Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1156 - Chương 1156: Kỹ Năng Mới: Triệu Hồi Khô Lâu Vương (2)

Chương 1156: Kỹ năng mới: Triệu hồi Khô Lâu Vương (2)
Dưới cung điện, nơi duy nhất không có Hỏa Diễm bao phủ, một con Long Vương từ Long Tộc đang bị xích ở đó.

Long Huyết trong cốc của Ma Hoàng được lấy từ nó.

Ma Hoàng uống cạn Long Huyết trong cốc, cảm thấy hương vị cũng khá ngon, liếm môi một cái, sau đó ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái.

Dưới thân Long Vương lập tức xuất hiện một thanh Hư Huyễn đao, Hư Huyễn đao vô cùng sắc bén, cắt qua làn da cứng rắn của Long Vương.

Một giọt máu tươi của Long Vương bay ra, rơi xuống cốc lần nữa.

Ma Hoàng lại bắt đầu nhâm nhi từ từ, nó lẩm bẩm một mình: “Giang Nghĩa sắp hồi sinh, Nhân tộc lại xuất hiện một vị bán Siêu Thần. Chỉ tiếc bán Siêu Thần vẫn là bán Siêu Thần thôi!”

“Chết bao nhiêu năm rồi, còn muốn sống lại làm gì, ngươi cứ chết đi có phải tốt hơn không.”

“Đại trận Dung Hồn, chắc là có phương pháp từ Antares, nó vẫn luôn thiên vị Nhân tộc mà.”

“Lâm Mặc Ngữ hơi thú vị, bổn Hoàng đã hạ lệnh truy sát, mà ngươi vẫn có thể sống sót.”

“Có vẻ phải chờ ngươi vào không gian sâu thẳm mới giết được ngươi, có chút chờ mong đấy!”

Ma Hoàng không ngừng lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt bay lượn quanh quẩn trong cung điện.

Ở đây nàng ta rất cô đơn, cung điện không có một ai, không biết đã ở bao nhiêu năm.

Đây là cách duy nhất để nàng ta có thể xua tan sự cô đơn.

Đôi mắt của nàng ta có thể nhìn thấy toàn bộ Vực Thẳm, thậm chí nhìn thấu một phần chiến trường Nguyên.

Nhưng điều đó thì sao chứ, ngắm nhìn cả trăm ngàn năm, cho dù cảnh đẹp đến mấy cũng sẽ phát chán.

Qua nhiều năm rồi nhưng có rất ít chuyện khiến Ma Hoảng cảm thấy hứng thú và sự xuất hiện Lâm Mặc Ngữ là một trong số đó.

Còn về những cường giả cấp Thần như Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn, đôi khi nàng ta chỉ nhàn rỗi ra lệnh vài việc, trêu đùa bọn họ mà thôi.

Long Vương bị giam cầm, không ngừng gầm thét nhưng tiếng của nó đã bị Hỏa Vực che lấp, chẳng thể truyền ra bên ngoài.

Trong mắt nó tràn đầy tuyệt vọng, rơi vào tay Ma Hoàng, chỉ có thể trở thành đồ ăn.

. . .

Kế hoạch nuôi cổ đang được thực hiện theo từng bước.

Mạnh An Văn không ngừng nghỉ giây nào, tiếp tục bố trí trận pháp.

Theo kế hoạch, quân đội và các đại gia tộc sẽ điều động hàng chục vạn người, để làm vật chứa cho Thôn Hồn Thú.

Để Thôn Hồn Thú trở nên mạnh mẽ trong cơ thể những người này.

Thôn Hồn Thú có thể hấp thụ các loại sức mạnh và cuối cùng tất cả sẽ chuyển hóa thành Linh Hồn Chi Lực.

Cuối cùng, song song với trận pháp Dung Hồn, tất cả Linh Hồn Chi Lực sẽ bị trận pháp hấp thụ và tiêu hao.

Trước tiên sẽ trở thành sức mạnh và tăng cường linh hồn cho Lâm Mặc Ngữ.

Hàng trăm vạn sức mạnh Linh Hồn của Thôn Hồn Thú mạnh đến mức Lâm Mặc Ngữ không thể nào hấp thụ hết được.

Theo tính toán của Mạnh An Văn, Lâm Mặc Ngữ hấp thụ nhiều nhất chỉ có 2, 3 phần.

Sức mạnh Linh Hồn còn lại sẽ được chia đều để tăng cường linh hồn của bọn họ.

Linh hồn là một trong những sức mạnh cơ bản của cường giả cấp Thần, linh hồn mạnh yếu cũng thường quyết định cảnh giới cấp độ và sức mạnh của họ.

Theo tính toán của Mạnh An Văn, dù có thêm vài cường giả cấp Thần như họ, cũng không thể hấp thụ hết toàn bộ năng lượng linh hồn còn lại.

Có thể vẫn sẽ dư lại một ít, số này sẽ được tặng lại cho tất cả những người tham gia kế hoạch, coi như là sự bù đắp cho họ.

Đây là toàn bộ kế hoạch của Mạnh An Văn, có vẻ hơi ích kỷ nhưng không thể không làm theo kế hoạch.

Bọn họ còn muốn tiến xa hơn nữa, Thôn Hồn Thú là một cơ hội tốt.

Trong kế hoạch có lẽ sẽ có người chết và sẽ có hi sinh.

Nhưng đó là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Điều Mạnh An Văn có thể làm là không để cho người nhà của những người hy sinh bị thiệt thòi, đền bù đầy đủ cho bọn họ.



Lâm Mặc Ngữ trở về Tiểu viện Bạch Thần.

Tiểu viện Bạch Thần không có ai, trông hơi hoang vắng.

Trong ký ức của hắn, đây là lần đầu Tiểu viện Bạch Thần không có ai.

Mỗi khi đến, Mạnh An Văn luôn nằm nghỉ ngơi thoải mái ở đó.

Thậm chí hắn đã từng nghĩ Mạnh An Văn không cần phải làm gì hết, cuộc sống cứ tiếp tục trôi qua một cách nhàn nhã.

Lâm Mặc Ngữ ngồi vào chỗ của hắn, rót cho bản thân một chén trà.

Trà trong tay hắn nóng lên, sôi sùng sục.

Một ngụm trà nóng trôi xuống bụng, cả người theo đó bình tĩnh lại.

Cuối cùng hắn đã đạt cấp 60.

Lần này trở về, hắn vẫn như thường ngày và đã thức tỉnh kỹ năng mới.

Từ khi chuyển chức đến nay còn chưa đến 2 năm.

Tốc độ tu luyện của hắn hết sức kinh người.

Ngoại trừ Lâm Mặc Hàm, hầu như không ai có thể sánh kịp với hắn.

Lâm Mặc Ngữ nhìn vào quyển trục kỹ năng trung cấp, nhìn ánh kim quang mê hoặc tỏa ra từ đó, nhẹ nhàng nói: “Lão sư, ta sắp bắt đầu rồi!”
Bình Luận (0)
Comment