Toàn Chức Nghệ Thuật Gia ( Dịch Full )

Chương 94 - Chương 1489: Khiến Ước Mơ Bừng Sáng (2)

Chương 1489: Khiến ước mơ bừng sáng (2)

Lâm Uyên bảo “Doraemon” là khoa huyễn thì đó chính là khoa huyễn. Vẻ mặt Kim Mộc khó hiểu, không thể hiểu vì sao Lâm Uyên lại muốn vẽ manga liên quan đến khoa huyễn làm gì.

Lâm Uyên không hề giải thích, bước vào văn phòng của hắn rồi làm việc. Kim Mộc thấy hắn như thế cũng không tiếp tục quấy rầy nữa. Không mất nhiều thời gian, Lâm Uyên đã vui vẻ có được những bức phác thảo “Doraemon” đầu tiên rồi.

Phải công nhận rằng đây là bộ manga mà Lâm Uyên thích vẽ nhất. Từ nhỏ hắn đã đặc biệt say mê bộ truyện tranh vô cùng nổi tiếng này.

Cánh cửa thần kỳ, chong chóng tre, cỗ máy thời gian, bánh mì ghi nhớ, dù Lâm Uyên nằm mơ cũng ước mình có được chúng. Đây có lẽ cũng là ước mơ của rất nhiều bạn nhỏ ở lứa tuổi đó vào thời điểm ấy.

Nhờ bộ truyện tranh mà Lâm Uyên cảm thấy yêu thích bánh rán, vì chú mèo máy trong manga cũng vô cùng thích thứ bánh này.

Tình cảm tuổi thơ cứ thế ấp ủ trong lòng, dù Lâm Uyên hoàn toàn có thể thay đổi món ăn yêu thích của Doraemon nhưng hắn lại không làm như thế. Tựa như mèo máy không thích bánh rán thì không còn là mèo máy nữa rồi.

Về bối cảnh câu chuyện, tất nhiên Lâm Uyên sẽ lựa chọn Tần Châu, chuyện này vốn không quan trọng. Bộ manga này dù xuất phát ở đâu cũng không làm mất đi sự thu hút vốn có của bộ truyện.

Dưới nét vẽ của hắn, nhân vật quen thuộc lần lượt xuất hiện. Jaian, Suneo, Shizuka, Nobita, Doraemon. Đương nhiên là có cả ba mẹ của nhân vật chính nữa, hình tượng của các nhân vật này vô cùng đơn giản, kỹ thuật vẽ không có nhiều chỉ cần chau chuốt một chút là đã giống đến chín mươi phần trăm.

Lâm Uyên cẩn thận tỉa từng nét, có suy nghĩ phải chuyển thể thành anime nữa mới thỏa lòng. Chỉnh được một chút thì dừng lại, hắn nghĩ phong cách manga này đơn giản như thế là được rồi, rất phù hợp để tiếp cận đối tượng là trẻ con.

Lâm Uyên biết sử dụng khả năng đúng mức, không cần mất quá nhiều công sức vẫn đạt được thành quả mong đợi. Sau đó hắn lại nghĩ phải phát hành song song cả manga lẫn anime thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất.

Nếu so sánh tầm ảnh hưởng của manga với anime thì manga vẫn thua một chút. Chỉ phát hành manga thì người Nguỵ Châu lại không thích đọc truyện tranh, làm sao có thể hiểu được sức hấp dẫn của tác phẩm này?

Cũng may Lâm Uyên có Tinh Mang làm hậu thuẫn, hắn đến Tinh Mang sắp xếp chút chuyện. Sau đó liền có riêng một đoàn đội bắt đầu chế tác anime “Doraemon”. Lúc này Lâm Uyên còn lấy ra cả nhạc phim kinh điển trong bản anime nữa.

Manga, anime, nhạc phim, kết hợp ba thứ này lại với nhau, khiến ước mơ bừng sáng.

Bản thân manga “Doraemon” có rất nhiều tranh cãi, trong truyện tranh có một cảnh Doraemon mỉm cười nói với Nobita rằng: “Nhật bản thua trận rồi.”

Rất nhiều người Nhật Bản đã chỉ trích, phê phán tác giả Fujiko F. Fujio, ngay cả báo chí chính phủ cũng tức giận vào cuộc chất vấn: “Thua trận mà còn cười được ư?”

Nhóm độc giả của truyện đã cho rằng Fujiko F. Fujio không tôn trọng quê hương, phản bội lại tổ quốc. Nhưng Fujiko F. Fujio vô cùng anh hùng, dù bị đất nước mình phê phán nhưng không hề sửa cốt truyện.

Sau này khi phát hành bản điện ảnh và bản truyền hình, đều để cho Nobita và Doraemon vui sướng hoan hô nhiệt liệt vì Nhật Bản đã thua trận. Thực tế thì không chỉ có mỗi Fujiko F. Fujio là như vậy.

Ngay cả bậc thầy hoạt hình Miyazaki Hayao của Nhật Bản cũng phản ánh suy nghĩ phản chiến thông qua các tác phẩm của mình. Nhất là ở tác phẩm “Ngọn gió không lặng”, cũng nhận được những phê bình và khiển trách nhưng bọn họ vẫn giữ nguyên cốt truyện ban đầu.

Nhìn thẳng vào lịch sử, thừa nhận sai lầm. Có lẽ đây mới là ý thức trách nhiệm của một tác giả truyện tranh chân chính đối với xã hội.

Điều đó không chỉ giúp truyện tranh nổi tiếng trong nước mà còn truyền bá danh tiếng ra quốc tế. Thậm chí nhận được vô số lời tán tụng và ngưỡng mộ cả trong nước lẫn nước ngoài.

Chẳng biết có phải vì lý do này hay không mà mấy ngày kế tiếp, Lâm Uyên chỉ chuyên tâm vẽ. Sau khi đã tích lũy đủ số trang bản thảo, cuối cùng Lâm Uyên cũng liên lạc với chủ tịch. Yêu cầu Tinh Mang nhanh chóng hoàn thành anime của bộ này.

Hắn muốn mà một bộ anime dài tập, tất nhiên là chủ tịch nào dám có ý kiến. Lâm Uyên đã nói chuyện trực tiếp với chủ tịch thì hiệu suất công việc sẽ rất cao. Đoàn đội chế tác cấp tốc hoàn thiện bản anime, bọn họ đều toàn tâm toàn ý mà làm việc của mình.

Đạo diễn chỉ đạo top đầu, diễn viên lồng tiếng được yêu thích nhất. Nhưng tất cả chỉ dừng ở bước chuẩn bị, phải đợi manga của Ảnh Tử công bố thì tin tức về bản anime mới được phép lộ ra ngoài.

Mấy ngày nay nhờ vào sự nổi tiếng của “Cứu viện sao Hoả” mà danh tiếng của Sở Cuồng tại Ngụy Châu được lan rộng hơn bao giờ hết.

“Cuối cùng đã đọc hết “Cứu viện sao Hoả” rồi.”

“Ta còn đọc cả những tác phẩm khác của Sở Cuồng nữa.”

“Sau khi đọc hết mấy tác phẩm của Sở Cuồng thì ta đã hiểu lý do các châu truyền miệng rằng “Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng” rồi.”

“Hai người này đều đứng đầu tại lĩnh vực của mình.”

Chương 1490: Quảng bá

“Thật ra nhiều người Ngụy không biết rằng câu này còn có vế tiếp theo.”

“Vế tiếp theo là gì?”

“Ảnh Tử ở giữa.”

“Hắn là thần thánh phương nào thế??”

“Bạn tốt của Sở Cuồng và Tiện Ngư.”

“Ba người họ đều đến từ Tần Châu, bị cư dân mạng mấy châu khác gọi là “ba người bạn thân”, trong các tác phẩm thường xuyên nhắc đến nhau.”

“Hoá ra là bạn thân à.”

“Nhất định là Ảnh Tử ăn may mới được đứng chung với hai người kia, không phải là một hoạ sĩ truyện tranh nổi danh thì sao có thể xứng tầm với hai vị ấy được chứ?”

Dù dân mạng các châu có người tốt bụng nhắc đến thành tích huy hoàng trong manga của Ảnh Tử thì người Nguỵ vẫn không tán thành cách nói này. Vì người Nguỵ chưa từng trực tiếp trải nghiệm qua điều đó.

Âm nhạc hay tiểu thuyết đều là hai bức tường sừng sững đứng ở đó, còn manga chỉ là một nhánh nhỏ của lĩnh vực hội họa mà thôi. Thậm chí, manga trong hội hoạ không được chào đón, bị hội hoạ khinh thường mà xếp ở tầng cuối cùng, chẳng khác nào dưới đáy xã hội cả.

Nói một cách đơn giản hơn, bọn họ chỉ công nhận câu nói “Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng” mà thôi.

Gần đây hồn thức Ảnh Tử xao động liên tục, mỗi ngày Lâm Uyên đều phải đăng nhập tài khoản của Ảnh Tử đọc tin tức.

Khi Lâm Uyên phát hiện ra cư dân mạng Nguỵ Châu không hề đồng tình đặt Ảnh Tử ngang hàng với Tiện Ngư và Sở Cuồng thì dần dần bắt đầu nóng nảy. Manga đang vẽ, anime thì đang chế tác, tốc độ hai bên đều rất nhanh.

Lúc này cũng nên cho mọi người biết Ảnh Tử vẫn tồn tại mới được, ôm suy nghĩ như vậy, Lâm Uyên trực tiếp dùng tài khoản Ảnh Tử, đăng một status: “Tháng sau sẽ cho ra mắt một bộ manga và anime mới có tên là “Doraemon”. Đây là một tác phẩm có ý tố khoa huyễn, hy vọng mọi người sẽ yêu thích nó.”

Manga mới sao? Còn có yếu tố khoa huyễn nữa à? Công bố vào tháng sau ư?

Tầm ảnh hưởng của Ảnh Tử tại Ngụy Châu không lớn nhưng điều đó không hề áp dụng với sáu châu còn lại. Dân mạng lập tức bật cười trong khu bình luận, thông báo kia rõ ràng như vậy vừa đọc qua đã hiểu được ý đồ của Ảnh Tử.

“Sốt ruột rồi.”

“Hắn nóng lòng rồi đó.”

“Ha ha, manga mới có yếu tố khoa huyễn, mục đích là gì thì không cần nói nhiều lời cũng hiểu hết rồi nè.”

“Đều hướng cả về thị trường Ngụy Châu.”

“Đúng là bị chúng ta khích tướng thành công!”

“Ảnh Tử: Nghe nói người Nguỵ cảm thấy ta không xứng đứng cùng với Sở Cuồng và Tiện Ngư ư?”

“Ba bạn thân lại lần nữa cùng tiến cùng lùi, Sở Cuồng và Tiện Ngư đã nổi danh ở Nguỵ Châu rồi, cuối cùng Ảnh Tử cũng không nhịn được mà ra tay.”

“Các người nghĩ có thành công không?”

“Khó nói lắm, bộ manga trước đó của Ảnh Tử có truyền đến Ngụy Châu nhưng sức ảnh hưởng không cao mấy.”

“Trừ khi lần này là một tác phẩm đạt cấp độ thế giới.”

“Tác phẩm tiêu chuẩn thế giới không dễ sáng tác đâu!”

“Bộ gần đây nhất của Ảnh Tử là “Himouto! Umaru-chan” không tệ nhưng chưa thể nói là đạt đến cấp độ thế giới.”

“Hắn sẽ làm được, dù gì hắn cũng là thần của manga mà!”

“Những tác phẩm của Ảnh Tử trước đây, cũng có mấy bộ được xưng tụng là thuộc đẳng cấp thế giới đó.”

“Có đạt được cấp độ đó không thì không biết, nhưng người yêu thích manga chủ yếu là lớp trẻ. Không giống như âm nhạc thì ai cũng nghe được, xét theo tổng thể thì toàn bộ những tác phẩm của Ảnh Tử đều chỉ giới hạn tầm ảnh hưởng tại lứa tuổi học sinh, sinh viên.”

Cư dân mạng bàn tán đủ kiểu, nhưng Lâm Uyên không hề bận tâm đến.

Đăng xong thông báo, Lâm Uyên trực tiếp chạy tới công ty. Tìm nhóm ca sĩ Ngư vương triều thu âm ca khúc chủ đề “Doraemon”. Nhạc đệm, ca khúc chủ đề, ca khúc cuối phim, tất cả đều được Ngư vương triều thầu hết.

Lam Uyên hiểu rất rõ muốn tiến vào thị trường Ngụy Châu không dễ. Tiện Ngư gây được tiếng vang tại nhạc hội Lam, Sở Cuồng có giải thưởng Tinh Hà hỗ trợ tuyên truyền, còn Ảnh Tử lại không có gì giúp đỡ cả.

Lâm Uyên chỉ có thể tự mình giúp mình, để Ngư vương triều thu âm ca khúc chính là một trong những trợ lực đó. Sau nhạc hội Lam, tiếng tăm của Ngư vương triều tại Ngụy Châu vô cùng lừng lẫy.

Ca sĩ Ngư vương triều đều là quán quân cả, có bọn họ tham gia vào, có thể giúp quảng cáo cho manga và anime. Sự trợ giúp thứ hai, Lâm Uyên chọn để Tiện Ngư và Sở Cuồng lên đài.

Ngay khi bản thu âm vừa chỉnh xong, Tinh Mang đã công bố ra ngoài tin tức Ngư vương triều tham gia nhận thầu tất cả ca khúc trong “Doraemon”.

Ngay sau đó Lâm Uyên đã dùng tài khoản Tiện Ngư để đăng một status: “Đề cử mọi người hãy xem tác phẩm mới nhất “Doraemon” của Ảnh Tử!”

Sau đó, Lâm Uyên lại dùng tài khoản của Sở Cuồng để đăng một tin ngắn: “Mời mọi người đón xem tác phẩm “Doraemon” của Ảnh Tử nhé!”

Tiện Ngư, Sở Cuồng, Ngư vương triều. Tất cả đều trợ giúp cho “Doraemon”, có thể nói Lâm Uyên đã vận dụng toàn bộ sự trợ giúp mà hắn có.

Nhờ có như vậy, cuối cùng Ngụy Châu mới để mắt đến “Doraemon”.

Chương 1491: Chú mèo máy xanh

Tiện Ngư hỗ trợ quảng bá, Sở Cuồng giúp đỡ tuyên truyền. Các ca sĩ Ngư vương triều cũng dùng sức ảnh hưởng để quảng cáo “Doraemon”.

Hiệu quả của đợt quảng bá này vô cùng rầm rộ, ai mà không biết Tiện Ngư và Sở Cuồng hiện tại đang rất nổi ở Nguỵ Châu. Dù Ngư vương triều đại diện cho Tần Châu tham gia nhạc hội Lam, nhưng bọn họ cũng đã chinh phục vô số người Nguỵ Châu.

Trong tình huống như vậy, người Ngụy Châu có muốn phớt lờ “Doraemon” của Ảnh Tử cũng không thể được.

“Ảnh Tử sao?”

“Doraemon à?”

“Ảnh Tử chính là người được xưng tụng cùng với Tiện Ngư và Sở Cuồng người Tần sao?”

“Làm ta hơi tò mò đó.”

“Đến lúc đó phải xem thử tác phẩm này mới được.”

“Ta không có hứng thú với manga, nhưng có thể xem anime.”

“Dù là manga hay anime thì ta đều không thích, nhưng Ngư vương triều tham gia vào quá trình thu âm thì lại khiến ta muốn nghe thử.”

“Toàn thể Ngư vương triều đều đủ mặt, đội hình phối nhạc này thật là phô trương quá đi.”

“Ta xem phần giới thiệu về anime, hình như bộ này có yếu tố khoa huyễn thì phải.”

“Đúng là thú vị mà.”

“Không phải là thú vị bình thường đâu, mà là vô cùng thú vị, các ngươi cứ đọc manga của Ảnh Tử thì biết, hắn được xưng tụng là thần của manga đấy!”

Không thể không nói, dù Ảnh Tử không nổi tiếng bằng Tiện Ngư hay Sở Cuồng. Nhưng vẫn có một số người Nguỵ Châu, đã đọc qua tác phẩm của hắn rồi nảy sinh lòng yêu thích.

Ngay khi nhìn thấy những lời quảng bá kia, những fan hâm mộ ở Nguỵ Châu đã hợp lực để giúp đỡ tuyên truyền. Nhờ thế mà có rất nhiều người Nguỵ Châu đều có ấn tượng với bộ “Doraemon”.

Đừng xem thường kết quả tuyên truyền này, nảy sinh hứng thú thì sẽ tò mò. Đợi đến khi “Doraemon” phát hành, thì hơn phân nửa trong số đó sẽ nhấn vào xem. Cứ như thế vài lần, không chừng sẽ trở thành khán giả trung thành từ lúc nào chẳng biết.

Giống như khi chúng ta nghe quảng cáo xe điện Emma mỗi ngày, có lẽ chúng ta sẽ không vì những quảng cáo đó mà đi mua một chiếc xe điện Emma.

Nhưng khi bạn muốn mua xe điện, lúc lựa chọn nhãn hiệu thì nhất định sẽ cân nhắc Emma đầu tiên. Lặp đi lặp lại nhiều lần, sẽ khắc sâu vào tiềm thức mỗi người. Đây cũng là điều các nhãn hiệu dốc lòng hướng đến, cũng là bản chất thật sự của quảng cáo.

Trong khi các bài tuyên truyền lần lượt được phát ra rả mỗi ngày thì thời gian cũng vừa đến cuối tháng sáu.

Rèn sắt khi còn nóng, Tinh Mang không để Lâm Uyên một mình chiến đấu. Có bao nhiêu tài nguyên tuyên truyền thì công ty đều dùng hết, phần lớn tập trung ở Nguỵ Châu.

Vì sao lại chọn Nguỵ Châu ư? Bởi vì những châu khác không cần làm gì thì Ảnh Tử cũng đã nổi rầm rộ.

Bản thân Ảnh Tử chính là một thương hiệu, chỉ cần củng cố không cần làm quá nhiều. Điều bọn họ muốn làm chính là khiến ‘Doraemon’ ăn sâu vào tiềm thức mỗi người, làm người Nguỵ phải nhớ kỹ cái tên này.

Khi thời cơ đã chín mùi, ngày một tháng bảy, tác phẩm mới “Doraemon” của Ảnh Tử chính thức được phát hành hai mươi tập. Cùng lúc đó, bản anime cũng được công bố, ra một lúc sáu tập.

Vô số độc giả lẫn khán giả các châu đều tìm đọc, còn ở phía Ngụy Châu, cũng có nhiều người bị quảng cáo ảnh hưởng nên đã hiếu kỳ xem bộ anime này.

“Rốt cuộc Ảnh Tử đã làm nên cơm cháo gì mà được xếp ngang hàng với Sở Cuồng và Tiện Ngư chứ?”

Trái đất năm 2020, Doraemon trở thành biểu tượng của thành phố Tokyo. Thân phận biểu tượng này đã tỏ rõ giá trị của tác phẩm. Trái đất năm 2016, Nhật Bản đã từng tiến hành khảo sát mức độ yêu thích của các tác phẩm truyện tranh trên phạm vi toàn quốc và toàn cầu.

Kết quả cuối cùng đều khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên, “Doraemon” của Nhật xếp hạng đầu tiên. Tuy xét về mức độ nổi tiếng thì “Doraemon” lại để thua “Bảy viên ngọc rồng” và “Pokemon”, nhưng nó lại thắng ở độ yêu thích.

Túi thần kỳ vạn năng, chú mèo máy đáng yêu dễ mến, Nobita hậu đậu vụng về… Mọi thứ đều là yếu tố phụ, không phải nguyên nhân chủ yếu để Lâm Uyên cân nhắc nó.

Lý do Lâm Uyên lựa chọn “Doraemon” thật ra là vì mức độ yêu thích mà quần chúng dành cho nó. Chứ không chỉ dựa vào nội dung có chứa yếu tố khoa huyễn mà thôi.

Thậm chí Lâm Uyên có thể khẳng định rằng về phương diện phủ sóng diện rộng thì “Doraemon” là vô địch. Có rất nhiều tác phẩm manga vô cùng nổi tiếng khác đều bị “Doraemon” đánh bại cả.

Đối tượng fan hâm mộ của những tác phẩm khác đều chỉ giới hạn trong một bộ phận nào đó, còn với “Doraemon” mà nói thì chẳng hề phân biệt nam nữ, già trẻ, ai ai cũng đều có thể xem “Doraemon”.

Hầu như “Doraemon” đã trở thành một nét sinh hoạt không thể từ bỏ của mỗi gia đình, người lớn, trẻ em ngồi quây quần lại bên chiếc bàn nhỏ, cùng nhau xem “Doraemon”. Chỉ có tác phẩm như vậy mới có thể giúp Ảnh Tử chinh phục thị trường Ngụy Châu trong thời gian ngắn, khiến toàn dân phải điên đảo.

Lần này, Lâm Uyên không chỉ nhắm vào Nguỵ Châu mà còn để tăng sản lượng tiêu thụ manga của Ảnh Tử. Trước đây hắn đã bỏ sót nhóm độc giả nhỏ tuổi, điều đó quả thật là không nên.

Tiện Ngư có nhạc thiếu nhi kinh điển, Sở Cuồng có truyện cổ tích cho trẻ em. Hai người này đều có chỗ đứng trong lòng các bạn nhỏ, vậy sao Ảnh Tử lại không nhanh chân tiến vào chứ?

Trẻ con thích phim hoạt hình với nội dung trong sáng, đơn giản, vui tươi. Thế nên những bộ anime chuyển thể từ truyện tranh hướng về các cảnh bạo lực máu me sẽ không thể thu hút được chúng. Phong cách tác phẩm cũng được quyết định bởi tuổi tác của độc giả nữa.

Vì những nguyên nhân trên, đám trẻ con sẽ không thể nào từ chối “Doraemon” được. Phụ huynh xem cùng con trẻ, cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.

Tạo nên một tác phẩm bất kỳ ai cũng có thể tiếp cận, nội dung hấp dẫn lại mới lạ kèm theo những câu chuyện thú vị. “Doraemon” sẽ trở thành một tác phẩm bất diệt ở Lam Tinh tựa như cái cách nó đã chinh phục hàng tỷ độc giả trên thế giới ở Trái đất vậy.

Sở Cuồng và Ảnh Tử ngày càng đa dạng hoá thể loại truyện của mình, lựa chọn này chỉ là một bước trong kế hoạch lâu dài của hắn mà thôi. Chinh phục thế giới, chẳng phải là chinh phục tất cả mọi lứa tuổi ư?

Ảnh Tử được xưng là “Thần của Manga” thì nhất định phải giành được sự yêu thích của độc giả thiếu nhi. Nếu không như vậy, cái danh kia có thể vứt cho chó gặm là được rồi.

Trong lúc hắn còn đang suy ngẫm sự đời, uy lực đáng sợ của “Doraemon” đã được hiện rõ.

Chương 1492: Bé trai theo đuổi giấc mơ (1)

Tại Tần Châu, khi đó Doraemon chui từ trong ngăn kéo của Nobita ra ngoài đã khiến mọi người bàn tán xôn xao.

“Đây là tác phẩm mới của Ảnh Tử sao?”

“Ta nghĩ vẫn sẽ cùng thể loại với “Naruto”, lại không ngờ bộ này thuộc thể loại gia đình.”

“Tên này không bao giờ đi theo lẽ thường là sao chứ?”

Ở Tề Châu, khi Nobita bị Jaian đánh tơi bời.

“Ha ha, nam chính yếu như sên vậy.”

“Đây không phải là hoạt hình cho con nít xem sao?”

“Vì sao ta lại cảm thấy hứng thú thế này?”

Sở Châu, Doraemon say mê bánh rán không sao kìm chế được.

“Bánh rán là đặc sản Sở Châu chúng ta, cảm thấy thân thiết ghê luôn!”

“Quả là một con mèo tham ăn!”

“Ta cảm thấy nó là một chú mèo máy mập mạp đáng yêu!”

Yến Châu, mèo máy thông minh lấy chong chóng tre từ trong túi thần kỳ ra.

“À hú!”

“Thú vị quá đi!”

“Doraemon thật toàn năng, cậu ấy là vô địch!”

Chuyện vui xen lẫn sự thú vị liên tiếp xảy ra, mỗi lần Nobita gặp phiền phức thì Doraemon đều sẽ giúp cậu bé giải quyết khó khăn.

Tuy rằng không phải lúc nào Doraemon cũng bằng lòng giúp đỡ, thỉnh thoảng nó vẫn tỏ ra khó chịu và không hài lòng về Nobita, nhưng quần chúng các châu vẫn không nhịn được mà bật cười vui vẻ.

Manga cũng được phát hành song song với anime tại các châu. Dù manga được bày bán rộng rãi nhưng anime mới là lựa chọn hàng đầu của mọi người.

“Ha ha!”

“Đúng là ấm áp thật đó, là bộ phim hoạt hình hệ chữa lành à?”

“Đây có đúng là tác phẩm mới nhất của Ảnh Tử không vậy?”

“Ta không cách nào tưởng tượng nổi, tác giả của “Death Note” lại có thể sáng tạo ra nội dung hài hước thú vị như vậy!”

“Xem xong thấy dễ chịu ghê.”

“Tại sao lại cảm thấy bộ anime này sẽ nổi tiếng nhỉ?”

“Phải nổi tiếng chứ, tác phẩm dành cho gia đình rất ít. Nhưng anime Doraemon lại làm rất tốt vấn đề này, khiến già trẻ lớn bé nhà ta đều quây quần xem say sưa.”

“Ảnh Tử quá tài năng.”

“Suy nghĩ lại thì “Himouto! Umaru-chan” chính là lần thử nghiệm thay đổi phong cách thường ngày của hắn, trước đó chúng ta đâu có ngờ rằng Ảnh Tử sẽ còn vẽ được thể loại tác phẩm siêu cấp đáng yêu như thế chứ!”

Hàn Châu, tập tiếp theo, bảo bối cánh cửa thần kỳ kinh điển xuất hiện.

“Xuyên qua không gian sao?”

“Giờ ta có thể hiểu yếu tố khoa huyễn trong đây là thế nào rồi, ha ha!”

“Ta có một suy nghĩ táo bạo rằng!”

Rất nhiều gia đình, ngay từ đầu người xem là đều là phụ huynh, con nít chẳng hề có hứng thú. Nhưng mà sau đó, đám trẻ con liền bị thu hút phải đến trước TV.

Vì âm nhạc và lồng tiếng của phim hoạt hình đặc biệt bắt tai dễ hấp dẫn trẻ con. Lấy ví dụ một gia đình ở Triệu Châu đi, trông qua có vẻ hơi kỳ lạ.

Cha mẹ thì ngồi xem hoạt hình, đứa con lúc đầu còn ôm đồ chơi ngồi bên cạnh, không đẩy một giây đã dời mắt về phía màn hình.

“Ồ!”

“Đây là phim hoạt hình gì vậy?”:

“Doraemon!”

“Mẹ nơi, Nobita ngốc quá đi!”

“Jaian thật xấu xa!”

“Trong lớp chúng con cũng có một bạn nữ tên là Shizuka!”

“Nobita thích Shizuka!”

“Miệng của Suneo thật kỳ ạ.”

Những lời nói trẻ con liên tục vang lên khiến cha mẹ đứa bé hơi bất ngờ, sau đó mới nhận ra đây là một bộ phim hoạt hình dành cho trẻ con, nhưng ngay cả người lớn cũng không hề thấy nhàm chán chút nào cả.

Vừa xem anime, cả nhà vừa ôm lấy nhau.

Tập 6, Doraemon lấy bảo bối mới ra, là hai chai nước hoa cảm xúc. Mộc chai khiến người ta trở nên chậm chạp, một chai làm người ta nôn nóng.

Doraemon lập tức xịt chai nước hoa nôn nóng, biến bản thân thành người nóng tính. Nobita xịt nước hoa chậm chạp, thi chạy cùng với ốc sên. Toàn bộ phim đầy rẫy những phân đoạn hài hước không sao tả nổi.

Anime này không đi vào lối mòn để nhân vật chính vả mặt sau khi có được bàn tay vàng, dù Nobita có rất nhiều bảo bối, nhưng chưa bao giờ đạt được mục đích thật sự. Mỗi lần đều xui xẻo dùng cách thức dở khóc dở cười để kết thúc câu chuyện.

Trong tiếng cười sảng khoái của quần chúng các châu, tập 6 kết thúc. Lúc này ca khúc cuối phim cũng vang lên, giọng nữ của Giang Quỳ vô cùng ngọt ngào. Làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Ca từ và giai điệu của ca khúc cuối phim cũng rất ngọt ngào trong sáng:

“Mỗi ngày đều trôi qua như thế.

Lại có những ý tưởng thú vị.

Chỉ cần ngủ một giấc thì mộng sẽ hoá thành sự thật.

Nhạc vui thì ta hát, buồn bã thì ta lặng yên.

Chỉ cần chiếc túi thần kỳ của hắn thì có thể đánh bay mọi phiền muộn.

Người đến từ tương lai rực rỡ đó, là một phương trời xa chưa ai thấy được.

Để cùng ta hoá mộng thành thật, để giấc mơ bừng sáng!”

Nguỵ Châu, mỗi gương mặt ngồi trước màn hình đều đang mỉm cười, tâm hồn bình yên như được gột rửa, ấm áp tựa như vừa chữa lành.

“Tác giả là Ảnh Tử sao?”

“Là kẻ được đặt ngang hàng với Tiện Ngư và Sở Cuồng kia ư?”

“Người này đúng là lợi hại, trong này xuất hiện rất nhiều bảo bối thú vị, tựa như trong giấc mơ lúc nhỏ của ta vậy, khi đó những thứ bảo bối này chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích mà thôi.”

Chương 1493: Bé trai theo đuổi giấc mơ (2)

“Cái này còn thú vị hơn cả truyện cổ tích đó!”

“Chớp mắt mà ta đã xem xong sáu tập rồi!”

“Mẹ ơi, con muốn xem tiếp!”

“Hết rồi, ngày mai mới xem được.”

“Không được, con muốn xem ngay cơ!”

“Vậy thì xem lại từ đầu nhé.”

“Con ở đây xem, mẹ đi làm bánh rán đi.”

“Hay là mẹ mua manga cho con đi, manga có phát hành nhanh hơn.”

Lâm Uyên không hề dựa theo trình tự nguyên tác manga mà tiến hành vẽ, hắn lựa ra những chuyện thú vị rồi cho chế tác trước.

Ý tưởng mới lạ, thú vị lại khôi hài. Khán giả xem xong sáu tập phim đều kinh ngạc không thôi, lại nghe được ca khúc cuối phim ở tập 6, quần chúng sáu châu đều xôn xao lên mạng thảo luận.

“Hay ghê luôn!”

“Không ngờ bộ này chẳng phải “One Piece” mà lại nổi đình nổi đám y hệt, phong cách hoàn toàn khác biệt.”

“Có hơi hướng giống “Himouto! Umaru-chan” đó.”

“Không phải đâu, “Himouto! Umaru-chan” thuộc về phong cách đáng yêu, đi theo con đường dễ thương. Còn bộ anime này lại tập trung vào sự thú vị của các bảo bối trong cuộc sống thường ngày, mỗi tập đều khiến ta phải chờ đợi xem chú mèo máy ấy sẽ lấy ra món bảo bối nào đây!”

“Em trai ta học tiểu học cũng xem cùng ta đấy!”

“Em gái ta tám tuổi, còn say mê hơn cả ta.”

“Khó trách phát hành anime và manga cùng lúc, hoá ra Ảnh Tử muốn chinh phục bạn đọc nhỏ tuổi, ha ha ha!”

“Nobita đúng là ngày nào cũng theo đuổi giấc mơ của mình nhỉ!”

“Nhưng sao ta lại thấy tác phẩm mới này không hay bằng những tác phẩm trước đây của hắn.”

“Ừ, có thể nói là hơi đơn giản.”

“Đơn giản thì sao chứ, xem dễ chịu hài hước quá trời, nhưng muốn dựa vào bộ này để chinh phục Ngụy Châu thì hơi ngây thơ rồi. Ảnh Tử phải làm nhiều việc hơn nữa, chứ không thể chỉ trông chờ vào Doraemon được.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.”

“Bộ anime này khiến nhiều người yêu thích nhưng phân tích kỹ chẳng có gì ghê gớm cả. Khả năng hội hoạ của Ảnh Tử không được phát huy tối đa, nhân vật vẽ quá đơn giản, ta còn tưởng rằng hắn muốn dùng kỹ thuật vẽ tranh đỉnh cao đến chinh phục người Nguỵ chứ?”

Manga không tệ, bản anime cũng được chào đón nồng nhiệt. Nhưng độc giả quen thuộc với phong cách của Ảnh Tử lại cảm thấy nếu Ảnh Tử muốn dùng tác phẩm này để chinh phục Nguỵ Châu thì không thể được.

Bản thân nó quá đơn giản, manga thiên về sức mạnh mới có khả năng cao hơn. Trong lúc này, Lâm Uyên ở nhà cũng đang không ngừng xem đánh giá của dân mạng với “Doraemon”, khoé miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười.

Đúng vậy, người vừa tiếp xúc với “Doraemon” mặc dù có thể cảm nhận được sự thú vị của tác phẩm nhưng sẽ không nhìn thấy sự phi thường của tác phẩm này, nói toạc ra sẽ xem đây chẳng khác gì một bộ anime giải trí bình thường cả.

Lúc ở Trái đất, “Doraemon” không phải vừa ra đời đã khiến toàn thế giới phải rung động, nó cần thời gian để ươm mầm. Hiện tại kết quả ban đầu xem như đã thành công, dựa vào các tuyên truyền quảng bá liên tiếp, và tầm ảnh hưởng của Ảnh Tử mà độ nhận diện của tác phẩm này vô cùng cao.

Đây là chuyện đời trước không hề có, mục đích của hắn đã đạt được. Rút ngắn được thời gian nổi tiếng khiến tác phẩm tập trung vào việc chinh phục khán giả mà thôi. Thuận lợi như vậy đã là quá nhanh so với kiếp trước rồi.

Giản dị, trẻ con, càng đơn giản thì càng đáng gờm đấy!

Tốc độ của Tinh Mang rất nhanh, mỗi ngày đều phát hành ba tập anime khiến chu kỳ nổi tiếng của tác phẩm còn ngắn hơn so với tưởng tượng của Lâm Uyên.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, khi thời gian đủ mười ngày, nhiệt độ mà “Doraemon” tạo ra đã hoàn toàn công phá các bảng xếp hạng. Anime và manga phát hành song song, mèo máy xanh khuấy động các châu, kể cả Ngụy Châu.

Trên các trang web anime lớn, mỗi ngày đều có bảng xếp hạng lượt xem tự động thay đổi. “Doraemon” đều dẫn đầu các bảng xếp hạng này, độ thảo luận của nó tại các châu không hề có dấu hiệu suy giảm.

“Bộ manga này thật dễ thương.”

“Càng ngày càng ngóng có thêm tập mới.”

“Ta đọc xong thì không ngừng được, ngày nào cũng muốn có tập mới, không dứt ra nổi.”

“Ta thì khác gì ngươi đâu chứ!”

“Bây giờ ta xem anime như thức ăn, càng xem càng thích nhân vật bên trong, cả Jaian cũng thấy đáng yêu phết chứ chả đùa được đâu.”

“Điên mất thôi, trời ơi!”

“Nổi tiếng quá trời, hót hòn họt luôn. Ta làm giáo viên mầm non, ngày nào tụi nhỏ đi học đều nhắc đến bộ anime này. Lần gầy nhất thấy tụi nhỏ háo hức như thế là khi xem “Ngày xửa ngày xưa”.”

“Bộ này mà cũng nổi tiếng được sao?”

“Nổi thì nổi thôi, cần gì nhiều lời chứ. Nguyên nhân chẳng phải rất đơn giản sao, mỗi người chúng ta đều hy vọng sẽ có một chú mèo máy đến cứu với cuộc đời thất bại của chúng ta mà.”

“Đúng thế.”

“Ta cũng cùng cảm giác với ngươi, ta xem xong mấy tập liền, thì rất muốn Doraemon làm bạn với ta.”

Doraemon đã trở nên nổi tiếng, lượt xem anime ngày càng cao. Sau đó sức nóng của manga cũng dần bạo phát. Nhiều người xem xong anime thì chờ không nổi nữa, phải tìm đọc manga cho đỡ thèm thế nên manga mới được tìm kiếm nhiều đến thế.

Ở Nguỵ Châu, Doraemon cũng thắng đậm, tác phẩm này được hân hoan chào đón nồng nhiệt đến mức chưa từng có bất kỳ bộ nào làm được như vậy.

“Quá hay!”

“Ảnh Tử giỏi thật đấy!”

“Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng, ở giữa Ảnh Tử, khó trách các châu đều nói như vậy. Đừng xem thường hoạ sĩ truyện tranh như Ảnh Tử, tầm ảnh hưởng tác phẩm của hắn quá lớn, mỗi ngày ta đều xem với con trai cả.”

“Con gái ta cũng thích xem lắm đấy!”

“Mấy đứa nhỏ thích xem là chuyện bình thường, người lớn như ta thích xem mới là hiếm gặp. Trước đây ta xem hoạt hình với con đều rất mất kiên nhẫn, cảm thấy nhàm chán đến phát bực. Nhưng bây giờ xem anime của Ảnh Tử, ta còn háo hức say mê hơn cả con mình.”

“Đâu có mỗi ngươi!”

“Cha ta cũng xem mỗi ngày kìa.”

“Ha ha, rất nhiều các ông các bà năm nay đã năm sáu chục tuổi còn xem say sưa mà, tác phẩm này rất tuyệt.”

“Già trẻ đều xem được.”

“Nam nữ không phân biệt, xem tuốt luôn!”

“Đây là một bộ anime có thể trung hoa sở thích của cả nhà ta, Ảnh Tử đúng là giỏi thật đấy.”

Tại Ngụy Châu, thành tích anime và manga tăng vọt. Doraemon chậm rãi tiến vào cuộc sống của từng người, từng hộ gia đình.

Nói rằng nó đang làm mưa làm gió tại Nguỵ Châu cũng không ngoa đâu, mỗi lần có tập mới ra thì lượt view đều khá cao, nhận được sự ủng hộ trước nay chưa từng có.

Chương 1494: Giấc mơ lớn của Ảnh Tử

Các kênh truyền thông lớn tại các châu đều đồng loạt đưa tin.

“Ảnh Tử đã sáng tạo ra một bộ manga đẳng cấp thế giới.”

“Tác phẩm mới của Ảnh Tử khiến hàng triệu trẻ em yêu thích phát cuồng.”

“Chỉ dựa vào một con mèo máy, Ảnh Tử đã chứng minh được năng lực của mình.”

“Ảnh Tử làm thế nào để vẽ nên giấc mơ của hàng tỷ đứa trẻ!”

“Theo khảo sát, Doraemon đã dùng mười ngày ngắn ngủi để trở nên nổi tiếng!”

“Tình bạn chân thật đối đãi, tình bạn giữa Doraemon và Nobita thật cảm động.”

“Lần thử nghiệm sáng tác anime này Ảnh Tử vô cùng thành công, nổi tiếng khắp các châu!”

Phim hoạt hình anime đẳng cấp thế giới. Đây chính là lập luận mà các châu đã dùng để đánh giá “Doraemon”. Dù Ảnh Tử đã từng sáng tác ra vài bộ đẳng cấp thế giới, nhưng địa vị của “Doraemon” vẫn vô cùng đặc biệt. Nó là tác phẩm được biết đến rộng rãi nhất của Ảnh Tử.

Những tác phẩm trước đó, người ngoài nhắc đến Ảnh Tử đa phần đều là người trẻ tuổi. Không giống như Tiện Ngư và Sở Cuồng, fan hâm mộ già trẻ đủ cả.

Còn bây giờ, Ảnh Tử đã làm được điều này. Bất luận là trẻ nhỏ hay là người lớn tuổi đều biết đến hắn. Phim hoạt hình anime không phân biệt tuổi tác sao?

Tác phẩm này đã phá vỡ chuẩn mực về phim hoạt hình trong mắt rất nhiều người, có lẽ nó hơi ngốc nghếch, nhưng sự ngây thơ này là điều bất cứ người trưởng thành nào cũng đã đánh mất. Khiến họ không nhịn được mà cười ra tiếng.

Có rất nhiều nguyên nhân khiến mọi người thích tác phẩm, như có người thích Doraemon quan tâm săn sóc Nobita. Mà tình bạn chân thành này chẳng phải rất hiếm hoi giữa thời buổi này hay sao chứ?

Thậm chí, Jaian và Suneo cũng rất đáng yêu. Tuy đóng vai kẻ xấu, thật ra trong lòng vẫn là một đám trẻ hiền lành.

Đúng thế, có rất nhiều lần Nobita bị Jaian và Suneo bắt nạt. Nhưng giữa bọn họ vẫn tồn tại một tình bạn thuần túy.

Có một lần bọn họ cùng nhau tham gia một trận đấu bóng chày, vì để huấn luyện cho Nobita, Jaian đã bắt cậu bé chạy những hai mươi vòng. Vừa đốc thúc Nobita chạy, Jaian vừa cầm chày đánh bóng đuổi theo phía sau Nobita, cùng chạy với cậu bé.

Jaian tình nguyện giúp đỡ Nobita, đây không phải là một loại tình bạn sao? Dù là trong cuộc sống hiện thực, cũng rất khó tìm được tình bạn thuần khiết như vậy.

Những ngày tiếp theo, sự nổi tiếng của Doraemon càng thêm mãnh liệt. Một tuần, hai tuần, ba tuần, khi bộ tác phẩm này phát hành đến ngày thứ hai mươi mốt đã thành công triệt hạ thị trường Ngụy Châu.

Đồ chơi Doraemon bắt đầu xuất hiện, đồ ăn vặt in hình Doraemon bắt đầu bán chạy. Không chỉ xuất hiện ở Ngụy Châu mà các châu còn lại cũng có những thứ này, cùng với xu hướng đang gia tăng trở thành một hiện tượng.

Có người nói đây là kết quả tất yếu vì bộ truyện tranh quá hay, thu hút được nhiều độc giả đủ mọi lứa tuổi. Tác phẩm của Ảnh Tử khá nhiều, mỗi bộ đều được ủng hộ mạnh mẽ, trong đó có mấy bộ đạt đến đẳng cấp thế giới nữa.

Thật ra thứ tạo nên thành công như vậy, đều liên quan đến phong cách và loại hình phát triển. Trước đấy bọn họ đều cho rằng thị trường chính mà Ảnh Tử muốn hướng tới là lớp thanh thiếu niên.

Bây giờ, Ảnh Tử lại dùng “Doraemon” để phá vỡ định kiến này, hắn không chỉ được thanh thiếu niên yêu mến, mà còn được cả trẻ nhỏ và người lớn yêu thích nữa.

Không chỉ nhờ vào manga, phần lớn đều nhờ công của anime. Ai mà mờ rằng Ảnh Tử còn làm cả phim hoạt hình chứ? Xét nghiêm túc mà nói, điều này chứng minh rằng hắn thật sự rất giỏi.

Thành tích của anime đã khiến Ảnh Tử không chỉ là một hoạ sĩ truyện tranh, sau này hắn có thể trực tiếp lấn sân sang mảng chế tác phim hoạt hình.

Phim hoạt hình cũng dễ làm, kỹ thuật của Lam Tinh luôn rất tốt. Cái khó là làm thế nào để bọn nhỏ yêu thích. Mà bản thân Lâm Uyên cũng đã nghĩ đến vấn đề này.

Sức ảnh hưởng của thân phận hoạ sĩ truyện tranh đã đạt đến đỉnh điểm, muốn mở rộng sự nghiệp manga, cách tốt nhất chính là làm anime. Có thể học tập cách làm của Miyazaki Hayao, một mình ông ấy kiêm nhiệm rất nhiều công việc.

Ông ấy là nhà làm phim hoạt hình, họa sĩ truyện tranh, nhà biên kịch và là người đồng sáng lập xưởng phim hoạt hình Studio Ghibli. Bây giờ Ảnh Tử mà chuyển nghề, thì có thể dấn thân vào sự nghiệp sáng tạo anime.

Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử ở giữa. Cách nói này khiến Lâm Uyên rất hài lòng. Nhưng hắn cũng hiểu rõ tương lai phát triển của Tiện Ngư và Sở Cuồng là vô hạn. Còn muốn Ảnh Tử được mọi người xếp ngang hàng với hai thân phận kia, chỉ dựa vào một chức danh hoạ sĩ truyện tranh thì không đủ.

Dù Ảnh Tử đã khiến manga phát triển, tạo ra được những tác phẩm có hay nhưng Ngụy Châu vẫn không thích Ảnh Tử cũng là vì nguyên nhân trên.

Vậy phải xử lý thế nào đây? Lâm Uyên đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, chính là để Ảnh Tử đi theo con đường hội họa chính thống. Bản lĩnh hội hoạ bậc thầy đủ để Lâm Uyên hoành hành ngang dọc tại giới hội họa chính thống rồi.

Thật ra những tác phẩm thuộc hệ liệt Hoạ Hồn rất được người trong giới hội hoạ đánh giá cao. Chẳng qua Ảnh Tử không hoạt động nhiều trong giới nên danh tiếng cũng không nổi được.

Dù gì cánh cửa hội họa truyền thống kia vẫn luôn mở ra, Lâm Uyên lại không muốn Ảnh Tử chỉ được xưng tụng là bậc thầy hội hoạ. Thế nên hắn mới nghĩ cách khác, đó chính là để Ảnh Tử làm anime. Tiếp tục đồng hành cùng với Tiện Ngư và Sở Cuồng trên một con đường.

Như thế mới tối đa được sức ảnh hưởng của cả ba thân phận. Cộng hưởng ba thân phận với nhau để tạo ra ưu thế lớn nhất. Doraemon chính là phép thử thành công, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, đợi đến khi Lam Tinh hợp nhất thì Lâm Uyên sẽ lấy ra bộ “Tom & Jerry”.

Trước khi điều đó xảy ra, ở Trái đất có rất nhiều bộ anime nổi tiếng. Lâm Uyên không lo bản thân thiếu việc làm, kỹ năng vẽ của Ảnh Tử cũng có đất dụng võ.

“Long miêu”, “Vua sư tử”, “Trò chơi ngàn năm”, “Tòa thành trên không”, “Băng tuyết kỳ duyên”, “Giấc mộng hoàn du ký”.

Sau khi chuyển thể hết tất cả tác phẩm này, Ảnh Tử sẽ không bị người ta gọi là vô hình nữa. Danh tiếng hay là tầm ảnh hưởng của Ảnh Tử cũng chẳng hề thua kém Tiện Ngư và Sở Cuồng là bao.

Đây mới chính là giấc mơ lớn nhất của Ảnh Tử!

Chương 1495: Ảnh Tử theo đuổi Tiện Ngư, Sở Cuồng

Tất nhiên người ngoài sẽ không biết những điều này, nhưng cũng sẽ có bạn đọc thông minh nhìn thấy tác phẩm “Doraemon” thì đã đoán ra được con đường tương lai mà Ảnh Tử muốn theo đuổi.

“Haizz, sao đọc xong tác phẩm mới của Ảnh Tử, ta lại có cảm giác hắn định theo đuổi con đường làm anime luôn thế này?”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.”

“Bộ manga “Doraemon” ra đời có thể nói là để phục vụ cho phim hoạt hình được công chiếu thuận lợi. Chẳng phải trước đây chúng ta đều cho rằng Ảnh Tử muốn dùng hệ liệt manga Hoạ Hồn để chinh phục Ngụy Châu sao?”

“Nhất định là như vậy rồi!”

“Bây giờ Ảnh Tử đã được mệnh danh là Thần manga, muốn tiếp tục đột phá giới hạn thì sáng tạo anime là một lựa chọn hợp lý đó.”

“Ảnh Tử muốn lấn sân sang anime không phải chuyện dễ đâu!”

“Đã tạo nên được tác phẩm “Doraemon” đẳng cấp thế giới như vậy, nếu hắn còn muốn tiếp tục làm anime thì có thể làm ra được bộ nào tốt hơn “Doraemon” nữa không đây?”

“Không cần phải tốt hơn đâu.”

“Chắc hắn muốn dựa vào số lượng phim hoạt hình, từ từ chiếm lĩnh thị trường thiếu nhi ở Lam Tinh. Thị trường này lớn như vậy, lúc trước hắn còn chưa đặt chân vào mà.”

“Nói có lý.”

“Cái gọi là “Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử ở giữa” đã đi vào lòng người, nhưng chúng ta đều hiểu rằng Ảnh Tử dùng thân phận họa sĩ truyện tranh so với hai vị kia thì vẫn thua kém một chút, Ảnh Tử phải thêm thứ gì đó ngoài manga thì mới đột phá được.”

“Bây giờ hắn đã bắt đầu đột phát rồi đó.”

“Chỉ có đạt được thành tựu lớn tại lãnh vực anime thì Ảnh Tử mới có tư cách xếp ngang hàng cùng với Sở Cuồng và Tiện Ngư.”

Phân tích như vậy xem như đã nhìn thấu trọng tâm, nhưng lại không tin tưởng rằng Ảnh Tử có thể chinh phục hoàn toàn việc chế tác anime. Bọn họ không biết rằng kỹ thuật chế tác anime của Ảnh Tử vô cùng đỉnh, đều là những kỹ năng được hệ thống mang lại.

Tất nhiên là hắn có thể đạt được điều mình mong muốn ở lĩnh vực anime rồi, ai bảo hắn chỉ có mỗi “Doraemon” chứ? Dù không xài đến Tom & Jerry thì Ảnh Tử vẫn có rất nhiều chế tác kinh điển của Disney cơ mà.

Cuộc tranh luận không hồi kết này càng ngày càng có nhiều người tham gia, bọn họ đều cho rằng câu xưng tụng “Bắc Tiện Ngư, Nam Sở Cuồng, Ảnh Tử ở giữa” rất hợp lý.

Thậm chí còn có người bênh vực Ảnh Tử: “Người Ngụy Châu cho rằng Ảnh Tử làm họa sĩ truyện tranh thì không xứng xếp ngang hàng với Sở Cuồng và Tiện Ngư. Sau đó Ảnh Tử liền công bố anime “Doraemon”. Điều này chứng tỏ rằng Ảnh Tử là một người vô cùng kiêu ngạo, không thích bị người khác chất vấn năng lực cá nhân. Nhìn sơ trong lịch sử thì tất cả thiên tài đều như thế, sau này chắc chắn Ảnh Tử sẽ dùng hết mọi cách để khiến mọi người phải công nhận rằng hắn không hề thua kém Tiện Ngư và Sở Cuồng.”

Dân mạng được phen hiểu ra vấn đề, Tiện Ngư và Sở Cuồng được rất nhiều người biết đến cũng như danh tiếng đã lan rộng. Còn Ảnh Tử ở phía sau lặng lẽ nắm chặt tay, âm thầm thề phải đuổi kịp bước chân của hai người bạn.

Trở thành thần manga còn chưa đủ sao? Vậy thì hắn sẽ sáng tạo anime, chinh phục đám trẻ con. “Doraemon” chính là bước đầu tiên trong kế hoạch lâu dài của Ảnh Tử.

Lúc này có người lo lắng rằng sau này có phải Ảnh Tử sẽ không vẽ manga nữa chăng? Nhưng những gì họ lo sợ thừa thãi cả, đối với Lâm Uyên mà nói việc vẽ manga rất nhẹ nhàng.

Hắn dùng bộ nào, chỉ cần hoàn thành nội dung phần trước, phần sau cứ tìm họa sĩ truyện tranh thích hợp hoàn thành là được. Nếu không có người phù hợp với tiêu chí thì sao, Lâm Uyên hoàn toàn có thể tự mình bồi dưỡng ra một người như vậy.

Bây giờ Lâm Uyên đã thông báo với phòng làm việc để họ tìm người tiếp quản “Doraemon” thay hắn rồi. Lâm Uyên vẫn còn nhiều bộ manga đẳng cấp chưa dùng đến mà.

Sau khi dân mạng giải mã được suy nghĩ của Ảnh Tử thì các đài truyền thông đều nhân cơ hội mà nắm bắt thời cơ tốt.

“Ảnh Tử tiến quân vào lĩnh vực anime.”

“Doraemon sinh ra là đánh dấu cho bước chuyển mình sang mảng mới trong sự nghiệp sáng tác ư?”

“Ảnh Tử luôn cố gắng đuổi theo Tiện Ngư và Sở Cuồng.”

“Thần manga làm anime: chinh phục xong một thứ liền muốn chinh phục tất cả?”

“So sánh thành tựu của Ảnh Tử với hai người bạn thì Ảnh Tử vẫn thua kém một chút ư?”

“Họa sĩ truyện tranh Ảnh Tử đứng trước ngã rẽ sự nghiệp?”

“Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử ở giữa?”

Sau khi tin tức này được đăng lên, ngày hôm sau Lâm Uyên đến công thì chủ tịch Lý Tụng Hoa đã đến tìm hắn, tất nhiên là bị dư luận ảnh hưởng rồi: “Sau này ngươi muốn lấn sân sang thị trường anime sao?”

“Phải!”

“Bỏ qua manga à?”

“Có thể bỏ qua manga mà trực tiếp làm mảng anime luôn, sau này bộ phận anime của Tinh Mang sẽ chuyên nhận làm những anime của Ảnh Tử.”

“Hả?”

Lý Tụng Hoa cảm thấy kỳ lạ, Lâm Uyên nhắc tới Ảnh Tử chứ không phải xưng “ta”. Trước đó mỗi khi Lâm Uyên nhắc đến Sở Cuồng và Tiện Ngư thì cũng không xưng “ta”.

Là sự phân biệt trong tư tưởng ư? Tâm thần phân liệt rồi à? Cũng may nhìn Lâm Uyên không giống như là có vấn đề gì cả.

Lý Tụng Hoa cười nói: “Bộ phận anime cứ giao cho Ảnh Tử đi, dù sao thì phòng ấy lập ra cũng vì Ảnh Tử. Ta sẽ cho người liên hệ với ngươi, mặc ngươi sai khiến. Nhưng ta vẫn sẽ phải kiềm chế đôi chút, tài chính cho ngành này có giới hạn.”

“Được.”

Đúng là Ảnh Tử đã tụt lại quá xa, vì Sở Cuồng và Tiện Ngư thăng hoa quá nhanh. Nhưng Ảnh Tử vẫn có thể đuổi kịp hai người này, kế hoạch của hắn được chia làm hai bước.

Bước một dựa vào làm phim anime, tung ra những bộ anime kinh điển trên Trái đất, để danh tiếng và tầm ảnh hưởng của Ảnh Tử có thể sánh ngang với hai người họ.

Bước hai liên quan đến danh tiếng trong giới chuyên môn, Ảnh Tử sẽ dùng kỹ năng họa hồn và kỹ thuật hội họa bậc thầy để vẽ ra một số danh tác mỹ thuật cấp thế giới.

Chương 1496: Hãng phim Dreamworks (1)

Vấn đề kinh phí để sản xuất anime, nói thật ra thì để kêu gọi nhà đầu tư không hề khó. So với Sở Cuồng và Tiện Ngư thì Ảnh Tử còn dễ gọi vốn hơn rất nhiều lần.

Những năm qua, hắn đâu chỉ có trong tay cổ phần của Tinh Mang. Phòng làm việc của Ảnh Tử cũng là một con cá kiếm hái ra tiền đó.

“Tinh tinh!”

Đang lúc Lâm Uyên còn suy nghĩ đến chuyện này, hệ thống bất ngờ xuất hiện.

[Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử ở giữa. Cách nói này khiến nhiều người cho rằng Ảnh Tử không xứng được đặt ngang hàng với hai nhân vật ưu tú là Tiện Ngư và Sở Cuồng. Lâm Uyên có thể nhịn nhưng Ảnh Tử thì không thể, mong răng ký chủ để ý đến điều này. Cân bằng cả ba thân phận để bọn họ cùng nhau phát triển, khiến mọi người công nhận rằng Ảnh Tử có thực lực sánh ngang với hai người kia. Dưới đây là nhiệm vụ mới, mời cân nhắc lựa chọn.]

[Nhiệm vụ danh tiếng: Ảnh Tử theo đuổi.]

[Nội dung nhiệm vụ: Ký chủ cần làm danh tiếng của Ảnh Tử theo kịp Sở Cuồng hoặc là Tiện Ngư.]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Kỹ thuật điêu khắc bậc thầy.]

[Ghi chú nhiệm vụ: Trong vòng một giờ tiếp theo, tất cả tác phẩm trong cửa hàng để giảm giá bảy mươi phần trăm.]

Công nhận phần thưởng nhiệm vụ vô cùng đa dạng, không phải bảo rương nữa mà là kỹ thuật điêu khắc bậc thầy cộng với giám giá tranh ảnh trong cửa hàng sao? Hệ thống này đúng là cái đồ lươn lẹo mà.

Xem ra hệ thống rất quan tâm Ảnh Tử, đợi sau khi lấy được kỹ thuật điêu khắc, vậy thì bản đồ sự nghiệp của Ảnh Tử sẽ được mở rộng thêm rồi. Ngoài ra để giúp hắn phát triển danh tiếng của Ảnh Tử, hệ thống còn tốt bụng giảm giá những bảy mươi phần trăm đối với các tác phẩm mỹ thuật trong cửa hàng.

“Tiếp nhận!”

Chỉ có đồ ngốc mới không nhận nhiệm vụ, Lâm Uyên dứt khoát đồng ý. Sau đó nhanh chóng tiến vào cửa hàng hệ thống, hắn phải nhân cơ hội hiếm có này, mà mua những tác phẩm hội họa kinh điển khiến cả thế giới trầm trồ mới được.

Chiết khấu tận bảy mươi phần trăm thì giá thành vẫn rất cao, tuy nhiên lại là ưu đãi hiếm có khó tìm, Lâm Uyên có cảm giác đang tham gia hoạt động 11-11 của Lam Tinh.

Một bộ, hai bộ, ba bộ, bốn bộ, Lâm Uyên nhân cơ hội săn sale nhiệt tình, lựa chọn nhiều món cho vào giỏ hàng. Chọn hơn nửa buổi mới dừng lại, lúc này giỏ hàng đã đầy ắp rồi.

Chuẩn bị làm nhiệm vụ thôi, hệ thống yêu cầu Ảnh Tử phải đuổi kịp Tiện Ngư hoặc Sở Cuồng. Vậy thì trước hết phải biết rõ khoảng cách giữa Ảnh Tử và hai người kia.

Dạo gần đây, cộng đồng mạng vẫn đang thảo luận đề tài Ảnh Tử có đủ tư cách để xếp ngang hàng với Sở Cuồng và Tiện Ngư hay không. Dân mạng sáu châu trò chuyện sôi nổi, không hề có dấu hiệu rằng sẽ dừng lại.

“Cách biệt rất lớn.”

“Nói Tiện Ngư là bậc thầy âm nhạc, Sở Cuồng là đại văn hào. Dù Ảnh Tử có lợi hại hơn nữa, chỉ được xưng là thần manga. Manga chỉ là một nhánh của hội họa, làm sao so được với hai lĩnh vực lớn là âm nhạc và văn học chứ?”

“Đúng vậy đó.”

“Ba người cùng nhau nổi tiếng, chủ yếu là vì bọn họ là bạn thân. Nếu như không có danh xưng này, chỉ sợ rằng mọi người còn chẳng biết Ảnh Tử là ai, có quan hệ gì với Sở Cuồng và Tiện Ngư đó.”

“Bây giờ đã tốt hơn rồi.”

“Doraemon xuất hiện khiến Ảnh Tử nổi tiếng ở Ngụy Châu, xem như đã rút ngắn được đôi chút khoảng cách với Sở Cuồng và Tiện Ngư. Nhưng chỉ trông mong vào một bộ anime thì chưa đủ sức thuyết phục đâu.”

“Trừ khi Ảnh Tử là họa sĩ bậc thầy!”

“Ảnh Tử chỉ mới được xưng tụng là thần manga, nếu hắn thể hiện được năng lực của mình trong lĩnh vực hội họa thì mới xứng được đứng cùng hai người kia chứ.”

“Chuyện đó là bất khả thi.”

“Ảnh Tử cũng rất giỏi, dù hơi miễn cưỡng nhưng không hề thua kém hai vị kia là bao nhiêu. Chỉ trách hai vị kia nổi tiếng quá nhanh, nhanh tới mức làm người ta kinh sợ.”

Ấn tượng của quần chúng đối với Ảnh Tử rất tốt, nhưng bọn họ đều nhận định rằng Ảnh Tử không bằng Sở Cuồng và Tiện Ngư. Đây là điều mà fan hâm mộ của Ảnh Tử không thể nào cãi lại.

Nhiệm vụ hệ thống đưa ra hơi khó đó nha!

Thời gian qua, có bao nhiêu tinh lực thì Lâm Uyên đều dồn cả vào âm nhạc vào văn học. Còn về phần hội họa thì không chú ý mấy, muốn khiến mọi người xem trọng Ảnh Tử, còn đường hắn phải đi còn rất dài.

Nghĩ như thế, Lâm Uyên liên lạc với chủ tịch Lý Tụng Hoa: “Người phụ trách bộ phận anime của công ty chúng ta là ai vậy?”

“Punk.”

Lý Tụng Hoa đáp: “Ta sẽ bảo Punk liên hệ với ngươi, hắn sẽ chủ động bàn bạc công việc với ngươi, ngươi muốn làm thể loại anime nào?”

Lâm Uyên nói: “Không phải là anime dài tập, mà là anime điện ảnh.”

Lý Tụng Hoa sửng sốt: “Công ty chúng ta chưa hề có bộ phận làm anime điện ảnh.”

Lâm Uyên kiên định nói: “Anime dài tập vẫn phải làm nhưng anime điện ảnh cũng không được bỏ qua.”

Chương 1497: Hãng phim Dreamworks (2)

Lý Tụng Hoa suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vậy chúng ta thành lập hẳn một công ty điện ảnh anime riêng đi, nhưng làm thế còn đốt nhiều tiền hơn cả làm anime dài tập, tài chính công ty có thể cung cấp có giới hạn thôi.”

“Không sao cả.” Lâm Uyên nói: “Mấy năm nay phòng làm việc của Ảnh Tử kiếm được không ít tiền. Nhưng thời gian hơi gấp, ta muốn mau chóng phát hành bản anime điện ảnh đầu tiên.”

“Rất gấp sao?”

Lý Tụng Hoa cười nói: “Vậy cũng chỉ có thể thu mua một công ty điện ảnh anime mà thôi, nhưng ta lại hơi buồn một chút. Sao ngươi lại để ý việc bị người ngoài khinh thường không bằng Sở Cuồng và Tiện Ngư thế? Tóm lại chẳng phải đều là ngươi sao? Lại còn thích đi so với chính mình à?”

Lý Tụng Hoa rất thông minh, thấy Lâm Uyên tích cực như vậy, bận lui bận tới đều vì chuyện của Ảnh Tử liền biết hắn bị mấy lời bình luận trên mạng kích động rồi. Cảm thấy Ảnh Tử không so được với Sở Cuồng và Tiện Ngư cho nên mới đốc thúc mọi việc để nâng cao danh tiếng của Ảnh Tử.

Lâm Uyên nói: “Đối thủ lớn nhất của ta chính là bản thân ta.”

Lý Tụng Hoa khẽ giật mình.

Mấy lời như ‘đối thủ lớn nhất là bản thân ta’ kia chẳng qua là nói cho hoa mỹ, điều khiến Lâm Uyên chú trọng chính là phần thưởng của hệ thống. Kỹ thuật điêu khắc bậc thầy cần phải mở rương hoàng kim mới đạt được. Bây giờ thông qua nhiệm vụ cũng có thể đạt được, vì sao hắn lại không tận dụng chứ?

Lâm Uyên đi đến phòng làm việc, tìm gặp Kim Mộc rồi nói: “Chúng ta phải thu mua một công ty điện ảnh anime, để làm anime điện ảnh cho Ảnh Tử.”

“Ngươi chắc chứ?”

“Chắc chắn trăm phần trăm.”

“Vì để Ảnh Tử có thể đứng ngang hàng với Sở Cuồng và Tiện Ngư ư?”

“Xem như là thế đi.”

“Ta hiểu rồi.”

Kim Mộc còn hiểu sự tâm thần phân liệt của Tiện Ngư hơn cả Lý Tụng Hoa. Trong lòng Lâm Uyên, mỗi thân phận đều là một cá thể độc lập.

Những ngày sau đó, khi Doraemon còn đang nổi như cồn, Kim Mộc đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng thu mua thích hợp. Làm mọi thứ để chuẩn bị chế tác anime điện ảnh theo yêu cầu của Lâm Uyên.

Lúc này đã là tháng tám, Kim Mộc dẫn đầu đoàn đội thương lượng một dự án thu mua. Ngày ba tháng tám, Kim Mộc đưa Lâm Uyên đi tham quan công ty anime điện ảnh sắp thu mua.

“Hôm nay công ty nghỉ làm nên không có ai, tên công ty là [Hãng phim Giấc Mơ], là một công ty anime điện ảnh tầm trung. Trước đó còn có mấy công ty con lận, nhưng mấy năm nay kinh doanh không tốt, dẫn đến việc đóng cửa hàng loạt công ty con. Chỉ có giữ được công ty mẹ, cho nên ông chủ mới bán cho chúng ta, đối với các nhân viên thì ta đã cho đoàn đội trấn an cả rồi. Đều là những nhân tài trong ngành kỹ thuật đồ họa, nhưng các nhân viên cao cấp thì lại không giữ được. Mấy đạo diện có danh tiếng rời đi không ít đâu đó.”

“Không sao, người có thể tuyển lại.”

“Chuyện đó ta đã có tính toán, dù sao thì thiết bị và kỹ thuật đều được lưu lại, ngươi có muốn đổi tên công ty không?”

“Đổi thành [Hãng phim Dreamworks] được không?”

“Nghe rất được đó nhé, ta cũng thấy rất hợp.”

“Ta cũng thấy khá hay.”

“Được thôi, có gì đâu mà không được.”

Quá trình thu mua diễn ra vô cùng thuận lợi, vì lần thu mua này không chỉ có Lâm Uyên và Kim Mộc còn có sự tham gia của công ty giải trí Tinh Mang nữa. Không chỉ vì Lâm Uyên là người của Tinh Mang, mà là vì công ty của hắn cần tài nguyên của Tinh Mang.

Đợi đến khi anime điện ảnh được phát hành, cần Tinh Mang hỗ trợ rất nhiều việc. Lâm Uyên không để tâm quá nhiều đến vấn đề này, hắn chính là đại cổ đông của Dreamworks, là một ông chủ đúng nghĩa.

Tinh Mang cũng có cổ phần của hắn, Tinh Mang phát triển tốt thì Lâm Uyên mới có nhiều tiền. Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Lâm Uyên dùng tài khoản blog của Ảnh Tử để đăng thông báo.

“Hôm nay ta chính thức thành lập một công ty anime điện ảnh, tên là Dreamworks, xin mọi người hãy đón chờ tác phẩm anime đầu tiên của công ty chúng tôi.”

Một câu đơn giản nhưng lại tạo ảnh hưởng rất lớn. Nhất là sau sự thành công vượt bậc của “Doraemon” và người ngoài vẫn đang thảo luận về tư cách đứng ngang hàng của Ảnh Tử với hai người bạn thân.

Bây giờ, toàn bộ cộng đồng mạng các châu đều hết sức ngạc nhiên.

“Dreamworks” sao? Là theo đuổi ước mơ ư?

Không phải, người muốn theo đuổi là Ảnh Tử, đối tượng bị theo đuổi chính là Sở Cuồng và Tiện Ngư. Ngụ ý này nhanh chóng đã bị mọi người hiểu ra.

Phản ứng của truyền thông rất nhanh nhẹn, Ảnh Tử vừa đăng thông báo thì các bản tin cũng đã cập nhập tình hình.

“Ảnh Tử muốn quay anime điện ảnh sao?”

“Ảnh Tử thành lập công ty anime điện ảnh: Dreamworks!”

“Ảnh Tử đang ra sức theo đuổi Tiện Ngư và Sở Cuồng.”

“Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử ở giữa.”

“Bước đi này hơi liều lĩnh phải không?”

“Ảnh Tử bỏ qua manga trực tiếp chế tác anime điện ảnh?”

“Để có đủ tư cách ngang hàng với hai người bạn tốt, Ảnh Tử quyết định chơi liều!”

Chương 1498: Wall - E (1)

Trong khu bình luận của Ảnh Tử, vô số fan đang kêu gào.

“Đây có đúng là Ảnh thần cá muối trong ấn tượng của ta không vậy?”

“Xem ra Ảnh thần làm thật rồi.”

“Hắn rất để ý đến ánh mắt người ngoài đó.”

“Mọi người nói hắn không bằng người ta, hắn liền muốn chuyển hướng sang làm anime điện ảnh à?”

“Dù là thế nhưng hình như Ảnh Tử hơi gấp rồi phải không?”

“Bộ anime mới vừa nổi tiếng không bao lâu, vì sao không tiếp tục làm làm phim anime dài tập chứ?”

“Xét về độ khó, kinh phí đầu tư, thì anime dài tập không thể so sánh với anime điện ảnh đâu đó.”

“Chế tác anime điện ảnh đúng là có tương lai hơn làm vẽ manga.”

“Ảnh Tử chưa từng làm anime điện ảnh, nó rất khác với việc vẽ manga đó, hắn làm được không thế.”

Phía bên club, chuyện Ảnh Tử muốn làm anime điện ảnh đã lên thẳng hot search chỉ trong nửa tiếng.

“Khá lắm!”

“Đúng là gấp gáp mà.”

“Bị Ngụy Châu nghi ngờ liền lấy Doraemon ra.”

“Phát hiện Doraemon vẫn chưa đủ, thế là hắn lại dời sự chú ý đến anime điện ảnh rồi.”

“Chẳng phải muốn khiêu chiến cùng với Sở Cuồng và Tiện Ngư ư?”

“Nhưng hai đối thủ này, hình như hơi biến thái một chút.”

“Dreamworks, chúng ta đã đánh giá thấp lòng tự trọng của Ảnh Tử rồi.”

“Hắn nên đi từng bước thật vững vàng, tiếp tục sản xuất anime dài tập cũng rất ổn. Doraemon chính là một phép thử thành công đó thôi.”

“Trực tiếp thu mua công ty anime điện ảnh, đúng là giàu có thật.”

Bên blog, chủ đề này cũng đang được mọi người bàn tán xôn xao, dù gì đây cũng là nơi Ảnh Tử thường hoạt động.

“Học Tiện Ngư à?”

“Tiện Ngư cũng đang vừa làm nhạc vừa dựng phim đó thôi.”

“Ảnh Tử không cam tâm năm dưới Tiện Ngư và Sở Cuồng.”

“Cái tên Dreamworks đã nói rõ toàn bộ suy nghĩ của hắn.”

“Bỏ qua manga thì ta không lạ, nhưng trực tiếp bỏ cả việc sản xuất anime dài tập làm anime điện ảnh thì ta không hề nghĩ đến.”

“Cách biệt giữa các giai đoạn vô cùng lớn!”

“Tựa như sông với núi vậy đó.”

“Nếu hắn muốn thử nghiệm anime điện ảnh, hoàn toàn có thể tìm một công ty anime điện ảnh hợp tác. Hắn làm chỉ đạo biên kịch là được, cần gì phải trực tiếp thu mua chứ?”

Mấy châu kia cũng đang thảo luận nhiệt tình, hãng phim Dreamworks sao?

Dường như Ảnh Tử đang dùng điều này để nói cho mọi người biết rằng hắn sẽ chứng minh năng lực của mình không hề thua kém Tiện Ngư hay Sở Cuồng. Nam Tiện Ngư, Bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử ở giữa, câu nói này không hề sai

Khi tin tức này đang náo loạn trên các diễn đàn lớn, thì vô số nghệ sĩ chuyên nghiệp trong giới anime điện ảnh tại các châu đều phải chú ý đến nó.

“Ảnh Tử muốn làm anime điện ảnh sao?”

“Hắn không phải là hoạ sĩ truyện tranh à?”

“Chẳng lẽ hắn nghĩ anime điện ảnh và manga giống nhau ư?”

“Các ngươi đã từng nghe nói qua trường hợp hoạ sĩ truyện tranh chuyển nghề qua làm anime điện ảnh mà còn đạt được thành công lớn chưa?”

“Chưa nghe nói bao giờ đó.”

“Bất khả thi, dù hắn có là đạo diễn anime dài tập cũng phải vẽ manga. Manga của hắn hoàn toàn là để phục vụ cho anime dài tập.”

“Hoạ sĩ truyện tranh muốn làm anime điện ảnh còn khó hơn cả chế tác anime dài tập, độ chênh lệch lớn như vậy, hắn có biết không đó?”

“Những điều này đều không phải việc quan trọng nhất, chủ yếu là kinh tế ngành anime điện ảnh mấy năm qua đang bị suy thoái.”

“Cùng với sự phát triển của công nghệ kỹ thuật, khán giả càng ngày càng không thích ra rạp xem anime điện ảnh nữa. Chỉ có những công ty anime điện ảnh khổng lồ mới có thể giữ vững được sức hút cho tác phẩm của mình. Còn mấy nhà nhỏ nhỏ còn lại, đâu có làm được như vậy, phá sản không ít đâu.”

“Hắn lấy đâu ra tự tin để cho rằng bản thân có thể làm tốt hơn những công ty anime kia chứ?”

“Ở thời điểm này, hắn nên làm tốt vai trò thần manga của hắn đi, tiền kiếm được cũng chẳng ít gì, cần gì phải mạo hiểm nhảy vào vũng nước đục này chứ?”

Đúng thế, nền kinh tế của ngành anime điện ảnh mấy năm qua luôn có nhiều bất ổn. Không biết đã có bao nhiêu người bắt đầu đổi sang ngành khác để kiếm sống.

Những bộ anime điện ảnh nổi tiếng chủ yếu đều có kỹ xảo vô cùng ấn tượng. Mà muốn là được hiệu quả kỹ xảo hoa lệ như vậy, kinh phí và nhân lực bỏ ra là không hề nhỏ. Tiêu chuẩn của khán giả ngày càng cao, đòi hỏi anime điện ảnh cũng phải không ngừng đổi mới.

Có rất nhiều người nhận xét rằng, anime điện ảnh còn không hái ra tiền nhiều bằng anime dài tập. Tất cả hãy cùng nhìn vào “Doraemon” thì biết, chẳng phải rất dễ ăn ư?

Vừa phát hành đã được yêu thích rộng rãi, sau mười ngày trở thành hiện tượng tại nhiều châu. Thành công vang dội như vậy, hiếm có bộ anime điện ảnh nào có thể theo kịp.

Dù là người có chuyên môn cao, hay là kẻ không biết chút gì, sau khi xem “Doraemon” đều cảm thấy vui vẻ. Chính niềm vui ngây thơ đơn thuần này là điểm đặc biệt thu hút khán giả xem “Doraemon”.

Anime dài tập nổi tiếng kéo theo vô số lợi ích kinh tế tăng cao, tựa như manga bán chạy, các món đồ chơi ăn theo nhân vật đắt hàng. Anime điện ảnh cũng giống như vậy, muốn hoà vốn hoặc bù lỗ thì phải nổi tiếng, sau đó dựa vào những sản phẩm ăn theo để sinh lời. Không thể chỉ dựa vào việc bán vé, mà mong mỏi thu được vốn về.

Mấy năm gần đây, hướng phát triển của anime điện ảnh đều là như vậy. Nếu Ảnh Tử chỉ đơn giản là muốn kiếm tiền, vốn chẳng cần đến anime điện ảnh này làm gì, cứ sản xuất anime dài tập không sướng hơn sao.

Những lời bàn ra tán vào của người ngoài, Lâm Uyên không hề để ý đến. Đùa gì vậy chứ, hắn đã mua một số bộ anime điện ảnh từ cửa hàng hệ thống, bọn chúng đều là những kiệt tác kinh điển nổi tiếng ở Trái đất đấy.

Ai nói anime điện ảnh thì không bằng được với phim điện ảnh truyền thống? Dù nó chiếm một mảng hơi nhỏ trong thị trường điện ảnh, nhưng không có nghĩa nó sẽ thua kém những mảng khác.

Chương 1499: Wall - E (2)

Cũng vì đa số người làm anime điện ảnh chưa thể hiện được đầy đủ sự đặc sắc của tác phẩm mới khiến anime điện ảnh thất bại như vậy. Thực tế ở Trái đất cũng như vậy, nền công nghiệp phim điện ảnh truyền thống luôn chèn ép thị trường anime điện ảnh.

Đây là điều mà Lâm Uyên phải thừa nhận. Nhưng không vì thế mà anime điện ảnh biến mất, nó vẫn tồn tại và phát triển đến ngày nay. Chỉ cần một bộ nổi tiếng, sẽ lấn át cả danh tiếng của điện ảnh truyền thống.

Phương Tây có Disney đứng đầu, ở phương Đông có Miyazaki Hayao, người thành lập ra Studio Ghibli. Ở trong nước cũng có bộ “Đại thánh trở về” cực kỳ nổi tiếng.

Phải hiểu rằng độ khó trong việc chế tác anime điện rất cao lại có rủi ro rất lớn, chính vì lẽ đó mà hầu như chẳng có công ty anime điện ảnh nào ở Lam Tinh có thể hoàn toàn thâu tóm được thị trường cả.

Ở Lam Tinh có tổng cộng năm công ty có thể được gọi là đứng đầu trong ngành, địa vị của bọn họ trong giới anime có thể sánh ngang với Disney ở Trái đất. Thị trường anime điện ảnh, luôn bị năm công ty này xâu xé. Bọn họ sẽ không thể ngờ được rằng, Lâm Uyên thành lập công ty anime điện ảnh không chỉ để đuổi kịp danh tiếng của Tiện Ngư và Sở Cuồng, mục tiêu lớn nhất chính là nhắm vào năm công ty này.

Lâm Uyên muốn tranh giành thị trường với năm công ty đó, đoạt lấy thị phần mà họ đang nắm giữ. Năng lực và tài chính của họ đến đâu thì Lâm Uyên đều hiểu rõ cả, thậm chí cả những tác phẩm từng làm điên đảo thế giới của họ, hắn cũng đã biết hết.

Nhưng hắn không hề e sợ, hắn đang nghĩ xem bộ anime điện ảnh đầu tiên của Dreamworks nên là bộ nào đây. Bộ đó, hay là bộ kia, hoặc là bộ này cũng không tệ đâu. Lâm Uyên liếc mắt nhìn cửa hàng hệ thống một lượt, cuối cùng đã chọn ra được mục tiêu đầu tiên của Dreamworks.

Wall - E!

Lâm Uyên lựa chọn Wall - E, bộ anime này lấy Wall - E làm nhân vật chính cũng tên là “Wall - E”.

Vì sao hắn lựa chọn bộ này ư? Nguyên nhân là do có yếu tố khoa huyễn bên trong đó. Năm nay Nguỵ Châu gia nhập sát hợp, mà đề tài được yêu thích nhất ở đây lại là khoa huyễn khiến các châu khác phải chú ý đến nó.

Lâm Uyên dùng khoa huyễn để thêm dầu vào lửa, gia tăng phần trăm thành công cho “Wall - E”. Có yếu tố khoa huyễn bên trong, nhất định sẽ thu hút được mọi người.

Thời điểm này các bộ phim về khoa học viễn tưởng, đang trở thành trào lưu rầm rộ. Dựa theo xu thế mới là con đường đúng đắn dẫn đến nổi tiếng mau chóng.

Còn về nguyên nhân thứ hai, là do sức ảnh hưởng cũng như độ nổi tiếng của “Wall - E” rất bùng nổ.

Lần đầu tiên Ảnh Tử chế tác anime điện ảnh, phải đánh một trận thật đẹp mắt mới được. Chỉ có như thế, danh tiếng của Ảnh Tử mới phát triển vượt bậc.

Nếu muốn so về danh tiếng, thì trên Trái đất có bao nhiêu bộ anime điện ảnh nào có thể so sánh với “Wall - E” chứ?

Trên trang Rotten Tomatoes có tổng cộng 1150130 người đánh giá, nhận về số điểm cuối cùng 9.3. Dù ít người sử dụng Rotten Tomatoes nhưng điểm số thế kia vẫn có giá trị tham khảo.

Đó là chưa kể đến bộ anime điện ảnh này còn giành được giải Oscar, giải quả cầu vàng, giải thưởng anime nội địa cũng nhưng những giải thưởng quốc tế danh giá khác.

Khoa huyễn + danh tiếng!

Bộ đôi quyền lực này sẽ là phát nổ đầu tiên của Ảnh Tử vào thị trường anime điện ảnh.

Ngoài trừ hai điều đó ra, doanh thu phòng vé của bộ phim này vô cùng cao. Cũng không biết ở Lam Tinh sẽ đạt được bao nhiêu phần trăm, số liệu ở Trái đất chỉ mang tính tham khảo mà thôi.

Doanh thu phòng vé còn phải dựa vào rất nhiều yếu tố, không chỉ riêng vào chất lượng tác phẩm mà còn phải xét về yếu tố cạnh tranh. Thế nên có sự khác biệt giữa Lam Tinh và Trái đất cũng là chuyện dễ hiểu.

Trước tiên không bàn đến những chuyện này, đã định sẵn mục tiêu thì phải làm cho tốt. Lâm Uyên bắt tay vào viết kịch bản, tốc độ đánh máy rất nhanh, hắn vốn chẳng cần mất nhiều thời gian đã hoàn thành xong kịch bản rồi.

Trưa hôm đó, Lâm Uyên giao kịch bản cho Kim Mộc: “Lập tổ phụ trách đi.”

“Viết xong kịch bản rồi à?”

“Ừ.”

“Sao ngươi làm cái gì cũng nhanh thế hả?”

“Lãng phí thời gian, chính là lãng phí sinh mệnh.”

“Nhưng chúng ta còn chưa tuyển được đạo diễn.”

Sau khi thu mua công ty anime điện ảnh xong, dù Kim Mộc thành công giữ lại toàn bộ nhân viên kỹ thuật nhưng các đạo diễn thì lại đi hết.

Ai mà ngờ Lâm Uyên viết nhanh như vậy, hắn vừa mới tuyển một đám lãnh đạo có chuyên môn, còn chưa kịp tuyển đạo diễn thì Lâm Uyên đã đưa kịch bản cho hắn rồi. Sau đó còn thúc giục hắn tranh thủ thời gian đưa đi kiểm duyệt lẫn lập tổ phụ trách.

Lâm Uyên hỏi: “Tìm đạo diễn mất bao lâu?”

Kim Mộc: “Nếu chúng ta chỉ muốn tìm một đạo diễn biết dựng anime thôi thì mất mấy ngày là được, nhưng vì đây là lần đầu tiên chúng ta làm anime điện ảnh, nhất định phải dùng đến đạo diễn tốt nhất. Nhưng mấy đạo diễn tầm đó, phần lớn đều nằm trong tay năm công ty kia, chúng ta muốn kiếm phải đợi những một tháng lận. Ngươi có thể cho ta nhiêu đó thời gian được không?”

Lâm Uyên đáp: “Không thể đợi lâu như vậy, tìm một đạo diễn phổ thông là được.”

Vẻ mặt Kim Mộc nghiêm túc hẳn lên: “Ta khuyên ông chủ không nên làm như thế, năng lực của đạo diễn thông thường có giới hạn. Anime điện ảnh là một thử thách lớn với khả năng của đạo diễn, chúng ta cần gấp như vậy thật sao?”

Lâm Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sao cả, đừng để hắn là tổng đạo diễn là được, năng lực không đủ thì đừng cáng đáng quá nhiều, để hắn là phó đạo diễn chắc sẽ không sao.”

“Vậy ai phụ trách tổng đạo diễn đây?”

“Ngươi cảm thấy ta thế nào?”

Lâm Uyên nói ra lời này khiến Kim Mộc trợn mắt há mồm ngạc nhiên không sao nói nên lời.

Chương 1500: Ta chính là Ảnh Tử (1)

Sau nửa buổi hoang mang, Kim Mộc mới nói khẽ: “Thôi, cứ để ta tìm đạo diễn bên ngoài đi, vẫn đáng tin hơn, ít nhất có thể đảm bảo trình độ chuyên môn của người ta.”

“Nhưng ta muốn thử xem thế nào.”

Lâm Uyên chỉ vừa nghĩ ra ý này thôi, càng nghĩ càng cảm thấy vẫn nên tự mình làm. Lâm Uyên từng dựa vào hệ thống học được rất nhiều năng lực chuyên nghiệp. Phần lớn đều có liên quan đến công việc của ba thân phận. Trong đó cũng có rất nhiều kiến thức về đạo diễn anime đấy, không biết là khối kiến thức ấy tương đương với bao nhiêu quyển sách nữa.

“Ta phản đối.” Kim Mộc sẽ không nghi ngờ năng lực của Lâm Uyên nhưng khi đối phương đưa ra ý tưởng muốn làm đạo diễn anime thì hắn vẫn nhất quyết lắc đầu.

Đùa gì vậy chứ? Lâm Uyên làm đạo diễn anime sao?

Tựa như khi hắn nói muốn tham gia nhạc hội Lam vậy, hắn tưởng thứ này cũng giống như vẽ manga, viết nhạc ư?

“Cứ quyết định như vậy đi!” Lâm Uyên quyết đoán: “Ta còn am hiểu cách quay dựng bộ anime này hơn bất kỳ đạo diễn nào. Bộ phim cần hình tượng như thế nào, trong đầu ta đã có mô phỏng rồi. Thật ra với ta mà nói vẽ manga và anime điện ảnh không có gì khác nhau cả.”

Vẽ manga là sao chép lại, anime điện ảnh cũng là sao chép lại.

Điểm khác biệt duy nhất, chính là anime điện ảnh cần phải sử dụng nhiều kỹ thuật có liên quan đến. Không thể để người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề được, nhưng Lam Uyên không hề lo lắng đến điều này. Bởi vì lý thuyết chuyên môn của hắn vô cùng phong phú.

Còn về thao tác thực tế, trong ngành anime không thiếu các loại mô hình nhân vật có sẵn. Tất nhiên sẽ có nhân viên hoàn thành thay hắn, bọn họ chỉ cần làm theo những gì Lâm Uyên nói là được.

Những vấn đề này, Lâm Uyên không có cách nào giải thích cho Kim Mộc hiểu, chỉ có thể tự mình đưa ra quyết định.

“Chúng ta thử một lần.”

Kim Mộc biết chuyện mà Lâm Uyên đã quyết sẽ không có cách nào thay đổi được, thái độ cũng trở nên hòa hoãn hơn: “Nếu như ngươi cảm thấy không được thì đừng cố quá, những thứ liên quan đến chuyên môn thì cứ giao cho người chuyên nghiệp làm.”

Thử một lần rồi thôi, để Lâm Uyên biết khó mà lui, Kim Mộc lạc quan nghĩ như thế đó.

Lâm Uyên cười nói: “Ngươi đừng quên đây không phải lần đầu ta làm phim điện ảnh.”

Kim Mộc đỡ trán: “Ta biết người từng làm biên kịch cho phim điện ảnh, nhưng đạo diễn phim điện ảnh không giống với anime điện ảnh. Không có diễn viên, không có bối cảnh, toàn bộ đều là phục dựng bằng công nghệ. Làm sao so được với phim điện ảnh truyền thống chứ?”

Kim Mộc thở dài, cầm kịch bản rồi nói: “Không bàn về việc này nữa, ta mang kịch bản đến bộ phận tài chính để họ tính toán kinh phí dự chi đã.”

Lâm Uyên lập tức nói: “Một tỷ.”

Kim Mộc nghe vậy thì khẽ run rẩy, suýt chút nữa là bị sặc nước miếng: “Có tiền cũng không nên chơi lớn như vậy, dù gì cũng là bộ anime điện ảnh đầu tiên. Ta cảm thấy ba trăm triệu là đủ rồi, chỉ là một tác phẩm thử nghiệm lại dùng một tỷ để chế tác, chỉ có năm công ty lớn kia mới dám chơi như thế thôi.”

Lâm Uyên lắc đầu: “Hiệu quả kỹ thuật đồ hoạ quá lớn, thế nên cần đầu tư một khoản tiền xứng tầm.”

Khi lựa chọn làm bộ anime này, Lâm Uyên đã biết là cần khoảng bao nhiêu tiền mới đạt được hiệu quả mình mong muốn. Điên rồi, Kim Mộc cảm thấy vì để Ảnh Tử có thể đuổi kịp Sở Cuồng và Tiện Ngư nên Lâm Uyên phát điên rồi.

Đây chẳng phải là triệu chứng tẩu hoả nhập ma sao, Kim Mộc nói: “Để ta triển khai cuộc họp đã.”

Kim Mộc sợ mình mà còn tiếp tục nói chuyện với hắn thì trái tim sẽ không chịu nổi nữa.

Lâm Uyên gật đầu đồng ý: “Nhớ kỹ là phải tìm phó đạo diễn làm trợ thủ cho ta đấy.”

Tổng đạo diện phụ trách là người dẫn đường, Lâm Uyên cần một phó đạo diễn chuyên nghiệp tới làm công cụ để mình sai bảo.

Buổi chiều, tại công ty phim ảnh Dreamwork, Kim Mộc đã triển khai cuộc họp đối với các bộ phận liên quan. Cuộc họp vừa bắt đầu được hai phút thì trong phòng đã vang lên trận tranh cãi kịch liệt.

“Ngài nói đùa sao?”

“Ảnh Tử là tổng đạo diễn à?”

“Hắn có am hiểu kỹ thuật anime điện ảnh không đó?”

“Hay là hắn chỉ có chút xíu kinh nghiệm thôi?”

“Quá hoang đường.”

“Đây không phải là chuyện có thể làm loạn được đâu.”

“Hoạ sĩ manga và đạo diễn anime điện ảnh vốn không giống nhau.”

“Dù hắn có là thần Manga thì sao chứ, thần manga chẳng phải chỉ là một biên kịch thôi ư?”

“Ta không đồng ý!”

Gần như tất cả trưởng bộ phận đều phản đối, đám người này phần lớn đều do Kim Mộc dùng rất nhiều tiền kéo về từ các công ty khác, thế nên bọn họ không có bao nhiêu tận tâm với Dreamworks.

Nhưng bộ anime điện ảnh đầu tiên còn chưa được duyệt thì bọn họ lại nhận được tin tức Ảnh Tử muốn làm tổng đạo diễn khiến bọn họ bối rối.

Thậm chí có người còn nghi ngờ rằng, nếu quả thật để Ảnh Tử trở thành tổng đạo diễn, chỉ sợ tác phẩm này vừa công chiếu thì đó cũng là lúc công ty này đóng cửa.

Bọn họ có nên đi tìm công việc mới hay không đây? Trong đầu một số người đã không kìm được mà nảy sinh suy nghĩ đó.

Kim Mộc đen mặt, cả hắn cũng không tin nổi Lâm Uyên có thể đảm nhận được vị trí đạo diễn anime thì làm sao có thể khiến người ngoài tin được. Nhưng hắn lại không thể thay đổi suy nghĩ của ông chủ nhà mình, phải đành bất lực xuôi theo.

Nhưng khi nhìn thấy sự thiếu tin tưởng của các trưởng bộ phận, đột nhiên Kim Mộc cảm thấy tức giận.

Hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt: “Các ngươi có biết năm đó làm sao mà Ảnh Tử chỉ có một mình lại có thể khiêu chiến manga club không?”

“Các ngươi có biết Ảnh Tử làm cách nào để được các châu công nhận là thần manga không? Phá vỡ bao nhiêu định kiến của mọi người, vượt qua bao nhiêu khó khăn trở ngại không?”

Chương 1501: Ta chính là Ảnh Tử (2)

“Các ngươi có biết thiên tài là gì không?”

“Thiên tài thì thường không giống với chúng ta, các người dùng ánh mắt của kẻ bình thường đi phỏng đoán năng lực thượng thừa của thiên tài.”

“Trước khi nhạc hội Lam diễn ra, ai có thể ngờ rằng Tiện Ngư đánh bại Abigail?”

“Khoảng thời gian trước, đâu ai nghĩ tới việc Sở Cuồng nhận được giải thưởng Tinh Hà chứ?”

“Tiện Ngư và Sở Cuồng nổi tiếng là thiên tài, tất nhiên sẽ có những năng lực mà chúng ta không nhìn thấy được.”

Kim Mộc càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng thì ngay cả bản thân hắn cũng bị thuyết phục.

Ảnh Tử có thể trở thành đạo diễn anime. Chẳng vì lý do gì đặc biệt cả, chỉ cần hắn là Lâm Uyên thì sẽ được thôi. Là chuyện mà Lâm Uyên muốn làm, nhất định sẽ làm được.

Các vị trưởng bộ phận đều trầm mặc, thật ra những lời của Kim Mộc không hề đủ sức thuyết phục. Mọi thứ hắn nói đều dựa trên giả định rằng Ảnh Tử chính là một thiên tài. Nhưng trong lòng mọi người đã bắt đầu dao động, thậm chí còn có người nghĩ rằng, có lẽ Ảnh Tử sẽ làm được chăng?

Đương nhiên, quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Kim Mộc: “Đừng quên rằng Ảnh Tử chính là ông chủ của chúng ta.”

Hãng phim Dreamworks thuộc về Ảnh Tử, Ảnh Tử muốn làm gì thì làm. Còn nếu ngươi không phục, viết đơn từ chức đi. Đương nhiên là lời này Kim Mộc làm sao nói ra được, khiêu khích quá đáng như thế sẽ khiến người ta giận quá hoá liều đó.

Khi vẻ mặt mọi người bắt đầu nghiêm túc lên, Kim Mộc lại cười nói: “Ông chủ chỉ muốn thử xem, vậy cứ để hắn thử đi. Thấy khó sẽ tự khắc mà lui thôi, nếu như hắn không làm được thì ta sẽ thuyết phục hắn từ bỏ suy nghĩ này.”

Kim Mộc thành công trấn an tâm tình của tất cả mọi người.

Tất cả trưởng phòng đều lần lượt đứng dậy: “Chúng tôi đi chuẩn bị phương án làm việc.”

Không cần tốn nhiều lời, bọn họ muốn để Ảnh Tử trải nghiệm rồi biết khó là lui.

Lâm Uyên không biết trận ‘giao tranh’ nảy lửa trong cuộc họp chiều nay. Sau khi bàn với Kim Mộc xong, Lâm Uyên bắt đầu chuẩn bị cho mình.

Đến hai giờ chiều ngày hôm sau, đột nhiên các trưởng bộ phần đều gọi đến chỗ Kim Mộc: “Chúng tôi muốn gặp Ảnh Tử lão sư, rất nhiều chuyện cần tổng đạo diễn quyết định.”

Kim Mộc cảm thấy khó xử, vấn đề mới đã xuất hiện rồi đây. Lâm Uyên đã muốn làm tổng đạo diễn thì không thể cứ mãi giấu mặt được.

Một khi Lâm Uyên lộ mặt thì mọi người liền biết Ảnh Tử cũng chính là Tiện Ngư. Khuôn mặt của Tiện Ngư, gần như toàn thế giới ai cũng nhận ra cả.

Sau khi trấn an bọn họ xong, Kim Mộc lập tức gọi điện cho Lâm Uyên: “Nếu không thì bỏ đi, Ảnh Tử muốn làm tổng đạo diễn phải tiếp xúc với họ. Chỉ cần ngươi gặp họ thì thân phận Ảnh Tử lập tức bị công khai. Bây giờ bọn họ nhất quyết đòi gặp ngươi cho bằng được kìa.”

“Chuyện này ta đã đoán từ trước.”

Lâm Uyên không hoảng chút nào: “Ngươi cứ sắp xếp để bọn họ đến gặp ta là được.”

Kim Mộc cau mày: “Trực tiếp gặp ngươi sao?”

Lâm Uyên cười nói: “Ngươi còn nhớ Lan Lăng vương không?”

Lan Lăng vương? Kim Mộc ngạc nhiên.

Hắn suy tư đôi chút rồi hồi phục tinh thần hỏi: “Ngươi định đeo mặt nạ tiếp xúc với bọn họ sao?”

Lâm Uyên đáp: “Đây là biện pháp duy nhất.”

Kim Mộc cười khổ: “Tuy hơi kỳ quái nhưng cũng chẳng sao cả, nhưng giọng nói thì sao đây? Giọng nói của Tiện Ngư được rất nhiều người biết đến, ai bảo ngươi nổi tiếng như vậy làm gì chứ.”

Lâm Uyên nói: “Ta có thể đổi giọng.”

Kim Mộc nhớ đến khả năng biến đổi giọng thần sầu của Lâm Uyên thì đã thôi lo lắng: “Vậy ngươi chuẩn bị đi, lần đầu tiên Ảnh Tử xuất hiện trực tiếp sẽ diễn ra.”

“Được.”

Sau năm phút, Lâm Uyên đeo mặt nạ tiến vào công ty. Mặt nạ màu đen này do Lâm Uyên thiết kế, bao bọc lấy mọi góc cạnh của gương mặt, trông vô cùng đáng sợ. Điểm duy nhất không ổn chính là đeo mặt nạ tiếp xúc với người khác thì thật không bình thường chút nào.

Nhưng Lâm Uyên cũng đã nói, đây là cách giải quyết duy nhất, một bên khác Kim Mộc dẫn theo người bước qua cổng công ty. Vẻ mặt trưởng các bộ phần đều tràn ngập sự hiếu kỳ.

Dù Ảnh Tử có nổi tiếng ra sao thì cũng chưa từng lộ mặt. Vậy mà sắp tới đây bọn họ lại được trông thấy khuôn mặt thật của Ảnh Tử.

Nếu nói không tò mò thì là giả, Ảnh Tử là thần manga, truyền kỳ của giới hoạ sĩ truyện tranh. Người trong giới anime nghe thấy tên hắn cứ như sét đánh ngang trời.

“Ông chủ!” Kim Mộc gấp gáp gõ cửa.

Bên trong truyền ra một giọng nói xa lạ khiến Kim Mộc hơi bối rối: “Vào đi.”

Giọng nói này là của đàn ông nhưng lại chẳng nghe ra được tuổi tác, tóm lại rất có sức hút, còn mang theo vài phần lười biếng tuỳ tiện. Tiếp xúc với nhau bao năm, Kim Mộc chưa bao giờ nghe qua giọng nói này của Lâm Uyên, thậm chí hắn nghi ngờ rằng người đang ngồi bên trong có phải là Lâm Uyên hay không nữa.

Két, cánh cửa bị đẩy ra, trong phòng có một bóng dáng lười biếng ngồi trên ghế. Trên tay cầm theo một chiếc chút, lắc lư cơ thể, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ màu đen tuyền.

Móa nó, khoé miệng Kim Mộc co giật. Hắn nhìn thấy chiếc mặt nạ quen thuộc, lại không dám chắc người đó có phải là Lâm Uyên.

Đổi giọng, che mặt, thì khí chất toàn thân cũng thay đổi luôn sao?

Cảm giác lười biếng tuỳ tiện này khác hoàn toàn so với ấn tượng về Lâm Uyên trong lòng Kim Mộc, nhưng lại rất phù hợp với nhân dạng của Ảnh Tử nếu xuất hiện trong hiện thực.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như Ảnh Tử là người thật thì sẽ có hình tượng như vậy đó. Không hiểu sao, trong đầu Kim Mộc lại nảy ra suy nghĩ như vậy đó.

Sau lưng Kim Mộc, là các trưởng bộ phận đang tò mò về dáng vẻ của Ảnh Tử. Sau khi nhìn thấy Ảnh Tử đeo mặt nạ thì không hẹn mà gặp cùng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Cái gì thế này, mang mặt nạ ư? Là hành động nghệ thuật à?

Có người thử lên tiếng: “Ảnh Tử lão sư?”

Ảnh Tử ngồi ngay ngắn, hơi ngẩng đầu, cây bút xoay trong giữa những ngón tay của hắn: “Xin chào các vị, ta là Ảnh Tử”

Cả văn phòng rơi vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị. Trong bầu không khí quái đản đó, Lâm Uyên nhướng mày bên dưới lớp mặt nạ.

Chết sững hết rồi à? Đúng là hơi xấu hổ nhỉ. Rõ ràng lúc tham gia “Ca vương giấu mặt”, mang mặt nạ cũng đâu có sao, chẳng lẽ lần này hắn làm hơi lố rồi ư?

Không đâu, bây giờ hắn đã toàn tâm toàn ý nhập vai hóa thân thành Ảnh Tử, cả tính cách và thói quen cũng dựa theo Ảnh Tử mà làm.

Hắn là Ảnh Tử, hắn là Ảnh Tử, hắn chính là Ảnh Tử!

Lâm Uyên không ngừng nhắc nhở bản thân, không biết hai tay đã đan vào nhau từ lúc nào, tựa như đang chờ bọn họ lên tiếng.

Chương 1502: Tiến nhanh đến phần giữa hậu kỳ chế tác (1)

“Khụ khụ.”

Kim Mộc ho khan một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng: “Hy vọng mọi người đừng lo lắng, không phải Ảnh Tử lão sư cố tình đeo mặt nạ tiếp xúc với mọi người. Chẳng qua do lúc nhỏ hắn bị dị ứng với ánh nắng, hy vọng mọi người đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

“Dị ứng ánh nắng sao?”

Một trưởng phòng nữ đột nhiên kích động nói: “Hình như ta đã từng nghe nói về chứng bệnh này, không ngờ Ảnh Tử lão sư lại mắc phải nó. Không lẽ cũng vì thế mà lão sư mới dùng bút danh Ảnh Tử nghĩa là cái bóng ư?”

“Trong phòng không có ánh nắng mà.”

“Có thể là do thói quen mang mặt nạ.”

“Tóm lại thì đây không phải là vấn đề trọng điểm.”

“Chúng ta hoàn toàn có thể hiểu được nỗi khổ của Ảnh Tử lão sư.”

“Chuyện này chúng ta sẽ giữ bí mật tuyệt đối.”

Tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của Ảnh Tử, nhưng mọi người đã hiểu được cách nói của Kim Mộc, sẽ không ai ngốc đến nổi tháo chiếc mặt nạ đen xinh đẹp kia xuống để trông thấy khuôn mặt thật của Ảnh Tử cả.

So với lý do dị ứng ánh nắng, bọn họ chấp nhận tin rằng thật ra Ảnh Tử mắc hội chứng Chunibyo* thời kỳ cuối. Vì có người đã nghe ra sự chột dạ của Kim Mộc nên mới suy nghĩ như thế đó.

(*Chunibyo: Là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản)

Sự nhiệt huyết mà One piece cùng với Naruto mang lại, không giống như sự nhiệt huyết của tuổi trẻ sao? Bản thân Ảnh Tử làm tác giả manga, mắc phải bệnh này cũng không khó giải thích cho lắm.

Thậm chí sau khi mọi người giả định như thế còn cảm thấy hình tượng Ảnh Tử đeo mặt nạ trở nên thân thiết. Đúng vậy, vì như thế Ảnh Tử mới được vô số độc giả trẻ tuổi yêu thích chứ.

Giả định, tôn trọng, sau khi mọi người tự huyễn hoặc mình, lập tức nở nụ cười tươi rói.

Kim Mộc lần nữa ho khan một tiếng: “Các vị có vấn đề gì xin cứ hỏi đi!”

Vẻ mặt bọn họ lập tức trở nên nghiêm túc, không tiếp tục chú ý đến chuyện mặt nạ nữa hay có phải Ảnh Tử mắc bệnh chunibyo hay không.

Nữ phụ trách lên tiếng lúc nãy lại nói: “Ta đã đọc kịch bản của Ảnh Tử lão sư, nói thật ta cảm thấy kịch bản này vô cùng đặc sắc!”

“Đúng vậy!”

“Kịch bản quá tốt!”

“Ta không ngờ rằng Ảnh Tử lão sư có thể viết được một kịch bản anime điện ảnh tốt như vậy, phải biết rằng giữa sáng tác manga và kịch bản anime điện ảnh hoàn toàn không giống nhau.”

“Manga là dài tập.”

“Vì dài tập nên có thể chậm rãi suy nghĩ tình tiết.”

“Còn anime điện ảnh thì cần thời gian nhất định, toàn bộ câu chuyện không được phép thiếu sót hoặc quá vội vàng. Dù là thừa hay thiếu đều không ổn, tốt nhất là căng chỉnh phù hợp. Về điểm này kịch bản đã đáp ứng rất tốt.”

“Ta dành cả tối để đọc đấy.”

“Ta đọc được một nửa thì khóc.”

Đám người này nịnh nọt một phen, không phải vì tâng bốc cấp trên. Kịch bản của “Wall - E” đúng là vô cùng xuất sắc. Nếu Ảnh Tử chịu làm một biên kịch thôi thì mọi người đã an tâm rồi.

Nịnh nọt xong rồi, nữ trưởng phòng lại tiếp tục nói: “Người phụ trách chuyên môn của chúng ta đã bước đầu tạo dựng được nhân vật, trước mắt có hai phương án, Ảnh Tử lão sư xem thử có vấn đề gì không?”

Nữ trưởng phòng lấy thiết kế nhân vật ra, cũng chính là phác thảo nhân vật trong anime, toàn bộ đều là những thiết kế tạo hình quan trọng cả.

“Không được.” Bây giờ Lâm Uyên chính là Ảnh Tử, Ảnh Tử chỉ cần nhìn lướt qua đã trực tiếp lắc đầu.

Nữ trưởng phòng ngẩn người: “Vậy chúng tôi sẽ thiết kế lại.”

Ảnh Tử lên tiếng: “Ta đã hoàn thành bản thiết kế rồi, bao gồm cả những động tác của người máy nữa.”

Trong lúc nói chuyện, Lâm Uyên đẩy phần bản thảo trên bàn lên phía trước cho đối phương.

Nữ trưởng phòng khẽ mỉm cười: “Có lẽ Ảnh Tử lão sư không hiểu rõ việc chế tác anime điện ảnh của chúng ta cho lắm. Hình tượng nhân vật không phải là thứ vừa bắt đầu là có thể sửa bản thảo ngay, cần phải thực nghiệm độ chân thật, tìm ra phương án tối ưu nhất…”

Lời còn chưa dứt, nữ trưởng phòng đã im bặt. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào bản thiết kế nhân vật của Ảnh Tử, hai con ngươi ngày càng sáng lên.

“Wall-E!”

“Eve!”

Hình tượng của Wall-E bẩn thiểu, toàn thân đều dính đầy bùn đất, lại còn cũ kỹ rỉ sét, dáng vẻ ngây thơ chưa trải sự đời.

Nếu xét về cấu tạo người máy thì trông nó rất lạc hậu và rườm rà, thiết kế ngoại hình vô cùng thô ráp. Tất cả đều là những đặc trưng của người máy kiểu cũ, chỉ có đôi mắt là đặc biệt linh động tựa như nó cứ suy nghĩ riêng, có tình cảm riêng vậy.

Điều khiến nữ phụ trách chấn kinh chính là Eve, nàng ấy vẫn luôn tưởng tượng ra dáng vẻ của Eve như thế nào. Trong kịch bản miêu tả, Eva là người thông minh nhanh nhẹn, dám nói dám làm, làm việc vô cùng gọn gàng.

Chương 1503: Tiến nhanh đến phần giữa hậu kỳ chế tác (2)

Nếu dùng vẻ ngoài của người máy để mô tả Eva là một chuyện vô cùng khó khăn, khiến rất nhiều nhân viên trong bộ phận của cô buồn rầu muốn chết.

Còn bây giờ, đứng trước hình tượng Eva mà Ảnh Tử lấy ra, nữ phụ trách cảm thấy chẳng còn hình tượng nào phù hợp hơn nữa. Toàn thân Eva một màu trắng thuần, bóng láng, thiết kế thuôn dài, cảm giác vô cùng đối lập với Wall-E.

Đôi mắt điện tử công nghệ cao kia không hề lạnh lùng. Lúc lộ ra vẻ chế giễu, đôi mắt Eva liền biến thành mặt trăng lưỡi liềm cong cong xuống dưới. Lúc khóc thì lưỡi liềm lại đảo hướng lên trên. Lúc bất đắc dĩ thì xuất hiện một đường thẳng tắp. Còn động tác che miệng cười duyên dáng, khiến người ta phải chú ý ngay.

Ngoài ra, bao quát về thuyền trưởng, các nhân viên dọn vệ sinh hay là robot điều khiển phi thuyền, tất cả đều được thiết kế hoàn chỉnh. Hoàn chỉnh đến mức khiến nữ phụ trách có một cảm giác mãnh liệt rằng, những thiết kế này hoàn toàn không cần phải sửa. Cứ trực tiếp sử dụng thành phẩm rồi dựng thành phim là được rồi.

“Ta không có ý kiến gì cả.” Sau khi nữ phụ trách xem hết các thiết kế, hít một hơi thật sâu, rồi thốt ra lời khen ngợi từ đáy lòng: “Tổng đạo diễn, ngài thật sự quá lợi hại!”

Trước đó nàng chỉ gọi Ảnh Tử là ông chủ hoặc là lão sư. Bây giờ nàng đã đổi giọng, chấp nhận thân phận tổng đạo diễn của đối phương.

Cùng lúc đó những trưởng bộ phận khác cũng xem bản thiết kế, từng người một đều thay đổi sắc mặt. Bản thiết kế của Ảnh Tử quá độc ác, đã hoàn thành toàn bộ việc của bộ phận thiết kế. Khiến họ chẳng cần phải làm gì nữa ngoại trực việc sử dụng trực tiếp.

Nam phụ trách vội vàng nói: “Ta phụ trách âm nhạc…”

Ảnh Tử ngắt lời đối phương: “Toàn bộ âm nhạc giao cho Tiện Ngư làm, các ngươi đừng quan tâm đến.”

“Ta thuộc bộ phận chế tác, anime này chúng ta sẽ làm theo phong cách 3D, mô hình sẽ được làm dựa trên hình mẫu của ngài, nhưng kinh phí cần bỏ ra…”

“Đầu tư một tỷ.”

Ảnh Tử không nói lời thừa: “Đủ chưa?”

Đám người phụ trách chế tác hạnh phúc đến mức suýt ngất, liên tục gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi.”

Lúc này, người phụ trách lồng tiếng đứng dậy: “Ta phát hiện mọi thứ của chúng ta đều rất tốt, nhưng lời thoại quá ít, chúng ta cần tìm một số diễn viên có kinh nghiệm để lồng tiếng…”

“Để ta giải quyết.”

Ảnh Tử nói: “Giọng mô phỏng người máy, Tiện Ngư có thể làm được. Còn những giọng khác, ta sẽ tìm người của Ngư vương triều hỗ trợ.”

“Được rồi, đi, đi!”

Tiện Ngư phối nhạc và lồng tiếng, còn có sự trợ giúp của các quán quân nhạc hội Lam, Ngư vương triều nữa. Điều này còn tốt hơn là thuê diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp. Số lượng lời thoại rất ít, kỹ thuật và độ khó không cao, hiệu ứng người nổi tiếng cũng có nốt.

Ngoại trừ Ảnh Tử thì còn ai có thể mời được nhiều cao thủ như vậy chứ?

“Chúng tôi phụ trách hình thượng…”

“Không hài lòng với bản thiết kế sao?”

“Vô cùng hai lòng, nhưng chúng tôi cần không chỉ có hình tượng nhân vật, còn có cảnh trí xung quanh…”

“À.”

Lâm Uyên mở máy tính bảng ra, xoay màn hình về phía bọn họ. Bọn họ xem xong thì lập tức choáng váng, những cảnh trí trong kịch bản cần dùng đến, toàn bộ đều được Ảnh Tử hoàn thành cả rồi.

Phối hợp màu sắc vô cùng tốt, có cảm giác đây là thành phẩm chứ không chỉ dừng lại ở phác thảo nữa. Mỗi bức tranh đều vô cùng tinh tế hoàn hảo, tất cả đều có thể được dùng làm cảnh nền.

Vấn đề duy nhất chính là đây mới chỉ là ảnh tĩnh, không hề động đậy. Nhưng đây không phải việc của đạo diễn, chỉ cần để bộ phận kỹ thuật phụ trách là được rồi. Dù không thể dùng trực tiếp, cũng có thể làm mô hình để phục dựng theo.

Những vấn đề liên tiếp được đưa ra, các giải quyết cũng theo đó là lần lượt xuất hiện cả. Có những bộ phận bình thường phải tốn đến tận một năm mới có thể đưa ra được phương án tốt nhất thì một mình Ảnh Tử đã giải quyết hơn một nửa.

Cảm giác này thật kỳ diệu, giống như Ảnh Tử đã từng xem qua bộ phim này vậy. Điều kỳ lạ hơn chính là hôm nay được gặp Ảnh Tử, lại khiến bọn họ trực tiếp cảm thấy hình như mình chẳng làm được cái gì cả.

Toàn là tư liệu và phương án do Ảnh Tử cung cấp hết, bọn họ chỉ việc tiếp thu là được. À, bộ phận kỹ thuật vẫn có việc để làm. Với trình độ kỹ thuật của Lam Tinh, chỉ cần tiêu tiền đúng chỗ thì không có gì mà họ không làm được.

Hình như công việc nhận lương này hơi nhàn thì phải, còn Ảnh Tử có hiểu sai gì về khái niệm “Tổng đạo diễn” không thế. Có rất nhiều công việc chỉ cần hắn đưa ra ý kiến, nhưng hắn lại xử lý toàn bộ.

Vậy bọn họ đi làm còn có ý nghĩa gì nữa? Với những công việc có độ khó như vậy, một mình hắn lại cân hết. Đổi lại một vị “tổng đạo diễn” khác, chưa chắc đã làm được như vậy.

Chương 1504: Tốc độ cực nhanh (1)

Kim Mộc ở bên cạnh đã sớm bối rối rồi, cảnh tượng trước mắt chính là hình tượng mà tối qua hắn vẫn luôn nghĩ đến. Ví dụ như trưởng các bộ phận sẽ dùng đủ mọi cách để thăm dò năng lực tổng đạo diễn của Ảnh Tử.

Thậm chí là gây khó dễ cho hắn khiến hắn từ bỏ suy nghĩ trở thành tổng đạo diễn viễn vông kia. Việc tranh cãi nảy lửa là viễn cảnh chẳng thể tránh khỏi.

Kim Mộc còn suy nghĩ phải làm thế nào để trung hoà mối quan hệ căng thẳng giữa Ảnh Tử và đám người này. Nhưng những vấn đề khó mà bọn họ đưa ra thì Ảnh Tử đều đã sớm có đáp án cả.

Chẳng lẽ Ảnh Tử giỏi nhất không phải là năng lực vẽ manga sao? Khả năng kinh khủng nhất của hắn rõ ràng là ở lĩnh vực anime điện ảnh mà.

Gì cơ? Ảnh Tử còn cần phó đạo diễn sao? Tiết kiệm số tiền đó mua mấy phần cơm sườn khao nhân viên dưới trướng có phải hay hơn không.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ không hề nhớ mình làm cách nào để rời khỏi văn phòng của Ảnh Tử. Tất cả đều cảm thấy không chân thực cho lắm.

Chưa đi được bao xa, đã có người vô thức nói: “Nhận thức của người bình thường chúng ta quá hạn hẹp, lại đi phỏng đoán năng lực thượng thừa của thiên tài.”

“Đây là thiên tài sao?”

“Chứ ngươi nói cho ta biết thế mà còn không được xưng là thiên tài thì phải gọi thế nào đây?”

“Đó là yêu quái!”

“Một mình hắn đã hoàn thành hơn tám mươi phần trăm công việc của các bộ phận, ngoại trừ bộ phận kỹ thuật thì các bộ phận khác chỉ cần chỉnh sửa bản thảo hắn đưa đôi chút là có thể hoàn thành công việc rồi.”

“Giai đoạn trực tiếp được rút ngắn.”

“Bây giờ chúng ta chỉ cần bước đến giai đoạn hậu kỳ luôn là được rồi.”

“Không đến mức hậu kỳ.”

“Nhanh nhất cũng là giữa giai đoạn hậu kỳ.”

“Ngươi nói xem, chúng ta mất bao lâu mới hoàn thành được tác phẩm này?”

“Ba tháng à?”

“Hai tháng là đủ rồi, vì kinh phí của chúng ta đầu tư rất cao. Có thể trực tiếp nhập khẩu kỹ thuật công nghệ cao của Trung Châu và Nguỵ Châu, thậm chí là mời thêm một số người mới đến giúp chúng ta để đẩy nhanh tiến độ.”

Nói đến đây, tất cả mọi người đều im lặng. Cho dù là một trong năm hãng anime điện ảnh lớn nhất Lam Tinh, thì cũng cần ít nhất một năm với kinh phí một tỷ đồng mới ra được một thành phẩm.

Tất nhiên tốc độ sẽ rất nhanh, vì Ảnh Tử đã hoàn thành phần lớn công việc, ngẫm lại thì quá trình chế tác anime điện ảnh cần như thứ gì? Kịch bản, mô hình nhân vật, cảnh trí, anime, kỹ xảo, màu sắc chủ đạo, âm nhạc, lồng tiếng.

Kịch bản đã có, cảnh trí và thiết kế nhân vật cũng được Ảnh Tử hoàn thành, mọi thứ khác như âm nhạc, lồng tiếng cũng được hắn xử lý nốt, chỉ còn lại hiệu ứng anime mà thôi.

Đây là chuyện liên quan đến kỹ thuật, dù Ảnh Tử không thể khống chế việc này. Nhưng đây là Lam Tinh tràn ngập công nghệ chứ không phải Trái đất, chỉ cần hắn chịu bỏ tiền thì sẽ sợ gì không người làm cho hắn.

Ảnh Tử có tiền, vấn đề kỹ thuật sẽ được giải quyết. Những tất cả đều phải theo hướng chỉ đạo của hắn, mọi thứ đều phải để lại dấu ẩn của Ảnh Tử.

Mấy ngày sau đó, những trưởng bộ phận có việc gì thì đều tìm đến Ảnh Tử, xin ý kiến chỉ đạo của hắn cũng như báo cáo tiến độ công việc.

"Đây là bản phác thảo."

"Màu sắc này rất đẹp."

"Độ cong khoé miệng của Eva nhỏ lại một chút."

"Cảnh phi thuyền vẫn chưa đủ hoành tráng, kéo ống kính ra xa một chút đôi, phải thể hiện được cảm giác khoa huyễn sâu sắc chứ."

"Sao lại làm thế này?"

"Cứ dựa vào bản này là được rồi."

"Tiện Ngư lão sư đã hoàn thành phần phối nhạc chưa?"

"Đã xong hết rồi, để ta phát cho ngươi nghe nhé. Còn lồng tiếng thì để Tinh Mang làm đi, thiết bị bên đó vô cùng tốt, đạo diễn lồng tiếng cứ qua đó bàn bạc đi."

"Buồn bã."

"Ánh mắt của Wall-E chưa đủ buồn, lúc này hắn đã đánh mất Eva, cho nên rất đau khổ. Thứ duy nhất để Wall-E bày tỏ tình cảm chính là đôi mắt mà, để ta vẽ lại cho ngươi xem, tóm lại phải đạt được hiệu quả cảm giác thế này."

"Đã hiểu."

Ảnh Tử chỉ tiếp xúc với trưởng các bộ phận chứ không giao lưu với nhân viên cấp dưới. Bây giờ hắn là người lãnh đạo, không ai có quyền chất vấn quyết định của hắn.

Vì bọn họ cũng chẳng tìm thấy lý do để phản đối cả. Bộ anime điện ảnh này phải có dáng vẻ như thế, mọi người chỉ cần hoàn thành công việc do hắn giao là được rồi.

Kim Mộc xuất hiện: "Tiến độ hoàn thiện bộ anime điện ảnh nhanh đến mức đáng kinh ngạc, ta đã thành lập một tài khoản chính thức cho hãng phim Dreamworks. Đây cũng là thời điểm tốt để tuyên truyền, ngươi hỗ trợ việc tuyên truyền chút đi."

"Được." Lâm Uyên đăng nhập tài khoản Ảnh Tử, sau đó công bố tin tức tài khoản hãng phim Dreamworks đã được tạo.

Còn anime điện ảnh của Ảnh Tử, chỉ mất hai tháng là có thể hoàn thành sao? Ai nói Ảnh Tử chỉ là thần manga thế, rõ ràng hắn chính là thần anime của Lam Tinh mà.

Chương 1505: Tốc độ cực nhanh (2)

Bây giờ là thời đại của tin tức, những thông tin sốt dẻo trên mạng lan truyền rất nhanh. Vì hoạ sĩ truyện tranh Ảnh Tử nổi danh cùng với Tiện Ngư và Sở Cuồng, chuyển nghề làm anime điện ảnh. Mà một tháng trước đã khiến dân mạng xôn xao thảo luận, sau một tháng cũng có rất ít người nhắc đến chuyện này.

Không phải đề tài này đã giảm sức hút, chẳng qua mọi người đều hiểu rõ ràng. Ảnh Tử muốn sáng tạo một bộ anime điện ảnh, ít nhất cũng cần thời gian nửa năm, một năm.

Chu kỳ chế tác anime điện ảnh đều là như vậy, đúng lúc này Ảnh Tử đột nhiên công bố tài khoản chính thức của Dreamworks. Lần nữa thành công khiến mọi người chú ý đến chuyện này.

"Doraemon" vẫn đang làm mưa làm gió tại các châu lục, Doraemon càng nổi tiếng thì những tin tức liên quan đến Ảnh Tử càng dễ gây hứng thú. Nhất là khi Ảnh Tử đã có ý muốn so đo với Sở Cuồng và Tiện Ngư.

"Dreamworks?"

"Đây là công ty anime điện ảnh của Ảnh Tử sao?"

"Ta nghĩ do gần đây dù có rất nhiều người không coi trọng Ảnh Tử, nhưng ta cảm thấy thiên phú của hắn lại khiến bọn họ phải bất ngờ đấy. Những vấn đề khó trong việc sản xuất anime điện ảnh đều không cần Ảnh Tử phải đích thân ra tay, hắn chỉ cần cung cấp kịch bản là được rồi."

"Đúng thế."

"Năng lực viết truyện của Ảnh Tử rất lợi hại, trước kia do hắn không vẽ manga ngắn khiến mọi người lo nghĩ mà thôi."

"Không biết công ty của hắn đã bắt đầu chế tác anime chưa nữa?"

"Chắc là đang xét duyệt."

"Công ty anime điện ảnh của Ảnh Tử có động tĩnh vậy thì nhất định sẽ có cập nhập tiến độ."

"Ta lại hy vọng Ảnh Tử thất bại, để hắn có thể chuyên tâm trở về làm hoạ sĩ truyện tranh, những bộ như Doraemon thật sự quá hay!"

"Xác suất thất bại không lớn."

"Chắc sẽ không nổi cũng chẳng chìm, chí ít có sự góp mặt của hắn là đã bảo chứng phòng vé rồi. Fan hâm mộ Ảnh Tử không ít đâu."

. . .

Tài khoản Dreamworks được thành lập lần nữa khiến mọi người bàn luận nhiệt tình. Ai cũng hiếu kỳ về bộ anime điện ảnh đầu tiên của Ảnh Tử, nên đều chú ý đến tài khoản này.

Khu bình luận của tài khoản, dân mạng đang nhắc đến chuyện cũ, bỗng chốc không khí trở nên náo nhiệt hẳn lên. Đúng lúc này, tài khoản đột nhiên thông báo một tin tức.

[Hân hoan làm sao khi được nhiều khán giả chú ý đến, sau đây xin báo với mọi người một tin vui. Hãng phim Dreamworks của chúng tôi sắp phát hành bộ anime điện ảnh đầu tay tên là "Wall-E" . Sau một tháng dài chế tác, trước mắt đã tiến vào giai đoạn hậu kỳ.

Về phần âm nhạc và lồng tiếng thì đội ngũ vô cùng hoành tráng, Ảnh Tử lão sư đã cố tình mời Tiện Ngư lão sư cùng với các thành viên Ngư vương triều giúp đỡ. Nếu như mọi người đều thích bọn họ, vui lòng tháng mười hãy đến rạp xem phim, thưởng thức bộ phim này của chúng tôi. ]

Tin tức vừa lên thì toàn bộ phần bình luận đều yên tĩnh. Có người nghi ngờ rằng bản thân đã đọc nhầm.

"Cái quỷ gì thế này?"

"Hôm nay là ngày quốc tế nói dối sao?"

"Chế tác đã vào giai đoạn hậu kỳ rồi ư?"

"Mẹ nó, còn nói là trải qua một tháng dài chế tác nữa chứ? Dài chỗ nào hả?"

"Một tháng mà nhà ngươi đã có thể đến giai đoạn hậu kỳ ư? Nhanh như thế sao?"

"Hoá ra bộ phim có tên là "Wall-E" à."

"m nhạc và lồng tiếng đều do Tiện Ngư và người Ngư vương triều phụ trách sao?"

"Đó đâu phải là trọng điểm."

"Quan trọng là quá nhanh, còn nhanh hơn đi máy bay nữa."

"Tháng mười là công chiếu luôn rồi kìa."

"Tháng mười công chiếu, vậy khác nào nói chế tác trong vòng hai tháng chứ?"

"Chẳng lẽ Ảnh Tử định làm anime điện ảnh ngắn tầm mười phút sao?"

"Anime ngắn quá sẽ không thể ra rạp được đâu."

"Quá biến thái rồi!"

"Thời gian ngắn như vậy, chỉ có ngốc mới tin rằng các ngươi có thể hoàn thiện một bộ anime tử tế!"

Cộng đồng mạng có rất nhiều người ngoài ngành, nhưng đâu phải cứ là ngoài ngành thì không biết gì cả chứ. Chu kỳ chế tác anime điện ảnh không thể nào ngắn như thế được.

Thời gian ngắn nhất được ghi nhận, thuộc về một đạo diễn anime bậc thầy người Trung Châu đã dùng nửa năm để công bố một bộ anime điện ảnh. Đây được công nhận là bộ anime điện ảnh được chế tác trong thời gian nhanh nhất.

Vị anime bậc thầy người Trung Châu kia bởi vì chuyện này mà được cả Lam Tinh xưng tụng là "Người nhanh tay" . Người trong nghề đều nhất trí cho rằng, tốc độ sáng tác anime như thế đã là giới hạn ở Lam Tinh.

Còn về phần Ảnh Tử, chỉ mất hai tháng để hoàn thành chế tác sao? Dùng thời gian ngắn như vậy thì chất lượng tác phẩm sẽ ra làm sao đây?

Tin tức này như mọc cánh, nhanh chóng lan truyền khắp mạng khiến mọi người ngây ngốc. Sau khi những đoàn đội chuyên nghiệp trong giới anime điện ảnh các châu nhận được tin tức thì cũng trừng to hai mắt ngạc nhiên.

"Gạt người ta sao?" Có rất nhiều công đoạn cần phải hoàn thành, phối hợp rất nhiều bộ phận với nhau. Từng chi tiết đều phải chỉnh sửa, vậy mà chỉ gói gọn trong hai tháng thôi ư.

Dù tất cả nhân viên làm việc quên ăn quên ngủ chỉ chăm chăm làm việc 24/24 thì cũng không thể đạt được tốc độ đó.

Đi máy bay làm sao mà kịp, đây là ngồi tên lửa để phóng rồi. Nhầm lẫn, mọi thứ chắc chắn đều là nhầm lẫn mà thôi.

Chương 1506: Tổng đạo diễn lại là hắn (1)

Chỉ mất hai tháng để chế tác được anime điện ảnh sao? Người trong nghề không thể tin được đây chính là sự thật. Cộng động mạng các châu cũng nửa tin nửa ngờ.

Nếu nói đây là chiêu trò truyền thông bẩn, dùng tin giả che lấp hiệu suất thật thì người khác còn tin được. Chứ đừng nói là chế tác ra một bộ anime có chất lượng cao đòi hỏi kỹ thuật phức tạp trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.

Ít nhất bọn họ đã ghi nhớ được tác phẩm mới của Ảnh Tử tên là "Wall-E", cái tên khơi gợi cho người ta cảm giác có liên quan đến phong cách khoa huyễn.

Tại hãng phim Dreamworks, sau khi Kim Mộc đăng thông báo, đọc những bài thảo luận sôi nổi trên mạng thì nở một nụ cười đầy vẻ hài lòng.

Nhầm lẫn cái gì mà nhầm lẫn, chuyện thế này mà cũng nhầm lẫn được ư? Dù có dùng chiêu trò để thu hút sự chú ý của khán giả nhưng đổi lại uy tín của công ty Ảnh Tử sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng.

Không bao lâu nữa thì mọi người sẽ biết thôi, mỗi khi công ty Dreamworks công bố một dự án mới đều sẽ là tin thật, không hề có chuyện truyền thông bẩn hay là nhầm lẫn gì ở đây cả.

Bản điện ảnh thật sự đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, trong tháng ngày sẽ được hoàn thành, tháng sau là công chiếu. Mọi con đường đều được Tinh Mang trải thảm chờ sẵn, chỉ đợi họ bước lên mà thôi.

Kim Mộc đã sớm tìm hiểu xem trong tháng mười có những bộ phim điện ảnh nào được công chiếu. Không biết nên vui hay nên buồn, tháng sau chỉ có duy nhất một mình Dreamworks là công chiếu anime điện ảnh mà thôi.

Tất nhiên là đâu chỉ có duy nhất mình "Wall-E" ra rạp, nhưng những bộ phim còn lại đều là phim điện ảnh truyền thống cả, không hề liên quan gì đến lượng khán giả muốn xem anime.

Nói một cách rõ ràng hơn chính là khán giả ra rạp muốn xem anime điện ảnh, chỉ có mỗi một sự lựa chọn duy nhất chính là "Wall-E" .

"Cũng tốt thôi." Kim Mộc vui vẻ nói: "Cứ cách vài tháng lại hoàn thành một bộ anime điện ảnh thì sẽ chẳng có đối thủ nào có thể đuổi kịp tiến độ của chúng ta rồi."

Nếu là bình thường, anime điện ảnh ở Lam Tinh luôn chịu lép vế trước điện ảnh truyền thống, một lần công chiếu cùng lúc sẽ gặp phải rất nhiều địch thủ. Đó là chưa kể đến việc thể loại của chúng có tương đồng hay không, nếu có thì tính cạnh tranh sẽ còn cao hơn trước rất nhiều.

Còn bây giờ chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, sẽ giảm bớt chút cạnh tranh kia. Bộ phận khán giả thích xem anime điện ảnh ở Lam Tinh không ít, hoàn toàn không phải lo lắng về việc thị trường bị điện ảnh truyền thống chiếm trọn.

. . .

Tuần cuối cùng của tháng chín, tại công ty Dreamworks, tất cả các bộ phần đều lần lượt reo hò.

"Hoan hô!"

"Hoàn thành rồi!"

"Wall-E!"

"Chúng ta thật sự làm được rồi."

"Dùng hai tháng hoàn thiện một tác phẩm anime điện ảnh, chúng ta đã sáng tạo ra kỳ tích xứng đáng được ghi nhận vào lịch sử Lam Tinh."

"Tất nhiên rồi."

"Dù phần lớn công việc đều do một mình Ảnh Tử lão sư hoàn thành, nhưng để thực dựng hoá chúng thành phiên bản hoàn chỉnh, thì không thể thiếu công lao tăng ca hai tháng của chúng ta được đâu."

"Ha ha ha!"

"Công ty thông báo trên mạng sẽ dùng hai tháng để hoàn thiện anime điện ảnh, khiến rất nhiều người không tin. Người trong nghề còn bảo công ty chúng ta cố tình tung truyền thông bẩn, bây giờ thành phẩm đã xong rồi, cmn còn không mau mang ra vả mặt bọn họ đi chứ?"

Đúng thế, anime điện ảnh "Wall-E" đã chính thức hoàn thành, mỗi người đều làm xong công việc của mình. Bao gồm cả Lâm Uyên dùng thân phận Tiện Ngư để phối nhạc cho anime, hắn còn để người của Ngư vương triều ghi âm bài hát lẫn hỗ trợ lồng tiếng. Vì thế ai ai cũng đều háo hức mong chờ nhìn thấy phim ra rạp.

Không thể trách người ngoài không tin, cả nhân viên Dreamworks cũng không tin rằng bọn họ chỉ mất hai tháng để làm ra một bộ anime điện ảnh có mức đầu tư một tỷ.

. . .

Nói là dùng một tỷ, thật ra chỉ dùng có sáu trăm triệu mà thôi. Còn về lý do vì sao lại chênh lệch như vậy thì phải hỏi Ảnh Tử. Hoà âm, phối khí, kịch bản, biên tập, màu sắc, toàn bộ những chỗ cần đốt tiền thì Ảnh Tử đều nhận thầu cả.

Nếu hắn là nhân viên mà không phải ông chủ, vậy thì có thể nói rằng cả bộ phim này mình hắn cân tất. Dùng sức một người để hoàn thành khối lượng một phần ba tổng thể công việc, trở thành vua năng suất.

Nhưng hắn lại chính là ông chủ, số tiền kia dù có tiết kiệm được thì cũng là tiết kiệm cho bản thân hắn. Đây cũng chính là điều khiến Lâm Uyên cảm thấy bất ngờ, đừng hòng có ai phí phạm được tiền của hắn.

Thông qua quá trình chế tác lần này đã khiến hắn ngộ ra rất nhiều điều mà trước đây chưa từng nghĩ đến. Nhờ hắn đã giải quyết tất cả vấn đề khó của bộ phim, những gì còn lại đều thuộc về bộ phận kỹ thuật.

Thời gian áng chừng để hoàn thành cũng vừa khéo rơi vào hai tháng, thậm chí năng suất có thể còn cao hơn nữa nhưng Lâm Uyên cảm thấy không cần thiết phải như thế.

Tình huống ở Lam Tinh có vài chỗ không giống với Trái đất, thế nên có nhiều bài toán thực tế ở Trái đất sẽ cho ra đáp án khác mà ở Lam Tinh sẽ mang một kết quả khác. Việc chế tác anime điện ảnh cũng như thế, khoa học công nghệ và kỹ thuật ở Lam Tinh phát triển vượt bậc được ứng dụng rộng rãi trong nhiều ngành nghề.

Chương 1507: Tổng đạo diễn lại là hắn (2)

Anime điện ảnh cũng không phải ngoại lệ, nhờ có những công nghệ đó mà quá trình chế tác trở nên dễ dàng hơn Trái đất, vậy thứ quan trọng khiến thời gian chế tác anime điện ảnh kéo dài từ nửa năm đến một năm là gì?

Bỏ qua các công cụ hỗ trợ như bút công nghệ cao, kỹ thuật phục dựng đỉnh cấp, v. v. . . Thì cái hồn cốt lõi của anime điện ảnh chính là quá trình xâu chuỗi mọi sự kiện.

Yếu tố đó sẽ góp phần quan trọng để tạo nên sự thành công của bộ anime điện ảnh. Cũng vì nó trọng yếu như thế, nên mới cần thời gian dài để suy xét, cân nhắc và sửa đổi cho hợp lý.

Không biết phải qua bao nhiêu lần thử nghiệm, hao phí thời gian đáng kể mới hoàn thiện được con đường thống nhất về mặt nội dung cho bản anime điện ảnh. Còn Ảnh Tử lại trực tiếp bỏ qua giai đoạn suy nghĩ này, chép đáp án chính xác của bài toán vào ô kết quả.

Thử hỏi như vậy thì làm sao lại không nhanh cho được?

. . .

Bản anime điện ảnh đã hoàn thành, Tinh Mang lập tức hỗ trợ quảng bá tuyên truyền. Vài ngày sau, khi Lam Tinh chuẩn bị bước qua tháng mười được vài ngày thì mọi người đã bị thông báo mới hãng phim Dreamworks dọa sợ:

"Hãng phim Dreamworks chúng tôi xin trân trọng thông báo đến các quý vị khán giả một tin vui. Sau tròn hai tháng vất vả mất ăn mất ngủ, tập thể nhân viên với sự đoàn kết vượt bậc cùng với lòng nhiệt huyết cống hiến hết mình, trải qua vô số vất vả khó mà tưởng tượng được.

Cuối cùng chúng tôi đã có thể vui mừng công bố tin tức "Wall-E" đã hoàn thành. Tháng mười này mọi người sẽ được thưởng thức bộ phim tại rạp chiếu, tin chắc rằng đây sẽ là một siêu phẩm màn ảnh rộng mà mọi người không thể nào bỏ qua."

"Hoàn thành bộ anime điện ảnh đó mất bao lâu thế?"

"Hai tháng à, thật sự là hai tháng sao?"

Đọc xong thông báo thứ hai của Dreamworks, đầu óc mọi người quay cuồng mòng mòng.

"Chuyện gì thế này?"

"Chỉ hai tháng đã hoàn thành tác phẩm sao?"

"Chắc Ảnh Tử sẽ không vì tuyên truyền cho phim mà dùng truyền thông bẩn chứ"

Dreamworks dám công khai thông báo như vậy, thì chắc chắn phải có phim ra rạp thật. Nhưng cũng có người nghi ngờ, còn chưa kịp chất vấn thì lại có thông báo khiến cộng đồng mạng chú ý tới. Các rạp chiếu phim đều lần lượt đăng tin sẽ cho "Wall-E" ra rạp vào tháng mười này.

"Má nó!"

"Rạp chiếu cũng đăng tin luôn rồi."

"Bọn họ làm được thật kìa!"

"Thời gian hai tháng không hợp lý, vậy mà các rạp cũng dám chiếu, mẹ nó có phải là hậu thuẫn với nhau rồi không?"

"Bậc thầy Trung Châu dùng nửa năm hoàn thiện anime điện ảnh đã được xưng tụng là "Người nhanh tay", vậy với tốc độ của Ảnh Tử thì sẽ được gọi là gì?"

"Đọc đội ngũ làm phim kìa!"

"Hoà âm, phối khí đều do Ngư vương triều phụ trách cả sao?"

"Trời ơi!"

"Lồng tiếng đều do Ngư vương triều là, còn phối nhạc thì do Tiện Ngư phụ trách, trên poster tuyên truyền có viết tên hắn kìa."

"Ha ha."

"Dù Ảnh Tử đang muốn đuổi kịp Sở Cuồng và Tiện Ngư, nhưng hình như tình bạn của ba người không hề bị ảnh hưởng."

"Đợi chút đã!"

"Đừng mãi nhắc đến Tiện Ngư, các ngươi mau xem mục tổng đạo diễn kìa, có phải ta đã nhìn nhầm hay không?"

"Tổng đạo diễn làm sao?"

"Trời má!"

"Đùa hay thật thế?"

"Hắn là tổng đạo diễn sao?"

Trong vô số tiếng kêu la bất ngờ của mọi người, trên poster tuyên truyền của "Wall-E", ở mục tổng đạo diễn viết hai chữ rất lớn: "Ảnh Tử!"

Tin tức lan truyền chóng mặt, chẳng mấy chốc đã nổi rần rần tại các châu.

"Bộ anime điện ảnh đầu tiên của Ảnh Tử đã hoàn thành?"

"Dùng hai tháng, chế tác anime điện ảnh sao?"

"Ảnh Tử đảm nhiệm vai trò tổng đạo diễn anime điện ảnh ư?"

"Hoạ sĩ truyện tranh Ảnh Tử ép mình trở thành đạo diễn anime điện ảnh!"

"Là chúng ta điên hay là Ảnh Tử điên rồi?"

"Người mới lần đầu làm tổng đạo diễn anime điện ảnh còn dùng hai tháng để hoàn thành tác phẩm, chất lượng của tác phẩm này có đáng nghi ngờ không?"

"Hãng phim Dreamworks làm ăn lừa lọc, không hề đáng tin cậy?"

. . .

Trên blog, có vô số người ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.

"Ảnh Tử nghĩ gì mà lại đảm nhận ghế tổng đạo diễn bộ anime điện ảnh đầu tiên của hắn thế?"

"Hắn biết quay anime điện ảnh sao?"

"Trước kia hắn chưa từng thử qua vấn đề này, dù hắn đã chuyển thể rất nhiều manga thành anime nhưng hắn chỉ là tác giả mà thôi chưa từng thực sự tham gia vào việc chế tác mà."

"Chuyện này là đùa phải không?"

"Có thể chỉ là một phép thử thôi."

"Một bộ anime điện ảnh chiếu rạp được hoàn thành trong hai tháng, chất lượng của nó rất đáng bị nghi ngờ."

"Lần này Ảnh Tử làm việc ẩu tả quá rồi."

"Có thể là vì Sở Cuồng và Tiện Ngư gây áp lực quá lớn cho hắn."

"Một người ngoại đạo chỉ dùng hai tháng để làm phim, ta không sao tưởng tượng nổi tác phẩm ấy sẽ thành cái dạng gì nữa đây. Trời ơi là trời!"

"Ảnh thần gấp gáp như vậy là gì chứ?"

"Đang tự bê đá đập vào chân mình đấy."

Bình Luận (0)
Comment