Chương 1046: Ngươi còn chưa vượt qua thử thách của ta (2)
Hơi thở của Antares mạnh hơn Phong Điện Đại Lục rất nhiều: “Tiểu tử khốn kiếp, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Không ai dám thương lượng điều kiện với bổn tôn cả.”
Lâm Mặc Ngữ không sợ nó chút nào: “Trước đây không có nhưng bây giờ thì có.”
“Ngươi nói ta đã vượt qua khảo nghiệm của ngươi nhưng ngươi vẫn chưa vượt qua khảo nghiệm của ta.”
Antares vừa mới tức giận thì đột nhiên sững người, rồi sau đó cười ha ha: “Khảo nghiệm của ngươi? Khảo nghiệm của ngươi là gì?”
Lâm Mặc Ngữ đáp lại: “Không phải ngươi tự xưng là biết mọi thứ sao?”
Antares kiêu ngạo nói: “Đó là điều đương nhiên, trên đời này không có chuyện gì mà bổn tôn không biết.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Lúc giao dịch lần đầu tiên ta đã từng hỏi ngươi một câu, mà câu trả lời ngươi đưa ra cho ta là sai.”
“Vậy nên ngươi đã không vượt qua khảo nghiệm của ta nên ta cũng không thể biết câu trả lời ngươi đưa ra là đúng hay sai. Cho nên ta phải suy nghĩ xem khoản giao dịch thứ hai này có thể tiếp tục nữa không.”
Tiếng long ngâm của Antares chợt phát ra: “Không thể nào! Từ trước đến nay lời của bổn tôn chưa từng sai.”
Nhìn dáng vẻ của Antares, Lâm Mặc Ngữ biết nó đã cắn câu.
Hắn tranh thủ thời cơ lại nói tiếp: “Nếu như ngươi sai thì sao?”
Antares cúi đầu nói rất nghiêm túc: “Nếu như bổn tôn sai, sau này ngươi có câu hỏi nào thì tất nhiên bổn tôn sẽ giải đáp. Còn nếu như ngươi dám lừa dối bổn tôn, bổn tôn sẽ ăn thịt ngươi.”
“Một lời đã định, không được phép nuốt lời!”
“Một lời đã định, tuyệt đối không nuốt lời!”
Antares tràn đầy tự tin.
Nó đã sống không biết bao nhiêu năm, mặc dù bản thể gốc vẫn luôn ở yên ở trung tâm khu vực cốt lõi.
Nhưng nó có rất nhiều phân thân, nó đã chứng kiến lịch sử và sự thay đổi của thời gian.
Nó đã tồn tại trước khi đế quốc Thần Hạ được thành lập.
Nó rất tự tin rằng không có gì mà nó không biết.
Câu trả lời từ miệng nó không bao giờ sai.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ vội lấy ra một chai chứa đầy thuốc bột màu đen: “Hẳn là ngươi biết đây là cái gì.”
Long nhãn của Antares nhìn chằm chằm chai thuốc, giây tiếp theo đột nhiên nó rút đầu lại rồi gào thét: “Độc Hủ Thi!”
Mặc dù thân hình to lớn của nó không nhúc nhích nhưng trong mắt lại đầy cảnh giác.
Thậm chí nó còn rất sợ hãi độc Hủ Thi.
Lâm Mặc Ngữ biết chắc chắn Antares đã quá quen thuộc độc Hủ Thi, chai bột đột Hủ Thi này được lấy từ tay của Thư dược thần.
Nó được lấy từ vết thương của mẹ Đông Phương Dao và là độc Hủ Thi cấp thấp.
“Lần trước ngươi nói với ta độc Hủ Thi không có thuốc giải đúng không?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.
Antares không cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức: “Độc Hủ Thi đến từ một kỹ năng cấm kỵ cực kỳ đáng sợ, thật sự không có cách giải.”
Lâm Mặc Ngữ mở chai ra, hành động này khiến Antares phải lùi lại một khoảng cách rất xa.
Nó cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Lâm Mặc Ngữ cười nói: “Ngươi xem đi.”
Hắn vừa nói vừa đổ một phần độc Hủ Thi vào tay hắn.
Antares mở to mắt, Lâm Mặc Ngữ làm được nhiều chuyện hơn nó tưởng tượng.
Cái đầu to của nó không hiểu nổi nữa: “Ngươi muốn tìm cái chết?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ngươi cứ xem đi.”
Một lúc sau Lâm Mặc Ngữ cau mày nói: “Sao lại không có tác dụng vậy?”
Giờ đây hắn mới hiểu ra bản thân không chỉ miễn dịch với mọi trạng thái bất thường, mà bây giờ còn miễn dịch 100% với các nguyên tố độc.
Bất kể là độc Hủ Thi hay là các loại trạng thái bất thường khác thì đều không có tác dụng với hắn.
Antares cũng ngơ ngác: “Ngươi... Sao ngươi lại không trúng độc? Độc Hủ Thi này là giả sao? Không thể nào!”
“Lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết!” Sau khi Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ rõ ràng, hắn đành triệu hồi một con Khô Lâu rồi đổ độc Hủ Thi lên người Khô Lâu.
Vốn dĩ hắn không muốn dùng Khô Lâu để thử độc.
Giờ đây kỹ năng Tụ Lực, kỹ năng Vu Yêu tướng quân bản thân có thể được kế thừa và sử dụng.
Nên cũng có thể giải được độc.
Thật đáng tiếc cuối cùng vẫn phải dùng đến Khô Lâu.
Khô Lâu bị trúng độc ngay lập tức khi vừa bị rắc độc Hủ Thi lên.
Toàn thân bốc lên khí đen đặc biệt của độc Hủ Thi.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Hiện tại Khô Lâu của ta đã trúng độc Hủ Thi phải không?”
Antares hoàn toàn không hiểu nổi Lâm Mặc Ngữ, nó vô thức gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này Lâm Mặc Ngữ lại triệu hồi một con Vu Yêu tướng quân.
Khi ánh sáng trắng lóe lên, độc Hủ Thi trên người Khô Lâu trực tiếp biến mất.
Cả người Khô Lâu dần trắng lại nhưng không có dấu vết của độc Hủ Thi.
Antares không ngừng chớp mắt, không thể tin được những gì mình nhìn thấy: “Chuyện này... Không thể nào.”
“Điều này không đúng, không thể nào!”
Nó cứ lặp đi lặp lại lời nói của mình, tóm lại là nó không tin vào những gì bản thân nhìn thấy.