi nước mắt!”

“An Hoành: “Cha” là bài hát mà ta không dám nghe lại lần thứ hai.”

Kết quả tranh tài vừa ra, các tạp chí lớn lập tức đưa tin. Đúng như trong tin tức, Phí Dương giành được hạng nhất, mà lượng phiếu bình chọn của khán giả cũng lập kỷ lục mới:

Hơn 100 triệu phiếu!

Ngoài ra, Thiên Nga Trắng Thư Du và Võ Sĩ Illaoi đồng thời đứng hạng hai!

Kết quả này khiến vô số cư dân mạng thảo luận và trêu chọc ——

“Phí Dương rốt cuộc dựa vào Tiện Ngư để thoát khỏi nhị ý chí, kết quả nhị ý chí báo thù bằng cách khiến hai ca sĩ đồng thời đứng hạng nhì!”

“Bài hát này quá tốn khăn giấy!”

“Đám truyền thông nói quá đúng rồi, Tiện Ngư khiến chúng ta cười ngoác miệng suốt ba kỳ liền, đến kỳ thứ tư thì khán giả đều khóc ròng ròng tập thể.”

“Tiện Ngư: Cười đủ rồi chứ? Tiếp theo nên khóc rồi.”

“Phí Dương: Các ngươi khóc hết cho ta!”

“Trần Chí Vũ thoát khỏi nhị ý chí bằng cách đánh không lại nên gia nhập. Phí Dương được giáo huấn, lần này còn làm lố hơn cả Trần Chí Vũ. Hắn không chỉ gia nhập vào dưới trướng Tiện Ngư mà còn nhận giặc làm cha!”

“Ha ha, mịa nó chứ nhận giặc làm cha! Ta đang khóc cũng bị ngươi chọc cho phì cười!”

“Phí Dương: Cha? Tiện Ngư: Ừ?”

“Có sao nói vậy, bài hát này của Phí Dương quá tuyệt, ta đoán nó sẽ giành luôn vị trí hạng nhất trên bảng xếp hạng âm nhạc tháng này.”

“Đáng tiếc mấy kỳ tiếp theo không có Ngư phụ.”

Đúng như mọi người thảo luận, vào phần cuối của chương trình, tổ công tác đã tuyên bố quy tắc so tài mới.

Mấy trận tiếp theo sẽ là cuộc chiến giữa các ca sĩ. Giai đoạn này các nhạc sĩ không cần tham gia, toàn bộ ca sĩ sẽ thi đấu với nhau và chỉ được lựa chọn các ca khúc của những nhạc sĩ có tham gia chương trình.

Quy tắc này xuất hiện không chỉ để cắt giảm số lượng ca sĩ mà còn là dịp để các nhạc sĩ được nghỉ ngơi. Dù sao sáng tác ca khúc cần có thời gian, nhạc sĩ đương nhiên mệt mỏi hơn ca sĩ nhiều.

Tuy Lâm Uyên không cần băn khoăn về phương diện này nhưng được nghỉ ngơi thì hắn vẫn rất thích.

Nhân cơ hội này hắn sẽ viết cho hết Tây Du Ký, dự định phát hành vào trước cuối năm.

Ngoài ra Death Note cũng phải kết thúc, bởi vì… Cặp đôi nhân vật chính trong truyện đều đã lĩnh cơm hộp cả rồi.

Mọi người đều biết Death Note có hai nhân vật chính là Yagami Raito và thám tử L. Trong Death Note của Lâm Uyên thì L đã đổi tên thành “Lâm”.

Trong bộ manga lấy việc đấu trí làm căn bản như Death Note thì cả hai nhân vật này đều được các fan yêu thích vô cùng. Kết quả Ảnh Tử vẽ “Lâm” chết.

Lúc này khán giả như một đám ong vò vẽ đang nổi giận, khu bình luận của Death Note lập tức bùng nổ:

“Lâm sao lại chết rồi? !”

“Ta không chấp nhận tình tiết này đâu!”

“Ảnh Tử thiên vị Yagami Raito quá vậy?”

“Lâm mới là chính nghĩa cơ mà?”

“Mẹ nó, Ảnh Tử quả nhiên cũng là lão tặc!”

“Vật họp theo loài, ba bạn gay không tên nào tốt, uổng công ta còn cho rằng Ảnh Tử không phải kẻ xấu xa!”

“Ngươi dựa vào cái gì mà viết Lâm chết? Không có Lâm, Death Note mất đi linh hồn rồi!”

“Ảnh Tử lão tặc!”

Đối với độc giả thì ba bạn gay đều có cùng một thói xấu là thích ngược fan.

Chẳng hạn như Sở Cuồng. Con hàng này là tệ nhất, trước hắn viết Bích Dao chết, sau lại viết Hercule Poirot tự sát, nên mọi người mới gọi hắn là lão tặc. Khi đó mọi người cho rằng Sở Cuồng là con sâu làm rầu nồi canh trong ba bạn gay, ít ra Tiện Ngư và Ảnh Tử vẫn còn tốt lắm.

Kết quả Tiện Ngư đột nhiên quay phim Hachiko, ngược khán giả đến mức hoài nghi nhân sinh! Cũng bởi vì bộ phim này mà Tiện Ngư bị không ít người gọi lén là lão tặc! Lúc này bọn họ vẫn tin rằng trong ba bạn gay chỉ có Ảnh Tử là hiền lành nhất, hắn trở thành niềm an ủi của mọi người.

Kết quả Ảnh Tử cho Lâm đi nhận cơm hộp.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều quá tuyệt vọng vì ba bạn gay rồi. Ba cái tên này, một đám xấu xa không có ai tốt!

Nhưng có lẽ vì đã có Sở Cuồng và Tiện Ngư đi trước nên việc này không khiến cư dân mạng bạo động.

Mà trong đó cũng còn một nguyên nhân khác, đó là Ảnh Tử đã đăng một bài trên mạng xã hội để giải thích với độc giả:

“Nội dung tiếp theo sẽ không khiến mọi người thất vọng.”

Tuy là lời giải thích có cũng như không nhưng vẫn khiến độc giả được an ủi chút ít. Ai nấy đều chờ mong xem phần sau câu chuyện sẽ xoay ngược thế nào.

Ai ngờ…

Khi nhóm độc giả đang ôm hy vọng trong lòng, lại đợi được tới đại kết cục, tâm tình mọi người đều tan nát.

Bởi vì trong đại kết cục, Yagami Raito cũng lĩnh cơm hộp rồi!

“Đây chính là nội dung cốt truyện không khiến chúng ta thất vọng đó hả? !”

“Ngươi còn viết Yagami Raito chết? !”

Chương 664: Sở Cuồng trở lại

“Mịa nó ta phục rồi!”

“Ảnh Tử đúng là quái vật suy luận!”

“Ảnh Tử: Lâm bị Yagami Raito giết, các ngươi không hài lòng, vậy ta giết Yagami Raito báo thù cho Lâm!”

“Mẹ ơi, đây là cái kiểu kết cục gì thế? Thiên tài bực nào mới nghĩ ra được chiêu này?”

“Ảnh Tử lão tặc, ngươi đi chết đi! !”

“Chẳng trách bộ truyện này lại có tên là Death Note, đều chết sạch nha!”

“Đọc kết cục xong ta từ trần tại chỗ!”

Phẫn nộ, bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là chấp nhận. Đây là kết cục của Death Note và các fan.

La Vi ngơ ngác nhìn Lâm Uyên: “Đây là biện pháp giải quyết của thầy đó hả?”

Lâm Uyên gật đầu.

Lâm chết khiến độc giả bất mãn, vậy để cho Yagami Raito cũng chết theo, các fan hẳn là hài lòng.

Yagami Raito giết quá nhiều người như vậy, lại còn hại chết Lâm, nếu hắn còn sống sẽ khiến bộ truyện trở nên tiêu cực và không công bằng.

Cho nên bọn hắn đều phải chết. Đúng là một kết cục hoàn mỹ nha.

Lâm Uyên thật sự cảm thấy kết cục này không có vấn đề gì, nếu không hắn đã chẳng giải thích đàng hoàng với độc giả.

Trước đó viết Bích Dao hay Hercule Poirot chết hắn không hề giải thích, nhưng lần này Lâm Uyên rất có lòng tin. Lâm chết, các ngươi không hài lòng, vậy Yagami Raito cũng chết, hẳn là các ngươi vui vẻ lại rồi?

Cho nên Lâm Uyên không tài nào hiểu nổi vì sao độc giả còn làm ầm ĩ. Đây rõ ràng là kết cục “đại đoàn viên” nha?

Nói tóm lại, dưới tình huống không thể xử lý nổi, Lâm Uyên liền lựa chọn làm lơ.

Nói ra chắc người khác không tin nhưng hắn rất có kinh nghiệm với loại chuyện này. Chỉ cần không quan tâm tới nó, cuối cùng độc giả sẽ tự mình vượt qua, thậm chí còn có người đứng ra phân tích kết cục rõ ràng mạch lạc.

Quả nhiên.

Độc giả ồn ào một khoảng thời gian, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Trên mạng có độc giả phân tích thế này:

“Lâm chết thật ra là một kết cục tất yếu, bởi vì Yagami Raito có bàn tay vàng là Death Note, cho dù Lâm có thông minh cỡ nào thì nếu Yagami Raito muốn che giấu bản thân, Lâm vĩnh viễn cũng không thể tìm ra thân phận thật của hắn. Nếu Lâm không chết và đào một cái bẫy lớn như thế thì người thông minh như Yagami Raito sẽ không mắc câu.”

Đều là hai nhân vật có chỉ số thông minh cực cao, một người trong đó lại có bàn tay vàng, nếu hắn thua đối phương mới là kỳ lạ đó!

“Mà cái chết của Yagami Raito cũng là lẽ đương nhiên. Nếu hắn không chết thì bộ manga này quá mức hắc ám rồi. Ảnh Tử viết Yagami Raito chết cũng là để biểu đạt một đạo lý: không ai có thể áp đảo pháp luật để tự mình xét xử kẻ khác. Những người dùng quyền cá nhân để xét xử đều phải trả một cái giá rất đắt. Thế cho nên Hercule Poirot mới tự sát. Tam quan của Ảnh Tử và Sở Cuồng đều giống nhau, nên cuối cùng Yagami Raito phải chết.”

Về tình cảm thì rất khó chấp nhận.

Nhưng về lý mà nói, kết cục này là tốt đẹp và logic nhất.

Bài phân tích này vừa xuất hiện, độc giả quả nhiên lại trở nên lý trí tỉnh táo đúng như Lâm Uyên đã dự liệu.

Tuy vậy, Ảnh Tử vẫn không thoát khỏi cái danh “lão tặc”.

Cùng lúc đó.

Lâm Uyên đã viết xong Tây Du Ký. Kim Mộc đã báo tin này cho Ngân Lam Thư Khố biết.

...

Ngành huyền huyễn ở Ngân Lam Thư Khố.

Trong phòng làm việc của tổng biên tập, lão Hùng nhận được điện thoại của Kim Mộc, lập tức đứng phắt dậy, gương mặt ngập tràn kích động!

Sở Cuồng rốt cuộc cũng trở lại với ngành huyền huyễn rồi!

Có trời mới biết lão Hùng đã chờ ngày này bao lâu!

Từ khi Sở Cuồng bắt đầu viết trinh thám, hắn đã rời xa huyền huyễn quá lâu. Hắn thà đi viết truyện cổ tích cũng không chịu quay đầu nhìn lại huyền huyễn nha…

Mà hôm nay nhận được tin tức này, lão Hùng sao có thể không kích động cho được.

Ngay sau đó, lão Hùng lập tức nhận ra vấn đề.

Chí cao thần!

Lần này Sở Cuồng trở về nhất định là muốn giành lấy danh hiệu Chí cao thần!

Lúc trước lý lịch của hắn còn chưa đầy đủ, nhưng bây giờ số lượng tác phẩm đã đủ điều kiện, hắn hoàn toàn có tư cách đứng ở vị trí kia!

“Năm nay ngành huyền huyễn lại bắt đầu náo nhiệt rồi đây.” Lão Hùng cười toét miệng.

...

Bây giờ là đầu tháng Chín, cách Tết gần bốn tháng, mà cuộc bình chọn Chí cao thần trong ngành huyền huyễn sẽ tiến hành vào cuối năm.

Cho nên rất nhiều đại thần ngành huyền huyễn đều đang cật lực ra mắt tác phẩm mới để nhắm vào danh hiệu Chí cao thần.

Mưa gió nổi lên.

Rất nhiều nhóm nhỏ trong giới viết tiểu thuyết đều đang thảo luận về cuộc bình chọn Chí cao thần cuối năm.

“Cuộc bình chọn Chí cao thần bắt đầu đếm ngược rồi.”

“Ma Đồng đã tuyên bố phát hành sách mới, năm nay hắn rất có hy vọng trở thành Chí cao thần.”

“Không chỉ có Ma Đồng, còn có một người cũng dự định tham gia cuộc bình chọn này.”

“Ngươi đang nói Dạ Nam Thính Phong?”

“Dạ Nam Thính Phong đã từng tham gia bình chọn một lần nhưng đáng tiếc tác phẩm đó còn kém một chút, năm nay hắn quyết trở lại với địa vị cao hơn, hẳn sẽ là kình địch của Ma Đồng.”

“Vị trí Chí cao thần năm nay có bốn chỗ.”

“Ba chỗ đã được định sẵn, ba vị kia vốn đã đạt chuẩn Chí cao thần. Vị trí cuối cùng nhất định sẽ thuộc về Ma Đồng hoặc là Dạ Nam Thính Phong.”

Lúc này bỗng có người cảm khái nói:

“Lúc trước Ma Đồng nhắm vào vị trí đại thần, ai ngờ gặp phải Sở Cuồng khiến hắn trễ một năm mới trở thành đại thần. Nhưng càng về sau Ma Đồng càng có nhiều tác phẩm trình độ cao, bây giờ lại nhắm vào vị trí Chí cao thần rồi, ngược lại Sở Cuồng sau khi trở thành đại thần lại chẳng thấy viết tiểu thuyết huyền huyễn nữa.”

“Thiên phú của Ma Đồng rất không tệ.”

“Ta nhớ lúc đó còn có Hải Thiếu Gia cùng Ma Đồng và Sở Cuồng cạnh tranh đại thần. Kết quả Hải Thiếu Gia thảm bại, từ đó đến nay vẫn chưa thể trở thành đại thần, tinh lực sáng tác cũng không theo kịp đối thủ cũ nữa, đúng là khiến người ta thổn thức.”

“Thật đáng tiếc, Sở Cuồng không còn viết huyền huyễn.”

“Nếu lúc đó Sở Cuồng không chuyển sang viết trinh thám mà tiếp tục sáng tác huyền huyễn thì bây giờ chắc hẳn đã là Chí cao thần rồi.”

“Nếu bây giờ Sở Cuồng chịu tiếp tục viết huyền huyễn thì vẫn có thể tham gia tranh đoạt Chí cao thần, tuy số lượng tác phẩm của hắn ít hơn người ta nhưng chất lượng thì đều rất cao, ba bộ tiểu thuyết huyền huyễn của hắn đều thuộc hàng khai tông lập phái cả.”

Chương 665: Đánh giá của giới chuyên môn

“Giờ ta rất hoài nghi Sở Cuồng có còn viết huyền huyễn nữa không…”

“Hắn viết trinh thám lâu như vậy, thậm chí còn viết cổ tích, giờ viết huyền huyễn liệu có còn quen tay?”

“Người khác có thể không quen tay, nhưng ta tin là Sở Cuồng sẽ không như thế.”

“Thảo luận chuyện này đâu có ý nghĩa gì, gần đây Sở Cuồng không viết tiểu thuyết huyền huyễn nữa nha.”

Đám người còn đang thảo luận, đột nhiên trong nhóm có người hoảng sợ nói:

“Trời ạ, nhắc cái gì thì cái đấy đến! Các ngươi mau xem bài tuyên truyền của Ngân Lam Thư Khố kìa!”

Ngân Lam Thư Khố?

Các tác giả và biên tập ngành huyền huyễn đồng thời mở mạng xã hội lên xem, kết quả vừa nhìn thấy bài đăng kia, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm ——

“Tác phẩm huyền huyễn mới nhất của tác giả đại thần Sở Cuồng “Tây Du Ký” sẽ phát hành vào tuần sau, kính mong mọi người ủng hộ!”

Ầm!

Rất nhiều nhóm chat như muốn nổ tung!

“Trời ạ!”

“Sở Cuồng trở lại!”

“Sở Cuồng lại viết tiểu thuyết huyền huyễn rồi!”

“Hắn đang nhắm vào vị trí Chí cao thần sao?”

“Mẹ ơi, năm nay danh sách Chí cao thần khó mà đoán trước được rồi!”

“Ba vị chuẩn Chí cao thần kia cũng phải khẩn trương!”

“Thảm nhất chính là Ma Đồng và Dạ Nam Thính Phong rồi nha.”

“Ma Đồng đúng là xui xẻo, lúc hắn muốn trở thành đại thần đã vấp cục đá Sở Cuồng, bây giờ muốn trở thành Chí cao thần lại tiếp tục vấp vào cục đá này!”

Trong lúc nhất thời, người trong nghề chấn động không thôi!

Mà cùng lúc đó, giới độc giả cũng trở nên náo nhiệt vô cùng.

“Sở Cuồng lão tặc trở về lĩnh vực huyền huyễn?”

“Rốt cuộc cũng chờ được ngươi! Cũng may ta chưa bao giờ từ bỏ!”

“Viết xong Ma Thổi Đèn, lão tặc chẳng còn động đến thể loại huyền huyễn nữa. Ta còn tưởng hắn không muốn viết huyền huyễn nữa rồi.”

“Được lắm, thanh xuân của ta đã trở lại!”

“Ta không có hứng thú với thể loại trinh thám, lão tặc có thành thần bên đó ta cũng không quan tâm, chủ yếu là vì ta nuốt không trôi thể loại này, chỉ mong chờ lão tặc viết tiểu thuyết huyền huyễn trở lại mà thôi.”

“Lần này hắn trở về là muốn trở thành Chí cao thần phải không?”

“Nếu thành công thì Sở Cuồng sẽ trở thành Chí cao thần có số lượng tác phẩm ít nhất từ trước tới nay.”

Thật ra tác phẩm của Sở Cuồng rất nhiều, chẳng qua là tiểu thuyết huyền huyễn hơi ít mà thôi, tính tới tính lui thì cho tới giờ Sở Cuồng cũng chỉ mới viết có ba bộ huyền huyễn: đầu tiên là Hoàng Tử Tennis, sau đó là Tru Tiên, cuối cùng là Ma Thổi Đèn.

Đây cũng là lý do tại sao Kim Mộc lại uyển chuyển nói Lâm Uyên chỉ mới miễn cưỡng đứng ở ngưỡng cửa bình chọn Chí cao thần, muốn thành công thì phải có thêm một, hai bộ siêu phẩm nữa.

Trong lúc nhất thời, người ngoài nghề hay người trong giới đều râm ran thảo luận chuyện Sở Cuồng trở về lĩnh vực huyền huyễn.

Rất nhiều người bất ngờ trước tin tức này, nhưng khi mọi người tỉnh táo lại mới ý thực được việc Sở Cuồng muốn trở thành Chí cao thần không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.

Có một vị biên tập viên phân tích rất logic:

“Có lẽ vì Sở Cuồng quá thành công kể từ khi mới ra mắt công chúng, được vô số ánh hào quang bao phủ nên tất cả mọi người mới theo bản năng cho rằng hắn muốn trở thành Chí cao thần thì nhất định sẽ thành công. Ngay cả ta khi mới nhận được tin tức này cũng nghĩ như thế, giống như Chí cao thần đã là vật trong túi Sở Cuồng.

Nhưng chúng ta lại quên mất một sự thật.

Số lượng tiểu thuyết huyền huyễn của Sở Cuồng quá ít, tuy chất lượng có thể bù số lượng nhưng khoảng cách đến Chí cao thần vẫn còn khá xa, hiện tại hắn chỉ xem như mới nhập môn Chí cao thần mà thôi.

Có lẽ rất nhiều người không hiểu được ý ta.

Sở Cuồng lợi hại như vậy chẳng lẽ không xứng làm Chí cao thần?

Xứng chứ, đương nhiên xứng, Sở Cuồng đã có thực lực của Chí cao thần rồi.

Nhưng mọi người phải hiểu một điều, có thực lực và thật sự trở thành Chí cao thần là hai chuyện khác nhau. Ta có thể lấy bạn thân của Sở Cuồng ra làm ví dụ.

Mọi người đều biết Tiện Ngư được xưng là tiểu khúc phụ. Không một ai dám nghi ngờ thực lực của hắn, hắn tuyệt đối là một khúc phụ thiên tài!

Nhưng bởi vì còn quá trẻ, số lượng tác phẩm chưa đủ nhiều nên Tiện Ngư vẫn chưa được hiệp hội văn nghệ chứng nhận chức danh khúc phụ, dù sao muốn được chứng nhận thì phải đạt một số tiêu chuẩn cứng nhắc của vị trí này, mà Tiện Ngư thì còn chưa đạt tới.

Sở Cuồng cũng thế.

Bây giờ Sở Cuồng đã có thực lực của Chí cao thần, Tiện Ngư cũng đủ tư cách để làm khúc phụ, nhưng bọn hắn có cùng một vấn đề: chưa đạt đủ những tiêu chuẩn cứng nhắc kia.

Cho nên ta kết luận là: Sở Cuồng muốn đạt được Chí cao thần thì cần có thêm ít nhất hai tác phẩm ở cấp bậc Ma Thổi Đèn!

Chỉ một thì không đủ, trừ phi sách mới của Sở Cuồng bù đắp được hai bộ như Ma Thổi Đèn.

Nhưng chúng ta đều biết chuyện này không có khả năng. Đối với thể loại huyền huyễn thì Ma Thổi Đèn đã là đỉnh phong rồi. Đừng nói là bộ mới phải bằng hai lần Ma Thổi Đèn, chỉ cần bằng được Ma Thổi Đèn thôi là đã vô cùng khó khăn.

Cho nên ta cảm thấy mọi người suy nghĩ nhiều rồi. Tác phẩm mới Tây Du Ký của Sở Cuồng không phải dùng để giành địa vị Chí cao thần mà chỉ là để chuẩn bị cho năm sau hắn trở thành Chí cao thần thôi.”

Bài phân tích này được rất nhiều người tán thành.

Đúng vậy, Sở Cuồng đúng là có đủ thực lực, nhưng hai năm qua hắn không động đến ngành huyền huyễn nên số lượng tác phẩm vẫn là một trở ngại. Dùng ba bộ tác phẩm để trở thành đại thần là đã rất khủng bố rồi, còn muốn dùng bộ thứ tư để lên đỉnh Chí cao thần?

Quá miễn cưỡng.

Trong giới này không có một vị Chí cao thần nào chỉ có bốn tác phẩm.

Đối với việc này, có người đưa ra một ví dụ dễ liên tưởng:

“Nếu nói đây là một cuộc thi chạy đường dài thì Dạ Nam Thính Phong đã chạy được 95%, Ma Đồng chạy được 93%, còn Sở Cuồng chỉ mới chạy được có 80% quãng đường mà thôi.”

Giống như câu chuyện Rùa Và Thỏ, cuối cùng người thắng là chú rùa chăm chỉ, đâu phải bởi vì tốc độ của nó nhanh hơn thỏ.

Chẳng qua là vì thỏ ngủ gật ở giữa đường. Mà Sở Cuồng chính là chú thỏ ngủ gật kia.

Chương 666: Tây Du Ký ở cấp độ nào?

Hai năm qua Sở Cuồng đắm chìm trong thể loại trinh thám, không hề động đến huyền huyễn, trong khi Ma Đồng và Dạ Nam Thính Phong vẫn luôn viết mà thành tích còn khá vô cùng.

Bây giờ Sở Cuồng muốn chạy một hơi để đuổi kịp hai người thì không hề dễ dàng, huống chi Dạ Nam Thính Phong và Ma Đồng cũng không phải là chú rùa chậm chạp, bọn hắn đều là những tác giả viết huyền huyễn rất ưu tú.

Giới chuyên môn rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Biên tập viên bên phía nhà xuất bản của Dạ Nam Thính Phong vỗ vỗ ngực nói với tổng biên tập: “Làm ta giật cả mình, vừa nghe nói Sở Cuồng trở về ta đã cho rằng năm nay Dạ Nam Thính Phong sẽ lành lạnh.”

Mà biên tập bên nhà xuất bản của Ma Đồng cũng sợ hết hồn không kém.

Biết làm sao được, sức ảnh hưởng của Sở Cuồng trong giới huyền huyễn quá mức hung tàn! Hung tàn đến mức rất nhiều người chỉ cần nghe được tên Sở Cuồng đã bị doạ đến hồn lìa khỏi xác.

Cũng may Sở Cuồng còn cách Chí cao thần rất xa, một bộ tác phẩm là không đủ, cần ít nhất hai bộ!

Trừ phi Tây Du Ký của Sở Cuồng có thể lấy một địch hai.

Ngay sau đó, một số nhà truyền thông trong giới văn nghệ cũng công bố bản tin tương tự:

“Sở Cuồng muốn trở thành Chí cao thần? Không dễ dàng như vậy.”

“Phân tích cặn kẽ khả năng Sở Cuồng trở thành Chí cao thần: Dạ Nam Thính Phong và Ma Đồng có xác suất thành công cao hơn.”

“Sở Cuồng muốn làm Chí cao thần thì một tác phẩm là không đủ.”

“Luận về độ khó để Sở Cuồng trở thành Chí cao thần: cấp bậc Ác mộng!”

“Một chuyên gia trong ngành cho biết: năm nay Sở Cuồng đánh vào Chí cao thần chắc chắn sẽ thất bại.”

Tối hôm đó.

Trong nhóm giải trí Vĩnh Ninh Thôn.

Lâm Huyên đột nhiên gửi vào một bài viết: “Phân tích số liệu cho thấy năm nay Sở Cuồng nhất định sẽ bỏ lỡ danh xưng Chí cao thần.”

Sau đó nàng @ Lâm Uyên: “Năm nay Sở Cuồng thật sự muốn trở thành Chí cao thần sao?”

Lâm Uyên ngẩng đầu lên nhìn về phía chị gái đang ôm điện thoại nằm chơi trên ghế sô pha.

Ta ngồi đây không hỏi, sao phải chat làm gì?

Trong nhóm, Giản Dịch đã trồi lên chảnh choẹ một phen: “Nổi tiếng quá cũng khổ ghê, gần đây ta bận rộn đi đóng phim nên không rảnh xem tiểu thuyết. Sở Cuồng lão tặc đã bắt đầu nhắm tới Chí cao thần rồi à? Không phải hắn mới viết có ba bộ sao?”

Hạ Phồn không thèm để ý tới màn khoe khoang của Giản Dịch mà nói: “Nhưng ba bộ đó đã đủ để Sở Cuồng trở thành đại thần.”

Giản Dịch và Hạ Phồn thích xem tiểu thuyết, cho nên hai người không còn xa lạ gì với Sở Cuồng. Lâm Dao thì chưa xem, dù biết tới Sở Cuồng thông qua chị gái nhưng nàng vẫn không hiểu rõ ràng cho lắm, bèn tò mò hỏi:

“Ba bộ tác phẩm đã thành đại thần là rất lợi hại à?”

Lâm Huyên lập tức phổ cập kiến thức: “Bên Trung châu và Hàn Triệu Nguỵ thì chị không rõ, nhưng ở Tần Tề Sở Yến thì chỉ có bốn tác gia dựa vào ba bộ tác phẩm đã trở thành đại thần trong lĩnh vực huyền huyễn.”

Lâm Dao: “Vậy cũng đâu có ít.”

“Đúng là không ít, nhưng số chữ thì rất nhiều. Sở Cuồng là mạnh nhất, bởi vì số chữ của hắn ít nhất. Ba người kia tuy cũng chỉ có ba bộ nhưng số chữ của mỗi bộ đều nhiều hơn ba triệu chữ.”

Đây cũng là lý do mọi người cảm thấy Sở Cuồng rất thần kỳ. Tác giả khác phát hành sách đều cố gắng viết thật dài, nhưng tác phẩm huyền huyễn của Sở Cuồng chỉ khoảng hơn một triệu chữ. Bộ dài nhất là Ma Thổi Đèn cũng chỉ mới hai triệu chữ mà thôi.

Lâm Dao có vẻ khá hứng thú với Sở Cuồng, liền hỏi tiếp: “Vậy dùng bốn bộ tác phẩm để trở thành Chí cao thần là khái niệm gì?”

Chị gái Lâm Huyên đáp không chút do dự: “Đệ nhất nhân. Chưa từng có ai dùng bốn bộ tác phẩm để đi lên đỉnh Chí cao thần, cho nên ta mới nói Sở Cuồng phải viết năm bộ mới được!”

Đây cũng là lý do người trong nghề không tin Sở Cuồng trở thành Chí cao thần trong năm nay. Bốn bộ đã muốn lên đỉnh? Vô cùng khó. Ít nhất cũng phải năm bộ chứ!

Đây đã là rất coi trọng Sở Cuồng rồi.

Lâm Uyên không tham gia thảo luận, nhưng hắn cũng công nhận phân tích này. Theo lẽ thường mà nói đúng là cần đến hai bộ tương tự như Ma Thổi Đèn mới được.

Nhưng mà…

Nếu là Tây Du Ký thì chưa biết được đâu.

Đừng nói lấy một địch hai, một mình Tôn Ngộ Không cũng có thể mạnh hơn cả ba bộ trước đó của hắn gộp lại.

Chứ đừng nói chi là chất văn học trong Tây Du Ký còn đỉnh cao đến mức trở thành một trong tứ đại danh tác!

Nhưng trước khi nó được xuất bản, nói mấy lời này cũng không có ý nghĩa gì.

Giữa tháng Mười, Lâm Uyên gửi cho Kim Mộc cả hai phiên bản Tây Du Ký.

Kim Mộc cười nói: “Ta sẽ gửi cho Ngân Lam Thư Khố và bên hiệp hội văn nghệ.”

Lâm Uyên ngẩn ra: “Hiệp hội văn nghệ?”

Kim Mộc gật đầu: “Ngài muốn dùng tác phẩm này để tham gia bình chọn Chí cao thần thì phải báo danh với hiệp hội văn nghệ, bởi vì bọn hắn cần có thời gian để đọc và bình chọn.”

“Ừm.” Lâm Uyên không có ý kiến.

Nửa giờ sau, Kim Mộc đã gửi bản thảo đi.

...

Tại hiệp hội văn nghệ.

Ngành huyền huyễn đang họp nội bộ, người chủ trì là một nữ nhân đeo mắt kính khoảng chừng năm mươi tuổi.

‘Năm nay cuộc bình chọn đại thần xem như đã có quyết định, đến cuối năm hẳn là không còn biến số gì. Còn cuộc bình chọn Chí cao thần thì vẫn có một vị trí cần phải xem xét. Trước mắt chúng ta đang có ba đề cử.”

Mọi người không khỏi sửng sốt.

“Ba đề cử? Không phải hai sao?”

“Ta nhớ chỉ có Ma Đồng và Dạ Nam Thính Phong thôi mà.”

“Ngoại trừ ba vị chắc chắn được chọn thì vị trí thứ tư hẳn là nằm trong tay hai đề cử này.”

“Ba đề cử là tính luôn cả Sở Cuồng?”

“Ta cũng rất coi trọng Sở Cuồng, nhưng Sở Cuồng còn cách tiêu chuẩn trở thành Chí cao thần khá xa.”

“Tuy Sở Cuồng sắp ra mắt một bộ tiểu thuyết nhưng chênh lệch còn rất lớn, e là không đủ để đấu với hai người kia.”

Các lãnh đạo trong ngành thi nhau phát biểu ý kiến. Mọi người vốn cho rằng vị trí Chí cao thần thứ tư sẽ thuộc về một trong hai tác giả Ma Đồng hoặc Dạ Nam Thính Phong. Kết quả hôm nay lãnh đạo lại nói có tới ba người…

Chương 667: Hai phiên bản

Vậy người thứ ba này chỉ có thể là Sở Cuồng đang rục rịch ra mắt sách mới.

Nữ lãnh đạo đeo mắt kính nói: “Đúng vậy, người thứ ba chính là Sở Cuồng. Các ngươi đừng nóng vội đưa ra kết luận, nếu đây là cuộc bình chọn công bằng thì phải tính cả Sở Cuồng vào nữa. Nếu tác phẩm của hắn xứng tầm thì vẫn có thể giành được vị trí Chí cao thần thứ tư cũng chưa biết chừng.”

Xứng tầm?

Mọi người bật cười, sau đó lắc đầu.

Hiệp hội văn nghệ đã nghiên cứu về trường hợp của Sở Cuồng từ trước. Năm đó Ma Thổi Đèn tốt cỡ nào? Nhưng dù là thế thì bây giờ Sở Cuồng vẫn cần có một tác phẩm mạnh gấp đôi Ma Thổi Đèn mới đạt chuẩn Chí cao thần!

Tuy vậy hiệp hội văn nghệ có ấn tượng rất tốt về Sở Cuồng. Nghe nói các đại lão ở trên đều rất chú ý tới hắn, thậm chí còn biểu dương Sở Cuồng không ít lần.

Vì vậy mọi người cũng không nói nhiều nữa.

Đúng lúc này, trợ lý xuất hiện và nói thầm vào tai nữ lãnh đạo mấy câu.

Hai mắt bà lập tức toả sáng, sau đó cười nói với mọi người: “Bên phía Sở Cuồng vừa mới gửi Tây Du Ký tới, hay là chúng ta cùng xem thử thế nào đã. Nếu không được thì năm nay chỉ xem xét tác phẩm của Ma Đồng và Dạ Nam Thính Phong thôi.”

“Gửi tới rồi?” Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý.

Mấy phút sau, trợ lý mang theo một xấp tác phẩm đã photo vào phòng hội nghị. Mọi người lập tức ngẩn ra: “Sao lại có hai bản?”

“Dạ, Tây Du Ký quả thật có hai phiên bản.” Trợ lý giải thích. “Sở Cuồng lão sư viết một bản cổ văn, một bản là văn hiện đại.”

“Ồ?” Có vị lãnh đạo vui vẻ nói: “Nghe nói Sở Cuồng muốn trở thành Chí cao thần thì phải có hai bộ tiểu thuyết huyền huyễn mới được, kết quả hắn thật sự viết hai phiên bản?”

Một vị lãnh đạo khác lại lắc đầu: “Nhưng nếu là cùng một câu chuyện thì dù viết mấy phiên bản cũng tính là một thôi.”

Lại có người lên tiếng: “Ta lại cảm thấy rất thú vị, người bình thường không ai dám viết bằng cổ văn đâu. Sở Cuồng đúng là tài hoa tột bậc.”

“Các ngươi cứ xem thử đi.” Nữ lãnh đạo đeo kính nói, sau đó cầm bản cổ văn lên xem.

Đương nhiên cũng có một số lãnh đạo xem bản hiện đại trước. Không phải vì bọn hắn không hiểu cổ văn, chỉ là thứ tự ưu tiên có khác biệt mà thôi. Đối với người trong hiệp hội văn nghệ thì đừng nói tới cổ văn, cho dù là các loại văn tự viết bằng ký hiệu cổ đại họ vẫn có thể đọc ro ro như thường.

Nếu mang tiếng hiệp hội văn nghệ mà đọc không được cổ văn Tây Du Ký thì chính là loại ngồi không ăn bám, phải tạ tội với toàn dân trên Lam Tinh nha.

Vị nữ lãnh đạo đeo mắt kính khoảng năm mươi tuổi này tên là Minh Lan. Bà là người quản lý của ngành tiểu thuyết huyền huyễn trong hiệp hội văn nghệ. Mọi hoạt động có liên quan đến lĩnh vực huyền huyễn đều do bà chủ trì.

Lúc này Minh Lan lật đến Hồi một trong Tây Du Ký. Lời đề tựa khiến bà hơi nhướng mày:

“Linh căn dục dựng nguyên lưu xuất,

Tâm tánh tu trì đại đạo sinh.”

“Phúc tái quần sinh ngưỡng chí nhân, phát minh vạn vật giai thành thiện. Dục tri tạo hóa hội nguyên công, tu khán tây du thích ách truyện.”

Tây Du Thích Ách Truyện? Đây có lẽ là tên của bộ cổ văn, còn cái tên Tây Du Ký là của phiên bản hiện đại.

Tại sao phải chia ra làm hai phiên bản? Minh Lan tò mò đọc tiếp:

“Nghe rằng thiên địa chi số có 129.600 năm tuổi tính thành một nguyên. Một nguyên chia thành mười hai hội, gồm: tý, sửu, dần, mẹo, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi, còn gọi là thập nhị chi dã. Mỗi hội có 10.800 tuế. Vậy một thiên luận rằng: tý thì đắc dương khí, sửu là khi kê minh, dần bất thông quang, mẹo đắc bình minh, thìn hợp thực chi, tị tắc ai bài, ngọ tính giữa thiên, mùi đắc tây tha; thân thì bô nhi nhật lạc dậu, tuất hoàng hôn, nhân định hợi. So toàn cục, nếu tuất hội đứng sau cùng thì thiên địa hỗn loạn, vạn vật không còn…”

Sau khi đọc đoạn đầu tiên, Minh Lan đã có thể khẳng định: phiên bản cổ văn tuyệt đối không dành cho người thường đọc.

Bởi vì yêu cầu trình độ cổ văn quá cao, có rất nhiều khái niệm mà một người hiện đại không nghe nói tới.

Mà càng đọc về sau, Minh Lan càng thêm kinh hãi. Thủ pháp sáng tác cổ văn được vận dụng đến hoa cả mắt, thành tựu về văn học cổ điển của Sở Cuồng cực kỳ kinh khủng, kinh khủng tới mức 90% các tác giả huyền huyễn khác có thúc roi ngựa cũng không bao giờ đuổi kịp!

Ngoài ra, trong tác phẩm còn có rất nhiều bài thơ. Chẳng hạn như bài thơ để hình dung Thuỷ Liêm Động trên Hoa Quả Sơn:

“Quát phong hữu xử đoá, hạ vũ hảo tồn thân. Sương tuyết toàn vô cụ, lôi thanh vĩnh bất văn.”

“Yên hà thường chiếu diệu, tường thụy mỗi chưng huân. Tùng trúc niên niên tú, kỳ hoa nhật nhật tân.”

Kiểu thơ tương tự còn rất nhiều. Mà ở giữa các loại thủ pháp sáng tác, sự ra đời của Tôn Ngộ Không đã hiện ra trước mắt.

Đây là một con khỉ sinh ra từ trong núi đá Hoa Quả Sơn, danh xưng Mỹ Hầu Vương nhưng lại có một trái tim cầu đạo.

Hắn can trường gai góc, trải qua hiểm trở tìm tới Bồ Đề Tổ Sư, rốt cuộc được Bồ Đề ban cho một cái tên:

“Hồng mông ban sơ vô danh tính, đả phá ngoan không tu Ngộ Không.”

Tôn Ngộ Không!

Đến đây, hồi một kết thúc.

Tốc độ đọc của Minh Lan rất chậm, bà đọc từng câu từng chữ. Cho đến khi đọc xong phần kết của Quyển một, trong mắt bà là vô vàn sóng to gió lớn.

Mở đầu câu chuyện thật ra rất đơn giản, nhưng chất văn học trong từng câu chữ quá mạnh mẽ, chỉ sai một từ sẽ làm hỏng cả câu, nên tác phẩm này được viết cực kỳ trau chuốt. Trong đó có mấy câu thi từ khiến Minh Lan phải vỗ án khen hay.

Ngoài ra tác phẩm này còn sáng tạo ra không ít chân ngôn của Đạo gia!

Bố cục được thiết lập chặt chẽ vô cùng, thế giới quan cực kỳ rộng lớn! Hình dung sống động, chỉ có thể nói đây là một bản sử thi hoa lệ!

Minh Lan hoàn toàn đắm chìm vào Tây Du Thích Ách Truyện.

...

Ngồi bên cạnh Minh Lan là một người đàn ông tên Trì Thuỵ, là phó quản lý ngành huyền huyễn.

Trì Thụy đang đọc bản Tây Du Ký hiện đại. Chẳng biết từ lúc nào mà người đàn ông quyền cao chức trọng này đã đỏ mặt tới mang tai, toàn thân run lên!

Chương 668: Đại danh tác

Trước mắt hắn hiện ra vô số hình ảnh hào khí vô cùng…

Tôn Ngộ Không lấy được Định Hải Thần Châm!

Tôn Ngộ Không xông vào địa phủ sửa lại Sổ Sinh Tử!

Tứ hải thiên sơn đều phục, cửu u thập loại phải xoá tên!

Thiên đình chiêu an, hắn lại náo loạn Hội Bàn Đào, cuối cùng bị đuổi khỏi thiên cung, tự xưng là:

Tề Thiên Đại Thánh!

Thiên binh thiên tướng vây công Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không chiến đấu với vô số thần tiên. Từ Cự Linh Thần đến Thác Tháp Thiên Vương, rồi lại Na Tra Tam Thái Tử, thậm chí cả Nhị Lang Thần…

Cho dù cuối cùng bị bắt, hắn vẫn có thể phá vỡ Lò Bát Quái và luyện thành một đôi mắt Hoả Nhãn Kim Tinh!

Bản hiện đại không giống cổ văn, nó chú trọng vào việc miêu tả tình tiết, dù là thần tiên hay pháp bảo đều được mô tả rất chi tiết kỹ càng, mỗi trận chiến đều sử dụng lập luận sắc sảo không thể bắt bẻ.

Về mảng này thì bản cổ văn quả thật không bằng, Tây Du Ký cổ văn có quá nhiều thi từ ca phú nên đối với các cảnh hành động chiến đấu và nội dung cốt truyện không được tả nhiều.

Nếu chỉ đọc mỗi Tây Du Ký cổ văn thì rất khó nắm bắt, nhưng bản hiện đại lại bù được toàn bộ những khuyết điểm của cổ văn. Cho dù không xét tới tính văn học thì chỉ riêng cuộc đời của Tôn Ngộ Không đã khiến độc giả nào cũng phải kinh tâm động phách!

Trong giai đoạn đầu, Tôn Ngộ Không hoàn toàn đi theo trường phái vô địch lưu!

Cho nên khi Tôn Ngộ Không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn mới khiến cho vô số người mong đợi và rung động đến vậy.

Lúc này Trì Thụy chính là vị độc giả đọc đến mức sảng khoái cả người. Hành vi của Tôn Ngộ Không khiến hắn bị chấn động, mà miêu tả trong bản hiện đại càng khiến trí tưởng tượng của Trì Thụy bay cao…

Mẹ nó con khỉ này quá ngang ngược rồi!

Ngoài ra bản hiện đại vẫn giữ lại rất nhiều điểm đặc sắc của bản gốc, chẳng hạn như một câu kinh điển “Sơn trung vô giáp tử, hàn tẫn bất tri niên” (dịch nghĩa: ở trong núi không biết đến ngày tháng, ở nơi lạnh lẽo không biết qua bao nhiêu năm) không hề bị cắt đi mà được đưa vào đầy đủ, khiến cho bản hiện đại cũng thấm đẫm chất văn học.

Đương nhiên quyển tiểu thuyết dài gần triệu chữ không thể đọc xong trong một thời gian ngắn. Chỉ cần đọc mấy hồi đầu là sự rung động đã bao phủ toàn bộ phòng hội nghị.

“Bộ tiểu thuyết này…”

Đọc tới đoạn Tôn Ngộ Không đánh bại Bạch Cốt Tinh, Minh Lan mới lưu luyến đặt Tây Du Ký xuống. Ai ngờ nàng mở miệng nói nửa câu mới nhận ra giọng mình đã khàn đi, bèn hắng giọng một cái.

“Tác phẩm cấp kinh điển!” Trì Thuỵ thấp giọng nói, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Mọi người đều đặt tiểu thuyết xuống. Phòng hội nghị lâm vào yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Cho đến khi Minh Lan hắng giọng lần nữa, đám người mới lục tục mở miệng:

“Sở Cuồng đã dư sức ngồi ở đây cùng chúng ta bàn luận xem lần này ai xứng đáng trở thành Chí cao thần.”

“Bộ tiểu thuyết này vừa có tính văn học vừa có tính cốt truyện lưu hành, xem cả hai bản và đối chiếu với nhau, ta chỉ thấy mình đang phải ngẩng đầu lên nhìn một ngọn núi cao vời vợi.”

“Đây không còn là tiểu thuyết huyền huyễn nữa rồi.”

“Sở Cuồng dùng sức một người để phá nát trần nhà ngành huyền huyễn.”

“Bộ tiểu thuyết này có màu sắc của hồng hoang, nhưng từ văn tự đến cách cục đều vượt xa những tác phẩm thần thoại đã lưu truyền nhiều năm qua.”

“Đây mới là dáng vẻ nên có của thần thoại Lam Tinh!”

“Trí tưởng tưởng phong phú đến mức xuất thần nhập hoá, tính cách nhân vật cực kỳ tươi sáng, thoát khỏi lối mòn của các tiểu thuyết huyền huyễn cấp thấp. Ta cho là hiệp hội văn nghệ nên phổ biến rộng rãi tác phẩm này đến quần chúng nhân dân.”

Từng lời tràn đầy thán phục vang lên. Nói xong mọi người nhìn về phía Minh Lan.

Minh Lan cười khổ nói: “Ta không dám tuỳ tiện đánh giá bộ tiểu thuyết này, đợi đọc xong cả hai phiên bản rồi hãy nói, nhưng nếu phải nêu ra cảm nhận một cách cụ thể thì ta cảm thấy mình đang đọc một bộ đại danh tác của Lam Tinh.”

Đại danh tác!

Mọi người kinh hãi, nhưng sau một lúc trầm mặc thì không một ai lên tiếng phản bác.

Tiểu thuyết này ẩn chứa vô số kiến thức về tôn giáo, từng câu từng chữ đều là ẩn dụ, đám người ở đây đều là đại lão trong làng văn học nên đương nhiên có thể nhận ra.

Sở Cuồng người này…

Kinh thế hãi tục!

...

Mà trong lúc hiệp hội văn nghệ đang đọc Tây Du Ký, phía Ngân Lam Thư Khố cũng đã bắt đầu in ấn và tuyên truyền quảng cáo.

Vốn là Lâm Uyên sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này, việc tuyên truyền của là công ty, Sở Cuồng không tiện ló mặt. Nhưng hắn lại không ngờ lần tuyên truyền này xảy ra vấn đề lớn!

Chủ yếu việc này đến từ mấy câu tuyên truyền của Ngân Lam Thư Khố, đại khái là:

“Sở Cuồng trở về lĩnh vực huyền huyễn, tác phẩm mới có thể so sánh với sử thi thần thoại thuộc hệ liệt Hồng Hoang!”

“Sách mới Tây Du Ký của Sở Cuồng sáng ngang với hồng hoang!”

“Ai nói thần thoại trên Lam Tinh chỉ có mỗi hệ liệt Hồng Hoang? Mời đọc thử sách mới Tây Du Ký của Sở Cuồng!”

Chính là mấy câu nói này đã chọc vào tổ ong vò vẽ.

Trước đó đã nhắc tới, trên Lam Tinh có cơ sở về hồng hoang. Địa vị của bộ tiểu thuyết này trên Lam Tinh đại khái ngang ngửa với Phong Thần Diễn Nghĩa ở địa cầu.

Rất nhiều người biết tới thần thoại Lam Tinh đều là nhờ tác phẩm này. Vô số năm lưu truyền khiến Hồng Hoang trở thành thần tác trong lòng vô số người. Đủ loại phim truyền hình, hoạt hình hay truyện tranh đã bồi bạn cùng thanh xuân của vô số lớp trẻ.

Đám người này là fan ruột của Hồng Hoang, mà số lượng lại đông đến khủng khiếp!

Kết quả Ngân Lam Thư Khố lại dám tuyên truyền Tây Du Ký ngang ngửa với hệ liệt Hồng Hoang của bọn hắn?

Fan của Hồng Hoang làm sao mà nhịn được? !

Vì vậy rất nhiều fan Hồng Hoang ở Tần Tề Sở Yến vừa đọc được bài tuyên truyền này đã lập tức nổi giận!

“Sở Cuồng lại dám kiêu ngạo tới mức này?”

“Bây giờ đám nhà xuất bản tuyên truyền sách đều nổ đến tung trời, vốn chúng ta đều sẽ mỉm cười cho qua, ai mà không biết thương nhân các ngươi thích thổi phồng sản phẩm nhà mình, nhưng các ngươi lại dám động vào Hồng Hoang? Cho rằng fan chúng ta không tồn tại sao?”

Chương 669: Fan Sở Cuồng v.s fan Hồng Hoang

“Sở Cuồng quả thật lợi hại, nhưng ngươi dám nói sách mới của hắn có thể sánh vai với danh tác lưu truyền bấy lâu?”

“Ha ha ha, chết cười!”

“Mau gỡ mấy lời tuyên truyền nhảm nhí của các ngươi xuống đi! Ngoài ra Ngân Lam Thư Khố và Sở Cuồng phải nói xin lỗi với fan Hồng Hoang chúng ta!”

“Con mẹ nó còn đòi sánh vai với Hồng Hoang, các ngươi xứng à?”

“Chỉ bằng Hoàng Tử Tennis?”

“Chỉ bằng Tru Tiên?”

“Chỉ bằng Ma Thổi Đèn?”

“Mấy quyển sách này của Sở Cuồng có gom lại một chỗ cũng không có tư cách so với Hồng Hoang!”

“Tuy ta rất thích tác phẩm của Sở Cuồng lão tặc nhưng nếu bảo tác phẩm mới của hắn sánh ngang với Hồng Hoang thì đúng là nói khoác mà không biết ngượng.”

“Thứ cho ta nói thẳng, ở trước mặt Hồng Hoang thì sách của Sở Cuồng chả đáng là gì.”

Vô số fan Hồng Hoang điên cuồng công kích Sở Cuồng trên mạng, trong đó thậm chí còn có một số độc giả từng đọc sách của Sở Cuồng.

Đối với những người này mà nói, Hồng Hoang mà bọn hắn xem từ nhỏ tới lớn mới là thần tác!

Trong lúc nhất thời, mạng xã hội của Sở Cuồng và Ngân Lam Thư Khố bị vô số fan Hồng Hoang tấn công, tiếng mắng chửi bao phủ ở khu bình luận.

Mà các fan hâm mộ của Sở Cuồng thì hoàn toàn không ngờ được, Sở Cuồng từ khi bắt đầu cầm bút đến nay luôn thuận buồm xuôi gió, dù có bị đả kích cũng là người nhà mình bạo động mắng Sở Cuồng một chút rồi thôi, bây giờ đám fan Hồng Hoang lại dám đụng đến Sở Cuồng của bọn hắn?

“Mẹ nó, dám mắng Sở Cuồng lão tặc?”

“Đám fan Hồng Hoang này có não không vậy? Bài tuyên truyền là do Ngân Lam Thư Khố viết, có liên quan mẹ gì tới lão tặc đâu?”

“Bảo lão tặc xin lỗi các ngươi? Chẳng lẽ không phải là các ngươi nên xin lỗi hắn sao?”

“Coi là lão tặc nhà chúng ta không có fan à?”

“Fan Hồng Hoang các ngươi thì thấm vào đâu, nếu muốn so lượng độc giả, fan lão tặc chúng ta ăn đứt đám Hồng Hoang các ngươi!”

“Mẹ nó ta giận điên lên được, lão tặc là để cho đám Hồng Hoang các ngươi gọi à?”

“Các anh em, nhào vô pk cho ta!”

“Hồng Hoang của các ngươi trâu bò như vậy sao không thấy hiệp hội văn nghệ tuyên truyền phổ biến rộng rãi toàn dân?”

“Đừng nói là Ngân Lam Thư Khố, nếu thật sự lão tặc nghĩ như vậy thì đã làm sao?”

“Buồn cười, giới văn học còn chưa hề đánh giá Hồng Hoang ở cấp bậc danh tác đâu, nhưng cổ tích của lão tặc viết chính là sách thiếu nhi quốc dân đấy! Mấy trăm năm sau hậu đại của các ngươi đều phải đọc đấy!”

Đừng cho rằng fan của Sở Cuồng mở miệng ra là gọi lão tặc, thật ra ở trong lòng bọn hắn địa vị của Sở Cuồng cao vô cùng!

Bọn hắn có thể mắng Sở Cuồng viết Bích Dao chết, viết Hercule Poirot chết, nhưng đó là chuyện nhà của bọn hắn!

Mà fan Hồng Hoang không phải người nhà! Đám người này dám mắng chửi Sở Cuồng, fan của Sở Cuồng sẽ không nhịn đâu!

Trong lúc nhất thời, internet trở thành bãi chiến trường của fan Hồng Hoang và fan Sở Cuồng. Từ diễn đàn tới mạng xã hội, vô số trang đại chúng đều xuất hiện trận chiến của đôi bên.

Cùng lúc đó, các quần chúng vây xem cũng tranh cãi không ngừng. Sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng đến fan của Tiện Ngư cũng không nhịn được nữa.

“Bên phía Sở Cuồng đang đại chiến với đám fan Hồng Hoang à?”

“Ta thấy fan Hồng Hoang hơi đông hơn thì phải.”

“Hệ liệt Hồng Hoang phát triển nhiều năm như vậy, fan đông cũng là chuyện bình thường. Bởi vì đám người đó không phải fan riêng của tác phẩm Hồng Hoang mà là fan của cả nền văn học hồng hoang.”

“Vậy còn chờ gì nữa? Đi tiếp viện cho quân đồng minh thôi.”

“Sở Cuồng là bạn thân của Ngư phụ, chúng ta không lên tiếng là không được.”

“Không cần chờ Ngư phụ nói làm gì, hắn là nhân vật của công chúng không tiện lộ diện, chúng ta phải chủ động ra tay.”

Mấy tiếng sau, fan của Tiện Ngư cũng gia nhập vào trận pk này.

Tới tối hôm đó, fan Ảnh Tử cũng xuất thủ!

Đừng quên bộ manga Hoàng Tử Tennis của Ảnh Tử được vẽ lại từ tác phẩm của Sở Cuồng. Quan hệ giữa hai người này ai ai cũng đều biết.

Cho nên dù Ảnh Tử không nói thì fan của Ảnh Tử cũng sẽ chủ động giúp Sở Cuồng một tay. Chứ đừng nói chi là đám fan Hồng Hoang lại dám mắng Hoàng Tử Tennis không đáng một đồng!

Cuộc chiến giữa đôi bên lập tức bùng lên như cỏ khô gặp lửa. Trong lúc nhất thời Ngân Lam Thư Khố không tài nào ứng phó kịp!

Người phụ trách công việc tuyên truyền Tây Du Ký bị doạ sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Từ trước đến nay quá trình tuyên truyền sách mới của Sở Cuồng vẫn luôn rất bá đạo, đây là phong cách nhất quán của Sở Cuồng. Ai mà ngờ được lần này lại chọc giận đám fan Hồng Hoang.

Người phụ trách run rẩy tìm tới tổng biên tập Lữ Bắc, lắp bắp nói: “Chúng ta có cần phải gỡ bỏ những lời tuyên truyền kia không?”

Chuyện này quá mức nghiêm trọng! Từ khi cầm bút đến nay Sở Cuồng chưa bao giờ bị công kích nặng nề đến thế. Nếu làm không tốt thì chuyện này sẽ ảnh hưởng nặng nề đến hình tượng của Sở Cuồng.

Ánh mắt của Lữ Bắc trở nên lạnh lẽo. “Tạm thời cứ án binh bất động.”

Chuyện này chắc chắn không đơn giản!

Fan Hồng Hoang bất mãn với loại tuyên truyền này thì có thể hiểu được, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã lan tràn ra khắp internet thì tuyệt đối là có người thêm dầu vào lửa.

Rõ ràng có người đang ngứa mắt với Sở Cuồng, cũng ngứa mắt với Ngân Lam Thư Khố.

Nhưng đám người dẫn dắt dư luận này tuyệt đối sẽ không ngờ được bài tuyên truyền của Ngân Lam Thư Khố có liên quan đến hiệp hội văn nghệ!

Yên lặng suy tư trong chốc lát, Lữ Bắc lấy điện thoại ra gọi cho Sở Cuồng.

Bên kia nhấc máy, Lữ Bắc nói: “Sở Cuồng lão sư, thật xin lỗi, bài tuyên truyền của chúng ta khiến ngươi bị mọi người công kích rồi.”

“Không sao.” Lâm Uyên đáp. Mấy giờ trước hắn đã nhận được tin tức từ Kim Mộc.

Lữ Bắc thử thăm dò: “Chúng ta có cần thay đổi bài tuyên truyền không?”

Lâm Uyên nói: “Không cần.”

Lữ Bắc bật cười gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Đây chính Sở Cuồng. Một Sở Cuồng dám lấy một địch chín người trong giới cổ tích!

Đúng vậy. Lâm Uyên không cảm thấy bài tuyên truyền của Ngân Lam Thư Khố có vấn đề gì.

Chương 670: Người người công kích

Nếu là lúc trước có lẽ hắn sẽ suy tính đến việc sửa lời tuyên truyền. Nhưng sau khi tham gia chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt, Lâm Uyên đã thay đổi rất nhiều.

Sự kiện lần này vừa hay cũng khiến Lâm Uyên nhớ lại khoảng thời gian mình đeo mặt nạ làm Lan Lăng Vương. Khi đó hắn nói ra lời nói thật nhưng trái tim thuỷ tinh của fan những ca sĩ kia đều vỡ tan tành.

Cho nên ngày tháo mặt nạ, Lâm Uyên đã ngộ ra được một đạo lý:

Trên thế giới này, nắm đấm của ai mạnh thì người đó có quyền lên tiếng!

Lần này Ngân Lam Thư Khố chỉ nói Tây Du Ký thuộc cùng một cấp bậc với hệ liệt Hồng Hoang mà fan Hồng Hoang đã không chịu nổi cứ như thể bị so sánh với Tây Du Ký là một sự sỉ nhục.

Mà đám người này rõ ràng là chưa hề đọc Tây Du Ký lấy một lần.

Dù sao cũng nên đợi đọc xong mới có tư cách lên tiếng, nhưng bọn hắn lại vì lòng nhiệt tình với Hồng Hoang mà chê bai Sở Cuồng và Tây Du Ký không đáng một đồng.

Hành động này có khác gì với đám fan ca sĩ đã công kích Lan Lăng Vương đâu? Về bản chất vẫn hệt như thế.

Cho nên khi phải trải qua cảm giác đó một lần nữa, Lâm Uyên cảm thấy không thoải mái. Vì thế hắn không muốn rút lời tuyên truyền lại. Dù là ở địa cầu cũng không ai dám nói hồng hoang mạnh hơn Tây Du.

Lời tuyên truyền của Ngân Lam Thư Khố đã xem như là khiêm tốn rồi. Đương nhiên chỉ có rất ít người cho là như thế.

Chuyện này càng lúc càng huyên náo, trong lúc nhất thời vô số người trong giới đều đang tranh cãi thảo luận.

“Chuyến này Sở Cuồng hơi nóng vội rồi.”

“Hẳn là hắn muốn dùng một quyển sách để lên đỉnh Chí cao thần, nhưng lần này lại dùng sức quá mạnh.”

“Mấy năm nay các nhà xuất bản đều tuyên truyền rất mạnh miệng, nhưng lần này Ngân Lam Thư Khố lại xui xẻo đụng phải đám fan hồng hoang.”

“Ta thấy chuyện này huyên náo lớn như vậy hẳn là có người cố ý thêm dầu vào lửa.”

“Từ sau khi Ngân Lam Thư Khố có được Sở Cuồng, doanh thu tăng thẳng một đường chưa từng ngừng lại, nhất định là có người đã ghen tị tới đỏ mắt nha.”

“Còn một nguyên nhân nữa là rất nhiều nhà xuất bản khác cũng muốn mời Sở Cuồng nhưng lại mời không được.”

“Rốt cuộc vẫn là tại Ngân Lam Thư Khố quá mạnh miệng, nếu bọn hắn không lấy Tây Du Ký ra so sánh với Hồng Hoang thì đối thủ cạnh tranh đã không tìm được sơ hở để công kích.”

Lúc này trong giới bỗng có người nói:

“Trời đất, chuyện càng lúc càng rùm beng rồi, các ngươi mau đi xem hiệp hội nghiên cứu hồng hoang nói gì kìa!”

Vô số người lập tức vây xem.

Trên Bộ Lạc, hiệp hội nghiên cứu hồng hoang chia sẻ bài tuyên truyền của Ngân Lam Thư Khố, đồng thời viết rằng:

“Giới tiểu thuyết bây giờ toàn thùng rỗng kêu to, động một chút là nói “đây là một tác phẩm kinh thiên động địa, các ngươi mau tới xem”, chẳng khác nào mấy công ty bán thực phẩm chức năng mà quảng cáo như thể thuốc này có thể trị được cả ung thư. Hiện tượng này mà còn không sửa thì sẽ khiến một số công ty hoàn toàn mất đi điểm tín dự trong lòng độc giả.”

Hiệp hội nghiên cứu hồng hoang tự xưng là “Hồng học”, nghe nói là do một đám học giả tụ tập lại để nghiên cứu Hồng Hoang.

Tuy không được hiệp hội văn nghệ chính thức thừa nhận nhưng nhóm này vẫn rất có sức ảnh hưởng với công chúng. Rất nhiều tiểu thuyết kinh điển lưu truyền từ xưa tới nay đều có các loại hiệp hội giống như vậy.

Ngay sau đó, hiệp hội nghiên cứu Hồng Hoang lại @ Ngân Lam Thư Khố và Sở Cuồng:

“Khi các ngươi so sánh sách mới với Hồng Hoang, có từng nghĩ tới Hồng Hoang không chỉ là một bộ tiểu thuyết huyền huyễn mà còn là một áng văn chương trác tuyệt cỡ nào, là loại cảnh giới mà các câu từ trong văn học hiện đại không cách nào với tới được?”

Nghe được lời này, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Đúng vậy, hệ liệt Hồng Hoang không chỉ mạnh ở nội dung cốt truyện mà còn được viết bằng cổ văn, bên trong có rất nhiều thi từ ca phú, chất văn học trong đó đã được đại chúng thừa nhận. Mà tiểu thuyết huyền huyễn hiện đại vì cân nhắc đến số lượng tiêu thụ nên sẽ không đưa chất văn học vào, chỉ chú trọng vào nội dung cốt truyện.

Huống chi cho dù muốn viết một tác phẩm văn học huyền huyễn thì tác giả cũng phải am hiểu và sử dụng được thi từ ca phú cổ và văn phong cổ để sáng tác. Có ai làm được điều này? Chung quy vẫn là trình độ không đủ mà thôi.

Có người cảm thấy cách nói này quá miễn cưỡng, cũng có người cảm thấy hiệp hội nghiên cứu Hồng Hoang nói rất đúng.

Thế là đám fan Hồng Hoang lập tức chất vấn:

“Tác phẩm mới của các ngươi có tính văn học không?”

“Có tính nghệ thuật không?”

“Nếu không có thì Tây Du Ký dựa vào cái gì mà đòi so với hệ liệt Hồng Hoang?”

“Một bên là tác phẩm mới của tác giả nổi tiếng, một bên là sử thi Hồng Hoang đã lưu truyền vô số năm, hai thứ này thật sự có thể đem ra so sánh được sao?”

“Thần thoại về Hồng Hoang được vô số người dân Lam Tinh thừa nhận, đây là truyền thừa trăm năm, không phải là thứ mà đám tác giả hiện đại các ngươi có thể so được!”

“Lượng tiêu thụ sách của Sở Cuồng đúng là rất cao, nhưng lại bành trướng tới mức đem tác phẩm của mình so với Hồng Hoang thì buồn cười không chịu nổi!”

Ngày càng nhiều chuyên gia nghiên cứu về Hồng Hoang lên tiếng, bọn hắn vừa mắng chửi Tây Du Ký vừa phổ cập kiến thức cho người khác rằng hệ liệt Hồng Hoang lợi hại thế nào, khiến rất nhiều người đi đường phải sửng sốt.

Tiếng ủng hộ Sở Cuồng bị đè xuống, sức ảnh hưởng của Hồng Hoang quá mạnh. Trên thực tế các fan của Sở Cuồng cũng hiểu được nếu so về tính văn học thì tiểu thuyết huyền huyễn rất khó bằng được Hồng Hoang.

“Còn không chịu xin lỗi?”

“Còn không thu lại bài tuyên truyền?”

Fan Hồng Hoang bành trướng và đoàn kết hơn lúc nào hết. Thậm chí có một đám fan kết bè kết phái kéo tới hiệp hội văn nghệ để lên án bài tuyên truyền Tây Du Ký.

Bọn hắn muốn buộc Ngân Lam Thư Khố và Sở Cuồng phải cúi đầu xin lỗi!

Nhưng mà…

Fan Hồng Hoang nhất định phải thất vọng.

Bởi vì Ngân Lam Thư Khố sẽ không xin lỗi. Sở Cuồng càng không!

Chương 671: Tây Du Ký văn đấu Hồng Hoang

Thậm chí Ngân Lam Thư Khố còn đăng lên một bài tuyên truyền mới. Ảnh tuyên truyền là bức tranh vẽ Mỹ Hầu Vương đầu đội kim quan, thân mặc toả tử hoàng kim giáp, chân đạp cân đẩu vân, trong tay cầm một cây kim cô bổng!

Hắn ngồi trên đỉnh núi, áo choàng đỏ sau lưng bay phất phới. Mà bốn phương tám hướng xung quanh hắn đều là thiên binh thiên tướng hung thần ác sát!

Nét vẽ vô cùng hoa lệ! Thần thái ngút trời! Bức tranh này rõ ràng là do Ảnh Tử vẽ.

“Sáng mai, Tây Du Ký sẽ được xuất bản trước thời hạn. Tề Thiên Đại Thánh đạp nát Lăng Tiêu!”

Con khỉ này trời sinh đã bướng bỉnh!

...

Tất cả mọi người đều cho rằng Sở Cuồng sẽ ngoan ngoãn xin lỗi, Ngân Lam Thư Khố sẽ rút lại bài tuyên truyền, nhưng không ai ngờ được bọn hắn lại còn cứng hơn!

Chẳng những không lùi bước lại còn lựa chọn xuất bản trước thời hạn!

Fan Hồng Hoang hoàn toàn bị chọc giận!

Hội trưởng hiệp hội nghiên cứu Hồng Hoang tên là Kim Bồi Văn vô cùng phẫn nộ và bày tỏ thái độ:

“Hồ đồ ngu xuẩn! Ta lấy danh nghĩa cá nhân và hiệp hội nghiên cứu Hồng Hoang ra để tuyên bố tẩy chay Tây Du Ký! Danh tác cổ điển không cho phép bị các ngươi khinh nhờn như thế!”

Ngay sau đó, những nhân sĩ còn lại trong giới văn học cũng lục tục lên tiếng hưởng ứng tẩy chay Tây Du Ký.

Sự tình nháo tới mức này đã không cách nào vãn hồi. Người trong nghề bị hành động cương quyết của Ngân Lam Thư Khố và Sở Cuồng làm cho kinh hãi, không ai hiểu được lý do vì sao.

“Sao bọn hắn lại cố chấp như vậy…”

“Nói lời xin lỗi là được mà.”

“Dù sao cũng chỉ là một bài quảng cáo thôi.”

“Chuyến này fan Hồng Hoang quá đông, Tây Du Ký bị tẩy chay tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với Sở Cuồng.”

“Quyển sách này vừa phát hành chắc chắn sẽ bị so sánh với Hồng Hoang, làm sao mà so nổi đây?”

“Đám fan Hồng Hoang bá đạo thật, nhưng bọn hắn có tư cách bá đạo.”

Có người hoài nghi khi vô số người trong giới văn học lên tiếng tạo áp lực, việc xuất bản Tây Du Ký sẽ bị đình chỉ. Nhưng điều khiến ai nấy không ngờ được là bên phía hiệp hội văn nghệ từ đầu tới cuối đều không tỏ thái độ, cứ như không nhìn thấy trận động đất này vậy.

Thái độ mập mờ của bọn họ khiến rất nhiều người không hiểu ra sao. Cho đến tối hôm đó, hiệp hội văn nghệ rốt cuộc mới lên tiếng.

Nhưng bài đăng của bọn họ khiến rất nhiều người trong giới phải ngẩn ngơ.

“Giới văn nghệ tranh phong đều phải dùng tác phẩm để nói chuyện. Mọi ồn ào trước đó đều không có ý nghĩa gì. Mời các fan Hồng Hoang lập tức dừng hành vi tẩy chay đối với Tây Du Ký, tác phẩm này không xúc phạm bất kỳ quy định nào của hiệp hội văn nghệ. Cũng mời các fan của Sở Cuồng không nên lãng phí thời gian trên internet, ngày mai tác phẩm mới của Sở Cuồng sẽ phát hành, mọi người đọc rồi sẽ hiểu.”

Dùng tác phẩm để nói chuyện?

Ngày mai sẽ hiểu?

Có người lập tức hiểu ra: “Trời ạ, hiệp hội văn nghệ đây là muốn xem Tây Du Ký và Hồng Hoang đánh lôi đài?”

“Chuyện này…”

“Văn đấu sao? Nhưng làm sao mà đấu được?”

“Bọn hắn không giúp bên nào, lại để cho Tây Du Ký tỷ thí với Hồng Hoang?”

Xong rồi! Sở Cuồng lật xe rồi!

Tuy hiệp hội văn nghệ không đứng về bên nào, thậm chí còn mơ hồ phê bình fan của Hồng Hoang, nhưng bọn hắn bảo sách mới của Sở Cuồng văn đấu với hệ liệt Hồng Hoang sao?

Sao mà thắng nổi? !

Mà các fan Hồng Hoang thì lại hăng tiết vịt hơn bao giờ hết!

Đúng là lấy đá đập chân mình! Tây Du Ký của ngươi chẳng phải tự xưng là có thể sánh ngang với Hồng Hoang? Vậy ngày mai xem rồi biết.

...

Giờ khắc này, internet đã yên tĩnh lại.

Nhưng tất cả mọi người đều biết chờ đến khi Tây Du Ký chính thức phát hành, cơn cuồng phong mới thật sự xuất hiện!

Sáng hôm sau.

Vô số fan Sở Cuồng kéo nhau ra nhà sách mua Tây Du Ký.

Lượng fan của Sở Cuồng vốn đã rất kinh khủng rồi, mà bây giờ là lúc Sở Cuồng cần được fan ủng hộ nhất, cho nên rất nhiều người không chút nghĩ ngợi đi mua Tây Du Ký để tỏ lòng ủng hộ Sở Cuồng.

Trong một hiệu sách nọ.

Một độc giả đã mua được sách tuỳ ý lật xem, sau đó đột nhiên trừng to mắt…

Quyển tiểu thuyết này chia làm hai phiên bản!

Một bản hiện đại!

Một bản cổ văn!

Nếu ta nhớ không lầm, hệ liệt Hồng Hoang cũng được viết bằng cổ văn. Mà một người hiện đại như Sở Cuồng lại có thể viết ra Tây Du Ký phiên bản cổ văn với đầy đủ thi từ ca phú?

Hắn phải tự tin về trình độ văn hoá của mình tới mức nào đây?

“Trời ạ! Bản cổ văn? !”

“Đây thật sự là văn đấu với Hồng Hoang rồi!”

“Trước đó ta còn cảm thấy lấy một quyển tiểu thuyết hiện đại đi đấu với tiểu thuyết cổ đại có vẻ miễn cưỡng, nhưng Tây Du Ký có bản cổ văn thì lại khác rồi!”

“Mẹ ơi! Ta đọc cổ văn chả hiểu gì cả!”

“Để ta xem nào… à ừm, ta cũng không hiểu.”

“Xin hỏi có cao nhân nào hỗ trợ chúng ta nhìn thử xem bản cổ văn này ở trình độ nào không?”

“Người bình thường như chúng ta chắc chắn là không hiểu gì rồi, bản cổ văn này rõ ràng là để cho các đại lão giới văn học xem thôi!”

“Ta ngoan ngoãn đọc bản hiện đại đây…”

“Chờ các đại lão đọc xong rồi phân tích cho chúng ta nghe sau.”

“Thật ra đọc bản cổ văn cũng có thể miễn cưỡng hiểu được đôi chút, nhưng ta thích đọc bản hiện đại hơn, từ câu chữ tới giọng văn đều rất thoải mái, văn chương của Sở Cuồng không chê vào đâu được.”

Tuy không hiểu được cổ văn nhưng hầu hết mọi người đều mua cả hai phiên bản.

Bên kia.

Các đại lão giới văn học cũng rất quan tâm đến chuyện này, ai nấy đều đi mua Tây Du Ký về xem.

Trên một nhóm trao đổi văn học nào đó.

Đúng vậy, chính là nhóm đã thảo luận về bài hát Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu của Tiện Ngư.

Giới thiệu lại lần nữa, mỗi thành viên trong nhóm này đều là đại lão trong giới văn học, đám người này cũng bị trận chiến giữa Tây Du Ký và hệ liệt Hồng Hoang lan tới.

Lúc chuẩn bị xem sách, bọn hắn còn thảo luận đôi chút:

“Tiểu Lý Tử bảo ta nhất định phải đọc Tây Du Ký, kêu ta đánh giá xem giữa quyển sách này và hệ liệt Hồng Hoang, quyển nào hay hơn.”

“Tiểu Lý Tử cũng gửi cho ta một quyển, hắn là người đại diện của hiệp hội văn nghệ mà lại sùng bái một bộ tiểu thuyết huyền huyễn như thế, thật đúng là đã khiến ta nảy sinh hứng thú.”

Chương 672: Nóc nhà của thể loại huyền huyễn

“Tuy hệ liệt Hồng Hoang có đôi chút khuyết điểm nhưng chung quy mà nói thì vẫn rất ưu tú.”

“Ừm, không đạt chuẩn danh tác nhưng giá trị văn học không tệ.”

“Xem ra Tiểu Lý Tử rất mong đợi ở quyển sách mới Tây Du Ký này. Thú vị nha.”

Thảo luận xong, nhóm chat trở nên yên tĩnh, hiển nhiên bọn hắn đã tập trung xem sách.

Không chỉ có nhóm chat này mà trên internet cũng lâm vào trầm tĩnh.

Lâm Uyên không có đọc sách. Hắn chẳng hề xem hệ liệt Hồng Hoang là đối thủ, chẳng qua hắn chỉ là người mang nghĩa vụ đưa văn hoá Tây Du đến Lam Tinh mà thôi.

Chỉ có mỗi thần thoại Hồng Hoang thì thế giới này quá tịch mịch và nhàm chán.

Những thứ hệ liệt Hồng Hoang có, Tây Du Ký cũng có.

Những thứ hệ liệt Hồng Hoang không có, Tây Du Ký đều có!

Con đường của Tây Du còn dài lắm, phim ảnh, âm nhạc, hoạt hình, truyện tranh, đồng nhân…

Lâm Uyên lựa chọn dùng âm nhạc để mở đầu hành trình Tây Du lần này. Ca khúc đầu tiên hắn tự hát, tên bài này là Ngộ Không.

Tới đêm khuya, Lâm Uyên mới thu âm xong Ngộ Không. Hắn không vội phát hành bài hát mà lên mạng xem động tĩnh thế nào.

Đối với người đọc sách tương đối nhanh thì gần tám trăm ngàn chữ Tây Du Ký có thể đọc trong vòng một ngày.

Sự thật đã chứng minh Lâm Uyên quản lý thời gian không tệ. Khi hắn bắt đầu lên mạng, rất nhiều người đã đọc xong Tây Du Ký.

...

Trái ngược với cuộc chiến ầm ĩ giữa các fan của Sở Cuồng và fan Hồng Hoang, lúc này đây trên internet yên tĩnh như mặt hồ.

Lặng ngắt như tờ. Nhưng dưới đáy sông đã là sóng ngầm cuồn cuộn.

Rốt cuộc cũng có người dẫn đầu phá vỡ sự im lặng này, mà người đó chính là hội trưởng tiền nhiệm của hiệp hội văn nghệ Lam Tinh!

Tuy bây giờ ông ta đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng của ông trong giới văn học vẫn mạnh mẽ vô cùng, được vô số người trong giới tôn kính.

“Đọc Tây Du, ta yêu thích đến độ không thể rời mắt. Chạng vạng tối, mắt mờ dần, ta không chịu nổi việc đọc với cường độ cao như thế bèn nhờ bạn già đọc cho ta nghe mấy hồi cuối. Nghe xong toàn bộ tác phẩm, tâm tình ta không thể bình tĩnh nổi. Có ba điểm ta muốn chia sẻ với mọi người:

Thứ nhất: bộ thần thoại chính thống mà văn học Lam Tinh chờ đợi suốt mấy trăm năm qua rốt cuộc cũng xuất hiện rồi. Ta thật mong chờ ngày nó đơm hoa kết trái.

Thứ hai: hay cho một Tề Thiên Đại Thánh, hay cho việc đạp nát Lăng Tiêu!

Thứ ba: hệ liệt Hồng Hoang đã là tác phẩm kinh điển, nhưng Tây Du Ký mới là đại danh tác đương thời!”

Một ngày này, cuồng phong vần vũ. Kim Cô Bổng khuấy động đất trời, Tề Thiên Đại Thánh đạp nát Lăng Tiêu Bảo Điện.

Trong sự kinh hãi của tất cả mọi người, một cơn giông bão mạnh chưa từng thấy xuất hiện.

Tiểu thuyết huyền huyễn dù có sức ảnh hưởng lớn nhưng thuộc tính văn học thường rất thấp nên luôn bị giới văn học coi thường.

Có đại lão giới văn học khen một tác phẩm trinh thám hoặc truyện ngắn nào đó, nhưng chưa bao giờ có đại lão khen một tác phẩm huyền huyễn, bởi vì so với các thể loại khác, trình độ văn học trong tiểu thuyết huyền huyễn luôn đứng chót bảng.

Nhưng giờ phút này, hội trưởng tiền nhiệm của hiệp hội văn nghệ, là đại lão trong đại lão, lại tự mình khen ngợi Tây Du Ký hết lời!

Trong lĩnh vực huyền huyễn, đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.

Internet đã yên ả suốt một ngày dài rốt cuộc sôi trào!

“Ta cho rằng mình mở ra một quyển tiểu thuyết huyền huyễn xuất sắc đầy kích thích, xem xong mới phát hiện thứ ta mở ra lại là đại danh tác đương thời!”

“Mẹ nó ai còn dám nói hệ liệt Hồng Hoang là bộ thần thoại số một đâu? Ta đập vỡ đầu hắn!”

“Đây là một tác phẩm mà bất cứ nam nhân nào cũng phải yêu thích. Từ lúc Tôn Ngộ Không bái sư học nghệ rồi lên đường thỉnh kinh, chỗ nào cũng có tình tiết kích thích chất lượng cao. Tề Thiên Đại Thánh với 72 phép thần thông, náo Thiên cung loại Đông hải, kết giao với các loại yêu vương, hoả nhãn kim tinh phân biệt được yêu quái… ta xem mà nhiệt huyết ngất trời, tâm tình kích động không thôi!”

“Nữ nhân chúng ta cũng thích! Tôn Ngộ Không quá hoàn mỹ rồi, vừa hiền lành lại vừa phản nghịch, vừa thông minh lại vừa mạnh mẽ, bây giờ ta chỉ muốn có một anh bạn trai giống như Tôn Ngộ Không thôi, sau đó sinh cho hắn một đám khỉ con ở Hoa Quả Sơn!”

“Ta cho rằng đây là tác phẩm hay nhất của Sở Cuồng cho đến hiện tại, cảm giác toàn bộ đạo lý cuộc sống đều gói gọn trong một quyển Tây Du Ký.”

“Thấy hắn bị trấn áp năm trăm năm dưới Ngũ Hành Sơn ta đau lòng quá, cho nên thời điểm hắn phá núi nhảy ra ta cũng nhảy lên theo!”

“Lúc đầu thấy bức tranh trong bài tuyên truyền của Ngân Lam Thư Khố, ta chỉ cho rằng Ảnh Tử vẽ đẹp quá. Nhưng đọc xong Tây Du Ký và xem lại cảnh tượng Tôn Ngộ Không bị vô số thiên binh thiên tướng bao vây, ta cảm thấy máu trong người muốn đông lại. Hắn là một anh hùng, cho dù vì kiêu căng khó thuần mà phải chịu trừng phạt và khổ nạn thì hắn vẫn là một con khỉ tích cực lạc quan, khiến cho ta yêu thích vô cùng.”

“Quyển sách này của Sở Cuồng chỉ có thể dùng hai từ đơn giản để hình dung: kinh khủng!”

“Trí tưởng tượng của Sở Cuồng quá phong phú, từ ngữ trau chuốt ẩn dụ như thể hắn dùng tinh lực cả đời để viết ra bộ tác phẩm này. Đọc xong Tây Du Ký ta hoàn toàn bái phục, đột nhiên cảm thấy hệ liệt Hồng Hoang cũng chả đáng là bao.”

“Tôn Ngộ Không thể hiện rất rõ cái gì gọi là mệnh của ta thuộc về ta chứ không phải do ông trời.”

Đọc sách xong, 99% độc giả đều sẽ yêu thích Tôn Ngộ Không.

Đa số bình luận cũng vây quanh nhân vật này, đương nhiên vẫn có không ít thảo luận về các nhân vật khác, chẳng hạn như Đường Tăng.

Nhưng khi nhắc tới Đường Tăng, mọi người đều không có bao nhiêu hảo cảm:

“Ba đặc điểm kinh điển của Đường Tăng: đẹp trai, yếu đuối, thích mắng đệ tử. Ta mà là Tôn Ngộ Không thì hắn vừa mở mồm chuẩn bị niệm Kim Cô Chú là ta cho hắn một gậy bể đầu rồi!”

“Đường Tăng rõ ràng thiên vị Trư Bát Giới, bởi vì Tôn Ngộ Không bẩm sinh đã có tinh thần làm phản.”

“Đường Tăng ngoài ưu điểm cố chấp với Đức Phật ra thì còn lại chẳng có gì tốt. Vừa nhát gan yếu đuối lại thích đổ trách nhiệm cho người khác.”

Chương 673: Giải mã Tây Du Ký

“Hình tượng của bốn thầy trò đều rất rõ ràng, cũng vì thế mà mọi người đều không thích nhân vật Đường Tăng.”

“Đối với Tôn Ngộ Không thì Đường Tăng chính là gánh nặng, tuy chính Tôn Ngộ Không lại không cho là thế. Đây cũng là lý do ta càng thêm yêu thích hắn.”

“Đời tu hành rất lâu dài và gian khổ, nhưng dù là kẻ mềm yếu như Đường Tăng cũng có thể đi tới điểm cuối.”

Nhưng cũng có người phát hiện ra ưu điểm của hoà thượng mặt trắng:

“Tuy mỗi lần bị bắt Đường Tăng đều mếu máo nhưng hắn vẫn luôn một lòng đi về Tây thiên thỉnh kinh, chưa bao giờ than phiền, chưa bao giờ quay đầu lại.”

Ngoài ra Trư Bát Giới cũng được mọi người thảo luận rất nhiều. Nhân vật này vẫn luôn vừa được khen vừa bị mắng.

Tuy rằng hắn hết ăn lại nằm, động một chút là đòi chia hành lý mỗi người đi mỗi ngả, lại còn là một đồng đội heo theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng…

Có người phân tích: “Chúng ta đều muốn sống giống như Tôn Ngộ Không, nhưng trên thực tế hầu hết chúng ta đều trở thành Trư Bát Giới.”

Về phần Sa Ngộ Tịnh?

Ừm, cảm giác tồn tại của hắn còn ít hơn Bạch Long Mã. Một cái là công cụ giao thông, một cái là công nhân bốc vác.

Không chỉ có độc giả, ngay cả một số đại thần, thậm chí là Chí cao thần trong giới huyền huyễn đều phải lục tục nhảy ra.

“Ta cho là Ma Thổi Đèn đã là tác phẩm đỉnh phong của Sở Cuồng, cho đến khi đọc xong Tây Du Ký ta mới biết mình sai đến cỡ nào. Kể từ bây giờ bộ tiểu thuyết này sẽ trở thành trần nhà của giới tiểu thuyết huyền huyễn!”

—— Đại thần huyền huyễn Lý Chính Huy phát biểu.

“Mang mùi vị thần thoại nguyên chất, các loại thần ma của Lam Tinh đều được gói gọn trong tác phẩm này, đây là bộ thần thoại hay nhất từ trước tới nay!”

—— Đại thần huyền huyễn Phiêu Đãng Vân phát biểu.

“Để tự khiêu chiến bản thân, ta chật vật đọc bản cổ văn Tây Du Ký, sau đó chỉ muốn nói với các fan Hồng Hoang một câu: Ngân Lam Thư Khố tuyên truyền như thế đúng là không ổn, Tây Du Ký không phải là tác phẩm sánh ngang với Hồng Hoang, mà là hoàn toàn vượt xa Hồng Hoang!”

—— Chí cao thần Nam Cực phát biểu.

“Một sự kết hợp hoàn mỹ giữa chất văn học và tính nghệ thuật, Tây Du Ký đã đưa Sở Cuồng lên đỉnh Chí cao thần!”

—— Chí cao thần Thần Tinh phát biểu.

Rất nhiều đại thần và Chí cao thần đều xuất hiện! Trước khi đọc Tây Du Ký, bọn hắn đều không dám lên tiếng khi thấy Sở Cuồng bị fan Hồng Hoang vây công, thậm chí trong lòng bọn hắn cũng cho rằng sách mới của Sở Cuồng không thể nào so được với Hồng Hoang.

Nhưng đọc xong Tây Du Ký, đám người này đều bật dậy cả rồi.

Tây Du Ký mạnh hơn Hồng Hoang rất nhiều!

Giờ khắc này, các fan Hồng Hoang đều phải trầm mặc. Tuy không muốn thừa nhận nhưng thật ra rất nhiều fan Hồng Hoang đều đã đi mua Tây Du Ký về xem.

Tự mình trải nghiệm Tây Du Ký vẫn hơn là ngồi trên đống lửa chờ người khác đọc rồi bình luận cho mình nghe.

Sau đó bọn hắn đưa ra kết luận là: Tây Du Ký cổ văn có thi từ ca phú tuyệt đối không kém gì hệ liệt Hồng Hoang, mà nội dung cốt truyện của Tây Du Ký còn đặc sắc hơn Hồng Hoang nhiều!

Thế nên cuối cùng fan Hồng Hoang chỉ đành bịt mũi thừa nhận: Sở Cuồng viết Tây Du Ký bản cổ văn quả thật rất có tính văn học nghệ thuật.

Dù là thế, vẫn có một số fan Hồng Hoang cứng đầu không phục, bọn hắn lên tiếng phản bác:

“Coi như chúng ta thừa nhận bút lực của Sở Cuồng lợi hại thì thế nào, cũng không giấu được bản chất Tây Du Ký chỉ là một quyển tiểu thuyết huyền huyễn về cuộc phiêu lưu của bốn thầy trò. Loại nội dung cốt truyện có kết cục đại đoàn viên đầy tính thương mại như vậy sao có thể đuổi kịp các ẩn dụ trong Hồng Hoang? Các ngươi căn bản không biết Hồng Hoang có nhiều ẩn dụ cỡ nào!”

Thế giới này có hiệp hội nghiên cứu về Hồng Hoang, đương nhiên cũng có đủ loại giải thích và bình luận về tính ẩn dụ trong tác phẩm.

Tây Du Ký có không?

Rất nhiều độc giả yêu thích Tây Du Ký trong lúc nhất thời không tìm được lý do để phản bác. Dù sao tác phẩm này cũng chỉ mới phát hành được một ngày, đọc xong một lần rất khó có thể liên tưởng được nhiều hơn. Đâu có mấy ai đọc một lần đã nhìn ra chỗ tinh diệu của một tác phẩm?

Lúc này, đại lão xuất hiện.

Nick name của người này tên là Đứa Bé Đáng Thương. Hắn là một đại lão rất trâu bò trên một diễn đàn văn học, không ai biết thân phận thật sự của hắn là gì.

Vị đại lão này đưa ra một quan điểm cực kỳ chấn động:

“Xem ra có không ít fan Hồng Hoang đã đọc xong Tây Du Ký. Nhưng ta không hiểu sao các ngươi đọc xong tác phẩm này rồi lại có thể nói đây là một câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm của bốn thầy trò Đường Tăng, kết cục cuối cùng lại là đại đoàn viên? Tây Du Ký là một câu chuyện bi thương cơ mà, mắt của các ngươi sao chỉ nhìn thấy mỗi HE (happy ending) vậy?”

Đừng nói tới fan Hồng Hoang, ngay cả độc giả Tây Du Ký cũng phải sửng sốt.

Kết cục của Tây Du Ký không phải rất tốt đẹp sao? Bốn thầy trò đến Tây Thiên và nhận được Chân Kinh, còn được ban thưởng phong tước, vì sao lại nói là bi kịch?

Không thể trách bọn họ phản ứng chậm. Trên địa cầu, Tây Du Ký đã lưu truyền vô số năm mới có nhiều kiểu phân tích và giải mã tác phẩm. Nhưng ở Lam Tinh thì nó mới chỉ mới ra mắt được có một ngày.

Trong lúc rất nhiều người cho rằng Đứa Bé Đáng Thương đang cố ý làm màu thì người này đã lên tiếng giải thích:

“Đoạn Mỹ Hầu Vương thật và Mỹ Hầu Vương giả đã được Sở Cuồng ám chỉ rất rõ ràng, các ngươi thật sự cho rằng kẻ bị đánh chết là Tôn Ngộ Không giả?”

Đám người sửng sốt, sau đó lập tức đổ mồ hôi lạnh!

Có người nhanh chóng lật lại đoạn Mỹ Hầu Vương thật giả và xem đi xem lại, càng xem càng cảm thấy kinh khủng.

Đám fan Hồng Hoang cũng sợ hết hồn. Suy nghĩ này vừa kinh khủng lại vừa rất mới mẻ! Mặc kệ quan điểm đó có chính xác hay không thì phát hiện này cũng rất đáng để mọi người suy ngẫm!

Nhưng bọn hắn không biết ——

Thứ kinh khủng thật sự còn ở phía sau!

Chương 674: Tây Du Ký là một quyển tiểu thuyết bi kịch

Lúc này tất cả mọi người đều nhíu mày suy tư: Tôn Ngộ Không thật chẳng lẽ đã bị đánh chết từ đoạn đó? Vậy Tôn Ngộ Không đi thỉnh kinh cùng Đường Tăng lại là đồ giả?

Tuy suy luận này không có căn cứ, nhưng nếu ngẫm nghĩ cẩn thận sẽ thấy cũng rất có đạo lý. Việc Tôn Ngộ Không không chịu nghe lời là một biến số, mà Đường Tăng thì nhất định phải đến Tây thiên.

Hai con khỉ tìm vô số người để phân biệt thật giả nhưng chẳng ai nhìn ra, từ Quan Thế âm Bồ Tát đế Ngọc Hoàng Đại Đế, duy chỉ có Đế Thính là phân biệt được, nhưng hắn có biết cũng không dám nói…

Kết hợp với những manh mối này, mọi người chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, càng nghĩ càng đáng sợ!

Nếu đó là sự thật thì câu chuyện này quá bi kịch rồi! Hoá ra con khỉ mà mọi người thích lại không phải là Tôn Ngộ Không?

Cũng may vị đại lão này bỗng nói thêm một câu:

“Đây chỉ là lời nói đùa của ta thôi, mọi người nghe để vui là được, bởi vì bản thân ta tin rằng Tôn Ngộ Không thật không có chết, mà nội dung cốt truyện sau đó cũng đã chứng minh điều này. Tôn Ngộ Không có tình có nghĩa, không phải là con khỉ Lục Nhĩ Mỹ Hầu vì tức giận mà đánh Đường Tăng một trận tơi bời. Bi kịch mà ta nói không phải ở chỗ này.”

“Hơn nữa ta cho rằng con khỉ giả này thực chất chính là những dã tâm xấu xa trong lòng Ngộ Không và Sở Cuồng cho rằng Tây Du Ký thực chất là tiểu thuyết tu tâm với khát vọng dẹp bỏ những dục vọng xấu xa. Khi những ham muốn xấu được loại bỏ thì đó cũng là lúc ngươi đạt được Phật quả. Sau khi Lục Nhĩ Mỹ Hầu bị diệt trừ, tâm ma trong lòng Tôn Ngộ Không cũng đã tan biến. Đây chính là nguyên nhân mà từ sau vụ việc này Đường Tăng không còn niệm thần chú để trừng phạt đại đệ tử của mình nữa.”

Nghe đến đây mọi người rốt cuộc yên tâm trở lại.

Thế nhưng tại sao Đứa Bé Đáng Thương lại nói Tây Du Ký là một tác phẩm bi kịch?

Vị đại lão này tiếp tục giải thích:

“Cuộc đời Đường Tăng ngay từ đầu đã bị Như Lai và Quan âm sắp đặt. Ở hồi 99 trong Tây Du Ký, trong quyển hồi ký đã ghi rất rõ ràng: kiếp nạn đầu tiên là Kim Thiền Tử (kiếp trước của Đường Tăng) gặp nạn, từ khi sinh ra đã suýt chết mấy lần là kiếp nạn thứ hai, lúc đầy tháng bị ném xuống sông là kiếp nạn thứ ba, tìm kiếm thân nhân và báo ân oán là kiếp nạn thứ tư… Trong quyển hồi ký này ghi lại tất cả đại nạn mà Đường Tăng gặp phải, từ khi hắn còn chưa vào cửa Phật, từ khi còn chưa được sinh ra thì Bồ Tát đã nhìn chằm chằm cả nhà hắn rồi. Toàn bộ cuộc đời hắn đều bị người khác sắp đặt từ đầu tới cuối. Thử nghĩ mà xem, nếu cuộc đời ngươi vẫn luôn là sự an bài của người khác thì ngươi có cảm thấy đó là bi kịch không?”

“Có lẽ sẽ có người nói, nếu cuộc đời này trôi qua không tệ thì không gọi là bi kịch.”

“Được, chúng ta tiếp tục nói về con khỉ. Hẳn là các ngươi đều cảm thấy Tôn Ngộ Không chiến thắng Phật địa là nhờ hắn tự mình cố gắng nên mới có được, nhưng kỳ thật chỉ là vì tâm tình Phật Tổ Như Lai tốt nên mới cho hắn một chức danh mà thôi. Kim Thiền Tử có thế nào cũng là người nhà của Như Lai, dù hắn không làm gì rồi cũng sẽ được cất nhắc trở lại. Ngộ Năng và Ngộ Tịnh khiến người ta yêu thích, không có lực uy hiếp lại giỏi nịnh bợ nên được đưa vào nhóm, duy chỉ có Tôn Ngộ Không là bị chiêu hàng…”

“Từ lúc mới sinh ra từ núi đá, Tôn Ngộ Không tiêu dao tự tại biết bao nhiêu?”

“Nhìn lại Ngưu Ma Vương mà xem, lúc ban đầu hắn cũng vô tổ chức vô giáo phái như Tôn Ngộ Không, sống tiêu dao vui vẻ, cuối cùng bị hai phái Phật Đạo chèn ép đến suýt mất mạng, đành phải quy thuận vào Phật gia. Đây là chuyện rất đáng buồn. Cho dù ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào thì cũng không lật đổ được giai cấp thống trị, ngươi khổ luyện đổ mồ hôi sôi nước mắt bao nhiêu cuối cùng vẫn phải lựa chọn đầu hàng và gia nhập, vì vậy Tôn Ngộ Không cũng chẳng thoát khỏi bàn tay Phật Tổ.”

“Cho nên quyển tiểu thuyết này thật ra đang tố cáo chế độ phong kiến thống trị của thời cổ đại.”

“Nếu cảm thấy ta phân tích quá lố, vậy hãy đọc lại quyển tiểu thuyết này một lần đi. Các ngươi sẽ phát hiện ra một quy luật: đám yêu quái bị Tôn Ngộ Không đánh chết đều là bọn không có bối cảnh, mà những yêu quái có đại nhân vật chống lưng thì chẳng chết một tên nào. Hoặc là được các thần tiên đưa về, hoặc là quy y cửa Phật. Như thế còn chưa đáng buồn hay sao?”

Độc giả Tây Du Ký trợn tròn mắt!

Fan Hồng Hoang cũng trợn mắt há hốc mồm!

Bọn họ đọc tiểu thuyết chỉ lo chú ý tới nội dung cốt truyện, sao có thể nghĩ tới vô số tầng nghĩa như đại lão?

Nhưng ngẫm lại mới thấy, bài phân tích của Đứa Bé Đáng Thương chẳng sai một chút nào!

Yêu quái không có bối cảnh như Bạch Cốt Tinh thì ngỏm củ tỏi! Mà đám yêu quái thú cưỡi hay thú cưng của thần tiên thì đều được đưa về nhà an toàn, căn bản chẳng hề bị trừng phạt cái gì, cho dù nó đã từng ăn thịt người!

Ví dụ như Hoàng Mi Đại Vương chẳng hạn. Chủ của nó là Phật Di Lặc còn đỡ một chút, dù gì cũng để cho Tôn Ngộ Không vào bụng mình làm ầm ĩ một phen. Nhưng Phật Di Lặc lại không hề nhắc tới việc Hoàng Mi Đại Vương làm sai, hắn chỉ cười ha hả rồi xem như không có việc gì xảy ra, sau khi trở về Hoàng Mi Đại Vương không bị trừng phạt gì, vẫn tiếp tục làm đồng tử gõ khánh.

Mà Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn thì lại càng châm chọc hơn. Thú cưỡi của hắn là Cửu Linh Nguyên Thánh làm xằng làm bậy ở nhân gian, còn đối phó với các thầy trò đi thỉnh kinh. Nhưng khi đối mặt với Tôn Ngộ Không thì hắn lại chẳng hề đề cập tới việc này, chỉ nói: “Linh nhi của ta cũng tu luyện thành thánh, nó sẽ không ăn thịt người.”

Lời này rất kiêu ngạo.

Lúc này độc giả mới phát hiện, đám thần tiên trên trời đúng là rất bao che cho người nhà. Mặc kệ thuộc hạ của mình có sai lầm cỡ nào thì bọn hắn cũng chỉ nói mấy câu cho qua chuyện, phủi sạch không còn một mống!

Thật đáng buồn.

Cũng thật đáng tiếc.

Chương 675: Chúng ta có đang đọc cùng một quyển sách không?

Lúc này Đứa Bé Đáng Thương cảm khái nói:

“Fan Hồng Hoang có tư cách gì mà coi thường Tây Du Ký. Ta chỉ mới đọc một lần nên mới lĩnh hội được một góc băng sơn mà thôi, chỉ bấy nhiêu mà đã hơn hẳn Hồng Hoang của các ngươi, chứ đừng nói chi bộ tiểu thuyết này của Sở Cuồng còn là một cái hố khổng lồ!”

Cái hố khổng lồ?

Hố trước mặt còn chưa đủ lớn sao?

Fan Tây Du Ký đều bị dao động đến bối rối, mà các fan Hồng Hoang thì đã nói không nên lời.

Độc giả mê Hồng Hoang rất thích thảo luận về những tình tiết ẩn được chôn trong tác phẩm, mà nghe được mấy lời giải thích này mới biết, hoá ra Tây Du Ký càng có nhiều bí mật ẩn giấu hơn!

“Vừa rồi khi lật lại quyển sách này ta mới nghĩ tới.” Đại lão giải thích, “Các ngươi có từng nghĩ đến việc xem Tây Du Ký từ dưới lên không?”

Đầu óc mọi người trở nên hỗn độn. Đọc ngược Tây Du Ký?

Vị đại lão này lại ném ra một quả bom nặng ký!

“Đọc ngược Tây Du Ký sẽ là, Như Lai phái bốn thầy trò Đường Tăng mang theo tám bộ Thiên thư đi tới phương Đông truyền giáo, trên đường đi gặp đủ loại yêu ma quỷ quái, nhưng bốn thầy trò đánh tới đánh lui mới phát hiện đám yêu quái này đều có hậu trường, cho dù có làm ra chuyện ác nhân thất đức cỡ nào cũng sẽ không bị trừng phạt.”

“Bát Giới và Sa Tăng cảm thấy quá hắc ám nên một người trrốn vào Cao Lão Trang, một người chui vào Lưu Sa Hà, chỉ có Ngộ Không là giữ vững chính nghĩa trong lòng, một đường trảm yêu trừ ma hộ tống sư phụ đi tiếp. Kết quả Thiên đình không nhịn Tôn Ngộ Không được nữa, bèn đưa ra hiệp nghị với Như Lai —— chúng ta có thể bảo đảm Đường Tam Tạng bình an đi tới Trường An, nhưng ngươi phải xử lý tên Tôn Ngộ Không kia.”

“Như Lai đồng ý, lập ra một âm mưu. Bạch Long trọng thương rơi vào khe núi, Ngộ Không thua, bị Như Lai nhốt ở Ngũ Hành Sơn, mà Đường Tam Tạng từ bỏ Ngộ Không, một mình đi tới Trường An truyền đạo, cuối cùng được phong làm Ngự Đệ, hưởng thụ vinh hoa phú quý.”

“Cứ thế qua năm trăm năm, Ngộ Không cuối cùng thoát khỏi Ngũ Hành Sơn, hắn không nói tiếng nào đã náo loạn Thiên đình đến trời long đất lở. Thiên đình bất đắc dĩ để Trư Bát Giới hoá thân thành người, phong làm Thiên Bồng Nguyên Soái, phong Sa Ngộ Tịnh làm Quyển Liêm Đại Tướng, chỉ cần bọn hắn giết chết Tôn Ngộ Không là được.”

“Đến cuối cùng huynh đệ tương tàn, Tôn Ngộ Không mất hết ý chí đi tìm Bồ Đề Tổ Sư, sau đó hắn phong ấn tu vi của mình, ném Gậy Như Ý xuống Đông Hải trở thành Định Hải Thần Châm, rồi trở lại Hoa Quả Sơn ở bên bầy khỉ nhỏ đến hết đời, cuối cùng chết đi và hoá thành một tảng đá…”

Bối rối!

Kiểu giải thích này khiến tất cả mọi người đều bối rối!

Một màn xoay ngược khủng khiếp!

Đây là một bài phân tích quá độ, hay khi Sở Cuồng viết Tây Du Ký đã cố ý chôn xuống cái hố trời này? Vì sao khi đọc ngược cũng thông suốt và hợp lý như vậy?

Giờ khắc này rất nhiều người đột nhiên hiểu ra… mình chả hiểu gì về Tây Du Ký!

Sở Cuồng sao lại biến thái như vậy chứ? Chỉ là một bộ huyền huyễn thôi mà có nhiều hố đến mức này? ! Vừa châm biếm vừa ẩn dụ!

Hơn nữa…

Đây có lẽ chỉ mới là một góc băng sơn mà thôi!

Tất cả mọi người đều kinh hãi. Chúng ta xem cùng một bộ tiểu thuyết thật sao?

Thứ đại lão thấy là vô số nội hàm bên trong, là đủ loại ẩn dụ châm biếm. Mà thứ độc giả bình thường thấy đều là:

“Tôn Ngộ Không quá trâu!”

“Tề Thiên Đại Thánh quá trâu!”

Nội dung của bộ tiểu thuyết này đúng là rất xuất sắc, nhưng thứ trâu nhất của Tây Du Ký chính là những suy nghĩ sâu xa kia. Chẳng trách hội trưởng tiền nhiệm của hiệp hội văn nghệ lại chủ động trở thành fan Tây Du như thế.

Không bao lâu sau, phần giải thích bình luận của vị đại lão này đã truyền đi khắp nơi khiến đám fan Tây Du Ký đều phục sát đất.

“Đại lão trâu bò!”

“Hoá ra Tây Du Ký còn có thể đọc ngược!”

“Ta cho rằng đây là một câu chuyện vui vẻ hoạt bát, không ngờ nó lại hắc ám như vậy.”

“Bốn thầy trò Đường Tăng làm việc nghĩa, phạt kẻ ác, kết quả đám yêu quái có bối cảnh kia đều không chết, đây mà là tiểu thuyết thần thoại cái gì, còn thực tế hơn cả sự thật!”

“Bây giờ ta chỉ cảm thấy Tôn Ngộ Không quá đáng thương.”

“Từ đầu đến cuối hắn đều bị Phật Tổ Như Lai trấn áp và chiêu hàng, cuối cùng mất đi dã tính.”

“Ngẫm lại tự dưng thấy buồn bực, cảm thấy như bản thân mình là một tổ hợp Tây Du Ký: chịu áp lực và trói buộc nhiều như Tôn Ngộ Không, thân hình giống Trư Bát Giới, đầu tóc thì hói như Sa Tăng, tính tình hèn nhát yếu đuối còn hay lải nhải như Đường Tam Tạng.”

“Sao ta càng xem càng cảm thấy Tây Du Ký giống như một trò lừa bịp?”

Đủ các loại bình luận mọc lên như nấm sau mưa. Tuỳ tiện mở một topic mới trên diễn đàn về Tây Du Ký đều sẽ có lượng bình luận lên tới mấy chục trang.

Ngoài ra những bài giải mã bí mật ẩn giấu trong Tây Du Ký ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng thâm sâu nhiều tầng khiến đám cư dân mạng xem đến hoa cả mắt.

Rất nhiều người bắt đầu mờ mịt. Suy nghĩ của bọn hắn từ “chúng ta có đang đọc cùng một quyển sách không” đã biến thành “ta thật sự đã đọc quyển sách này rồi ư?”

Các loại giải thích quá trâu bò, vậy đâu mới là sự thật? Tây Du Ký thật sự là như thế nào?

Trong lúc nhất thời, vô số người bắt đầu đọc lại Tây Du Ký một lần nữa. Lần đầu tiên đọc quá gấp gáp nên lần này bọn hắn đọc rất chậm rãi, mang theo tâm tình nghiên cứu và lý giải.

Đây là nhóm độc giả tinh tế có phẩm vị.

So với bọn họ, những độc giả thích đọc các bài giải mã và tổng kết thảo luận chính là đám fan hồng hoang mà trước đó vẫn luôn cố ý nhằm vào Tây Du Ký…

Nên tính sổ rồi.

Fan Hồng Hoang không phải nói trình độ văn học của hệ liệt Hồng Hoang rất cao sao? Các ngươi đọc nổi bản cổ văn Tây Du Ký không?

Fan Hồng Hoang không phải nói hệ liệt Hồng Hoang có rất nhiều ẩn dụ? Vậy các ngươi đọc ngược Hồng Hoang cho ta xem?

Fan Hồng Hoang nói Tây Du Ký là câu chuyện đơn giản về bốn thầy trò đi tây thiên thỉnh kinh mà thôi?

Nông cạn! Chỉ thấy được mặt ngoài!

Bình Luận (0)
Comment