Toàn Chức Pháp Sư

Chương 372

Dịch: Le Hoang

Vượt qua mấy ngọn núi, Đường Nguyệt lấy Đồ Đằng Châu ra.

Năng lượng sinh mệnh bên trong Đồ Đằng Châu đã không còn lại bao nhiêu, nhất định phải thả Ma Thiên Xà ra ngoài.

Vừa lấy ra hạt châu, lập tức có một làn sương mù lớn tràn ra.

Sương mù màu xanh đen hiện ra, Mạc Phàm cố tình trốn ở chỗ xa quan sát, ai ngờ những màn sương màu xanh đen lập tức tràn ngập đến khu vực của hắn, chưa được bao lâu mà tầm nhìn đã hoàn toàn không còn, cũng không còn cách nào nhìn thấy bất kỳ vật gì xung quanh.

Ở bên trong mờ ảo, Mạc Phàm cảm giác có thứ gì đó nhưng đưa tay ra lại không nhìn thấy được kể cả năm ngón tay đang cử động.

Đột nhiên, một cơn lạnh buốt truyền đến, rõ ràng là có thứ gì đó đang chen chỗ mình, đẩy mình ra xa.

Mạc Phàm dùng tay sờ một cái, sờ thấy tất cả đều là vảy rắn lạnh ngắt, nhận ra thân thể tên to xác đang lớn dần ở gần chỗ mình, Mạc Phàm sợ hãi chạy như bay đến một vách đá cao hơn.

Đứng ở trên vách đá nhìn xuống quả thực là một đám mây mù màu xanh đen, che phủ hơn một nửa đỉnh núi.

Bên trong đám mây mù, thấp thoáng một cái thân thể khổng lồ hiện lên, mặt trên vảy từng khối từng khối cứng rắn như khiên giáp, rõ ràng hoa văn trên thân rắn đối với con người mà nói giống như một bức tranh hiện ra trước mắt.

Trước kia bất quá cũng cách một toà nhà, cách một cái cửa sổ, lần này thì lại chẳng có thứ gì ngăn cách, một loại cảm giác lạnh buốt từ linh hồn lại dâng lên, làm Mạc Phàm có vẻ không dám nhìn xuống.

...

Một lúc sau, sương mù màu xanh đen rốt cục cũng tản đi, một cái thân ảnh to dài nhìn thấy mà giật mình chiếm gần hết diện tích bên trong đỉnh núi.

Thân rắn uốn lượn uyển chuyển, hoặc dừng lại ở một phần sườn núi, hoặc cuộn quanh một ngọn núi, hoặc thả xuống dưới vách núi cao chót vót, cả ngọn núi như trút được gánh nặng, bị đè ép giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Mạc Phàm định chừa chỗ trống cho Ma Thiên Xà nên mới nhảy lên vách đá cao hơn, ai ngờ vừa nhìn xuống, bất kể như thế nào thì tầm nhìn đều bị con rắn này che khuất, thật khiến người ta chấn kinh!

“Mạc Phàm, nhảy lên đây, tên to xác mang chúng ta đến sơn động.” Đường Nguyệt đúng là gan to bằng trời đứng ở trên cái đầu to lớn của Ma Thiên Xà, vẫy tay gọi Mạc Phàm.

“Cái đó, em tự đi đến đó cũng được rồi.” Mạc Phàm trong lòng sợ hãi nói rằng.

Có một loại sợ hãi, là ngươi đứng ở trên một cách vách đá dựng đứng, mà phía dưới toàn bộ là một đống rắn lít nha lít nhít, gần như là tuyệt vọng!

Lúc này, mình đứng ở vách đá dựng đứng kia, phía dưới chỉ có một con rắn, tuy nhiên con rắn này so với hàng nghìn hàng vạn con rắn bò đầy dưới vực sâu càng làm chấn kinh lòng người hơn, một loại sợ hãi hèn mọn sẽ chiếm lấy toàn bộ ý thức của ngươi.

“Mau tới đây, nếu không cô bảo tên to xác mời em tới.” Đường Nguyệt nói.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.

Đường Nguyệt vừa dứt lời, trong nháy mắt Mạc Phàm liền từ trên vách đá nhảy xuống, gương mặt trắng bệch rơi trên đầu Ma Thiên Xà..

Chỉ cái đầu của con Ma Thiên Xà này, đã có thể to bằng cái sân bóng rổ, hai con lớn đến mức lạ kỳ trừng lên, khiến cho Mạc Phàm cũng không dám thở mạnh.

“Yên tâm, nó biết em đang giúp nó vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, nó sẽ không trách em giẫm lên đầu nó đâu.” Đường Nguyệt thấy dáng vẻ sợ sệt của Mạc Phàm, nụ cười trở nên xán lạn vô cùng.

Còn tưởng trên thế giới này không có thứ gì có thể trị được Mạc Phàm, sau này nếu cái tên Mạc Phàm này không nghe lời, mình liền thả tên to xác ra được rồi, bảo đảm hắn sẽ vô cùng ngoan ngoãn

“Tê ~~~~~~~~~~~~~~!!”

Ma Thiên xà lè lưỡi, Mạc Phàm liền nhìn thấy giống như một cái thảm đỏ bay lượn ở phía trước, doạ hắn sợ ngã ngồi trên mặt đất... Đầu rắn tiến đến gần!

“Nó đang tỏ ý cảm ơn em.” Đường Nguyệt cười khanh khách nói.

“Không... Không cần khách khí...” Mạc Phàm mặt cứng đờ hồi đáp.

“Đi thôi, tên to xác, ngươi an toàn rồi.” Đường Nguyệt rất thích ngồi ở giữa hai mắt của Ma Thiên Xà, ở trên trán nó lắc lư cặp đùi trắng như tuyết của nàng.

Mạc Phàm hoảng hốt, dứt khoát nhắm mắt lại.

Ma Thiên Xà di chuyển quả thực là đè núi tiến lên, đoán chừng ở trong mắt của con người đó là sườn núi đá lởm chởm, còn trong mắt nó chỉ là những phần lồi lõm không đồng đều trên mặt đường, thân thể đi qua đều không thấy gập ghềnh.

Ngồi ở trên đầu Ma Thiên Xà, có cảm giác từng cái từng cái đỉnh núi trong chớp mắt liền bị bỏ lại phía sau, trên thực tế nó vẫn giống như là đi bộ, tần suất thân thể đong đưa là cực kỳ chậm.

Không biết đã qua bao nhiêu ngọn núi, phía trước rốt cục cũng xuất hiện một ngọn núi to lớn.

Mục đích lần này chính là đến ngọn núi lớn, những ngọn núi bình thường đối với Ma Thiên Xà chỉ là tảng đá, chỉ có loại núi lớn vô cùng vô tận màu trắng này mới có thể gọi là núi.

Hang núi rất dễ dàng có thể nhìn thấy, tọa lạc ở giữa sườn núi của ngọn núi màu trắng này, Ma Thiên Xà men theo vách núi cao chót vót trèo lên trên, rất nhanh chóng sẽ đến vị trí cửa hang.

Sơn động có thể chứa được Ma Thiên Xà, độ lớn tự nhiên không cần phải bàn, nói thật Mạc Phàm cũng không phải rất muốn đi theo vào trong, một cái hang núi đen thùi như vậy, ở bên trong có yêu ma quỷ quái gì bố ai mà biết được, có người nói bên trong hang núi dường như giống một cái mê cung trải rộng ở bốn hướng, không chỉ trải rộng qua bao nhiêu dãy vô cùng vô tận, mà còn xuyên qua thế giới dưới lòng đất, nếu nói ở bên trong có một cái bộ tộc yêu ma cũng không phải nói quá.

“Tên to xác, ngươi ở lại đây cố gắng tĩnh dưỡng, chúng ta phải đi về rồi.” Đường Nguyệt đứng ở trên vách núi, chỉ có như vậy mới có thể đứng ngang với tầm mắt của Ma Thiên Xà.

“Hí hí hí tê ~~~~~~! Ma Thiên Xà phun ra lưỡi rắn màu đỏ, dường như có thể nghe hiểu được tất cả những gì Đường Nguyệt nói.

“Đúng rồi, ngươi hãy cho ta một ít máu của ngươi.” Đường Nguyệt nói.

Đầu Ma Thiên Xà chậm rãi quay lại, hướng đến vị trí trên thân nó, răng nanh của nó trực tiếp cắn vào trên thân chính mình, để lại hai cái lỗ máu nhìn thấy mà giật mình.

Nó mút vào một cái, trong miệng ngậm không ít máu.

“Không cần nhiều như vậy đâu.” Đường Nguyệt vội vàng khoát tay nói.

Mạc Phàm nhìn muốn mếu, con đồ đằng này thực sự là không được bình thường l, nó cho một đống máu kia đủ để cho Đường Nguyệt một cái bồn tắm lớn rồi!

“Cô muốn máu của nó để làm gì?” Mạc Phàm không hiểu hỏi.

“Bệnh dịch càng ngày càng nghiêm trọng, có thể bên trong máu của nó có căn nguyên của bệnh dịch, mang về lượng máu này về có thể dùng để chế ra huyết thanh để giải quyết bệnh dịch.” Đường Nguyệt nói.

Đường Nguyệt vẫn nhớ đến sự tình bệnh dịch, hiện tại Ma Thiên Xà đã đến nơi an toàn, nàng cũng có thể suy nghĩ tìm biện pháp giải quyết bệnh dịch. Ma Thiên Xà độc tính chủ nếu nằm ở trong máu, chỉ cần đem máu của nó về, giả như bệnh dịch đúng là do nó mà ra, như vậy có thể thông qua loại độc chất này mà tìm ra căn nguyên cũng như biện pháp giải quyết.

“Không thể nào, chúng ta thật vất vả mới trốn thoát ra được, bây giờ lại muốn trở về sao?” Mạc Phàm dở khóc dở cười nói.

“vậy thì có biện pháp gì chứ, cũng không thể ngồi yên không quan tâm tới bệnh dịch. Chúng ta không cần đi về đâu, thị vệ Cung Đình đang tới đây, để bọn họ bắt chúng ta trở về là được rồi.” Đường Nguyệt nói.

“... đây có phải là biện pháp tốt hay không, em lo lắng bọn chúng lợi dụng việc công trả thù riêng.” Mạc Phàm nói.

“Không có thời gian đâu, bệnh dịch tồn tại hơn một phút, lập tức có thể lây nhiễm nhiều hơn một người, chỉ mong máu của nó có thể mang đến hiệu quả thôi.” Đường Nguyệt nói.

“Mang đến hiệu quả, lập tức sẽ chứng minh nó là khởi nguồn bệnh dịch, bọn người Chúc Mông sẽ không bỏ qua cho nó đâu.”
Bình Luận (0)
Comment