Chương 1114: Không thể gây cản trở (2)
Cho nên hắn mới dám gọi một tiếng sư nương, quả nhiên tiếng gọi sư nương này của mình là đúng.
Bạch Ý Viễn nói: “Nàng ấy là Chu Thanh Liễu, cấp 94, Trị Liệu sư cấp Thần.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ âm thầm kinh ngạc, tuy ở đế quốc có Trị Liệu sư cấp Thần nhưng số lượng lại không nhiều.
Mở miệng cung kính gọi: “Xin chào sư nương Thanh Liễu.”
Chu Thanh Liễu liên tục nói: “Ngoan ngoan ngoan.”
Từng tiếng gọi sư nương khiến nàng ta vui vẻ không thôi.
Bạch Ý Viễn bên cạnh bất lực thở dài.
Ninh Thái Nhiên cùng mấy ông lão xông tới chúc mừng Bạch Ý Viễn: “Chúc mừng lão Bạch cưới được giai nhân.”
Bạch Ý Viễn xua tay nói: “Đi đi đi, một đám già đầu còn ồn ào cái gì!”
Bọn họ chẳng quan tâm đến phản ứng của Bạch Ý Viễn, lại nói với Chu Thanh Liễu: “Chúc mừng Liễu thần cuối cùng cũng cưa đổ lão Bạch.”
Chu Thanh Liễu vui vẻ cười nói: “Cảm ơn nhé, mấy hôm nữa sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng!”
“Được được được, bọn ta nhất định sẽ tới.”
“Nhớ chuẩn bị quà nhé, đi tay không cũng không được đâu.”
“Chắc chắn rồi!”
Đột nhiên một tòa tháp cao xuất hiện trên bầu trời.
Hư ảnh của tháp Thần Hạ xuất hiện, Lâm Mặc Ngữ thấp giọng nói: “Mạnh lão sư đến rồi!”
Vù vù vù!
Một lượng lớn đội ngũ bay trên không, tất cả đều là nữ tử.
Hơn nữa người nào cũng tư sắc bất phàm, ai ai cũng đều rất xinh đẹp.
Tùy tiện lấy ra một người, thời trẻ đều là tuyệt sắc, không thua kém gì Mạc Vận.
Bạch Ý Viễn chẳng có ý tốt: “Nhìn đi, đây chính là nhân tình của lão Mạnh đấy.”
“Nếu lão Mạnh bằng lòng, tiểu tử ngươi sắp có thêm mấy chục vị sư nương nữa đấy.”
Lâm Mặc Ngữ cười nói: “Vậy có phải ta có thể được nhận thêm mấy chục phần quà gặp mặt không.”
Khóe miệng Bạch Ý Viễn giật giật hai cái: “Tên tiểu tử khốn nạn tham lam này.”
Lâm Mặc Ngữ cười ha ha nói: “Lão sư cố lên.”
Bạch Ý Viễn hơi sửng sốt: “Cố lên cái gì.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Cố gắng kiếm cho ta một tiểu sư đệ hoặc tiểu sư muội.”
“Cút!” Bạch Nhất Viễn tức đến mức suýt tát hắn một cái.
Lâm Mặc Ngữ kiểm tra quà gặp mặt của Chu Thanh Liễu cho hắn.
[Bùa hộ mệnh trị liệu cấp Thần: Bùa hộ mệnh phong ấn thuật Trị Liệu cấp Thần, có thể sử dụng nhiều lần trước khi cạn kiệt năng lượng.]
“Đồ tốt!”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ vui mừng, đây thật sự là đồ tốt có thể cứu mạng.
Cho dù bị mất một cánh tay hoặc gãy chân, chỉ cần có tấm bùa hộ mệnh trị liệu cấp Thần này là đã có thể hồi phục lại như ban đầu ngay lập tức.
Lâm Mặc Ngữ biết để tạo ra một lá bùa hộ mệnh trị liệu cấp Thần khó đến mức nào.
Cần phải có một Luyện Kim sư cấp Thần tạo ra một lá bùa trống, sau đó Trị Liệu sư cấp Thần mới phong ấn thuật Trị Liệu vào bên trong.
Phong ấn thuật Trị Liệu của mình vào trong bùa hộ mệnh sẽ tạo thành thương tổn cho bản thân.
Thông thường Trị Liệu sư cấp Thần sẽ không làm như vậy.
Cũng chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của những người thân, Trị Liệu sư cấp Thần mới hao tâm tổn trí như vậy, hy sinh bản thân để làm ra một tấm bùa hộ mệnh như vậy.
Sau khi có nó cũng tương đương với việc có thêm vài cái mạng.
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được năng lượng cấp Thần trong tấm bùa hộ mệnh này, có thể sử dụng nó ít nhất 10 lần.
Không ngờ Chu Thanh Liễu phất tay lập tức tặng một món bảo vật như vậy cho mình, xem ra con người của vị sư nương này thật sự không tồi.
Hư ảnh của tháp Thần Hạ trên bầu trời vẫn nhấp nháy, Mạnh An Văn vẫn chưa tới.
Lâm Mặc Ngữ đi tới bên cạnh Ninh Y Y nói: “Y Y, cái này là cho ngươi.”
Bùa hộ mệnh không có tác dụng gì với Lâm Mặc Ngữ.
Nếu khi hắn đánh đến mức phải sử dụng lá bùa hộ mệnh này thì nó cũng không cứu được hắn.
Ngược lại, đối với Ninh Y Y, bùa hộ mệnh có thể cứu mạng.
Ninh Y Y ngơ ngác nhận lấy lá bùa, sau khi kiểm tra xong thì kinh ngạc kêu lên: “Bùa hộ mệnh trị liệu cấp Thần.”
Sau đó nàng nhanh chóng trả lại tấm bùa lại cho Lâm Mặc Ngữ: “Ta không cần, ngươi giữ lại cho mình đi.”
Lâm Mặc Ngữ lại đẩy nó về lại: “Bùa hộ mệnh này vô dụng với ta, ngươi cứ giữ đi, như vậy ta có thể yên tâm hơn một chút, ngoan, nghe lời nhé!”
“Ồ!” Ninh Y Y vô cùng vui vẻ cất tấm bùa hộ mệnh.
Nhìn thấy Ninh Y Y cất bùa hộ mệnh, Lâm Mặc Ngữ cười nói: “Mọi người tiếp tục nói chuyện đi.”
Hắn rời khỏi, nhìn lên không trung.
Trên bầu trời sắp có một màn kịch lớn, hắn cũng muốn xem thử Mạnh lão sư vốn luôn điềm tĩnh sẽ đối phó như thế nào.
Nhìn Bạch Ý Viễn không đối phó được dù chỉ một người, Mạnh An Văn chắc chắn sẽ đau đầu lắm đây.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, Lâm Mặc Ngữ đã cảm thấy buồn cười.
Ninh Y Y nhìn bóng lưng Lâm Mặc Ngữ, trong ánh mắt như có điều suy tư.
Mạc Vận thấp giọng nói: “Không ngờ hắn lại đưa cái này cho ngươi.”
Ninh Y Y ừm một tiếng: “Hắn sợ ta gặp nguy hiểm.”
Thư Hàn nhẹ giọng nói: “Lâm sư đệ tốt với ngươi thật đó.”