Chương 1175: Thằng nhãi ranh này, chẳng ra gì cả (2)
Địch Hoàng hiện là người duy nhất của Nhân tộc đạt đến trình độ đó.
Nhờ được Địch Hoàng truyền dạy tận tình, Lâm Mặc Hàm sở hữu khối lượng kiến thức khổng lồ, vượt xa mọi tưởng tượng.
Những năm qua, Địch Hoàng đã dồn dập truyền thụ lại cho Lâm Mặc Hàm tất cả những gì ông biết, bất kể hữu ích hay vô ích.
Lúc đầu, Lâm Mặc Hàm không hiểu tại sao Địch Hoàng lại vội vàng như vậy nhưng giờ đây nàng ấy đã phần nào thấu hiểu.
Lão sư của nàng ấy sắp đi đến một nơi nguy hiểm, nơi mà sinh tử xảy ra trong gang tấc.
Địch Hoàng nhìn Lâm Mặc Hàm, nói: “Vi sư đi lần này, mười phần có lẽ sẽ không thể trở về được, ngươi hãy cố gắng tu luyện, phấn đấu đạt đến cảnh giới bán Siêu Thần.”
“Nhân tộc không thể thiếu bán Siêu Thần, may mắn là Giang Nghĩa sắp được hồi sinh, vi sư có thể cảm nhận được linh hồn của hắn ta.”
“Có sự bảo hộ của ngài Antares, an toàn của ngươi sẽ không có vấn đề gì.”
Giọng Địch Hoàng mang theo cảm thán xen lẫn trìu mến.
Trong vài năm ngắn ngủi, ông thực sự đã dốc hết tâm sức, không giấu giếm điều gì.
Antares đã hoàn toàn hấp thụ và hòa nhập Long Châu, cuối cùng nhìn vào Lâm Mặc Hàm.
Đối với nó, Lâm Mặc Hàm quá nhỏ bé, từ trước đến nay không đáng chú ý tới.
Bây giờ ánh mắt nó lộ ra một chút ngạc nhiên.
Rồi đột nhiên Antares cúi đầu xuống, chiếc mũi khổng lồ của nó hít ngửi trên người Lâm Mặc Hàm.
Mỗi hơi thở của nó như một cơn bão cấp 18 thổi Lâm Mặc Hàm suýt ngã.
Lâm Mặc Hàm không dám động đậy, đối diện với sự tồn tại như thế này, nàng ấy hiểu rõ bản thân không được có bất cứ hành động nào.
Nhưng Lâm Mặc Hàm không sợ, từ cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Địch Hoàng và Antares, nàng ấy đã biết đối phương không có ác ý với bản thân.
Sự vô hại này xuất phát từ việc bản thân không hề lọt vào mắt của đối phương, vì bản thân quá nhỏ bé.
Antares nói: “Trên người ngươi có mùi của hắn.”
Lâm Mặc Hàm ngẩn ra, mùi của hắn?
Nàng ấy không hiểu ý của câu này, Địch Hoàng cũng không hiểu.
Antares lại hỏi: “Ngươi và Lâm Mặc Ngữ có quan hệ gì?”
Lâm Mặc Hàm bối rối, sao lại nhắc đến đệ đệ nàng ấy, nàng ấy đáp lớn: “Mặc Ngữ là đệ đệ của ta.”
Antares ồ lên một tiếng thật dài: “Thảo nào, thảo nào trong máu ngươi lại có mùi của Lâm tiểu tử, thì ra là tỷ đệ ruột.”
Lâm Mặc Hàm thắc mắc: “Ngài biết Mặc Ngữ?”
Antares hừ một tiếng: “Tất nhiên là biết, tiểu tử thối này, chẳng ra gì cả.”
Lâm Mặc Hàm không dám nói gì, nếu người khác nói vậy, nàng ấy còn có thể tức giận nhưng bây giờ người nói là Antares, nàng ấy chỉ có thể bỏ ngoài tai.
Antares hừ hai tiếng: “Tiểu tử thối này bụng đầy mưu mô, ngươi là tỷ tỷ chắc cũng không tốt lành gì.”
“Nhưng hai ngươi đều rất tài năng, tiểu tử kia chiến lực mạnh, ngươi thì thăng cấp nhanh, cũng không tệ.”
Lúc này trước mặt Antares xuất hiện một bóng hình mờ ảo, một Antares trong suốt nhỏ bằng nắm tay hiện ra trong tầm mắt Lâm Mặc Hàm.
“Đây là một phần ý chí của ta, bình thường nó sẽ ngủ, chỉ khi ngươi gặp nguy hiểm mới thức dậy.”
“Theo giao dịch, ta sẽ bảo vệ ngươi toàn vẹn nhưng sẽ không ra tay giết người.”
“Vì vậy bình thường đừng đến làm phiền ta.”
Nó vừa mắng Lâm Mặc Ngữ, vừa phân ra một phần ý chí.
Mắng thì mắng nhưng giao dịch vẫn phải hoàn thành, Antares rất giữ uy tín.
Một phần ý chí biến thành Antares trong suốt, đi vào thế giới tinh thần của Lâm Mặc Hàm, ngủ say.
Địch Hoàng thấy vậy thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ngài Antares.”
Antares hừ một tiếng: “Giữa chúng ta chỉ là giao dịch, đừng tưởng ta không biết ngươi đã giấu Long Châu cả trăm năm.”
“Dù trăm năm đối với ta chỉ như một giấc ngủ nhưng hành vi của ngươi làm ta không ưa nổi.”
“Thôi được, có lẽ sau này cũng không gặp lại ngươi nữa, chết thì cũng coi như xong, lần này ta không tính với ngươi.”
Địch Hoàng cười gượng, mặc dù lời của Antares không dễ nghe nhưng ông không dám phản bác.
Hơn nữa Antares nói đúng sự thật, lần này đi bất kể kết quả thế nào, sống hay chết, ông cũng không thể trở về.
Trong mắt Lâm Mặc Hàm đầy vẻ không nỡ rời xa, lòng càng lo lắng: “Lão sư, không đi không được sao?”
Địch Hoàng lắc đầu: “Không được, một bước này lão sư nhất định phải đi.”
Antares nói khẽ: “Đi thì chín phần chết một phần sống. Không đi thì mười phần chết cả mười.”
Địch Hoàng đã gần 200 tuổi, sắp hết tuổi thọ mà không đi liều một phen, chắc chắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Thà cố gắng hết sức trước khi hy vọng hoàn toàn tan biến.
Mắt Lâm Mặc Hàm đẫm lệ, không biết nên nói gì.
Địch Hoàng cười khoan thai: “Đừng khóc, ngươi cũng là cường giả cấp Thần rồi, sao lại có cường giả cấp Thần khóc chứ.”
“Vi sư đi lần này, mặc dù cơ hội sống không cao nhưng cũng không phải hoàn toàn vô vọng.”
“Có lẽ tương lai, khi ngươi đạt đến Siêu Thần, còn có thể gặp lại vi sư.”
“Trong phòng tu luyện của vi sư, dưới bàn đá có một chiếc hộp. Khi ngươi đạt đến bán Siêu Thần thì mở ra, trong đó chứa bí mật lớn nhất của thế giới này.”