Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 50 - Chương 729: Nửa Sự Thật Không Còn Là Sự Thật

Chương 729: Nửa sự thật không còn là sự thật

Nghe xong ai nấy đều bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Cái tên Tiện Ngư này viết nhạc kiểu gì đấy? (× _ ×)

Thần khúc quảng trường múa? Nhạc tẩy não toàn dân? Tháng này bài hát đứng đầu bảng xếp hạng của hắn là Làm Lại Từ Đầu, nghe thì dễ thuộc đấy nhưng cũng không có gì cao siêu, đơn giản chỉ là súp gà cổ vũ tinh thần mà thôi, khiến người ta cảm thấy nhạc của hắn đúng là chẳng có gì ghê gớm.

Chỉ có như vậy mà cũng dám khiêu khích người Hàn châu chúng ta? Còn đòi báo thù cho Sở Cuồng? Báo em gái ngươi á!

Chúng ta bị Sở Cuồng bắt nạt, không phải chúng ta bắt nạt Sở Cuồng nha!

Nhưng nếu ngươi đã nhảy ra thì chúng ta sẽ giáo huấn ngươi một trận. Không đánh lại Sở Cuồng thì đập ngươi cho đỡ tức!

Người Hàn châu tự tin hơn hẳn.

Đây là đang nói đại đa số. Trong bất cứ chuyện gì cũng có đại đa số và số ít, chỉ là hầu hết trong mọi trường hợp, chân tướng luôn nằm trong tay số ít kia.

“Xong đời.”

Trong một nhóm nghiên cứu văn hoá Tần Tề Sở Yến, một thành viên người Hàn châu gửi icon rơi lệ đầy mặt:

“Ta đã nói với rất nhiều bạn bè của mình là Tiện Ngư cực kỳ lợi hại, nhưng bọn hắn không nghe lọt tai. Bọn hắn chỉ biết là Tiện Ngư đi khiêu khích Dương Chung Minh, sau đó bị Dương Chung Minh đánh tơi bời hoa lá rồi chạy đi khóc lóc hát bài Làm Lại Từ Đầu…”

Vừa hay, bài hát này vẫn đang nằm trên bảng xếp hạng âm nhạc của tháng, thế là nó biến thành ấn tượng đầu tiên của Hàn châu dành cho Tiện Ngư.

Trong nhóm có người nghi hoặc hỏi:

“Tiện Ngư có lợi hại như lời ngươi nói sao? Hắn áp chế nổi nhiều đại lão giới âm nhạc của chúng ta?”

“Ngươi không hiểu.” Người kia lại gửi một icon khóc một dòng sông. “Ta đã tra tài liệu, lúc trước Sở châu chính là bị ba bạn gay đánh cho tơi bời, nếu vẫn không tin thì có thể nghe thử bài Hôn Lễ Trong Mơ, thuận tiện nói cho ngươi biết một câu ngạn ngữ nổi danh của Tần Tề Sở Yến: nam Tiện Ngư, bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử trung ương.”

Ảnh Tử được thêm vào sau này, mà thứ ảnh hưởng sâu sắc đến mọi người nhất chính là sáu chữ “nam Tiện Ngư bắc Sở Cuồng”.

Hai người bọn họ đều toả sáng trong lĩnh vực của mình, không phải sáng kiểu sao trời, mà là sáng như thái dương!

...

Thật ra đám cư dân mạng Tần Tề Sở Yến cũng không tính là gạt người, những điều bọn hắn nói đều là sự thật…

Nói đúng hơn là, một phần của sự thật!

Nhưng mà…

Nửa sự thật không còn là sự thật,

Tình yêu không một nửa bao giờ!

Có nhiều lúc một phần sự thật sẽ khiến người ta lầm đường lạc lối, từ đó đưa ra kết luận hoàn toàn trái ngược. Điều này dẫn tới việc rất nhiều người Hàn châu đều tràn trề mong đợi tới mùa giải âm nhạc tháng Hai.

Rốt cuộc ngày này cũng tới.

Tối hôm đó, rất nhiều fan ca nhạc của Hàn châu học theo truyền thống của các châu còn lại, đặc biệt thức đêm chờ khoảnh khắc đó tới.

Đương nhiên không chỉ có fan ca nhạc, một số nhân sĩ tham gia mùa giải âm nhạc tháng Hai của Hàn châu cũng thức đêm chờ đợi, trong đó có Jack.

Jack là ca vương của Hàn châu. Lần này đánh bảng, Hàn châu có mấy vị ca vương ca hậu đồng thời xuất thủ, nhưng người được cư dân mạng Hàn châu coi trọng nhất chính là Jack!

Ở Hàn châu, Jack đã giành được vòng nguyệt quế ca vương hai năm liền, là ca sĩ có thực lực hàng thật giá thật!

Nên biết nếu đạt được giải thưởng ca vương ba lần thì đã có tư cách trở thành giáo khảo trong chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt. Từ đó có thể thấy thực lực của Jack.

Lúc này tâm tình hắn vừa kích động vừa hồi hộp.

Sau khi gia nhập khối thống nhất, Tần Tề Sở Yến đều không biết tới Jack, đây là lúc hắn rất muốn tạo được danh tiếng trong giới âm nhạc, mà mục tiêu của Jack lần này là hạng nhất bảng xếp hạng âm nhạc tháng Hai!

“Đáng tiếc khúc phụ Hàn châu không chịu ra tay.” Jack lẩm bẩm.

Tháng hai có rất nhiều nhân sĩ giới âm nhạc Hàn châu tham gia, nhưng các khúc phụ lại không hề xuất hiện.

“Khúc phụ không ra tay là chuyện tốt.” Người đại diện nói, “Bởi vì một khi khúc phụ Hàn châu xuất thủ sẽ rút dây động rừng, đám khúc phụ Tần Tề Sở Yến cũng sẽ nhao nhao xuất hiện…”

Jack ngẫm nghĩ rồi nói: “Bọn hắn sợ biến chuyện này thành phân tranh khu vực?”

Người đại diện gật đầu: “Tuy Tần Tề Sở Yến đã thống nhất nhưng cũng đã từng xảy ra khu vực phân tranh, đại lão của các bên sẽ vì bảo vệ vinh dự khu vực mà ra tay. Bây giờ Hàn châu chúng ta vừa mới gia nhập, đang là thời điểm mẫn cảm nhất, khúc phụ chúng ta không ra tay thì khúc phụ Tần Tề Sở Yến cũng sẽ không xuất thủ.”

Jack cười: “Nhưng cũng có thể đi cửa sau.”

Người đại diện cười theo: “Còn không phải sao? Ca khúc sắp phát hành của ngươi là do Peter lão sư viết nha!”

Peter là người Hàn châu. Hắn không phải khúc phụ nhưng toàn bộ Hàn châu đều biết hắn có thực lực gần khúc phụ nhất! Bởi vì Peter đã nâng một minh tinh thành ca hậu. Chỉ cần nâng thêm một ca vương hoặc một ca hậu nữa là hắn sẽ chân chính trở thành khúc phụ.

Jack mời Peter viết ca khúc chẳng khác gì mời một khúc phụ viết, không khác biệt gì nhiều. Đây chính là lý do Jack rất tự tin vào mùa giải tháng này.

“Nhưng ta nghe nói Tiện Ngư không đơn giản.” Đây là điều duy nhất khiến hắn thấp thỏm.

Người đại diện trịnh trọng nói: “Ta đã điều tra tài liệu về Tiện Ngư, hắn quả thật rất mạnh, nhưng ca sĩ hắn chọn chỉ là ca sĩ tuyến một của Tần châu. Ngươi là ca vương, lại còn hai lần đoạt giải, chẳng lẽ lại sợ ca sĩ tuyến một hay sao? Hơn nữa Tiện Ngư có mạnh thì cũng chẳng mạnh hơn Peter lão sư bao nhiêu.”

“Cũng đúng.” Jack an tâm hơn một chút.

Có một người bạn nói cho Jack biết Tiện Ngư rất mạnh, thậm chí còn từng đánh ngang tay với Dương Chung Minh nên Jack không hề dám khinh thường Tiện Ngư chút nào.

Bởi vì người bạn này là một vị khúc phụ của Hàn châu!

Chương 730: Nụ Hôn Biệt Ly

Jack rất tin tưởng đối phương, được đại lão cấp khúc phụ công nhận đã chứng tỏ thực lực Tiện Ngư cực mạnh, có lẽ người này còn lợi hại hơn Peter lão sư nhiều, ít nhất Peter không có năng lực tỷ thí với Dương Chung Minh.

Nhưng mà…

Chênh lệch giữa Tiện Ngư và Peter hẳn không nhiều bằng chênh lệch giữa mình và Tôn Diệu Hoả.

Khác với những người Hàn châu mù quáng, Jack nghiên cứu rất kỹ về đối thủ. Hắn biết ca sĩ bên phía Tiện Ngư là Tôn Diệu Hoả, chỉ có trình độ của ca sĩ tuyến một. Phần thiếu hụt của Peter so với Tiện Ngư sẽ do chính hắn lấp vào.

“Đã đến giờ.” Người đại diện nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói. “Ca khúc mới xuất hiện rồi kìa!”

Jack lấy lại tinh thần, thuần thục mở ứng dụng nghe nhạc lên. Đối thủ duy nhất trong lòng hắn là Tiện Ngư, cho nên hắn trực tiếp nghe bài của đối phương.

Tên bài hát: Nụ Hôn Biệt Ly

Nhạc và lời: Tiện Ngư

Biểu diễn: Tôn Diệu Hoả

(Link bài hát: youtube.com/watch? v=TTPgKFeq5ho)

Trong lúc nhạc dạo vang lên, từng dòng phụ đề giới thiệu thông tin bản nhạc chạy thoáng qua.

Người đại diện cảm khái nói: “Nghe nói Tiện Ngư luôn tự viết lời và soạn nhạc, chỉ riêng điểm này thôi đã rất lợi hại rồi. Nếu ca sĩ hợp tác với Tiện Ngư không phải ca sĩ tuyến một thì sẽ rất khó đối phó. Nhưng tình huống bây giờ thì ngươi thắng chắc…”

Hả?

Người đại diện đột nhiên im bặt. Bên tai hắn vang lên một giọng hát thương cảm tràn đầy tiếc nuối và bất đắc dĩ:

“Nhìn lại quá khứ như mây khói tiêu tan ngay trước mắt chúng ta… Ngay cả lời chia tay đã nói cũng không thấy em có chút ai oán nào.”

“Tất cả những gì em trao anh chẳng qua chỉ là qua loa lấy lệ. Em cười càng ngây thơ, anh lại càng yêu em, yêu đến điên cuồng.”

Căn phòng trở nên an tĩnh.

Người đại diện và Jack bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt trở nên cứng ngắc. Ca từ vang lên như đâm thẳng vào màng nhĩ hai người:

“Cũng trong nháy mắt ấy, anh đã hiểu được đôi điều. Những lời ước hẹn ngày nào chỉ là chuyện hoang tưởng.”

“Cũng trong giây phút ấy, anh đã thấy được ánh mắt em trở nên xa lạ, không còn giống như những ngày trước.”

“Thế giới trong anh đã bắt đầu mưa tuyết, giá lạnh khiến anh không thể yêu thêm được một ngày. Lạnh đến mức niềm tiếc nuối chôn giấu bao năm đều hiện rõ mồn một…”

Trong gian phòng, người đại diện cũng có hiểu biết về âm nhạc lúc này đã xanh mét mặt.

Mà gương mặt Jack thì đã không thể dùng hai chữ “khó coi” để hình dung. Hai mắt hắn mở trừng trừng, hắn muốn bịt chặt tai lại nhưng lại không thể khống chế bản thân mà dựng tai lên nghe:

“Anh và em trao nhau nụ hôn biệt ly giữa đường phố không người. Mặc cho gió thét gào, anh không thể kềm mình lại.”

“Anh và em trao nhau nụ hôn biệt ly trong một đêm cuồng loạn. Trái tim anh… đã sẵn sàng đón nhận đau thương.”

Trên địa cầu, năm 1994, Nụ Hôn Biệt Ly của Trương Học Hữu vừa xuất hiện đã càn quét khắp các bảng xếp hạng âm nhạc.

Năm 2009, Golden Melody Awards (giải Kim Khúc) đã bình chọn Nụ Hôn Biệt Ly là ca khúc được yêu thích nhất trong hai mươi năm qua. Nhờ vào nhịp điệu đơn giản và tiếng hát da diết, Nụ Hôn Biệt Ly đã đánh bại vô số bài hát kinh điển khác.

Nhiều năm sau đó, nhắc tới ca thần Trương Học Hữu là ai cũng nghĩ tới Nụ Hôn Biệt Ly. Mỗi khi nhạc dạo vang lên, tất cả khán giả đều có thể hát theo làu làu.

Trên địa cầu còn từng có tin tức: có tên tội phạm đang bỏ trốn, vì muốn nghe Trương Học Hữu hát mà liều mạng đi tới đại nhạc hội, cuối cùng bị cảnh sát dẫn độ về nhà giam.

Chuyện này từng được các cư dân mạng bàn tán hăng say suốt một thời gian. Mà tên tội phạm kia khi bị mấy chú cảnh sát hốt đi hẳn là tâm tình vô cùng tan vỡ.

Giống như Jack và người đại diện của hắn lúc này, tuy không phải tội phạm nhưng cũng có tâm tình hệt như vậy ——

Cùng lúc đó.

Rất nhiều người trên khắp Tần Tề Sở Yến đều đang nghe Nụ Hôn Biệt Ly.

“Muốn gửi nỗi nhớ tới em, mà như cánh diều bị đứt dây, không thể bay đến thế giới của em, cũng ko thể sưởi ấm ánh mắt em.”

Mà ở Hàn châu cũng thế.

Trong một nhóm chat của các khúc phụ Hàn châu.

Giờ phút này nhóm chat yên tĩnh hệt như gian phòng của Jack. Một lúc lâu sau, trong nhóm mới có một khúc phụ chia sẻ lại một đoạn ca từ trong Nụ Hôn Biệt Ly:

“Anh đã nhìn thấy một bộ phim bi kịch đang diễn ra. Cuối phim không có niềm vui, và anh vẫn ẩn mình trong giấc mơ của em…”

Nghe rất hợp với bầu không khí lúc này.

Các khúc phụ Hàn châu rốt cuộc cũng lục tục ngoi lên.

“Không hổ là người có thể đánh ngang tay với Dương Chung Minh. Chỉ một bài tình ca đơn giản lại có thể hát tới tận đáy lòng của một người.”

“Jack phải thua rồi.”

“Không phải đã sớm biết sao?”

“Thay vì nói chúng ta sợ phân tranh khu vực nên không ra tay, chẳng thà thừa nhật sự thật, chúng ta đều sợ mình không thắng nổi Tiện Ngư.”

“Khắp Hàn châu này có mấy người dám nói mình thắng được Tiện Ngư chứ?”

“Đúng như ta đã tìm hiểu, cái tên Tiện Ngư này cho dù sử dụng ca sĩ tuyến một cũng có thể mang theo đối phương đi tàn sát bảng âm nhạc.”

“Dù ca sĩ không hot, bài hát của hắn vẫn sẽ hot.”

Vô số cư dân mạng Hàn châu máu vọt lên não, hạ thấp Tiện Ngư, nhưng đám khúc phụ Hàn châu vẫn thi nhau im lặng.

Tại sao ư?

Bởi vì các khúc phụ đều là người đỉnh cấp trong giới âm nhạc. Dù có tường văn hoá che chắn thông tin nhưng người như bọn hắn đều có thể thông qua nhiều phương pháp để tìm hiểu về nền âm nhạc Lam Tinh.

Cho nên không có ai là không biết tới Tiện Ngư!

Nhất là Cuộc Chiến Chư Thần vừa rồi, tuy Tiện Ngư thua Dương Chung Minh nhưng toàn bộ mọi người đều biết, nếu quan phương không nhúng tay vào thì ai thua ai còn chưa biết được đâu!

Cho nên khi giới truyền thông công bố Tiện Ngư muốn đánh nhau với Hàn châu, đám khúc phụ Hàn châu lập tức lựa chọn im lặng.

Thử đổi thành người khác xem, chắc bọn hắn còn thèm quan tâm cái gì là phân tranh khu vực ha? Nếu có tự tin thắng, bọn hắn tuyệt đối sẽ ra tay rất tích cực!

Chương 731: Mịa nó đây là cá mập trắng thì có!

Khúc phụ có lẽ sẽ lo lắng tới chuyện khu vực phân tranh, nhưng nếu có người khiêu khích như vậy thì các khúc phụ vẫn sẽ đứng ra xử lý. Trừ phi biết rõ là không thể làm.

Mà Tiện Ngư chính là biểu tượng của hai chữ “không thể” kia.

Cái kết quả này kỳ thực bọn hắn đều đã dự đoán được.

“Chờ một chút đi.” Trong nhóm có khúc phụ bất đắc dĩ nói, “Chờ đến khi các châu khác chấp nhận phong cách âm nhạc của Hàn châu, hai vị đại lão của chúng ta cũng có thể đánh bại Tiện Ngư.”

Tâm tình đám khúc phụ rất nặng nề.

“Đánh bại Tiện Ngư thì thế nào, Tần châu còn có Dương Chung Minh.”

“Ha, còn có một người ác hơn cả Dương Chung Minh.”

“Ý ngươi là vị kia?”

“Ừm, hắn còn đang ở Trung châu đấy.”

“Cho dù vị kia không ra tay thì một mình Dương Chung Minh đã đủ để càn quét cả Hàn châu.”

“Tần châu quả nhiên là quê hương âm nhạc. Thắng Tiện Ngư đã là cực hạn của chúng ta rồi.”

Nếu người Hàn châu biết tâm tư của đám khúc phụ thì nhất định sẽ tức tới hộc máu. Hoá ra đám người này đã bị Tiện Ngư doạ chạy từ lâu!

Nhưng thật ra các khúc phụ Hàn châu cũng rất bất đắc dĩ. Chẳng lẽ muốn bọn họ gióng trống khua chiêng nói cho mọi người biết mình không đánh lại Tiện Ngư hay sao? Đường đường là khúc phụ, chưa đánh đã nhận thua chắc chắn sẽ bị đám cư dân mạng phun nước miếng đầy đầu.

Cho nên chỉ có để cho người Hàn châu tự mình thể nghiệm cảm giác thất bại mới có thể thức tỉnh bọn hắn.

Hoá ra các châu còn lại mạnh như vậy.

Hoá ra Tiện Ngư khủng bố như vậy.

Lúc này, trong nhóm lại có người chia sẻ bảng xếp hạng âm nhạc tháng hai.

Quả nhiên vừa ra mắt không bao lâu, Tiện Ngư đã lên ngôi đệ nhất.

Hạng nhì là Jack.

Hai bài hát chênh lệch không nhỏ, Jack muốn vượt lên trước là chuyện không thể nào.

Trên bảng xếp hạng top 10 có bảy ca khúc là bài hát tiếng Anh. Nhưng vị trí quan trọng nhất lại bị Tiện Ngư nắm giữ.

Rốt cuộc người Hàn châu cũng ý thức được Tiện Ngư đáng sợ như thế nào. Không chỉ có thế, bọn hắn còn nhận ra mình bị đám cư dân mạng Tần Tề Sở Yến gài bẫy!

“Các ngươi bẫy chúng ta!”

“Mịa nó con cá này là Cá Mập Trắng thì có!”

“Vừa rồi trên Bộ Lạc có một người Tần châu phổ cập khoa học về Tiện Ngư. Tổng kết lại các mùa giải âm nhạc mà Tiện Ngư từng tham gia từ khi hắn vào nghề tới nay, còn có những tác phẩm mà Tiện Ngư sáng tác khi tham gia các loại game show, ta xem mà hết hồn hết vía. Người này chính là một huyền thoại, từng giày vò Sở châu đến không ra hình người!”

“Moá, một đám ác nhân!”

“Chẳng trách đám người Sở châu cứ luôn nói Tiện Ngư yếu lắm, hoá ra là vì muốn Hàn châu chúng ta cũng trải nghiệm cảm giác bị Tiện Ngư hành hung đây mà!”

“Ta còn nghe bọn hắn nói khắp Tần Tề Sở Yến đều biết, nam Tiện Ngư bắc Sở Cuồng…”

“Giới cổ tích chúng ta bị Sở Cuồng treo lên đánh thì thôi đi, bây giờ lại có một tên yêu nghiệt khác còn mạnh hơn Sở Cuồng đến đòi tỷ thí?”

“Trước kia ta cũng từng đọc được mấy lời này, nhưng đám người Yến châu bảo lời này là do Tiện Ngư tự xưng, dát vàng lên mặt…”

“Chúng ta và Yến châu thề không đội trời chung!”

Một đám hố người!

Sở dĩ người Hàn châu coi thường Tiện Ngư là có một phần công lao không nhỏ của đám cư dân mạng Tần Tề Sở Yến.

Mà những người đã sớm biết Tiện Ngư lợi hại thì chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ. Bọn họ đã khuyên can đồng bào không chỉ một lần nha. Nhưng đám người kia máu dồn lên não không chịu nghe lọt tai, bây giờ lại hô to mình bị gài bẫy cái gì!

Đối với việc này, đám cư dân mạng Tần Tề Sở Yến đều ôm bụng cười!

Ngoài ra khi những bài viết phổ cập kiến thức về Tiện Ngư đăng đầy trên mạng, vô số người Hàn châu trợn mắt há hốc mồm. Chúng ta rốt cuộc đã chọc vào con quái vật gì vậy?

Sở Cuồng cũng vậy, mà Tiện Ngư cũng thế…

Hay là chúng ta tìm Ảnh Tử báo thù?

Đây chỉ là một lời tự giễu. Nhưng đám người Sở châu nghe vậy lập tức kích động hô: “Đúng đúng đúng, tìm Ảnh Tử đi, hắn là người dễ thịt nhất trong số ba bạn gay nha!”

Hàn châu: “...”

Các ngươi tưởng chúng ta bị hào quang nhược trí tập thể ám hay gì? Không cần tra tài liệu chúng ta cũng có thể chắc chắn Sở châu các ngươi đã từng bị Ảnh Tử treo lên đánh!

Sở châu: “...”

âm mưu bại lộ, xem ra người Hàn châu đã thông suốt rồi. Chỉ có thể chúc mừng bọn họ đã trở thành “người biết tuốt”.

Lúc này những nhà phê bình âm nhạc trên các tạp chí lớn rối rít xuất hiện:

“Bài hát Nụ Hôn Biệt Ly của Tiện Ngư là một bản tình ca kinh điển!”

“Càng nghe nhạc của Tiện Ngư càng phát hiện ra hắn thuần thục tất cả các thể loại âm nhạc. Từ thần khúc quảng trường múa đến ca khúc ưu sầu triền miên cảm động lòng người… Có lẽ đây chính là điểm mê người nhất của Tiện Ngư.”

“Nhạc cụ truyền thống, phương pháp soạn nhạc đơn giản nhưng lại chạm tới đáy lòng mỗi người.”

“Nụ Hôn Biệt Ly là một bản tình ca có tính lây nhiễm cảm xúc cực mạnh. Người nghe và người hát theo đều sẽ bị ca sĩ biểu diễn lôi vào cạm bẫy, sau đó không kềm lòng được mà đồng cảm với nhân vật đang thất tình kia.”

“Nếu ngươi thích Tiện Ngư thì chớ nên bỏ qua bản nhạc kinh điển Nụ Hôn Biệt Ly.”

“Nếu có người nói Nụ Hôn Biệt Ly là bài hát đứng đầu bảng xếp hạng Cuộc Chiến Chư Thần, ta sẽ không nghi ngờ gì. Nó xứng đáng với vị trí này.”

“Sau Mười Năm, Tiện Ngư lại tung ra một bản tình ca với chất lượng đỉnh phong.”

Truyền thông và các nhà phê bình âm nhạc đều đánh giá rất cao về Nụ Hôn Biệt Ly. So sánh với bọn họ, bình luận trên mạng đơn giản hơn nhiều:

“Nghe cực êm tai!”

“Ta nghe đi nghe lại cả ngày không chán.”

“Toàn bộ bài hát đều hay, không chừa một câu nào!”

“Có bài hát chỉ hay phần điệp khúc, nhưng Nụ Hôn Biệt Ly lại vô cùng hoàn mỹ.”

Chương 732: Lỗi là ở tiếng Anh

“Quả nhiên chỉ có trên bảng xếp hạng âm nhạc mới có thể thấy bản lĩnh thật sự của Ngư phụ. Trong chương trình Bài Hát Của Chúng Ta, Ngư phụ cái gì cũng dám viết, mà Nguỵ Hảo Vận cái gì cũng dám hát.”

“Tình ca của Ngư phụ chưa bao giờ khiến ta thất vọng.”

“Dùng bài hát này đi đánh người Hàn châu là quá coi trọng bọn hắn.”

Trong lúc mọi người rối rít công nhận Nụ Hôn Biệt Ly, trên mạng đột nhiên xuất hiện một bài viết. Tên bài viết là “Chênh lệch giữa Hàn châu và Tiện Ngư thật ra không lớn như mọi người tưởng”.

Nội dung bài đăng trình bày một luận điểm:

“Thật ra người Hàn châu đang chịu thiệt thòi. Năm châu Tần Tề Sở Yến Hàn đều sử dụng ngôn ngữ địa phương, nhưng đại chúng lại dễ tiếp nhận ca khúc bằng tiếng phổ thông nhất.”

“Mọi người đã nghe bài hát của Jack rồi chứ? âm nhạc của Hàn châu có nét đẹp rất riêng, cùng là tình ca nhưng sẽ khiến người ta có cảm nhận khác nhau. Bài hát của Jack rất xuất sắc, đáng tiếc ở trước mặt năm châu, nó lại thuộc hàng tiểu chúng, không phải ai cũng tiếp nhận được loại bài hát viết bằng ngôn ngữ xa lạ với mình.”

“Ta không có ý chê Nụ Hôn Biệt Ly, nhưng nếu nó không viết bằng tiếng phổ thông thì liệu nó có thắng được nhạc Hàn châu không? Cho dù thắng cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Ta tin đây là lý do các khúc phụ Hàn châu không phát bài hát vào tháng Hai.”

“Bọn họ muốn các châu còn lại có thời gian tiếp nhận nhạc tiếng Anh, đợi khi khả năng chấp nhận nhạc tiếng Anh của mọi người cao hơn thì bọn họ mới dùng thế như lôi đình để xuất thủ!”

Bài này vừa đăng lên đã khiến tinh thần người Hàn châu rung động!

Nói rất hay!

Người Hàn châu lập tức rối rít ủng hộ. Bài hát bằng tiếng Anh rõ ràng bị thiệt thòi hơn! Mọi người nghe Nụ Hôn Biệt Ly đều biết ca sĩ hát cáig ì, nhưng nghe nhạc Hàn châu thì chỉ biết “blah blah blah”. Nếu không xem lời dịch bên dưới thì hoàn toàn không hiểu!

Như vậy Nụ Hôn Biệt Ly có thắng cũng chẳng có gì lạ!

Người Hàn châu thua Tiện Ngư, thật ra đã phục trong lòng. Nhưng điều đó không trở ngại bọn hắn tìm lại chút tự tôn cho mình.

Không chỉ có người Hàn châu, dù là Tần Tề Sở Yến cũng có không ít người ủng hộ cách nói này. Bọn hắn tự nhận mình rất khách quan, vừa thừa nhận Nụ Hôn Biệt Ly hay hơn, vừa cảm thấy nhạc tiếng Anh đúng là bị thiệt thòi.

Nhưng rất nhanh đã có người bất mãn phản bác:

“Mấy người nói Nụ Hôn Biệt Ly chiếm tiện nghi sao không thử nghĩ một chút, Ngư phụ không phải đã cố ý nhường các ngươi sao?”

“Ta đã tra tài liệu, ở Hàn châu Jack là ca sĩ từng đoạt giải ca vương hai lần, hắn là ca vương trong ca vương! Nhìn lại xem người biểu diễn Nụ Hôn Biệt Ly là ai? Tôn Diệu Hoả - ca sĩ tuyến một!”

“Ngư phụ dùng ca sĩ tuyến một đấu với Hàn châu các ngươi mà các ngươi còn cảm thấy mình thiệt thòi?”

“Nếu Ngư phụ thật sự muốn bắt nạt các ngươi thì không cần tìm tới ca vương như Lam Nhan hay Phí Dương, hắn chọn Giang Quỳ thôi đã đủ khiến các ngươi rớt đài!”

“Nhường đến như vậy rồi, còn tìm lý do nói mình thiệt thòi?”

“Ta nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng ta hiểu âm nhạc. Nghe nhạc chủ yếu là nghe giai điệu, nhạc tiếng Anh chúng ta vẫn rất hoan nghênh. Hiện tại trong danh sách phát nhạc của ta có tới mười hai ca khúc tiếng Anh đây này!”

Vì bài đăng trên, lý do nhạc tiếng Anh là tiểu chúng đã thảm bại.

...

Mà Lâm Uyên thì chẳng để ý tới động tĩnh trên mạng.

Sau khi phát hành Nụ Hôn Biệt Ly, hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Suy nghĩ một hồi, Lâm Uyên rốt cuộc nhận ra lý do, bởi vì bản tiếng Anh của bài hát này vẫn chưa được ló dạng!

Trên địa cầu, phiên bản Nụ Hôn Biệt Ly bằng tiếng Anh có thể nói là bản remake cực kỳ thành công, được hoan nghênh trên khắp toàn bộ hành tinh!

Ca khúc này có một chút rock, cực kỳ bắt tai và có mùi vị hoàn toàn khác biệt so với bản gốc, là bài hát được vô số người lưu trữ trong máy tính cho đến ngày nay.

“Phát hành luôn trong tháng vậy.”

Nếu tháng sau mới phát hành thì khó lòng đứng nhất được, bởi vì mọi người đã quen thuộc với giai điệu của Nụ Hôn Biệt Ly rồi.

“Hơn nữa độ khó đánh bảng đúng là càng lúc càng cao.”

Nghĩ vậy, Lâm Uyên lập tức viết bài hát. Hắn phải dùng Nụ Hôn Biệt Ly phiên bản tiếng Anh làm quân tiên phong, sau này hắn còn có ý định tung ra nhiều bài hát tiếng Anh kinh điển khác.

Về phần tiếng Anh là nhạc tiểu chúng thì Lâm Uyên không lo lắng, năng lực thưởng thức âm nhạc của người dân Lam Tinh có trình độ rất cao, đến nhạc viết bằng Sở ngữ mà mọi người vẫn đón nhận nồng nhiệt thì nhạc Anh ngữ có gì phải lo?

âm nhạc là không có tiểu chúng. Chỉ cần nghe hay là được.

Thế là, bài hát tiếng Anh đầu tiên của địa cầu xuất hiện trên Lam Tinh chính là Take Me To Your Heart!

Đây là tên bài hát Nụ Hôn Biệt Ly phiên bản tiếng Anh, do nhóm nhạc nổi tiếng Michael Learns To Rock hát theo phong cách rock trữ tình, sau đó nổi tiếng toàn cầu.

Nghĩ đến đây, Lâm Uyên bắt đầu viết ca từ. Giai điệu bản tiếng Anh và tiếng phổ thông giống hệt nhau, không cần sửa đổi. Phần soạn nhạc chỉ cần điều chỉnh một chút.

Về phần ca sĩ biểu diễn…

Lâm Uyên vốn định để Tôn Diệu Hoả tiếp tục hát Take Me To Your Heart, nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy Trần Chí Vũ cũng có thể thử một chút.

Giọng hát của Trần Chí Vũ cũng rất tốt, chỉ là phong cách hát hơi bị giới hạn trong kiểu rock, có lẽ nên nhân cơ hội này cho Trần Chí Vũ thử hát ca khúc với phong cách bất đồng.

Lần trước kiểm tra ngoại ngữ, Trần Chí Vũ và Tôn Diệu Hoả là hai người học tiếng Anh tốt nhất.

“Vậy lần này để Trần Chí Vũ hát thử đi.”

Viết lời xong, Lâm Uyên bảo Cố Đông liên hệ với Trần Chí Vũ.

Năm nay hắn dự định để Ngư Vương Triều hát các ca khúc đi đánh bảng, phong cách của cả nhóm gần như bao trùm mọi thể loại, Lâm Uyên có thể bảo đảm nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Chương 733: Bản nhạc tiếng Anh đầu tiên của Tiện Ngư

Đúng vậy, hiện tại Lâm Uyên đã công nhận Ngư Vương Triều là người một nhà, hắn xem bọn họ như bạn bè của mình. Mà bạn bè thì nên hợp tác và giúp đỡ lẫn nhau.

Bên kia.

Trần Chí Vũ đang ở nhà cho bé Kim Long Ngư yêu quý của mình ăn vặt.

Người đại diện đứng bên cạnh cảm khái nói: “Tôn Diệu Hoả lại có thêm một bài hát tốt, còn dùng Nụ Hôn Biệt Ly để đánh bại ca vương Hàn châu. Tiện Ngư lão sư đúng là thích Tôn Diệu Hoả hơn những người khác nha.”

Động tác của Trần Chí Vũ khựng lại, chua xót nói: “Ta cũng hát được bài đó.”

Người đại diện bật cười: “Biết làm sao được, trong Ngư Vương Triều, Tôn Diệu Hoả rõ ràng là được cưng chiều nhất.”

Trần Chí Vũ bĩu môi.

Đúng lúc này, điện thoại của người đại diện đột nhiên reo vang. Hắn nghe máy, không biết đối phương nói cái gì khiến sắc mặt hắn trở nên hưng phấn vô cùng.

“Sao thế?” Trần Chí Vũ thuận miệng hỏi.

Người đại diện kích động đáp: “Tiện Ngư lão sư gọi ngươi đến hát bài hát mới!”

Nghe vậy, Trần Chí Vũ chấn động tinh thần hô lên: “Đến công ty!”

Hai mươi phút sau.

Trần Chí Vũ xuất hiện trong phòng làm việc, Lâm Uyên đưa lời bài hát Take Me To Your Heart cho hắn: “Đọc có hiểu không?”

Trần Chí Vũ đọc một lượt rất lưu loát. Toàn bộ từ đơn hắn đều đã học qua.

“Vậy hát thử đi.”

“Ta chưa có nhạc phổ…”

“Đây là Nụ Hôn Biệt Ly phiên bản tiếng Anh.”

Hai mắt Trần Chí Vũ sáng lên, lập tức dựa theo giai điệu của Nụ Hôn Biệt Ly để hát một lượt.

Nghe xong Lâm Uyên cảm thấy khá bất ngờ. Bởi vì Trần Chí Vũ hát rất tốt.

Không phải cứ đọc tốt tiếng Anh là sẽ hát tốt. Cách phát âm khác biệt nên nhấn nhá trong câu hát cũng sẽ khác, nếu chưa từng học cách hát nhạc tiếng Anh thì tiếng hát sẽ không được mềm mại trơn tru.

Mà Trần Chí Vũ thì không gặp phải vấn đề này, chứng tỏ hắn đã từng học cách hát bài hát tiếng Anh.

“Làm tốt lắm.” Lâm Uyên vui vẻ.

Nếu Trần Chí Vũ hát không được thì Lâm Uyên sẽ đưa cho Tôn Diệu Hoả hát. Nếu cả Tôn Diệu Hoả cũng không ổn thì hắn sẽ đi tìm ca sĩ Hàn châu. Cũng may Trần Chí Vũ không khiến Lâm Uyên thất vọng.

Lâm Uyên không biết, vì muốn luyện hát nhạc tiếng Anh, Trần Chí Vũ đã cực khổ luyện tập biết bao nhiêu.

Lâm Uyên chỉ cần biết Trần Chí Vũ có thể khống chế bài hát này là được. Trong hầu hết mọi trường hợp, hắn lựa chọn ca sĩ đều dựa theo nguyên tắc này.

Chỉ cần ca sĩ trong Ngư Vương Triều phù hợp với tiêu chuẩn, Lâm Uyên sẽ không nghĩ tới việc hợp tác với người ngoài.

Đương nhiên, phân chia hoa hồng cũng là một lý do.

...

Mấy ngày sau.

Trận tranh luận trên internet vẫn còn văng vẳng chưa dứt.

Có người cho rằng: “Ca từ rất quan trọng trong một bài hát, nếu cư dân mạng Tần Tề Sở Yến nghe không hiểu tiếng Anh thì mị lực của bài hát đã tuột xuống ít nhất một phần ba.”

Cũng có người phản bác: “Ca từ quan trọng, nhưng giai điệu mới là tất cả. Nếu không ngươi cho rằng những bản nhạc không lời, nhạc hoà tấu kia vì sao lại trở thành kinh điển, thành loại âm nhạc cao cấp nhất Lam Tinh? Dù gì tiếng Anh cũng có ca từ, phiên dịch ra vẫn hiểu được.”

Tóm lại bên nào cũng cho là mình đúng.

“Đổ thừa tại ngôn ngữ nên không được hạng nhất là dở rồi. Năm ngoái bảng xếp hạng cũng có nhạc Sở ngữ đứng hạng nhất mà, điều này nói rõ âm nhạc có thể đột phá các loại gông cùm xiềng xích.”

“Sở ngữ lâu lâu mới được đứng nhất một lần, hầu hết mọi lúc đều là nhạc phổ thông thôi.”

Bên nào cũng cho là mình đúng.

Thật ra người bám vào lý do này chủ yếu vẫn là người Hàn châu. Thua Tiện Ngư nên trong lòng bọn họ bị đả kích, ngoài miệng nói cứng mấy câu cho bớt quê mà thôi.

Dưới tình huống bình thường, loại tranh luận này sẽ không có kết quả, trừ phi Nụ Hôn Biệt Ly cũng biến thành nhạc tiếng Anh.

Nhưng rõ ràng, Nụ Hôn Biệt Ly là ca khúc tiếng phổ thông nha. Cho nên có tranh cãi thế nào thì cũng không đi đến đâu, người Hàn châu tin chắc vào điều này nên mới luôn miệng nói tiếng Anh là tiểu chúng để giữ chút tự tôn.

Nhưng mà…

Ngay khi đôi bên đang tranh luận tới cao trào, cũng chính là ngày mùng 4 tháng Hai, Tinh Mang đột nhiên tuyên bố tin tức:

“Tiện Ngư lần đầu tiên sáng tác ca khúc tiếng Anh —— Take Me To Your Heart, 8 giờ tối nay sẽ phát hành!”

Trong nháy mắt, toàn bộ tranh luận đều ngừng lại. Cư dân mạng khắp năm châu đều sững sờ! Tiện Ngư cũng viết nhạc tiếng Anh? Lại còn phát hành ngay trong tối nay?

Hắn muốn tung ra bài hát này thay lời tranh luận với cư dân mạng sao?

Chốc lát sau, cư dân mạng Tần Tề Sở Yến Hàn lập tức phục hồi tinh thần.

“Trời ạ, Ngư phụ viết ca khúc tiếng Anh? !”

“Ngư phụ tự viết lời luôn sao?”

“Hắn biết tiếng Anh?”

“Ngư phụ không phải định dùng bài hát này để thắng Hàn châu lần nữa chứ?”

“Có phải là quá mạo hiểm rồi không?”

“Bài hát tiếng Anh là lĩnh vực người Hàn châu am hiểu nhất đó!”

“Để Tiện Ngư so nhạc tiếng Anh với Hàn châu, e là đám người Hàn châu nằm mơ cũng muốn thấy cảnh này.”

“Lần này Ngư phụ có vẻ gấp gáp quá.”

Hiếu kỳ, kinh ngạc, sửng sốt! Không ai biết được Tiện Ngư viết nhạc tiếng Anh sẽ có kết quả như thế nào.

So với Tần Tề Sở Yến, người Hàn châu vừa kinh vừa sợ, đồng thời còn hưng phấn vô cùng!

“Tiện Ngư viết nhạc tiếng Anh rồi!”

“Các anh em, cơ hội báo thù tới!”

“Chúng ta không đấu lại Nụ Hôn Biệt Ly, nhưng nếu so nhạc tiếng Anh thì chúng ta không sợ!”

“Hàn châu chúng ta am hiểu nhất là nhạc tiếng Anh nha.”

“Mẹ nó ai nói với ta Sở Cuồng tự phụ phách lối, Tiện Ngư ôn hoà khiêm tốn? Ta thấy Tiện Ngư còn phách lối hơn cả Sở Cuồng ấy!”

“Con cá này quá cuồng vọng!”

“Hắn tưởng là biết chút tiếng Anh thì có thể viết nhạc tiếng Anh rồi?”

“Tiện Ngư muốn dùng bài hát tiếng Anh để thắng chúng ta hả? Nằm mơ đi!”

Chương 734: Ta xuyên không rồi?

Ngươi dùng thứ mình am hiểu nhất để treo chúng ta lên đánh thì thôi đi. Bây giờ còn muốn dùng thứ Hàn châu chúng ta am hiểu nhất để treo chúng ta lên đánh?

Không sợ tự tin quá biến thành tự phụ sao?

Ngươi dựa vào cái gì!

Đừng nói đám cư dân mạng Hàn châu, ngay cả người đứng hạng nhì trên bảng xếp hạng âm nhạc như Jack cũng phải đứng ngồi không yên.

Thảm bại trước Nụ Hôn Biệt Ly còn có thể đổ cho tiếng Anh, nhưng nếu thua cả bài hát tiếng Anh của Tiện Ngư thì…

Bởi vậy, lần này không thể thua nữa.

“Không thể thua nữa.”

Người đại diện đứng bên cạnh lạnh lùng nói, Jack còn tưởng đâu mình không cẩn thận nói ra lời trong bụng, lát sau hắn mới kịp phản ứng đây là lời của người đại diện…

Hả? Người đại diện?

Jack yên lặng quay đầu nhìn người đại diện, đột nhiên xúc động muốn bịt miệng đối phương lại.

Nếu hắn nhớ không lầm thì mấy ngày trước, người đại diện cũng nói rất chắc chắn là hắn sẽ không thua. Lần này trộm vía sẽ không xui nữa chứ?

Tuy người đại diện có tiền sử nói chuyện xui xẻo nhưng cẩn thận nghĩ lại, Jack cảm thấy vấn đề không lớn. Trên mạng gần đây đều nói Hàn châu thua Tiện Ngư một phần là vì sử dụng tiếng Anh, Jack cũng đồng ý với cách nói này.

Chỉ là…

Đó không phải tất cả. Nếu nói Hàn châu thua Tiện Ngư chỉ vì tiếng Anh là tiểu chúng thì rõ ràng là kiếm cớ.

Đương nhiên lời này Jack sẽ không nói với ngoại giới. Hắn cũng hoà vào đám người, cố ý ra vẻ như Hàn châu thua Tiện Ngư đều là vì tiếng Anh không được phổ biến rộng rãi. Ai mà ngờ được Tiện Ngư lại ra mắt một bài hát tiếng Anh cơ chứ!

Điều này đã chạm tới ngưỡng chịu đựng của Jack!

Thua Tiện Ngư, hắn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng nếu thua bài hát tiếng Anh của Tiện Ngư thì coi như cả Hàn châu đều mất hết thể diện!

Cho nên lần này Jack tuyệt đối không thể thua Tiện Ngư! Dùng lời của đám cư dân mạng chính là, Tiện Ngư dựa vào cái gì mà đòi thắng?

Hắn còn chưa từng viết nhạc tiếng Anh bao giờ!

Vì vậy, giống như bốn ngày trước, tối nay Jack và người đại diện đều ngồi chực chờ trước máy tính.

“Đã đến giờ! Ca khúc mới xuất hiện rồi kìa!”

Đúng 8 giờ, người đại diện đột nhiên hô lên khiến Jack sợ hết hồn. Không có việc gì tự dưng ngươi hét lên làm chi?

Ngay sau đó, Jack bỗng cảm thấy không đúng lắm. Bốn ngày trước chẳng phải người đại diện của hắn cũng từng nói ra câu y như vậy sao?

“Dù gì ngươi cũng phải đổi lời thoại đi chứ!” Jack trợn mắt mắng người đại diện một câu.

Xui lắm nha! Mẹ nó ta còn tưởng đâu mình mơ lại đúng cái đêm hôm đó!

Người đại diện ngượng ngùng nói: “Vậy… ca khúc mới xuất hiện rồi kìa. Đến giờ rồi á.”

Jack: “...”

Hắn cũng lười so đo với người đại diện, trực tiếp mở ứng dụng âm nhạc lên. Trang chủ ứng dụng đang tuyên truyền bài hát Take Me To Your Heart của Tiện Ngư.

Không hề do dự, Jack ấn mở bài hát. Trong phòng vang lên tiếng nhạc dạo quen thuộc.

Jack đột ngột đứng phắt dậy! “Ta xuyên không rồi? !”

Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào người đại diện: “Hôm nay là ngày tháng năm nào?”

Người đại diện ngơ ngác đáp: “Ngày 4 tháng Hai nha…”

“Nhưng đây chẳng phải nhạc dạo của bài Nụ Hôn Biệt Ly sao? !”

Mấy ngày nay Jack đã nghe đi nghe lại Nụ Hôn Biệt Ly đến mấy chục lần. Cho dù bài hát này có hoá thành tro thì hắn cũng nhận ra!

Hôm nay cho dù thiên vương lão tử đến, Jack cũng dám vỗ ngực bảo đảm: “Bài hát này chính là Nụ Hôn Biệt Ly của Tiện Ngư!”

Người đại diện cẩn thận lắng nghe, hình như đúng là nhạc dạo đầu của Nụ Hôn Biệt Ly thật.

“Hệ thống bị lỗi à?” Jack hoài nghi ứng dụng đăng nhầm bài hát.

Đúng lúc này, ca sĩ đột nhiên cất tiếng hát:

“Hiding from the rain and snow, trying to forget but I won't let go. Looking at a crowded street, listening to my own heart beat…”

(Link bài hát: youtube.com/watch? v=TbLT12eg-lw)

Đúng là giai điệu của Nụ Hôn Biệt Ly. Nhưng người biểu diễn là Trần Chí Vũ, hắn hát rõ ràng là tiếng Anh!

Không cần xem phiên dịch, Jack và người đại diện đều hiểu được nội dung bài hát. Cả gian phòng lâm vào yên tĩnh, hai người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai không hẹn mà đều trở nên cứng ngắc.

Giờ khắc này, Jack tưởng như mình đang ở bốn ngày trước.

Con tim hắn tan nát!

Người đại diện của hắn quả nhiên có cái miệng xui không ai bằng!

Jack đột nhiên hét lên: “Tiện Ngư lại chơi ta!”

Người đại diện cũng vỡ nát con tim, đau khổ gào: “Đây mà là bài hát tiếng Anh cái gì, đây chính là Nụ Hôn Biệt Ly phiên bản tiếng Anh nha!”

Jack thua bởi Nụ Hôn Biệt Ly. Bài hát này vốn dựa vào giai điệu để thắng Jack và cả Hàn châu. Mà giờ khắc này bài hát bọn hắn đang nghe lại sử dụng đúng cái giai điệu đã treo người Hàn châu lên đánh tàn bạo kia!

Thậm chí…

Nhờ lần này Take Me To Your Heart sử dụng tiếng Anh nên Jack còn hiểu được chỗ tinh diệu của bài hát.

So với phiên bản tiếng phổ thông, phiên bản tiếng Anh của Trần Chí Vũ ít đi cảm giác ai oán mà thêm mấy phần tình ý, dịu dàng say lòng người.

Loại tình yêu thâm tình này đâm xuyên tim Jack trong nháy mắt. Trái tim mong manh của hắn vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Loảng xoảng loảng xoảng.

Lần này Jack đã không thể dùng tiếng Anh làm cái cớ để bao che cho thất bại của mình nữa.

Tiếng hát vẫn còn tiếp tục. Jack lặng lẽ ngồi xuống ghế, hai mắt thất thần.

Người đại diện bên cạnh cũng trầm mặc không nói. Bởi vì bài hát là tiếng Anh nên người đại diện có thể cảm nhận được tâm tình của bài hát, hắn thậm chí cảm thấy Take Me To Your Heart còn hay hơn Nụ Hôn Biệt Ly nhiều!

Đến người đại diện còn nghĩ như vậy thì người Hàn châu sẽ cảm thấy thế nào?

Đáp án đương nhiên rất rõ ràng.

Toàn bộ người Hàn châu nghe được Take Me To Your Heart đều trầm mặc hệt như người đại diện của Jack.

Không ai ngờ được, khi Nụ Hôn Biệt Ly được viết thành tiếng Anh lại có thể hay đến như vậy!

Nhưng tại sao lại là Nụ Hôn Biệt Ly? Dù gì ngươi cũng nên đổi thành một bài hát khác đi chứ! Ngươi đổi bài khác, chúng ta còn có thể dối lòng bảo nó không hay!

Chương 735: Trái cây vỉa hè

Nhưng bây giờ ngươi dùng ưu thế của chúng ta để đánh thẳng vào mặt chúng ta!

Quá xấu hổ rồi có biết không!

Về sau này người dân Lam Tinh đánh giá một màn này đạt cấp độ top 5 cảm giác “quê” cấp sử thi!

Mà bây giờ, toàn thể dân chúng Hàn châu đều lúng túng tới mức lâm vào tự kỷ.

Tiện Ngư làm được. Hắn đánh vào mặt người Hàn châu một cái tát vang dội. Mà không có người Hàn châu nào không biết xấu hổ tới mức nói Take Me To Your Heart không hay.

Đó không phải là vũ nhục trí thông minh của đám cư dân mạng bốn châu Tần Tề Sở Yến, mà còn là đang tự vũ nhục chính mình! Bọn họ mà phủ định năng lực của Tiện Ngư thì chẳng khác nào phủ định nền âm nhạc Anh ngữ cả.

Cho nên một chiêu này của Tiện Ngư khiến người Hàn châu câm lặng không còn sức lên tiếng.

Giờ khắc này, bốn châu Tần Tề Sở Yến đã hoàn toàn sôi sục!

“Giết người tru tâm nha!”

“Người ta chỉ vả mặt, mà Tiện Ngư thì trực tiếp đánh người Hàn châu tới thổ huyết rồi.”

“Người Hàn châu không phải nói Tiện Ngư lấy được hạng nhất là vì viết bài hát tiếng phổ thông sao? Giờ các ngươi thấy Take Me To Your Heart thế nào?”

“Sao hả, tiếng Anh rơi vào tay Tiện Ngư thì không còn là tiểu chúng nữa?”

“Tiện Ngư: không ai biết viết nhạc tiếng Anh hơn ta!”

“Đột nhiên nhớ tới bài Mười Năm và Ngày Này Năm Sau, Tiện Ngư là dân chơi một khúc hai lời chuyên nghiệp nha, cho dù một trong hai là tiếng Anh thì vẫn hay đến mức các ngươi phải quỳ!”

“Hoá ra Tiện Ngư cũng giỏi tiếng Anh ghê gớm!”

“Cả hai bản Nụ Hôn Biệt Ly đều xuất sắc, giọng hát của Tôn Diệu Hoả và Trần Chí Vũ đều phù hợp với ý cảnh bài hát, ta thậm chí còn thích bài Take Me To Your Heart hơn!”

“Năng lực ngoại ngữ của Tiện Ngư thật mạnh, ta nhớ hắn còn biết cả Tề ngữ và Sở ngữ, không ngờ tiếng Anh cũng rành rọt như thế. Bài Take Me To Your Heart có mùi vị tiếng Anh chính tông không lẫn vào đâu được!”

Theo lời nghị luận của đám cư dân mạng, số liệu lượng tiêu thụ của Take Me To Your Heart không ngừng tăng vọt.

Bất kể người Hàn châu có cam lòng hay không thì bọn hắn cũng phải thừa nhận một điều: nhờ có Tiện Ngư, tiếng Anh đang dần được phổ biến ra khắp năm châu.

Lúc này, có người Hàn châu đột nhiên thay đổi thái độ: “Thật ra không cần phải tranh đấu làm gì, các châu trên Lam Tinh đều là người một nhà, Hàn châu chúng ta cũng là một thành viên của khối thống nhất á.”

Tần Tề Sở Yến: “...”

Lời này sao nghe quen tai quá vậy? Xem ra lại có thêm một châu bị ba bạn gay khuất phục.

Nhìn lại quá trình Lam Tinh thống nhất cho đến nay, ba bạn gay đã làm điều này không chỉ một lần nha.

Ngày 10 tháng 2.

Ca khúc Take Me To Your Heart cường thế giành lại hạng nhì trên bảng xếp hạng âm nhạc.

Đến đây, hai vị trí đầu trên bảng đều được Tiện Ngư bao thầu, đúng như bài báo trước đây từng đăng một câu: Tiện Ngư dùng sức một người đánh tan giới âm nhạc Hàn châu!

So với Sở Cuồng, một kích của Tiện Ngư mới là chí mạng. Hắn dùng thứ đối phương am hiểu nhất để đánh bại đối phương, còn có kiểu trả thù nào ác hơn sao?

Lúc này bỗng có người cười nói: “Trần Chí Vũ lại làm nghề cũ à?”

Đám cư dân mạng Tần Tề Sở Yến ngẩn người, sau đó cười phun —— Trần Chí Vũ lại đứng hạng hai rồi!

“Ha ha ha, không hổ là vạn năm lão nhị đời đầu!”

“Tiện Ngư: chỉ có trẻ con mới lựa chọn, hạng nhất hạng nhì ta đều lấy!”

“Muốn đứng hạng hai thì trong Ngư Vương Triều còn ai thích hợp hơn Trần Chí Vũ?”

“Trần Chí Vũ đứng hạng hai chẳng qua là quen tay hay việc thôi!”

Trên khu bình luận của Trần Chí Vũ ở Bộ Lạc, nhị ý chí đã lâu không gặp nay lại xuất hiện, đám cư dân mạng điên cuồng trêu chọc hắn.

Nhưng lần này Trần Chí Vũ không hề bất mãn mà còn cười thành tiếng. Hắn phụng mệnh Tiện Ngư lão sư đứng hạng hai nha, có gì mà buồn?

...

Đến hiện tại Lâm Uyên mới thấy trên mạng thảo luận về bài hát Take Me To Your Heart đã vả mặt người Hàn châu như thế nào.

Được rồi, thật ra hắn cảm thấy nếu không phát hành bài hát này thì rất đáng tiếc mà thôi, vốn không hề nghĩ nhiều. Cho nên bây giờ Lâm Uyên chỉ cảm thấy vui vẻ vì mình đã vượt qua hai mùa giải!

Cách mục tiêu còn mười mùa giải.

Mười lận đó.

Lâm Uyên đột nhiên cảm thấy áp lực. Con đường trở thành khúc phụ của hắn vẫn còn xa xôi lắm.

Nhưng áp lực mãi cũng không tốt, vẫn phải kết hợp với nghỉ ngơi một cách hợp lý. Thế là Lâm Uyên thoải mái ngồi trong phòng làm việc chơi trò chơi, vừa chơi game vừa nghe nhạc.

Đúng lúc này có người gõ cửa, hoá ra là Tôn Diệu Hoả tới.

Tôn Diệu Hoả rất hiếm khi đi tay không. Hôm nay cũng vậy, hắn xách theo một túi lớn đựng trái cây.

“Trên đường đi ta thấy có quầy bán trái cây nên mua một ít cho học đệ.”

Tôn Diệu Hoả cười giải thích một câu, sau đó thuần thục sắp xếp trái cây vào khay đựng thức ăn trên bàn làm việc.

“Cảm ơn Diệu Hoả học trưởng.” Lâm Uyên vừa chơi game vừa cười nói.

Cố Đông đứng bên cạnh không khỏi nhếch môi.

Quầy bán trái cây vỉa hè?

Nếu không phải nàng cũng thích ăn trái cây thì chắc nàng đã tin lời nói hoang đường của Tôn Diệu Hoả.

Nhìn thử đống trái cây mọng nước tươi ngon mà Tôn Diệu Hoả đem tới xem, có quầy bán trái cây vỉa hè nào dám bán đồ cao cấp như vậy không?

Khỏi cần hỏi, đống trái cây này tuyệt đối là hàng ngoại nhập cực kỳ đắt tiền. Người bình thường không có cửa được trải nghiệm loại trái cây sang chảnh này đâu.

Chỉ có mỗi Lâm đại biểu EQ âm vô cực từ trước tới nay không để ý tới mấy chuyện này nên mới không nhận ra vấn đề.

Lần trước nàng cũng mua trái cây ở sạp bán ven đường cho Lâm đại biểu ăn, hắn còn khinh bỉ nói không ngon bằng trái cây Tôn Diệu Hoả mua!

Lâm đại biểu thậm chí còn kêu nàng đi hỏi xem Tôn Diệu Hoả mua ở quầy trái cây nào…

Chương 736: Thiết kế trò chơi

Làm ơn đi!

Một hộp cherry mà Tôn Diệu Hoả đưa tới cũng có giá hơn mấy ngàn đó!

Trái cây của ta mới thật sự là hàng vỉa hè nè đại biểu! T_T

“Cố Đông, ngươi cũng cùng ăn đi.” Tôn Diệu Hoả cười híp mắt nói với nàng.

“Cảm ơn Tôn Diệu Hoả lão sư.” Cố Đông ngọt ngào cười, đột nhiên cảm giác Tôn Diệu Hoả thật là thuận mắt.

“Lại thua rồi!” Lâm Uyên nhìn màn hình máy tính, ảo não nói: “Đồng đội của ta quá gà!”

Tôn Diệu Hoả hiếu kỳ lại gần xem thử.

Trò mà Lâm Uyên chơi thuộc thể loại đấu trường đẩy tháp, tựa như Liên Minh Huyền Thoại ở địa cầu, mà tướng Lâm Uyên chơi có chiến tích là 0/12/0.

Tôn Diệu Hoả: “...”

Người từ xưa tới nay đều cơ trí nhanh nhạy như hắn mà giờ phút này cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Lâm Uyên hoài niệm nói: “Đồng đội ta gà quá, vẫn là thể loại game offline như Plants vs. Zombies mới thích hợp với ta, trò đó ta chỉ mất một tháng đã chơi xong!”

Tôn Diệu Hoả rốt cuộc cũng tìm được đề tài câu chuyện: “Plants vs. Zombies là trò gì?”

Lâm Uyên nghiêm túc đáp: “Một loại trò chơi IQ cao.”

Tôn Diệu Hoả kính nể nói: “Ở đâu thế? Ta cũng muốn chơi cùng học đệ, vừa có thể học tập học đệ vừa rèn luyện trí thông minh nha!”

Lâm Uyên tiếc nuối: “Trên Lam Tinh không có.”

Tôn Diệu Hoả ngẩn người: “Vậy ngươi chơi ở đâu?”

Lâm Uyên nghĩ nghĩ rồi đáp: “Trong mơ.”

Kiếp trước chính là một giấc mộng.

Tôn Diệu Hoả: “...”

Lúc này Lâm Uyên lại vào trận. Tôn Diệu Hoả trợn mắt há hốc mồm, bởi vì hắn phát hiện tốc độ tay của Lâm Uyên cực nhanh, chỉ trong không phẩy mấy giây hắn đã thành công nhốt toàn bộ đồng đội vào lồng chờ kẻ thù tới làm thịt.

Ngày hôm sau, Lâm Uyên tháo luôn game ra khỏi máy tính.

Không phải vì lý do gì đặc biệt, chẳng qua là từ hôm qua đến giờ hắn thua liên tục mười trận, bị đối phương đè xuống đất đánh đến hoài nghi nhân sinh.

Mà cũng từ đó, trò chơi tên Anh Hùng này bị Lâm Uyên cho vào sổ đen.

Chả vui gì cả!

Tuy nó rất giống Liên Minh Huyền Thoại trên địa cầu nhưng thiết kế phức tạp hơn.

“Làm người không thể quá lười.”

Lâm Uyên tự cổ vũ bản thân một phen, sau đó quyết định quay trở về với công việc, không mê chơi game đến mê muội mất ý chí nữa.

Mà đúng lúc này Tôn Diệu Hoả lại xuất hiện. Đi cùng Tôn Diệu Hoả là mấy người trẻ tuổi trông rất dè dặt.

“Học đệ!” Vừa vào cửa, Tôn Diệu Hoả đã tươi cười nói, “Nhìn xem ta mang đến cho ngươi cái gì này!”

Lâm Uyên kinh hoảng nhìn đám thanh niên sau lưng Tôn Diệu Hoả: “Ở Lam Tinh được phép buôn người?”

Mấy thanh niên sau lưng Tôn Diệu Hoả ngơ ngơ ngác ngác. Tôn Diệu Hoả cười to:

“Học đệ hài hước quá đi! Đương nhiên không phải buôn người, mấy vị tiểu ca này đều là người thiết kế trò chơi chuyên nghiệp, ngày hôm qua học đệ nói muốn chơi game mà Lam Tinh không có, nên ta tìm mấy người tới để thiết kế game cho học đệ chơi. Học đệ thích chơi game gì thì cứ nói cho bọn họ là được, tiền thiết kế ta lo hết. Vừa hay gần đây ta cũng có ý định đầu tư vào ngành làm game, ta tin là game do học đệ thiết kế sẽ thu về rất nhiều lợi nhuận, đến lúc đó ta sẽ chia lợi tức cho học đệ nha ——”

“Thiết kế trò chơi?” Lâm Uyên chớp chớp mắt.

Diệu Hoả học trưởng còn mê muội mất ý chí hơn cả ta! Vì muốn chơi game mà còn tìm người tới thiết kế game!

Nhưng như vậy thì Lâm Uyên có thể tạo ra Plants vs. Zombies trên Lam Tinh rồi nhỉ? Đối với hắn thì đây là một cám dỗ không hề nhỏ.

“Xin chào Tiện Ngư lão sư…”

Mấy người trẻ tuổi vừa dè dặt vừa kích động, người đứng đầu trong nhóm lên tiếng tự giới thiệu: “Tên ta là Bùi Khiêm.”

Lâm Uyên cau mày. Bùi Khiêm? Đền tiền? Cái tên này không được hên nha.

(Chú thích: Bùi Khiêm đọc là péi qiān, đền tiền là péi qián, đọc từa tựa nhau chỉ khác dấu.)

Bùi Khiêm đương nhiên không biết suy nghĩ của Lâm Uyên. Hắn là chủ một công ty thiết kế trò chơi nhỏ, ôm giấc mộng lập nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học, Bùi Khiêm đã hành nghề được vài năm.

Kết quả còn chưa tạo được danh tiếng như kỳ vọng thì hắn gặp được Tôn Diệu Hoả. Bùi Khiêm biết Tôn Diệu Hoả là một ca sĩ, hắn đã từng nghe mấy bài Tôn Diệu Hoả hát.

Hôm qua Tôn Diệu Hoả đột nhiên xuất hiện, nói muốn mua lại công ty của hắn, để Bùi Khiêm trở thành nhân viên dưới trướng. Bùi Khiêm lập tức từ chối ngay tại chỗ!

Hắn là người có ước mơ hoài bão, sao có thể bán công ty nhỏ của mình rồi đi làm công cho người ta được? !

Nhưng cuối cùng Bùi Khiêm vẫn đồng ý ——

Bởi vì Tôn Diệu Hoả trả quá nhiều tiền.

Bùi Khiêm rất khó tưởng tượng được một ca sĩ lại nhiều tiền lắm của tới mức này. Tờ chi phiếu vẫy vẫy trong không trung kia là cả gia tài đối với hắn nhưng dường như trong mắt Tôn Diệu Hoả đó chỉ là giấy vụn.

Hoá ra làm ca sĩ kiếm được nhiều tiền như vậy?

Sau khi công ty bị mua lại, Bùi Khiêm dự định làm một cú lớn để tạo danh tiếng. Tôn Diệu Hoả là ông chủ có tiền, chắc chắn sẽ đủ khả năng đầu tư sáng tạo game do hắn thiết kế ra!

Ai mà ngờ được…

Tôn Diệu Hoả lại mang hắn tới Tinh Mang, nói là muốn bọn hắn thiết kế trò chơi cho một người bạn của Tôn Diệu Hoả chơi đùa.

Lúc đó Bùi Khiêm còn cho là Tôn Diệu Hoả điên rồi!

Người này tốn tiền tốn sức thu mua công ty của mình, kết quả là vì muốn thiết kế game cho bạn hắn chơi? Vì một người bạn sao?

Phải là bạn nặng tình nặng nghĩa cỡ nào mới đáng để ngươi làm như vậy? !

Cho đến khi gặp Tiện Ngư, Bùi Khiêm mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra Tôn Diệu Hoả muốn hắn thiết kế game cho Tiện Ngư chơi! Đây chính là đại nhân vật trong làng giải trí nha!

Tuy biết là thế nhưng Bùi Khiêm vẫn cảm thấy rất đau trứng. Dù sao loại hành vi này cũng quá mức khoa trương rồi, hắn tưởng chỉ có trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo cưng chiều tiểu kiều thê mới có thôi chứ?

Chương 737: Hệ thống mở ra hạng mục mới

“Không biết Tiện Ngư lão sư thích thể loại game nào?” Nể mặt đồng tiền, Bùi Khiêm quyết định đâm lao thì phải theo lao.

“Ta…”

Lâm Uyên muốn nói tới game Plants vs. Zombies. Kiếp trước hắn có ấn tượng sâu sắc nhất đối với trò chơi này. Nhưng vừa há miệng Lâm Uyên lại không biết nên mô tả như thế nào?

Xong đời. Không cách nào nhớ rõ.

Lâm Uyên dứt khoát gọi Hệ thống: “Hệ thống Hệ thống, ngươi có trò chơi không?”

“Ting toong!” Hệ thống bị Lâm Uyên đánh thức. “Plants vs. Zombies bản kinh điển, ký chủ có thể mua…”

Lâm Uyên bất ngờ. Hệ thống có thật này! Hắn trực tiếp mua trò chơi này về.

Trong nháy mắt, trong đầu Lâm Uyên xuất hiện vô số chi tiết về Plants vs. Zombies. Thế là hắn thành thạo nói:

“Ta muốn thiết kế một trò chơi theo kiểu giữ tháp, đám zombie đáng sợ sắp xâm chiếm hành tinh thực vật, mỗi loại zombie có đặc điểm và điểm yếu khác nhau, ví dụ như zombie đội thùng sắt thì có tính kháng dame cao, zombie thợ mỏ thì có thể đào địa đạo đi vòng qua lớp thực vật ở bên ngoài, còn zombie ăn trộm có thể từ trên trời hạ xuống trộm đi một cây thực vật…”

Bùi Khiêm ngẩn ra, không ngờ Tiện Ngư lại có nhiều ý tưởng sáng tạo như vậy.

“Ngài có thể dùng hình ảnh để minh hoạ một chút không?”

“Không thành vấn đề.”

Lâm Uyên lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ minh hoạ các loại thực vật và zombie.

“Thấy bông hướng dương này không, nó sẽ cung cấp ánh mặt trời. Mặt trời là tiền dùng để mua các loại thực vật. Mà mỗi loại thực vật sẽ có một chức năng khác nhau. Người chơi ngăn cản đám zombie bằng cách trồng thực vật, chẳng hạn như trái bom cherry này, nó có thể nổ tung và giết chết đám zombie xung quanh. Còn cây đậu sẽ bắn ra đậu gây dame lên zombie. Ngoài ra cá nhân ta rất thích loại cây ăn thịt zombie này. Tóm lại người chơi cần phải căn cứ vào đặc tính của zombie mà trồng ra các loại thực vật khắc chế chúng, đồng thời phải trồng hướng dương để có tiền mua thực vật…”

Lâm Uyên thao thao bất tuyệt. Lúc này miệng Bùi Khiêm đã há hốc ra, đám thanh niên trẻ tuổi sau lưng Bùi Khiêm cũng trợn mắt há mồm.

Người này chính là Tiện Ngư? Hắn không phải là người trong giới âm nhạc sao?

Đúng rồi ha, hắn còn là biên kịch nữa.

Nhưng vậy thì có liên quan gì đến thiết kế trò chơi chứ? Tại sao hắn lại có nhiều ý tưởng đến vậy?

Suy nghĩ của Lâm Uyên rất rõ ràng, hắn vừa giảng giải vừa vẽ tranh minh hoạ, quyển sổ ký hoạ trên tay hắn đã có đầy hình ảnh và tên các loại zombie cùng thực vật.

Tôn Diệu Hoả đứng bên cạnh cũng ngẩn ra.

Hắn tìm đám người Bùi Khiêm đến là để làm Lâm Uyên vui vẻ. Lâm Uyên muốn chơi cái gì thì để Bùi Khiêm thiết kế riêng là được. Nếu Lâm Uyên chán rồi thì hắn sẽ để đám người Bùi Khiêm tự ra ngoài thiết kế trò chơi.

Ai ngờ, Tôn Diệu Hoả không hề biết Lâm Uyên có ý tưởng thiết kế game rõ ràng và sáng tạo đến mức này, như thể trước đó hắn thật sự từng chơi trò chơi này rồi vậy. Càng nghe Lâm Uyên giải thích, Tôn Diệu Hoả càng thấy hứng thú với trò chơi này.

“Đây chính là trò Plants vs. Zombies mà học đệ nói ngày hôm qua?”

“Đúng vậy.”

“Quá ngầu!”

Tôn Diệu Hoả đột nhiên cảm thấy trò chơi này có thể thật sự phát hành, tất cả mọi người sẽ yêu thích trò chơi nhỏ do Tiện Ngư tự tay thiết kế nha!

Như vậy học đệ cũng sẽ vui vẻ.

Đây chính là nguyên tắc lớn nhất của Tôn Diệu Hoả: miễn là học đệ vui!

Thật ra nếu muốn bắt tay vào làm game thì Lâm Uyên còn phải hiểu biết rất nhiều thứ, nhưng hắn không thích phiền toái. Hắn có ý tưởng, nhưng không chuyên nghiệp, việc của Lâm Uyên là cung cấp nội dung trò chơi cho đám người Bùi Khiêm, còn phần triển khai thiết kế thì phải dựa vào bọn hắn rồi.

Cũng may mấy người Bùi Khiêm là người trong nghề, Lâm Uyên nói đông nói tây mà bọn hắn vẫn hiểu được hết.

Hai giờ sau đám người Tôn Diệu Hoả mới rời đi.

Lâm Uyên cầm một quả cherry đã rửa sạch bỏ vào miệng, bên tai đột nhiên vang lên thông báo của Hệ thống:

“Chúc mừng ký chủ mở ra hạng mục “trò chơi”. Sau này trò chơi cũng sẽ trở thành một trong những nguồn thu điểm danh vọng cho ký chủ!”

Lâm Uyên sửng sốt. Hạng mục trò chơi?

Hắn trao đổi thông tin về Plants vs. Zombies cho Bùi Khiêm chỉ đơn thuần là muốn tạo ra trò chơi nhỏ này trên Lam Tinh, thật sự không nghĩ tới việc thu hoạch điểm danh vọng từ nó.

Lâm Uyên vốn cho rằng Hệ thống chỉ có bốn hạng mục là âm nhạc, điện ảnh, hội hoạ và văn học, xem ra nghệ thuật không chỉ dừng lại ở đó.

Thật ra cũng đúng, trò chơi thuộc loại vui chơi giải trí và có liên quan đến âm nhạc, hội hoạ, thậm chí là anime, manga, một thứ cũng không thể thiếu. Nhất là một số game lớn thì càng phủ sóng ở nhiều lĩnh vực khác.

Không nói đâu xa, chỉ riêng game đơn giản như Plants vs. Zombies cũng phải có nhạc nền riêng biệt, Lâm Uyên vẫn phải tạo ra nhạc nền phù hợp nhất với bối cảnh game. Đây chẳng phải là một trong những lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất sao?

“Xem ra sau này việc ta phải làm lại nhiều thêm một hạng mục rồi. Nếu không nhờ Diệu Hoả học trưởng, ta còn không biết Hệ thống có hạng mục trò chơi cơ đấy.”

Trước đó chỉ có ý định chơi đùa, giờ thì khác rồi. Lâm Uyên thu hồi tâm tình giải trí, sau đó bắt đầu cân nhắc tới việc làm ra một số game đặc biệt nổi tiếng trên địa cầu.

“Phải học tập thêm mới được.”

Nếu đã biết sau này cần phải làm game thì Lâm Uyên không thể để kiến thức về game của mình bằng không được. Thế nên hắn nhờ Cố Đông ra ngoài mua cho mình các loại sách về game để học tập.

Hiệu suất đọc sách của Lâm Uyên rất cao. Có thuốc tăng trí nhớ mua từ Hệ thống, Lâm Uyên đọc bao nhiêu sách đều có thể ghi hết vào đầu, trước đây hắn học tập kiến thức về điện ảnh cũng hệt như vậy.

Cố Đông mua về mười mấy quyển sách đều có liên quan đến thiết kế game, Lâm Uyên ngồi trong phòng làm việc chậm rãi đọc, không ngừng hấp thu kiến thức và gia tăng năng lực lý giải về trò chơi.

Chương 738: Đồng thời phát sóng

“Kiến thức về game thật là nhiều.”

Đọc sách rồi Lâm Uyên mới biết, đứng ở góc độ người chơi lúc nào cũng thấy sự việc quá đơn giản, trong khi phương pháp thiết kế lại tầng tầng lớp lớp, phức tạp vô cùng.

Chuyện làm game không thể xong trong một sớm một chiều. Bên phía Bùi Khiêm đã bắt đầu bắt tay vào làm việc, mà Lâm Uyên thì điên cuồng đọc sách, thời gian cứ thế trôi qua đến giữa tháng Hai.

Ngày nọ, Cố Đông mang đến cho Lâm Uyên một tin tức tốt. Mảng chế tác hậu kỳ cho phim truyền hình Tây Du Ký đã xong hơn một nửa, nhưng nhạc phim thì vẫn cần Lâm Uyên phải tự tay xuất thủ.

“Ta biết rồi.” Hai mắt Lâm Uyên loé sáng.

Hắn đã luôn chờ tới thời khắc này. Trước đó Lâm Uyên đã chuẩn bị sẵn nhạc cho phần đầu tiên của Tây Du Ký, bản nhạc chủ đề mà hắn coi trọng nhất chính là Vân Cung Tấn m!

Đây là một bản thuần âm nhạc.

Nếu muốn tạo thành hiệu quả tốt nhất, một mình Lâm Uyên tuyệt đối không hoàn thành nổi, bởi vì bài hát này sử dụng rất nhiều loại nhạc cụ, chẳng hạn như nhạc cụ điện tử, nhạc cụ trong dàn giao hưởng và các loại đàn cổ tranh, tỳ bà, thậm chí còn có đàn hạc… Ngoài ra còn có các loại nhạc cụ cổ điển hiếm gặp như chuông hình ống (Tubular bells), chuông hoà âm (Chime Bells), trống djembe và trống conga, phối hợp cùng đàn ghita bass cùng giọng nữ bè tông cao, cho dù là người chưa từng xem Tây Du Ký cũng sẽ cảm thấy bản nhạc này vô cùng tươi đẹp!

(Link bản nhạc: youtube.com/watch? v=ZHLfKYO77l4)

Ở địa cầu, rất nhiều người trong nghề xưng Vân Cung Tấn âm là vua của dòng nhạc điện tử, mà nhà soạn nhạc Hứa Kính Thanh cũng nhờ sáng tác nhạc Tây Du Ký nên đã được phong thần trong giới nhạc đàn!

Nhưng nhiều người không biết, thời điểm Hứa Kính Thanh sáng tác Vân Cung Tấn âm không được lãnh đạo ưa thích, bởi vì quan niệm về âm nhạc của Trung Quốc thập niên 80 còn rất bảo thủ, làm sao có thể chấp nhận loại nhạc điện tử vượt trước thời đại như vậy?

Bản nhạc này không được ưu ái. Lúc đó đạo diễn Dương Khiết đã mặc kệ mọi lời nghị luận, tiếp tục ủng hộ Hứa Kính Thanh và để Vân Cung Tấn âm trở thành nhạc chủ đề cho bộ phim Tây Du Ký. Sự thật đã chứng minh, bài hát này không chỉ được quần chúng đón nhận mà còn thành công đến mức chưa từng có!

Để hiệu quả bản nhạc được tối đa hoá, Lâm Uyên tìm đến rất nhiều nhạc công am hiểu về các loại nhạc khí đặc biệt này, phần thu âm thành phẩm tuyệt đối là màn trình diễn âm nhạc hùng vĩ nhất trong các bản nhạc phim!

Đương nhiên, hầu hết nhạc công đều đến từ nội bộ Tinh Mang, chỉ có một số ít dụng cụ quá hiếm thấy mới cần mời người từ bên ngoài tới.

“Quào, công trình lớn thế!”

Trịnh Tinh vừa đi ngang phòng thu đã bị doạ sợ hết hồn. Thật ra cũng không phải là đi ngang qua, nàng nghe nói một chút tin tức nên mới chạy tới đây xem náo nhiệt, kết quả nhìn thấy cảnh này mới biết bản nhạc chủ đề phim Tây Du Ký hoành tráng cỡ nào!

“Ngài cùng nghe không?” Lâm Uyên lên tiếng mời Trịnh Tinh.

Trịnh Tinh lập tức vui vẻ đồng ý.

Hai mươi phút sau, dàn nhạc công bắt đầu chính thức tập luyện, khi dòng nhạc điện tử lần đầu tiên xuất hiện ở Lam Tinh, miệng Trịnh Tinh từ từ há ra.

“Tằng tăng tăng tằng tắng tằng tăng…”

Khoé miệng Lâm Uyên không nhịn được cong lên. Trước mắt hắn như xuất hiện hình ảnh Tôn Ngộ Không phá tan Ngũ Hành Sơn, tâm tình trở nên hưng phấn.

Đủ loại nhạc cụ xen kẽ nhau, giọng nữ cao ngân nga theo điệu nhạc, Trịnh Tinh chẳng biết đã đứng dậy từ lúc nào, trong mắt toàn là ngôi sao nhỏ.

Nếu bản nhạc này tham gia mùa giải âm nhạc? Đó chắc chắn là một trận tàn sát!

Không chỉ có Vân Cung Tấn m, thu âm xong bản nhạc này, Lâm Uyên lại tìm các ca sĩ thích hợp trong nội bộ Tinh Mang để thu các bản nhạc nền cần xuất hiện trong phần đầu tiên Tây Du Ký.

“Tháng Ba này có kịp phát sóng không?” Lâm Uyên hỏi lão Chu.

Lão Chu lắc đầu nói: “Thời gian quá gấp gáp, bên bộ phận biên tập hậu kỳ còn nhiều việc phải xử lý nên tháng Ba e là không kịp. Tháng Tư thì không thành vấn đề.”

Lâm Uyên gật đầu.

Nếu phim truyền hình Tây Du Ký không kịp phát sóng vào tháng Ba thì Vân Cung Tấn âm phải chờ đến mùa giải âm nhạc tháng Tư rồi. Như vậy Lâm Uyên phải tìm một bản nhạc khác để đi đánh giải.

Lão Chu cười nói: “Chúng ta có thể nhân khoảng thời gian trống này để tuyên truyền quảng cáo cho bộ phim. Tối nay bản trailer sẽ ra mắt công chúng, ngươi có thể chia sẻ lên Bộ Lạc, giúp công ty tuyên truyền phim truyền hình Tây Du Ký một chút.”

“Được.” Lâm Uyên gật đầu.

Quả nhiên tối đó, Tinh Mang tuyên bố phim truyền hình Tây Du Ký sẽ phát sóng vào tháng Tư, mà Lâm Uyên cũng chia sẻ lại tin tức này vào trang Bộ Lạc của mình.

Tin tức vừa ra, mạng internet lập tức nổ tung!

Tiểu thuyết Tây Du Ký có lượng tiêu thụ cực cao, sức ảnh hưởng cũng ngày càng tăng, lượng fan cũng đang nhiều dần lên nên mọi người rất mong đợi vào bộ phim truyền hình lần này, trong đó có một phần công lao rất lớn nhờ tên biên kịch Tiện Ngư.

Nhưng mà fan Tây Du Ký còn chưa kịp thảo luận bao nhiêu thì hiệp hội Hồng Hoang đột nhiên thông báo:

“Phim truyền hình Hồng Hoang phiên bản mới - bộ phim thần thoại chính thống của Lam Tinh - sẽ chính thức phát sóng vào tháng Tư, chúng ta không gặp không về!”

Nửa giờ!

Tinh Mang vừa thông báo ngày phát hành Tây Du Ký thì nửa giờ sau hiệp hội Hồng Hoang đã tuyên bố ngày phát sóng!

“Trời moẹ!”

Người có khứu giác tốt lập tức đánh hơi được điều này có nghĩa là gì ——

“Ác như vậy?”

“Phát hành cùng một lúc?”

“Đây hẳn không phải là trùng hợp.”

“Sao mà trùng hợp được! Đôi bên đều lựa chọn phát sóng vào tháng Tư, hơn nữa thông báo chỉ cách nhau có nửa giờ!”

“Hồng Hoang rõ ràng là muốn đánh lén Tây Du Ký! Ta nói phim truyền hình Hồng Hoang sao cứ kéo dài thời gian tuyên truyền mãi, thì ra là như thế!”

“Rõ ràng lần trước thua trong việc cạnh tranh tiểu thuyết nên đám người Hồng Hoang bất mãn, bây giờ muốn mượn phim truyền hình để thắng lại một trận đây mà!”

“Ta biết hai bộ phim truyền hình này sẽ đánh nhau túi bụi, nhưng không ngờ Hồng Hoang lại chơi trò kích thích như vậy, cố ý nhìn chằm chằm chờ Tây Du Ký tung ra thời gian phát sóng là đánh lén ngay!”

Chương 739: Bí danh mới

Mọi người đều biết Tây Du Ký và Hồng Hoang đang đối đầu rất kịch liệt, nhưng việc phát sóng cùng một lúc là điều rất nhiều người không nghĩ tới. Xem ra Hồng Hoang rất tự tin vào bộ phim truyền hình lần này.

Trong lúc nhất thời, các fan Hồng Hoang lập tức tinh thần đại chấn!

“Rốt cuộc cũng tới!”

“Ngày Hồng Hoang quật khởi đang đến gần!”

“Chúng ta nên làm cứng như thế!”

“Phim truyền hình Tây Du Ký tuyệt đối không phải đối thủ của Hồng Hoang!”

“Tỷ lệ người xem sẽ nói lên tất cả!”

“Được lắm, ta đã ngứa mắt với Tây Du Ký từ lâu, để phim truyền hình của chúng ta lột một lớp da của bọn hắn đi!”

“Hay, phát sóng cùng lúc mới có thể biết ai thắng ai thua! Bớt cho Tây Du Ký lại viện lý do này nọ.”

Sau khi tuyên truyền, cuộc chiến giữa Tây Du Ký và Hồng Hoang lại bùng lên lần nữa. Đôi bên không ngừng tranh phong từ tiểu thuyết đến ca khúc chủ đề, mỗi lần đều là Tây Du Ký chiếm thế thượng phong.

Thất bại liên tục khiến fan Hồng Hoang rất sốt ruột.

Nhưng dù sao Hồng Hoang cũng có căn cơ hùng hậu, cho dù thua mấy hiệp cũng sẽ không tuyệt vọng, bởi vì bọn hắn cực kỳ tự tin vào bộ phim truyền hình sắp ra mắt! Nói thế nào thì phim Tây Du Ký cũng không thể hấp dẫn bằng Hồng Hoang được!

Fan Tây Du bắt đầu không vui.

“Thật là phách lối!”

“Đám fan Hồng Hoang muốn ăn đòn đây mà!”

“So chất lượng tiểu thuyết, các ngươi thua. So ca khúc tuyên truyền, các ngươi thua. Bây giờ còn chưa từ bỏ ý định so sánh?”

“Lần này nhất định phải chơi chết bọn hắn!”

“Nếu phim truyền hình Tây Du cũng thắng thì ta xem bọn hắn còn dám nhảy nhót nữa không!”

“Nhưng cơ sở của Hồng Hoang quả thật là hùng hậu hơn Tây Du nha.”

Tức thì tức nhưng fan Tây Du cũng biết ưu thế của Hồng Hoang là gì. Khán giả thông thường đều có tình cảm với Hồng Hoang hơn, nếu Hồng Hoang công chiếu hẳn là ai ai cũng sẽ đón xem.

Mà lúc này trong nhà Lâm Uyên.

Lâm Uyên cũng đang chú ý tới động tĩnh trên mạng. Hắn không ngờ Hồng Hoang lại theo dõi tin tức về phim truyền hình Tây Du, còn cố ý chọn cùng giờ phát sóng để đánh lén.

“Có lòng tin như vậy sao?”

Lâm Uyên hơi tò mò, hắn không biết phim truyền hình Hồng Hoang sẽ như thế nào, nhưng xem dáng vẻ đầy tự tin của hiệp hội Hồng Hoang thì chắc là chất lượng không tệ.

“Có phải nên tìm cách quảng bá Tây Du một chút?”

Phim truyền hình tuy không quá lệ thuộc vào mảng quảng bá tuyên truyền nhưng nếu tạo được danh tiếng tốt thì vẫn chiếm nhiều ưu thế hơn.

“Hay là phát hành Vân Cung Tấn âm trước thời hạn?” Lâm Uyên cau mày nghĩ.

Bài hát này quả thật rất lợi hại, nhưng không phối hợp với phim truyền hình Tây Du Ký thì luôn cảm thấy hơi kém một chút. Lâm Uyên là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hắn hy vọng bài hát này có thể ra mắt cùng lúc với phim truyền hình.

“Có lẽ ta nên nghĩ sang hướng khác.”

Lâm Uyên suy nghĩ một lát, dần dần có ý tưởng. Trừ những kiểu quảng bá truyền thống do Tinh Mang làm ra, Lâm Uyên có thể dùng những cách thức đặc biệt khác để hỗ trợ tuyên truyền, chẳng hạn như…

Viết một bộ đồng nhân Tây Du Ký chẳng hạn.

Làm thế nào để khiến những khán giả thuộc phái trung lập quyết định xem phim truyền hình Tây Du Ký thay vì Hồng Hoang? Đáp án của Lâm Uyên chính là, viết một bộ tiểu thuyết khiến những người từng đọc Tây Du Ký càng thêm yêu thích câu chuyện Tây Du hơn.

Mà bộ tiểu thuyết đồng nhân Tây Du Lâm Uyên thích nhất chính là Ngộ Không Truyện!

Trên địa cầu, sở dĩ Tây Du Ký được yêu thích qua vô số năm chính là nhờ đủ loại giải mã tác phẩm, đủ loại đồng nhân phim ảnh phóng tác khiến mọi người chìm đắm trong thế giới rộng lớn của Tây Du.

Nếu không có những tác phẩm ăn theo kia thì Tây Du Ký sẽ chỉ là một bông hoa sớm nở tối tàn, đến thế kỷ 21 chẳng còn ai buồn nhắc đến nó nữa.

Tất cả mọi người đều nguyện ý tin tưởng, lý do Tây Du Ký trở thành một trong tứ đại danh tác của Trung Quốc là vì nó không hề đơn giản.

Mà một trong những bộ phim điện ảnh giải mã Tây Du gây ấn tượng với khán giả nhất, ngoài series Tây Du của Châu Tinh Trì ra thì chỉ có Ngộ Không Truyện!

Tác phẩm là câu chuyện bi kịch của Tôn Ngộ Không và Đường Tăng trong quá trình chống lại vận mệnh đã được sắp đặt sẵn, dùng góc nhìn của người hiện đại để giải mã các tình tiết trong Tây Du, có thể nói là cực kỳ sâu sắc và nội hàm.

Nhưng có một điểm khá là lúng túng.

Tuy Ngộ Không Truyện rất kinh điển nhưng dù sao đây cũng là đồng nhân Tây Du. Nếu dùng bí danh Sở Cuồng viết thì chẳng khác nào Sở Cuồng tự mở toang tấm màn bí ẩn mà mình tạo ra, coi như giết chết 90% các khả năng giải mã khác.

Nhìn từ góc độ hiện tại, hiệu quả sẽ rất tốt. Nhưng nhìn theo hướng lâu dài thì lợi bất cập hại.

Còn để Tiện Ngư viết?

Không quá thích hợp, vì mối quan hệ giữa Tiện Ngư và Sở Cuồng rất đặc biệt. Tiện Ngư mà viết thì mọi người cũng sẽ cho rằng đó là lý giải của Sở Cuồng.

Cho nên lúc này Lâm Uyên lâm vào lúng túng. Hiện tại chỉ có một biện pháp để giải quyết rắc rối này, đó là ——

Tạo ra thêm một bí danh!

Lâm Uyên vốn chỉ muốn dùng ba bí danh, nhưng có đôi khi kế hoạch không theo kịp biến hoá. Hắn muốn viết Ngộ Không Truyện thì chỉ có thể dùng một bí danh khác.

Đúng rồi!

Lâm Uyên đột nhiên nghĩ tới một việc: sau này bí danh mới có thể dùng để giải mã các tác phẩm của Tiện Ngư, Sở Cuồng và Ảnh Tử!

Mỗi lần nhìn cư dân mạng giải mã bài hát, tiểu thuyết hay manga của mình, Lâm Uyên đều thấy ngứa tay.

Cư dân mạng trên Lam Tinh não bổ rất nhiều, bọn hắn luôn có những bài giải mã rất xuất sắc. Chỉ là Lâm Uyên cũng muốn đưa ra những kiểu giải mã thú vị đến từ địa cầu, đáng tiếc vì thân phận bị hạn chế nên chưa bao giờ làm được chuyện này.

Có điều, bí danh này nhất định phải không liên quan đến ba người Tiện Ngư, Sở Cuồng và Ảnh Tử. Chỉ giải mã, không thể tương tác với nhau!

Chương 740: Vạn sự khởi đầu nan

Xác định xong kế hoạch, Lâm Uyên mua một số điện thoại di động mới rồi dùng nó đăng ký tài khoản trên Bộ Lạc.

Hiện tại mạng xã hội mạnh nhất Lam Tinh chính là Bộ Lạc. Những trang khác như Blog và các trang đến từ châu khác tuy có lượng người sử dụng khá cao nhưng vẫn kém hơn Bộ Lạc không ít.

Nhưng bí danh mới nên đặt tên gì đây?

Sở Cuồng là lấy từ câu thơ “Ngã bản Sở cuồng nhân, cuồng ca tiếu Khổng Khâu.” (Ta vốn là người điên nước Sở, ca hát điên cuồng cười ông Khổng Khâu.)

Tiện Ngư thì lấy trong câu thành ngữ “Lâm uyên tiện ngư bất như thối nhi kết võng.” (Tới vực sâu nhìn cá không bằng trở về nhà đan lưới.)

Vậy thì bí danh mới đặt là Dịch An đi!

Lấy từ câu thơ “Ỷ nam song dĩ ký ngạo, thẩm dung tất chi dịch an.” (Ngồi dựa vào cửa sổ phía nam, tâm tình phóng khoáng, mới biết nơi nhỏ hẹp này đủ để sống an nhàn.)

Đơn giản.

An nhàn.

Đăng ký tài khoản xong, Lâm Uyên vào internet tra tìm thử các tin tức có liên quan đến đồng nhân.

Lam Tinh cũng có đồng nhân và một số trang website, diễn đàn đặc biệt chuyên đăng đồng nhân. Chẳng hạn như bộ Hoàng Tử Tennis đầu tiên mà Sở Cuồng viết đã được viết thành rất nhiều phiên bản đồng nhân, hơn nữa còn lấy chuyện yêu đương đam mỹ làm chủ đề chính.

Khụ khụ.

Còn có người viết chuyện tình đam mỹ của Sherlock Holmes và Watson, Sherlock Holmes và Moriaty, bựa nhất là Sherlock Holmes và Hercule Poirot! @. @

Càng khoa trương hơn nữa là:

Trên trang website này còn có đồng nhân Tiện Ngư, Sở Cuồng và Ảnh Tử. Nội dung cụ thể thế nào thì Lâm Uyên không dám xem, chỉ là cảm thấy tựa đề rất sai trái:

Chuyện Ba Người.

Có thể một số người sẽ nghi ngờ, Lam Tinh bảo vệ bản quyền nghiêm khắc như vậy, sao lại có mảnh đất nuôi trồng ra đủ loại đồng nhân kỳ quái thế này?

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì bọn họ được ngầm cho phép.

Những tác phẩm đồng nhân này không dùng để buôn bán, hầu hết mọi người chỉ viết và đọc đồng nhân để thoả mãn đam mê “kỳ lạ” của mình. Người ta không đặt VIP kiếm tiền, chỉ viết vì đam mê, quan phương làm sao mà truy cứu?

Thậm chí mọi người càng hy vọng có nhiều truyện đồng nhân hơn để nguyên tác gia tăng độ hot. Điều kiện tiên quyết là đồng nhân không bôi đen nguyên tác.

Lâm Uyên tra tìm xem có bộ đồng nhân Tây Du Ký nào không, quả nhiên thấy được một số bộ đồng nhân rất thú vị.

Chẳng hạn như có một bộ đồng nhân viết nhân vật chính là Đường Tăng. Trong truyện Đường Tăng có bàn tay vàng rất mạnh, mang theo mấy vị đồ đệ tới Tây thiên đại náo Tây Phương Cực Lạc, còn mắng Như Lai là xấu tính, vừa xem đã biết tác giả rất không ưa việc Phật Tổ Như Lai áp chế Tôn Ngộ Không.

Đây là bộ đồng nhân đang hot nhất trên mạng. Tuy vậy nó đi theo hướng sảng văn vả mặt nên không chú trọng vào suy luận và nội hàm, hoàn toàn chỉ là đang phát tiết sự bất mãn về nguyên tác. Cho dù có nổi cũng không thể trở thành kinh điển.

Đồng thời Lâm Uyên cũng chú ý tới, số lượng đồng nhân Phong Thần hoàn toàn nghiền ép Tây Du. Nhưng không có cách nào, Phong Thần ra đời trước mấy trăm năm, nội tình rất là thâm hậu.

Nếu phải so sánh thì Tây Du Ký chỉ mới ra mắt gần đây đã nổi tiếng như vậy, tốc độ gia tăng nhiệt độ có thể nói là cực kỳ nhanh chóng.

Lâm Uyên chớp chớp mắt, cuối cùng chọn một website đồng nhân nổi tiếng nhất năm châu Tần Tề Sở Yến Hàn, sau đó tạo một truyện mới tên là —— Ngộ Không Truyện!

Thật ra toàn văn Ngộ Không Truyện chỉ có gần hai trăm ngàn chữ. Với tốc độ gõ của Lâm Uyên thì chỉ mất mấy ngày là xong.

Cân nhắc tới việc Ngộ Không Truyện không dài và thiên về giải mã Tây Du Ký, không phù hợp với kiểu đăng chương hàng kỳ nên Lâm Uyên quyết định hoàn thành xong tác phẩm mới đăng lên một lượt.

Mấy ngày sau, Lâm Uyên rốt cuộc viết xong Ngộ Không Truyện. Tác phẩm được chia thành mười mấy chương, Lâm Uyên đăng toàn bộ lên website đồng nhân.

Tên của website này đơn giản đến mức thô bạo: Kho Đồng Nhân. Nhưng lưu lượng truy cập hàng ngày lại rất cao, khu bình luận tiểu thuyết cũng cực kỳ náo nhiệt.

Ở một nơi gần như không có sách lậu như Lam Tinh, website này có lực ảnh hưởng rất kinh người.

Sau khi bộ tiểu thuyết đăng lên mạng được năm phút, Lâm Uyên xem thử số liệu tác phẩm:

Lượt đọc: 0

Lượt cho vào tủ sách: 0

Đề cử: 0

Lâm Uyên trợn tròn mắt. Kịch bản này không đúng nha.

Chẳng lẽ không phải là Ngộ Không Truyện vừa ra, đám cư dân mạng đồng loạt khiếp sợ sao?

Mấy giây sau hắn mới phản ứng kịp.

Lâm Uyên đã quen với việc chỉ cần phát hành tác phẩm là sẽ được tất cả mọi người chú ý. Nhưng bây giờ hắn không phải Ảnh Tử, không phải Tiện Ngư, càng không phải Sở Cuồng.

Hắn là “Dịch An”, một bí danh hoàn toàn mới.

Ai mà biết Dịch An là người nào? Cho nên không ai ngó ngàng tới cũng là bình thường.

Rất nhiều độc giả lướt thấy cái tên truyện cũng sẽ chẳng buồn ấn vào xem thử. Khách quan mà nói, cái tên Ngộ Không Truyện nghe cũng không bắt tai cho lắm.

Hay là tìm cách tuyên truyền?

Nhưng nếu để mấy bí danh kia tuỳ tiện share về thì đúng là hơi nguy hiểm. Lâm Uyên không mong muốn Dịch An có liên quan gì đến ba bí danh trước.

Ba người bạn thân là một nhóm riêng, Dịch An phải tự sáng một mình thôi.

Vì vậy Lâm Uyên quyết định tiếp tục chờ. Chỉ cần có một độc giả đầu tiên xem thử Ngộ Không Truyện thì sẽ có người thứ hai, thứ ba. Bộ tiểu thuyết này nhất định sẽ tạo được tiếng vang.

Kết quả hắn đợi thật lâu, cuối cùng truyện cũng tăng lên vài lượt đọc, nhưng điều khiến Lâm Uyên buồn rầu là chả ai buồn cho truyện vào tủ sách…

Điều này có liên quan đến phần mở đầu của Ngộ Không Truyện. Nếu không kiên trì xem lâu một chút thì mọi người sẽ chỉ cảm thấy phần đầu của Ngộ Không Truyện quá lệch so với nguyên tác.

“Vạn sự khởi đầu nan.”

Lâm Uyên tự an ủi chính mình, thuận tiện nhờ Cố Đông gọt giúp một quả thanh long mà Tôn Diệu Hoả đưa tới.

Ăn thanh long xong, Lâm Uyên refresh lại trang truyện, rốt cuộc nhìn thấy nó được đưa vào tủ sách lần đầu tiên.

Chương 741: Ngộ Không Truyện

“Có người xem truyện của ta rồi!”

Lâm Uyên chấn động tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ vì tiểu thuyết của mình có một độc giả!

Niềm vui thuần tuý!

Nếu Sở Cuồng ở đây, có lẽ hắn sẽ mỉm cười khích lệ bạn học Dịch An nha…

Hắn sẽ đứng ở ngoài tầng khí quyển mà nở nụ cười khích lệ.

...

Độc giả đầu tiên cho Ngộ Không Truyện vào tủ sách tên là Lý Chính Huy.

Lý Chính Huy có kinh nghiệm đọc truyện hơn mười năm, có thể nói là một con mọt sách hardcore. Nếu xem được tiểu thuyết nào quá hợp khẩu vị, hắn sẽ chạy đi xem đồng nhân cho đã ghiền.

Gần đây Lý Chính Huy đang rất thích Tây Du Ký.

Nói đúng hơn thì Tây Du Ký của Sở Cuồng chính là tác phẩm mà hắn si mê nhất trong mấy năm trở lại đây.

Ngay cả Tây Du Ký bản cổ văn hắn cũng nghiền ngẫm đọc cho bằng hết. Có trời mới biết Lý Chính Huy đã tốn bao nhiêu công sức mới đọc xong quyển sách đó.

Người từng có thành tích môn ngữ văn kém cỏi như hắn bây giờ đã có thể tự tin viết văn theo lối cổ đại.

Đọc bấy nhiêu vẫn chưa thoả mãn, Lý Chính Huy điên cuồng tìm kiếm đồng nhân Tây Du Ký xem cho đã ghiền, tuy vậy chất lượng truyện đồng nhân khi cao khi thấp không đồng đều khiến hắn không mấy hài lòng.

Nhưng từ lòng nhiệt tình đối với Tây Du, Lý Chính Huy vẫn tiếp tục đọc, hắn tiện tay cho bộ đồng nhân Ngộ Không Truyện vào tủ sách, sau đó chậm rãi mở ra xem.

Đối với bộ tiểu thuyết mới ra lò này, hắn không mong đợi gì nhiều.

Lý Chính Huy thích Tây Du, cũng thích Hồng Hoang, mà người như hắn cũng có rất nhiều. Cuộc chiến giữa fan của hai bên Lý Chính Huy đều không tham dự. Đối với hắn thì cả hai bộ tiểu thuyết đều rất xuất sắc, chả có gì phải ganh đua xem ai chính thống hơn.

Dạo gần đây hắn còn tiêu tốn không ít tế bào não để suy nghĩ xem tháng tư này nên xem phim truyền hình Tây Du Ký hay là Hồng Hoang.

Nhưng mà…

Khi đọc chương mở đầu của Ngộ Không Truyện, Lý Chính Huy nhíu chặt mày lại.

[Bốn người đi đến nơi này, trước mặt là một khu rừng rậm rạp, không còn đường nào khác.

“Ngộ Không, ta đói rồi, đi tìm chút gì ăn đi.” Đường Tăng ngồi chễm chệ trên một tảng đá lớn, nói.

“Con đang bận, thầy không biết tự đi mà tìm à?... Đâu phải là không có chân đâu.” Tôn Ngộ Không tựa lên cây gậy của mình nói.

“Con bận? Bận cái gì?”

“Thầy không thấy hoàng hôn hôm nay rất đẹp sao?” Tôn Ngộ Không nói, đưa mắt nhìn về phía chân trời, “Chỉ khi nhìn thấy cảnh này, con mới có thể kiên trì ngày ngày đi về phía Tây đấy.”

“Con có thể vừa ngắm vừa tìm mà, chỉ cần không va trúng cây là được.”

“Lúc con ngắm hoàng hôn thì không muốn làm gì khác!”

“Tôn Ngộ Không, huynh đừng như vậy, không được bắt nạt lão đầu trọc, huynh để thầy đói chết rồi thì chúng ta không tìm được Tây thiên, không tìm được Tây thiên thì lời nguyền trên người đệ mãi mãi không phá giải được đâu.” Trư Bát Giới nói.]

Đọc được đoạn đối thoại này, trong đầu Lý Chính Huy như muốn nổ tung!

Mẹ nó viết cái quái gì thế này?

Trong nguyên tác Đường Tăng lễ phép ôn hoà biết bao nhiêu. Trong nguyên tác Tôn Ngộ Không là người tôn sư trọng đạo thế nào, bây giờ lại có thể vô lễ đến mức bảo Đường Tăng tự mình đi tìm thức ăn.

Trong nguyên tác Trư Bát Giới lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn liếm cẩu với sư phụ, vậy mà bây giờ lại dám gọi hắn là lão đầu trọc?

Đoạn sau còn khoa trương hơn. Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới trực tiếp gây lộn rồi!

Trong nguyên tác, tuy Trư Bát Giới hay chọc Tôn Ngộ Không mắng nhưng tuyệt đối sẽ không dám nói cứng kiểu này.

Mà điều kỳ quái nhất là người tốt tính như Sa Ngộ Tịnh cũng biến thành mãng phu mất rồi, còn hét lên bảo hai vị sư huynh muốn đánh nhau thì cút ra xa mà đánh, đừng làm ồn hắn ngủ.

Mẹ đó đây mà là Tây Du á? Đây là một đám côn đồ thì có!

Tác giả là ai đây?

Dịch An? Đúng là cái đồ ngu xuẩn.

Phản ứng đầu tiên của Lý Chính Huy là xoá truyện ra khỏi tủ sách. Nhưng khi con chuột định ấn vào dấu X thì hắn dừng lại.

Xem thêm chương nữa coi sao!

Nếu tên Dịch An này lại bôi đen hình tượng nhân vật trong Tây Du thì mình xoá cũng không muộn.

Trong đồng nhân, các nhân vật chính rất ít khi bị bôi đen, nếu có cũng chỉ là một phần nhỏ, loại bôi đen khiến tính cách thay đổi hoàn toàn thế này là không tôn trọng nguyên tác.

Chẳng hạn như cách đây không lâu Lý Chính Huy xem một bộ phim sếch, đạo diễn lại để cho nữ người nhện bị nhân vật phản diện “va chạm” không ngừng.

Ngày đó hao tốn một tiếng đồng hồ xem hết bộ phim xong Lý Chính Huy đã quả quyết report nó. Đồng nhân không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật nha!

Mang theo tinh thần phê phán, Lý Chính Huy tiếp tục đọc Ngộ Không Truyện.

Phần tiếp theo của chương đầu tiên vẫn rất hung mãnh.

Rất khó giải thích, cảm giác bốn thầy trò đều không ai đứng đắn, ngay cả yêu quái cây cũng lải nha lải nhải.

“Quá kỳ quái.” Chân mày Lý Chính Huy càng thêm nhíu chặt, hắn đã sắp mất kiên nhẫn.

Nhưng trong lời đối thoại của yêu quái cây cũng rất có ý vị: “Ta không muốn chết, cũng không muốn sống cô độc.”

Rất thần kỳ.

Kiểu văn chương giống như vô ly đầu, rất không đứng đắn nhưng thỉnh thoảng lại toát ra một câu rất nghệ thuật khiến ý cảnh của cả bộ tiểu thuyết lại tăng lên một phần.

Nhưng Lý Chính Huy không cho rằng bộ tiểu thuyết này là áng văn chương. Hắn tin đó chỉ là một câu tình cờ nhặt trúng bí kíp của Dịch An mà thôi.

Mà khi Lý Chính Huy sắp mất hết kiên nhẫn, một đoạn đối thoại lại khiến hắn chú ý.

Đường Tăng nói với nữ yêu tinh: “Ta tu hành không giống người khác, họ tu tiểu thừa, ta tu đại thừa, họ tu hư không, ta tu viên mãn.”

Lý Chính Huy ngẩn ra. Thật là kỳ quái.

Đường Tăng trong nguyên tác sẽ không nói như vậy. Bởi vì lời này có ẩn dụ về tranh luận về tu hành trong Phật gia, liên quan tới Phật pháp đại thừa và tiểu thừa, mà ở Lam Tinh cũng xảy ra tranh luận này.

Chương 742: Thứ ta muốn học, ngươi dạy không nổi

Lời đáp của nữ yêu tinh lại càng kỳ quái hơn:

“Ta chỉ nghe nói qua có một kẻ tên là Kim Thiền Tử nghi ngờ tiểu thừa Phật pháp, muốn tự mình tu ngộ. Kết quả tẩu hỏa nhập ma, bị đày vào vạn kiếp luân hồi.”

Kim Thiền Tử?

Lý Chính Huy đương nhiên biết Kim Thiền Tử là kiếp trước của Đường Tăng. Trong nguyên tác Tây Du từng đề cập đến việc Kim Thiền Tử khinh thường Phật pháp, không lắng nghe Như Lai giảng bài nên bị Như Lai biếm xuống phàm trần, đến Tây thiên thỉnh kinh để chuộc tội.

Đoạn cốt truyện này đã gây ra tranh cãi rất lớn. Mọi người cảm thấy sự tình không đơn giản, chẳng lẽ chỉ vì không chú tâm nghe giảng đạo mà lại bị biếm xuống phàm trần, trải qua bao gian nan vất vả để thỉnh kinh?

Lý do này có phải là quá qua loa rồi không?

Một số bài giải mã tác phẩm cho rằng mâu thuẫn giữa Kim Thiền Tử và Như Lai tuyệt đối không chỉ đơn giản như không lắng nghe giảng bài.

Mà bây giờ bộ Ngộ Không Truyện này lại đưa ra một khả năng: Kim Thiền Tử bị Như Lai trọng phạt là bởi vì hai người tu hành theo hai loại Phật pháp khác nhau?

Mâu thuẫn giữa cả hai là Phật pháp đại thừa và tiểu thừa?

Thú vị rồi nha!

Lý Chính Huy lập tức toả sáng hai mắt. Xem ra bộ truyện này cũng rất sáng tạo, trong lòng hắn nảy sinh cảm giác hứng thú, bèn tiếp tục xem.

Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng đi cứu Đường Tăng, nhưng điều khiến Lý Chính Huy không ngờ tới là nữ yêu tinh quen biết Tôn Ngộ Không, thậm chí đôi bên đã từng có quan hệ không cạn, nhưng Tôn Ngộ Không lại nói là không nhận biết nàng.

Hắn nói mình vốn là một con khỉ yêu trên Hoa Quả Sơn, vì bất kính với Ngọc hoàng Đại đế mà bị phạt vào Ngũ Nhạc Sơn năm trăm năm, sau đó được Ngọc hoàng Đại đế khai ân, nói chỉ cần Tôn Ngộ Không hắn có thể hoàn thành ba việc thì sẽ tích luỹ đủ điểm công đức để chuộc tội, hai trong số ba việc đó là:

“Việc thứ nhất, hắn muốn ta bảo vệ tên đầu trọc khi nãy đến Tây Thiên. Việc thứ hai, muốn ta giết chết bốn tên ma vương: Tây Ngưu Hóa Châu Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương, Bắc Cô Lô Châu Hỗn Thiên Đại Thánh Kim Bằng Vương, Nam Thiện Bội Châu Thông Thiên Đại Thánh Mi Hầu Vương, còn một tên nữa là Đông Thắng Thần Châu Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương!”

Lý Chính Huy trợn mắt há hốc mồm!

Tôn Ngộ Không này tuyệt đối đã bị thay đổi ký ức!

Ngũ Hành Sơn bị hắn nói thành Ngũ Nhạc Sơn thì thôi đi, hắn lại còn quên mất mình chính là Đông Thắng Thần Châu Tề Thiên Đại Thánh, còn đòi đi giết đối phương!

“Có âm mưu!”

Trong nháy mắt Lý Chính Huy đã ngửi được mùi vị âm mưu. Cái tên Dịch An này được nha, còn dám viết thuyết âm mưu Tây Du?

Lý Chính Huy lập tức nảy sinh hứng thú. Hắn muốn xem xem Dịch an sẽ giải mã Tây Du ở góc độ nào, dù sao bản thân Lý Chính Huy cũng tin rằng Tây Du là một âm mưu lớn.

Nhưng phần nội dung kế tiếp lại khiến Lý Chính Huy không theo kịp tiết tấu…

Tôn Ngộ Không tâm tình không tốt, trực tiếp đập một gậy giết chết Đường Tăng!

Mà câu chuyện bắt đầu tua ngược, kể lại những chuyện xảy ra từ rất lâu về trước.

Trư Bát Giới và một vị thần tiên tên A Nguyệt từng yêu nhau.

Tôn Ngộ Không và một tiên nữ tên Tử Hà từng có ràng buộc.

Ngay cả Bạch Long Mã cũng từng là một cô nương, còn có tình cảm rất sâu với Đường Tăng.

Nếu không có phần nội dung cốt truyện trước đó thì Lý Chính Huy nhất định sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng giờ phút này những câu chuyện tình yêu cực kỳ phi lý kia lại khiến Lý Chính Huy càng thêm tò mò…

Rốt cuộc năm trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Bốn thầy trò Đường Tăng đều có bí mật riêng?

Người tên Dịch An hình như muốn vạch trần tấm màn đen phủ trên nguyên tác Tây Du Ký. Nhưng chân tướng kỳ thực là gì?

Lý Chính Huy tiếp tục xem.

Hoá ra Bạch Long Mã đã từng hoá thành một con cá chép, được Đường Tam Tạng trẻ tuổi cứu, từ đó đem lòng yêu thương hắn.

Trong tiểu thuyết, Dịch An còn cảm khái một câu: có phải dù đưa ra lựa chọn gì thì mọi thứ đều sẽ bơi theo dòng số mệnh không?

Những lời này khiến Lý Chính Huy lâm vào suy nghĩ.

Số mệnh?

Đây là đang nói Bạch Long Mã và Đường Tăng, hay nói tới con đường thỉnh kinh của bốn thầy trò?

Câu chuyện không đưa ra đáp án.

Đường Tam Tạng trẻ tuổi rất có dáng vẻ của đại trí giả, hắn tranh luận Phật pháp thắng một vị đại sư. Phương trượng chủ trì muốn dạy hắn Phật pháp nhưng Đường Tăng lại lắc đầu: “Thứ ta muốn học, ngươi dạy không nổi.”

Khoé môi Lý Chính Huy cong lên. Tính cách của Đường Tam Tạng khi còn trẻ quá cuốn hút, hoàn toàn nghiền ép nguyên tác.

Đường Tăng trong nguyên tác sẽ không bao giờ nói ra lời này, ngược lại Kim Thiền Tử thì có thể.

Kim Thiền Tử?

Lý Chính Huy đột nhiên cả kinh như đã nhận ra cái gì. Đường Tăng này chẳng lẽ mang theo ký ức của Kim Thiền Tử đời trước?

Lúc này, phương trượng chủ trì hỏi Đường Tăng: “Thứ ngươi muốn học là gì?”

Đường Tăng ngẩng đầu nhìn lên trời xanh mây trắng, khẽ nói: “Ta muốn trời này không che được mắt ta, đất này không chôn được lòng ta, chúng sinh này đều hiểu được ý ta, Chư Phật kia đều tan thành mây khói!”

Lý Chính Huy trừng to mắt, da gà nổi khắp người, tóc gáy cũng dựng lên!

Quá ngầu! !!

Nhiệt huyết sôi trào!

Đây là lời thoại ngầu nhất mà Lý Chính Huy từng được xem trong các bộ đồng nhân Tây Du!

Tính cách của Đường Tam Tạng, hoặc có lẽ là Kim Thiền Tử, đã được xây dựng lên, trong nháy mắt đó Lý Chính Huy cảm nhận được cái “hồn” của Tây Du!

Phóng khoáng ngang ngược!

Phản nghịch bướng bỉnh!

Phá vỡ hết thảy!

Đoạn đầu truyện giống như hài vô ly đầu, nghịch ngợm đến mức thay đổi toàn bộ hình tượng của bốn thầy trò. Nhưng đoạn lời thoại này đã nói lên ý nghĩa của bộ tiểu thuyết ——

Đây chính là Tây Du!

Chỉ là nó dùng một thủ pháp khoa trương hơn, tinh diệu hơn để tương ứng với tinh thần của nguyên tác!

Giờ khắc này Lý Chính Huy đã hiểu được ý đồ sáng tác của Dịch An:

Tôn Ngộ Không đang đối kháng với thiên đình!

Kim Thiền Tử cũng đang phản kháng Như Lai!

Bọn họ trời sinh đều là người có cốt khí!

Chương 743: Chúng ta sinh ra đã có thân tự do, ai cho phép các ngươi cao cao tại thượng? !

Đương nhiên, đừng quên đây là Ngộ Không Truyện. Nhân vật chính vẫn là Tôn Ngộ Không.

Con khỉ kia rốt cuộc vẫn phải đi trên con đường mà số mệnh an bài cho hắn.

“Đại Thánh rời khỏi đây làm gì?”

“Đạp Nam thiên, phá Lăng Tiêu.”

“Nếu như một đi không trở lại?”

“Thì một đi không trở lại thôi.”

Từ khi Đường Tăng đối kháng với Chư phật, da gà Lý Chính Huy đã nổi khắp người. Bây giờ Tôn Ngộ Không phản kháng thiên đình, ngọn lửa ý chí đốt lên hừng hực, Lý Chính Huy chỉ biết vỗ án khen hay!

“Hay! !”

Tim hắn đập cuồng loạn. Hồn Tây Du cháy rừng rực. Nếu một đi không trở lại, vậy thì cứ thế thôi! Dù có thất bại cũng chỉ là yên lặng nhất thời.

Hắn quả thật trở thành thần tiên, làm Bật Mã Ôn trên Thiên đình rồi gặp gỡ Tử Hà cô nương.

Tử Hà nói: “Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một Thiên cung. Ở một góc tối tăm trong Thiên cung có một vũng nước sẽ soi rọi ra hình ảnh chân thật nhất trong tim của một người, đó là nơi linh hồn cư ngụ. Nhưng khi một người quyết định biến thành thần, hắn nhất định phải vứt bỏ thứ này, vũng nước đó sẽ chẳng soi ra được thân ảnh hắn, như vậy hắn mới là thần tiên. Nhưng cảm giác trong lòng trống không là như thế nào?”

Tử Hà là một tiên nữ kỳ quái. Nàng còn nói muốn đến Hoa Quả Sơn vì trong tưởng tượng của nàng, nơi đó rất đẹp. Tôn Ngộ Không đã từng nói với nàng như vậy.

Nhưng khi đến nơi, Tử Hà mới biết Tôn Ngộ Không nói dối. Hoa Quả Sơn chẳng đẹp một chút nào. Ngọn núi đó bị đốt trơ trọi, sườn núi đen như than củi, chỉ còn lại những gốc cây tua tủa đen đúa như những cái móng dài vươn ra, màn sương đen nồng nặc bao phủ cả ngọn núi, ngày đêm đều không nhìn thấy ánh mặt trời.

Cả ngọn núi như một nấm mồ hoang vu, không khí trầm lặng, chỉ có một số loài chim kỳ lạ phát ra tiếng kêu bén nhọn như quỷ khóc. Thay vì gọi là Hoa Quả Sơn, nói đó là địa ngục thì đúng hơn.

“Sao ngươi lại gạt ta?”

“Nếu ngươi cho rằng ta lừa ngươi, vậy thì cứ xem như ta lừa ngươi là được.”

Trong lòng Lý Chính Huy bỗng thấy đau xót. Hắn có thể cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ của Tôn Ngộ Không.

Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của Tây Du Ký.

Trong nguyên tác không nói gì về Hoa Quả Sơn, nhưng thực tế chỉ cần suy nghĩ một chút, Tôn Ngộ Không đấu với mười vạn thiên binh thiên tướng thì Hoa Quả Sơn làm sao có thể là ngọn núi xinh đẹp như trước được nữa? Nó đã biến thành một vùng đất chết.

Giờ khắc này, trong lòng Lý Chính Huy thương xót con khỉ biết bao.

Liệu hắn có nhượng bộ không? Hắn có vẻ như đã phục, lại có vẻ không hề phục.

Tử Hà nói thần tiên không có yêu hận sân si.

Tôn Ngộ Không lại hỏi: “Nếu thần không tham thì sao lại không cho phép thế gian nói lời bất kính? Thần không ác thì sao phải nắm giữ sinh mạng của hàng vạn sinh linh trong tay?”

Lý Chính Huy siết chặt tay lại.

Đúng vậy, đám yêu quái trong Tây Du Ký đều có hậu trường, tên nào không có là đã bị Tôn Ngộ Không đánh chết. Thần tiên có thật sự cao thượng như bọn hắn vẫn tự xưng?

Lý Chính Huy biết, Tôn Ngộ Không không phục!

Việc không được mời đến vườn Bàn Đào chỉ là một trong những lý do nhỏ để Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.

Lý do thật sự chính là, hắn muốn biết rốt cuộc bản chất của thần tiên và yêu quái khác nhau chỗ nào?

Trên hội Bàn Đào, tiên nữ A Dao chỉ vì hái phải quả bàn đào quá nhỏ đã bị Vương Mẫu nương nương phạt xuống phàm trần. A Nguyệt cầu xin bà ta tha thứ cho A Dao nhưng chẳng ai thèm để ý.

Thiên Bồng Nguyên Soái xuất hiện, hắn đỡ A Dao dậy rồi không coi ai ra gì, đưa nàng rời khỏi thiên cung. Giờ khắc này chư thần đều kinh hãi!

“Đây là Trư Bát Giới đó sao?” Lý Chính Huy cảm thấy toàn thân như muốn bốc cháy.

Đúng vậy! Trư Bát Giới từng là Thiên Bồng Nguyên Soái, vì sao lại bị biến thành một con heo? Vì sao lại trở nên gian manh lươn lẹo? Đó mà là tính cách của một vị thần tiên nắm giữ đại quyền trên thiên đình sao?

Hắn hẳn phải là người như thế này! Đây mới là hình tượng chân thật của hắn!

Mà cũng chính lúc đó, Tôn Ngộ Không phản! Giống như trong nguyên tác, hắn đại náo hội Bàn Đào trên thiên cung, không ai có thể là đối thủ của hắn.

Trở về Hoa Quả Sơn, mười vạn thiên binh thiên tướng đuổi tới chinh phạt Tôn Ngộ Không. Có đám yêu quái muốn tới giúp đỡ nhưng lại bị Tôn Ngộ Không đuổi đi.

Hắn nói: “Đây là ân oán giữa thần tiên.”

Hắn nói mình là thần tiên, không phải yêu quái, hắn tổn thương đám yêu quái kia, nhưng Lý Chính Huy có thể nhìn thấy trong lòng Tôn Ngộ Không là một mảnh bi thương. Hắn chỉ không muốn những người ở bên cạnh gặp lại bi kịch ngày xưa mà thôi.

Tôn Ngộ Không nhảy lên cao, đâm thẳng kim cô bổng lên bầu trời. “Đến đây đi!”

Một khắc kia tia chớp đánh xuống, bóng dáng hắn ngàn vạn năm sau vẫn là truyền thuyết!

“Nếu trời đè ta, ta bổ đôi trời. Nếu đất chôn ta, ta đạp nát đất. Chúng ta sinh ra đã có thân tự do, ai cho phép các ngươi cao cao tại thượng!”

Lý Chính Huy phảng phất nhìn thấy bóng lưng cô độc của Tề Thiên Đại Thánh không sợ trời không sợ đất, một mình đối mặt với hàng vạn thiên binh thiên tướng.

Phần này giống với nguyên tác. Nhưng Tây Du của Dịch An là một bản Tây Du thảm thiết đầy bi thương.

Tấm màn đen về “năm trăm năm trước” được kéo lên trong Ngộ Không Truyện.

“Thế giới này ta đã từng đến, đã từng chiến đấu, đã từng yêu, ta không quan tâm đến kết cục.”

“Ta có một giấc mộng. Khi ta muốn bay lên, trời cũng phải tránh đường, khi ta trầm xuống biển, nước cũng tự rẽ ra. Chư thần thấy ta xưng huynh gọi đệ, không buồn không lo, thiên hạ không có thứ gì giữ được chân ta, không ai quản được ta, không có nơi nào ta không đến được, không có việc gì ta không làm được, không có người nào ta không thắng được!”

“Đã gánh chịu vô vàn tội lỗi, ta sẽ không bao giờ từ bỏ.”

“Sinh ra ta có ích lợi gì? Các ngươi chẳng vui nổi. Diệt trừ ta có ích lợi gì? Không diệt được kiêu ngạo của ta!”

Chương 744: Có thể nào quên được Tây Du?

Lý Chính Huy cảm thấy những con chữ này đang bốc cháy. Đây chính là Tôn Ngộ Không!

“Ta biết trời sẽ phẫn nộ khi có người xúc phạm đến uy nghiêm của bọn hắn. Nhưng trời có biết người cũng sẽ phẫn nộ khi bọn hắn mất đi tất cả không? Khi ta cầu xin, ngươi ngạo mạn cười lạnh, khi ta đau khổ, ngươi thờ ơ không động lòng. Vậy đừng trách sao bây giờ ta nổi giận.”

“Ta biết trời sẽ phẫn nộ, nhưng ngươi có biết trời cũng sẽ run rẩy vì sợ hãi không? Ta dùng kim cô bổng đánh tới trời long đất lở, khi bầu trời run rẩy ta cất tiếng cười to! Từ nay đến ngàn vạn năm sau, các ngươi đều phải nhớ kỹ tên ta, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!”

Nhưng phía sau nhiệt huyết thật ra là tịch mịch đến vô tận.

Giống như lời Bồ Đề cảm khái: “Khởi đầu không thể thay đổi, tại sao lại không quên đi kết thúc?”

Tôn Ngộ Không và Kim Thiền Tử đều phản kháng thất bại.

“Nhưng có thể nào quên được Tây du?”

Đọc câu cuối cùng của bộ tiểu thuyết, âm mưu trong Tây Du đã trở nên rõ rành rành.

Tác phẩm đã lặp lại câu này hai lần:

“Khi thời gian năm trăm năm chỉ là một trò lừa bịp, các nhân vật trong khoảng thời gian hư vô ấy vì sao phải khổ, vì sao phải vui?”

Lòng Lý Chính Huy từ từ lạnh xuống nhưng tâm tình không cách nào bình tĩnh trở lại. Hắn rốt cuộc hiểu được đoạn mở đầu của Ngộ Không Truyện có ý nghĩa gì.

Hoá ra bốn thầy trò Đường Tăng và Bạch Long Mã đều là người có đầy tâm sự, chỉ là bọn hắn miễn cưỡng cười vui.

Tôn Ngộ Không quên đi những chuyện của năm trăm năm trước, nhưng hắn lại tuân theo bản năng, thích ngắm nhìn những rặng mây tím của buổi hoàng hôn, như chính cái tên nàng —— Tử Hà.

Đường Tăng đi Tây thiên thỉnh kinh, thực ra mang trong lòng một nhiệm vụ phản kháng Như Lai.

Trư Bát Giới là người giả ngu giỏi nhất, hắn nhớ được tất cả mọi chuyện.

Sa Ngộ Tịnh cũng nhớ được tất cả, nhưng mục đích của hắn cho tới bây giờ đều rất rõ ràng, đó là làm cho xong nhiệm vụ của thiên đình giao.

Về phần Bạch Long Mã… nàng thuần tuý chỉ vì Đường Tăng mà thôi.

Cho nên cuối cùng trên Hoa Quả Sơn, nàng tạo ra một trận mưa dập tắt lửa thiên, cho dù nàng biết hành vi của mình sẽ xúc phạm luật trời, khiến nàng lâm vào vạn kiếp bất phục.

Kết cục của mỗi người không giống nhau.

Cuối cùng Sa Ngộ Tịnh phát điên, trở thành một trò cười.

Trư Bát Giới và A Nguyệt ôm nhau mà chết trong biển lửa.

Tôn Ngộ Không của năm trăm năm sau trở thành Vệ Đạo Giả đã đánh chết Tôn Ngộ Không của năm trăm năm trước. Đây là phân đoạn Mỹ Hầu Vương thật và giả.

Thật ra bọn hắn đều là Tôn Ngộ Không thật.

Thật ra Tôn Ngộ Không đã chết từ năm trăm năm trước rồi. Hắn thà chết cũng không muốn chịu thua.

“Ta hiểu rồi.”

Lý Chính Huy cảm thấy thư thái. Tôn Ngộ Không và Kim Thiền Tử thất bại, nhưng bọn hắn cũng thành công.

Đoạn gần cuối tác phẩm có viết: “Lá rụng ào ào tung bay về đất mẹ, tuyết trắng phủ xuống ru hạt mầm ngủ say, một đóa hoa nở rồi nhanh chóng úa tàn. Trong đêm đen có ánh sáng lưu chuyển, trời sao đang không ngừng biến ảo. Núi cao nhô lên từ trong nước biển, hàng trăm thế hệ cây cỏ thay nhau um tùm rồi khô héo. Luôn luôn có từng mảng thực vật đón gió đứng thẳng, cực giống tổ tiên của chúng nó.”

Tinh thần Tây Du là bất khuất.

Hoá ra mầm mống của nó đã phân tán đi khắp nhân gian.

...

“Hay cho Dịch An! Hay cho Ngộ Không Truyện!”

Đây là bộ tiểu thuyết mới ra mắt, Lý Chính Huy đã nhận chưa người nào chú ý đến nó, dưới khu bình luận chẳng có một người nào, lượt xem cũng ít tới đáng thương.

Thân là vị độc giả đầu tiên đọc hết cả bộ tiểu thuyết, Lý Chính Huy đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo. Đồng thời hắn cũng thấy mình nên làm chút gì đó.

Một tác phẩm đồng nhân tốt như vậy nhất định phải để nhiều người cùng xem, cho dù Lý Chính Huy biết mình có không làm gì thì cũng sẽ có những người khác chú ý tới bộ tiểu thuyết này.

Nghĩ tới đây, Lý Chính Huy mở một nhóm chat có tên là Tây Du ra, trong nhóm đều là fan Tây Du.

“Đề cử với mọi người một quyển đồng nhân Tây Du tên là Ngộ Không Truyện trên website kho đồng nhân, con mẹ nó bộ này hay vãi, xem xong tuyệt đối khiến các ngươi nhiệt huyết sôi trào!” Lý Chính Huy gửi tin vào nhóm.

Đám người lập tức chú ý tới.

“Thật sao? Ta đi xem thử.”

“Tây Du đâu có bộ đồng nhân nào hay đâu.”

“Tuy ta là fan Tây Du nhưng có sao nói vậy, trình độ viết đồng nhân Tây Du của đám người trên kho đồng nhân kém xa đồng nhân Hồng Hoang.”

“Lão Lý đừng hòng lừa gạt ta.”

“Ta lại khá tin cậy lão Lý nha.”

“Nể mặt ngươi, ta đi xem thử.”

Lý Chính Huy cũng khá nổi trong nhóm, đọc được tin tức này, một số thành viên bắt đầu tìm tòi đọc Ngộ Không Truyện.

Kết quả một khi đã đọc là không thể ngăn lại!

Chiều hôm đó, khoảng ba giờ, nhóm chat fan Tây Du đột nhiên nổ tung!

“Trời ạ!”

“Ngộ Không Truyện mà lão Lý đề cử hay đến nổ tung, quả thật đây chính là Tây Du trong suy nghĩ của ta!”

“Bản Tây Du này quá mức hợp lý, hoàn toàn lật đổ nguyên tác nhưng lại tuân theo tinh thần hoàn mỹ của đồng nhân!”

“Dịch An là ai vậy? Hắn lý giải Tây Du quá chính xác rồi!”

“Viết rất hay! Mấy bộ đồng nhân Hồng Hoang nổi tiếng nhất cũng không hay bằng Ngộ Không Truyện!”

“Ta xem mà khóc luôn.”

“Thương Tôn Ngộ Không thật sự!”

“Ngay từ đầu thấy có tình cảm nam nữ ta đã chả hiểu gì, nhưng đọc xong hết thì ngu người, hoá ra Tây Du còn có thể giải mã theo cách này.”

Những thành viên còn lại trong nhóm vốn không có hứng thú gì với đề cử của Lý Chính Huy, nhưng nghe tất cả mọi người đều khen ngợi, bọn hắn lập tức nảy sinh lòng tò mò vô hạn đối với tác phẩm!

Ngay sau đó, ngày càng nhiều người tìm tới đọc bản tiểu thuyết.

Mà ngoài Lý Chính Huy ra, một số người qua đường trên kho đồng nhân cũng lục tục ấn đọc Ngộ Không Truyện. Thời gian trôi qua, khu bình luận trở nên náo nhiệt vô cùng.

“Trời ạ, tác phẩm này quá hay rồi, ngầu lòi!”

Chương 745: Bộ đồng nhân Tây Du mạnh nhất

“Tuỳ tiện tìm mấy bộ đồng nhân Tây Du, không cẩn thận phát hiện được thần tác!”

“Ta nhặt được bảo tàng!”

“Aaaaa! Quá hay rồi! Dù là giải độc nguyên tác Tây Du Ký hay phần tình cảm sáng tạo thêm đều cuốn đến không thể ngừng lại!”

“Khi thấy các nhân vật trong Tây Du giãy giụa thoát khỏi ràng buộc, ta như thấy được bóng dáng của chính mình. Giống như câu kết của tác phẩm, thân là fan Tây Du, chúng ta có thể nào quên được Tây Du kia chứ!”

“Càng đọc càng hít thở không thông, càng đọc tim càng lạnh, Dịch An thật sự rất tài!”

“Mới xem một nửa đã nổi hết cả da gà, sao có thể có một bộ đồng nhân hay như vậy! Thuận tiện chia sẻ với mọi người một chiêu nhỏ: vừa nghe bài Ngộ Không của Tiện Ngư vừa đọc sách sẽ đạt hiệu quả cao hơn!”

Lúc này khu bình luận có người đề nghị:

“Tác phẩm này thật sự rất hay nhưng hình như Dịch An là người mới không có danh tiếng gì, chúng ta giúp hắn tuyên truyền đi?”

Những độc giả còn lại lập tức hưởng ứng: “Được!”

“Ta lên Bộ Lạc tuyên truyền!”

“Ta đã gửi cho mấy người bạn trong nhóm.”

“Ta qua mấy bộ đồng nhân Tây Du khác quảng cáo.”

“Ta lên Blog chia sẻ tác phẩm.”

“Đừng quên mấy diễn đàn lớn về Tây Du nha!”

“Tây Du hiếm lắm mới có một quyển đồng nhân hay như vậy, phải tuyên truyền thật mạnh!”

Một truyền mười, mười truyền trăm. Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả đồng cỏ.

Khi nhóm độc giả đầu tiên của Ngộ Không Truyện bắt đầu tuyên truyền tác phẩm thì sức ảnh hưởng của nó cũng từ từ khuếch tán dần ra. Đến buổi tối đã có một lượng lớn độc giả đọc Ngộ Không Truyện.

Chủ yếu là vì tiểu thuyết này không dài, câu chữ cũng đơn giản dễ đọc, đọc một lèo khoảng vài giờ đồng hồ là xong.

Mà đội quân “đa cấp” Ngộ Không Truyện có tinh thần chia sẻ rất bất khuất lại đang ngày càng lớn mạnh!

Một số blogger nổi tiếng chuyên review sách cũng đã chú ý tới Ngộ Không Truyện.

“Có người đứng phía sau muốn quảng bá bộ sách này?”

Nhiều người tuyên truyền cho Ngộ Không Truyện như vậy rất dễ khiến các blogger cho rằng đây là thao tác của đoàn đội nào đó.

Những người này nửa tin nửa ngờ đọc sách, dần dà có không ít blogger bắt đầu lên tiếng:

“Sáng nay ta được mọi người đề cử đi đọc Ngộ Không Truyện, một bộ đồng nhân Tây Du. Sau khi đọc xong toàn thân như muốn bùng cháy, đề cử mọi người cùng xem tiểu thuyết này, ta sẽ không tiết lộ nội dung tác phẩm, chỉ có thể nói với các ngươi một câu: Tác phẩm này lý giải về Tây Du tuyệt đối có thể khiến tam quan của ngươi rung động!”

“Bởi vì Ngộ Không Truyện, hôm nay các fan Tây Du đều lên đỉnh tập thể, những ai chưa xem hãy nhanh chân đi đọc Ngộ Không Truyện, đây là bộ đồng nhân hay nhất ta từng được xem!”

“Thân là fan Tây Du, ngươi có thể không biết Dịch An là ai, nhưng ngươi không thể không biết Ngộ Không Truyện!”

“Ta vốn luôn cảm thấy đồng nhân Tây Du kém hơn Hồng Hoang một bậc, nhưng đọc xong Ngộ Không Truyện mới biết, mấy bộ đồng nhân đỉnh cao của Hồng Hoang cũng không có cửa so với Ngộ Không Truyện!”

“Dùng quan điểm bi ai và tuyệt vọng để viết Tây Du, vẻ đẹp tàn khốc được thể hiện vô cùng tinh tế. Ta rất yêu thích Ngộ Không Truyện!”

Đến đây, sau một ngày trời ra mắt, Ngộ Không Truyện hoàn toàn bạo nổ!

Ngày hôm sau.

Lâm Uyên mở máy vi tính lên xem, phát hiện Ngộ Không Truyện đã hot rần rần trên mạng.

Vào khu bình luận đọc, hắn mới hiểu được lý do. Hoá ra các độc giả đã rất chăm chỉ đi tuyên truyền Ngộ Không Truyện cho hắn.

Đọc bình luận, Lâm Uyên khẽ mỉm cười. Có một bình luận nói như thế này:

“Xem xong Ngộ Không Truyện, bỗng dưng càng thêm mong đợi vào phim truyền hình Tây Du Ký. Trước đó ta còn xoắn xuýt không biết nên xem bên nào, quả nhiên ta vẫn thích Tôn Ngộ Không hơn.”

Đây chính là mục đích Lâm Uyên viết Ngộ Không Truyện. Hắn muốn cướp khán giả của Hồng Hoang! Xem Ngộ Không Truyện xong, có ai mà không đau lòng thay cho Tôn Ngộ Không kiêu ngạo kia?

Mà khi bộ đồng nhân này bạo nổ, fan Hồng Hoang lại thấy chua xót trong lòng. Kho đồng nhân có vô số truyện đồng nhân Hồng Hoang, nhưng cho tới giờ không có bộ nào đạt tới nhiệt độ sôi sục như Ngộ Không Truyện.

Cũng bởi vì bộ tiểu thuyết này xuất hiện, các fan Tây Du lại lần nữa bắt đầu giải mã nguyên tác, mà những bài thảo luận đều vây quanh quan điểm trong Ngộ Không Truyện.

Có người công nhận quan điểm của nó.

Có người cảm thấy loại giải mã này quá hắc ám.

Nhưng tất cả mọi người đều phải thừa nhận bộ tiểu thuyết này rất hay! Vì thế Dịch An từ một tác giả đồng nhân không có danh tiếng, sau một đêm đã trở thành người có địa vị trong giới viết tiểu thuyết.

Điểm này có thể thấy được từ việc tài khoản mạng xã hội của Dịch An trên Bộ Lạc đã có mấy triệu fan theo dõi.

“Dịch An lão sư là người hiểu Tây Du!”

“Ta đặc biệt yêu thích cách lý giải Tây Du của Dịch An lão sư!”

“Đồng nhân Tây Du e là không còn tác phẩm nào vượt qua Ngộ Không Truyện được nữa.”

“Thử tìm kiếm một chút, quả nhiên hắn có tài khoản Bộ Lạc. Lặng lẽ theo dõi đại lão.”

Khu bình luận mới lác đác có vài tin nhắn, nhưng Lâm Uyên đã rất thoả mãn rồi.

Suy nghĩ một chút, Lâm Uyên lại dùng tài khoản của Dịch An để theo dõi ba bí danh Sở Cuồng, Tiện Ngư và Ảnh Tử. Dù sao lý giải tác phẩm của người ta thì cũng nên tỏ ra là fan của người ta nha.

Việc Dịch An theo dõi ba bạn gay bị rất nhiều độc giả trêu chọc:

“Quả nhiên Dịch An lão sư cũng là fan của nhóm ba người.”

“Đáng tiếc Sở Cuồng lão tặc không theo dõi lại hắn.”

“Không biết Sở Cuồng lão tặc cảm thấy thế nào về Ngộ Không Truyện.”

“Sở Cuồng lão tặc: Dịch An có phải suy nghĩ hơi nhiều?”

“Sở Cuồng lão tặc: Hoá ra ta viết Tây Du có ẩn ý sâu như vậy?”

“Ba bạn gay quả nhiên là vòng tròn khép kín. Dịch An viết Ngộ Không Truyện nổi như vậy mà Sở Cuồng cũng không theo dõi lại hắn.”

Thấy mọi người không có nghi ngờ gì, Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm. Dịch An đã tạm thời hoàn thành sứ mệnh, bí danh này tạm xếp qua một bên, hiện tại Lâm Uyên còn có việc khác phải làm.

Chương 746: Thần khúc đánh bảng

Chủ yếu là vì đạo diễn Đồng Thư Văn của chương trình Bài Hát Của Chúng Ta bỗng nhiên liên lạc với Lâm Uyên:

“Tiện Ngư lão sư, ngươi có xem trận đấu tối hôm qua không?”

“Xem rồi.” Lâm Uyên đáp.

Tuy không còn tham gia ghi hình chương trình nhưng Lâm Uyên vẫn quan tâm đến các trận đấu phía sau.

Trận thi đấu phát sóng vào tối qua quyết định bốn ca sĩ được đi tiếp vào vòng bán kết gồm có Phí Dương, Thư Du, Lương Tử Nguyên và… Giang Quỳ!

Phí Dương và Thư Du là hai ca sĩ rất có thực lực, từng là Bá Vương và Thiên Nga Trắng trong Ca Sĩ Giấu Mặt nên mọi người không có gì ngạc nhiên.

Nhưng Lương Tử Nguyên và Giang Quỳ vào vòng trong khiến rất nhiều người ngoài ý muốn. Lương Tử Nguyên là Người Máy, trước đó trong Ca Sĩ Giấu Mặt hắn còn chưa vào được bán kết, mà Giang Quỳ thì càng không cần nói, nàng thậm chí chưa phải là ca hậu.

Lần này vào được bán kết, rất nhiều người cảm thấy Giang Quỳ rất có hy vọng thành ca hậu, hơn nữa nàng còn rất trẻ tuổi.

“Ngươi có xem là tốt rồi.” Đồng Thư Văn cười nói, “Đợt kế tiếp là bán kết và chung kết, các ca sĩ tự chọn bài hát, nhưng trận bán kết chúng ta cho bọn hắn được tự do chọn nhạc sĩ, kết quả ngươi được một ca sĩ chọn trúng.”

“Ai?”

“Giang Quỳ.”

Lâm Uyên không có gì bất ngờ. “Ta viết cho nàng một bài hát trong trận bán kết là được?”

Đồng Thư Văn cười nói: “Đúng vậy. Ngoài ra Phí Dương đã chọn Duẫn Đông lão sư, Thư Du chọn Diệp Tri Thu lão sư, Lương Tử Nguyên chọn Vũ Long lão sư…”

Lâm Uyên bất ngờ: “Không ai chọn Dương Chung Minh lão sư sao?”

Đồng Thư Văn bất đắc dĩ nói: “Thư Du lão sư vốn muốn chọn Dương Chung Minh lão sư nhưng ngài ấy không rảnh.”

Không rảnh?

Lâm Uyên khẽ gật đầu: “Ta biết rồi.”

“Vậy làm phiền ngươi ngày mai đến trung tâm âm nhạc một chuyến để họp mặt với ca sĩ một chút, chương trình sẽ được phát sóng vào ngày 1 tháng 3 này.”

“Ngày 1 tháng 3?”

Trong lòng Lâm Uyên khẽ động. Hắn vốn chuẩn bị ngày hôm đó sẽ phát hành Fur Elise đi đánh bảng, nhưng bây giờ xem ra có thể trực tiếp dùng bài hát mới của Giang Quỳ để tham gia bảng xếp hạng âm nhạc nha? Vừa hay có thể cọ nhiệt độ của Bài Hát Của Chúng Ta.

Như vậy nên viết bài gì cho Giang Quỳ đây?

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Uyên lâm vào trầm tư. Hai phút sau điện thoại của hắn lại reo vang.

Bên kia là giọng nói của Giang Quỳ: “Tiện Ngư lão sư, kỳ sau ta muốn chọn ngài làm nhạc sĩ hợp tác…”

“Biết rồi.”

“Ngài đồng ý?”

“Ừm.”

“Cảm ơn Tiện Ngư lão sư!” Giọng Giang Quỳ rất là hưng phấn.

Lâm Uyên thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn ca khúc thuộc thể loại nào?”

“A?” Giang Quỳ dường như chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nàng yếu ớt đáp: “Ngài viết gì ta hát nấy thôi…”

“Ngươi chọn đi.”

“Ta thật sự không biết mà.” Giang Quỳ mờ mịt nói, nào có ai viết nhạc mà bảo ca sĩ chọn thể loại giùm?

Thấy Lâm Uyên không nói gì, Giang Quỳ hơi khẩn trương, bèn thăm dò một câu: “Hay là… ngọt ngào một chút?”

Lâm Uyên ngẩn người, sau đó nói: “Mai gặp.”

Hắn đã biết nên chọn bài hát nào rồi.

Đó là một bản nhạc rất ngọt ngào, giọng của Giang Quỳ có lẽ sẽ tạo ra hiệu quả mà Lâm Uyên muốn.

Hôm sau, Lâm Uyên đi tới trung tâm âm nhạc. Giang Quỳ đã chờ sẵn trong căn phòng hồng. Tuy Lâm Uyên đã lâu không tới nhưng tổ chương trình vẫn giữ lại căn phòng này cho hắn.

“Chào buổi sáng Tiện Ngư lão sư!” Thấy Lâm Uyên đi vào, Giang Quỳ lập tức đứng lên.

“Chào.” Lâm Uyên hỏi thẳng vào vấn đề. “Tiếng anh của ngươi như thế nào rồi?”

“Ta có thể!”

Giang Quỳ theo bản năng cao giọng đáp, sau đó nhận ra mình hơi kích động, nàng nhỏ nhẹ nói: “Ta vẫn luôn học tiếng Anh, bây giờ đã có thể giao tiếp được…”

Không thể trách Giang Quỳ kích động, chủ yếu là vì gần đây Trần Chí Vũ hát Take Me To Your Heart quá nổi, các ca sĩ trong Ngư Vương Triều ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng đã ghen tị muốn chết.

Dù sao đó cũng là bài hát tiếng Anh đầu tiên của Tiện Ngư nha.

Hiện tại bầu không khí ganh đua học tiếng Anh trong Ngư Vương Triều đã lên tới tầm cao mới, ai cũng muốn nắm chắc cơ hội!

“Vậy ngươi xem bài hát này đi.” Lâm Uyên đưa khúc phổ cho nàng.

Giang Quỳ cầm lấy khúc phổ, quả nhiên là một bài hát tiếng Anh! Không uổng công nàng đèn sách học tập bấy lâu!

Trong lòng Giang Quỳ tung tăng hớn hở, sau đó theo bản năng đọc tên bài hát lên:

“God is a girl?”

“Thượng đế là một cô gái” sao?

Lâm Uyên nói: “Đây là bài hát ngọt ngào mà ngươi muốn.”

Ừm. Lâm Uyên quả thật cho rằng như vậy.

“...”

Hơi trầm mặc một chút, Giang Quỳ đột nhiên cười vui vẻ: “Rất ngọt rất ngọt!”

Bài hát chẳng thấy ngọt chỗ nào, nhưng trong lòng Giang Quỳ lúc này đã ngọt như đường phèn. Nàng là ca sĩ thứ hai trong Ngư Vương Triều được nhận bài hát tiếng Anh của Tiện Ngư lão sư!

“Tốt lắm.” Lâm Uyên gật đầu, “Ngươi tập hát đi.”

“Vâng!”

Lâm Uyên hoàn toàn không lo lắng là Giang Quỳ sẽ không nắm giữ được bài hát này, bởi vì bài hát quá đơn giản, cho dù không giỏi tiếng Anh cũng vẫn có thể hát được điệp khúc. Nếu xét về độ khó thì bài này chỉ ở mức nhập môn mà thôi.

Về phần tại sao chọn nó ư?

Đương nhiên không phải vì nó ngọt ngào… chủ yếu là vì nó rất thích hợp để đánh bảng!

God Is A Girl đã từng là ca khúc siêu kinh điển trên địa cầu, vừa phát hành đã đứng trên đỉnh bảng xếp hạng âm nhạc quốc tế, đưa Groove Coverage trở thành nhóm nhạc nổi tiếng khắp thế giới!

Đúng vậy, nó chính là thần khúc để đi đánh bảng!

Còn có bài hát nào có giai điệu bắt tai tươi sáng hơn God Is A Girl không?

Vẫn là câu nói cũ, vì mục tiêu đứng đầu mười hai mùa giải âm nhạc trong năm, Lâm Uyên chỉ có thể dùng những bài hát có thành tựu huy hoàng nhất.

...

Mấy ngày sau, Giang Quỳ đã có thể hát God Is A Girl một cách thuần thục.

Mà lúc này tin tức trận bán kết và chung kết có Tiện Ngư xuất hiện cũng được tổ chương trình tuyên truyền trên mạng, lập tức thu hút được sự chú ý của cộng đồng!

Bình Luận (0)
Comment