Chương 1081: Hy vọng những ngày tháng như vậy có thể kéo dài mãi mãi (1)
Bọn họ cũng thật sự có kỹ năng dự đoán mọi nguy hiểm, dù đến nơi nguy hiểm, cũng có thể trở ra một cách nguyên vẹn.
Còn những loại thuốc quý hiếm mà họ mang về, cũng là thứ mà Dược Tễ Sư cần.
Trong ghi chép lịch sử, từng có một Hái Dược sư đỉnh cao, vào một bí cảnh cấp 85.
Trong bí cảnh, ông ta phát hiện ra một bí cảnh trong bí cảnh rồi mang về từ đó một bông hoa kỳ lạ.
Lúc bấy giờ, bông hoa này đã được một Dược Tễ Sư cấp Thần để ý đến, cuối cùng lại được bán với giá trên trời.
Nhờ vậy mà vị Hái Dược sư đó mới có được số tiền vàng cả đời cũng không tiêu hết.
Còn về phần Dược Tễ Sư cấp Thần kia, hắn ta sau khi mua bông hoa đó đã dùng nó để pha chế ra một loại thuốc vô cùng thần kỳ.
Vậy mà lại có thể giúp cường giả cấp Thần thăng hoa chức nghiệp.
Loại thuốc này trong lịch sử Nhân tộc được gọi là thuốc Thăng Hoa cấp Thần.
Chỉ tiếc là trong số những ghi chép về lịch sử chỉ xảy ra một lần như vậy.
Công thức pha chế thì còn lưu lại nhưng bông hoa đó không bao giờ được tìm thấy nữa.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ về những gì mình đã đọc, đồng thời cũng cảm nhận được sự kỳ diệu của thế giới này.
Bất kỳ kỳ tích nào cũng có thể xảy ra.
Hắn tin rằng, dù xuất hiện kỹ năng hoặc thuốc có thể hồi sinh người chết, cũng không phải là việc không thể.
Giống như độc Hủ Thi, ngay cả Antares cũng cho rằng độc Hủ Thi không thể hóa giải.
Nhưng hắn lại có thể hóa giải.
Kỳ tích luôn tồn tại, chỉ là con người chưa phát hiện ra mà thôi.
Con đường bằng phẳng đến hồi kết, trước mắt là một lối vào bí cảnh.
Bí cảnh chỉ có cấp 30, thuộc loại bí cảnh cấp thấp cũng là bí cảnh gần Côn Thành nhất trong dãy núi Côn Lôn.
Bên cạnh bí cảnh có một bia đá ma pháp, chỉ cần năng lực tinh thần kết nối là đã có thể nhận được thông tin chi tiết về bí cảnh.
Bí cảnh này đã tồn tại rất nhiều năm, cũng đã được khai phá hoàn toàn.
Những thứ có giá trị trong bí cảnh đã sớm biến mất, bây giờ nó giống như một điểm du lịch hơn.
Rảnh rỗi thì cũng có thể vào đó tham quan.
Trong bí cảnh có một nơi gọi là Núi Lửa Băng, băng trong lửa, lửa trong băng, là một cảnh đẹp vô cùng độc đáo.
“Nơi hẹn hò lý tưởng.”
“Có cơ hội phải đưa Y Y đến đây xem mới được.”
Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến Ninh Y Y.
Sau khi quen biết, yêu đương, kết hôn với Ninh Y Y, hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.
Chờ sau này rảnh rỗi, thật sự phải đi du lịch cho tốt.
Ninh Y Y cũng từng nói, sau này có cơ hội phải đưa nàng đi khắp thế giới.
Lâm Mặc Ngữ cũng đã đồng ý rồi.
Thế giới này, không chỉ có mỗi thế giới Nhân tộc.
Ninh Y Y muốn đến Vực Thẳm, Long giới, chiến trường Vĩnh Hằng, Thế giới Hủ Thi.
Nha đầu đó rất hứng thú với mọi nơi, chỗ nào cũng muốn đi xem.
Lâm Mặc Ngữ không vào bí cảnh, định để dành cảnh đẹp trong bí cảnh, sau này cùng Ninh Y Y đến xem.
Hắn đi vòng qua bí cảnh, tiến vào dãy núi Côn Lôn.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, che khuất tầm nhìn.
Phó bản Côn Lôn Thần Cung nằm sâu trong dãy núi Côn Lôn, dưới chân đỉnh Côn Lôn.
Với tốc độ của Lâm Mặc Ngữ, nếu không bay thì phải đi thêm một tiếng nữa mới đến nơi.
Chức nghiệp giả ở dọc đường cũng đã dần dần tản ra, người càng lúc càng ít.
“Huynh đệ, ngươi không lạnh sao?”
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, một kỵ sĩ mặc áo giáp nặng đang chào hỏi Lâm Mặc Ngữ.
Đây là một đội 12 người, nhìn hướng đi thì hình như cũng là đến Côn Lôn Thần Cung.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy dung mạo của kỵ sĩ, có vài phần giống Già Lam Liệt Dương.
Giống như phiên bản trẻ tuổi của Già Lam Liệt Dương vậy.
Sau đó, hắn nhìn thấy huy hiệu trên người họ, quả nhiên là Công hội Già Lam.
“Thật trùng hợp.”
Lâm Mặc Ngữ âm thầm lẩm bẩm một câu, lên tiếng: “Ngươi có quan hệ gì với Già Lam Liệt Dương và Già Lam Dạ Vũ vậy?”
Già Lam Tật Phong nghe thấy lời nói của Lâm Mặc Ngữ, ngược lại có hơi ngẩn người: “Ngươi có quen biết với đại ca và nhị tỷ của ta sao?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Có quen biết.”
Già Lam Tật Phong bật cười ha ha: “Hóa ra là người quen, thật là có duyên. Ta tên là Già Lam Tật Phong, ngươi tên gì?”
“Ta họ Lâm.” Lâm Mặc Ngữ không nói tên đầy đủ, nếu không sẽ lại không thể ở chung một cách bình thường được nữa.
Già Lam Tật Phong cũng không để ý cho lắm, lớn tiếng hỏi: “Lâm huynh đệ, ngươi không lạnh sao?”
Hắn ta cũng hào sảng như Già Lam Liệt Dương, người này so với Già Lam Liệt Dương thì có ít đi một phần chín chắn nhưng lại nhiều hơn một phần sức sống.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu, tỏ ý không lạnh.
Với thể chất của hắn, chút lạnh giá này chẳng là gì cả.
Nhiệt độ hiện tại chắc khoảng âm 20 độ, ngoại trừ Kỵ Sĩ chiến sĩ và những chức nghiệp giả có thể chất cao, ngay cả cung thủ và thích khách cũng đã cảm nhận được cái lạnh.