Chương 1003: Cho dù sống lại thì cũng không còn là ta (2)
Thế nhưng Cung Điện Lôi Thần ở đâu, không ai biết cả.
Không ai ngờ được rằng Cung Điện Lôi Thần lại nằm trong một nơi cực kỳ nguy hiểm như hẻm núi Táng Lôi.
Lâm Mặc Ngữ bước tới trước cửa Cung Điện Lôi Thần, cửa lớn đóng chặt.
Trước cửa có một viên lôi thạch, trên lôi thạch có cái lỗ hổng.
Lâm Mặc Ngữ ngầm hiểu, rút kiếm Lôi Thần ra rồi cắm thẳng vào lỗ hổng.
Kiếm Lôi Thần lập tức tỏa ra điện quang chói lóa, giao thoa với Lôi Đình trên không trung.
Trong chốc lát, toàn bộ hang động trở thành Lôi Điện Hải Dương.
Lâm Mặc Ngữ đứng trong Lôi Điện Hải Dương, mặc cho sấm sét giáng xuống người, không hề nao núng.
Thân là người nắm giữ kiếm Lôi Thần, những sấm sét này giáng xuống hắn, không những không làm hắn bị thương mà còn mang theo một chút thân thương.
Lâm Mặc Ngữ thực sự cảm nhận được cảm xúc sấm sét.
Dường như những Nguyên Tố Điện này đang chào đón, hân hoan, cảm xúc dâng trào.
Cửa lớn cung điện từ từ mở ra trong điện quang, Lâm Mặc Ngữ cất bước đi vào.
Cung điện không biết đã bị phong ấn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng nghênh đón vị khách mới.
Thần Lôi Điện giống với thần Kịch Độc, đều là thần linh trung đẳng.
Mà trong truyền thuyết về Thần Linh, Thần Lôi Điện còn mạnh hơn cả thần Kịch Độc.
Sức mạnh của Thần Lôi Điện đã rất gần với thần linh cao cấp.
Lâm Mặc Ngữ từng nhìn thấy hư ảnh của Thần Lôi Điện, nó đã chết trong tay Dã Thú Chi Vương.
Lúc ấy, Lâm Mặc Ngữ còn vì điều này mà cảm thán.
Lịch sử năm xưa đã bị nhấn chìm trong dòng chảy thời gian, không ai biết chuyện gì đã diễn ra giữa Thần Linh và Dã Thú.
Có lẽ hắn sẽ tìm được đáp án bên trong Cung Điện Lôi Thần.
Cung điện không lớn, ngoại trừ những vật trang trí đơn giản thì không có gì khác.
Những nhành cây ngọn cỏ ở nơi này đều được tạo từ Nguyên Tố Điện.
Không biết đã trôi qua bao năm, cũng chỉ có nguyên tố mới tồn tại được nhiều năm như thế, đổi thành những thứ khác thì có lẽ đã sớm mục nát theo thời gian.
Băng qua tiền sảnh, Lâm Mặc Ngữ đi đến chính điện.
Lâm Mặc Ngữ nhìn chính điện, chính điện thiếu mất một góc.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được khí tức của một trận chiến trong quá khứ.
Hắn nhận ra đã từng có một cuộc chiến nổ ra ở điện Lôi Thần.
“Bị đánh tới cửa sao?”
Lâm Mặc Ngữ nghĩ thầm trong lòng.
Tiến vào chính điện, hắn nhìn thấy một thi thể.
“Thi thể Thần Linh!”
Thi thể Thần Linh giống với thần Kịch Độc.
Thi thể của Thần Lôi Điện.
Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, thi thể của nó vẫn còn nguyên vẹn.
Lôi Quang khổng lồ như khôi giáp quấn quanh thi thể.
Lôi Quang nồng đậm đặc quánh, chảy chầm chậm.
Trên khắp cơ thể, chỉ có giữa mày là không có Lôi Quang, để lại một chút khoảng không.
Mà dưới khoảng không này, trên vị trí giữa hai hàng lông mày, có ký hiệu của một ngọn cỏ nhỏ.
Lâm Mặc Ngữ ngầm hiểu, lấy Điện Thảo ra rồi đặt vào.
[Điện Thảo: Có thể dùng để đánh thức Thần Lôi Điện.]
Điện Thảo được Thần Lôi Điện hấp thu, giữa mày cũng tỏa ra sấm sét, hòa làm một với sấm sét bao trùm cơ thể.
Bỗng chốc, điện quang bùng lên, Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng lùi lại hai bước.
Thi thể Thần Lôi Điện từ từ thức tỉnh trong điện quang.
Lâm Mặc Ngữ nhìn đối phương với vẻ hơi căng thẳng, hắn không biết những gì mình làm là đúng hay sai.
Nhỡ đâu Thần Lôi Điện có ác ý với hắn, vậy bản thân chết chắc.
Đối mặt một Thần Linh thật sự, dùng cách Vu Yêu tự nổ của hắn chưa chắc đã hữu dụng.
Có lẽ kích nổ thi thể thần Kịch Độc là cách duy nhất.
Lâm Mặc Ngữ từng bị cảm động bởi sự cô đơn của kiếm Lôi Thần, hứa với kiếm Lôi Thần rằng nếu có cơ hội sẽ đánh thức chủ nhân của nó.
Hiện tại, hắn đã thực hiện được lời hứa của mình.
Nhưng đồng thời, Lâm Mặc Ngữ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu Thần Lôi Điện có địch ý với mình, hắn sẽ không ngần ngại cá chết lưới rách, chiến đấu đến cùng để giết thần.
Dưới sự chú ý của Lâm Mặc Ngữ, Thần Lôi Điện chầm chậm bay lên, sấm sét quanh người bắt đầu tụ về giữa mày.
Rất nhanh, sấm sét đã biến mất, lộ ra diện mạo thật của Thần Lôi Điện .
“Là nữ sao?”
Lâm Mặc Ngữ hơi sửng sốt, không ngờ Thần Lôi Điện lại là nữ.
Dáng người nó cao gầy, trông không khác gì Nhân tộc.
Hai đôi cánh sấm sét trên lưng vỗ nhè nhẹ, cực kỳ xinh đẹp.
Bên ngoài Cung Điện Lôi Thần, kiếm Lôi Thần hóa thành điện quang bay vụt đến, lập tức rơi vào tay nó.
Lâm Mặc Ngữ vô cùng cảnh giác vào lúc này, sẽ ra tay ngay nếu có chuyện gì đó không ổn.
Thần Lôi Điện cầm kiếm Lôi Thần, nhẹ nhàng vuốt ve, mở hai mắt.
Lâm Mặc Ngữ sững cả người, trong đôi mắt ấy lại hiện lên nỗi cô đơn khôn xiết.
Đó là cảm giác cô đơn không thể diễn tả bằng lời.
Cứ như tất cả bạn bè và người thân đều đã ra đi, cả thế giới chỉ còn lại bản thân.