Chương 1028: Kỹ năng Nguyên Thủy Phù Văn mới (2)
Đoạn lịch sử chưa ai từng thấy này hoàn toàn khác so với lịch sử được Nhân tộc ghi lại.
Theo ghi chép của Lôi Tâm, vị trí ban đầu của thành cổ Thần Hạ vốn là một vùng đất hoang, có rất nhiều quái vật sinh sống trên đó.
Ở giữa đám quái vật, Lâm Mặc Ngữ còn nhìn thấy một con BOSS.
Chỉ nhìn vào hình thể cũng có thể biết được đây là một con BOSS cấp thế giới, cấp độ của nó ít nhất phải từ 80 trở lên.
Đột nhiên một ngày nọ, một tòa thành trì xuất hiện trên không trung.
Tòa thành trì này không hề lớn, rơi từ trên trời xuống, ầm ầm đáp xuống vùng đất hoang vu này.
Tất cả quái vật ở vùng đất hoang vu này, bao gồm cả con BOSS cấp thế giới kia cũng chết ngay tại chỗ.
Thành trì đang trong tình trạng đổ nát, khắp nơi đều là vết tích hư hại.
Thế nhưng điều này không thể ngăn cản được sức mạnh của nó.
Có thể giết được BOSS cấp thế giới ngay tại chỗ thì làm sao lại không mạnh cơ chứ.
Sau khi thành trì đáp xuống, nó nhanh chóng bén rễ, bắt đầu hấp thụ năng lượng trong đại địa.
Nó đang lợi dụng năng lượng này để tự phục hồi những hư hại kia.
Trong quá trình này, quy mô của thành trì dần dần bị thu hẹp lại.
Sau đó, tháp Cổ Lôi từ từ nhô lên khỏi trung tâm của thành trì.
Tháp Cổ Lôi vừa xuất hiện cũng không trọn vẹn, giống như sắp bị đập nát vậy.
Sau một thời gian dài, tháp Cổ Lôi và tòa thành trì đều đã được khôi phục.
Vào thời điểm này, quy mô của tòa thành trì đã giảm hơn mười lần so với quy mô ban đầu và trở thành hình dáng như bây giờ.
Trong quá trình này, đại địa đã bị thay đổi.
Trở thành thành trì duy nhất ở không gian hạ tầng.
Sau này, trải qua vô số năm tự phục hồi, thành cổ ngày càng hoàn thiện hơn, năng lượng tích lũy được cũng càng ngày càng lớn hơn.
Hàng ngàn năm trước, tổ tiên của đế quốc Thần Hạ đã đến đây, tòa thành trì này cũng trở thành thành cổ Thần Hạ.
Thực ra trước khi tổ tiên của đế quốc Thần Hạ đến đây thì cũng đã có người từng đến đây.
Nhưng họ đều không thể tiến vào.
Đây là một phần thông tin bị chôn vùi trong lịch sử.
Lâm Mặc Ngữ ngày càng khẳng định rằng lịch sử của Nhân tộc nhất định phải có một khoảng trống.
Nhiều năm về trước, chắc chắn đã có chuyện gì đó động trời đã xảy ra.
“Thành trì hùng mạnh như vậy lại có thể bị đánh thành cái dạng này.”
“Hiện tại, tuy nó vẫn chưa ở trạng thái hoàn chỉnh nhưng đã có thể mạnh mẽ đến như vậy rồi. Nếu như nó ở trạng thái hoàn chỉnh, phát huy toàn bộ năng lực thì có phải nó sẽ có thể đối đầu trực diện với Ma Hoàng hay không.”
Lâm Mặc Ngữ có chút mong đợi.
Nhưng với thực lực hiện tại của hắn thì căn bản không thể làm nổi.
Sau khi xem xong đoạn ghi chép lịch sử này, Lâm Mặc Ngữ rời khỏi tháp Cổ Lôi.
Khi hắn vừa mới bước ra thì đã gặp được ba người Phong Tinh Kiếm.
“Bái kiến ba vị tiền bối.” Lâm Mặc Ngữ vẫn luôn cung kính đối với các vị cường giả cấp Thần.
Cường giả cấp Thần đều đáng được tôn trọng.
Hầu hết các cường giả cấp Thần đều là những người đã từng liều mình trong trận chiến giữa băng và lửa.
Lâm Mặc Ngữ khách khí như thế thì Phong Tinh Kiếm cũng vô cùng lịch sự với hắn như vậy.
Địa vị của cường giả cấp Thần cùng với Thần Tướng thì tương đương với nhau.
Đặc biệt là khi bọn họ nhìn thấy huy hiệu Thần Tướng ba sao trên vai Lâm Mặc Ngữ, ánh mắt của họ càng co rút mạnh hơn.
Việc Lâm Mặc Ngữ giết chết Ma Vương Liệt Diễm là do Ma Vương Liệt Diễm tự tìm đường chết, cưỡng ép tiến vào phó bản, phần lớn sức mạnh của nó đã bị áp chế.
Nhưng hiện tại Lâm Mặc Ngữ đã trở thành Thần Tướng ba sao, đồng nghĩa với việc sau đó hắn lại giết thêm hai cường giả cấp Thần khác.
Điều này thì lại khiến người ta phải suy nghĩ rồi.
Nó cũng chứng minh rằng Lâm Mặc Ngữ quả thực có thực lực để đương đầu với cường giả cấp Thần.
Đáng sợ nhất vẫn là cấp độ của Lâm Mặc Ngữ.
Mới đạt cấp 53 thôi mà hắn đã có được thực lực như vậy rồi, nếu như đợi sau khi hắn chuyển chức nghiệp lần ba thành công thì thậm chí hắn sẽ đạt đến cấp Thần.
Thực lực của hắn sẽ còn đạt đến cấp độ nào đây.
Tâm trí của ba người đang quay cuồng vì sốc.
Bọn họ lại càng lịch sự hơn với Lâm Mặc Ngữ.
Thái độ khi ba người nói chuyện với Lâm Mặc Ngữ vô cùng thân thiện, không có chút nào là ra vẻ hống hách.
Cho đến khi hết thời gian, cả ba phải quay lại không gian sâu thẳm.
Sau khi ba người họ rời đi, Phong Dật Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta không thể thoải mái nói cười trước mặt ba vị cường giả cấp Thần như Lâm Mặc Ngữ được.
Loại khí thế tự nhiên mà cường giả cấp Thần tản ra khiến hắn ta cảm thấy ngột ngạt.
Phong Dật Minh thì thầm: “Lâm thần tướng, tuy rằng lần này đám ác ma đã thất bại nhưng bọn chúng nhất định sẽ quay lại, sau này ngươi cũng nhất định phải cẩn thận.”