Chương 1057: Phó bản Thần Thạch, Tương Thân hội (1)
Nhưng thực tế, sức mạnh của bọn họ kém xa Bạch Ý Viễn rất nhiều, quả thực không dám động thủ.
“Phong tỏa nơi này lại đi, đừng để ai lại gần, kịch độc này quá kinh khủng rồi.”
“Bạch Ý Viễn dùng độc khi nào vậy? Hơn nữa còn là loại độc lợi hại như vậy.”
“Có trời mới biết, cái danh Sát thần này không phải đặt chơi đâu.”
“Nói với tất cả mọi người, không được đi trêu chọc Bạch Ý Viễn, cũng không được đi trêu chọc Lâm Mặc Ngữ.”
“Giải tán Hắc Long hội, điều tra xem những ai cấu kết với Ác Ma Vực Thẳm, giết hết bọn chúng, rồi gửi danh sách đến đế quốc Thần Hạ.”
Tin tức về việc Bạch Ý Viễn và Lâm Mặc Ngữ cường thế xông vào thủ đô Anh Hoa quốc, mạnh mẽ phá hủy thủ đô của Hắc Long hội nhanh chóng lan truyền.
Nhanh chóng gây ra làn sóng to lớn.
Có người cảm thấy Bạch Ý Viễn quá bá đạo, ông làm điều này mà không đưa ra bất kỳ bằng chứng tiền đề nào như thế. Chẳng khác nào đang tát một cái vào mặt Anh Hoa quốc.
Thậm chí từ hành vi của Bạch Ý Viễn đã vươn sang tầm cao của đế quốc Thần Hạ.
Cảm thấy đế quốc Thần Hạ cũng bá đạo không nói đạo lý như thế.
Chẳng qua cũng không ít người đồng tình với cách làm của Bạch Ý Viễn, phàm là cấu kết với Ác Ma Vực Thẳm thì không còn gì đáng nói.
Cuối cùng tất cả mọi người không thể không thừa nhận nắm đấm lớn mới là đạo lý.
Bạch Ý Viễn chính là nắm đấm lớn, đế quốc Thần Hạ cũng là nắm đấm lớn, ai cũng không dám lên tiếng.
Chưa kể các thế lực, quốc gia khác.
Ngay cả các bản thân Anh Hoa quốc cũng không dám lên tiếng, hiển nhiên là muốn nuốt sự thua thiệt này vào trong bụng, cứ như vậy nuốt xuống.
Thế lực không bằng người khác, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
…
Trong Tiểu viện Bạch Thần, Lâm Mặc Ngữ vẫn như thường lệ pha trà cho Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn.
“Lão sư, Anh Hoa quốc và đế quốc Thần Hạ của chúng ta…”
Bạch Ý Viễn ngắt lời Lâm Mặc Ngữ: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Mạnh An Văn nói: “Anh Hoa quốc không dám, bọn họ không dám giao chiến cùng chúng ta.”
Bạch Ý Viễn nói: “Đám người kia chỉ có bấy nhiêu thực lực, ngày nào đó lão tử khó chịu, chỉ một người là có thể tiêu diệt bọn họ.”
Lâm Mặc Ngữ biết, Bạch Ý Viễn tuyệt đối có thực lực này.
Mạnh An Văn lại cười nói: “Ngươi đừng có mạnh miệng, ngươi không thể tiêu diệt được Anh Hoa quốc, trừ phi lão đầu tử xuất thủ.”
Ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ lộ vẻ không hiểu: “Trong Anh Hoa quốc còn có cường giả ẩn giấu sao?”
Mạnh An Văn nói: “Còn có một người, bên trong tông miếu của Anh Hoa quốc, có một vị thần Ý Niệm. Một khi hắn ta thức tỉnh, có thể phát huy ra chiến lực cấp 98 trong khoảng thời gian ngắn, chỉ yếu một chút so với cấp bán Siêu Thần.”
Lâm Mặc Ngữ có chút kinh sợ: “Vậy tại sao bọn họ chưa bao giờ dùng tới.”
Mạnh An Văn cười ha ha: “Đó là át chủ bài, không thể tuỳ tiện động tới, mà mỗi lần sử dụng một lần, ít nhất cũng cần mười năm mới có thể khôi phục, với lại điều này còn phải dựa trên sự hoàn chỉnh của tông miếu, sự vẹn toàn của Anh Hoa quốc.”
Lâm Mặc ngữ hỏi: “Mỗi lần thức tỉnh có thể kéo dài bao lâu?”
Bạch Ý Viễn nói: “Mỗi lần chỉ có thể kéo dài thời gian trong 24 giờ.”
24 giờ là tương đối dài, đủ để làm rất nhiều chuyện.
Ví dụ như phá hủy hơn phân nửa lãnh thổ đế quốc Thần Hạ, gây nên vô số thương vong.
Trong đế quốc Thần Hạ, ngoại trừ vị cấp bán Siêu Thần kia thì không ai cản nổi được.
Đây cũng là sức mạnh của Anh Hoa quốc. Đừng thấy Bạch Ý Viễn nói lời mạnh miệng, thật ra ông thật sự làm không được.
Không nghĩ tới trong Anh Hoa quốc nhỏ bé lại còn có một con át chủ bài như vậy.
Chẳng qua lá bài lật tẩy này cũng chỉ sử dụng tại thời điểm diệt vong, thời điểm cá chết lưới rách mới có thể vận dụng.
Vị thần Ý Niệm giống như Thánh Linh Thiên Sứ mà Lâm Mặc Ngữ từng gặp được tại Phong Điện Hải.
Đó là vị thần được hình thành bằng cách hội tụ những ý niệm đến cùng một chỗ.
Sức mạnh của Thần Linh phụ thuộc vào ý niệm mạnh bao nhiêu.
Thánh Linh Thiên Sứ đã coi là yếu trong số các vị thần Ý Niệm.
Ý niệm không thành thì thôi chứ nếu thành công thì ít nhất cũng là Nguỵ Thần cấp 90.
Anh Hoa quốc nói ít cũng có hơn trăm triệu nhân khẩu, lớn hơn rất nhiều so với Thánh Đốc Giáo.
Hàng trăm hàng ngàn năm tích lũy, làm vị thần Ý Niệm của bọn họ càng ngày càng mạnh.
Lâm Mặc ngữ hỏi: “Vậy chúng ta có vị thần Ý Niệm không?”
Mạnh An Văn lắc đầu: “Không có, đế quốc Thần Hạ chúng ta không tin những vật này.”
Bạch Ý Viễn nói: “Trước đây chúng ta đã từng làm điều đó nhưng về sau có vị lão tổ tông đã lưu lại một đoạn văn, nói không nên làm bất cứ hành động gì với các vị thần Ý Niệm bởi sẽ gây bất lợi đối với đế quốc Thần Hạ.”