Toàn Chức Pháp Sư

Chương 607

Dịch: ketonazon

Tử khí màu tím bao phủ mỗi góc thành phố, mấy ông già sáng sớm ngủ dậy còn đang vuốt mắt bản thân, cùng lão đầu nhà bên cạnh cười nói: “Lão Từ à, xem ra ta còn không sống được mấy ngày nữa, sáng sớm ánh mắt đã có vấn đề…”

Về sau khi lão đầu bên cạnh lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, vị lão nhân mới tỉnh ngủ này đột nhiên ý thức được cái gì!

Bọn nhỏ chưa đi học buổi sáng sẽ khóc nháo lên, ngoài ngõ sáng sớm tụm ba tụm năm người đi lại không khỏi biến mất. Người trẻ tuổi ngủ dậy trễ đang mơ màng, rốt cuộc không nhịn được mở cửa sổ ra nhìn xem chuyện gì, kết quả bọn họ nhìn thấy trong bầu không khí màu tím, người người chạy trốn, xe hơi kẹt đầy đường, bọn họ bỏ xe mà chạy, người mặc đồng phục đang hướng dẫn đường, phản ứng đầu tiên của mình là nằm mơ, nhưng vô số cuộc điện thoại gọi tới, bọn họ sau cùng cũng nhảy dựng lên….

Màu tím, một ít lão nhân sống ở Cố Đô hơn nửa thế kỷ cũng chưa từng thấy qua cái này!



Một ngày mới, nghênh đón bọn họ là khí tức tử vong vô tận.

Trên lầu thành chủ, Mạc Phàm đã nghe thấy tiếng hô hào của đông đảo vong linh, so với buổi tối còn muốn rung động hơn!!

Bên người, tên lùn rốt cuộc tỉnh táo một tí, nước mắt rơi xuống như mưa, khóc nát tâm can.

Hắn nghẹn ngào, muốn tự lẩm bẩm kể, vừa muốn tìm một chút an ủi từ Mạc Phàm: “Tối hôm qua ta nghe nói bệnh viện này là bệnh viện phụ sản tốt nhất lại gần tường thành, đổi lại bình thường ta tuyệt đối sẽ không tới đó. Ta… Ta đã nghĩ ở trong tương lai một ngày nào đó sẽ nói với con trai rằng, cha hắn anh dũng đến chừng nào … Không có, giờ cái gì cũng không có…”

“Có thể là con gái.” Mạc Phàm nói một câu không mấy an ủi.

“Con mẹ ngươi câm miệng!” Tên lùn gào thét.

“Cũng có thể là không chết, nàng đã sớm sinh xong, có thể đã sớm về nhà, dù sao chúng ta cũng chiến đấu thời gian lâu rồi…” Mạc Phàm bổ sung thêm một câu. Những lời này miễn cưỡng đem tên lùn trấn định lại.

Toàn bộ thành lâu đều mệt mỏi, mọi người vừa trải qua một trận chiến vốn có thể coi là một chiến thắng lưu lại sử sách, bị bao vây trong tuyệt vọng thế này, không ai biết tiếp theo nên làm thế nào, tiếp tục bảo vệ cái tường thành bị oanh tạc, hay là đi theo lượng lớn dân chúng đang chạy đi, sau lưng họ là số lượng vong linh nhiều hơn gấp mấy lần, bọn chúng không còn là mấy con du đãng nữa mà là quân đoàn nhiều như biển cả.

Trên bầu trời còn luẩn quẩn một sinh vật có cánh kinh thế hãi tục, đang quan sát thành phố có thể tùy tiện mạt sát như súc sinh này, con người trong ánh mắt nó quá bé nhỏ, pháp sư nó đều có thể tiêu diệt không phí sức…

Nó gào thét trên không trung, vong linh từ trong mộ huyệt nghe hiệu lệnh nó bò dậy, thân thể xương trắng, vô cùng vô tận!!

Mịt mờ ở biển cả vong linh phía xa, một con vong linh khổng lồ như núi bất ngờ hiện ra, mỗi bước chân của nó đều làm cho mặt đất rung động truyền đến thành phố, tường thành chắc chắn ở dưới chân nó run lẩy bẩy!

Thi Khâu hưởng ứng tiếng gọi của Hải Sát Minh Chủ trên bầu trời kêu to, thân thể nó là một cây thi thể vong linh khổng lồ, hàng vạn thi thể vong linh tụ lại thành cơ thể đứng lên, vô luận là từ phía xa bò tới hay dưới đất chui lên, số lượng vong linh đã nhiều đến mức phủ kín toàn bộ mảnh đất này…

Mưa bắt đầu lớn, một tấm rèm màu xám tro cùng với quân đoàn vong linh vô biên vô tận, chằng chịt rậm rạp hòa vào nhau, chậm rãi tiến tới gần tòa thành thị này!

“Độc Tiêu, chớ xúc động…” Chu tham mưu gắt gao níu Liệp Vương Độc Tiêu lại.

Chúc Mông, Phi Giác, Lục Hư ba vị lãnh tụ này tương đối chật vật, vết thương trên người họ còn chưa chữa khỏi.

Quỷ Huất Bạo Quân bất quá chỉ là Quân Chủ loại thường, bốn người họ liên thủ mới miễn cưỡng đem nó giết chết, còn bị trọng thương, mà Hải Sát Minh Chủ khí thế so với Quỷ Huất Bạo Quân còn mạnh hơn nhiều, đừng nói bây giờ mệt mỏi hết sức, thương tích đầy người, cho dù lấy trạng thái mạnh nhất của bốn người cũng chưa chắc có thể ngăn cản nó….

Càng không phải nói, ở cách năm mươi cây số có một con Thi Khâu đang nhìn đăm đăm, đây mới thật sự là Đại Quân Chủ!!!

“Gia hỏa này sợ rằng cùng thời đại với Đồ Đằng Huyền Xà, ngay lập tức phục tùng chỉ thị cấp trên lập tức rút về kết giới nội thành, chúng ta bất cứ người nào chết đi ở đây, tương lại số người chết sẽ nhiều hơn bây giờ gấp mấy chục lần!” Chúc Mông lộ ra sự tỉnh táo của nghị viên.

Bất quá, trên nắm tay hắn, gân xanh đã hoàn toàn lộ ra, hắn là người đề ra chiến lược lần này, nhưng tai ương ngút trời này xuất hiện mà hắn một chút cũng không phát hiện ra.

Rốt cuộc là sao?

Tại sao vong linh có thể tùy ý xuất hiện ở ánh rạng đông, thậm chí so với đêm tối còn xuất hiện nhiều hơn!

Lập tức xuất hiện nhiều vong linh như vậy, chẳng lẽ Quốc chủ thế giới vong linh hiện thế, tử vật ngủ say hơn ngàn năm đều thức dậy hôm nay…

“Chúc Mông…” Mạc Phàm gọi nghị viên Chúc Mông lại, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ngươi chưa trốn sao, chạy tới nội thành đi, có kết giới an toàn thủ hộ, chúng ta có thể chống nổi lần này… Ai.” Chúc Mông thở dài một hơi, cả người lộ ra vẻ già nua vô cùng.

Một cái Cố Đô này, bao nhiêu năm rồi không có nhiều Vong Linh như vậy xuất hiện, bọn họ đã làm hết thảy động tác cho thời điểm này, nhưng luôn tồn tại một tia hy vọng.

Cảnh giới màu tím rơi xuống, mọi người nên trốn tới nơi nào?

Xác suất sống sót còn lại bao nhiêu?

Pháp sư cũng không thể bảo toàn bản thân, đối mặt với Tử Thần truy đuổi, chút người bình thường ở đâu?

Bây giờ đứng ra, có thể sẽ cứu được nhiều người trên đường lớn, đáng buồn là thân ở vị trí này, rất nhiều lúc quyền lực anh dũng hy sinh cũng không có, ngươi phải sống, nếu không thì hy vọng cũng không có.

“Ta dĩ nhiên muốn chạy trốn, nhưng ta muốn nói với ngươi cảm giác của mình… “ Mạc Phàm trầm giọng, trên mặt chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

“Ngươi nói đi.” Chúc Mông nói.

“Bác Thành, ngươi nên biết ta tới từ Bác Thành… Bất kẻ ngươi tin hay không, ta ngửi được mùi của Hắc giáo đình!” Mạc Phàm lạnh lùng nói.

“Hắc giáo đình! Làm sao biết được?” Chúc Mông khiếp sợ.

“Mưa!” Mạc Phàm nhổ ra một chữ.

Chúc Mông lâng lâng.

Mưa?

Chẳng lẽ nói vong linh có thể tùy ý xuất hiện lúc rạng sáng là bởi vì cơn mưa xuất hiện không lâu này???

Có thể, trước kia Cố Đô cũng ngâm ở trong mưa to, cũng chưa từng nghe nói mưa có thể để cho vong linh trở nên cuồng bạo như thế này.
Bình Luận (0)
Comment