. . . . . .
Phí Dương nhìn đối phương, không cần nghĩ ngợi liền đáp:
“Nhạc pop, Rock and roll, dân ca cùng với hợp xướng, nếu tiến vào tổ hợp xướng thì muốn làm lĩnh xướng, còn ngươi thế nào?”
“Ta vẫn chưa có suy nghĩ xong, rất khó tuyển chọn.”
Thư Du cười khổ:
“Dù sao mỗi người chỉ có thể báo danh nhiều nhất là bốn hạng mục, vội vã tuyển chọn có khả năng cao sẽ tiếc nuối về sau.”
Phí Dương gật gật đầu.
Đối với ca sĩ cấp bậc như hắn và Thư Du mà nói, hạng mục có thể tham gia tuyệt đối không chỉ có bốn hạng mục, đáng tiếc bên trên hạn chế, khiến rất nhiều ca sĩ hay thay đổi phong cách cũng trói tay trói chân.
Suy nghĩ tới chuyện gì đó.
Thư Du tiếp tục nói:
“Thật ra chúng ta chọn như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là nhóm huấn luyện viên trưởng sắp xếp như thế nào, bọn họ sẽ cho chúng ta phụ trách hạng mục mà bọn họ cho rằng thích hợp với chúng ta nhất, ý muốn của chúng ta chỉ là để cho bọn họ tham khảo.”
Phí Dương gật đầu, đang muốn muốn tiếp tục nói gì đó thì biểu tình đột nhiên biến đổi!
Cùng lúc đó, hai mắt Thư Du cũng trừng to!
Giống như bệnh truyền nhiễm, sắc mặt các ca sĩ ở khu vực chờ đều liên tục thay đổi!
Chỉ có mấy người Ngư vương triều nở nụ cười.
Vận khí của Hạ Phồn vận khí không tệ.
Người thứ nhất trong Ngư vương triều tiếp nhận khảo hạch thế mà là nàng.
Nếu đổi nàng đổi thành người khác trong Ngư vương triều, tin tưởng giờ phút này cũng có thể tạo ra hiệu quả tương tự đi nha?
. . . . . . . . . . .
Trên sân khấu, theo màn biểu diễn của Hạ Phồn bắt đầu, đôi mắt của nhóm giám khảo càng mở càng to!
Sau khi Hạ Phồn hoàn thành nào phần điệp khúc, dưới đài có giám khảo đã không nhịn được mà lộ vẻ mặt như đang bị táo bón. . . . .
Từ khi nào mà Hạ Phồn có thể hát tốt như vậy!?
Cùng lúc đó, trong tổ huấn luyện trưởng, Dương Chung Minh đang dùng bút ghi trên giấy, phân tích điểm đặc sắc của ca sĩ lại đột ngột dùng một chút lực.
Trên tờ giấy xuất hiện thêm một dấu chấm đen.
Người ngồi bên cạnh Dương Chung Minh và mấy người Lục Thịnh đã há to miệng từ bao giờ rồi:
“Đây là Hạ Phồn!?”
“Sao nàng lại có tiến bộ lớn như vậy!”
“Mới có mấy ngày trôi qua mà!”
“Đây là trình độ gì?”
“Ca ca…… Hậu sao?”
Thay da đổi thịt, một tiếng hót làm người ta kinh ngạc!
Khi Hạ Phồn kết thúc phần biểu diễn của mình, bầu không khí ở hiện trường trở nên tĩnh mịch.
Hạ Phồn khom lưng cúi chào, muốn rời đi, lúc này Trịnh Tinh đã lấy lại tinh thần lên tiếng:
“Hạ Phồn ngươi biết mình tiến bộ lớn đến thế nào sao?”
“Biết.”
Hạ Phồn thành thật trả lời.
Trịnh Tinh hỏi tới chuyện mà tất cả mọi người đều đang quan tâm:
“Vậy ngươi biết nguyên nhân khiến mình tiến bộ lớn như vậy sao?”
Hạ Phồn nhìn về phía Lâm Uyên.
Hành động này đã nói ra tất cả, nàng không cần phải nói thêm gì nữa.
Trong lòng mọi người cũng đều có đáp án.
Thật ra đã sớm có đáp án, Trịnh Tinh chỉ muốn xác nhận lại một lần mà thôi.
Quá điên cuồng!
Chẳng lẽ Tiện Ngư mạnh mẽ gia tăng trình độ của ca sĩ nhất lưu như Hạ Phồn lên tới trình độ Ca Hậu!?
. . . . . . . . . .
Trong khu chờ, tất cả người xem đều ngây ngốc!
“Thật sự là Hạ Phồn hát quá tốt, đây căn bản không phải là Hạ Phồn mà ta từng biết nha!”
“Nàng hát nhạc Blues tốt như thế!?”
“Ai đồn là ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều hả, kết quả xem xong ta cảm giác trình độ đã đuổi kịp Giang Quỳ rồi!?”
“Thăng cấp!”
“Hạ Phồn muốn thăng cấp!”
“Trình độ hát như vậy mà bị đào thải thì không có thiên lý!”
Phí Dương không nói gì, nhưng mà trong lòng hắn lại nổi sóng to gió lớn!
Sao có thể!
Ngoại trừ Tôn Diệu Hỏa và Giang Quỳ, Ngư vương triều còn cất giấu một ca sĩ cấp Ca Vương Ca Hậu nữa sao, thật sự quá khó tin!?
Nhưng. . . . Đúng là Hạ Phồn vừa mới biểu hiện trình độ cấp bậc Ca Hậu!
Thư Du bên cạnh đột nhiên thở dài: “Ta muốn gia nhập Ngư vương triều.”
Phí Dương thiếu chút nữa tưởng mình đã nói ra lời trong lòng, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, ý thức được đây là Thư Du đang cảm khái.
. . . . . . .
Khu vực giám khảo bắt đầu ồn ào náo động!
“Thăng cấp ngaytức khắc!”
“Rốt cuộc Tiện Ngư làm thế nào vậy?”
“So với trình độ trước đó, trình độ của Hạ Phồn hiện tại quả thực cách biệt một trời!”
“Ngư vương triều thật sự giỏi chế tạo bất ngờ cho ta nha.”
“Ta vẫn luôn cho rằng Ngư vương triều chỉ có Giang Quỳ cùng Tôn Diệu Hỏa đáng chú ý đó.”
“E là Hạ Phồn chỉ sợ sẽ trở thành bất ngờ lớn nhất vòng đào thải cuối cùng này.”
“Ai có thể nghĩ đến chứ?”
“Từ từ, Hạ Phồn có tiến bộ lớn như vậy, các ngươi nói những người khác trong Ngư vương triều có thể tiến bộ hay không?”
“Không thể nào đâu?”
“Ngư vương triều tổng cộng có sáu người, có ba người đạt tới trình độ Ca Vương Ca Hậu đã quá biến thái rồi nha.”
. . . . . . . . . .
Hạ Phồn chỉ là một khúc nhạc đệm cho vòng đào thải thứ ba thôi.
Một khúc nhạc đệm tràn đầy bất ngờ và chấn động.
Nàng thay da đổi thịt cùng một tiếng hót làm người ta kinh ngạc, khiến tất giám khảo đều cảm thấy vui mừng, bởi vì Tần Châu lại có thêm một vị tuyển thủ cao cấp!
Trong khu chờ, tiếng bàn tán vẫn sôi nổi không dứt.
Mọi người rất khó bình tĩnh lại sau khi nghe Hạ Phồn, rất nhiều người đều đang thảo luận về sự tiến bộ của nàng.
Đúng lúc này có tiếng loa vang lên:
“Mời Trần Chí Vũ tham gia khảo hạch.”
Mấy người Ngư vương triều nghe xong liền cười nói:
“Đến lượt ngươi rồi kìa.”
Trần Chí Vũ đứng dậy, nhìn nhìn Tôn Diệu Hỏa và mấy đồng bọn Ngư vương triều rồi cười nói:
“Gặp nhau ở khu thăng cấp.”
Thành viên thứ hai của Ngư vương triều lên sân khấu.
Nếu nói Hạ Phồn là nữ ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều trước đó thì Trần Chí Vũ chính là nam ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều mà mọi người công nhận.
Tuy rằng nói như thế này không công bằng đối với Trần Chí Vũ.
Bởi vì Ngư vương triều chỉ có hai nam là hắn và Tôn Diệu Hỏa thôi, Tôn Diệu Hỏa lại là Ca Vương nên hắn liền biến thành nam ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều?
Còn đại biểu thế nào?
Đã nói nhiều rồi nha.
Đại biểu không ở trong ngũ hành.
Chương 1316: Nam ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều (2). . . . . . . . .
Trần Chí Vũ cất bước về phía trước.
Khu chờ vẫn ồn ào náo động như cũ.
Vô số tiếng nghị luận Hạ Phồn đã có một phần biểu diễn nằm ngoài dự đoán khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Bước lên sân khấu khảo hạch, Trần Chí Vũ nhìn về phía trước, tuy rằng nhóm giám khảo không có ồn ào như bên ngoài nhưng vẫn có người thường hay châu đầu ghé tai.
Hiển nhiên hắn cũng không được coi trọng.
Nếu lúc này bước lên sân khấu chính là Phí Dương hoặc là một tuyển thủ hàng đầu khác, không chỉ có khu chờ sẽ nhanh chóng yên tĩnh mà ngay cả nhóm giám khảo đều sẽ nhìn với con mắt khác. . . . .
Điều này làm cho Trần Chí Vũ cảm thấy có chút buồn bực.
Đúng lúc này, Trần Chí Vũ thấy được Lâm Uyên.
Giờ phút này trên khóe miệng đại biểu thế mà còn treo một nụ cười, đang yên lặng nhìn mình, ánh mắt tràn ngập sự cổ vũ làm cho hắn cảm thấy có chút ấm áp.
Đột nhiên, tâm tình Trần Chí Vũ thông suốt, hết thảy buồn bực đều tan thành mây khói!
Hắn cầm lấy microphone, nói ra một câu mà sau này trở thành một lời trêu chọc kinh điển:
“Các vị giám khảo lão sư tốt, ta là ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều, Trần Chí Vũ.”
Phốc!
Lời giới thiệu này khiến không ít người phát ra tiếng cười.
Các tuyển thủ ngừng thảo luận về Hạ Phồnm ánh mắt dời tới trên người Trần Chí Vũ.
“Ha ha!”
“Sao nhãn hiệu của Trần Chí Vũ luôn như vậy nha.”
“Trước khi gia nhập Ngư vương triều hắn là lão nhị sơ đại vạn năm, sau khi gia nhập Ngư vương triều hắn lại trở thành ca sĩ yếu nhất trong Ngư vương triều.”
“Mấu chốt là hình như hắn thật sự là ca sĩ yếu nhất!”
“Ai kêu Hạ Phồn yếu nhất trước đó hôm nay đột nhiên xé rách lớp vỏ ngụy trang, bày ra thực lực ca hát cấp Ca Hậu khủng bố đây.”
“Ngư vương triều yếu nhất còn không dễ nghe bằng lão nhị vạn năm đâu, thật ra Trần Chí Vũ cũng không tính là yếu. . . . .”
“Nói đúng ra thì hắn yếu do so cùng với đám người người Ngư vương triều thôi.”
“Chưa chắc giờ còn yếu đâu nha, Hạ Phồn có thể một tiếng hót làm người ta kinh ngạc, nói không chừng Trần Chí Vũ cũng có thể khiến toàn trường khiếp sợ đó.”
“Thôi thôi đừng đùa.”
Nếu Trần Chí Vũ cũng có thể một tiếng hót làm người ta kinh ngạc, vậy thì Ngư vương triều quá khủng bố rồi.
Trên đài gám khảo có người nhẹ nhàng cười cười, nhưng cũng không có người thảo luận, trình độ của Trần Chí Vũ không tính là kém nhưng chỉ là ở trung tâm tập huấn này có đám ca sĩ lợi hại nhất Tần Châu hội tụ cho nên hắn trở nên bình thường, sự thật là bất kỳ một người nào ở nơi này ra ngoài đều có trình độ thấp nhất là ca sĩ nhất lưu.
“Bắt đầu đi.”
Lâm Uyên mở miệng nói.
Hắn vừa mới nói xong thì tiếng nhạc đã vang lên.
Ca khúc mà Trần Chí Vũ hát thế mà là . . . . . . . 《 Đêm Chương 7 》 !Bài hát có độ khó không tính thấp.
Cách hát đặc biệt của Tiện Ngư, rất nhiều người trong giới ca hát đều không thể làm được.
Đúng vậy.
Ca sĩ chuyên nghiệp có thể hát được giai điệu của bài hát này nhưng bởi vì âm sắc khác biệt với Tiện Ngư mà mất đi ý vị của ca khúc.
Nhưng khi Trần Chí Vũ bắt đầu biểu diễn phần đầu của ca khúc, là nửa đoạn Rap thì trái tim của rất nhiều người như lạc mất nửa nhịp.
Cảm giác thật kỳ diệu!
Rap rất thoải mái!
Không phải cái loại âm thanh tự nhiên khiến da đầu người nghe tê dại mà là một loại giai điệu làm người ta nghe xong liền không nhịn được mà say mê.
“Hắn đẩy cửa ra, gió đêm thổi ánh đèn lung lay. . . .
Máy đánh chữ ngừng ở tên hung thủ . . . .
Bầu trời đêm ở tu viện Westminster. . . .
Bắt đầu sôi trào. . . . . .
Nếu cái ác là một bản nhạc tà ác và lộng lẫy. . . .
Khi kết thúc ta sẽ tự tay viết bên trên
Tia nắng ban mai quang hong khô dòng ưu sầu cuối cùng. . . .
Vết mực đen trở nên tĩnh lặng. . . . . .”
Không chỉ trình diễn hoàn hảo phần Rap mà giai điệu phần điệp khúc cũng được thể hiện rất chuẩn xác.
Giống như cốt truyện Sherlock Holmes được dàn dựng trước mắt mọi người.
Đây vẫn là lão nhị vạn năm Trần Chí Vũ sao?!
Đây vẫn là ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều Trần Chí Vũ sao!
Tiếng ca vang vọng toàn trường khiến sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
. . . . . . . . . . .
Ở khu vực chờ.
Các tuyển thủ kinh ngạc liên tục hô to, tất cả đều cảm thấy khó tin khi nghe tiếng hát của Trần Chí Vũ vang lên!
“Trời đất ơi. . . . . . .”
“Không thể nào. . . . . . . . ”
“Sao mà Trần Chí Vũ cũng. . . . . . .”
“Ai có thể nói cho ta biết có chuyện gì không!”
“Ngư vương triều Hạ Phồn một tiếng hót làm người ta kinh ngạc thì thôi đi, sao cả Trần Chí Vũ lại làm thêm một lần nữa!”
“Ta khiếp sợ các ngươi vui lắm phải không!”
“Rõ ràng trước đó chúng ta còn từng hợp tác vài lần. . . . . . . . Thậm chí ta còn chỉ hắn một ít kỹ thuật. . . . . Từ khi nào mà hắn trở nên mạnh như thế này. . . . . . . ”
“Từ từ!”
“Trần Chí Vũ và Hạ Phồn là nam ca sĩ và nữ ca sĩ yếu nhất trong Ngư vương triều, nếu hai người bọn họ đều trở nên kinh khủng như thế, vậy Triệu Doanh Các, Ngụy Hảo Vận, Tôn Diệu Hỏa và Giang Quỳ cũng tiến bộ sao?”
……
Phí Dương và Thư Du đều ngây ngốc!
Hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, căn bản không cách nào giải thích tình huống trước mắt.
Chương 1317: Toàn viên học bá (1). . . . . . . .
Ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều Hạ Phồn một tiếng hót làm người ta kinh ngạc, hai người bọn họ cũng cảm thấy hết sức khiếp sợ, kết quả còn không chờ hai người hoàn toàn tiêu hóa sự khiếp sợ mà Hạ Phồn mang đến thì Trần Chí Vũ lại mang đến thêm một đợt nữa!
Đây là trình độ gì!?
Vẻ mặt Thư Du có chút tạp nói:
“Câu hát cuối cùng hắn lên cao, tuy rằng dùng giọng giả thanh nhưng lúc Tiện Ngư lão sư hát cũng xử lý như vậy, ta nhớ rõ trước kia Trần Chí Vũ không am hiểu phong cách này!”
“Ca Vương.”
Phí Dương cắn chặt răng.
Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.
Từ khi nào mà Ca Vương Ca Hậu trở nên không đáng tiền như bây giờ?
Hạ Phồn không lâu trước đây vẫn là ca sĩ nhất lưu, hôm nay đột nhiên bày ra thực lực đạt chuẩn Ca Hậu.
Mới qua thời gian bao lâu mà Trần Chí Vũ Ngư vương triều lại bày ra thực lực cấp Ca Vương!
Đây là phán đoán của Phí Dương, bản thân hắn chính là Ca Vương, phán đoán không thể sai, biểu hiện hôm nay của Trần Chí Vũ đã đến cấp bậc Ca Vương rồi!
. . . . . . . . .
Trên đài giám khảo, nhóm giám khảo ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn!
Cái câu “Ca sĩ yếu nhất Ngư vương triều Trần Chí Vũ” còn văng vẳng bên tai thì gia hỏa này liền oanh tạc sân khấu!
Phần Rap!
Phần Giai điệu!
Mặt kỹ thuật!
Mặt phong cách!
Bài hát đã bày ra sự toàn diện của Trần Chí Vũ, hắn gần như không có sở đoản, khả năng khống chế phong cách âm nhạc vượt qua ca sĩ bình thường, nếu so hát bài hát này, e là cả Phí Dương cũng hát không bằng Trần Chí Vũ!
“Đây là yếu nhất mà hắn nói?”
“Khả năng trình diễn đến cấp bậc Ca Vương vẫn yếu nhất trong Ngư vương triều sao?”
“Đùa cái gì vậy!”
Nào có ca sĩ cấp bậc Ca Vương nào dùng từ “yếu” để nói về chính mình?
Tuy rằng bây giờ Trần Chí Vũ còn chưa bắt được danh hiệu Ca Vương nhưng phần biểu diễn của hắn đã khiến không một ai dám nghi ngờ hắn có thực lực và tư cách!
. . . . . . . . . .
Bên cạnh Lâm Uyên, cả Dương Chung Minh cùng vài vị huấn luyện viên trưởng đều khó đè nén sự kinh ngạc.
Đột nhiên mọi người nhớ tới thời điểm kết thúc cuộc họp, có người nói Tiện Ngư nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Bởi vì Ngư vương triều tới vòng đào thải thứ ba sẽ có người bị đào thải.
Khi đóo Tiện Ngư trả lời là: Các ngươi cũng cần chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Khi đó mọi người đều không rõ vì sao Tiện Ngư lại nói như thế.
Giờ này khắc này mọi người đã hiểu ý Tiện Ngư muốn nói!
Quá kích thích!
Một màn này thật sự quá kích thích!
Người không hề chuẩn bị tâm lý đều bị Hạ Phồn và Trần Chí Vũ làm khiếp sợ, đã không còn khống chế được biểu cảm của mình!
“Muốn điên rồi!”
“Ngươi làm như thế nào?”
“Sàn nhà Ngư vương triều các ngươi đều cao hơn trần nhà của người khác một đoạn hả?”
Mấy tên Khúc phụ quen thuộc với Lâm Uyên kinh ngạc hô lên.
Lâm Uyên cười cười giải thích:
“Chủ yếu là bởi vì bọn họ có thiên phú rất tốt.”
Đúng là thiên phú nha.
Lâm Uyên đẩy nguyên nhân cho hai chữ này, nhưng mà hắn cũng không quên thêm một yếu tố đầy thuyết phục:
“Đúng lúc ta dạy cũng không tồi.”
Nỗi lòng mọi người cuồn trào, Tiện Ngư làm cho bọn họ thấy được sự chênh lệch giữa Khúc phụ với nhau!
Nếu so sánh năng lực dạy dỗ và ánh mắt lựa chọn ca sĩ thì Tiện Ngư mạnh nhất, bởi vì tất cả Khúc phụ đang ngồi nơi đây, dù là Dương Chung Minh cũng không thể dạy dỗ ra nhiều ca sĩ có thực lực khoa trương như thế!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Lam tinh có nhiều Khúc phụ như vậy, hình như chỉ có mỗi Tiện Ngư hao tâm tạo ra một đoàn ca sĩ thôi.
Các Khúc phụ khác đều dành phần lớn thời gian đắm chìm trong thế giới của chính mình để soạn nhạc.
Khi trong lòng mọi người có nhiều suy nghĩ ngổn ngang, chỉ có mình Dương Chung Minh nhanh chóng bắt được trọng tâm trong lời nói của Lâm Uyên:
“Ngươi nói là bọn họ sao?”
Lời này có phải mang ý nghĩa là trong Ngư vương triều không chỉ có trình độ của Hạ Phồn và Trần Chí Vũ gia tăng nhiều?
“Đúng, là bọn họ.”
Câu trả lời của Lâm Uyên làm cho đồng tử của Dương Chung Minh co rút lại.
Trịnh Tinh, Lục Thịnh, Doãn Đông thậm chí mấy người Diệp Tri Thu nghe xong hơi hơi run rẩy.
. . . . . . . . . . . .
Tám vị huấn luyện viên trưởng còn lại nhanh chóng ý thức được lời Lâm Uyên nói chính là sự thật.
Hôm nay, tham gia vòng đào thải, ca sĩ có trình độ tiến bộ vượt bậc không chỉ hai người Hạ Phồn và Trần Chí Vũ.
Ngụy Hảo Vận!
Triệu Doanh Các!
Hai vị này cũng bày ra thực lực cấp Ca Hậu!
Ngược lại là hai người cường đại nhất Ngư vương triều là Tôn Diệu Hỏa cùng với Giang Quỳ lại biểu hiện không khác bình thường bao nhiêu, hình như không có tiến bộ quá nhiều.
“Dù sao vốn dĩ chính là Ca Vương Ca Hậu rồi, đã rất khó tăng lên nữa.”
Trịnh Tinh cảm khái, cũng không hề thất vọng, trình độ của Giang Quỳ và Tôn Diệu Hỏa dù không có tiến bộ cũng đủ thông qua vòng này, hai người có thể đối mặt với vô số đối thủ, thậm chí có hi vọng tranh đoạt huy chương!
Chỉ có Lâm Uyên biết, Giang Quỳ và Tôn Diệu Hỏa không có bày ra trạng thái mạnh nhất của mình.
Nhưng mà hai người đã không còn là trọng điểm, hôm nay bốn vị ca sĩ nhất lưu của Ngư vương triều mới là vai chính!
Toàn bộ vòng thứ ba vòng bị ánh sáng của Ngư vương triều lấn át hết rồi!
Hạ Phồn!
Trần Chí Vũ!
Ngụy Hảo Vận!
Triệu Doanh Các!
Bốn người này mang đến cho mọi người từng đợt chấn động liên hồi!
Chương 1318: Toàn viên học bá (2). . . . . . . . . ..
Toàn bộ quá trình hoàn toàn điên đảo ấn tượng vốn có của mọi người đối với Ngư vương triều!
Phải biết rằng!
Ngư vương triều ở trong lòng nhiều người Lam tinh đã phi thường mạnh rồi.
Trên cơ sở như vậy còn có thể càng mạnh hơn nữa, khó mà tưởng tượng nổi.
Sáu cá nhân Ngư vương triều đều có trình độ Ca Vương Ca Hậu!
Trong đó còn có Tôn Diệu Hỏa cùng Giang Quỳ tiếp cận Ca Vương Ca Hậu đỉnh cấp!
Giờ phút này đừng nói là bình thường Ca Vương Ca Hậu, ngay cả Phí Dương và Thư Du nhìn thấy đội hình của Ngư vương triều đều phải sợ hãi!
“Ngươi còn có nắm chắc có thể chiến thắng Giang Quỳ sao?”
Phí Dương đột nhiên hỏi Thư Du, trước đó Thư Du và Giang Quỳ tiến hành quyết đấu tranh đoạt á quân ở 《 Chúng Ta Ca 》 , lúc đó Thư Du xem như nhẹ nhàng thắng trận.
“Ta không biết.”
Thư Du hỏi lại: “Bây giờ ngươi còn có nắm mình chắc có thể chiến thắng Tôn Diệu Hỏa sao?”
Mọi người đều tham gia 《 Ca Vương Che Mặt 》 .
Năm đó Phí Dương lấy danh xưng Bá Vương tàn sát giới âm nhạc một lần, chỉ có Tiện Ngư mới có thể chế tài hắn.
Lúc ấy Phí Dương đụng tới Tôn Diệu Hỏa liền nhẹ nhàng nghiền áp.
“Ta thắng.”
Phí Dương yên lặng một lúc, sau đó mở miệng nói.
Thư Du nhướng mày:
“Trước kia ngươi cũng sẽ không chần chờ.”
Phí Dương ngẩn người.
Vì sao mình lại chần chờ chứ?
Hắn cắn chặt răng: “Trên thế giới này ngoại trừ Tiện Ngư thì không có người nào có thể chính diện thắng ta.”
……
Vòng đào thải thải thứ ba vẫn còn tiếp tục diễn ra.
Nhưng mà kế tiếp dù cho tuyển thủ có biểu hiện như thế nào đều chú định không thể nào khiến người kinh ngạc như Ngư vương triều đã làm.
Trong khu thăng cấp, khi đám người Ngư vương triều cùng nhau xuất hiện, ánh mắt người chung quanh nhìn về phía bọn họ đều có sự biến hóa.
Nếu Ngư vương triều không phải là một cái tập thể thì dù biểu hiện của bọn họ có kinh người như thế nào cũng không đến mức gây chấn động như hiện tại, nhưng mà bọn họ là một tập thể……
Giống như một lớp học mà mỗi một học sinh đều là học bá vậy.
Cùng lúc đó, phía dưới sân khấu khảo hạch, mấy giám khảo đột nhiên liếc nhau, đồng thời thấy được sự hưng phấn trong mắt lẫn nhau.
“Niềm vui ngoài ý muốn!”
“Cơ hội của chúng ta tới rồi!”
“Trình độ của Phí Dương Thư Du đã bị các châu khác điều tra kỹ rồi, bọn họ gặp được mấy cao thủ Tần Châu chắc chẳn sẽ đưa ra một vài ca sĩ thực lực tốt toàn lực ứng phó, nhưng thực lực của Ngư vương triều được điều tra thì lại không tính là đặc biệt cường đại cho nên trong lúc thi đấu gặp được Ngư vương triều bọn họ sẽ thiếu cảnh giác……”
“Đây là cơ hội!”
“Ngư vương triều có thể trở thành kỳ binh nha!”
“Tất cả người xem thường bọn họ người đều sẽ bị xé thành mảnh nhỏ!”
Không chỉ là một vị giám khảo nảy ra ý tưởng này mà trong lòng rất nhiều giám khảo đều có ý tưởng tương tự.
Đồng dạng, mấy người trong tổ huấn luyện viên trưởng cũng có ý tưởng.
Lục Thịnh suy tư chút rồi nói:
“Dựa theo thực lực mà trước đây Ngư vương triều biểu hiện ra thì bọn họ hiển nhiên không đáng để đối thủ toàn lực ứng phó, nếu trong lúc thi đấu gặp phải, chúng ta có thể chiếm được không ít tiện nghi……”
“Chiếm tiện nghi cũng có hạn.”
Trịnh Tinh lắc đầu nói:
“Dù sao cũng là Lam ca hội.”
Thật sự là vậy, dù người hay khinh địch đối mặt với thi đấu cấp bậc này cũng sẽ phải đề cao tinh thần.
Tuyển thủ có thể tiến vào danh sách cuối cùng có ai mà yếu đâu.
Cứ như vậy, vòng đào thải thứ ba nhanh chóng kết thúc.
Lần này lại gạt đi một lượng lớn ca sĩ.
Ngoại trừ hát thì tổ nhạc cụ cũng tiến hành rồi một vòng đào thải, hai bên gần như tiến hành đồng bộ, do một ít lão tiền bối trong giới nhạc cụ phụ trách xét duyệt.
Nhị hồ……
Dương cầm……
Đàn tỳ bà……
Vân vân...
Dù nhạc cụ đứng đầu hay nhạc cụ tương đối ít được lưu ý đều chiếm cứ một vài hạng mục.
Trong đó còn có một tuyển thủ trong tổ nhạc cụ mà Lâm Uyên rất quen thuộc, có người bên ngoài rằng người này cũng được coi là một thành viên của Ngư vương triều.
Người này tên Cố Tịch.
Cố Tịch là tuyển thủ tổ dương cầm, nàng là nữ thần dương cầm, khoảng cách đại sư chỉ còn một bước, trình độ cũng đã đủ để tham gia Lam ca hội.
Lâm Uyên ở trên đài nhìn thấy đối phương, gật gật đầu xem như chào hỏi.
Không nói tới hai người từng có vài lần hợp tác trước đó thì cả hai cũng bạn học cùng trường cấp ba, ấn tượng của Lâm Uyên đối với Cố Tịch vẫn không tồi.
Cố Tịch nhìn thấy Lâm Uyên, nàng rất là vui.
Cũng không biết có phải vì vui vẻ nên phần diễn tấu của nàng cực kỳ tốt, thuận lợi thông qua khảo hạch.
“Dựa theo phương án của chúng ta, đêm nay liền phân phối hạng mục cho các tuyển thủ, sau đó tiến hành cho bọn họ lựa chọn ca khúc.”
Kết thúc đào thải nội bộ, trung tâm tập huấn người lại thiếu đi một ít người.
Hôm sau, phân đoạn tuyển chọn bài hát bắt đầu.
Kho nhạc do toàn tổ huấn luyện viên Tần Châu biên soạn sắp toàn diện mở ra với các tuyển thủ.
Chương 1319: Nhị hồ (1). . . . . . . . . . . . . .
Đương nhiên, trước khi chính thức mở ra kho ca khúc thì trung tâm tập huấn phải phân phối các ca sĩ tới các hạng mục thích hợp.
Ca sĩ đều biết hát biết ca nhưng mà mỗi người am hiểu phong cách khác nhau.
Chỉ rock and roll và dân ca đã có sự tương phản rất lớn rồi, còn chưa nói tới âm vực thấp, âm vực cao của giọng hát nữa. . . .
Phương pháp biểu diễn cũng có bản chất khác nhau.
Cũng may mà qua một đoạn thời gian tập huấn thì tổ huấn luyện viên đã thăm dò tình huống của ca sĩ rồi cho nên sau quá trình phân phối cũng không có gì phiền toái.
Hai ngày sau, mọi người đã vào tổ phù hợp với phong cách thi đấu của mìnn.
Trong đó, Ca Vương Ca Hậu có thực lực như Phí Dương và Thư Du thì đồng thời tham gia cả bốn hạng mục.
Đây là hạn mức hạng mục cao nhất mà các tuyển thủ có thể báo danh.
Lúc này trung tâm tập huấn mới thông báo với các tuyển thủ chính thức chuyện mở ra kho ca khúc.
. . . . . . . . ..
Khi nghe được nội dung thông báo từ loa phát thanh, toàn bộ trung tâm tập huấn đều trở nên ồn ào náo nhiệt!
Đối với các Khúc phụ thậm chí là chuẩn Khúc phụ ở trung tâm tập huấn mà nói, giao tác phẩm giao cho các ca sĩ tuyển chọn khi không biết tên người soạn là một loại khảo nghiệm.
Còn đối với các tuyển thủ thì có thể có được tùy ý lựa chọn tác phẩm xuất ra từ tay các Khúc phụ Tần Châu, phản ứng đầu tiên tất nhiên là ngạc nhiên và cảm thấy khó tin rồi, sau đó chính là vui vẻ và hưng phấn!
Đây chính là Lam ca hội sao?
Trong lòng mỗi một tuyển thủ đều hiểu rất rõ:
Nếu không phải bởi vì Lam ca hội ảnh hưởng tới vinh dự của Tần Châu thì cả đời bọn họ cũng không gặp được cơ hội thế này đâu.
Nhưng mà so với các loại cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, lựa chọn ca khúc mà mình yêu thích nhất mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, đặc biệt là trong tình huống không biết ca khúc do ai sáng tác, mọi người càng phải chọn lựa kỹ.
Bên trong trung tâm tập huấn, nhóm ca sĩ được đưa vào các căn phòng khác nhau.
Bên trong phòng có đặt một máy tính cùng với tai nghe.
Trên bàn máy tính có ghi quy tắc:
【 Máy tính đã đăng nhập vào kho khúc Lam ca hội Tần Châu, các vị tuyển thủ có thể tùy ý lựa chọn tác phẩm mình thích, số lượng tác phẩm được chọn trong các hạng mục khác nhau là khác nhau, chỉ cần nhấn vào trái tim phía sau tác phẩm thì tuyển thủ sẽ tham gia tranh đoạt ca khúc, kết quả cuối cùng do tổng huấn luyện viên cùng với nhóm huấn luyện viên trưởng quyết định. 】
Đúng vậy!
Chính là tranh đoạt!
Mỗi đầu tác phẩm đều có người thích hợp trình diễn nhất, nếu một tác phẩm nào đó quá được hoan nghênh thì cũng có nghĩa cực kỳ khó cạnh tranh!
……
Trong văn phòng của nhóm huấn luyện viên trưởng.
Dương Chung Minh nhìn chằm chằm máy tính rồi nói:
“Máy tính của chúng ta liên kết với hệ thống nội bộ của Lam ca hội, có thể biểu hiện số lượt tải xuống ca khúc của mỗi người soạn nhạc theo thời gian thực, chỉ cần nhìn thoáng là biết tác phẩm của ai được tuyển thủ hoan nghênh nhất .”
Lâm Uyên cùng các vị huấn luyện viên trường còn lại ngồi xuống.
Mọi người đều nhìn màn hình máy tính trước mắt, sắc mặt hơi nghiêm túc.
Dù là kẻ tài cao gan cũng lớn thế nào thì trong tình huống này cũng không tránh khỏi có chút hồi hộp.
Trịnh Tinh cười nói:
“Tâm tình hiện tại của chúng ta đại khái là khá tương tự với các tuyển thủ nha.”
“Ta cảm thấu thật sự mới mẻ mà.”
Lục Thịnh một trong số ít mấy người không có vẻ khẩn trương:
“Trước nay đều là chúng ta chấm điểm cho ca sĩ, lúc này đến lượt ca sĩ chấm điểm cho chúng ta, ta cảm thấy khá tốt.”
Lâm Uyên cũng không khẩn trương gì hết.
Hắn nhìn về phía Dương Chung Minh, nói:
“Chúng ta còn có nhiệm vụ khác sao?”
Dương Chung Minh gật gật đầu:
“Chúng ta phải xếp cấp bậc cho các tác phẩm, tác phẩm có cấp bậc cao hơn liền để dành cho thi đấu giai đoạn sau, ca khúc có cấp bậc không cao thì dùng làm tác phẩm dự thi giai đoạn đầu.”
Chuyện này chẳng có gì khó hiểu cả.
Nhóm ca sĩ Tần Châu tham gia Lam ca hội, chắc chắn không chỉ thi đấu một hai vòng, vòng nào cần hát bài gì đều rất quan trọng, liên quan đến phương diện chiến thuật.
Tất nhiên ca khúc tốt phải để sau rồi, không thì ngươi dựa vào ca khúc tốt để tiến đến trận chung kết, vậy trận chung kết phải hát cái gì?
Nếu ngay cả trận chung kết cũng không thể vào thì mấy tác phẩm tốt hơn cũng không có cơ hội được trình bày.
Đây là tính không thể xác định của cuộc thi.
Tựa như khi đánh bài, khi nào ra bài lớn khi nào ra bài nhỏ rất quan trọng.
Ngươi có thể bảo đảm mỗi tác phẩm đều có thể giúp mình thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo sao?
Đây cũng là thời điểm khảo nghiệm mấy vị huấn luyện viên trưởng, ánh mắt và khả năng phán đoán của bọn họ sẽ có tác dụng thật lớn.
Đương nhiên còn có một kiểu lá bài gọi là “Nhất Thủ Vương Bác”, ai bắt được chính là thiên hồ, có chút trình độ đều có thể chém giết lung tung.
“A.”
Lâm Uyên gật gật đầu.
Lúc này Doãn Đông bên cạnh đột nhiên nói:
“Bắt đầu rồi.”
Chương 1320: Nhị hồ (2). . . . . . . . . .
Tô Luyến là một người biểu diễn Nhị hồ, nàng là “Hoàng Hậu Nhị hồ” nổi danh ở Tần Châu!
Hiển nhiên mỹ danh này là do người cùng nghề tặng cho nhưng mà nó cũng nói rõ thực lực của Tô Luyến thế nào, cho nên chuyện nàng trở thành tuyển thủ của hạng mục Nhị hồ là chuyện bình thường.
Nhưng mà Tô Luyến lại không thỏa mãn, nàng cảm thấy trên lý luận thì mình có thể lấy quán quân!
Nhưng mà Tô Luyến cũng biết đây chỉ là giả thiết.
Bởi vì Tần Châu không có đạ sư soạn nhạc Nhị hồ đỉnh cấp làm hậu thuẫn, dù cho nơi này là Tần Châu ——m Nhạc Chi Hương.
Nhóm Khúc phụ nhóm am hiểu soạn nhạc nhưng mà soạn nhạc cũng phân chia phương hướng.
Nhạc cụ khác nhau phù hợp với các giai điệu khác nhau.
Không tin thì cứ dùng dương cầm đàn tấu một khúc Nhị hồ kinh điển thử xem?
Rõ ràng là cùng một giai điệu nhưng bởi vì bản chất nhạc cụ khác nhau cho nên khi diễn tấu không mang lại ý vị nên có.
Tô Luyến cảm thấy bất đắc dĩ, không bột đố gột nên hồ.
Nàng có lợi hại như thế nào đi chăng nữa mà không có tấu khúc tốt để dự thi thì cũng không có cơ hội bắt lấy chức quán quân Nhị hồ?
“Chỉ có thể chờ mong tác phẩm của Hoàng Tiểu lão sư thôi.”
Tô Luyến lầm bầm lầu bầu, Hoàng Tiểu là Khúc phụ am hiểu sáng tác tấu khúc cho Nhị hồ nhất Tần Châu.
Tuy rằng trình độ của đối phương không thể tính là cao cấp nhất nhưng xếp top nam ở Lam tinh này cũng không thành vấn đề.
Có tác phẩm của đối phương cộng thêm kỹ thuật của mình, Tô Luyến vẫn tự tin mình có thể bước vào top 3.
Còn lựa chọn tác phẩm mà không biết người sáng tác là ai?
Chuyện này đối với Tô Luyến mà nói căn bản không phải vấn đề.
Nàng có thể phân biệt ra tác phẩm Nhị hồ của Hoàng Tiểu lão, thậm chí không cần suy xét phân tích phong cách tác phẩm.
Cực kỳ đơn giản, nghe xong liền biết ——
Một số ít tác phẩm hàng đầu trong nhóm tấu khúc Nhị hồ đều là tác phẩm của vị Khúc phụ này.
Trình độ sáng tác tấu khúc Nhị hồ của các Khúc phụ khác so với Hoàng Tiểu lão sư vẫn có sự chênh lệch, dù sao Nhị hồ là nhạc cụ chuyên nghiệp của Hoàng Tiểu lão sư.
Ý nghĩ này vẫn không thay đổi khi Tô Luyến mở kho ca khúc ra.
Trong kho phân loại tấu khúc Nhị hồ không biết tác giả là ai thì có khoảng ba mươi tác phẩm.
Nhiều hơn trong tưởng tượng của nàng một ít.
Tô Luyến đeo tai nghe vào, bắt đầu nghe từ khúc đầu tiên.
Những khúc này chẳng những không viết tên tác giả, thậm chí cả tiêu đề cũng không có, chỉ có nội dung mà thôi.
Nghe chưa hết một phần ba khúc thứ nhất thì Tô Luyến đã âm thầm thở dài.
Tuy rằng biết tác giả của khúc này ít nhất cũng là một vị chuẩn Khúc phụ nhưng hiển nhiên đối phương không có hiểu rõ tinh túy của nhạc cụ như Nhị hồ.
Tô Luyến nghe tiếp.
Tấu khúc thứ hai. . . . .
Tấu khúc thứ ba. . . .
Tấu khúc thứ tư. . . . .
Tô Luyến nghe liên tiếp tám tấu khúc Nhị hồ mà trước sau vẫn không cảm thấy thích tác phẩm nào.
Đương nhiên, những tác phẩm nàng vừa nghe cũng không tính là quá kém, dù sao cũng xuất ra từ tay Khúc, tóm lại vẫn có chỗ đáng khen nhưng suy xét tới sàn đấu là Lam ca hội thì khó tránh khỏi còn thiếu một chút.
Nàng lại thở dài lần nữa.
Tô Luyến mở tấu khúc thứ chín.
Vừa nghe được mấy giây thì biểu cảm của Tô Luyến giống như đột nhiên bị thứ gì đó đánh trúng, hai con mắt trừng to, thân thể bắt đầu nóng lên. . . . .
Đây là. . . . . . .!!?
. . . . . . . . . . . .
Đây là phần dạo đầu xuất sắc nhất mà Tô Luyến nghe được sau nhiều năm biểu diễn Nhị hồ, mức độ cổ điển hoàn toàn không kém gì Nhị hồ danh thiên lưu truyền Lam tinh từ xưa đến nay.
Tô Luyến chắc chắn!
Bốn câu ngắn chia thành bốn nhịp, rồi sau đó là một câu đơn có cao độ giảm dần, nghe tựa như một tiếng thở dài ngập đầy sự chua xót!
Rõ ràng chỉ là âm thanh từ nhạc cụ mà Tô Luyến lại nghe thành một tiếng thở dài.
Da đầu nàng bắt đầu tê dại, sắc mặt đột nhiên biến hóa, nháy mắt đứng dậy khỏi chỗ ngồi đứng lên, dây tai nghe bi kéo căng thẳng băng.
Tiếng nhạc bên tai chuyển tới âm khu trung và thấp, giống như có một người cô độc bồi hồi bước trên một con đường.
Trầm thấp, đầy áp lực.
Rõ ràng âm vực khá hẹp nhưng giai điệu lại rất ổn định.
Một chút trầm bổng liền giống như nhịp tim đang đập trong ngực!
Theo giai điệu không ngừng trùng kích, tiết tấu càng lúc càng đa dạng, đã không còn là sự bồi hồi và mê mang nữa.
Giờ đây là phẫn nộ hay là lên án?
Năm đoạn nhạc liên tục hình thành năm biến thể, câu thì dài câu thì ngắn, âm vực lúc lên cao vút lúc lại giảm xuống thấp, cường độ cảm xúc đang được tăng dần.
Giờ lại có thêm sự kiêu ngạo, bi tráng!
Hốc mắt của Tô Luyến thế mà bắt đầu ửng đỏ.
Nàng như thấy được một đoạn nhân sinh, có thời niên thiếu khinh cuồng cùng vô tri, sự không cam lòng và bất đắc dĩ khi về già được năm tháng lắng đọng, tất cả đều được bày ra trong tiếng nhạc.
Chương nhạc tiếp nối tiếp nối.
Biến tấu nối tiếp biến tấu!
Âm vực đối lập nhau mãnh liệt!
Ảnh hưởng mạnh mẽ đến cảm xúc người nghe!
Kích thích thính giác!
Tô Luyến tay không tự chủ mà quơ quơ tay, giống như trong lòng nàng đang ôm Nhị hồ.
Nếu có người chuyên nghiệp nhìn thấy sẽ phát hiện chuyển động tay của nàng có thể biểu diễn một khúc y như khúc mà nàng đang nghe thông qua tai nghe.
Chương 1321: Nhị Tuyền Ánh Nguyệt. . . . . . . . . .
Bất tri bất giác, tấu khúc dần dần tới đoạn kết.
Đoạn kết mang đến cảm giác không trọn vẹn, giống như sự phiền muộn và tiếng thở dài sẽ vĩnh viễn không ngừng lại.
Không biết từ khi nào mà âm thanh đã trở nên dịu dàng hơn.
Thật giống như Tô Luyến không biết từ khi nào mà hốc mắt ửng đỏ của mình đã ngấn nước.
Sẽ có người không thể nào hiểu được.
Nghe nhạc mà cũng có thể khóc sao?
Tô Luyến khóc, nàng khóc bởi vì tấu khúc này giống như kết tinh tình cảm của cả một đời người, không chỉ có phẫn nộ và không cam lòng, còn có niềm khát khao nào đó, dù Tô Luyến không biết rốt cuộc tác giả của tấu khúc này đã khát khao điều gì nhưng nàng cũng là một người có khát khao, cũng có sự phẫn nộ và không cam lòng.
Có lẽ mỗi người đều có.
Tô Luyến bị chấn động thật mạnh!
Tấu khúc này tên là gì?
Tác giả của tấu khúc này là ai?
Tô Luyến có thể xác định, đây không phải tác phẩm mà Hoàng Tiểu lão sư có thể viết ra, bởi vì chất lượng của tấu khúc này đã cao đến mức có thể khiến tất cả người diễn tấu Nhị hồ đều quỳ xuống đất cúng bái!
Hoàng Tiểu lão sư không đạt tới trình độ này!
Không chỉ có Hoàng Tiểu lão sư, dù là tác phẩm tốt nhất của người soạn tấu khúc Nhị hồ đứng đầu hiện nay, một vị Khúc phụ Trung Châu, đem so với tấu khúc nàng vừa nghe cũng có chút chênh lệch!
Bên trong nhóm Khúc phụ Tần Châu có cao nhân!
Rốt cuộc nước mắt của Tô Luyến cũng chảy xuống, không chỉ mang theo sự cảm động mà tấu khúc mang đến, còn có cả sự cảm kích vô cùng.
Rốt cuộc là vị Khúc phụ nào trong trung tâm tập huấn sáng tác ra một tuyệt thế danh khúc thế này?
Vì sao trước giờ không hề có dấu hiệu nào?
Khúc phụ cấp bậc này không phải nên sớm phong thần trong lĩnh vực Nhị hồ sao?
Xét trong toàn bộ lĩnh vực soạn nhạc thì Nhị hồ không phải là dòng chủ lưu, nhưng Khúc phụ có thể viết ra tấu khúc này tuyệt đối đủ tư cách nhận được cái cúi đầu của tất cả người diễn tấu Nhị hồ!
Tô Luyến không một chút do dự, bàn tay run rẩy chọn trái tim phía sau tấu khúc, giờ khắc này nàng âm thầm thề, nhất định phải bắt được tấu khúc này, bằng không sẽ phải hối hận cả đời!
Ở thời điểm nàng chọn trái tim thì tên của tấu khúc xuất hiện.
Bao gồm Tô Luyến, tất cả những người nghe tấu khúc Nhị hồ đều theo bản năng đọc lên:
“Nhị Tuyền Ánh Nguyệt. . . . . .”
Mỗi người mang theo một tâm tình khác nhau.
Tô Luyến tiếp tục nghe tấu khúc khác.
Nếu chọn 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 làm tấu khúc biểu diễn trong trận chung kết, chắc chắn có thể giải quyết dứt điểm đối thủ!
Nhưng mà nàng còn cần một ít tác phẩm tới chống đỡ mình tiến vào trận chung kết.
Hoàng Tiểu lão sư ơi, xuất hiện đi!
Làm phiền ngươi đưa ta đến trận chung kết!
Tô Luyến thầm nghĩ rồi lại click mở một tấu khúc khác.
Nghe được phân nửa khúc thì Tô Luyến hung hăng nuốt một ngụm nước miếng:
“Vị tông sư Nhị hồ kia. . . . . A không đúng, phải nói vị thần tiên Nhị hồ. . . . . Hình như không chỉ viết một tác phẩm cho Nhị hồ?”
Không sai, Lâm Uyên không chỉ đưa ra một tác phẩm Nhị hồ, đại khái là bởi vì Nhị hồ có một ý nghĩa đặc biệt đi.
……
Làm hạt giống tuyển thủ số một Tần Châu, Phí Dương báo danh bốn hạng mục, không có lãng phí một chút năng lực nào.
Nhạc pop.
Rock and roll.
Dân ca.
Lĩnh xướng đội hợp xướng.
Ba hạng mục cá nhân cộng thêm một hạng mục đoàn thể, giống như trước đó Phí Dương đã suy xét.
Bởi vì báo danh nhiều hạng mục cho nên cần nhiều ca khúc, Phí Dương phải lựa chọn nhiều ca khúc.
Nhưng Phí Dương cũng không có vì vậy mà dễ dàng đưa ra lựa chọn, dù hắn liên tục nghe hơn hai mươi ca khúc mà chỉ vẫn cảm thấy chất lượng tương đối mà thôi.
Đây là Lam ca hội!
Phí Dương tin tưởng ca sĩ khác châu khác có thể bắt được ca khúc không hề kém hắn.
“Nghe ca khúc tiếp theo thôi.”
Phí Dương ngồi dựa vào ghế hưởng thụ.
Mình có thể nghe các ca khúc mà nhóm Khúc phụ nhóm chưa tuyên bố, cơ hội thế này ngày thường không thể có.
Bên tai có một tiếng ca chậm rãi vang lên:
“Một cặp đôi suốt đời không thể tách . . . . . .”
Tề ngữ?
Phí Dương nhướng mày.
Âm nhạc Lam tinh trăm hoa đua nở.
Mấy năm nay ca khúc tiếng phổ thông vẫn là chủ lưu, nhưng Tề ngữ ca cùng với tiếng Anh không hề ít.
Khúc phụ các châu đều bắt đầu thử viết các ca khúc loại này, bên Tần Châu thì có Tiện Ngư từng viết không ít Tề ngữ ca thậm chí là tiếng Anh.
Ngoài ra mấy ngươi Lục Thịnh cũng đều từng nếm thử.
Nếu Lam ca hội có một người Tần Châu dùng Tề ngữ ca thi đấu, hẳn là sẽ rất thú vị đi.
Thế nào?
Muốn khiến người khác khó chịu sao?
Sự tự tin trong văn hóa âm nhạc của Tần Châu bày ở kia kìa.
Hát ngôn ngữ khác là nể mặt ngôn ngữ khác đó, để ý tới ngôn ngữ của bọn họ thôi, chẳng hề có chuyện muốn khiến người khác khó chịu.
Đây gọi là phong cách nha!
Trong đầu xẹt vừa lóe lên ý tưởng này thì tiếng ca tiếp tục truyền vào tai Phí Dương.
“. . . . . . . Ấm áp vĩnh viễn ở sau lưng, cho dù phiền toái vẫn luôn để ý tới, không biết trân trọng thì quá đáng tiếc. . . . ”
Hít hà.
Phí Dương ngồi ngay ngắn lại.
Khi tiếng ca đến đoạn “Là ánh mắt ấm áp biết bao của người dạy ta kiên nghị nhìn về con đường phía trước, dặn dò ta dù vấp ngã cũng không được từ bỏ. . . . ”
Ngón tay của Phí Dương giống như không nghe hắn điều khiển, hung hăng bấm vào trái tim sau ca khúc!
Ca khúc 《 Thật Sự Yêu Con 》 !
Đây là một đầu hát dành cho người mẹ!
Khi tên bài hát xuất hiện trước mắt Phí Dương, lòng hắn đang run nhè nhẹ.
Hắn từng hát một ca khúc tên là 《 Phụ Thân 》 , đó là lần đầu tiên hắn hợp tác với Tiện Ngư.
Địa vị của người mẹ ở trong lòng Phí Dương cũng giống như phụ thân.
Nghe tới cao trào 《 Thật Sự Yêu Con 》 , Phí Dương nghe được cao trào nháy mắt liền quyết định muốn bắt lấy.
Không chỉ thi đấu mà hắn muốn hát cho mẹ mình nghe!
Lúc này Phí Dương cũng không biết bài hát này cũng xuất ra từ tay Lâm Uyên.
Phí Dương cũng không biết chính bài hát tiếp theo mà hắn coi trọng vẫn có quan hệ chặt chẽ Tiện Ngư. . . . . . . . . .
Đó là một bài dân ca.
Chương 1322: Huấn luyện viên trưởng đệ nhất (1). . . . . .
Ở tổ huấn luyện viên trưởng.
Vài vị huấn luyện viên đang nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên nhìn thấy một loạt phụ đề hiện lên, là hệ thống nhắc nhở:
“Tô Luyến lựa chọn 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 ”
“Trương Cường lựa chọn 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 ”
“Phương Ngôn lựa chọn 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 ”
Toàn bộ tổ Nhị hồ chỉ có năm tuyển thủ chính thức, tất cả đều chọn 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 , thế cho nên tấu khúc nháy mắt trở thành tác phẩm được xếp vào cấp cao!
“Nhị hồ?”
“Tác phẩm của Hoàng Tiểu sao?”
Vài vị huấn luyện viên trưởng nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt có vẻ ngoài ý muốn.
Người soạn nhạc am hiểu Nhị hồ nhất ở bên Tần Châu chính là Hoàng Tiểu, các Khúc phụ khác ở phương diện này thật sự không bằng đối phương.
“Không phải Hoàng Tiểu, là Tiện Ngư.”
Dương Chung Minh nhàn nhạt nhìn mọi người.
Mấy huấn luyện viên trưởng ngẩn người, đồng thời nhìn về phía Lâm Uyên:
“Ngươi còn am hiểu Nhị hồ?”
Lâm Uyên thản nhiên đáp:
“Có biết một hai.”
Không chờ mọi người thảo luận thêm thì màn hình lại liên tục có tin tức hiện lên.
Thư Du mà mọi người tương đối chú ý tới lại lựa chọn một tác phẩm tên là 《 Nữ nhân hoa 》 .
“Đây là ca khúc của ai?”
“Ta.” Lâm Uyên mở miệng nói.
“Vậy 《 Dã tử 》 mà Triệu Doanh Các lựa chọn là của ai?”
“Ta.” Lâm Uyên lại mở miệng.
Sắc mặt mọi người trở nên cổ quái:
“Còn ca khúc mà Trần Bình lựa chọn đây?”
Lâm Uyên suy nghĩ rồi nói: “Ca khúc này nên có một người thích hợp hơn Trần Bình biểu diễn.”
Mọi người: “……”
Ý của Tiện Ngư đã rất rõ ràng, ca khúc này đầu vẫn là của hắn.
Cũng may mà tình huống như vậy không có tiếp tục, theo nhóm ca sĩ tuyển chọn nhiều hơn thì các tác phẩm của nhóm huấn luyện viên trưởng đều được lựa chọn nhiều.
Đây chính là tuyển chọn mà không biết tên người soạn!
Chứng minh những Khúc phụ ở đây đều có trình độ tương xứng với vị trí.
Nhưng mà sau một thời gian thì ánh mắt mọi người lại dời đến trên người Lâm Uyên.
“Ca khúc 《 Đuổi theo ước mơ 》 này là của ai?”
“Ta.”
“Ca khúc này là……”
“Ta.”
“Không phải ca khúc này cũng là……”
“Ta.”
“Vậy ca khúc này……”
“Ừ.”
Sắc mặt của mấy vị huấn luyện viên trưởng trở nên cổ quái.
Có phải tác phẩm của Tiện Ngư quá được hoan nghênh hay không?
Tuy rằng ca khúc của chín vị huấn luyện viên trưởng được nhóm ca sĩ không ngừng lựa chọn nhưng những ca khúc của Tiện Ngư lại được lựa chọn với tần suất kinh người.
Lâm Uyên giải thích:
“Bởi vì ta có nhiều ca khúc nhất.”
Đây không phải lời nói khiêm tốn của Lâm Uyên, hắn đúng là người soạn nhạc cấp nhiều tác phẩm nhất.
Nhu cầu tác phẩm mới của Lam ca hội quá lớn.
Những tác phẩm Lâm Uyên cung cấp cũng không phải đều dùng để giải quyết dứt khoát, cũng có một ít tác phẩm chuyên dùng để đảm bảo ca sĩ tiến vào trận chung kết.
Người có tác phẩm được lựa chọn với tần suất cao còn có Dương Chung Minh.
Nhưng mà Dương Chung Minh chỉ có mười tác phẩm, phần lớn lại là dành cho nhạc cụ, ca khúc không có nhiều.
Dù Lâm Uyên nói như vậy nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn vẫn mang theo sự khác thường.
Số lượng nhiều thì như thế nào?
Số lượng chưa bao giờ đại biểu chất lượng.
Chỗ đáng sợ chính là số lượng của hắn nhiều mà chất lượng còn không có bất kỳ vấn đề gì!?
Nói cách khác, hắn một hơi lấy ra hơn ba mươi tác phẩm cấp bậc Lam ca hội.
Đây là khái niệm gì chứ?
Ánh mắt Dương Chung Minh nhìn lướt qua mọi người:
“Ta nghĩ là xếp hạng huấn luyện viên trưởng đã xuất hiện rõ ràng rồi đi.”
Vừa nhìn kết quả mà ca sĩ tuyển chọn là thấy ngay!
Tiện Ngư là huấn luyện viên trưởng đứng đầu!
Thành viên thuộc tổ huấn luyện viên trưởng chỉ đứng sau tổng huấn luyện viên Dương Chung Minh.
Ở Lam ca hội lần này, quyền lực của Lâm Uyên trong đội ngũ Tần Châu xem như dưới một người trên vạn người.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Tuyển chọn kéo dài gần một ngày trời.
Chạng vạng tối, các tuyển thủ đều đã lựa chọn xong hết.
Trong đó có rất nhiều người lựa chọn ca khúc giống nhau.
Bởi vì thẩm mỹ của mọi người đều không yếu, có năng lực phân biệt tác phẩm tốt xấu.
Nói ngược lại, nếu tuyển thủ có thể tham gia Lam ca hội mà không biết nhìn hàng, vậy trình độ chỉnh thể của châu này kém đến mức nào nha?
“Kế tiếp sẽ phải bận rộn đây.”
Nhóm huấn luyện viên trưởng nhìn kết quả tuyển chọn ca khúc mà có chút thổn thức:
“Động một chút là cả đống người cùng tranh đoạt một bài hát hoặc là tấu khúc, phân phối thế nào cũng không dễ làm nha.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Dương Chung Minh nhàn nhạt nói:
“Những tác phẩm tốt thật sự chỉ có nhân tài tiến vào trận chung kết mới có thể biểu diễn.”
“Thiếu chút nữa quên mất chuyện này!”
Mọi người bừng tỉnh, biện pháp giải quyết rất đơn giản.
Những người tranh đoạt tác phẩm đều có cơ hội biểu diễn, nhưng tiền đề là phải tiến vào trận chung kết.
Nếu bị đào thải trước trận chung kết thì chính là kỹ năng không bằng người ta, không có biện pháp nào.
Dương Chung Minh nói: “Phân chia cấp bậc ca khúc trước đi, mỗi một vòng khác nhau sắp xếp tác phẩm nào cho tuyển thủ là vấn đề chúng ta cần quan tâm.”
“Được.”
Mọi người gật đầu.
Dương Chung Minh cười nói:
“Trên nguyên tắc thì tác phẩm được nhóm ca sĩ lựa chọn với tần suất cao nhất thích hợp để tới cuối cùng mới biểu diễn.”
Chương 1323: Huấn luyện viên trưởng đệ nhất (2). . . . . . . . .
Sau khi tuyển chọn chấm dứt, các tổ bắt đầu sắp xếp cho mọi người luyện tập, rốt cuộc các tuyển thủ cũng biết được người sáng tác các tác phẩm là ai.
“Ta nói rồi mà, chắc chắn là tác phẩm của Dương phụ!”
Một tuyển thủ đàn violon đắc ý nói:
“Đàn cello, đàn violn đều là nhạc cụ mà Dương phụ am hiểu!”
“Ta chọn được tác phẩm của Trịnh Tinh lão sư nè!”
Một tuyển thủ khác mừng rỡ nói:
“Quả nhiên ta vẫn yêu sâu sắc phong cách của Trịnh Tinh lão sư, tấu khúc này của nàng rơi vào trong tay ta mà nói, hẳn là ta có thể tiến vào top 3!”
“Phí Ca Vương……”
Trong khi người trong các tổ hạng mục thảo luận náo nhiệt thì có người tiến đến cạnh Phí Dương hỏi thăm:
“Ca khúc ngươi tuyển chọn là của ai?”
Sắc mặt Phí Dương cứng đờ, ho khụ một tiếng mới đáp:
“Là Doãn Đông lão sư.”
“Tất cả đều do Doãn Đông lão sư sáng tác sao?”
“Không phải. . . . . . .”
“Vậy còn có ai nữa?”
Mặt Phí Dương càng thêm cứng đờ:
“Ngư……”
Lúc này, vị huấn luyện viên tổ rock and roll đột nhiên hô:
“Phí Dương, có phải Tiện Ngư lão sư đã tiết lộ trước cho ngươi hay không, sao ngươi chọn nhiều ca khúc như vậy, ngoại trừ một ca khúc của Doãn Đông thì các ca khúc khác đều là Tiện Ngư lão sư sáng tác.”
Phí Dương: “……”
Tuyển thủ bên cạnh vừ mới hỏi Phí Dương cũng đơ ra, sau đó ánh mắt dần dần trở nên cổ quái, hình như muốn cười nhưng lại cố nén.
Gia hỏa này tốt lắm!
Phí Ca Vương ngươi báo danh hết bốn hạng mục, mấy trăm bài hát bày ở trước mắt cuối cùng lại lựa chọn toàn là tác phẩm của Tiện Ngư.
Đây chính là duyên phận!
Đây chính là chân ái!
Đổi lại là một tuyển thủ khác, cho cực kỳ yêu thích Tiện Ngư, nhưng muốn chọn chính xác nhiều ca khúc như vậy cũng không làm được!
……
Tô Luyến ngây ngốc nhìn cái tên trước mắt.
Tiện Ngư!
Người ngây ngốc như Tô Luyến còn có vài tên tuyển thủ khác ở tổ Nhị hồ.
“Vị Khúc phụ thần bí kia……”
“Thế mà là Tiện Ngư lão sư!?”
“Vì sao trước giờ ta chưa từng nghe nói Tiện Ngư lão sư có thành tựu gì ở phương diện Nhị hồ……”
“Trời đất ơi!”
“Tiện Ngư lão sư còn tuổi trẻ như vậy hả!”
“Ta còn phỏng đoán có thể là ngoại viện mà châu chúng ta mời từ châu khác hay không……”
“Lam ca hội sao có thể cho mời ngoại viện chứ, ai nguyện ý phản bội châu mình đây, ý nghĩ này của ngươi so với ý nghĩ trình độ của Hoàng Tiểu lão sư đột nhiên tăng mạnh còn không đáng tin cậy hơn……”
Thần!
Nhị hồ chi thần!
Đây là địa vị của Tiện Ngư trong cảm nhận của tuyển thủ tổ Nhị hồ.
Không chỉ là bởi vì 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 mà còn vì mấy khúc khác bọn họ nghe đuọc đều xuất ra từ tay Tiện Ngư.
“Nếu tổ Nhị hồ chúng ta không lấy được một thành tích tốt, căn bản không mặt mũi thấy Tiện Ngư lão sư, không biết huấn luyện viên sẽ an bài như thế nào…… Thật muốn đàn tấu tác phẩm của Tiện Ngư lão sư!”
“Các ngươi không đủ sức đâu.”
Tô Luyến hít một hơi thật sâu, sau đó nheo mắt nói:
“Để ta biểu diễn đi.”
. . . . . . . . . . .
Không phải chỉ có một mình Tô Luyến thôi.
Trên thực tế, người ở nhiều tổ hạng mục đều đang nhìn chằm chằm vào tên đằng sau tác phẩm mình lựa chọn mà phát ngốc. . . . . . .
Giống như tổ diễn tấu sáo.
Lam ca hội có phần thi đấu biểu diễn thổi sáo
Nhưng mà xét đến phân loại sáo thì hạng mục nhiều không đếm xuể, cho nên phía ban tổ chức Lam ca hội quyết định cho tất cả người diễn tấu sáo vào cùng một tổ, mọi người có thể cầm các loại sáo khác nhau thi đấu.
Ai kêu Lam tinh thật quá nhiều loại sáo chứ?
Cho dù động vật như lão hổ hay sư tử này kia người ta còn phân chia địa vực đây.
Sinh sống ở những nơi khác nhau thì hình thể lớn nhỏ cùng với bề ngoài cũng có điểm bất đồng.
Cây sáo cũng vậy.
Trên thị trường thường thấy sáo khúc sáo, sáo bang, sáo định âm, sáo thêm kiện, sáo ngọc bình, sáo bảy lỗ, sáo mười một lỗ. . . . .
Trong đó, loại sáo có sức ảnh hưởng lớn nhất chính là Lam tinh sáo.
Lam tinh sáo có tạo hình rất độc đáo, khác cây sáo trên Địa Cầu nhiều, nó là một loại nhạc cụ kiểu mới, tạo ra âm thanh cực kỳ phong phú, bằng không cũng sẽ không thịnh hành ở Lam tinh trong mấy năm gần đây, thậm chí được gọi là “Lam tinh sáo”.
Nhạc cụ mà Lục Ngôn An dùng chính là Lam tinh sáo.
Hắn lựa chọn một tấu khúc cực kỳ thích hợp dùng Lam tinh sáo để diễn tấu.
Trên thực tế, chỉ cần nghe giai điệu ở vài giây đầu thì Lục Ngôn An cũng đã vô cùng chắc chắn, nhất định phải bắt được tấu khúc 《 Phong cảnh vốn có của cố hương 》 này!
Đây là một thần tác!
Không chỉ có Lục Ngôn An phán đoán thế này mà toàn bộ tổ diễn tấu đều nghĩ như hắn.
Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người đều nhìn chằm chằm hai chữ “Tiện Ngư” rồi phát ngốc.
Vị Khúc phụ trẻ tuổi này thế mà còn am hiểu cả sáo nữa?
. . . . . . . . .
Dù các tuyển thủ có bắt được tác phẩm mà mình yêu thích hay không thì thi đấu trong tương lai vẫn tràn ngập các yếu tố không xác định.
Thậm chí chí ngay cả quy tắc mà mọi người cũng không biết.
Đến lúc đó các lục địa có nhiều hạng mục như vậy sẽ so sánh như thế nào?
Có phát sóng trực tiếp sao?
Sẽ sắp xếp như thế nào?
Tất cả đều chưa được tiết lộ, chưa có ai hay biết cả.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Lam tinh tổ chức thịnh hội âm nhạc quy mô lớn, không có tiền lệ để mà đối chiếu.
Chương 1324: Bốc cháy lên. . . . . . . . . .
Những ngày tiếp theo, các châu vẫn đang nghiêm túc chuẩn bị cho thi đấu.
Rốt cuộc hôm nay bên trên lại có một tin tức tương quan truyền ra.
Lam ca hội chính thức đổi tên thành 《 Đại hội âm nhạc Lam tinh 》 .
Cũng tốt nha, không phải tin tức khiến mọi người cuống cuồng.
Mọi người căn bản không để bụng nó tên là “Lam ca hội” hay là “Đại hội âm nhạc Lam tinh”.
Mọi người chỉ cần biết đây là lần đầu tiên các lục địa Lam tinh thi đấu, được phía quan phương đánh giá trên phương diện âm nhạc.
Khi truyền thông đưa tin về thịnh hội quan trọng này đã đổi tên gọi thành “Đại hội âm nhạc Lam tinh”.
Tên gọi tắt “Lam nhạc hội”.
Dưới sự chú ý của khắp nơi, ba tháng nhanh chóng trôi qua, rốt cuộc các châu cũng thu được một ít tin tức càng chính xác hơn.
. . . . . . . . . . . . . .
Ở Tần Châu, tổ huấn luyện viên trưởng đang họp.
Mấy ngày nay nhóm huấn luyện viên trưởng mệt rã rời, mỗi ngày đều phải bôn ba với các tổ hạng mục.
108 tổ hạng mục, trên cơ bản chính là mọi người thay phiên nhau mà chạy.
Dương Chung Minh càng mệt mỏi hơn, bởi vì tất cả mọi chuyện cuối cùng đều yêu cầu tổng huấn luyện viên hắn đây thông qua.
Lúc này, Dương Chung Minh cầm lấy một phần văn kiện rồi nói:
“Hiệp hội Văn Nghệ vừa mới thông báo, trọng tài các hạng mục lớn ở Lam nhạc hội sẽ do người từ Hiệp hội Văn Nghệ đảm nhiệm.”
Mọi người gật đầu.
Điểm này nằm trong dự kiến của mọi người, nhưng Lục Thịnh vẫn có chút lo lắng mở miệng hỏi:
“Nếu như vậy thì phần lớn trọng tài đều là người Trung Châu người đi?”
Dương Chung Minh: “Ừ.”
Lục Thịnh chậc chậc hai tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Chuyện này các châu cũng không có biện pháp, chỉ có thể hi vọng đám trọng tài có thể công bằng một chút.
Tuy rằng không có tiền lệ tham khảo nhưng mà Lam Vận Hội năm rồi cũng không thiếu chuyện trọng tài phân xử bất công mà khiến người ta bàn tán.
“Mặt khác……”
Dương Chung Minh cười nói:
“Toàn bộ quá trình thi đấu đều sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp trên TV, nhóm huấn luyện viên trưởng chúng ta cũng cần phái người tham gia giải đáp, chủ yếu là giải đáp cho người xem của châu chúng ta, để mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Không có chút tin tức nào liên quan đến thi đấu chính thức sao?”
“Quy tắc thi đấu của hạng mục nhạc pop đã có rồi, các châu sẽ phái ra năm tuyển thủ tiến hành thi đấu theo tổ trước, một tổ năm người. . . . . . ”
“Xem ra hạng mục nhạc pop rất được coi trọng.”
“Đây là chuyện hiển nhiên rồi, bởi vì tổ nhạc pop là phổ biến nhất, sang hèn cùng hưởng, dù trình độ thưởng thức của người xem cao hay thấp đều có thể nghe, không giống như thi đấu nhạc cụ, gì mà dương cầm cổ điển, có người nghe cũng không hiểu, như tổ chức Lam Vận Hội luôn có vài vận động viên ít được lưu ý, mọi người cũng không quan tâm, chỉ cần chú ý tới cuối cùng có bắt được thành tích tốt hay không là được.”
“Ta ngược lại cảm thấy nhạc cụ sẽ được chú ý nha.”
“Mấy năm nay Kim Sắc Đại Sảnh thường xuyên phát sóng trực tiếp nhiều hơn, rating cũng tăng dần theo từng năm, điều này thuyết minh diễn tấu nhạc cụ càng ngày càng được hoan nghênh, đại chúng bắt đầu tiếp thu âm nhạc cấp cao hơn, không giống trước kia chỉ có một nhóm người theo đuổi.”
Mọi người bất tri bất giác bàn ra rồi.
Dương Chung Minh kéo cả nhóm trở lại vấn đề chính:
“Thi hát phần lớn đều bắt đầu từ thi nhóm, nhưng mà song ca thì chẳng phân biệt, lên sàn là mỗi người hát một bài, trong cùng châu cũng sẽ xuất hiện tình huống cạnh tranh. . . .”
Không có xuất hiện bất kỳ quy tắc kỳ lạ nào, hạng mục khác nhau thì quy tắc cũng có sự khác nhau.
Sau khi xem xét một lần, tất cả mọi người đều cảm thấy quy tắc khá hợp lý.
Nhưng mà hiện tại còn chưa bắt đầu thi đấu chính thức, cũng không thể loại trừ khả năng sẽ có sự điều chỉnh.
Nói xong chuyện quy tắc thi đấu, Dương Chung Minh tiếp tục nói:
“Cách chơi như Lam Vận Hội vậy, còn khoảng một tháng nữa sẽ bắt đầu, chúng ta cần cử hành cử hành đại hội tuyên thệ, ai trong các ngươi có ca khúc?”
Doãn Đông hỏi: “Yêu cầu thế nào?”
Lục Thịnh cười nói: “Đương nhiên phải sôi động, phải bùng cháy một chút rồi.”
Trịnh Tinh đồng ý:
“Chính là kiểu khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào.”
Diệp Tri Thu bổ sung: “Tốt nhất là có thể làm người ta cảm thấy hồi hộp.”
Dương Chung Minh cũng tham gia thảo luận:
“Có thể thêm chút âm nhạc điện tử vào, chắc chắn hiệu quả sẽ không tồi đâu.”
“Đừng chỉ nói yêu cầu thôi nha.”
Một vị huấn luyện viên trưởng trợn trắng mắt:
“Tác phẩm của các ngươi đâu, đại hội tuyên thệ cần phải thật khí thế, thật hoành tráng!”
Mọi người hoặc cúi đầu nhìn chân hoặc ngẩng đầu nhìn trời, tập thể giả chết.
Lâm Uyên tương đối thành thật, suy nghĩ chút rồi nói:
“Ca khúc này như thế nào?”
Hắn lấy di động từ trong ngực ra.
Ánh mắt mọi người từ lơ đãng chuyển sang ngạc nhiên, sau đó có vẻ chết lặng.
Mẹ nó, lúc này mà trên tay ngươi vẫn còn tác phẩm hả?
Vì sao lúc vừa nghe nhắc tới thì cả đám bọn họ đều đưa ra yêu cầu, không nói tới chuyện sáng tác?
Vì sao nghe đòi ca khúc thì một đám đều bắt đầu giả điếc?
Bởi vì hàng tồn kho của bọn họ đều đã bị Lam ca hội đào rỗng rồi, có thể nói là sơn cùng thủy tận.
Kết quả tốt lắm, người cống hiến nhiều tác phẩm nhất cho Lam ca hội là Tiện Ngư thế mà còn có thể lấy ra tác phẩm mới, thật sự làm lòng nhóm Khúc phụ này héo queo, không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng lúc này.
Chỉ có thể tự hỏi bản thân, tuổi trẻ thật sự tốt vậy sao?
Vấn đề là khi bọn họ còn trẻ cũng không có trâu bò như tên này!!!
Chương 1325: Victory (1). . . . . .
Trong lúc mọi người suy linh tinh thì Dương Chung Minh búng tay một cái, thế mà có chút phong thái của Thanos:
“Nghe một thử đi.”
Lâm Uyên gật đầu, bấm nút phát.
Đẳng đẳng đẳng đẳng đẳng đẳng đẳng đẳng đẳng đẳng……
Ở mọi người sắc mặt dần dần biến hóa bên trong, Lâm Uyên mở miệng nói: “Ca khúc này tên là 《 Thắng lợi 》 , ta cảm thấy ngụ ý cũng không tệ lắm, thích hợp với đại hội tuyên thệ.”
Thắng lợi đương nhiên là cái tên đã Hán hóa rồi.
Lâm Uyên lấy ra chính là thần khúc chi 《 Victory 》 .
Mấy vị huấn luyện viên trưởng nghe một đoạn, bắt đầu nhìn nhau.
Khi mà tiết tấu dần dồn dập, cao độ nâng lên thì có người đột nhiên hô to:
“Con mẹ nó, bốc cháy tới trời rồi!”
. . . . . .
“Các ngươi đứng thành một hàng. . . . . . . . .”
“Phải ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn phía trước!”
“Ánh mắt nhất định phải kiên định, tựa như một vị anh hùng!”
“Đôi tay ôm ngực. . . . . . .Không cần lo lắng động tác này quá thô, chúng ta sẽ giúp ngươi điều chỉnh. . . . . Cằm nâng cao một điểm, lại cao thêm một chút, cho người ta cảm giác như ‘ lão tử là thiên hạ đệ nhất ’, dùng lỗ mũi xem người!”
“Đúng vậy, không sai!”
“Ngươi cười lạnh thử xem. . . . . . Ta nói chính là cười lạnh, không phải cười ngây ngô!”
“. . . . .”
Ở trung tâm tập huấn Tần Châu.
Bên trên đột nhiên yêu cầu các tuyển thủ quay một đoạn video tuyên truyền, tính chất giống như đại hội tuyên thệ vậy.
Chuyện này vốn dĩ không có gì kỳ quái nhưng mà thời điểm đạo diễn đưa ra yêu cầu quay chụp thì các tuyển thủ bắt đầu buồn bực.
Có phải động tác mà đạo diễn yêu cầu hơi kiêu ngạo hay không?
Tuyển thủ các châu khác có cảm thấy người Tần chúng ta quá rêu rao không?
Được thọi, coi như trứng chọi đá.
Cuối cùng mọi người vẫn làm theo đạo diễn yêu cầu, tuy rằng rất nhiều tuyển thủ đều cảm thấy có chút xấu hổ, tạo hình thật sự có chút trung nhị nha.
Ngày khai mạc Lam nhạc hộ càng ngày càng gần, các lục địa liên tục công bố xuất video tuyên truyền.
Giống như Lam Vận Hội, Lam nhạc hội còn chưa có bắt đầu mà dân mạng các châu đã tạo thành bảy phe phái khác nhau.
Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Ngụy nha.
Trung Châu còn không có sát nhập, có văn hóa tường chống đỡ, bằng không lúc này tám phe phái có thể tề tụ.
Quay phim tuyên truyền xong, hậu kỳ chế tác rất đơn giản.
Đơn giản chính là cắt nối biên tập chút và phối nhạc, sau đó nộp lên trên.
Cao tầng Tần Châu rất coi trọng chuyện này, sau khi thu được video tuyên truyền và xem, trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh:
Phát trên toàn Tần Châu!
Chỉ có quan phương Tần Châu mới có lực lượng này.
Mệnh lệnh vừa ra, từ đài TV đến cửa tàu điện ngầm, thậm chí màn hình lớn ở vài quảng trường Tần Châu cũng đồng thời phát video tuyên truyền!
Đương nhiên trên mạng cũng không ngoại lệ.
. . . . . . . . . . .
Ở nhà ăn học viên âm nhạc Tần Châu.
Đề tài nghị luận gần đây của đám học sinh hoàn toàn xoay chung quanh Lam nhạc hội.
“Danh sách thi đấu còn không có công bố đây, không biết Tần Châu chúng ta có ai tham gia.”
“Đoán làm gì cho mệt, có thể đại diện Tần Châu tham gia Lam nhạc hội tất nhiên đều là nhân vật hàng đầu trong giới âm nhạc Tần Châu, chờ có video truyền sẽ biết.”
“Video tuyên truyền của Tần Châu chúng ta ra rất chậm nha.”
“Nghe nói sau một tuần nữa tuyển thủ các châu phải xuất phát đến Ngụy Châu rồi, không biết Tần Châu chúng ta là âm Nhạc Chi Hương của Lam tinh, so với Trung Châu thì như thế nào.”
“Có thể so với Trung Châu.”
“Đúng rồi, sao hôm nay không có tiếng nhạc?”
Đột nhiên có học sinh mở miệng hỏi, nhà ăn học viện âm nhạc Tần Châu có treo hình lớn trên tường, bốn phía còn gắn loa cao cấp.
Bởi vì đây là học viện âm nhạc nên mỗi ngày vào nhà ăn dùng cơm đều sẽ được nghe chút nhạc.
Hôm nay thật khác thường, thời gian dùng cơm lại không có phát nhạc
Có người không nhịn được đưa mắt nhìn lên màn hình lớn, kết quả là giật mình kêu lên:
“Mau nhìn xem!”
Người này dùng chiếc đũa chỉ về phía màn hình lớn.
“Ai!”
Có người nhìn theo, sau đó sợ hãi: “Đây là…… Video tuyên truyền?”
Không sai, chính là video tuyên truyền.
Chỉ thấy màn hình lớn đen nhánh, rồi sau đột nhiên có một chùm đèn rơi xuống cùng với tiếng “Loảng xoảng”, ánh sáng xua tan bóng tối.
Một đám người mặc trang phục màu trắng giống nhau xuất hiện.
Không nhìn thấy rõ mặt, trên màn ảnh chỉ hiện lên một chữ:
“Tần”
Không chờ mấy học sinh nghị luận thì loa xung quanh bỗng nhiên nổ vang!
Tiếng nhạc xông vào tai, là hợp tấu nhạc cụ!
Âm thanh từ dương cầm làm nền, đàn ghi-ta đồng thời vang lên, cao thấp phối hợp với tiếng trống rung!
Tiết tấu thật sự mãnh liệt!
Giống như có tiếng tim cự thú viễn đập mạnh hòa lẫn cùng giai điệu.
Hùng vĩ bàng bạc!
Khí thế như hồng!
Rõ ràng tiết tấu không nhanh không chậm nhưng lại tạo cho người nghe cảm giác như nghìn cân treo sợi tóc, cánh cung đã được kéo căng hết cỡ!
Đang vận sức chờ phát động!
Hình ảnh rốt cuộc chuyển hướng về phía chính diện của những người áo trắng!
“Phí Dương!”
“Thư Du!”
“Trần Bình!”
“Trần Chí Vũ!”
“Ngụy Hảo Vận!”
“Liễu Trí Huệ!”
“. . . . . . . . .”
Một ít người trong giới âm nhạc mà các bọn học sinh quen thuộc xuất hiện trên màn ảnh.
Rõ ràng bọn họ mặc áo khoác màu trắng nhưng rơi vào trong mắt học sinh, áo trắng như hóa thành chiến bào!
Mọi người đều đang thất thần!
Âm nhạc dồn dập, từng bước cất cao!
“Thật nồng nhiệt, thật bốc!”
Không biết là ai hô lên câu này nhưng lại vô cùng phù hợp để diễn tả tâm tình lúc này.
Rất bốc!
Rất chấn động!
Có thể khiến người xem mặc sức tưởng tượng, cảm giác hào hùng, tràn đầy tính sử thi!
Rộng lớn mạnh mẽ!
Nhạc cụ hòa tấu!
Gợi lên vô số cảm xúc!
Chương 1326: Victory (2). . . . . . .
Có lo lắng, có chiến ý sôi trào như là nhiệt huyết thiêu đốt, như bi tráng rống giận, cũng có chút áp lực.
Cảm giác như có thứ gì đó đang ra sức giãy giụa, sắp chui từ dưới đất lên, giống như một bộ phim bom tấn hoành tráng!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều dừng lại việc đang làm.
Tất cả ánh mắt toàn bộ đều đổ dồn về phía màn hình lớn, nhìn những gương mặt quen thuộc hay không quen thuộc lần lượt xuất hiện.
Mỗi người chỉ xuất hiện có vài giây thôi.
Có người mang theo sự bệ nghễ kiệt ngạo, có người thì bình tĩnh và tự phụ, còn có người thì lại cuồng nhiệt và kích động;
Kiên nghị!
Trấn định!
Ánh mắt sáng rực!
Đây là điểm giống nhau giữa bọn họ.
Khi mà nhịp từ các nhạc cụ từ đơn lẻ chuyển sang hội tụ, tiết tấu lên tới cao trào bỗng nhiên có một giọng nữ cất tiếng hát.
“A a a a a a a a”
Giống như nước suối phun thật cao sau đó hóa thành vô số bọt nước trong suốt rơi xuống, giai điệu dễ nghe bùng nổ!
Giờ khắc này, các học sinh đều nổi da gà!
Mọi người đã không rảnh đếm xem có bao nhiêu tuyển thủ, gần như tất cả đều bị bài hát kích thích đến da đầu tê dại, toàn thân xao động không thôi, hận không thể trở thành một người trong đội!
“Tần!”
Cảm giác tự hào về nơi mình ở tự nhiên sinh ra!
Cả a di bán đồ ăn cũng quên dùng ra tuyệt kỹ để múc đồ ăn cho các học sinh, cái muôi cũng được vung vẩy với một lực lớn hơn. . . . . . .
Hơn năm phút trôi qua!
Toàn bộ nhà ăn không còn ai nói gì, chỉ có tiếng nhạc dày đặc thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết, vài giây cuối cùng mới trở về sự yên lặng ban đầu!
Trên màn hình xuất hiện dòng phụ đề siêu dài!
Là tên của các tuyển thủ Tần Châu.
Đương nhiên còn có giới thiệu ca khúc.
Bài hát: Thắng lợi (Victory)
Soạn nhạc: Tiện Ngư
. . . . . . . . . . .
Âm nhạc đã không còn nhưng nhà ăn vẫn lặng ngắt như tờ.
Thẳng đến khi có một tiếng thét chói tai vang lên!
Toàn bộ nhà ăn đều sôi trào theo tiếng thét chói tai này.
“Ta còn có thể ăn thêm ba chén cơm to!”
“Rượu tới!”
“Nhà ăn lấy đâu ra rượu. . . . . . ”
“Chỉ hận ta sinh muộn mấy năm, bằng không nhất định cũng phải đại biểu Tần Châu tham dự!”
“Về sau chắc chắn còn tổ chức mà, ta thề, về sau ta cũng muốn xuất hiện trên video tuyên truyền như vậy!”
“Đây là tác phẩm mới của Ngư phụ sao?”
“Bài hát tuyệt vời đến mức thật sự không có từ nào để diễn tả —— Xin Ngư phụ nhận của ta một lạy!”
“Cảm giác chúng ta đã chiến thắng, video tuyên truyền của các châu khác so với châu chúng ta quả thực quá yếu!”
“Mẹ nó, Trung Châu thì thế nào chứ!”
Học sinh trước đó nói không so được với Trung Châu lúc này lại hào khí vạn trượng, thậm chí đằng đằng sát khí.
. . . . . . . . . . . .
Lấy ca khúc 《 Victory 》 làm bản nhạc nền cho video tuyên truyền đội tham gia Lam nhạc hội của Tần châu xuất chinh, video lên TV cùng với mạng gần như cùng thời gian, trực tiếp tạo ra một cơn lốc xoáy thổi quét tất cả mọi người ở Tần Châu.
Ở trên mạng hiện tại.
Rất nhiều dân mạng Tần Châu giống như học sinh học viện âm nhạc Tần Châu cùng nhau xem video tuyên truyền xong, sau đó nhiệt huyết của mọi người đều sôi trào, liên tục nối tiếp nhau bình luận bên dưới.
“Để lão tử spam tin tức cho!”
“Đại Tần quét ngang lục hợp, thiên hạ vô địch!”
“A a a a a a, một video tuyên truyền thôi mà đã làm ta kích động tới mức này rồi!”
“Sao lại có thể cháy như vậy!!!!”
“Ngư phụ quá trâu, con mẹ nó, đây mới là chiến ca!”
“Đây là Tần Châu, đây là âm Nhạc Chi Hương của Lam tinh!”
“Trước đó ai nói video âm nhạc tuyên truyền của Trung Châu cháy lắm, vậy video của Tần Châu có so được với Trung Châu hay không?”
. . . . . . . . . . . .
Ca khúc có cháy, có hào hùng, có kích thích hay không thì do cảm nhận của mỗi người.
Nhưng mà luôn có một ít ca khúc có thể khiến đa số người nghe thống nhất quan niệm và thẩm mỹ cá nhân.
Giống như ca khúc 《 Victory 》 này.
Là một ca khúc được vô số người Địa Cầu cắt nối biên tập làm nhạc nền, chưa chắc ca khúc này là tác phẩm khơi dậy nhiệt huyết đứng đầu trong lòng mọi người nhưng tuyệt đối có thể xếp vào top đầu.
Tác phẩm cháy hơn nó cũng không có nhiều đâu nha.
Đương nhiên không nhiều chứ không phải không có.
Trên tay Lâm Uyên còn có mấy khúc dữ dội hơn nữa, hắn để sau này dần dần thả ra.
. . . . . . . .
Người Tần bắt đầu bành trướng, bắt đầu cảm thấy kiêu ngạo!
Dân mạng các châu khác nhanh chóng chú ý tới sự cuồng nhiệt đột ngột của đám người Tần.
Tình huống như thế nào đây?
Sao cảm giác đám người Tần như được tiêm máu gà hết vậy, nhìn mấy bình luận trên mạng kia kìa, thật sự rất kiêu ngạo nha.
Ngồi trước bàn phím ai cũng mạnh miệng hết sao?
Thẳng đến khi cư dân mạng các châu khác thấy được video tuyên truyền mà người Tần chia sẻ khắp cõi mạng.
Mới nghe xong tới đoạn mở đầu thì dân mạng các châu liền cảm thấy chấn động!
Sau khi bọn họ nghe hoàn chỉnh một khúc 《 Victory 》 , suýt nữa có ý muốn phản bội châu mình luôn.
“Trời đất ơi!”
“Có cần choáng ngợp như vậy không chứ!”
Chương 1327: Tần Châu nho nhỏ lại có thiên tài như thế. . . . . .
“Mẹ nó, đây là đi thi đấu sao, khí thế này rõ ràng là đi đánh giặc nha!”
“Đây là thực lực của âm Nhạc Chi Hương sao?”
“Sao video tuyên truyền thôi mà ta thấy có chênh lệch lớn quá đi!”
“Video tuyên truyền của châu chúng ta mà đem so với người ta, quả thực là đệ đệ của đệ đệ!”
“Hay lắm, ta nghe xong cũng không nhịn được mà muốn ủng hộ nhóm tuyển thủ Tần Châu, bọn họ giống một chi bộ đội đặc chủng, có cảm giác địch ta chênh lệch rất rõ ràng!”
“Ta muốn báo cáo báo cáo!”
“Báo cáo cái gì hả?”
“Tiện Ngư hắn bật hack!!!!!!”
. . . . . . . . . . . . . .
Chỉ có thể nói sức ảnh hưởng của âm nhạc thật sự mạnh mẽ.
Dân mạng các châu khác bắt đầu ghét bỏ video tuyên truyền của châu mình rồi!
Đội ngũ các châu nháy mắt trở nên bị động, thiếu chút nữa hộc máu vì tức rồi.
Vì sao Tần Châu các ngươi lại chơi lớn như vậy hả?
Các ngươi chơi như vậy khiến chúng ta không còn chút khí thế nào!
Video tuyên truyền mà thôi, nhà ai lại vì một video tuyên truyền mà dùng một ca khúc tuyệt vời như thế chứ, sẽ lãng phí.
Chẳng khắc nào là giết gà dùng dao mổ trâu cả.
Chừa chút sức lực, gặp nhau trên sân thi đấu không tốt hơn sao?!
Xuân Vãn trước đó, video tuyên truyền của các châu cũng rất là bình thường, chỉ có mình Tần Châu các ngươi nổi trội!
Đúng rồi, video tuyên truyền Xuân Vãn Tần Châu xuất sắc cũng là nhờ công lao của Tiện Ngư, rốt cuộc Ngư này là quái vật gì!
Sĩ khí là một thứ rất thần kỳ.
Các châu cảm giác sĩ khí bên mình đều suy giảm không ít.
Cảm giác giống như mọi người đang bắn nhau bằng vũ khí nhẹ, rồi Tần Châu đột nhiên dọn ra vũ khí hạng nặng.
Thật sự không nói võ đức mà!
. . . . . . . . . . . .
Sĩ khí các châu giảm mạnh, khí thế Tần Châu như hồng!
Một đám tuyển thủ ở trung tâm tập huấn ngao ngao kêu gào.
“Quá ngầu đi!”
“Sớm biết rằng cháy như vậy, nó lỗ mũi hướng lên trời rồi.”
“Nhìn thấy ta không?”
“Ta xuất hiện lúc 2:08 kia kìa!”
“Còn ta xuất hiện 3:02!”
“Quan sát một lượt thì ta đẹp trai nhất nha!”
“Ngươi chỉ xuất hiện khoảng 0,1 giây thôi, ta căn bản không thấy được.”
Trước đó đám người này còn ghét bỏ động tác trung nhị của mình, giờ đây lại hận không thể chụp lại mấy động tác khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ này.
Phối hợp với nhạc nền dồn dập, mấy động tác càng mang đến cảm giác trung nhị hơn.
. . . . . . . . . . . . .
Bản tin nhanh chóng xuất hiện.
《 Video tuyên tuyền Lam nhạc hội của Tần Châu khiến người người bùng nổ! 》
《 Tần Châu khí thế như hồng! 》
《 Tiện Ngư công bố tác phẩm mới gây chấn động! 》
《 . . . . . . . . . . 》
Ảnh hưởng của tác phẩm này đã không chỉ giới hạn ở một đoạn video tuyên truyền nữa rồi!
Cùng ngày, trung tâm tập huấn còn thu được lời mời từ các nhà sản xuất.
Có công ty game muốn sử dụng 《 Victory 》 làm nhạc nền!
Có công ty điện ảnh cũng rất coi trọng ca khúc này!
Mọi người đều nghe ra được đây là một tác phẩm có thể lồng vào trong các bộ phim điện ảnh thậm chí là vào trong trò chơi.
Đặc biệt là ở những thời điểm cần kích thích, cần khơi dậy khí thế, phối hợp với ca khúc này quả thực không có gì bằng.
Thú vị hơn chính là. . . . . . . . .
Người chế tác video tuyên truyền bên Tề Châu thế mà cố ý chỉnh sửa video tuyên truyền của châu mình lại.
Hình ảnh vẫn là gương mặt của nhó tuyển thủ Tề Châu sẽ tham dự thi đấu nhưng nhạc nền lại đổi thành 《 Victory 》 . . . . . .
Sau đó video tuyên truyền của Tề Châu cũng nóng lên!
Lại có người ở Sở Châu bắt chước theo, rồi tới Yến Châu, Hàn Châu, Triệu Châu, Ngụy Châu sôi nổi làm theo.
Đương nhiên, mọi người đang đùa vui nên Tần Châu không có truy cứu.
Các châu khác cũng không có truy cứu ——
Chủ yếu là không cách nào truy cứu.
Bản chất của chuyện này vẫn là dân mạng các châu đều ôm chờ mong với các tuyển thủ của châu mình.
Không bằng làm bộ rộng lượng, các ngươi vui vẻ là được.
. . . . . . .
Ở Trung Châu!
Tổ huấn luyện viên trưởng bên này cũng thấy được video tuyên truyền của Tần Châu.
“Ca khúc này không đơn giản.”
“Xem ra chúng ta thật sự không thể xem thường bọn họ.”
“Tuyên truyền mà thôi, chúng ta căn bản không có quá nghiêm túc đối đãi.”
“Đúng thế.”
“Trời mới biết bọn họ vì ca khúc này mà tốn bao nhiêu công sức, có thời gian còn không bằng dồn vào tập huấn cho các tuyển thủ.”
“Đúng rồi, tác giả là ca khúc là ai?”
“Là Dương Chung Minh sao?”
Mấy vị huấn luyện viên trưởng tán gẫu với nhau, Abigail trước sau vẫn luôn yên lặng mở miệng nói:
“Tiện Ngư.”
Mấy vị huấn luyện viên trưởng đều sửng sốt.
Tuy rằng trong lời nói cũng không có đánh giá ca khúc này nhiều nhưng mọi người đều biết ca khúc này nằm ở cấp bậc nào, vậy nên mấy người mới theo bản năng cho rằng đây là tác phẩm của Dương Chung Minh, kông nghĩ tới thế mà xuất ra từ tay vị Khúc phụ trẻ tuổi Tần Châu Tiên Ngư kia!
Trong nháy mắt, tim mấy người đồng thời nhảy dựng.
Hai chữ “Cảnh giác” lập tức xuất hiện trong lòng mấy người.
“Xem ra bên trên nhắc nhở không sai.”
Abigail cũng nhớ tới thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia.
Vào tối hôm ấy, ở Kim Sắc Đại Sảnh.
Hai 《 Dạ Khúc 》 đã khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
Khi tổ kiến đội huấn luyện viên trưởng, bên trên cũng nhắc tới người này, nói mình cần phải cẩn thận.
Có lẽ Tiện Ngư sẽ là người kế thừa Dương Chung Minh ở Thần Châu, người thứ hai đáng giá mình, thậm chí là toàn bộ giới âm nhạc Trung Châu đều phải cảnh giác. . . . . . .
Phải cẩn thận chút.
Dương Chung Minh vẫn là người khiến cho Abigail cảm thấy khó giải quyết, nhưng Tiện Ngư này cũng không phải đèn cạn dầu.
Tần Châu thế mà có được thiên tài như vậy.
Chương 1328: Xuất chinh (1). . . . . . . . . .
Sức ảnh hưởng của video tuyên truyền bên Tần Châu nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người!
Tới gần thời điểm khai mạc Lam nhạc hội.
Mọi người vốn dĩ dần dần cảm thấy căng thẳng, đột nhiên nghe được một bài nhạc như vậy, tất cả đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, sôi trào mãnh liệt!
Đúng vậy, không chỉ ở Tần Châu không thôi.
Bầu không khí ở các lục địa khác đều bị video tuyên truyền kích nổ, Lam nhạc hội trở thành đề tài được thảo luận hàng đầu ở các châu!
. . . . . . .
Còn ở bên Tần Châu.
Ngoại trừ chuyện tác phẩm của Tiện Ngư khiến người người say sưa bàn tán, mọi người cũng dần lấy lại tinh thần, bắt đầu chú ý danh sách người sẽ lên đường tham gia thi đấu trên video tuyên truyền.
Ca Vương như Phí Dương và Ca Hậu như Thư Du ở trong danh sách thì không có vấn đề gì, không khác với trong dự đoán của đại chúng.
Trong đó còn có vài thành viên quan trọng của tổ chức âm nhạc thuộc quan phương, cho dù là người Tần Châu cũng không thấy quen thuộc, bởi vì còn có nhiều ca sĩ trong mấy tổ chức kiểu như đoàn nghệ thuật Tần Châu vân vân.
Mọi người chỉ cần tùy tiện tìm tòi tài liệu về những người này trên mạng liền không cảm thấy khó hiểu nữa.
Người ta có thành tựu phi thường cao đó nha!
Chỉ là không tham gia vào giới giải trí cho nên danh tiếng trong lòng công chúng không bằng những ca sĩ minh tinh thôi.
Thật sự giống như đội tuyển quốc gia Trung Quốc.
Rất nhiều người không nổi danh nhưng thực lực phi thường khủng bố, không thiếu danh hiệu khen thưởng từ quan phương, tuyệt đối không thể dùng danh tiếng để cân nhắc trình độ của bọn họ.
Điều thật sự khiến mọi người cảm thấy khó hiểu chính là. . . . . .
Tất cả thành viên Ngư vương triều đều có mặt trên danh sách.
Điều này khiến không ít người bồn chồn, cứ cảm thấy quái quái, sao mà không có thành viên nào của Ngư vương triều bị đào thải?
. . . . . . . . . .
Trên diễn đàn Tần Châu gần đây đều là các đề tài liên quan tới Lam nhạc hội.
Hôm nay, tất cả người gần như đang bàn luận về chuyện Ngư vương triều.
Nói trắng ra là chính là có người đang nghi ngờ.
“Tập thể Ngư vương triều xuất hiện trong danh sách có phải là có chút không ổn hay không, đương nhiên không phải ta nghi ngờ năng lực của mấy ca sĩ Ngư vương triều, ta thừa nhận thực lực của bọn đều rất mạnh nhưng mà xếp theo tiêu chuẩn Lam nhạc hội thì hình như có rất nhiều ca sĩ có thực lực cao hơn mấy người Ngư vương triều đều đã bị đào thải. . . . . . . .”
“Ta cũng đang cảm thấy rối rắm vì chuyện này.”
“Quá trùng hợp, toàn bộ Ngư vương triều đều có tên, không một ai bị đào thải sao?”
“Giang Quỳ và Tôn Diệu Hỏa có tên trong danh sách ta cảm thấy là chuyện bình thường, nhưng Triệu Doanh Các và Trần Chí Vũ, thậm chí thêm cả Hạ Phồn cũng trúng cử là tình huống như thế nào, có phải thực lực của bọn họ có hơi yếu hơn một chút hay không?”
“Trong các ca sĩ bị đài thải, có vài người rõ ràng mạnh hơn bọn hắn nhiều nha.”
“Tuy rằng Ngư phụ viết chiến ca rất tốt nhưng Ngư vương triều toàn bộ trúng cử có phải do Ngư phụ thiên vị hay không?”
“Với một cuộc thi quan trọng như Lam nhạc hội, ta cảm thấy không nên bênh vực người mình như vậy đi.”
Rất nhiều người nghi ngờ nhưng mà cũng có rất nhiều người ủng hộ.
“Ta không tin Ngư phụ là loại người không biết cách cục, toàn bộ Ngư vương triều đều trúng cử, vậy nhất định có lý do trúng cử.”
“Ta tin phán đoán của tổ huấn luyện trưởng.”
“Chuyện nội bộ đào thải lại không phải chuyện mà mình Tiện Ngư định đoạt, nếu Tiện Ngư thật sự muốn thiên vị, các vị huấn luyện viên trưởng khác sẽ đáp ứng sao, Dương phụ có thể đáp ứng sao?”
“Ta không phải người hâm mộ Tiện Ngư nhưng ta tin tưởng tổ huấn luyện viên nhất định đã suy xét.”
“Các ngươi đừng gây nội chiến nha!”
“Chúng ta nên ủng hộ các tuyển thủ trúng cử, trong nhóm người này có ai mà không hiểu âm nhạc hơn chúng ta đâu?”
Hai phe ủng hộ và nghi ngờ đối lập nhau, dư luận cứ vậy mà sinh ra.
Có mấy người chuyên nghĩ ra thuyết âm mưu khiến người ta mơ mơ màng màng:
“Ta cẩn thận nghiên cứu danh sách huấn luyện viên trưởng, tổng huấn luyện viên là Dương Chung Minh, Tiện Ngư là huấn luyện viên trưởng, Trịnh Tinh cũng là huấn luyện viên trưởng, mấy người bọn họ có năng lực quyết định ai sẽ tham gia thi đấu ở Lam nhạc hội, hình như đám ca sĩ Ngư vương triều này đều xuất ra từ một công ty gia đình nha. . . .”
Dương Chung Minh, Tiện Ngư, Trịnh Tinh!
Toàn bộ đều là người thuộc công ty giải trí Tinh Mang!
Ngư vương triều cũng là ca sĩ công ty Tinh Mang!
Nếu bọn họ kết bè với nhau, hình như thật sự có thể cho Ngư vương triều vào danh sách tham gia nha.
Nhìn lại những người khác trong tổ tổ huấn luyện viên, tuy rằng không phải người công ty giải trí Tinh Mang nhưng rõ ràng đều là những người có quan hệ mật thiết với Dương Chung Minh. . . . . . .
Trông bề ngoài thì chuyện này thật sự khiến người ta không biết ra sao.
Nhưng mà nếu xét tới yếu tố quyết định, Ngư vương triều vẫn có mấy ca sĩ nhất lưu, thực lực từng biểu hiện ra cũng không có mạnh như một bộ phận ca sĩ bị đào thải.
Nghĩ đi nghĩ lại thì giải trí Tinh Mang có chút hương vị một tay che trời nha.
Chương 1329: Xuất chinh (2). . . . . . . . .
Đối mặt với dư luận, phía đơn vị chịu trách nhiệm thi đấu Lam nhạc hội của Tần Châu liền lên tiếng thanh minh:
Kết quả tuyển chọn tuyệt đối công chính, không có bất kỳ sự thiên vị hoặc là che chở nào!
Lời này đã ngăn chặn miệng một ít người nhưng mà vẫn có một bộ phận người đang thả ra các thuyết âm mưu.
Theo cách nói của bọn họ thì toàn bộ tổ huấn luyện viên đều đã bị Tinh Mang giải trí thu mua.
Bọn họ thanh minh, không phải muốn nói thế nào thì nói thế ấy?
Nhưng mà bên trung tâm tập huấn hiển nhiên không có để ý tới thuyết âm mưu của những người này.
Còn ở các châu khác thì cũng có người bắt đầu hoài nghi.
Lam nhạc hội sắp tới thời điểm khai mạc rồi, các châu đều đang nghiên cứu lẫn nhau.
Tất nhiên nhiều ca sĩ bên Tần Châu cũng bị các châu khác nghiên cứu kỹ lưỡng.
Ý nghĩ của các châu là Ngư vương triều Giang Quỳ và Tôn Diệu Hỏa có thể tiến vào trong danh sách tuyển thủ, Ca Vương Ca Hậu là lực lượng mũi nhọn của các châu!
Ngụy Hảo Vận và Triệu Doanh Các cũng có hi vọng nhưng mà hy vọng không quá lớn.
Hạ Phồn và Trần Chí Vũ thì hoàn toàn không có hi vọng luôn.
Kết quả là tập thể Ngư vương triều đều có tên trong danh sách, có phải là tổ huấn luyện viên Tần Châu thật sự thiên vị hay không đây?
Nếu sự thật như thế thì cũng thật là. . . .
Thật là tốt quá chứ làm sao!
Các lục địa luôn thích nghe ngóng tin tức!
“Hẳn là Tiện Ngư muốn làm dày tư lịch cho mấy con gà của mình.”
“Có thể là cố ý mê hoặc chúng ta hay không?”
“Không có khả năng, ta đã nghiên cứu Ngư vương triều kỹ rồi, ngoại trừ Giang Quỳ và Tôn Diệu Hỏa thì trình mấy người còn lại không có gì đặc biệt hơn các ca sĩ nhất lưu ở Tần Châu.”
“Thực lực mà bọn họ biểu hiện ra trước đó chính là minh chứng tốt nhất.”
“Số lượng tuyển thủ quá nhiều, Tiện Ngư muốn kéo vài người vào mạ vàng cũng bình thường thôi, dù sao vài người cũng không ảnh hưởng đến bố cục thi đấu”
“Đúng thế.”
Các châu dần dần đạt thành chung nhận thức.
Tuyệt đối không phải bởi vì tổ huấn luyện viên của các châu quá ngốc mà là trình độ Ngư vương triều từng biểu hiện bày ra trước mắt kia kìa.
Chẳng lẽ vào trung tâm tập huấn rồi thì tập thể Ngư vương triều liền thăng cấp sao?
. . . . . . . . . . .
Sau khi bên phía Tần Châu lên tiếng, dư luận xem như bình ổn lạ, nhưng lần này đã dẫn phát hiệu ứng rồi.
Chẳng có ai mà tưởng tượng tới chuyện Ngư vương triều thật sự tăng cường thực lực trong quá trình tập huấn.
Nếu không thì tổ huấn luyện viên Tần Châu cũng không bị mấy người Hạ Phồn làm cho khiếp sợ cả buổi.
Mọi người càng không thể nào tượng được trong mấy tháng tập huấn rốt cuộc đã có bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng xảy ra.
Thời gian không ngừng rảo bước tiến về phía ngày thi đấu chính thức.
Khi bước vào tháng tư, đoàn tuyển thủ đại biểu các châu sôi nổi xuất phát tiến đến Ngụy Châu.
Cùng lúc đó.
Xếp hạng trong tổ huấn luyện viên của các châu cũng được công bố.
Lại một màn khiến tất cả mọi người bất ngờ, không nằm trong dự đoán của bất kỳ ai.
Sau tổng huấn luyện viên Dương Chung Minh của Tần Châu, trên danh sách huấn luyện viên trưởng, vị trí thứ nhất thình lình viết hai chữ “Tiện Ngư”.
Tiện Ngư là huấn luyện viên trưởng đứng đầu sao?
Những người khác còn chưa tính, Lục Thịnh thế mà xếp hạng hai thôi?
Xếp hạng thế này khiến người xem cảm thấy khó hiểu, cả người Tần Châu cũng có chung một cảm nhận.
Tuy rằng Lục Thịnh đã từng bại bởi Tiện Ngư ở mùa giải bảng nhưng mà Lục Thịnh là một trong những Khúc phụ hàng đầu Lam tinh, thậm chí còn có người cho rằng hắn có thể sánh được với Dương Chung Minh.
Trên thực tế.
Tần Châu muốn tìm người có thể sánh vai với Khúc phụ Trung Châu, trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên một đáp án, chính là Dương Chung Minh cùng Lục Thịnh!
Dù sao Tiện Ngư vẫn còn trẻ tuổi quá.
Nhưng mà giờ đây khi xem danh sách Tần Châu công bố, đường đường là Lục Thần mà lại có địa vị thấp hơn Tiện Ngư ở trong huấn luyện viên trưởng?
“Ta cũng không nhịn được mà nghĩ tới thiên vị nha.”
Có người hâm mộ của Lục Thịnh ở Tần Châu trợn trắng mắt nói:
“Dương Chung Minh làm huấn luyện viên trưởng mà, có phải hắn quá bất công hay không, Ngư vương triều vào danh sách hết không nói, hiện tại Tiện Ngư lại thành huấn luyện viên trưởng hạng nhất Tần Châu, cưng chiều Tiện Ngư như vậy là bởi vì Tiện Ngư là cá cho nên sẽ không chết chìm sao?”
Hiển nhiên có người liên hệ đến chuyện tập thể Ngư vương triều tiến vào trong danh sách, hoài nghi hết thảy đều bởi vì Dương Chung Minh thiên vị Tiện Ngư quá mức, đã không thèm che giấu, cũng không biết Lục Thịnh làm sao mà nhịn được nữa.
Có lẽ là nhịn vì “Châu” sao?
Chỉ có Lục Thịnh cảm thấy chua xót, con mẹ nó, ai mà nhịn vì “Châu” hả, không trải qua hai ba tháng tập huấn này hắn cũng không biết thì ra mình ở Tần Châu chỉ có thể xếp thứ ba thôi.
Thật ra hắn sợ nhất chính có người hâm mộ bất bình giúp mình.
Lão tử đã tâm phục khẩu phục rồi, các ngươi không phục cái chim!
Chương 1330: Bọn họ còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề (1). . . . . . . . . .
Gần ba tháng thời gian lề mề tập huấn, tổ huấn luyện viên cả ngày lẫn đêm phối hợp với nhau khiến cho tất cả các Khúc phụ Tần Châu đều thấy rõ ràng sự chênh lệch về trình độ. . . . .
Trong quá trình này, Lục Thịnh quan sát Tiện Ngư không hề ít.
Từ khi tác phẩm đối phương được nhiều tuyển thủ lựa chọn đến khi đối phương bày ra năng lực của bản thân trong quá trình tập huấn.
Lục Thịnh càng quan sát càng cảm thấy sợ hãi, đây là một quái vật không hơn không kém nha!
Trước khi Tiện Ngư ngang trời xuất thế thì Lục Thịnh được gọi là “Lục Thần”, là Khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam tinh.
Chính bản thân hắn cũng là quái vật trong mắt rất nhiều người.
Một quái vật như hắn vậy mà sau khi cẩn thận quan sát Tiện Ngư mấy tháng sau thì đưa ra kết luận “Tiện Ngư là quái vật”.
Rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến người ta phải ngạc nhiên há hốc mồm đây chứ?
Chỉ có trong lòng Lục Thịnh biết rõ ràng nhất.
Thật ra các Khúc phụ Tần Châu khác cũng biết nhưng mà bọn hắn không rõ bằng Lục Thịnh.
Dù sao Tiện Ngư là một huấn luyện viên trưởng, Lục Thịnh cũng là huấn luyện viên trưởng, cơ hội tiếp xúc càng nhiều hơn.
Ví dụ đơn giản nhất:
Lục Thịnh từng tận mắt nhìn thấy Tiện Ngư tiến vào tổ dương cầm.
Sau khi rời đi thì toàn bộ tổ dương cầm đều tôn sùng Tiện Ngư.
Chuyện tương tư thế này Lục Thịnh không chỉ quan sát một lần.
Cóc chuyện càng làm cho hắn cảm thấy chấn động hơn chính là:
Toàn bộ trung tâm tập huấn có nhiều tuyển thủ như vậy, bao gồm một ít ca sĩ đỉnh cấp đều từng bị Tiện Ngư chỉ vào mặt răn dạy……
Như một ca sĩ hàng đầu tổ Rap.
Tên kia không sợ trời không sợ đất, dám diss cả mấy Khúc phụ, mỗi ngày miệng toàn “real”, đầy tật xấu.
Tới trước mặt Tiện Ngư lại biến thành con chuột nhỏ, bị mắng cả buổi, rắm cũng không dám đánh một cái.
Lục Thịnh hoài nghi nếu mình mà mắng như vậy, không chừng tên kia trở mặt ngay tức khắc hoặc là bằng mặt không bằng lòng.
Không giống như khi Tiện Ngư mắng hắn, sau khi Tiện Ngư mắng xong, một mình tên kia luyện tập đến tối, không có một câu câu oán hận.
Vì sao vậy chứ?
Lục Thịnh mới suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy khủng bố.
Chuyện này có nghĩa là các tuyển thủ đối với lời mắng chửi của Tiện Ngư đều tâm phục khẩu phục, chỉ khi đối mặt với người có thể thuyết phục mình thì mọi người mới có thể trở nên ngoan ngoãn.
Chủ yếu là do Tiện Ngư này quá khủng bố mà.
Tuổi còn trẻ nhưng lại có thể làm cho phần lớn tuyển thủ trong trung tâm tập đều phục.
Nếu mà xét uy vọng ở trong trung tâm tập huấn thì Lục Thịnh hoài nghi uy vọng của Tiện Ngư còn cao hơn cả Dương Chung Minh.
Không nói tới lần Lam nhạc hội này sẽ thu được kết quả thế nào.
Về sau giới âm nhạc Tần Châu chắc chắc trở thành thiên hạ của Tiện Ngư.
Mà nếu tương lai còn tổ chức Lam nhạc hội nữa, chỉ sợ Tiện Ngư sẽ không còn làm huấn luyện viên trưởng mà sẽ trở thành tổng huấn luyện viên.
Những việc này người bên ngoài không có khả năng biết đến.
Giống như người bên ngoài không biết Ngư vương triều đã thay da đổi thịt rồi.
Không tận mắt nhìn thấy sẽ không thể hình dung được.
Rất nhiều thứ vô hình mà mọi người chỉ có thể chậm rãi cảm nhận thôi.
Còn dư luận trong nội bộ Tần Châu sao?
Bất kể là Lục Thịnh hay là Tiện Ngư, thậm chí toàn bộ trung tâm tập huấn cũng không để trong lòng.
Sau khi Lam nhạc hội kết thúc thì hết thảy mọi nghi ngờ đều tan thành mây khói.
Nhưng chung quy chuyện cũng không bị nháo quá lớn.
Dư luận chuyện tập thể Ngư vương triều có tên trong danh sách cũng dần tiêu tán hết.
Tiện Ngư đảm nhiệm huấn luyện viên trưởng đệ nhất Tần Châu, tuy rằng phá cách nhưng đương sư là Lục Thịnh lại không lên tiếng, chỉ bằng đám fans không phục thì không thể gây sóng gió được.
Đặc biệt là đã tới gần thời điểm Lam nhạc hội khai mạc.
Người Tần người tự giác tiêu hóa hết dưu luận, tận lực không tạo ra áp lực cho các tuyển thủ.
Đối mặt với Lam nhạc hội, các châu đoàn kết chưa từng thấy!
Bởi vậy có thể thấy được các châu đều muốn tuyển thủ châu mình giành được thành tích cao ở Lam nhạc hội, cực kỳ chờ mong.
. . . . . . . . . . . . .
Sau khi đến Ngụy Châu.
Quan phương Ngụy Châu an bài hết thảy cho đoàn đại biểu từ châu.
Thức ăn ngon, chỗ ở thật tốt.
Nhưng mà đoàn đại biểu các châu phải tách nhau ra, không biết tình huống lẫn nhau.
“Đã xác định.”
Nhóm huấn luyện viên trưởng lại mở cuộc họp, Dương Chung Minh cầm một phần văn kiện nói:
“Lam nhạc hội sẽ chính thức khai mạc vào ngày mười lăm tháng tư đem ở tháng tư, tổ mỹ thanh thi đấu đầu tiên.”
“Đây là hạng mục chúng ta khá yếu nha.”
Có Khúc phụ nhíu mày, trình độ của tổ mỹ thanh bên Tần Châu cũng không quá cao.
Lục Thịnh nói: “108 hạng mục, tất cả các châu đều không thể chuẩn bị chu đáo mọi mặt.”
“Ừ.”
Trịnh Tinh gật đầu:
“Dù là Trung Châu cũng sẽ có hạng mục yếu, chỉ là sở đoản không quá rõ ràng thôi.”
Chương 1331: Bọn họ còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề (2). . . . . . . . . . . . . . .
“Đúng rồi.”
Dương Chung Minh đột nhiên nhìn về phía Lâm Uyên: “Bên trên còn yêu cầu tổ huấn luyện viên các châu đều phải đưa ra một vị huấn luyện viên trưởng đảm nhiệm giải thích khi thi đấu, bên chúng ta có ai cảm thấy hứng thú không?”
Mọi người đều yên lặng.
Dương Chung Minh nói:
“Huấn luyện viên trưởng đảm nhiệm giải thích chủ yếu là phải phổ cập kiến thức cho người xem, dù sao không phải tất cả người xem đều am hiểu âm nhạc, giống như thi đấu mỹ thanh, bình phán thành tích ca sĩ tốt hay xấu dựa theo tiêu chuẩn nào thì người xem bình thường không thể nào biết rõ.
Vậy nên cần có người giải thích phân tích cho bọn họ, cho người đủ tiêu chuẩn giải thích thì có đôi khi ánh mắt người giải thích cũng không đủ, vậy nên chúng ta cần có huấn luyện viên trưởng chuyên nghiệp đảm nhiệm vai trò này.”
Trịnh Tinh nói: “Ai hiểu mỹ thanh thì phụ trách đi.”
Lục Thịnh cười nói: “Những người đang ngồi đây có ai không hiểu mỹ thanh sao?”
Mọi người đều hiểu mỹ thanh, đơn giản là chiều sâu bất đồng mà thôi, nhưng chắc chắn hiểu hơn người bình thường.
Nhưng mà giải thích không phải nghề của bọn họ.
Mọi người lại yên lặng lần thứ hai.
Thật ra nguyên nhân mọi người yên lặng cũng rất đơn giản.
Tổ mỹ thanh Tần Châu là sở đoản nha, kết quả thi đấu hơn phân nửa là không ổn rồi.
Huấn luyện viên trưởng Tần Châu đứng giữa làm người giải thích, kết quả tuyển thủ châu mình bị đào thải, mặt mũi để đâu đây.
“Ta làm đi.”
Lâm Uyên đột nhiên mở miệng.
Dù sao Lam nhạc hội không phải Lam Vận Hội.
Lam Vận Hội cần huấn luyện viên nhìn chằm chằm, Lam nhạc hội không đánh giá như vậy, thi đấu đều dùng ca khúc, toàn bộ đều quyết định trước rồi, chủ yếu xem ca sĩ biểu diễn thế nào.
Không giống Lam Vận Hội cần huấn luyện viên ở bên cạnh đưa ra sách lược bất kỳ lúc nào.
Huống hồ các hạng mục lớn đều có huấn luyện viên, có tình huống bất ngờ xảy ra thì những huấn luyện viên này cũng sẽ áp dụng phương án.
“Để ta.”
Trịnh Tinh chung quy vẫn yêu quý hậu bối, không đành lòng cho Lâm Uyên đi giải thích một trận đấu bất lợi với Tần Châu.
“Vậy ngươi đi.”
Dương Chung Minh nhìn thoáng qua Trịnh Tinh, tiền bối phải đảm đương nhiều một chút.
Quyết định xong, Dương Chung Minh lại nhìn về phía Diệp Tri Thu:
“Lão Diệp, ngươi cùng các tuyển thủ thân thiết, cần phụ đạo tâm lý cho bọn họ nhiều hơn, đừng gây áp lực quá lớn, chúng ta sẽ gặp phải đối mặt với nhiều trận khiêu chiến đó.”
“Tốt.”
Diệp Tri Thu gật gật đầu.
Lục Thịnh cười nói: “Ta đã chuẩn bị mắng người rồi.”
Mọi người cùng cười.
Các tuyển thủ biểu hiện không tốt thì sẽ bị mắng, huấn luyện viên cũng sẽ bị mắng, huấn luyện viên trưởng thì không cần phải nói.
Nhưng mà người mắng chửi cơ bản đều là bình xịt.
Cư dân mạng lý trí sẽ biết thi đấu luôn phải có thua có thắng, sẽ hiểu.
“Toàn lực chuẩn bị chiến đấu thôi!”
Dương Chung Minh hít một hơi thật sâu.
Đây là lần đầu tiên giới âm nhạc Tần Châu va chạm với các châu khác.
Đây không chỉ là chuyện mỗi Tần Châu phải làm.
Đội ngũ các châu khác cũng phải nhanh chóng chuẩn bị.
Hết thảy đều đang khua chiêng gõ mõ mà tiến hành.
Cứ như vậy, thời điểm khai mạc Lam nhạc hội dần dần đến gần.
. . . . . . . . . . . . .
Cách thời điểm bắt đầu thi đấu chỉ còn có mười ngày, Tần Châu cơ bản đã không còn huấn luyện ca sĩ làm gì nữa.
Chẳng những không có huấn luyện mà Dương Chung Minh còn phái người hướng dẫn du lịch Ngụy Châu mang mọi người đi dạo chung quanh, cảm nhận phong cảnh đất trời Ngụy Châu.
Lâm Uyên cũng đi theo mọi người ra ngoài cảm nhận không khí một chút.
Tuy rằng trước đó hắn đã tới cùng mấy người Ngư vương triều một lần.
Hiện giời tin tức về Lam nhạc hội đã hoàn toàn bao trùm cõi mạng.
Truyền thông điên cuồng oanh oanh tạc!
Bầu không khí lên tới đỉnh điểm!
Truyền thông Tần Châu:
《 Đội đại biểu Tần Châu điệu thấp du ngoạn Ngụy Châu! 》
Truyền thông Tề Châu: 《 Ca Vương Nhan Lâm: Trong lúc thi đấu nhất định sẽ dùng Tề ngữ ca chiến thắng đối thủ! 》
Truyền thông Sở Châu: 《 Là thời điểm để thế giới nghe được âm thanh của chúng ta! 》
Truyền thông Yến Châu: 《 Ngao ô, mục tiêu của chúng ta là 30 tấm kim bài trở lên! 》
Truyền thông Hàn Châu: 《 Diễn viên Hàn Châu chúc phúc cho thi đấu của giới âm nhạc 》
Truyền thông Triệu Châu: 《 Hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị! 》
Truyền thông Ngụy Châu: 《 Lễ khai mạc Lam nhạc hội đã hoàn thành khâu chuẩn bị! 》
Truyền thông Trung Châu: 《 Abigail: Ta sẽ suất lĩnh chiến sĩ Trung Châu, trở thành chúa tể vương quốc âm nhạc. 》
Các châu đều phái phóng viên đi theo đoàn.
Động thái của đoàn đại biểu các châu đều được phóng viên truyền về cho châu mình.
Bầu không khí Lam nhạc hội đã bị kíp nổ!
Ánh mắt của người Lam tinh đều hướng về Ngụy Châu!
Thậm chí có rất nhiều người xem từ các châu đổ về nơi tổ chức Lam nhạc hội, muốn xem tận mắt, nghe tận tai!
……
Mỗi ngày ngoại trừ có vô số tin tức oanh tạc thì các châu đều có đồng hồ đếm ngược để nhắc nhở.
Năm ngày!
Bốn ngày!
Ba ngày!
Hai ngày!
Một ngày!
Vào đêm trước khi Lam nhạc hội khai mạc, dù ngày hay đêm thì trên mạng đều náo nhiệt chưa từng có.
“Rốt cuộc sắp bắt đầu rồi!”
“Đại Tề thiên hạ vô địch!”
“Nho nhỏ Tề Châu cũng dám nói hai chữ vô địch, xem Sở Châu ta trấn áp các ngươi!”
“Nho nhỏ Sở Châu cũng dám múa rìu qua mắt thợ, không biết Yến Châu chúng ta chuyên trị các loại không phục hả!”
Chương 1332: Bọn họ còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề (3). . . . . . .
“Hàn Châu cười xem các ngươi trang bức, âm nhạc của chúng ta đã xếp hàng đầu thời đại.”
“Triệu Châu: Đường nào?”
“Đại Ngụy lên tiếng: Thi đấu cần thiết bắt lấy!”
“m Nhạc Chi Hương của Lam tinh ở đây, các ngươi biết vì sao mà Tần Châu chúng ta là âm Nhạc Chi Hương sao?”
“Ha ha.”
“Chỉ là một ít hư danh mà thôi.”
“Trung Châu chưa từng thừa nhận các ngươi là âm Nhạc Chi Hương.”
Trên mạng náo loạn ầm ĩ.
Mùi thuốc súng cực kỳ nồng nặc.
Nhưng cũng không có dẫn phát ảnh hưởng ác liệt gì, mọi người chỉ buông lời hung ác chọc nhau, không thể thua về mặt khí thế được.
Toàn dân tham dự!
Thậm chí có vài sản nghiệp màu xám đã bắt đầu bố cục.
Trên mạng có người bắt đầu phiên giao dịch, điểm số thi đấu các hạng thi đấu, bắt đầu có người hạ chú.
Theo ý nghĩa nào đó thì Lam nhạc hội có sức ảnh hưởng còn lớn hơn cả Lam Vận Hội.
Lam Vận Hội là vận động viên so đấu với nhau, rất ít vận động viên là minh tinh, hơn nữa có rất nhiều hạng mục vận động rất ít được lưu ý, căn bản không được đại chúng quan tâm.
Lam ca hội thì là ca sĩ so đấu!
Minh tinh các lục địa cũng nhiều, hơn nữa ngưỡng cửa âm nhạc cũng không tính quá cao, gần như mỗi người đều có thể nghe hiểu, tính đại chúng rõ ràng cao hơn nhiều!
. . . . . .
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
Buổi ság hôm sau, vào lúc mười giờ sáng, Lam nhạc hội khai mạc!
Bởi vì đây là lần thứ nhất tổ chức Lam nhạc hội, bên gánh vác là Ngụy Châu cho nên lễ khai mạc cũng do Ngụy Châu phụ trách.
Toàn cầu đều phát sóng trực tiếp!
Lễ khai mạc rất xuất sắc, ca vũ nhạc hoa lệ bày ra trước mắt vô số người xem ở Lam tinh.
Ngụy Châu vận dụng khoa học kỹ thuật vào sân khấu quả thực đã đạt tới một cực hạn!
Hợp xướng phối hợp Ca Vương Ca Hậu Ngụy Châu trong nháy mắt liền kéo tất cả người kéo vào bầu không khí Lam nhạc hội.
Lễ khai mạc kết thúc, người phụ trách ủy ban tối cao của Lam nhạc hội không ngừng công bố quy trình.
Khách quý vào bàn, đại biểu các châu vào bàn.
Tổng huấn luyện viên các châu phát biểu và đọc diễn văn.
Người phụ trách ủy ban Lam nhạc hội đọc diễn văn.
Tuy rằng đều là văn chương dài dòng nhưng không có ai mất kiên nhẫn cả, thi đấu quy cách như Lam nhạc hội cần phải có mấy nghi thức này.
Thật trang nghiêm, thật chăm chú và long trọng.
Trọn bộ quá trình kéo dài hết mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi tất cả kết thúc đúng là qua nửa ngày rồi.
Các đoàn đại biểu được sắp xếp dùng cơm nhưng phát sóng trực tiếp lại không có kết thúc.
Bao gồm cả Trung Châu, trong phòng phát sóng trực tiếp của tám lục địa trong tám lục địa, nhóm người giải thích không ngừng giảng giải cho người xem những đề tài khiến họ cảm thấy hứng thú, như là phân tích thực lực huấn luyện viên các châu, rồi phân phân tích thực lực tuyể thủ các châu, cùng với phổ cập khoa học này kia.
Dù sao thì người xem ở các lục đại cũng không quá hiểu biết về tuyển thủ của các châu khác.
“Tổng huấn luyện viên Tần Châu Dương Chung Minh có trình độ rất là cao. . . . . . .”
“Năm đó người này có chiến tích hiển hách, mấy năm gần đây đều có tác phẩm tiêu biểu, từ chuyện Tần Châu lựa chọn hắn đảm nhiệm vị trí tổng huấn luyện viên là có thể nhìn tra trình độ của hắn vượt qua Lục Thịnh. . . . ”
“Tổng huấn luyện viên Yến Châu là Bái Niết!”
“Bái Niết là người xuất sắc trong nhóm Khúc phụ thế hệ trước, đã về hưu được 5 năm, có lẽ trình độ soạn nhạc của hắn đã không bằng năm đó nhưng xét kinh nghiệm trên phương diện âm nhạc, chỉ e là rất nhiều Khúc phụ đỉnh cấp ở Trung Châu cũng không chắc mình có thể bằng hắn được.”
“Tổng huấn luyện viên Ngụy Châu là Phác Thải Anh, đáng để cảnh giác!”
“Phác Thải Anh là ca sĩ duy nhất trong các tổng huấn luyện viên, các châu khác đều do Khúc phụ mang đội nhưng Ngụy Châu lại lựa chọn ca sĩ này mang đội, nguyên nhân chính là do thành tựu trong giới ca hát của Phác Thải Anh quá cao, ngay cả những Khúc phụ Ngụy Châu đều khó có thể áp chế vầng sáng của hắn.”
“Tổng huấn luyện viên Trung Châu đáng sợ nhất!”
“Abigail, một trong năm Khúc phụ hàng đầu Lam tinh, chuyện này được rất nhiều Khúc phụ đỉnh cấp công khai thừa nhận, càng đáng sợ chính là mấy năm nay Abigail vẫn hoạt động rất sôi nổi, rất nhiều ca khúc có sức ảnh hưởng lớn ở các châu, nhưng đáng giá nhắc tới chính là Abigail đã từng bại trong tay Dương Chung Minh môt lần.”
“Còn có Hàn Châu. . . . . . .”
Tổng huấn luyện viên các châu trở thành tiêu điểm chú ý của người xem ở phòng phát sóng.
Tiếp theo đó là huấn luyện viên trưởng của các châu.
Trong đó, Tiện Ngư cũng được các châu trọng điểm chú ý.
Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Ngụy.
Mọi người không hề xa lạ với cái tên Tiện Ngư này.
Người giải thích nhắc tới Tiện Ngư ít nhiều cũng tỏ vẻ kiêng kị.
Phần lớn người xem Trung Châu lại chưa từng nghe qua cái tên này.
Ở phòng phát sóng trực tiếp Trung Châu.
Người chủ trì giới thiệu thông tin về Tiện Ngư:
“Tiện Ngư, Khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam tinh từ trước tới nay, hắn có sức ảnh hưởng không nhỏ ở bảy châu Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Ngụy, được các lục địa vinh dang là tuổi trẻ đệ nhất nhân, đương nhiên chỉ ở trong vòng bảy châu Tần Tề Sở Yến Hàn Triệu Ngụy.
Dù sao toàn bộ người Lam tinh đều biết, có làm bất kỳ bảng xếp hạng nào thì đều phải tránh đi Trung Châu chúng ta, như âm Nhạc Chi Hương hay Điện Ảnh Điện Phủ gì đó, giống như Trung Châu chúng ta không tồn tại ở Lam tinh này. . . ”
Nói đến này, người chủ trì phòng phát sóng cười ha ha.
Màn hình phát sóng trực tiếp Trung Châu xuất hiện ảnh Tiện Ngư, người xem Trung Châu đều cảm thấy cực kỳ bất ngờ:
“Tiểu tử này thật đẹp trai.”
Đây là ấn tượng đầu tiên của người Trung Châu dành cho Tiện Ngư.
Khi người giải thích nhắc tới thành tựu của Tiện Ngư, người xem Trung Châu không hề bị dao động, thậm chí muốn cười.
Người trẻ tuổi đệ nhất giới âm nhạc Lam tinh sao?
Ngươi hỏi ý kiến của Trung Châu chúng ta chưa?
Nhiều năm như vậy mà bảy châu vẫn thích tự biên tự diễn như vậy.
Có người xem Trung Châu bắt đầu chế nhạo trong phần bình luận: “Tổng cộng là 108 kim bài, không biết chúng ta có thể bắt được 50 tấm trở lên hay không, dù sao Lam Vận Hội trước đó chúng ta còn nhiều hơn hạng hai 28 kim bài đây, mỗi lần đều là cục diện hoàn toàn nghiền áp như thế, cảm giác thật sự không thú vị, bảy châu có thể cho thêm chút áp lực hay không?”
. . . . . . . . .
Trong một căn biệt thự nào đó ở Trung Châu, TV đang bật phát sóng trực tiếp với âm lượng rất lớn.
Người nào đó ngẩng đầu nhìn người chủ trì giới thiệu Lam nhạc hội.
Khi nghe nhắc tới “Tiện Ngư”, tim người này đột nhiên nhảy dựng!
Lúc này điện thoại bỗng vang lên.
“Matsushima Ame.”
Matsushima Ame nghe điện thoại, giọng nó có chút chua xót, hình như nhớ tới lúc trước từng suốt đêm rời khỏi Tần Châu:
“Makoto-san.”
“Hắn tới rồi.”
Bên kia điện thoại, Itou thở dài:
“Mấy tên người giải thích phế vật, thậm chí toàn bộ Trung Châu chúng ta, bọn họ căn bản không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.”
“Trung Châu . . . . .”
“Quá ngạo mạn. . . . .”
“Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, ta cần phải cống hiến một phần sức lực của bản thân, bảo hộ vinh quang của Trung Châu. . . . . .”
“Đã hiểu.”