Chương 1179: Tên đã lắp vào cung, không bắn không được (2)
Bạch Ý Viễn nói thêm: “Phương thức phối chế rất quý giá, không thể tùy tiện đưa được, phải bán lấy tiền và đổi lấy tài nguyên.”
“Đúng đúng đúng, bán lấy tiền và đổi tài nguyên đi!”
Lời nói của Bạch Ý Viễn lập tức nhận được sự đồng tình từ mọi người.
Đối với kế hoạch lần này, đế quốc Thần Hạ đã dồn mọi sức lực, tiêu tốn rất nhiều tài nguyên.
Dù sao cũng phải tìm chỗ bù đắp lại một chút.
“Lão sư, ta trở lại rồi!”
Khi giọng nói vang lên, Lâm Mặc Ngữ cũng bay vào phòng.
“Lâm thần tướng!”
Người trong phòng lần lượt chào hỏi Lâm Mặc Ngữ, giọng điệu và thái độ đều bình đẳng với nhau.
Mọi việc mà Lâm Mặc Ngữ đã làm ở phó bản thần cung Côn Lôn những ngày qua đều đã được báo cáo lại.
Cho đến bây giờ, không dám ai nghĩ Lâm Mặc Ngữ không thể trở thành cấp Thần nữa rồi.
Đến lúc đó, bất kể là quân hàm hay là cấp độ thực lực của hắn đều không thua kém bọn họ.
Cộng thêm với tuổi tác và tài năng thiên phú của hắn thì việc sau này hắn có thể vượt qua bọn họ là chuyện bình thường.
Kết bạn với nhân vật như vậy còn không kịp nữa là.
Lâm Mặc Ngữ cũng chắp tay vái chào mọi người: “Kính chào các vị tiền bối, quốc chủ.”
Bạch Ý Viễn hỏi hắn: “Mặc Ngữ, đại trận Dung Hồn sắp hoàn thành rồi, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?”
Người hiểu rõ nhất về đại trận Dung Hồn là Mạnh An Văn, dù gì hắn ta cũng là người thiết lập trận pháp.
Tiếp theo là Lâm Mặc Ngữ, người chủ trận.
Antares đã từng nói với Lâm Mặc Ngữ chi tiết về đại trận Dung Hồn, vậy nên hắn hiểu rất rõ các yêu cầu trong đó.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Mười phần.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy câu trả lời của Lâm Mặc Ngữ.
Chuyện này thật sự huyên náo rất lớn, nếu như thất bại thì những người có mặt ở đây đều sẽ bị ghim vào cột sỉ nhục trong lịch sử, không một ai thoát khỏi.
Bạch Ý Viễn vỗ bàn nói: “Được, ngươi chuẩn bị cho thật tốt, bên phía lão Mạnh cũng thêm một ngày nữa là ổn rồi.”
“Vâng.”
Sau khi thảo luận thêm một lúc, mọi người mới giải tán.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Ý Viễn, Lâm Mặc Ngữ và Ninh Thái Nhiên.
Ninh Thái Nhiên đợi mọi người đi hết thì gõ nhẹ ngón tay, phong bế căn phòng lại.
Ông làm như vậy đương nhiên là có chuyện muốn nói.
“Lão đầu tử quả thực đã mất tích, ta cũng không liên lạc được với Giang Nghĩa, bí cảnh Linh Hồn của hắn ta cũng không ở trong Điện phó bản nữa.”
“Lâm Mặc Hàm...”
Nói đến đây, Ninh Thái Nhiên liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ nói: “Cũng không thể liên lạc được với tỷ tỷ của Mặc Ngữ.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư tìm Địch Hoàng với Nghĩa Thần để đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra ư?”
Bạch Ý Viễn nhìn trận pháp bên ngoài nói: “Khoảng thời gian trước, một tia ý chí của Ma Hoàng đã đến đây. Với năng lực của Ma Hoàng, có lẽ nàng ta đã biết được kế hoạch của chúng ta.”
“Nếu như nàng ta quyết tâm gây chuyện bằng mọi giá thì có thể sẽ tạo thành phiền toái lớn cho chúng ta.”
“Thực lực của Ma Hoàng rất mạnh và nếu không có lão đầu tử thì có thể sẽ gặp rất nhiều rắc rối.”
“Hơn nữa còn có thêm Long Hoàng, hành động của chúng ta lớn như vậy, Long Hoàng chắc chắn đã biết nhưng ông ta vẫn chưa có hành động gì, không hiểu ông ta đang tính toán cái gì nữa.”
Sự lo lắng của Bạch Ý Viễn không phải là không có lý.
Kế hoạch của bọn họ không thể thất bại và đại trận Dung Hồn cũng không thể có sai sót gì.
Nhưng ngay thời điểm này thì không thấy Địch Hoàng, cũng không liên hệ được với Giang Nghĩa.
Điều này khiến cho Bạch Ý Viễn rất lo lắng, chuyện này cũng chưa thể truyền ra ngoài được.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão sư yên tâm, có lẽ Nghĩa Thần đã biết việc này rồi.”
“Lần trước lúc ý chí của Ma Hoàng đến, không phải cũng bị Nghĩa Thần cách xa ngàn dặm đến chém đứt sao.”
“Nói không chừng Nghĩa Thần đã sống lại và đang âm thầm theo dõi thôi.”
Bạch Ý Viễn biết Lâm Mặc Ngữ nói vậy để an ủi hắn.
“Dù thế nào đi chăng nữa, tại thời điểm này tên đã lên dây, không bắn không được.”
“Nửa ngày nữa trận pháp sẽ hoàn thành. Lão Mạnh sẽ rà soát lượt cuối, chắc là ngày mai, hoặc muộn nhất là ngày mốt, đại trận Dung Hồn sẽ được mở ra.”
Lâm Mặc Ngữ đáp lại: “Lão sư cũng không cần quá lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự ắt thẳng*, chuyện này chắc chắn sẽ thành công.”
(*): mọi vấn đề đều có cách giải quyết
“Lần này chắc chắn sẽ thành công.”
Bạch Ý Viễn cũng trầm giọng nói.
Vào ban đêm, muôn vàn vì sao tỏa ra tinh huy, chiếu sáng đại địa.
Lâm Mặc Ngữ ngồi trên mặt đất ở trung tâm doanh trại, dưới người hắn là một trận pháp cực kỳ phức tạp, đại trận Dung Hồn.
Chỗ hắn ngồi là trung tâm đại trận, là người chủ trận, đợi đến khi đại trận khởi động thì hắn sẽ ngồi ở đây để chủ trì.