Chương 1193: Nói cho ngươi biết thì có lợi ích gì? (1)
Bạch Ý Viễn nói với Thư dược thần: “Tiếp theo, Thư lão, phải xem ngài rồi.”
Thư dược thần cười khà khà, trên gương mặt già nua tràn đầy ý cười: “Công thức thuốc đã được cải tiến từ lâu, Hồng Thạch cũng đã chuẩn bị sẵn số lượng lớn, những tên kia nếu muốn thì chỉ có thể bỏ tiền ra mua.”
Bạch Ý Viễn nói: “Chuyện này ngài cứ bàn bạc với Đông Phương quốc chủ đi, giá cả nhất định không thể thấp. Đặc biệt là Hồng Thạch, thứ này bọn họ không thể nào có được.”
Hồng Thạch là nguyên liệu chính để điều chế thuốc trị Thôn Hồn Thú, hơn nữa chỉ có trong bí cảnh của học viện Giang Ninh mới có sản xuất.
Các thế lực khác cho dù có được công thức thuốc, cũng phải mua nguyên liệu từ đế quốc Thần Hạ mới có thể điều chế thuốc.
Vậy thì giá cả có thể thương lượng rồi.
Lần này đế quốc Thần Hạ tổn thất không nhỏ, nhất định phải bù đắp lại một chút.
Mạnh An Văn nói: “Những người hy sinh trong kế hoạch lần này nhất định phải được bồi thường thật tốt, đặc biệt là gia đình của bọn họ nhất định phải được chăm sóc chu đáo, những người này đều là anh hùng.”
“Còn phải chú ý đến những người tham gia kế hoạch lần này, trong số họ rất có khả năng xuất hiện những người có thiên phú xuất chúng, tất cả đều có thể thu nạp vào các học viện cao cấp.”
...
Dường như bây giờ mới là lúc kế hoạch thực sự bắt đầu, những gì đã xảy ra trước đó, chỉ là sự chuẩn bị.
Một đám cường giả cấp Thần, không ngừng bàn bạc về những chuyện có thể xảy ra tiếp theo.
Không có ngoại lệ, không ai là không mang theo nụ cười.
Khi đế quốc Thần Hạ vận hành đại trận Dung Hồn, Ma Hồn Bàn đã gây chấn động toàn thế giới.
Các thế lực khắp nơi, vô số cường giả đều đang phỏng đoán rốt cuộc đế quốc Thần Hạ muốn làm gì.
Nhưng lúc đó rất khó để vào được đế quốc Thần Hạ, cường giả cấp Thần của các thế lực cũng không dám mạo hiểm đắc tội với đế quốc Thần Hạ mà xông vào.
Mà hiện tại, đế quốc Thần Hạ đã phong quốc, lại càng không thể tiến vào.
Các cường giả cấp Thần, các quan chức cấp cao của đế quốc đang thương lượng từng bước tiếp theo của kế hoạch.
Lâm Mặc Ngữ không quan tâm đến điều này, từ những trận chiến đã trải qua trước đó thì hắn đã hiểu rõ, tất cả đều là giả, chỉ có thực lực mới là thật.
Mọi kế hoạch đều cần thực lực làm nền tảng. Nếu không, chúng sẽ mong manh như tờ giấy.
Lần này, nếu Ma Hoàng hoặc Long Hoàng đích thân đến thế giới Nhân tộc.
Hoặc là Hoang Thú Chi Vương thật sự chạy vào thế giới Nhân tộc.
Vậy thì dù có bao nhiêu kế hoạch cũng sẽ tan thành mây khói.
Giang Nghĩa vẫn chưa hồi sinh, Địch Hoàng lại rời đi, lúc này thế giới Nhân tộc thực sự rất yếu ớt.
Nhân tộc cần sức mạnh cường đại, Lâm Mặc Ngữ cũng cần.
Chiến trường Vĩnh Hằng, không gian thượng tầng.
Lâm Mặc Ngữ bay vào khu vực cốt lõi.
Hắn xé gió, bay về phía nơi Antares đang ở.
Dám bay lượn tự do như vậy trong khu vực cốt lõi, trong số những chức nghiệp giả dưới cấp 70 thì chỉ có một mình Lâm Mặc Ngữ.
Nhìn mặt đất không ngừng lướt qua, Lâm Mặc Ngữ biết, sau khi hắn chuyển chức lần ba, muốn đến đây nữa sẽ không dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên Lâm Mặc Ngữ cũng biết rõ, chắc chắc Antares có cách giải quyết, lát nữa có thể hỏi nó.
Rất nhanh, trước mắt xuất hiện ánh lửa.
[Loan Điểu Viễn Cổ] khoác lên mình bộ lông ánh lửa bay tới.
Nó kêu lên hai tiếng với Lâm Mặc Ngữ, sau đó bay xuống dưới Lâm Mặc Ngữ, lại một lần nữa mang theo Lâm Mặc Ngữ tiến về phía trước.
Nó không ngừng kêu lên, như thể đang chê bai Lâm Mặc Ngữ bay quá chậm.
Lâm Mặc Ngữ cười nói: “Đừng chê nữa, ta thật sự không bay nhanh bằng ngươi, ta nhận thua được chưa!”
[Loan Điểu Viễn Cổ] kêu lên hai tiếng, coi như là đồng ý với lời nói của Lâm Mặc Ngữ, lúc này mới thôi lải nhải.
Đây là lần thứ hai [Loan Điểu Viễn Cổ] chở Lâm Mặc Ngữ, quan hệ của hai bên đã tốt hơn rất nhiều.
Nửa tiếng sau, Lâm Mặc Ngữ gặp được Antares.
Bình thường nếu không có gì làm thì Antares sẽ ngủ, nó cũng lười di chuyển.
Lâm Mặc Ngữ chưa từng thấy dáng vẻ nó đứng dậy, nó cứ nằm như vậy, toàn thân đã lớn đến mức kinh người như một ngọn núi.
Thực ra Lâm Mặc Ngữ chỉ nhìn thấy đầu của Antares, toàn thân nó bị sương mù bao phủ, không nhìn rõ lắm.
“Antares, ta đến rồi.”
Thấy Antares không phản ứng, Lâm Mặc Ngữ lại gọi thêm một lần nữa.
Sau khi gọi liên tiếp ba lần, Antares mới mở mí mắt.
Lâm Mặc Ngữ thầm buồn cười, hắn biết Antares đã nghe thấy từ lâu, chỉ là muốn tỏ ra kiêu ngạo một chút, để hắn gọi thêm hai tiếng.
Lâm Mặc Ngữ cũng không để ý, đã muốn ta gọi thêm vài tiếng, vậy thì gọi thêm vài tiếng, phối hợp diễn kịch với ngươi là được.
Ánh mắt lười biếng của Antares lướt qua Lâm Mặc Ngữ: “Cấp 69 rồi à, xem ra đại trận Dung Hồn đã mang lại cho ngươi không ít lợi ích.”