Chương 1038: Huyết mạch tổ tiên cũng không có gì đặc biệt (1)
Lâm Mặc Ngữ không biết tên này lấy dũng khí từ đâu ra, hay vị thần nào đó đã cho gã niềm tin chắc chắn có thể giết chết hắn.
Mặt khác Lâm Mặc Ngữ cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể giết chết gã, dù sao nếu thật sự đánh không lại thì bản lĩnh chạy thoát thân của Long tộc cũng rất mạnh.
Tháp Thập Nhĩ thấp giọng nói: “Ca, người này rất mạnh, ngươi phải cẩn thận.”
Tháp Tháp Nhĩ cười ha ha: “Dù mạnh đến đâu cũng chỉ là Nhân tộc, chỉ mới là Nhân tộc cấp 53!”
Lời này khiến cho Tháp Thập Nhĩ có hơi xấu hổ, hắn ta đã thua dưới tay Nhân tộc chỉ có cấp 53 trước mặt này.
Một thanh kiếm song thủ khổng lồ xuất hiện trong tay Tháp Tháp Nhĩ.
Là một kỵ sĩ, gã không sử dụng tổ hợp Kiếm Thuẫn tiêu chuẩn mà sử dụng thanh kiếm song thủ khổng lồ.
Phòng ngự lực của kỵ sĩ yếu kém nhưng chiến đấu lực lại được tăng cường rất nhiều.
Thiết Lân Mãng đi đến dưới chân gã để cho Tháp Tháp Nhĩ đứng trên đầu nó.
Lúc này khí tức của cả hai hòa làm một, tăng cường một cách nhanh chóng.
Huyết mạch tổ tiên Long tộc kết hợp với Thiết Lân Mãng chính là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của bọn hắn.
Tháp Tháp Nhĩ giơ cao trường kiếm song thủ: “Coi như tôn trọng ngươi, ta sẽ giết ngươi bằng sức mạnh mạnh nhất!”
Vừa nói gã vừa tức giận gầm lên một tiếng: “Tổ tiên!”
Không giống như Tháp Thập Nhĩ đã từng bộc phát huyết mạch tổ tiên, rõ ràng hiện tại Tháp Tháp Nhĩ tự khống chế và sử dụng huyết mạch mạnh mẽ hơn.
Một hư ảnh Thần Long khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Lâm Mặc Ngữ ngây người, con rồng này… Tại sao không phải là loại đó của Long tộc mà là loại Thần Long huyền thoại trong truyền thuyết Hoa Hạ?
Có nhầm không vậy?
Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ ngơ ngác, Tháp Tháp Nhĩ cho rằng Lâm Mặc Ngữ bị gã làm cho kinh hãi nên không nhịn được mà cười điên cuồng.
“Sợ hãi sao, đây chính là tổ tiên của Long tộc bọn ta, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta sẽ hoàn toàn hóa thành Thần Long!”
Vừa nói gã vừa gầm thét lao về phía Lâm Mặc Ngữ.
Hư ảnh Thần Long trên không trung cùng hòa làm một với gã vào lúc này, sức mạnh của gã lại tăng lên và toàn bộ cơ thể được hư ảnh Thần Long bao quanh mạnh mẽ đến mức kinh ngạc.
Quả thật Lâm Mặc Ngữ có hơi khiếp sợ nhưng lại càng tò mò hơn về thế giới này.
Có rất nhiều câu hỏi trong lòng nhưng bây giờ cứ đánh trước rồi nói sau!
Lúc này kỹ năng Tụ Lực sắp kết thúc, tận dụng thời cơ cuối cùng hắn bất ngờ vung rìu bổ tới.
Một tiếng vang thật lớn.
Chiếc rìu của Lâm Mặc Ngữ va chạm với kiếm song thủ của Tháp Tháp Nhĩ.
Không khí rung chuyển dữ dội, không gian cũng hơi vặn vẹo.
Lâm Mặc Ngữ bay ngược ra, xét về sức mạnh thì hắn bị đánh bại hoàn toàn.
Lâm Mặc Ngữ cũng không cảm thấy bất ngờ, mặc dù hắn sử dụng kỹ năng Tụ Lực nhưng dù sao cũng chỉ là cấp 53, giới hạn tối đa cũng chỉ được 100 vạn sức mạnh.
Đối phương còn là một kỵ sĩ huyết mạch tổ tiên Long tộc cấp 88, thuộc tính tổng thể của gã mạnh hơn hắn một chút.
Chức nghiệp của đối phương quyết định không thể phân phối cân bằng thuộc tính được, tất nhiên hai thuộc tính sức mạnh và thể chất sẽ cao hơn, vượt quá 100 vạn.
Có thể đạt tới 120 vạn, thậm chí lên tới 130 vạn.
Hơn nữa lúc này gã đã kích hoạt huyết mạch tổ tiên, còn kết hợp với khí tức của Thiết Lân Mãng bên dưới, dĩ nhiên việc hắn bị đánh bay là chuyện quá bình thường.
Nếu kỹ năng Bắn Phá Cuồng Bạo vẫn còn đó, chắc chắn đối phương sẽ là kẻ bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng bây giờ…
Lâm Mặc Ngữ đã hiểu sơ lược về sức mạnh của đối phương.
Sức mạnh của đối phương hẳn phải rất gần với cấp bậc của Long Vương.
Chỉ là gần tới chứ chưa tới.
Gã vẫn chưa có một số đặc tính của Long Vương.
Đối thủ như vậy không khó đối phó.
“Ngươi nhất định phải chết!” Một tiếng gầm rú phấn khích, Tháp Tháp Nhĩ lập tức đuổi kịp Lâm Mặc Ngữ đang bay ngược.
Hai người giao chiến lần nữa, mặc dù Lâm Mặc Ngữ không mạnh bằng đối phương nhưng kỹ xảo tác chiến của hắn cũng không tệ.
Dưới tình huống này không cần lấy cứng chọi cứng, Lâm Mặc Ngữ có đầy đủ năng lực để dây dưa với gã.
Hiếm khi gặp được đối thủ ngang sức ngang tài, Lâm Mặc Ngữ cũng chiến đấu hết mình.
Phải đến mấy chục giây sau, hiệu quả của kỹ năng Tụ Lực mới biến mất. Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng lùi về phía sau, hắn còn tăng thêm một lớp Áo Giáp Hài Cốt.
Tháp Tháp Nhĩ lách mình đuổi theo nhưng chưa kịp tấn công thì cơ thể gã chợt nổ tung.
Cùng lúc đó những mũi tên sắc bén dày đặc rơi xuống người, tạo ra âm thanh leng keng dày đặc.
Quân đoàn Vong Linh ra tay, tấn công của Tháp Tháp Nhĩ ngay lập tức bị gián đoạn.
Gã nhìn thấy trên mặt Lâm Mặc Ngữ không có một tí hoảng sợ nào, ngược lại còn đang mỉm cười.
Đó là một nụ cười khinh thường.
Tháp Tháp Nhĩ cảm thấy mình bị coi thường thì trong lòng vô cùng tức giận. Từ khi nào một người kiêu ngạo như gã lại bị người khác coi thường như vậy?
“Dám coi thường ta, ta phải giết ngươi!”