Tôn Diệu Hoả cười khổ: “Trương đổng đùa gì thế? Ta đồng ý bán cho ngươi tranh của Ảnh Tử lão sư thôi, còn hoạ hồn hệ liệt thì ta không lấy được…”
“Được rồi.” Trương đổng thở dài, “Tranh bình thường cũng không sao, tuy tranh bình thường của Ảnh Tử lão sư không bằng hoạ hồn hệ liệt nhưng so với mấy bức tranh kinh điển kia thì vẫn đáng giá hơn nhiều. Ta sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho ngươi, tranh thì không thể để người khác giao hàng được, ta sẽ tự mình đến lấy.”
“Được!”
“Tiểu Tôn à, ngươi bật mí cho lão ca biết một chút đi nào, hoạ hồn hệ liệt của Ảnh Tử lão sư thật sự không có hy vọng sao?”
“Trương đổng ngài đừng làm khó ta mà, ta thật sự không có hoạ hồn hệ liệt…”
“Người khác nói lời này thì ta tin, nhưng Tôn Diệu Hoả ngươi thì ta không tin! Thế gian này chỉ có sáu bức hoạ hồn hệ liệt nhưng khách sạn Ngư Vương Triều của ngươi chiếm hết mẹ năm bức rồi! Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn đánh cướp khách sạn của ngươi lắm không?!”
“Ha ha.” Tôn Diệu Hoả giả ngu.
Trương đổng cắn răng: “Ta nằm mơ cũng muốn có được hoạ hồn hệ liệt, nếu ngươi chịu giúp ta thì ta thiếu ngươi một đại ân tình! Tiết mục trong đêm nhạc cuối năm lần này ta đều tiết lộ hết cho ngươi!”
“Trương đổng, thật ra…”
“Thật ra cái gì?!”
“Thôi không có gì…”
“Tôn ca, nói cho lão ca nghe đi mà, ngươi nhất định có tin tức đúng không!”
“Vậy ngài đừng có để lộ tin tức này ra ngoài đó…” Tôn Diệu Hoả dường như vừa mới đấu tranh tư tưởng xong:
“Thật ra ta đúng là đã nghe được một chút tin tức. Nghe nói Ảnh Tử lão sư dốc hết tâm huyết, tốn mấy ngày mấy đêm nghiên cứu mới sáng tác ra được bức hoạ hồn hệ liệt thứ bảy…”
Muốn câu cá thì phải thả mồi.
Cùng buổi chiều hôm đó, Tôn Diệu Hoả liên tục thả ra tin tức cho các phú hào.
Tin tức Ảnh Tử sáng tác bức hoạ hồn thứ bảy lập tức lan truyền nhanh chóng trong giới phú hào Lam Tinh!
. . .
Ngày hôm sau, trong một hội sở nào đó có sáu vị phú hào lớn đang tụ tập.
Sáu người này vừa xuất hiện đã khiến lực lượng an ninh của hội sở trở nên mạnh hơn bao giờ hết, gần như ở mỗi hành lang đều có mấy vị vệ sĩ đang đi tuần tra.
Mà lúc này trong phòng gặp mặt, sáu người đang hưng phấn trò chuyện:
“Ảnh Tử lão sư thật sự sáng tác ra bức hoạ hồn thứ bảy rồi hả?”
“Tôn Diệu Hoả là ông chủ khách sạn Ngư Vương Triều, lời của hắn có thể tin được, nếu không chúng ta vất vả từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây làm gì.”
“Đợi lát nữa Tôn Diệu Hoả tới, hỏi hắn là được.”
“Bây giờ toàn bộ giới phú hào đều đã nhận được tin tức, bọn hắn đang liên tục rục rịch kìa.”
“Đừng nói người khác, chẳng phải chúng ta ở đây cũng là vì muốn lấy được hoạ hồn hệ liệt sao? Hôm nay ta dời cuộc hẹn ký một hợp đồng mấy trăm triệu để đến nơi này, hy vọng tiểu Tôn sẽ không khiến ta thất vọng.”
“Đáng tiếc tuyệt tác cỡ đó chỉ có một bức.”
“Tranh như vậy muốn vẽ ra cũng phải hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực, e là Ảnh Tử cũng không có cách nào.”
“Ta vì hoạ hồn hệ liệt mà ở lại trong khách sạn Ngư Vương Triều suốt một tuần lễ, bao sạch cả năm phòng tổng thống. Mấy bức tranh đó có xem bao nhiêu lần cũng không chán. Thần tác chân chính sẽ khiến người xem không thể tự kềm chế.”
Giới phú hào mơ ước hoạ hồn hệ liệt đã lâu, mà hôm qua đột nhiên nhận được tin tức của Tôn Diệu Hoả, bọn họ không chút do dự đều có mặt đầy đủ ở hội sở.
Mọi người suy đoán có lẽ hôm nay có thể được nhìn thấy bức hoạ hồn hệ liệt thứ bảy trong truyền thuyết rồi.
Đúng lúc này thì Tôn Diệu Hoả tới.
Đám phú hào sáng mắt lên, rối rít nhìn chằm chằm Tôn Diệu Hoả.
“Để mọi người đợi lâu.”
Tôn Diệu Hoả mỉm cười nhìn đám người. Giờ khắc này nếu có ai thường xuyên chú ý tới giới kinh doanh hẳn là sẽ bị hù doạ một trận!
Vương Hâm…
Miêu Bách…
Xích Bát…
Trương Hải…
Phương Mặc Khản…
Đặng Tư Xương…
Sáu người này đều có tiền hơn Tôn Diệu Hoả.
Giới phú hào Lam Tinh rất có hứng thú với họa hồn hệ liệt, Tôn Diệu Hoả không thể nào liên hệ tất cả mọi người được, nên hắn chỉ gọi sáu vị này tới. Cả sáu người đều có tư cách cạnh tranh mua họa hồn hệ liệt!
Mà đây cũng là nhân tuyển được Tôn Diệu Hoả tỉ mỉ lựa chọn. Dù là ai mua được bức họa hồn hệ liệt thứ bảy thì cả sáu người này đều phải thừa nhận mình nợ Tôn Diệu Hoả một nhân tình lớn!
Nên biết có biết bao nhiêu người muốn có được bức tranh họa hồn hệ liệt nhưng ngay cả phương pháp thu hoạch cũng không có.
“Tôn chủ tịch.”
Phương Mặc Khản không nhịn được lên tiếng, “Chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, trong tay ngươi có bức họa hồn hệ liệt thứ bảy của Ảnh Tử phải không?”
Trong sáu người có mặt ở hiện trường, Vương Hâm, Miêu Bách và Phương Mặc Khản là nhóm người đầu tiên được thưởng thức họa hồn hệ liệt.
Lúc đó Vương Hâm mời Miêu Bách và Phương Mặc Khản đến khách sạn Ngư Vương Triều để bàn chuyện làm ăn, cuối cùng việc làm ăn thành công nhưng cũng từ khi ấy họa hồn hệ liệt đã ghim sâu vào đáy lòng đám phú hào này.
Đương nhiên trong căn phòng này còn có những phú hào khác cũng ngày nhớ đêm mong với họa hồn hệ liệt, cho nên Phương Mặc Khản vừa mới dứt lời thì ánh mắt mọi người đã trở nên nóng bỏng.
“Các vị bình tĩnh, đừng gấp.”
Tôn Diệu Hoả cười một tiếng rồi lấy ra hai bức tranh. “Đây là hai bức ta đã hứa với Trương đổng và Xích đổng, tuy không phải họa hồn hệ liệt cử thế vô song nhưng cũng đều là tác phẩm của Ảnh Tử lão sư, tuyệt đối cao cấp hơn nhiều những tục vật ngoài kia.”
Trương đổng chính là Trương Hải, Xích đổng là Xích Bát.
Năm nay hai người tài trợ cho đêm nhạc cuối năm Trung châu, sau đó cung cấp danh sách cho Tôn Diệu Hoả, thế nên lần này Tôn Diệu Hoả lấy hai bức tranh này ra là để trả ân huệ này.
Chương 1256: 2 tỷ tiền tài trợSoạt.
Tranh mở ra, sáu vị phú hào đều trợn to mắt!
Tuy hai bức tranh này không có ý cảnh dâng trào như họa hồn hệ liệt, nhưng rơi vào tay người biết phân biệt tốt xấu thì trong nháy mắt đã nhìn ra chỗ tinh diệu trong đó!
“Tranh rất tuyệt!” Miêu Bách không nhịn được khen ngợi.
Đám phú hào phần lớn chỉ học đòi văn vẻ, chưa chắc thật sự am hiểu về nghệ thuật. Chẳng hạn như Vương Hâm chẳng hề có cảm giác gì về hai bức tranh này, nhưng một số phú hào được hun đúc trong không khí nghệ thuật từ nhỏ thì ánh mắt sẽ chuyên nghiệp hơn nhiều, đương nhiên có thể cảm nhận được uy lực của hai bức tranh.
“Không hổ là Ảnh Tử lão sư!”
Trương Hải hưng phấn nói, “Tuy không phải họa hồn hệ liệt nhưng đúng là tác phẩm xuất từ tay Ảnh Tử lão sư, tuyệt đối không làm chúng ta thất vọng!”
Xích Bát ngồi bên cạnh cũng thèm thuồng vô cùng: “Nhìn hai bức tranh này, ta lại càng thêm mong đợi họa hồn hệ liệt. Đó mới là trình độ đỉnh phong của Ảnh Tử lão sư, đương nhiên hai bức tranh này cũng rất vừa ý ta!”
Chuyến này giúp quá đáng giá! Xích Bát và Trương Hải đều hưng phấn vô cùng.
Mấy phú hào khác cũng không nói gì nhiều, Tôn Diệu Hoả đã nói rất rõ hai bức tranh này là của Xích Bát và Trương Hải. Chỉ là hai bức này đã khiến bọn họ càng thêm mong đợi!
Tranh bình thường đã đẹp như vậy rồi, họa hồn hệ liệt còn cực phẩm tới cỡ nào?
Giao hai bức tranh cho hai phú hào xong, Tôn Diệu Hoả nói: “Tiếp theo ta sẽ không vòng vo, mời mọi người thưởng thức kỳ tích của giới hội hoạ, bức tranh họa hồn hệ liệt thứ bảy của Ảnh Tử lão sư!”
Trên tay hắn thật sự có họa hồn hệ liệt!
Đám phú hào vừa nghe được đã miệng đắng lưỡi khô. Trong ánh mắt mong đợi của bọn họ, mấy nhân viên công tác đẩy một giá vẽ vào phòng, động tác của bọn hắn cẩn thận từng chút một.
Đợi nhân viên công tác ra ngoài, Tôn Diệu Hoả mới nhẹ nhàng vén tấm vải phủ trên bức tranh lên.
Bức tranh họa hồn hệ liệt xuất hiện, trong lúc nhất thời cả sáu vị phú hào đều thở gấp, linh hồn chấn động như muốn rời khỏi thân thể!
Bọn họ cảm giác được hoàn cảnh xung quanh đang biến ảo, không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả ý cảnh đang ập tới.
Trong cơn hoảng hốt, bọn họ cảm giác mình đang đứng trên đỉnh núi Thái Sơn, bên tai là tiếng gió vù vù, trên đỉnh đầu có mây trắng gần như có thể chạm tới, đường chân trời như hoà làm một thể với rặng mây, cảnh vật tươi đẹp như tiên cảnh trên trời.
Đây chính là Vọng Nhạc!
Đây chính là Thái Sơn!
Đúng lúc này, bên tai sáu người vang lên một giọng nói. Tôn Diệu Hoả đúng lúc đọc lên một bài thơ:
“Thái Sơn biết thế nào
Xanh biếc chia Tề Lỗ
Hùng vĩ thay tạo hoá
Trắng đen vẽ như mơ
Mây trôi bâng khuâng dạ
Chim về tổ ngắm nhìn
Nếu lên tới tận chòm,
Núi khác trông thật nhỏ.”
“Bài Vọng Nhạc viết về núi Thái Sơn của Tiện Ngư lão sư ở đại hội thi từ và bức tranh này của Ảnh Tử lão sư giống nhau như thế nào chắc không cần ta nói rõ nữa.”
Tôn Diệu Hoả đang nói xạo. Hắn vốn chẳng biết bức tranh này có liên quan đến bài thơ của Lâm Uyên hay không, chỉ là chuyện này không ai có thể chứng thực, huống chi quan hệ giữa Tiện Ngư và Ảnh Tử ai ai cũng biết, nếu nói thơ này không có liên quan gì đến bức tranh thì chắc mọi người đều không tin.
Trong đại hội thi từ, Tiện Ngư viết nhiều thơ như vậy, trong số những bài hot nhất đương nhiên có Vọng Nhạc.
Một bài thơ thiên cổ tuyệt cú như vậy đã khiến biết bao nhiêu người ngưỡng vọng, mà giờ khắc này bức tranh Vọng Nhạc càng khiến đám phú hào như si như say.
Bởi vì bọn hắn gần như có thể nhìn thấy hình ảnh chân thực nhất của Thái Sơn!
Nghe được lời Tôn Diệu Hoả, sáu vị phú hào lấy lại tinh thần, sau đó hoàn toàn điên cuồng!
Đây là họa hồn hệ liệt sao? Không nghi ngờ chút nào, chính là nó!
Loại ý cảnh đập thẳng vào mặt như vậy chỉ có Ảnh Tử mới làm được!
“Ta muốn bức tranh này!”
“Xin lỗi, ngươi đã hỏi ý ta chưa?”
“Các ngươi không cần tranh nhau, ta bắt buộc phải có được nó!”
“Không ngờ bức tranh này cũng tên là Vọng Nhạc, hoà cùng nhịp thở với bài thơ tuyệt phẩm của Tiện Ngư. Ta thích thơ, càng thích hoạ và thơ hoà làm một thể, thật sự không thể nhường cho các ngươi được.”
“Nói đi, bao nhiêu tiền?”
“Ngươi lại dám nói tới tiền ở trước mặt ta?”
Sáu người đều là đại phú hào, sao có thể chịu thua trước tiền bạc? Gần như cùng một lúc bọn hắn đều nảy sinh lòng thèm muốn và bắt buộc phải có được nó!
Tôn Diệu Hoả bị sáu ánh mắt nhìn chòng chọc tới sợ hãi, lòng thầm vui mừng vì mình đã không liên hệ nhiều phú hào hơn.
Hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Ta nói tới điều kiện của Ảnh Tử lão sư trước.”
“Điều kiện gì?” Sáu người đồng thanh hỏi.
“Ảnh Tử lão sư được Tiện Ngư lão sư nhờ vả, muốn tìm nhà tài trợ cho chương trình đêm nhạc cuối năm của Tần châu. Ai chịu chi mức tài trợ cao nhất thì có thể lấy được bức tranh Vọng Nhạc này. Ta phải nhắc nhở mọi người một câu, thế gian này chỉ có bảy bức họa hồn hệ liệt mà thôi, ai mà biết được đến khi nào Ảnh Tử mới có thể vẽ tiếp bức thứ tám, có khi không còn vẽ ra được nữa cũng chưa biết chừng. Cho nên lần này số tiền tài trợ càng cao càng tốt, đương nhiên khi đêm nhạc cuối năm Tần châu thành công lớn thì nhà tài trợ cũng sẽ nhận được hồi báo phong phú. Mức giá tài trợ khởi điểm là 2 tỷ, về phần giá bức tranh này thì Ảnh Tử lão sư nói không cần bán quá đắt, người nào nguyện ý tài trợ cho chương trình thì chỉ cần bỏ ra 200 triệu là có thể mua được, coi như kết giao bằng hữu!”
Nghe vậy, sáu vị phú hào đều bối rối!
2 tỷ? Tiền tài trợ?
Chương 1257: Bộ mặt thật của tư bảnChỉ để tài trợ một chương trình đêm nhạc cuối năm? Mẹ nó đây là cái giá cho đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh luôn rồi!
Hơn nữa còn phải bỏ ra 200 triệu để mua tranh?
Hoá ra chúng ta bỏ ra 2 tỷ tiền tài trợ chỉ để có được tư cách được mua bức tranh họa hồn hệ liệt mà thôi.
Đương nhiên đối với họa hồn hệ liệt mà nói thì cái giá 200 triệu không tính là đắt, bởi vì đây là thứ có tiền cũng không mua được! Giá tiền này đủ để đám phú hào tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu!
Nhưng vấn đề là trọng điểm nằm ở chỗ 2 tỷ tiền tài trợ.
Thật sự cho rằng có 200 triệu là mua được tranh về sao?
Trong lúc nhất thời, sáu vị phú hào đều không nói gì. Bọn hắn đều là người thông minh, biết lúc này không thể nội đấu, một khi đấu rồi thì chuyện này là ván đã đóng thuyền.
“Các vị.”
Tôn Diệu Hoả không hề vội vã. “Biết vì sao ta lựa chọn các vị không? Bởi vì sáu người các vị đều là bạn tốt của Tôn Diệu Hoả ta trong giới kinh doanh. Nếu không phải vì muốn ưu tiên cho bạn tốt thì ta đã mời mấy chục vị phú hào đến cùng đấu giá rồi.”
“Tôn chủ tịch à.” Vương Hâm xoa xoa tay, “Tình hữu nghị giữa chúng ta đương nhiên không cần phải nhiều lời, nhưng tiền tài trợ lên tới 2 tỷ thì cao quá, chỉ là một chương trình đêm nhạc cuối năm ở địa phương thôi mà, sao có thể thu hồi vốn được.”
“Vương đổng nhầm rồi.” Tôn Diệu Hoả đáp, “Đêm nhạc cuối năm của Tần châu tuyệt đối rất có tiềm lực, bởi vì Tiện Ngư lão sư muốn chơi lớn một lần nên đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục hay. Kể cả hai người bạn tốt của hắn là Ảnh Tử lão sư và Sở Cuồng lão sư cũng sẽ hỗ trợ sáng tác cho đêm nhạc này.”
Nghe vậy, ánh mắt đám phú hào loé lên.
Người có danh, cây có bóng, giá trị thương hiệu của ba bạn gay vô cùng đáng tiền nha.
Nhưng suy nghĩ một hồi, sáu người đưa mắt nhìn nhau một cái rồi lắc đầu.
“Quá mạo hiểm.”
Đám người tỏ vẻ sẽ từ bỏ.
“Chúng ta không phải người ngu.” Phương Mặc Khản nghiêm túc nói, “Có thích họa hồn hệ liệt đến đâu đi nữa chúng ta cũng không thể nào vì bức tranh này mà đầu tư 2 tỷ vào đêm nhạc cuối năm của Tần châu. Địa phương thì chỉ là địa phương, có làm thành công cỡ nào cũng không thể so sánh với đêm nhạc cuối năm do Trung châu chuẩn bị, cái giá mà các ngươi đòi rõ ràng tương đương với cả bên Trung châu.”
“Vậy thì quá đáng tiếc.” Tôn Diệu Hoả thở dài nói, “Ta sẽ tìm những người khác vậy.”
“Cáo từ!”
Sáu người cắn răng nói tạm biệt.
Năm phút sau khi bọn hắn rời đi, trợ lý của Tôn Diệu Hoả xuất hiện, nàng lo lắng hỏi:
“Ông chủ, hình như kế hoạch không giống như chúng ta dự liệu, bọn họ đều không đồng ý có phải vì cái giá đưa ra quá cao không?”
“Không hề.” Tôn Diệu Hoả cười đáp, “Giống hệt kế hoạch của ta.”
Trợ lý ngẩn ra, sau đó nàng nghe được tiếng chuông điện thoại của Tôn Diệu Hoả.
Tôn Diệu Hoả không có chút bất ngờ nào, thản nhiên bắt máy: “Vương đổng sao thế? Vừa đi đã gọi điện thoại cho ta?”
“2 tỷ 2, ta sẽ tài trợ, ngươi bán tranh cho ta!”
Bên đầu dây bên kia, Vương đổng nói rất nhanh, trong lời nói rõ ràng mang theo vẻ kiên định và chắc chắn phải có được, làm gì còn thái độ làm khó như ban nãy!
Tựa như người vừa than vãn “không thể nào” là một Vương Hâm giả.
Cạnh bên Tôn Diệu Hoả, nữ trợ lý trừng to mắt! Nàng có thể nghe rõ ràng tiếng của Vương Hâm qua điện thoại nên sợ ngây người. Nữ trợ lý không tài nào hiểu nổi vì sao thái độ của Vương Hâm lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ như thế!
Người này vừa ra tới cửa đã đổi ý rồi sao?
Chẳng lẽ ông chủ của mình đều dự liệu được hết?!
Mà điều khiến nàng càng không thể tin nổi là Tôn Diệu Hoả lại đột nhiên thở dài:
“Các ngươi hẹn nhau trước rồi sao? Vừa rồi ai cũng chê giá cả quá đắt, vừa quay đầu đã lục tục gọi điện thoại cho ta nói muốn mua, ta nên đồng ý với ai đây?”
Nữ trợ lý: “. . .”
Ủa alô? Ngươi rõ ràng chỉ mới nhận được có một cuộc gọi mà?
Lúc này nàng đã bắt đầu hiểu ra.
Vương Hâm ở đầu dây bên kia lập tức sốt ruột nói: “Mẹ nó ta biết ngay bọn hắn cũng đang chơi chiêu mà! Tôn chủ tịch đừng từ chối vội, ta tăng giá lên 2 tỷ 5, ngươi thấy sao?!”
“Để ta cân nhắc một chút, ta còn có chuyện, cúp máy trước nha.”
Tôn Diệu Hoả vừa mới cúp điện thoại thì chuông đã reo vang. Lần này là Miêu Bách gọi tới.
Miêu Bách: “Tôn chủ tịch, ta đã nghĩ lại, ta đồng ý mua tranh với giá 200 triệu và tài trợ 2 tỷ cho chương trình của các ngươi.”
“! ! !”
Nữ trợ lý hoảng hốt vô cùng! Đám tư bản này quá đáng sợ rồi!
Nàng rốt cuộc cũng hiểu được vừa rồi một đám tư bản làm ra vẻ như không chấp nhận được cái giá đó chẳng qua chỉ là để lừa gạt đối thủ của mình mà thôi. Bọn hắn muốn tạo ra cảm giác nếu đáp ứng Tôn Diệu Hoả thì sẽ trở thành “kẻ ngốc nhiều tiền”!
Thật ra trong lòng bọn hắn đều âm thầm quyết định phải mua cho bằng được bức tranh này!
Cho nên đám người này chưa xuống lầu được bao lâu đã không kịp chờ đợi mà gọi điện cho Tôn Diệu Hoả tựa như đã hẹn nhau từ trước!
Nhưng người biểu hiện ghê gớm nhất trong màn kịch này lại chính là ông chủ Tôn Diệu Hoả của nàng.
“Vương đổng vừa mới ra giá với ta là 2 tỷ 5, Miêu đổng ngài xem chuyện này…”
“Đáng chết!” Miêu Bách hung hăng mắng to, “Ta biết ngay đám khốn kiếp này đều chỉ diễn trò trước mặt ta mà! Ta ra giá 2 tỷ 6!”
Thêm ít ghê. Xem ra còn chưa đủ gấp gáp nha.
Tôn Diệu Hoả ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta suy nghĩ chút đã, có điện thoại gọi tới, ta cúp trước.”
Điện thoại vừa tắt thì Phương Mặc Khản đã gọi tới.
Tôn Diệu Hoả chưa kịp a lô thì Phương Mặc Khản đã nói nhanh: “Tôn chủ tịch, vừa rồi ngươi nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Chương 1258: Tiền nhiều thì làm gì?Tôn Diệu Hoả ấp úng: “À… ừm… không có gì, chỉ là một người bạn thôi.”
Phương Mặc Khản vừa nghe đã hiểu: “Là đám người Miêu Bách Vương Hâm đúng không? Hay là Xích Bát? Đám hề này, coi ta là đồ ngu hay sao! Mặc kệ bọn hắn ra giá bao nhiêu ta đều trả cao hơn 100 triệu, ngươi thấy thế nào?!”
“Chuyện này… ừm để ta nhận điện thoại của Trương đổng trước đã nha.”
Tôn Diệu Hoả cúp điện thoại, nhếch mép cười.
Được lắm, chơi lớn rồi đấy.
Cuối cùng sau khi sáu vị phú hào tụ tập trở lại hội sở lần nữa và trợn trừng mắt nhìn nhau, suýt chút nữa là lao vào tẩn một trận, Phương Mặc Khản thành công mua được bức tranh này.
Hắn ra giá 3 tỷ 2. Ba tỷ tài trợ cho đêm nhạc cuối năm của Tần châu, còn lại 200 triệu là mua tranh.
Chỉ là trong lòng tất cả mọi người đều biết con số đó chỉ là lừa mình dối người. Giá trị của bức tranh này không hề dừng lại ở con số 200 triệu.
Nếu không có bức tranh họa hồn hệ liệt, bọn hắn tuyệt đối sẽ không điên đến mức đồng ý số tiền tài trợ trên trời như thế!
Biết làm sao được, họa hồn hệ liệt quá quý giá, nghe nói đám phú hào Tề châu đều muốn mua, nhưng khổ nỗi lại không cách nào mua được. Nếu không thông qua Tôn Diệu Hoả thì hoàn toàn bít cửa, đây là nguyên nhân mọi người chỉ có thể nhận nhân tình này.
Đương nhiên phú hào đều là những kẻ tinh ranh.
Tuy bọn họ bỏ ra số tiền tài trợ lớn như thế nhưng kỳ thật cũng đang đánh cược một trận, cược là đêm nhạc cuối năm của Tần châu có thể thu hồi được lợi ích đủ nhiều.
Tệ lắm cũng phải hồi chút vốn chứ nhỉ? Dù gì cũng có thương hiệu của ba bạn gay mà, đây là thứ khiến bọn họ yên tâm nhất.
Không để ý tới nữ trợ lý đang kinh ngạc há hốc mồm kia, Tôn Diệu Hoả trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Uyên:
“3 tỷ 2, 200 triệu tiền mua tranh, 3 tỷ tiền tài trợ.”
“3 tỷ?” Lâm Uyên mỉm cười, “Làm tốt lắm.”
Tôn Diệu Hoả cũng cười nói: “Ta sẽ dùng thêm danh nghĩa của thương hiệu lẩu Diễm Diễm để đầu tư thêm 2 tỷ. Sân khấu này đủ để toả sáng rồi, chúng ta thích chơi thế nào thì chơi thế nấy.”
“Hình như chưa đủ mà?” Lâm Uyên ngẩn người, “Đồng đạo diễn nói phải hơn 10 tỷ cơ.”
Tôn Diệu Hoả cũng ngẩn ra: “Sao có thể? Sân khấu Trung châu làm cũng chưa đến 10 tỷ mà, học đệ có phải đã hiểu lầm gì rồi không?”
“Ách?”
Lâm Uyên lâm vào trầm tư.
Tôn Diệu Hoả bất đắc dĩ cười: “Con số 10 tỷ rất bất hợp lý, nhất định là có chỗ nào nhầm lẫn, ngươi hỏi lại Đồng đạo diễn thử xem.”
“Được.”
Lâm Uyên cũng bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, hình như mình hiểu lầm cái gì rồi.
. . .
Cúp điện thoại, Lâm Uyên gọi cho Đồng Thư Văn, đối phương vừa a lô hắn đã nói thẳng:
“Ta tìm được nhà tài trợ chi 3 tỷ rồi, còn thiếu bao nhiêu nữa?”
Lúc đó Đồng Thư Văn đang ăn cơm, đột nhiên nghe Lâm Uyên nói câu này, hắn bất cẩn phun hết cơm ra khỏi mồm.
“Bao nhiêu?!”
“Ba tỷ.” Lâm Uyên nói, “Còn thiếu bảy tỷ, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Chờ đã chờ đã!”
Giọng Đồng Thư Văn trở nên khủng hoảng: “Sao ngươi tìm được nhà tài trợ nhiều như vậy… Không đúng không đúng, cái ta muốn hỏi là, ai nói với ngươi làm sân khấu này cần tới 10 tỷ?!”
“Không phải ngươi đã nói sao?”
“Đại ca à, ngươi đừng có hù ta nha!”
Đồng Thư Văn lớn hơn Lâm Uyên hai mươi tuổi mà giờ phút này cũng sợ hãi gọi hắn là đại ca.
“Ban đầu ta nói 10 tỷ chỉ là kiểu nói khoa trương mà thôi, với lại con số đó là bao gồm toàn bộ các thứ có liên quan từ dụng cụ máy móc đến kỹ thuật ánh sáng, kể cả phí mời minh tinh lên sân khấu. Nhưng trên thực tế chúng ta không cần tiêu nhiều tiền như vậy, tuy Tần châu không bằng Trung châu nhưng sân khấu cơ bản vẫn có đủ, rất nhiều cơ sở vật chất không cần phải mua sắm thêm mà có thể đi thuê mượn, giá sẽ rẻ hơn rất nhiều. Chúng ta cũng không phải bỏ tiền túi ra mời các minh tinh đến từ những châu khác bởi vì đây là đêm nhạc cuối năm của Tần châu…”
Đồng Thư Văn nói bô lô ba la một tràng, hắn thật sự sợ hãi khi Lâm Uyên muốn tìm đủ 10 tỷ tiền tài trợ!
Điên rồi á?!
Lúc trước Đồng Thư Văn thật sự không ngờ được Lâm Uyên có khả năng tìm được nhiều tiền tài trợ như thế, vừa bắt đầu đã có 3 tỷ!
Nếu Lâm Uyên không gọi điện thoại hỏi mình thì chẳng lẽ đêm nhạc cuối năm lần này thật sự phải xài tới 10 tỷ sao?!
Trước đó Đồng Thư Văn không tin, còn bây giờ thì… không thể không tin!
Lâm Uyên cũng bó tay rồi. “Thế 3 tỷ là đủ rồi à?”
Đồng Thư Văn kích động nói: “Đủ rồi đủ rồi! Quá đủ rồi!”
Vừa rồi Đồng Thư Văn còn xoắn xuýt lo lắng chuyện này, bây giờ đã được Lâm Uyên giải quyết hết.
“Vậy thì không được.” Lần này đến lượt Lâm Uyên nóng nảy.
Tuy chuyện này chỉ là hiểu lầm nhưng hắn không thể để Diệu Hoả học trưởng làm không công được. “Thêm tiền tài trợ đi, chuỗi lẩu Diễm Diễm cũng muốn tham gia tài trợ.”
Lần này Lâm Uyên tung ra rất nhiều hàng tích trữ, hắn cảm thấy đêm nhạc cuối năm của Tần châu nhất định sẽ hot! Diệu Hoả học trưởng mà bỏ qua cơ hội tài trợ lần này sẽ bị thiệt thòi.
Lâm Uyên mơ hồ nhớ được kiếp trước ở Trung Quốc từng có một trận chiến kinh điển giữa Wechat và Alipay.
Wechat tài trợ và quảng cáo cho đêm nhạc cuối năm, trước đó trong lĩnh vực thanh toán online thì Alipay chiếm nhiều thị phần nhất, nhưng sau khi tài trợ cho đêm nhạc cuối năm, Wechat dần dần vượt qua cả Alipay!
Có thể thấy hiệu quả của việc tài trợ cho đêm nhạc cuối năm là lớn cỡ nào!
Người nào có hứng thú đều có thể bỏ tiền ra tài trợ đêm nhạc cuối năm để sau đó một bước lên trời. Không chỉ có Wechat mà rất nhiều thương hiệu lớn đều cất cánh bay lên từ đó.
Chương 1259: Thay đổi thời lượng phát sóngDiệu Hoả học trưởng muốn lẩu Diễm Diễm trở thành thương hiệu lẩu top 3 Lam Tinh thì cơ hội lần này tuyệt đối không thể bỏ qua. Mà vị phú hào đã tài trợ 3 tỷ kia sau này sẽ hiểu được lần tài trợ này hắn lời to cỡ nào.
“Lẩu Diễm Diễm? Tôn Diệu Hoả muốn tài trợ bao nhiêu?”
“2 tỷ.”
“. . .”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không thành vấn đề, chẳng qua là ta đột nhiên có một ý tưởng lớn mật.”
“Ý tưởng gì?”
“Chúng ta có nhiều tiền để tiêu hoang như vậy, sao không chơi luôn một vố lớn?”
“Lớn cỡ nào?”
“Trước đó cách cục và tầm nhìn của chúng ta quá nhỏ, chỉ tìm minh tinh Tần châu thì sao thoả mãn được cả Lam Tinh! Ta muốn lôi kéo hết những người không tham gia đêm nhạc cuối năm Trung châu qua chỗ chúng ta, kể cả MC dẫn chương trình, rồi sử dụng những kỹ xảo tối tân nhất hiện nay, không chỉ phải tạo ra hiệu ứng tuyệt vời mà còn phải vượt mặt Trung châu! Chúng ta không làm đêm nhạc cuối năm của Tần châu nữa, chúng ta phải làm đêm nhạc Lam Tinh!”
Đồng Thư Văn điên rồi. Hắn bị tiền kích thích. Bây giờ tiền tài trợ nhiều như lá mít rụng, còn sợ cái chim gì?
Từ xưa đến nay chưa từng có đêm nhạc cuối năm địa phương nào dám so sánh với đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh. Nhưng bây giờ không giống nữa, lần này Tần châu sẽ có sân khấu lớn nhất trong lịch sử, hắn muốn chơi lớn!
“Được.” Lâm Uyên nói, “Kịch bản tiểu phẩm hài và kịch ngắn của bạn ta cũng đã viết xong, ta cũng đã thiết kế các loại vũ đạo mới, ngày mai gặp nhau check đi.”
Chơi lớn mới tốt.
Lâm Uyên chỉ sợ đêm nhạc cuối năm lần này còn chưa đủ lớn! Lần này hắn muốn Trung châu phải quỳ!
Nghe Lâm Uyên nhắc tới chủ đề này, Đồng Thư Văn bất đắc dĩ cười một tiếng, có thể nói là nửa vui nửa lo.
Theo Đồng Thư Văn thì các tiết mục của Tiện Ngư đều rất đáng để mong chờ! Hắn biết lý do Ngư Vương Triều rời khỏi đêm nhạc cuối năm Trung châu là vì đám người kia không muốn cho Ngư Vương Triều cơ hội lên sóng quá nhiều chứ không phải tiết mục có vấn đề.
Ngoài ra các tiết mục vũ đạo của Tiện Ngư cũng không thể kém được, dù sao Moon Walk của hắn cũng từng làm mưa làm gió một thời, chứng tỏ hắn rất có kiến thức trong lĩnh vực này.
Nhưng mà Đồng Thư Văn không tài nào hiểu nổi tại sao Tiện Ngư lại nhờ Sở Cuồng viết tiểu phẩm hài và kịch ngắn.
Đã nói thuật nghiệp hữu chuyên môn mà? Ai cũng chỉ giỏi một số lĩnh vực nhất định, một tác giả như Sở Cuồng suốt ngày chỉ biết ngược tâm khán giả sao có thể viết được tiểu phẩm hài và kịch ngắn có nội dung thú vị?
Nhưng trong điện thoại Đồng Thư Văn cũng không tiện nói gì.
“Vậy ngày mai ngươi đến đài truyền hình Tần châu một chuyến đi. Ta đã chào hỏi với lãnh đạo trong đó, chiều nay sẽ tiến hành buổi khảo hạch tiết mục đêm nhạc cuối năm. Các tiết mục của Ngư Vương Triều thì không cần khảo hạch lại, lần trước đã thông qua rồi.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Đồng Thư Văn tới đài truyền hình và đi vào phòng làm việc của Đài trưởng.
Đài trưởng đài truyền hình Tần châu tên là Tiêu Hùng, hắn vừa nhìn thấy Đồng Thư Văn đã cười nói: “Ngươi tới rất vừa kịp lúc, buổi chiều nay sẽ tiến hành khảo hạch tiết mục vòng thứ nhất đúng không?”
“Ừ.” Đồng Thư Văn gật đầu, “Ta có việc muốn nói cho đài trưởng biết, chính là đêm nhạc cuối năm của chúng ta có thể phải thay đổi thời lượng phát sóng rồi.”
“Thay đổi thời lượng?” Tiêu Hùng cau mày, “Số lượng tiết mục hiện có chưa đủ bốn tiếng đồng hồ?”
Đêm nhạc cuối năm quy mô Lam Tinh có thời lượng sáu tiếng, mà đêm nhạc cuối năm địa phương vì kích thước nhỏ nên chỉ có thời lượng bốn tiếng mà thôi.
“Không phải.” Đồng Thư Văn cười đáp, “Ngài hiểu lầm, ý của ta là chúng ta sẽ phải nâng thời lượng lên sáu tiếng!”
“Cái gì?”
Tiêu Hùng tưởng đâu mình nghe lầm. “Trước đó không phải ngươi nói chất lượng chương trình của chúng ta rất bình thường sao? Bốn tiếng cũng chưa chắc có đủ tiết mục lên sóng, giờ ngươi còn muốn tăng lên sáu tiếng?”
“Ừ.” Đồng Thư Văn nghiêm túc nói: “Chẳng những phải tăng thời lượng lên mà kích thước sân khấu cũng phải mở rộng, trực tiếp dùng võ đài là tốt nhất. Ta dự định sẽ thuê mấy dụng cụ cao cấp nhất bên Trung châu qua, để hiệu quả sân khấu được hoàn mỹ nhất.”
“Không phải chứ?!” Tiêu Hùng kinh ngạc nói, “Chỉ là đêm nhạc cuối năm địa phương thôi, ngươi làm lớn như vậy làm gì? Kinh phí của chúng ta không đủ đâu!”
Đồng Thư Văn thần bí nói: “Ngài có biết Phương Mặc Khản không?”
Tiêu Hùng gật đầu: “Ông chủ hãng rượu nữ nhi hồng lớn nhất Tần châu, ai mà chẳng biết. Hắn… chẳng lẽ hắn muốn tài trợ chúng ta?!”
Tiêu Hùng rốt cuộc cũng kịp phản ứng. Đồng Thư Văn mỉm cười gật đầu.
Hai mắt Tiêu Hùng sáng lên: “Tài trợ bao nhiêu?”
Đồng Thư Văn giơ ba ngón tay lên. Ánh mắt Tiêu Hùng ảm đạm đi một chút: “Ba chục triệu hả? Vậy thì không đủ đâu.”
“Không phải.”
“Ba trăm triệu?” Tiêu Hùng mừng rỡ hỏi.
Đồng Thư Văn lắc đầu: “Vẫn không phải. Ngài thử lớn mật hơn chút nữa xem!”
“Lớn mật hơn?” Tiêu Hùng bị doạ, đột nhiên lắp bắp: “Ba… ba…”
“Ba tỷ!” Đồng Thư Văn không có ý định thừa nước đục thả câu. “Ta đã liên lạc với bên đó, tối nay sẽ ký hợp đồng. Đến lúc đó mời đài trưởng đi cùng ta để chủ trì buổi ký kết.”
Tiêu Hùng trợn mắt há hốc mồm, nhảy dựng ra khỏi ghế!
Phương Mặc Khản uống lộn thuốc rồi?!
Đối phương tài trợ cho đêm nhạc cuối năm của Tần châu thì hắn có thể lý giải, dù sao Phương Mặc Khản cũng là người Tần châu, hơn nữa chương trình này cũng có rất nhiều người xem, tài trợ sẽ không lỗ.
Nhưng trong khái niệm của Tiêu Hùng thì mức tài trợ cao nhất là vài trăm triệu thôi!
3 tỷ?
Mẹ nó đây là cái giá để tài trợ cho đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh cơ mà!
Đồng Thư Văn hoàn toàn hiểu được sự rung động của đài trưởng, nhưng hắn không dừng lại ở đó.
Chương 1260: Toàn quân bị diệt“Ngoài ra tiệm lẩu Diễm Diễm cũng muốn tài trợ cho chúng ta thêm 2 tỷ nữa.”
Đài trưởng theo bản năng vịn bàn mới đứng thẳng được. Tin tức này quá kích thích rồi!
Một chương trình đêm nhạc cuối năm địa phương lại có tới 5 tỷ tiền tài trợ! Người không biết chắc còn tưởng đây là đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh!
Đài trưởng thậm chí hoài nghi Trung châu còn chẳng lôi kéo được mức tiền tài trợ cao như vậy.
“Tại… tại sao?”
“Vì Tiện Ngư lão sư.” Đồng Thư Văn đáp, thật ra hắn cũng không biết tại sao. Tiệm lẩu Diễm Diễm thì Đồng Thư Văn còn hiểu được, dù sao đó cũng là sản nghiệp của Tôn Diệu Hoả, nhưng Phương Mặc Khản thì liên quan gì?
“Ý ngươi là…” Đài trưởng cố nhịn nội tâm xao động, miễn cưỡng lên tiếng: “Những nhà tài trợ này đều do Tiện Ngư lão sư lôi kéo tới?”
Tiêu Hùng đương nhiên biết tin tức Ngư Vương Triều nháo lớn với tổ đạo diễn Trung châu, sau đó quay đầu gia nhập đêm nhạc cuối năm của Tần châu.
“Ừ.” Đồng Thư Văn gật đầu. “Ý của Tiện Ngư lão sư muốn làm một chương trình đêm nhạc cuối năm có thể sánh vai với Trung châu. Ngài có ý kiến gì không?”
“Ta thì có thể có ý kiến gì.” Đài trưởng dở khóc dở cười, hắn thậm chí còn không dám có ý kiến, lỡ đâu mình nói cái gì không hợp ý nhà tài trợ, người ta bỏ đi mất thì phải làm sao?
“Làm đi!” Trong lòng Tiêu Hùng đột nhiên nảy sinh một cảm giác phóng khoáng chưa từng có, hẳn là do bị núi tiền kích thích. “Ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó! Chúng ta làm theo tiêu chuẩn đêm nhạc cuối năm cấp Lam Tinh, biến toàn bộ cư dân tám châu đều thành khán giả tiềm năng của đài chúng ta!”
Bố trí sân khấu, chơi lớn hết cỡ!
Kỹ xảo âm thanh ánh sáng, hàng xịn xò nhất!
Tiết mục chương trình, đảm bảo chất lượng!
Minh tinh các châu khác, đều phải mời tất!
Phàm là những thứ có thể giải quyết được bằng tiền thì đều xử lý sạch, bấy nhiêu đó tiền đủ cho bọn hắn tha hồ phung phí rồi!
“Vậy vòng loại kiểm tra chiều nay hẳn là phải tàn nhẫn đẫm máu vô cùng.”
Đồng Thư Văn lẩm bẩm.
. . .
Chiều hôm đó ở đài truyền hình Tần châu.
Trong khán phòng khảo hạch tiết mục, dưới khán đài có một số khán giả đang ngồi, thân phận của bọn hắn rất đặc biệt, toàn bộ đều là người của tổ đạo diễn và các lãnh đạo của đài truyền hình.
“Bắt đầu đi.” Đạo diễn Đồng Thư Văn lên tiếng.
Từng cá nhân và đội nhóm xuất hiện trên sân khấu biểu diễn, quá trình này kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Đến khi quá trình khảo hạch kết thúc thì trời đã tối.
“Không được rồi.”
Tiêu Hùng xem các tiết mục cả nửa ngày, từ lúc biết số tiền tài trợ trên trời kia, trong lòng hắn bành trướng ra hẳn.
“Ngoại trừ tiết mục biểu diễn ảo thuật, tiết mục vũ đạo cuối cùng và ca khúc của Phí Dương ra thì còn lại đều không đạt tiêu chuẩn của đài Trung châu.”
Đúng vậy, bây giờ đài trưởng của chúng ta làm gì cũng đem Trung châu ra để làm mốc rồi.
Giờ phút này mọi người đã tản đi, trong khán đài chỉ còn lại đài trưởng Tiêu Hùng và đạo diễn Đồng Thư Văn.
“Đúng là không được.” Đồng Thư Văn cũng chẳng thấy hài lòng chút nào.
Nếu không có số tiền tài trợ kia mà chỉ xét bằng tiêu chuẩn đêm nhạc của địa phương thì mấy tiết mục này xem như miễn cưỡng hợp cách, nhưng bây giờ sân khấu đã thăng cấp lên vô số cấp bậc, mấy tiết mục này không lọt nổi vào vòng gửi xe.
Cầm nhiều tiền như vậy mà làm chương trình ở cấp độ lè tè thì danh tiếng của Đồng Thư Văn hắn coi như quét rác, sau này đừng hòng ngóc đầu lên được.
“Giao cho ngươi đó.” Đài trưởng vỗ vai Đồng Thư Văn. “Về mặt này ta không chuyên nghiệp bằng ngươi. Ngươi cần làm gì thì cứ làm nấy đi.”
“Ta hiểu rồi.” Đồng Thư Văn gật đầu.
. . .
Sau vòng khảo hạch đầu tiên, những người biểu diễn đều tụ tập ở phòng hoá trang để tháo trang sức và thay quần áo, đồng thời thấp thỏm trò chuyện:
“Không biết kết quả thế nào?”
“Kịch ngắn của chúng ta hẳn là ổn nhỉ, chất lượng không hề kém hơn năm ngoái.”
“Vũ đạo của đoàn văn công cũng không tệ, được nhận một tràng vỗ tay còn gì. Chỉ là đài trưởng và đạo diễn có vẻ không mấy mặn mà.”
“Ta cảm thấy tiết mục ảo thuật kia sẽ được thông qua.”
“Tiểu phẩm hài năm nay có vẻ không bằng năm ngoái.”
“Ta thấy cũng được mà, bọn họ là đại sư diễn hài tốt nhất của Tần châu rồi, ngươi không thể đòi hỏi chất lượng như của toàn Lam Tinh được.”
“Hôm nay đài trưởng và đạo diễn không có chút biểu tình gì, giống như chẳng có tiết mục nào làm bọn hắn hài lòng cả.”
Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới động tĩnh. Mọi người ngẩng đầu lên rồi rối rít chào hỏi: “Đạo diễn!”
“Mọi người cực khổ rồi.” Đồng Thư Văn cười một tiếng sau đó nói, “Ta tới thông báo kết quả vòng sơ thẩm.”
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Đồng Thư Văn.
“Bài hát của Phí Dương lão sư, vũ đạo của đoàn văn công và tiết mục biểu diễn ảo thuật của Hoàng Thạch được vào hàng chờ.”
Hả?!
Đám người xáo động.
Ba tiết mục vừa rồi là những tiết mục tốt nhất của ngày hôm nay, kết quả chỉ được vào hàng chờ?
Trong đám người, Phí Dương cũng lâm vào bối rối. Hắn không ngờ bài hát của mình lại không được trực tiếp thông qua!
Lúc này Đồng Thư Văn lại nói tiếp: “Những tiết mục còn lại đều bị loại.”
Lần này tất cả mọi người đều bùng nổ! Toàn quân bị diệt?!
“Không phải chứ?”
“Đạo diễn ngài đang đùa sao?”
“Những tiết mục này của chúng ta tuyệt đối đủ để tham dự đêm nhạc cuối năm Tần châu!”
“Vũ đạo của đoàn văn công chúng ta tốt hơn hẳn các châu khác mà, chỉ thua mỗi Trung châu mà thôi!”
“Con số đào thải này quá mức khoa trương rồi!”
“Tiêu chuẩn của năm nay có phải hơi lố rồi không?”
“Ta không hiểu gì cả!”
Mọi người thật sự không hiểu. Cho dù những tiết mục này không phải là hàng tốt nhất nhưng về tổng thể vẫn đủ tiêu chuẩn cho đêm nhạc cuối năm ở địa phương.
Chương 1261: Ba tên yêu nghiệtTại sao bây giờ toàn quân lại bị diệt, không có lấy một tiết mục nào được thông qua? Những tiết mục tốt nhất cũng chỉ được cho vào hàng chờ mà thôi.
Đồng Thư Văn biết đám người sẽ tức giận, hắn chỉ có thể trấn an: “Sau khi có an bài ta sẽ báo cho mọi người, năm nay chương trình của chúng ta tăng tiêu chuẩn lên, mọi người vất vả rồi.”
. . .
Ngày hôm sau, Lâm Uyên đi tới đài truyền hình.
Đồng Thư Văn đang chờ ở trong, vừa thấy Lâm Uyên đến đã lập tức đứng lên. “Tối qua chúng ta đã ký hợp đồng với hãng rượu Nữ Nhi Hồng và lẩu Diễm Diễm rồi.”
“Ừm.”
“Nhưng mà vòng thẩm định ban đầu không được khả quan, rất nhiều tiết mục bị loại.”
“Ta có chuẩn bị một ít tiết mục đây.”
“Ta đang chờ câu này của ngươi!” Tuy kịch ngắn và tiểu phẩm hài không đáng tin cậy nhưng Đồng Thư Văn rất coi trọng ca khúc và vũ đạo của Lâm Uyên.
“Toàn bộ chương trình đều viết ở trong này.” Lâm Uyên đưa cho Đồng Thư Văn một xấp tài liệu.
Đồng Thư Văn có hơi ngẩn ra. Hình như tập tài liệu hơi bị dày thì phải?
Cần nhiều giấy đến vậy à?
Hắn theo bản năng mở trang thứ nhất ra xem, sau đó hoàn toàn sững sờ. Bởi vì trang này là danh sách các tiết mục biểu diễn!
Ca khúc.
Vũ đạo.
Kịch ngắn.
Tiểu phẩm hài.
Tạp kỹ.
Ảo thuật.
Võ thuật.
Hí khúc.
Hiệu ứng sân khấu.
…
Đồng Thư Văn run run đếm. Năm mươi tiết mục!
Một mình Lâm Uyên cung cấp cho hắn gần hết các chương trình cần có trong đêm nhạc cuối năm!
Mấy cái đã nói tới từ trước rồi thì cũng thôi đi, nhưng tạp kỹ, ảo thuật, rồi hí khúc, võ thuật với hiệu ứng là cái gì đây?!
“Cái này không đúng nha!”
“Không đúng chỗ nào?” Lâm Uyên ngây thơ hỏi.
“Quá nhiều tiết mục rồi!”
“Chất lượng mới là quan trọng chứ.”
“Ta đương nhiên biết chất lượng mới là điều mấu chốt. Nhưng vấn đề là…”
Vấn đề là đống tiết mục này của ngươi đủ chất lượng sao?!
Những lời này ra tới cửa miệng Đồng Thư Văn nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám thốt ra, chỉ có thể cười khổ: “Sao ngươi lại chuẩn bị nhiều tiết mục thế, chẳng lẽ ngươi đều am hiểu về mấy thứ này?”
Lâm Uyên: “Có biết một chút.”
Lại là bốn chữ này!
Đồng Thư Văn không biết phải đáp lời như thế nào, trầm mặc một lúc lâu hắn mới lên tiếng: “Có nội dung cụ thể của từng tiết mục không?”
“Ngươi xem ở phía sau đi.”
Đồng Thư Văn xoa xoa huyệt thái dương rồi lật tài liệu xem tiếp. Kết quả mấy phút sau, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái.
Văn bản đương nhiên không thể miêu tả toàn bộ tiết mục nhưng vẫn có thể thấy được đại khái nó trông như thế nào, nhất là Lâm Uyên còn cố ý vẽ ra một cách tỉ mỉ để biểu đạt chính xác ý tưởng của mình.
Giống như lúc này đây, Đồng Thư Văn đang xem mấy bức tranh về một loại vũ đạo mới.
Đây là vũ đạo vô cùng thần kỳ, chỉ thấy một người đứng ở phía trước, xung quanh nàng lại có vô số cánh tay đang vươn ra!
Hình tượng này trông rất giống Thiên Thủ Quan âm được mô tả trong thần thoại.
Không!
Tiết mục vũ đạo này đúng là có tên Thiên Thủ Quan m!
Nếu thật sự có thể múa được như thế này… Đồng Thư Văn thật không dám tưởng tượng! Thiết kế quá tuyệt vời, độ rung động không hề kém hơn khi lần đầu tiên Moon Walk xuất hiện!
Đồng Thư Văn lại xem tới một tiết mục ảo thuật tên là Ma Hồ.
Ảo thuật này cũng quá thần kỳ, nếu có thể thực hiện được tuyệt đối sẽ khiến toàn trường khiếp sợ!
Vấn đề là thứ này có thể làm được thật sao?
Đồng Thư Văn không nhịn được hỏi ra miệng. Lâm Uyên cười đáp:
“Ảo thuật này không thần kỳ như ngươi nghĩ đâu, bên trong có cơ quan cả, nhưng ta không viết nguyên lý vào đây mà sẽ giải thích rõ ràng với ảo thuật đại sư, hắn sẽ hiểu được ý ta.”
“Đây cũng là do ngươi thiết kế?”
“Ta vừa hay biết được một ít về ảo thuật.”
Đồng Thư Văn không nói gì nữa mà tiếp tục xem. Cái nào không hiểu thì hắn trực tiếp bỏ qua, nhưng màn tấu hài thì hắn đọc được.
“Ngũ Quan Tranh Công?”
Tiểu phẩm hài chỉ cần xem nội dung thoại đã có thể mường tượng ra được độ hài hước của nó, kết quả chỉ xem một chút Đồng Thư Văn đã tê cả da đầu!
“Là Sở Cuồng viết?!”
“Hắn vừa hay cũng biết một chút.”
Đồng Thư Văn tốn hơn một tiếng đồng hồ mới xem hết đống tiết mục này, trong quá trình đó Lâm Uyên thỉnh thoảng lại giải thích nghi hoặc cho đối phương, mà khi gấp quyển tài liệu lại, Đồng Thư Văn đã chẳng còn biết dùng từ gì để hình dung nội tâm mình lúc này.
Chỉ là ánh mắt hắn nhìn Lâm Uyên giống như đang nhìn yêu nghiệt trên trời rớt xuống!
Nếu trong tay Đồng Thư Văn có một cái kính chiếu yêu thì hắn nhất định phải chiếu thử vào Lâm Uyên một cái!
Không, trong tiết mục này còn có tác phẩm của Sở Cuồng và Ảnh Tử!
Kịch ngắn và tiểu phẩm hài của Sở Cuồng thì không cần phải nói nhiều, chưa xem biểu diễn mà chỉ đọc lời thoại, Đồng Thư Văn đã sợ đến ngây người.
Còn hiệu ứng sân khấu mà Đồng Thư Văn vẫn luôn đau đầu mấy bữa nay, không biết làm sao thể hiện được hình tượng con rồng vừa uy phong vừa ngang ngược, bây giờ trong tiết mục đã xuất hiện một con rồng ngầu muốn nổ tung, mà bên cạnh nó còn ký tên Ảnh Tử.
Ngoài ra các loại hiệu ứng sân khấu khác đều có sự góp sức của Ảnh Tử, bản thiết kế đẹp đến mức Đồng Thư Văn chỉ nhìn tranh vẽ thôi đã nổi da gà khắp người!
Nếu dùng hiệu ứng để tạo ra thì khán giả sẽ điên cuồng tới mức nào?
Bởi vậy, yêu nghiệt không chỉ có mình Lâm Uyên mà còn có hai vị đại lão Ảnh Tử và Sở Cuồng!
“Hầy.”
Đồng Thư Văn đứng lên đi tới đi lui để bình phục tâm tình. “Kịch ngắn ngươi định để ai diễn?”
“Ngươi nói vở kịch này sao?” Lâm Uyên nhìn về phía tiết mục có tên là Ăn Mì, cười nói, “Thạch Nham lão sư và Trần Phong lão sư của Tề châu.”
Chương 1262: Hoá ra không phải hắn cố ý viết ca khúc cho taGần đây Lâm Uyên đã xem rất nhiều video về các thể loại kịch ngắn, tiểu phẩm hài, tạp kỹ, ảo thuật vân vân. Hắn xem để biết ai sẽ phù hợp với các tiết mục của mình nhất!
“Còn tiết mục này thì phải đến Triệu châu tìm người…”
“Ảo thuật sân khấu rất khó thực hiện, nhưng ta nghe nói ở Nguỵ châu có một vị ảo thuật đại sư, có lẽ chúng ta có thể mời hắn thử xem…”
“Ngoài ra…”
Lâm Uyên thuộc làu làu danh sách trong lòng bàn tay.
Đồng Thư Văn nhìn chằm chằm Lâm Uyên một lúc lâu, đột nhiên nói: “Còn ta thì sao?”
“Hả?”
“Ngươi còn thích hợp làm đạo diễn hơn ta!”
“Không đến mức đó.”
“Hay là ngươi đảm nhiệm làm giám đốc sản xuất của chương trình đi, hoặc tổng giám sát cũng được, ngươi ngồi ngang hàng với ta đi, nếu không ta thật sự không dám làm đạo diễn nữa nha. Trong này có một số tiết mục nhất định cần chúng ta cùng làm, rất nhiều thứ ta không am hiểu, chúng ta lại không có đủ nhân lực, ngoài ngươi ra không còn ai thích hợp hơn!”
Đồng Thư Văn luống cuống rồi. Bây giờ hắn cảm thấy mình rất thiếu cảm giác tồn tại!
Dù là một con heo thì một khi có xấp tài liệu này cũng có thể tạo ra một đêm nhạc cuối năm kinh hãi thế tục!
Đối mặt với Trung châu?
Dù lúc cầm nhiều tiền tài trợ như vậy trong tay thì Đồng Thư Văn cũng chỉ dám nói mình có thể đối mặt với Trung châu về quy mô sân khấu.
Về phần chất lượng tiết mục thì hắn không dám đối đầu.
Nhưng bây giờ Đồng Thư Văn cảm nhận được tim mình đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, càng ngày càng muốn nổ tung!
“Ngươi muốn sao cũng được.” Lâm Uyên thật sự không có vấn đề về việc này, hắn chỉ cần hiệu quả.
“Phù.” Đồng Thư Văn thở ra một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Vừa rồi những người ngươi nói tới không dễ mời đâu. Chẳng hạn như hai vị đại sư chuyên đóng kịch ngắn của Tề châu, đã hai năm nay bọn họ không tham gia đêm nhạc cuối năm rồi. Năm nay bên Trung châu đã liên lạc nhưng cũng không mời được bọn họ, bởi vì nguyên tắc của bọn họ là không có tiết mục hay thì tuyệt đối sẽ không tham gia.”
Lâm Uyên thẳng thắn đáp: “Vậy có tiết mục hay thì sao?”
Đồng Thư Văn: “. . . Được, từ ngày mai Đồng Thư Văn ta sẽ rong ruổi khắp Lam Tinh này!”
Không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được. Nếu có thì nhất định là vì chưa dùng tiền đủ nhiều!
Cái gì? Nghệ thuật gia coi tiền như rác hả?
Ta càng thích ngươi như thế!
Đừng nóng, mời xem thử tiết mục này của chúng ta…
Thích không?
Muốn biểu diễn chưa?
. . .
Đây là đêm nhạc cuối năm của Tần châu, đương nhiên trên sân khấu không thể thiếu được minh tinh Tần châu biểu diễn.
Tuy hôm qua khảo hạch Đồng Thư Văn đã loại toàn bộ tiết mục nhưng có một số nghệ sĩ vẫn rất ưu tú, chỉ là tiết mục của bọn họ không đủ chất lượng mà thôi. Chỉ cần cung cấp cho bọn họ tiết mục tốt thì bọn họ sẽ toả sáng trên sân khấu!
Nghĩ vậy, Đồng Thư Văn tìm tới Phí Dương.
Phí Dương là một trong những ca vương nổi danh nhất của Tần châu. Hắn cũng tham dự đêm nhạc cuối năm địa phương nhưng bị đưa vào hàng chờ, vì thế thấy Đồng Thư Văn tìm tới mình, Phí Dương thấp thỏm hỏi: “Đạo diễn tìm ta có việc gì thế?”
“Đừng biểu diễn bài hát kia nữa.”
Câu này của Đồng Thư Văn khiến Phí Dương bị đả kích lớn.
Đồng Thư Văn lại nói tiếp: “Không phải ngươi hát không tốt mà là bài hát đó của ngươi cũ quá rồi, đêm nhạc cuối năm năm nay chúng ta sẽ ra mắt nhiều bài hát mới nên lần này ngươi hát nhạc mới đi.”
Bài hát mới?
Phí Dương ngẩn ra, hắn còn tưởng mình bị loại khỏi đêm nhạc cuối năm, không ngờ Đồng Thư Văn chỉ muốn mình đổi ca khúc.
“Bài hát nào?”
“Ngươi xem đi.” Đồng Thư Văn đưa khúc phổ cho Phí Dương.
Phí Dương xem một lúc, bài hát này có tên là Ngọn Đuốc Mùa Đông. Thời điểm cuối năm là mùa đông, hát bài này trên sân khấu rất hợp lý, nhưng chất lượng ca khúc mới là quan trọng nhất.
Phí Dương hát thử theo điệu nhạc vài câu, sau đó ánh mắt hắn trở nên sáng chói, giọng nói kích động: “Ta sẽ luyện bài hát này thật tốt, xin hỏi đây là tác phẩm của vị lão sư nào thế?!”
“Hắn là người quen cũ của ngươi.”
Đồng Thư Văn biết trò đùa “vạn năm lão nhị” nên cố ý đưa bài hát này cho Phí Dương, điều này chắc chắn sẽ khiến khán giả bật cười. “Nhạc và lời: Tiện Ngư.”
Vẻ mặt Phí Dương trở nên nghiêm túc, tâm tình phức tạp, trong giọng nói có vẻ mong đợi: “Tiện Ngư lão sư viết ca khúc cho ta sao?”
“Không phải.” Đồng Thư Văn không chú ý tới ánh mắt phức tạp của Phí Dương. “Tiện Ngư lão sư nói bài hát này không kén chọn người hát, chỉ cần tìm một ca vương Tần châu hát là được. Ta coi trọng ngươi nhất nên mới cố ý đưa nó cho ngươi.”
“Vậy sao…”
Phí Dương nói với vẻ mất mát. Hoá ra không phải hắn cố ý viết ca khúc cho ta.
Đồng Thư Văn không chú ý tới sự mất mát của Phí Dương mà quay đầu nói với trợ lý đứng bên cạnh: “Đoàn xiếc võ thuật Tần châu đang ở đâu?”
. . .
Lúc này đoàn xiếc võ thuật Tần châu không đang tập luyện vì tiết mục của bọn họ đã kiểm tra xong rồi.
Đó là tiết mục tốt nhất mà bọn họ có thể làm được, nếu vẫn không được thông qua vậy năm nay bọn họ không thể lên sân khấu đêm nhạc cuối năm Tần châu được rồi.
Đối với người Tần châu thì chương trình này có ý nghĩa không hề tầm thường, trên mặt ai nấy đều có vẻ mất mát, nếu không làm tốt hơn thì bọn họ có thể sẽ bị loại.
Lúc này Đồng Thư Văn tới.
“Các vị chuẩn bị tiết mục mới tới đâu rồi?”
Đoàn trưởng đoàn xiếc cười khổ nói: “Hôm qua là tiết mục tốt nhất của chúng ta rồi, nếu ngài không hài lòng với nó thì dù chúng ta có đưa ra tiết mục mới ngài cũng sẽ không hài lòng thôi. Năng lực của chúng ta có hạn, ai cũng chuẩn bị sẵn tinh thần không được lên sân khấu rồi.”
Chương 1263: Ta cảm nhận được thành ý của ngươi!“Vậy thì tốt!” Đồng Thư Văn cười nói.
Mọi người trong đoàn xiếc ngẩn ra, trong lòng có hơi tức giận. Cái gì mà tốt? Hoá ra ngươi đang mong chúng ta bị loại sao?
“Đừng hiểu lầm.” Thấy tâm tình mọi người không vui, Đồng Thư Văn vội vàng giải thích. “Ý của ta là, nếu các vị không có tiết mục mới thì dùng tiết mục của tổ đạo diễn chúng ta đi. Chỉ cần tập luyện theo tiết mục này là được, nếu diễn tốt thì cảnh múa mở màn đêm nhạc cuối năm Tần châu sẽ giao cho các vị, nếu làm không tốt ta sẽ đổi người khác.”
“Diễn mở màn?!” Mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ biết tầm quan trọng tiết mục của mình không cao, không thể nào ra diễn mở màn được. Nhưng bây giờ Đồng Thư Văn lại cho bọn họ cơ hội lớn như vậy?
“Là tiết mục gì?”
“Múa lân sư rồng.”
“Múa lân sư rồng? Ta chưa từng nghe nói tới cái tên này, đây là múa kiểu gì?”
“Ta có giáo trình rồi đây. Hiện tại đồng phục múa đang được may, các ngươi cứ tập luyện động tác trước, sau đó sẽ có chuyên gia đến hướng dẫn các ngươi trực tiếp.”
Chuyên gia đương nhiên là Lâm Uyên rồi.
Nhưng đám người trong đoàn xiếc võ thuật lần đầu nghe nói tới điệu múa này nên trên mặt ai nấy toàn là mờ mịt.
Lam Tinh không có múa lân sư rồng!
Đúng vậy, Lâm Uyên muốn mở màn đêm nhạc cuối năm Tần châu bằng một màn múa lân sư rồng hoành tráng! Hắn muốn mang hoạt động văn hoá đặc sắc nhất trong dân gian đến Lam Tinh để mọi người được trải nghiệm cảm giác mới lạ!
Hơn nữa năm sau là năm rồng, rất thích hợp với màn múa này.
. . .
Sau đó Đồng Thư Văn lại lục tục đi tìm một số người.
Nếu là tiết mục người Tần châu có thể giải quyết được thì hắn sẽ mời nghệ sĩ Tần châu, không được thì sẽ mời ngoại viện đến.
Cũng may Lam Tinh rất lớn, nào là Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Nguỵ, thậm chí bao gồm cả Trung châu, tóm lại chỉ cần là nhân tuyển thích hợp thì Đồng Thư Văn sẽ đón máy bay đi mời ngay.
Trạm thứ nhất là Tề châu.
Khi máy bay vừa đáp xuống sân bay, Đồng Thư Văn đột nhiên giật mình nghĩ:
Ủa alô?
Ta đường đường là tổng đạo diễn chương trình, cớ sao lại biến thành người chạy vặt rồi nha?
Thôi kệ, cứ mời xong đám nghệ sĩ Tề châu đi đã rồi tính…
Trong một tiểu khu cao cấp nọ.
Đồng Thư Văn đang gặp mặt một MC nổi tiếng tên là Bối Trí: “Bối lão sư có hứng thú làm người chủ trì cho đêm nhạc cuối năm của Tần châu không?”
Bối Trí là MC nổi tiếng nhất ở Tề châu, nếu hắn trở thành một trong những MC của đêm nhạc cuối năm Tần châu thì tuyệt đối sẽ thu hút được một lượng lớn khán giả Tề châu!
“Ngại quá Đồng đạo diễn,” Bối Trí nói, “Ta còn phải tham gia đêm nhạc cuối năm của Tề châu nữa.”
“Theo ta được biết thì ngươi còn chưa chính thức ký hợp đồng với Tề châu, mà năm nay Tần châu chúng ta sẽ tổ chức chương trình lớn nhất trong lịch sử từ trước tới nay. Ta muốn mời những MC nổi tiếng nhất đến từ các châu, trong đó có ngươi, cho nên ngươi không cần phải băn khoăn, dù sao tất cả mọi người đều muốn có cơ hội ra mắt ở những châu khác mà, chuyện này vốn có tiền lệ từ trước, về sau Lam Tinh thống nhất thì chúng ta đều là người một nhà.”
“Nhưng mà Đồng đạo diễn, ta là người Tề châu!”
“Cát sê nhiêu đây đủ không?” Đồng Thư Văn mở một cặp vali ra, bên trong đều là tiền mặt.
Bối Trí nuốt nước miếng một cái: “Đồng đạo diễn, đêm nhạc cuối năm của Tề châu thật sự cần ta…”
“Nhiêu đây?”
Đồng Thư Văn lại mở ra thêm một cái cặp nữa.
Bối Trí đã bắt đầu đứng không vững: “Thật sự không phải là chuyện tiền bạc…”
Đồng Thư Văn mở cái cặp thứ ba. “Đây là thành ý lớn nhất của ta rồi.”
“Ta cảm nhận được!” Bối Trí vọt tới cầm lấy ba cặp vali. “Nếu ta còn từ chối thì quá bất kính rồi!”
. . .
Vẫn là Tề châu.
Trong một nhà hàng, Đồng Thư Văn nhìn hai người đang ngồi trước mặt mình:
“Hai vị lão sư nhất định phải tin tưởng thành ý của ta, đến diễn trong đêm nhạc cuối năm của Tần châu đi.”
Thạch Nham và Trần Phong là khách quen của chương trình đêm nhạc cuối năm Lam Tinh. Bọn hắn là tổ sư của giới kịch ngắn, nhưng mấy năm gần đây lại rất ít xuất hiện trong đêm nhạc cuối năm.
Không phải là vì bọn hắn không được mời chào, mà là vì yêu cầu vào bản thân quá cao, một khi không có tiết mục hay thì bọn hắn không chịu lên sân khấu, thà thiếu chứ không ẩu.
“Không được.” Thạch Nham lắc đầu nói, “Ngươi nhờ rất nhiều bằng hữu hẹn chúng ta ra đây đã tốn không ít sức lực. Nhưng hai chúng ta đã có ước định nếu nội dung kịch ngắn không đủ chất lượng thì sẽ không lên sân khấu, ngay cả bên Trung châu năm nay cũng đã đến mời nhưng chúng ta đều từ chối.”
“Ta đương nhiên biết nguyên tắc của hai vị.” Đồng Thư Văn cười nói, “Nếu ta đến tìm hai vị thì tức là ta có kịch bản phù hợp, hay là hai vị xem thử kịch bản trước đi?”
“Ồ?” Trần Phong nhướng mày.
Đồng Thư Văn đưa kịch bản tiểu phẩm “ăn mì” cho hai người. Thạch Nham và Trần Phong tò mò đọc thử, lát sau thần sắc hai người đều thay đổi.
Sau một hồi lâu, Trần Phong đột nhiên nói: “Kịch bản này rất khó biểu diễn, trên sân khấu sẽ không có vật thật, hoàn toàn dựa vào thực lực của người nghệ sĩ.”
Đồng Thư Văn gật đầu cười: “Người bình thường không thể làm nổi.”
Thạch Nham nhìn sang Trần Phong: “Lão Trần chắc chắn có thể làm được.”
Trần Phong cũng nhìn lại hắn. “Ta thì không thành vấn đề, ngươi lại càng không, nếu có vấn đề thì đó hẳn là do đạo diễn.”
Đồng Thư Văn: “. . .”
Sao tự dưng cảm thấy mình bị mắng nhỉ?
Lát sau ba người bật cười ha hả, lần hợp tác này xem như thành công trong tiếng cười hài lòng của cả ba người.
. . .
Từ Tần châu đến Tề Sở Yến Hàn Triệu Nguỵ, cuối cùng Đồng Thư Văn còn chạy tới cả Trung châu.
Chương 1264: Đội múa nữ câm điếcQuá trình mời chào nghệ sĩ vô cùng thuận lợi, 70% nghệ sĩ bị mấy cặp vali của hắn xử lý, còn lại 30% thì bị chất lượng tiết mục thuyết phục!
Tính tổng cộng thời gian, Đồng Thư Văn chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài hết mười ngày.
Đến giữa tháng 9 hắn thắng lợi trở về, Lâm Uyên đang ăn trưa trong đài truyền hình Tần châu thì gặp Đồng Thư Văn.
Đồng Thư Văn mỉm cười nói: “Theo yêu cầu của ngươi lúc trước và suy nghĩ của cá nhân ta, người nên mời ta đều mời tới, không chỉ có nghệ sĩ biểu diễn mà còn có các MC có sức ảnh hưởng lớn nhất ở các châu.”
“Cực khổ rồi.”
“Bấy nhiêu thì đã thấm vào đâu. Ta chỉ tò mò là còn mấy tiết mục kia ngươi định tìm ai biểu diễn? Chẳng hạn như ca khúc Xuân Thiên Lý, hình như là do hai ca sĩ song ca thì phải?”
Đồng Thư Văn phụ trách đi các châu khác tìm người, còn Lâm Uyên phụ trách mời nghệ sĩ Tần châu.
Chẳng hạn như bài Xuân Thiên Lý, trong đầu Lâm Uyên đã có sẵn nhân tuyển: “Tìm một cặp anh em làm nông.”
“Anh em làm nông?” Đồng Thư Văn suýt chút nữa phun cơm ra ngoài.
Lâm Uyên lấy bảng danh sách của mình ra: “Bọn họ đang ở Tần châu, là một cặp anh em ruột làm nghề nông, khoảng thời gian trước họ đã cover lại rất nhiều ca khúc kinh điển và rất hot trên mạng. Ta dẫn theo Ngư Vương Triều đến xem bọn họ biểu diễn tại hiện trường, tuy không đủ chuyên nghiệp và kỹ xảo ca hát nhưng tiếng hát của bọn họ có thể khiến người nghe cảm động.”
“Hiện trường nào thế?”
“Một công trường ở thành phố bên cạnh ấy.”
À?
Đồng Thư Văn bối rối.
Mình thì đi tìm vô số đại lão có danh có tiếng về để đêm nhạc cuối năm Tần châu trở thành nơi quần tinh hội tụ, kết quả Tiện Ngư lại mời hai anh em làm nông lên cùng sân khấu với đám đại lão này sao?
“Hai người đó làm được không?” Đồng Thư Văn lo âu hỏi.
Lâm Uyên nói: “Ngươi nghe thử ca khúc của bọn họ là biết thôi.”
“Được, ta về sẽ nghe thử.”
Bây giờ Đồng Thư Văn đã không dám nghi ngờ phán đoán của Lâm Uyên nữa, nhất là trong lĩnh vực mà Lâm Uyên am hiểu nhất.
Đường đường là khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh, một khi khẳng định cặp anh em kia hát tốt thì chắc chắn là hát tốt thật.
“Còn mấy tiết mục kia…”
“Ngươi hỏi phó đạo diễn của chúng ta đi, ta tới chỗ múa lân sư rồng một chuyến đã.”
Nói xong Lâm Uyên rời đi.
Có một số màn biểu diễn cần đích thân Lâm Uyên ra mặt hướng dẫn, cũng may Hệ thống làm việc rất chăm chỉ, không chỉ cung cấp tiết mục cho hắn mà còn hướng dẫn cách biểu diễn vô cùng chi tiết.
“Được rồi, ngươi nói đi.” Nhìn theo bóng lưng Lâm Uyên rời đi, Đồng Thư Văn quay đầu nhìn phó đạo diễn.
Vẻ mặt phó đạo diễn trở nên cổ quái. “Cái ngài quan tâm là tiết mục Thiên Thủ Quan âm sẽ do vũ đoàn nào biểu diễn đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vũ đoàn ca múa nhạc Tần châu.”
“Vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì rồi. Là đội số mấy biểu diễn? Trong ấn tượng của ta thì đội số 3 và đội số 5 có thực lực tương đối khá.”
“Đội số 9.”
“Ngươi nói cái gì?” Hai mắt Đồng Thư Văn mở to.
Nếu hắn nhớ không lầm thì đội số 9 của vũ đoàn ca múa nhạc Tần châu là một nhóm các cô gái bị câm điếc, các nàng thậm chí còn không nghe được tiếng nhạc nữa!
Mà Thiên Thủ Quan âm là tiết mục vũ đạo được Đồng Thư Văn coi trọng nhất trong đêm nhạc cuối năm Tần châu lần này. Các nàng làm được thật không?!
Thề với trời, Đồng Thư Văn thật sự không có ác ý gì, càng không kỳ thị bọn họ, hắn chỉ đứng ở góc độ của một đạo diễn để suy tính liệu các cô gái có giác quan không lành lặn này có làm ảnh hưởng đến hiệu quả tiết mục hay không.
Đồng Thư Văn không khỏi kinh ngạc. Trong lúc mình ra ngoài tìm người, Tiện Ngư rốt cuộc đã chọn những nhân tuyển như thế nào?
Đồng Thư Văn chắc chắn một điều chưa từng có đêm nhạc cuối năm nào mời nông dân công nông lên biểu diễn, càng không mời người câm điếc.
Đồng Thư Văn cảm thấy mình đã không theo kịp suy nghĩ của Tiện Ngư rồi.
“Ta hiểu được ngài đang lo lắng, nhưng nếu ngài cũng giống như ta được xem các nàng biểu diễn thì nhất định sẽ rung động vô cùng. Ngày đó Tiện Ngư lão sư dẫn chúng ta đi xem đội số 9 múa Thiên Thủ Quan m, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý đội số 9 là thích hợp để biểu diễn tiết mục này nhất. Đây không chỉ là quyết định của mình Tiện Ngư lão sư mà còn là quyết định của toàn bộ tổ đạo diễn chúng ta!” Phó đạo diễn nghiêm túc nói.
Đồng Thư Văn lườm hắn một cái. “Ta nhất định là đạo diễn pha ke.”
Cười trộm một tiếng, phó đạo diễn lại nói: “Còn có một việc ta phải báo cáo với ngài.”
“Cái gì?”
“Gần đây Tiện Ngư lão sư thường xuyên chạy tới đài truyền hình Tần châu chúng ta khiến phóng viên chú ý tới hắn. Tin tức hắn rời khỏi đêm nhạc cuối năm Trung châu để gia nhập đêm nhạc cuối năm Tần châu đã không lừa gạt được mọi người nữa.”
“Chuyện này không thành vấn đề.” Tin tức này sớm muộn cũng phải lộ ra. “Đã công bố tin tức chưa?”
“Rồi.”
“Để ta xem thử.”
Đồng Thư Văn lấy điện thoại di động ra, mở Blog lên xem.
Vì bị Ngư Vương Triều ảnh hưởng nên bây giờ Đồng Thư Văn cũng chuyển sang dùng Blog rồi, rõ ràng lúc trước hắn ưu tiên dùng Bộ Lạc hơn.
Mà lúc này trên internet quả nhiên đã có rất nhiều tin tức thảo luận về việc Ngư Vương Triều rời khỏi đêm nhạc cuối năm Trung châu và gia nhập đêm nhạc Tần châu, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ.
“Tiện Ngư thật sự rời khỏi đêm nhạc cuối năm của Trung châu rồi sao?”
“Nghe nói hắn mang theo Ngư Vương Triều đi tham gia đêm nhạc cuối năm Tần châu rồi!”
“Không thể nào!”
“Ta cũng cảm thấy không thể nào, tuy Tiện Ngư là người Tần châu nhưng quy mô đêm nhạc địa phương làm sao mà so được với đêm nhạc do Trung châu tổ chức chứ?”
Chương 1265: Công bố tin tức“Sao lại không thể, phóng viên rình rập bên ngoài đài truyền hình nói thế mà!”
“Liên tục mấy ngày nay Tiện Ngư đều tới đó rất lâu mới rời đi!”
“Nghe nói một nhân viên công tác trong đài truyền hình Tần châu nói lỡ miệng, tiết lộ tin tức Tiện Ngư và bên Trung châu náo một trận, cuối cùng Tiện Ngư mới quyết định rời đi.”
“Thật hay giả?”
“Ta còn đang mong đợi được thấy Ngư phụ trên đêm nhạc cuối năm Trung châu đây!”
“Dù sao bên Tần châu cũng có đêm nhạc cuối năm mà, bây giờ không có tường văn hoá ngăn cách, thời điểm đó chúng ta đều có thể xem được kênh truyền hình Tần châu.”
“Đạo lý thì ta hiểu, nhưng quy mô của đêm nhạc cuối năm địa phương làm sao mà so với Trung châu được!”
“Trình độ của Tiện Ngư cao như thế nào ngươi còn không biết sao? Huống chi dù là địa phương thì cũng là đêm nhạc cuối năm đó, dù không so được với Trung châu nhưng ít nhất cũng có thể hơn những địa phương khác.”
“Chờ xem đi, chuyện này còn chưa chắc chắn mà. Nói không chừng Tiện Ngư chỉ có hợp tác nho nhỏ gì đó với đêm nhạc cuối năm Tần châu thì sao.”
Được rồi, tin tức này rầm rộ và có rất nhiều bằng chứng nhưng vẫn có một số người không tin, chủ yếu là vì chuyện này quá phi logic.
Trung châu hợp tác với Ngư Vương Triều rõ ràng là đôi bên cùng có lợi, dưới tình huống này có lý do gì lại khiến Trung châu náo một trận với Ngư Vương Triều để bọn hắn rời khỏi đêm nhạc cuối năm Trung châu chứ?
Nhưng khi nhiều người cho rằng đây chỉ là tin đồn nhảm thì công ty giải trí Tinh Mang và tổ đạo diễn đêm nhạc cuối năm Trung châu đột nhiên đồng thời đăng công bố!
Nội dung công bố đúng kiểu của quan phương, ý tứ đại khái chính là:
Đêm nhạc cuối năm Trung châu và Tiện Ngư có chút khác biệt quan điểm về tiết mục biểu diễn nên sẽ huỷ bỏ lần hợp tác này.
Đối với việc này Trung châu cũng cảm thấy rất đáng tiếc, công ty giải trí Tinh Mang cũng thấy tiếc vô cùng vân vân…
Có cảm giác như cặp vợ chồng nào đó trong showbiz tuyên bố ly hôn vậy.
Không xé mặt nhau, không hổn hển chửi mắng nhau, đôi bên đều rất ôn hoà và giải thích hợp lý rõ ràng.
Không phải là lỗi của ai cả, chủ yếu là vì chúng ta bất đồng quan điểm thôi.
Về phần quan điểm gì thì Trung châu không nói, Tinh Mang cũng không nói.
Rõ ràng tổ đạo diễn Trung châu không muốn làm lớn chuyện, bởi vì đêm nhạc cuối năm của toàn Lam Tinh là một sân khấu quá lớn, chỉ cần một chút ngọn gió tiêu cực thôi sẽ khiến bọn họ tổn thất nặng nề.
Mà Tinh Mang cũng có suy nghĩ tương tự. Chuyện này mà làm lớn lên thì đôi bên đều không có chỗ tốt.
Nhưng dù thái độ của đôi bên có lập lờ và hài hoà như thế nào thì đến cuối cùng chuyện này cũng tạo thành sóng to gió lớn trên mạng!
Nhất là đám fan của Ngư Vương Triều, từ fan trung thành đến fan người qua đường, ai ai cũng đều thấy thất vọng.
“Buồn quá.”
“Uổng công ta mong đợi bữa giờ.”
“Vốn cho là năm nay có thể cùng Ngư Vương Triều vượt qua năm mới.”
“Xem ra Ngư Vương Triều thật sự sẽ đến đêm nhạc cuối năm của Tần châu rồi.”
“Tuy có hơi thất vọng nhưng cũng may là còn được xem Ngư Vương Triều biểu diễn trên đài truyền hình Tần châu.”
“Đêm nhạc cuối năm địa phương thì có gì đáng xem?”
“Biết làm sao được, vì Ngư Vương Triều ta chỉ có thể mở tivi xem thôi chứ sao.”
“Hai bên giải thích qua loa quá.”
“Trong này chắc chắn có chuyện, nhưng cụ thể là gì thì chẳng ai chịu nói. Chẳng lẽ tiết mục của Ngư Vương Triều có giá trị quan không phù hợp với đêm nhạc cuối năm?”
“Không thể là vì chất lượng tiết mục không hợp cách mà bị loại đó chứ?”
“Tiết mục của Ngư Vương Triều sao có thể không đủ chất lượng được? Tuỳ tiện chọn một bài cũ của Ngư phụ ra đều có thể lên sân khấu, khán giả đều tình nguyện xem!”
Rất rõ ràng, các fan đều hy vọng Ngư Vương Triều có thể lên sân khấu đêm nhạc cuối năm Trung châu.
Có năm nào mà tỷ lệ người xem của đêm nhạc cuối năm Lam Tinh không độc chiếm thị trường đâu chứ? Dù mấy năm gần đây chất lượng giảm đi nhiều nhưng trong lòng người dân Lam Tinh thì đó vẫn là nhất!
Mắng thì mắng, chê thì chê nhưng cuối cùng mọi người đều sẽ xem thôi.
Nếu có thể lên được sân khấu đêm nhạc cuối năm Lam Tinh thì ai còn muốn lên sân khấu địa phương chứ?
Huống chi mọi người đều không ngốc, chắc chắn giữa Ngư Vương Triều và Trung châu có vấn đề lớn nên mới xảy ra cớ sự này.
Tóm lại lời thanh minh chẳng những không khiến đại chúng chấp nhận sự thật mà ngược lại còn sinh ra nhiều tin đồn nhảm hơn.
Có người nói Ngư Vương Triều kiêu ngạo khiến Trung châu bất mãn, có người nói Trung châu không thích Ngư Vương Triều nên cố ý chèn ép, giống như lần Tiện Ngư tham gia đại hội thi từ bị vô số văn nhân vây công vậy, ở phía sau rõ ràng có người thao túng blah blah…
Đủ loại cách nói, đủ loại thuyết âm mưu. Mà đối mặt với những suy đoán này, tổ đạo diễn Trung châu không hề lên tiếng.
Ngược lại Tinh Mang phát ra một thông báo bổ sung, không nói gì tới vấn đề với bên Trung châu mà chỉ thông báo tin tức Ngư Vương Triều sẽ gia nhập đêm nhạc cuối năm Tần châu.
Đối với tin tức này Trung châu không có phản ứng gì, nhưng tổ tiết mục của các châu khác lập tức trở nên khẩn trương!
Các châu đều phải làm đêm nhạc cuối năm, hàng năm bọn họ đều tự động loại đêm nhạc cuối năm Lam Tinh ra, dù sao nó cũng có quy mô quá lớn, so sánh không có ý nghĩa gì. Nhưng những châu còn lại thì đầy mùi thuốc súng!
Tại sao?
Bởi vì đêm nhạc cuối năm là sân khấu cạnh tranh của các châu!
Giống như Lam Vận Hội, các châu cũng sẽ so sánh với nhau về số lượng huy chương.
Chương 1266: Quy định mới của hiệp hội văn nghệNhất là năm nay đêm nhạc cuối năm Lam Tinh lại do Trung châu tổ chức, bình thường bị bọn hắn đè ép quen rồi, cho nên Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Ngụy đều không muốn bị các châu còn lại đè đầu cưỡi cổ.
Thế mà bây giờ Ngư Vương Triều lại gia nhập vào đêm nhạc cuối năm của Tần châu khiến bên đó được chú ý nhiều hơn hẳn! Ai mà chẳng biết Ngư Vương Triều có sức ảnh hưởng lớn cỡ nào, người ta vốn là thành viên của đêm nhạc cuối năm Lam Tinh đó!
Trong lúc nhất thời, các châu đều bận rộn thảo luận.
Chẳng hạn như đêm nhạc cuối năm Tề châu đang mở hội nghị khẩn cấp:
“Năm nay áp lực lớn quá, Ngư Vương Triều gia nhập đêm nhạc cuối năm Tần châu có thể sẽ hấp dẫn một lượng lớn khán giả đến xem, bao gồm cả khán giả Tề châu chúng ta.”
“Ta cảm thấy chúng ta phải nâng cao chương trình năm nay lên mới được.”
“Năm nay có vẻ như Tần châu rất coi trọng đêm nhạc, bọn họ đã chuẩn bị từ sớm.”
“Còn có một tin tức xấu.”
“Cái gì?”
“Năm nay Bối Trí không tham gia đêm nhạc cuối năm của chúng ta, hình như hắn nhận lời mời của châu khác.”
“Chẳng lẽ là Trung châu?”
“Bối Trí không nói rõ, nhưng ta đoán hẳn là Trung châu, nếu không hắn không có lý do gì lại không tham gia đêm nhạc cuối năm của Tề châu.”
“Hầy.”
“Trung châu năm nay làm lớn, địa phương đúng là không thể cạnh tranh nổi. Thôi không cần để ý tới bọn hắn, chúng ta chỉ cần thể hiện tốt hơn mấy châu khác là được.”
Cùng lúc đó các châu khác cũng đang rối rít hội nghị, việc Ngư Vương Triều gia nhập đêm nhạc địa phương khiến tổ chương trình các châu đều cảm thấy áp lực.
Mà đúng lúc này, hiệp hội văn nghệ đột nhiên tuyên bố một sự kiện khiến các châu từ trạng thái khẩn trương trở thành hoàn toàn hoảng hốt!
Nội dung của tuyên bố đó là:
“Bao năm qua đêm nhạc cuối năm địa phương đều phát sóng trước đêm nhạc cuối năm Lam Tinh một ngày. Nhưng tiến trình thống nhất đang đi tới hồi cuối, rất nhiều quy tắc sẽ bắt đầu điều chỉnh, chúng ta hy vọng khán giả có thể có nhiều lựa chọn, cho nên từ năm nay, đêm nhạc cuối năm địa phương sẽ được tổ chức vào ngày 31 tháng 12, bởi vì các châu đều là người một nhà, chúng ta hy vọng đêm nhạc cuối năm sẽ có nội dung phong phú, tất cả các châu đồng thời phát sóng mới thật sự là một đêm nhạc cuối năm hoàn chỉnh…”
Ầm!
Các châu đều nổ tung!
Đừng nói Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Ngụy, ngay cả tổ đạo diễn Trung châu cũng không ngờ được bên trên lại đột nhiên đưa ra chính sách này!
. . .
Trung châu.
Tổ đạo diễn đang tổ chức hội nghị khẩn cấp. Phó đạo diễn Thường An trước đó từng đến Tần châu nói với giọng hốt hoảng:
“Không phải bên trên đã nói sẽ điều chỉnh thời gian phát sóng đêm nhạc cuối năm giữa các châu sao, vì cái gì cuối cùng lại là gom toàn bộ đêm nhạc cuối năm vào cùng một thời điểm phát sóng vậy?”
Tin tức của tổ đạo diễn Trung châu rất linh thông, trước đó tổ đạo diễn nhận được tin là bên trên có ý muốn điều chỉnh thời gian phát sóng đêm nhạc cuối năm, đám người này theo bản năng cho rằng hiệp hội văn nghệ muốn dời thời gian phát sóng ra xa hơn, chẳng hạn như một ngày chỉ có hai hoặc ba châu cùng phát đêm nhạc cuối năm.
Vì Ngư Vương Triều gia nhập đêm nhạc của Tần châu nên lúc đó tổ đạo diễn Trung châu còn âm thầm mong đợi có thể phát sóng cùng lúc với chương trình của Tần châu.
Bây giờ thì… ủa alô!
Đúng là cùng phát sóng thật, nhưng là mẹ nó cùng phát sóng với cả bảy châu còn lại!
Nếu chỉ có một mình Tần châu thì Trung châu có lòng tin nghiền ép được đối phương! Cho dù đối thủ là hai châu khác thì bọn hắn vẫn rất có lòng tin!
Nhưng mà đối thủ là bảy châu thì lại khác…
Cho dù Trung châu có tổ chức chương trình xịn xò cỡ nào thì vẫn sẽ bị chia cắt tỷ lệ người xem với các châu còn lại! Đây chính là lý do khiến bọn hắn trở nên hốt hoảng!
Bọn hắn tình nguyện giống như mấy năm trước, được quan phương bảo vệ và phát sóng độc lập một ngày, ít nhất rating sẽ được bảo toàn và không phải phân chia cho bảy phần khác!
Đột nhiên Thường An nhìn về phía tổng đạo diễn Trang Hiền, nhỏ giọng hỏi: “Chắc không phải là vì chúng ta khiến hiệp hội văn nghệ không vui chứ?”
“Đừng nói nhảm!” Trang Hiền mắng một câu nhưng sắc mặt lại rất khó coi, bởi vì hắn biết lời Thường An nói rất có thể là sự thật.
Trung châu gia nhập khối thống nhất quá muộn, rất nhiều đại lão ở Trung châu đều hy vọng mượn nhờ đêm nhạc cuối năm lần này để thể hiện thực lực thống trị của Trung châu.
Bởi vậy Trang Hiền chủ trì đêm nhạc cuối năm mới không muốn lựa chọn người của các châu khác quá nhiều. Hắn dành đại đa số cơ hội biểu diễn cho người Trung châu.
Về phần hiệp hội văn nghệ yêu cầu đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh phải có đủ tiết mục của cả tám châu…
Đơn giản thôi, dùng người Trung châu có hai hộ khẩu là được.
Đây cũng là nguyên nhân Ngư Vương Triều rời khỏi đêm nhạc cuối năm Trung châu. Mà bây giờ nhìn lại, e là hành vi này của Trung châu đã khiến hiệp hội văn nghệ không vui.
Sớm biết như vậy, Trang Hiền chẳng thà không cắt bớt tiết mục của Ngư Vương Triều còn hơn, ít nhất Ngư Vương Triều sẽ thu hút được rất nhiều khán giả cho chương trình.
Hít sâu một hơi, Trang Hiền nói: “Đối với chúng ta thì đây chưa chắc là chuyện xấu. Tuy rating sẽ giảm đi rất nhiều nhưng vừa hay lại là cơ hội để thể hiện lực lượng thống trị của Trung châu. Nếu tiết mục của chúng ta đủ chất lượng thì đêm nhạc cuối năm lần này sẽ trở thành kinh điển. Ta biết các ngươi đang hốt hoảng, nhưng nếu các ngươi nghĩ thoáng ra một chút thì các châu còn lại mới càng hoảng hốt hơn chúng ta!”
. . .
Lời Trang Hiền nói là sự thật.
Trung châu không muốn phát sóng cùng lúc với bảy châu khác, mà bảy châu lại càng không muốn phát sóng cùng lúc với Trung châu!
Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, đêm nhạc cuối năm của toàn Lam Tinh lần này là sân nhà của Trung châu! Tới lúc phát sóng thì hầu hết mọi người đều sẽ lựa chọn xem kênh Trung châu mà thôi!
Chương 1267: Ngươi có khẩn trương không?“Quá hố người!”
“Khán giả càng có nhiều lựa chọn thì chúng ta càng khổ sở!”
“Lúc trước tuy cạnh tranh kịch liệt nhưng ít nhất cũng không cần phải đấu với đêm nhạc cuối năm Lam Tinh. Bây giờ thì hay rồi, ai mà tranh được rating với Trung châu chứ!”
“Chúng ta chỉ là đêm nhạc cuối năm địa phương thôi mà!”
“Xem ra lần này phải liều mạng rồi!”
“Bây giờ tám châu cùng tranh tỷ lệ người xem, ai có rating thấp thì người đó mất thể diện!”
“Tề châu chúng ta chắc cũng vào được top 3 chứ nhỉ?”
“E là các châu đều điên cuồng tranh top 3 đấy!”
“Có chí khí một chút đi chứ! Sao chúng ta không thể là top 1?”
“Thôi thôi, đêm nhạc cuối năm địa phương mà đòi hạng nhất, ngươi thật sự cho rằng chúng ta ngang hàng với Trung châu hay sao? Diễn viên tốt nhất, ca sĩ mạnh nhất, đoàn đội giỏi nhất đều bị Trung châu mời đi cả rồi, chúng ta làm sao mà cạnh tranh nổi.”
“Hạng nhất đương nhiên là Trung châu rồi.”
“Bây giờ thì chỉ có thể nhìn xem chúng ta đớp được mấy khối thịt trên người Trung châu.”
“Đêm nhạc cuối năm lần này trở thành trận đấu xáp lá cà rồi. Các châu sẽ càng thêm coi trọng chương trình của mình và đẩy quy mô lên cao nhất có thể, chúng ta thì vất vả, chỉ có khán giả mới là vui vẻ nhất.”
. . .
Đúng là như thế. Khán giả quả thật cực kỳ vui vẻ!
Hiệp hội văn nghệ vừa tuyên bố tin tức xong, trên các diễn đàn lớn và mạng xã hội đều bùng nổ thảo luận.
“Lần này kích thích nha!”
“Ha ha ha! Năm nay Nguỵ châu gia nhập khối thống nhất, có nghĩa là Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Ngụy phải lo sốt vó rồi, đây chẳng khác nào là lần đầu tiên tám châu pk chính diện, tuy là Trung châu sân nhà nên chiếm rất nhiều ưu thế.”
“Xem thì nhất định phải xem Trung châu rồi, dù sao chương trình của bọn hắn mới thật sự là đêm nhạc cuối năm.”
“Nhưng ta thấy có nhiều lựa chọn vẫn rất tốt, khi ta không hứng thú với tiết mục nào đó của Trung châu thì có thể tạm thời đổi sang kênh khác, có tới tám kênh đêm nhạc cuối năm cơ mà, tha hồ xem đến hoa cả mắt!”
“Chỉ sợ đến lúc đó lại mắc chứng khó chọn lựa ha ha ha!”
“Yên tâm đi, nếu có tiết mục nào thú vị thì cư dân mạng đều sẽ chia sẻ thông tin lên internet ngay!”
“Nói tới cũng kỳ, vì múi giờ ở các châu khác nhau nên chắc sẽ có nơi phải xem vào ban ngày đấy nhỉ.”
“Chuyện này vốn không thể tránh khỏi, hàng năm đều tuân theo quy củ này mà, châu nào tổ chức đêm nhạc cuối năm Lam Tinh thì sẽ phát sóng theo múi giờ của châu đó, cho nên năm nay sẽ lấy theo múi giờ của Trung châu, chương trình sẽ bắt đầu lúc 6 giờ chiều.”
“Năm nay hẳn là rất thú vị!”
“Ta thấy tám châu sẽ dốc hết vốn liếng để chơi lớn một trận, quan phương sắp xếp như vậy, rating châu nào thấp nhất thì sẽ quê chết mất!”
. . .
Tại đài truyền hình Tần châu.
Đồng Thư Văn kinh ngạc nhìn tin tức hiệp hội văn nghệ vừa công bố, vẻ mặt trở nên cổ quái: “Các châu đồng thời phát sóng?”
Khác với các châu còn lại hốt hoảng lo lắng, Đồng Thư Văn chẳng sợ hãi chút nào mà chỉ có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn cực kỳ có niềm tin vào các tiết mục của Tần châu.
Nhiều tiền!
Tiết mục xịn!
Khách mời siêu lợi hại!
Trừ lợi thế về sân nhà như Trung châu, còn lại cái gì Tần châu cũng đều có, các châu khác đều không thể so sánh.
Nên biết bây giờ đối thủ duy nhất của Tần châu chỉ có Trung châu mà thôi!
Đồng Thư Văn nhìn sang Lâm Uyên ngồi bên cạnh: “Ngươi có khẩn trương không?”
“Cũng bình thường.” Lâm Uyên bình tĩnh đáp.
Tuy phải phát sóng cùng lúc với bảy châu khác, tình hình cạnh tranh kịch liệt hơn bao giờ hết nhưng những tiết mục Lâm Uyên chọn đều là hàng xịn nhất của Hệ thống, tinh hoa của Trung Quốc đều hội tụ cả về đây rồi, Trung châu có lợi hại cỡ nào đi nữa chẳng lẽ còn nghiền ép được Tần châu hay sao?
Lâm Uyên thậm chí còn có chút vui vẻ.
Vốn là hắn còn đang cân nhắc có nên đưa tiết mục Khó Quên Đêm Nay vào đêm nhạc cuối năm hay không, bởi vì thời điểm biểu diễn mới là tối 30 tháng 12 thôi, nhưng bây giờ thì thời gian hoàn toàn phù hợp rồi!
“Vậy chúng ta tiếp tục làm việc thôi!” Đồng Thư Văn đột nhiên càng thêm hăng hái!
Sự sắp xếp mới của hiệp hội văn nghệ đối với Tần châu không tốt không xấu, bởi vì năm nay khán giả sẽ vô cùng chú ý đến đêm nhạc cuối năm, mà Tần châu vốn đã xem đối thủ của mình là Trung châu nên lúc này không hề sợ hãi.
Chính diện pk thôi!
Chỉ cần nghĩ đến trận tỷ thí này là Đồng Thư Văn đã nhiệt huyết sôi trào, lòng hiếu thắng của hắn được kích thích lên tới điểm cao nhất!
“Làm việc.” Lâm Uyên gật đầu.
Đồng Thư Văn là tổng đạo diễn đêm nhạc cuối năm Tần châu, còn Lâm Uyên bây giờ chính là tổng giám chế. Quyết định này do tổ đạo diễn và ban lãnh đạo đài truyền hình đưa ra, tương đương với việc đặt Lâm Uyên ở vị trí ngang hàng với Đồng Thư Văn.
Vì thế Lâm Uyên cực kỳ bận rộn. Rất nhiều tiết mục hắn và Đồng Thư Văn đều phải đồng thời nhúng tay, mà tuyệt đại đa số thời điểm Đồng Thư Văn đều sẽ nghe lời Lâm Uyên.
Cứ thế, mọi người lại tất bật chuẩn bị cho đêm nhạc cuối năm.
Vài ngày sau, Lâm Uyên quả thật còn bận hơn cả Đồng Thư Văn. Chẳng hạn như màn múa lân sư rồng mở màn chương trình, Lâm Uyên còn phải tự mình làm mẫu cho vũ đoàn, hoặc các điệu múa đặc biệt chưa từng xuất hiện ở Lam Tinh đều cần có Lâm Uyên hướng dẫn trực tiếp.
Khi tháng 10 đến.
Đồng Thư Văn rốt cuộc lôi kéo Lâm Uyên, ban lãnh đạo đài truyền hình và tổ đạo diễn cùng tiến hành kỳ khảo hạch lần thứ hai.
“Ta đã sắp chờ không nổi rồi!”
Các nghệ sĩ biểu diễn đều trong trạng thái tốt vô cùng, mọi người đã chuẩn bị rất nhiều ngày, ai nấy đều tràn đầy hăng hái nhiệt huyết!
Bởi vì bọn họ rất tự tin vào tiết mục của mình!
Chương 1268: Tổng giám chế là làm gì?Nhất là sau khi nghe tin đêm nhạc cuối năm địa phương năm nay sẽ tổ chức cùng lúc với bảy châu còn lại thì mọi người lại càng thêm điên cuồng!
Ai mà chẳng muốn có cơ hội được thể hiện năng lực ở trạng thái tốt nhất! Bọn họ đương nhiên rất mong chờ tiết mục của mình thu hút toàn bộ ánh mắt của cả hành tinh!
Nếu không thì chẳng phải bọn họ rất có lỗi với những tiết mục siêu chất lượng của Tiện Ngư lão sư hay sao?
Đúng vậy, toàn bộ những tiết mục này đều do Tiện Ngư cung cấp, tất cả mọi người tham gia đêm nhạc cuối năm Tần châu đều biết việc này.
Nhất là những nghệ sĩ học biểu diễn từ Tiện Ngư thì càng thêm tâm phục khẩu phục, ai cũng lòng tin tràn trề muốn tạo được thành tích tốt và được Tiện Ngư công nhận!
Tiện Ngư đã trở thành trụ cột của tất cả mọi người!
Cái gì? Còn phải được tổng đạo diễn công nhận hả?
Tiện Ngư lão sư không phải là tổng đạo diễn sao?
. . .
Quá trình khảo hạch lần thứ hai kéo dài một ngày.
Nhưng tin tức tốt là tuy lần khảo hạch đầu tiên toàn quân bị diệt nhưng lần khảo hạch thứ hai lại có kết quả tốt vô cùng, các tiết mục lớn đều được thông qua!
“Chúc mừng mọi người!”
Khi Đồng Thư Văn tuyên bố tin tức, tất cả mọi người đều reo hò vui mừng, có người còn gạt lệ tại chỗ.
Có tiểu cô nương còn gọi điện báo tin cho người nhà, bên kia vừa bắt máy đã oà khóc:
“Mẹ, tiết mục của con được thông qua rồi hu hu!”
“Năm ngoái chẳng phải con cũng được thông qua đó sao? Vì cái gì năm nay lại khóc?”
“Mẹ không biết đó thôi, năm nay khác hẳn!”
“Chỗ nào mà khác? Không phải chỉ là các châu cùng phát sóng một lúc thôi sao? Người làm mẹ như ta đương nhiên sẽ xem kênh Tần châu để ủng hộ con gái, nhưng khán giả bình thường đều sẽ chọn xem kênh của Trung châu thôi.”
“Mẹ nói vậy là xem thường con rồi!”
“Đêm nhạc cuối năm địa phương còn có thể hay tới mức nào chứ…”
“Mẹ!”
“Được được được, con gái mẹ là giỏi nhất.”
Nếu là trước đây thì khi được thông qua kỳ khảo hạch thứ hai, các nghệ sĩ đã chẳng hưng phấn như thế, dù sao đây cũng là đêm nhạc cuối năm địa phương thôi.
Nhưng sau khi cầm tiết mục của Tiện Ngư trên tay, biết được tiết mục đó xuất sắc đến cỡ nào, tâm tình tất cả mọi người đều thay đổi!
Người thông minh đều dự cảm được, năm nay đêm nhạc cuối năm của Tần châu sẽ là một chú ngựa về ngược!
Ôm tâm tư này, mọi người không đơn thuần xem đây là đêm nhạc cuối năm địa phương nữa mà đã mặc nhiên coi nó như là đêm nhạc cuối năm của toàn Lam Tinh!
Ngày hôm sau.
Kênh truyền thông lớn nhất Tần châu đột nhiên đi tới đài truyền hình để phỏng vấn tổng đạo diễn Đồng Thư Văn, chủ yếu là muốn hỏi thăm tình hình của đêm nhạc cuối năm Tần châu đã chuẩn bị tới đâu rồi.
Không có cách nào, bây giờ khắp nơi trên mạng đều nói về đề tài này.
Tần châu đương nhiên phải ủng hộ chương trình của địa phương mình, ai nấy đều lo lắng sợ chương trình không đủ mạnh sẽ mất hết mặt mũi.
Kết quả bọn hắn hoàn toàn không ngờ được chuyến phỏng vấn này lại có thu hoạch lớn như thế!
Đồng Thư Văn mượn cuộc phỏng vấn này để ném ra một tin tức nặng ký ——
Tiện Ngư hiện đang đảm nhiệm chức vụ tổng giám chế của đêm nhạc cuối năm Tần châu!
“Xin hỏi tổng giám chế là ý gì?”
“Có cùng cấp bậc với tổng đạo diễn.”
“Ý của ta là, tổng giám chế phụ trách công việc gì?”
“Toàn bộ công việc.” Đồng Thư Văn đáp.
Phóng viên: “. . .”
Luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Không xoắn xuýt chuyện này, Đồng Thư Văn lại ném ra một tin tức nặng ký khác:
“Đến lúc đó mọi người sẽ được chứng kiến, toàn bộ các tiểu phẩm hài và kịch ngắn trên sân khấu đêm nhạc cuối năm Tần châu đều do Sở Cuồng sáng tác!”
Ủa alô?!
Sở Cuồng lão tặc cũng được mời tới? Còn viết kịch ngắn và tiểu phẩm hài?!
Đám phóng viên há to miệng đủ để nhét hai quả trứng gà. Cái loại cảm giác không đúng lắm này càng lúc càng mãnh liệt.
Đồng Thư Văn không dừng lại ở đó, thừa dịp đám phóng viên còn chưa ngậm miệng lại, hắn ném ra tin tức thứ ba:
“Không chỉ có Tiện Ngư lão sư và Sở Cuồng lão sư tham dự mà những công tác liên quan đến mỹ thuật trong chương trình cũng đều là tác phẩm của Ảnh Tử lão sư.”
Moá!
Ba bạn gay đều có mặt đông đủ!
Quả nhiên miệng của các phóng viên đều không thể khép lại, đi kèm là đôi mắt mở to như chuông đồng.
. . .
Đến buổi chiều, bài báo phỏng vấn ra lò.
Đọc xong bản tin này, phản ứng của cư dân mạng không giống nhau. Có người hưng phấn, có người khinh thường, tóm lại hiệu quả rất tốt, đề tài về đêm nhạc cuối năm của Tần châu thoáng cái đã vượt lên trên các châu còn lại!
“Trời ạ!”
“Tần châu quá trâu!”
“Ba bạn gay đều góp mặt đông đủ!”
“Chỉ có ta cảm thấy không thể giải thích được à?”
“Không biết phải bắt đầu khinh bỉ từ đâu luôn.”
“Tiện Ngư đảm nhiệm phần âm nhạc thì ta hiểu được, nhưng hắn tham dự toàn bộ các tiết mục là có ý gì? Chẳng lẽ đêm nhạc cuối năm của Tần châu chẳng có gì ngoài âm nhạc hết à? Thôi đổi tên thành ca nhạc hội cho rồi!”
“Chắc là đùa phải không?”
“Còn vụ lão tặc là sao nữa đây?”
“Không phải bọn hắn cố ý chọc cười chúng ta đó chứ?”
“Lão tặc mà viết kịch bản tiểu phẩm hài và kịch ngắn sao?”
“Ta không biết hắn viết có buồn cười hay không, nhưng khi Đồng đạo diễn nói tiểu phẩm hài và kịch ngắn của chương trình đều do lão tặc phụ trách thì ta đã cười đến nghiêng ngả. Các ngươi có chắc là bọn họ không phải đang chọc cười đó chứ?”
“Đừng suy nghĩ nhiều, nhất định là cánh nhà báo thổi phồng tin tức lên.”
“Có lẽ Sở Cuồng thật sự đã thiết kế tiết mục nào đó thì sao?”
Chương 1269: Đoạn phim quảng cáo“Ta cũng nghĩ thế, cho dù báo đồn thổi thì cũng không thể ăn không nói có được. Nếu Đồng Thư Văn nói dối vụ ba bạn gay đồng thời ra tay thì sẽ bị vô số khán giả mắng chửi, nhưng từ trước tới nay ba bạn gay đều cùng tiến cùng lùi, chẳng lẽ lần này Trung châu chèn ép Tiện Ngư đã thật sự chọc giận bọn họ rồi?”
“Hừm, ta bắt đầu tin tưởng thuyết âm mưu trên mạng rồi.”
“Sau khi Tiện Ngư rời khỏi đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh lại gia nhập đêm nhạc Tần châu là chuyện rất bình thường. Nhưng bây giờ hắn trở thành tổng giám chế, lại có cả Sở Cuồng và Ảnh Tử cùng ra tay, nếu nói trong chuyện này không có nguyên nhân gì đặc biệt thì ta không tin!”
Khi Ngư Vương Triều rời khỏi đêm nhạc cuối năm Trung châu, trên mạng có rất nhiều người nói đôi bên xảy ra mâu thuẫn, dáng tiếc Trung châu và Tinh Mang đều ăn nói rất thận trọng về việc này.
Mà bây giờ xem tình hình này, mọi người dần tin tưởng đôi bên đã xảy ra mâu thuẫn.
Nếu người bình thường không rõ nội tình việc này thì đám lão nhân trong nghề đều có thể đoán ra nguyên nhân đại khái.
“Tính tình Tiện Ngư không nhỏ nha.”
“Trung châu cũng không thể khiến hắn đi vào khuôn khổ.”
“Tiện Ngư thành danh từ khi còn rất trẻ, trước đây không lâu còn làm thơ “Nếu lên tới tận chòm, núi khác trông thật nhỏ”, người như hắn làm sao biết Trung châu đáng sợ cỡ nào? Không chỉ có Tiện Ngư, ngoại trừ đám lão nhân như chúng ta ra thì người trẻ tuổi bây giờ đều không biết Trung châu lợi hại tới đâu, cho nên hắn mới có đủ dũng khí để phản kháng.”
“Trung châu làm việc vẫn luôn bá đạo như vậy.”
“Thời niên thiếu của chúng ta, nhân tài ưu tú khắp các châu đều đến Trung châu cả, bọn họ có tư cách để ngạo thị quần hùng. Nếu Tiện Ngư sinh ra vào thời đại đó thì chắc chắn cũng sẽ bị Trung châu thu nạp.”
“Bây giờ hắn chơi lớn như vậy là đang muốn chứng minh giá trị của mình.”
“Ý tưởng rất ngây thơ, nhưng cũng rất nhiệt huyết. Có lẽ hắn sẽ tạo ra hiệu quả không tệ, không cần sánh ngang với Trung châu, chỉ cần vượt qua các châu khác là được.”
“Đúng thế, bây giờ châu nào cũng đang rất cố gắng.”
Tuy đêm nhạc cuối năm của Tần châu có ba bạn gay tạo ra sự chú ý nhưng các châu còn lại đều không rảnh rỗi. Tất cả mọi người đều toàn tâm toàn lực chuẩn bị cho đêm nhạc cuối năm, thỉnh thoảng lại có tin tức lớn truyền ra.
. . .
Khoảng thời gian sau đó, Lâm Uyên và Đồng Thư Văn phân chia công việc với nhau.
Lâm Uyên phụ trách hiệu quả chương trình trực tiếp, chẳng hạn như dạy mọi người động tác, dạy mọi người thể hiện ca khúc thế nào… Còn Đồng Thư Văn phụ trách hiệu quả chương trình gián tiếp, chẳng hạn như chủ trì việc tập luyện, đồng phục, đạo cụ,…
Cứ thế đến cuối tháng 10, các tổ biểu diễn đã đạt được thành quả rất lớn.
Đồng Thư Văn cười nói: “Tháng 11 chúng ta sẽ diễn tập thêm hai lần nữa là được.”
Lâm Uyên gật đầu. Đồng Thư Văn đột nhiên nói tiếp: “Nhưng tiếp theo có một việc phải làm.”
“Cái gì?”
“Trung châu vừa đăng một thước phim quảng cáo cho đêm nhạc cuối năm, hiệu quả cũng không tệ lắm. Ta vốn không định để ý tới, nhưng bây giờ các châu đều đang phát hành phim quảng cáo tương tự, cho nên chúng ta cũng nên quay video quảng cáo cho đêm nhạc Tần châu. Ta đã nghĩ xong nội dung video, sẽ dùng Ngư Vương Triều làm nhân vật chính để giới thiệu về sự đặc sắc của chương trình, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Phim quảng cáo?”
Lâm Uyên như có điều suy nghĩ, nếu như là bình thường hắn sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này, nhưng bây giờ vì liên quan tới Trung châu nên hắn rất coi trọng đêm nhạc cuối năm Tần châu lần này, muốn nó trở nên tốt nhất có thể, bất kỳ chi tiết nào cũng sẽ không qua loa lấy lệ.
“Dùng Ngư Vương Triều chúng ta làm nhân vật chính thì rất nhàm chán, cũng không có gì mới mẻ. Khán giả đã xem đủ trong chương trình Ngư Nhĩ Đồng Hành rồi, không bằng đổi một chủ đề mới đi.”
“Chủ đề gì?”
“Đêm nhạc cuối năm là gì?”
“Đêm nhạc cuối năm là đêm nhạc cuối năm chứ sao.” Đồng Thư Văn không giải thích được. “Nếu là đêm nhạc cuối năm của địa phương thì đó là cách để mỗi châu giải trí, nếu là đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh thì đó là buổi dạ hội văn nghệ tổng hợp…”
“Đó là vì ngươi đang đứng ở góc độ của đạo diễn để đánh giá.”
Lâm Uyên cười một tiếng. Trong lúc lên tiết mục cho chương trình đêm nhạc cuối năm, Lâm Uyên cũng đã xem không ít phim quảng cáo của Trung Quốc, hay có, dở có, Lâm Uyên dự định dùng đoạn phim quảng cáo hay nhất, tựa đề của nó là “đêm nhạc cuối năm là gì”.
“Ngươi có ý tưởng rồi?”
“Ta sẽ viết bản thảo rồi gửi cho ngươi.”
Đoạn phim quảng cáo này dài khoảng mấy phút, đương nhiên bản thảo cũng rất ngắn, Lâm Uyên gõ chữ một hồi là xong.
Sau khi Đồng Thư Văn xem xong, hắn mỉm cười nói: “Ta phát hiện người làm đạo diễn như ta đúng là có cũng được mà không có cũng được. Để con chó làm đạo diễn cũng có thể nằm thắng.”
Lâm Uyên: “. . .”
Phản ứng của người bình thường hẳn là sẽ nói mấy lời khách sáo xã giao như “Đồng đạo diễn nói đùa rồi”.
Mà Lâm Uyên thì trực tiếp im lặng.
Đồng Thư Văn cũng cạn lời. Người anh em, phản ứng của ngươi giống như đang chấp nhận câu nói của ta vậy, ít nhiều gì cũng phải nói một câu chứ. T_T
Ừm.
Cũng may Đồng Thư Văn đã quen với tính cách của Lâm Uyên, bèn tươi cười nói: “Làm phim quảng cáo thôi!”
. . .
Từ quay chụp tới biên tập mất hai ngày, đoạn phim quảng cáo của Tần châu rốt cuộc cũng hoàn thành.
Ngày 1 tháng 11, trên internet vẫn đang thảo luận về đề tài đêm nhạc cuối năm.
“Các ngươi có xem tin tức của Tề châu chưa? Nghe nói bọn họ sẽ mời các thành viên của vở kịch Bạn Cũ đến tham gia đêm nhạc cuối năm, vở kịch này là tuổi thơ của rất nhiều người đó.”
Chương 1270: Nhớ ngươi đủ 365 ngàySorry mọi người, dạo này mình đi ăn tất niên liên tục nên ít có thời gian dịch truyện :( Tết này sẽ bù cho mọi người nha.
“Được nha! Ta rất thích vở đó!”
“Đêm nhạc cuối năm của Sở châu cũng rất thú vị, nghe nói sẽ dùng kỹ thuật đặc biệt để hiện ra các nhân vật trong mười bộ phim hoạt hình kinh điển nhất và cho bọn hắn trò chuyện với nhau!”
“Ta càng mong đợi tiết mục của Yến châu hơn!”
“Hàn châu cũng không tệ.”
“Nghe bảo Triệu châu sẽ tổ chức một đêm nhạc cuối năm theo phong cách cổ điển, thật là thú vị.”
“Không biết Nguỵ châu thế nào? Phải đến tận ngày diễn ra đêm nhạc cuối năm bọn họ mới tham gia khối thống nhất.”
“Mà tin tức về Tần châu ít quá nhỉ.”
“Không phải Tần châu có ba bạn gay à? Ta khá là mong đợi đó, trừ lần đó ra thì bọn hắn không công bố tin tức gì, thật là thần bí.”
“Đúng vậy.”
“Các châu đều đã đăng đoạn phim quảng cáo lên, chỉ có bọn hắn là chưa thấy gì.”
“Ôi người anh em này, miệng ngươi đã lên chùa khai quang rồi hay sao ấy. Tần châu vừa mới đăng phim quảng cáo lên kìa!”
Đúng vậy, trong lúc đám cư dân mạng thảo luận thì quan phương Tần châu đã đăng phim quảng cáo về đêm nhạc cuối năm lên. Trong lúc nhất thời có rất nhiều người ấn vào xem.
Tuy loại phim quảng cáo này thường hay giảng đạo lý nhưng mọi người vẫn chấp nhận xem náo nhiệt, như thể chỉ cần xem là Tết sẽ đến gần hơn một chút.
“Đêm nhạc cuối năm là gì?”
Trên màn hình xuất hiện một hàng chữ.
Sau đó cảnh nền chuyển thành một gia đình nọ đang ăn cơm tất niên, bác gái bưng lên một thố sủi cảo hấp đặt lên bàn cơm: “Đêm nhạc cuối năm chính là lúc cả nhà vui mừng náo nhiệt!”
Ống kính chuyển một cái, nhiều người khác xuất hiện.
Một ông lão mỉm cười nhìn người nhà, nói vào micro phỏng vấn: “Đêm nhạc cuối năm là lúc đoàn viên.”
Ảnh đế Tần châu là Trương Tú Minh thì xuất hiện trong camera với vẻ hoà ái dễ gần hơn bình thường nhiều: “Đêm nhạc cuối năm sao… nói thừa không thừa, nói thiếu không thiếu, thật ra đó là món ăn kèm của người dân vào đêm giao thừa.”
Tài xế lái taxi: “Đêm nhạc cuối năm là lúc ta được nghỉ ngơi. Cả một năm ròng chỉ có ngày hôm đó là có thể về sớm để xem chương trình và đón giao thừa.”
Học giả: “Đêm nhạc cuối năm? Càng ngày càng không có ý nghĩa.”
Vợ của học giả: “Xì, không biết là ai năm nào cũng ôm khư khư cái tivi xem đêm nhạc cuối năm? Không có ý nghĩa sao ông xem hăng say quá vậy?”
Học sinh tiểu học: “Đêm nhạc cuối năm ạ? Chính là lúc ba mẹ và ông bà lì xì cho con đó!”
Đạo diễn Đồng Thư Văn cũng xuất hiện trong đoạn video: “Nếu bạn còn phê bình, còn chê bai đêm nhạc cuối năm thì nghĩa là bạn còn chú ý đến nó. Mọi người dù nhìn thấy khuyết điểm của đêm nhạc cuối năm vẫn tiếp tục xem, điều này chứng tỏ tầm quan trọng của nó lớn thế nào.”
Một công nhân năm nay không thể về quê ăn Tết nói: “Tết này không về nhà được, xem đêm nhạc cuối năm cũng là để bớt nhớ nhà.”
Một diễn viên hài nổi tiếng: “Ha ha, đêm nhạc cuối năm? Chính là một đêm xuân!”
Một anh hùng bàn phím nào đó: “Có biết ta thích làm gì nhất khi xem đêm nhạc cuối năm không?”
Người bên cạnh cười to đáp: “Chửi chứ gì!”
Cứ thế, đủ loại người với từng giai cấp và địa vị xã hội khác nhau đều xuất hiện trong video để nói lên định nghĩa của mình về đêm nhạc cuối năm.
Khán giả các châu đều ngây ngẩn.
Phim quảng cáo của các châu khác đều là ca ngợi đêm nhạc cuối năm, nói những lời lẽ rất văn hoa cao thường, còn có ý giảng đạo lý.
Mà Tần châu thì lại làm theo một hướng hoàn toàn mới!
Không có cố gắng nâng đêm nhạc cuối năm lên, chỉ là những khái niệm rất bình thường, thậm chí còn nói thẳng đêm nhạc cuối năm mấy năm trở lại đây càng ngày càng xuống dốc, bị mọi người phê bình liên tục.
Khán giả càng xem càng cảm thấy thân thiết nha! Mấy năm qua đêm nhạc cuối năm nào mà chẳng bị thiên hạ chê lên chê xuống, ai cũng bảo sẽ chẳng thèm xem nữa nhưng cuối cùng lại vẫn cứ xem.
Rất thực tế.
Cũng rất thú vị.
Lúc này đoạn phim quảng cáo đã sắp kết thúc nhưng vẫn còn một phần nhỏ.
Một vị cảnh sát giao thông đứng trên đường lớn nghiêm túc nói: “Đêm nhạc cuối năm là chương trình dành cho mọi người ở nhà xem, còn chúng ta thì giữ gìn trật tự an toàn giao thông.”
Một y tá xuất hiện trong ống kính, mỉm cười ôm đứa trẻ sơ sinh trong tay: “Đêm nhạc cuối năm là nghênh đón sinh mệnh mới ra đời.”
Cảnh sát trực trong đồn: “Đêm nhạc cuối năm là sẵn sàng cho mọi nguy hiểm.”
Cuối cùng một đoạn tin nhắn xuất hiện trên màn hình: “Ba mẹ, con xin lỗi, con vẫn còn đang bận việc chưa xong, tối muộn mới có thể trở về.”
Trên màn hình hiện ra dòng chữ:
Đêm nhạc cuối năm chính là nhớ ngươi đủ 365 ngày.
Nếu nói phần trước là náo nhiệt vui vẻ thì đến phần sau chủ đề đã thăng hoa.
Các ngươi cứ việc náo nhiệt, có người vẫn đang đi trước mở đường! Đại đa số các ngươi được nghỉ ngơi vào thời điểm đêm nhạc cuối năm, nhưng vẫn có một số người vì nhiều nguyên nhân mà không cách nào ngơi nghỉ.
Thật ra đoạn này cũng có mùi vị của đạo lý nhưng lại không khiến khán giả cảm thấy phản cảm, ngược lại còn thêm phần cảm động.
Phim quảng cáo cho đêm nhạc cuối năm, Tần châu thắng.
Xem xong đoạn quảng cáo, đám cư dân mạng đều thổn thức không thôi.
“Ta đã xem hết quảng cáo của cả tám châu, chỉ duy có Tần châu là làm ta cảm động.”
“Đúng vậy.”
“Lúc xem đến đoạn lính cứu hoả thì ta đã nước mắt lưng tròng, bởi vì em trai ta chính là nhân viên cứu hoả.”
“Các châu khác có rất nhiều minh tinh xuất hiện, chỉ có Tần châu là chẳng mấy ai nhưng lại hợp ý ta nhất.”
“Video quảng cáo này do ai thiết kế thế?”
“Các ngươi mau nhìn kìa, là Tiện Ngư!”
Cùng với tiếng kinh hô, có người chụp lại ảnh màn hình phần phụ đề credits cuối video. Trong ảnh, cột sáng tạo nội dung bất ngờ để tên Tiện Ngư! Cái tên này rõ ràng là được ưu tiên đặt trước cả tên đạo diễn Đồng Thư Văn!
Chương 1271: Nguỵ châu gia nhập“Ôi con cá của ta quá lợi hại!”
“Đoạn phim quảng cáo này sáng tạo cực kỳ!”
“Ngư phụ thật sự rất giỏi sáng tạo, trò chơi do hắn thiết kế đều cực thú vị, giờ làm phim quảng cáo cũng đặc sắc hơn người ta!”
“Trước đó hình như có người lo lắng Ngư phụ làm tổng giám chế đêm nhạc cuối năm Tần châu không ổn thoả? Giờ còn thấy vậy nữa không?”
“Chỉ cần có bộ óc của Ngư phụ thì đêm nhạc cuối năm Tần châu năm nay chắc chắn sẽ rất đáng xem!”
“Đoạn phim quảng cáo này khiến ta mong đợi đêm nhạc cuối năm Tần châu hơn hẳn lúc trước, vốn là ta định xem kênh của Trung châu cơ.”
“Không sao, đến lúc đó ai cũng sẽ đổi kênh liên tục mà, có tận tám kênh để xem đêm nhạc cuối năm!”
“Thú vị!”
Trong tiếng khen ngợi của cư dân mạng, đoạn phim quảng cáo nhanh chóng hot lên, rất nhiều người chia sẻ và ấn like!
Tổ chương trình đêm nhạc cuối năm ở các châu khác tuy trong lòng chua xót nhưng cũng không quá để ý việc này, ngược lại bên tổ Trung châu thì lại rất không vui.
Bọn hắn phụ trách đêm nhạc cuối năm của toàn Lam Tinh, tương đương với việc cho rằng đêm nhạc cuối năm của bọn hắn mới là hàng real, mà đêm nhạc cuối năm địa phương chỉ là hàng pha ke thôi.
Bây giờ phim quảng cáo của Tần châu lại tạo ra hiệu quả mạnh mẽ vượt quá cả Trung châu, giống như hàng nhái đánh bại hàng chính hãng vậy.
Ở Trung châu, lão đại trong tổ đạo diễn là Trang Hiền trực tiếp nổi giận đùng đùng trong phòng hội nghị:
“Bên ban tuyên truyền quảng cáo làm ăn kiểu gì vậy!”
Quản lý ban tuyên truyền mặt vàng như đất nhưng trong lòng thì thầm oán: “Lúc đó đưa thành phẩm cho các ngươi xem, rõ ràng các ngươi đều gật gù khen hay, bảo là chúng ta đã thể hiện được khí thế của Trung châu cơ!”
Đương nhiên lời này hắn không dám nói ra thật, chẳng những hắn phải gánh tội danh này mà còn phải an ủi ngược lại tổng đạo diễn:
“Ngài bình tĩnh đừng nóng, chỉ là một bộ phim quảng cáo ngắn thôi mà, thứ quan trọng nhất của đêm nhạc cuối năm là tỷ lệ người xem, quy mô sân khấu cùng chất lượng tiết mục.”
“Ta không muốn chương trình năm nay thua kém đêm nhạc cuối năm địa phương một phân một tấc nào!”
Trong giọng của Trang Hiền vẫn còn tức giận chưa tan, bởi vì đoạn phim quảng cáo kia là do Tiện Ngư thiết kế, một gia hoả tuyên bố rời khỏi đêm nhạc cuối năm Trung châu!
Hít sâu một hơi để hoà hoãn lại, Trang Hiền nói tiếp: “Đêm nhạc cuối năm của các châu khác chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Chắc chắn là không so được với chúng ta.” Phó đạo diễn Thường An vội vàng lên tiếng, “Tuy châu nào cũng thăng cấp sân khấu năm nay nhưng so với quy mô của chúng ta thì bọn hắn đều không đáng chú ý. Mà trong đó Tần châu, Sở châu và Nguỵ châu làm công tác bảo mật rất tốt, chúng ta không điều tra được nội dung cụ thể nhưng hẳn là cũng không khác gì mấy châu còn lại.”
“Ừm.” Trang Hiền gật đầu.
Thật ra hắn không quá lo lắng về các tiết mục và hiệu quả sân khấu của mấy châu còn lại, thân là tổng đạo diễn của đêm nhạc cuối năm Lam Tinh, cho tới bây giờ thứ hắn suy nghĩ không phải là làm sao thắng được các châu khác mà là có thể thắng được bao nhiêu tiết mục.
Tự phụ sao? Đây không phải là tự phụ mà là một kiểu nhận thức thông thường, từ xưa tới nay Lam Tinh thật sự chưa từng xảy ra việc đêm nhạc cuối năm địa phương đánh bại đêm nhạc cuối năm Lam Tinh.
Từ cấp bậc tài trợ đến hiệu quả sân khấu, đến kỹ xảo đặc hiệu rồi đội hình khách mời cũng như chất lượng chương trình… các yếu tố quan trọng nhất của đêm nhạc cuối năm thì Trung châu đều đạt điểm cao nhất, hoàn toàn không để lại chút đường sống nào cho đối thủ cạnh tranh.
. . .
Mà khi tháng 12 đến, đêm nhạc cuối năm rốt cuộc cũng bắt đầu đếm ngược.
Cùng lúc đó, Nguỵ châu bắt đầu gia nhập khối thống nhất!
Tuy nói thời điểm thống nhất thường là đầu năm mới nhưng trên thực tế lúc áp dụng đều sẽ trước thời hạn một chút.
Soạt.
Người Nguỵ châu xuất hiện, internet lập tức náo nhiệt hẳn lên, ai không biết còn tưởng năm mới đến rồi đây.
Thật ra chủ yếu là do đám cư dân mạng các châu đã không kịp chờ đợi để được trao đổi làm quen với người Nguỵ châu.
Tiết mục hàng năm mỗi khi Lam Tinh thống nhất đơn giản chính là chào hỏi cư dân mạng của châu mới gia nhập, sau đó đôi bên giới thiệu văn hoá và tập tục cho nhau nghe.
Mà năm nay, ngoại trừ những chủ đề trên thì mọi người còn trò chuyện về đêm nhạc cuối năm.
Lâm Uyên cũng trao đổi học hỏi cùng người Nguỵ châu nhưng không phải trên internet, bởi vì đêm nhạc cuối năm của Tần châu không chỉ có một nghệ sĩ Nguỵ châu tham gia, chính Đồng Thư Văn đã cố ý chạy đi mời họ tới, một nghệ sĩ Nguỵ châu trong số đó còn rất quen thuộc với Lâm Uyên.
Người này tên là Đường Chính, nghề nghiệp của hắn là ảo thuật gia.
Lâm Uyên đã thiết kế chương trình ảo thuật cho đêm nhạc cuối năm Tần châu, Đường Chính là người biểu diễn tiết mục đó nên hắn rất quen thuộc với Lâm Uyên.
Thông qua Đường Chính, Lâm Uyên đã biết một số tình huống về Nguỵ châu. Nếu hỏi ở Nguỵ châu có điểm nào đặc sắc nhất thì đó hẳn là khoa học kỹ thuật!
Đúng vậy, khoa học kỹ thuật của Nguỵ châu phát triển cực kỳ tốt, rất nhiều sản phẩm công nghệ cao đều xuất phát từ bên đó. Xét về vị trí địa lý thì Nguỵ châu ở rất gần Trung châu nên đạt được không ít chỗ tốt, nền khoa học kỹ thuật cũng nhờ đó mà phát triển rất khá.
Nhắc tới khoa học kỹ thuật, Đường chính còn cười nói với Lâm Uyên:
“Bởi vì khoa học kỹ thuật của Nguỵ châu chúng ta phát triển khá tốt nên mọi người rất ưa thích tiểu thuyết khoa huyễn. Ta đã xem loại tiểu thuyết này của các châu, phát hiện chất lượng tổng thể rõ ràng là không bằng Nguỵ châu chúng ta.”
Chương 1272: Sự lựa chọn của mỗi khán giả“Ngoài ra thị trường điện ảnh về đề tài khoa huyễn ở Nguỵ châu cũng rất phát triển, ta nghe nói ngài am hiểu rất nhiều thứ, trong đó có cả điện ảnh. Hay là ngài cũng quay thử một bộ phim khoa huyễn cho người Nguỵ châu chúng ta xem đi.”
Khoa huyễn?
Lâm Uyên âm thầm ghi nhớ điểm này.
Xem ra người Nguỵ châu thật sự rất yêu thích yếu tố khoa huyễn, làm phim hoặc viết tiểu thuyết về đề tài này là một ý tưởng không tệ.
. . .
Người Nguỵ châu gia nhập khiến không khí năm mới càng thêm đậm đà.
Quá trình chuẩn bị cho đêm nhạc cuối năm đã hoàn thiện, Lâm Uyên rốt cuộc cũng được nghỉ xả hơi.
Hôm đó hắn vừa về tới nhà đã bị ba người phụ nữ trong nhà bao vây, cộng thêm Nam Cực không ngừng vui vẻ vẫy đuôi.
“Tổng giám chế Lâm à.” Chị gái hắn cười nói, “Đêm nhạc cuối năm của Tần châu chúng ta có những tiết mục gì vậy?”
“Bí mật.”
Dao Dao chủ động giải vây cho Lâm Uyên, nàng vừa gọt trái cây vừa hỏi: “Giang Quỳ có ra mắt bài hát mới không?”
“Có.”
Mẹ Lâm Uyên thì quan tâm tới vé vào cửa hơn: “Có vé chưa?”
“Con đã sắp xếp xong rồi.” Lâm Uyên đáp, “Đến lúc đó cả nhà đi theo trợ lý của con vào khán đài là được, chỉ là con bận rộn chuẩn bị chương trình ở sau cánh gà nên không ngồi cùng mọi người được.”
“Hừm.” Lâm Huyên không vui nói, “Mẹ và Dao Dao hỏi em đều trả lời, còn chị hỏi thì giữ bí mật là sao?”
Lâm Uyên đưa mắt nhìn Nam Cực.
Mặt chị gái hắn lập tức đen lại: “Ý em là phải giữ bí mật với chị gái và tiểu cẩu hả?”
Mẹ bật cười: “Do con hỏi chương trình có những tiết mục gì nên sao em con nói được. Đêm nhạc cuối năm có ít nhất mấy chục tiết mục đấy. Chúng ta thừa dịp em con đang rảnh rỗi để viết câu đối xuân treo Tết đi.”
“Vâng.”
Thư pháp của Lâm Uyên rất tốt nên câu đối xuân đều do hắn viết. Ngoài ra đồ Tết trong nhà đã chuẩn bị không ít, hoa quả hạt dưa mứt tết gì đều có đủ.
So với hiện tại, thời điểm cuối năm mới là tràn ngập không khí Tết nhất.
. . .
Rốt cuộc mấy ngày cuối năm cũng đã đến, khắp nơi trên toàn Lam Tinh đều náo nhiệt vô cùng.
Ở một khu chợ nào đó.
“Cho một phần sủi cảo hấp đi.”
“Tết là phải ăn sủi cảo.”
“Châu các ngươi ăn sủi cảo á? Chỗ chúng ta hay ăn hoành thánh.”
“Sủi cảo hay hoành thánh đều ngon, đều mang ý nghĩa tượng trưng cả. Phối với nước tương giấm cay, vừa ăn vừa xem đêm nhạc cuối năm thì hết ý!”
“Đã chọn xong kênh để xem đêm nhạc cuối năm chưa?”
“Coi ngươi nói kìa! Trẻ con mới phải lựa chọn, ta là người trưởng thành, ta xem hết!”
“Có gì đâu mà không chọn được, ta chắc chắn sẽ xem của Trung châu, kém hơn một chút hẳn là Tần châu, nghe nói ba bạn gay đều tham dự vào đêm nhạc cuối năm địa phương, chắc là cũng có một số tiết mục đáng xem.”
Ở một sạp nhỏ ven đường.
“Ta muốn mua pháo!”
“Ở chỗ này cấm đốt pháo, ngài xem thử loại pháo âm thanh này đi, thích hợp dùng trong năm mới đó.”
“Vậy cũng được. Tiểu Lưu đêm giao thừa qua nhà ta đốt pháo không?”
“Thôi, 6 giờ chiều là bắt đầu chiếu đêm nhạc cuối năm rồi, ta ít khi được nghỉ ngơi, ngày mai ta muốn ở nhà hưởng thụ không khí Tết hơn.”
“Đêm nhạc cuối năm có chiếu lại mà.”
“Ngươi xem đêm nhạc cuối năm nhiều năm như vậy rồi mà không cảm thấy xem trực tiếp và xem lại vào hôm sau sẽ có cảm nhận hoàn toàn khác biệt sao?”
“Cũng đúng.”
“Đêm nhạc cuối năm năm nay là do Trung châu phụ trách, chắc chắn là rất đáng xem.”
“Ta cảm thấy bản địa phương cũng rất đáng mong chờ, giống như Tần châu này, hoặc là Nguỵ châu mới gia nhập này.”
Trên mạng, trong một diễn đàn nào đó.
“Ngày mai là đêm nhạc cuối năm rồi, các anh em đã chọn xong kênh để xem chưa?”
“Ta xem Trung châu.”
“Ta cũng Trung châu.”
“80% mọi người đều chọn xem Trung châu trước, nhưng cảnh múa mở màn chẳng có gì mới mẻ, ta thấy xem đài nào cũng thế thôi.”
“Ta sẽ xem Tần châu, phim quảng cáo của bọn hắn rất cảm động.”
“Ta thì xem Nguỵ châu, nhân cơ hội này tìm hiểu về văn hoá của bọn họ cũng vui.”
“Fan của ba bạn gay đâu rồi?!”
“Fan ba bạn gay báo cáo, tam đại thiên vương đã hợp thể, không có lý do gì mà chúng ta không xem đài Tần châu!”
“Xuỳ, đám các ngươi nói cho dữ vào, tới khi bắt đầu chiếu đêm nhạc cuối năm lại đổi kênh xoành xoạch như đang tuyển phi cho xem.”
Tại một công ty truyền thông nào đó.
“Năm nay đến phiên ta phải làm thêm giờ.”
“Biết làm sao được, đề tài về đêm nhạc cuối năm không thể bỏ qua. Lẽ ra phim quảng cáo của Tần châu nên thêm cảnh phỏng vấn các phóng viên như chúng ta mới phải.”
“Không biết năm nay sẽ có bao nhiêu tiết mục gây chú ý.”
“Năm nay chắc chắn có nhiều tiết mục hot lắm, bởi vì đây là lần đầu tiên cả tám châu đều có mặt đông đủ.”
“Cũng phải, đêm nhạc cuối năm hẳn là rất náo nhiệt đây.”
“Vậy cứ làm theo sắp xếp từ trước đi, ta xem đài Trung châu, các ngươi xem bảy đài còn lại.”
“Mẹ nó, ta cũng muốn xem đài Trung châu!”
“Giành cái gì mà giành, ta là lão đại, ta quyết định!”
“Ta sẽ xem đài Tần châu, ta có cảm giác năm nay đài của bọn họ sẽ rất thú vị.”
. . .
Mà ở hậu trường đêm nhạc cuối năm, không khí khẩn trương đã lan toả khắp nơi.
“Sắp bắt đầu rồi.”
“Đêm nhạc cuối năm lần này rất quan trọng, không thể sai sót!”
“Mục tiêu của chúng ta là lọt vào top 3, ngoại trừ Trung châu ra, các châu còn lại đều là kẻ địch của chúng ta!”
“Các châu đều có tiểu phẩm hài, chỉ tiếc hai đại lão của châu chúng ta không tham gia, nếu không thì tiết mục này chúng ta thắng chắc.”
“Các châu còn lại cũng vậy, hình như đại lão đều bị mời đi hết rồi.”
“Mặc kệ, dù sao chất lượng tiết mục của chúng ta cũng không tệ, trừ Trung châu ra ta rất có lòng tin!”