Chương 1228: Vô dụng, ngươi không chạy thoát được đâu (3)
Long Vương gào lên giận dữ, vung trường thương, giáo Thương bắn ra, đẩy lui Kỵ Sĩ Không Đầu.
Lúc này, Khô Lâu Vương giết tới, trường kiếm ngang trời.
Kỵ Sĩ Không Đầu phụ trách quấy rối, Khô Lâu Vương tấn công, Lâm Mặc Ngữ quan sát từ xa.
Phối hợp hoàn mỹ, khăng khít, khiến Long Vương không thể chạm tới một sợi lông của Lâm Mặc Ngữ.
Đánh tới hiện giờ, mới chưa đến một phút, Long Vương đã mất hết thể diện.
Nó bắt đầu thiêu đốt huyết mạch, mở ra hình thức liều mạng.
Lực lượng kinh khủng dâng lên, trên không trung xuất hiện hình ảnh con rồng khổng lồ một lần nữa.
Đuôi rồng to lớn quét ngang qua, quét ngang chân tất cả Khô Lâu Vương và Kỵ Sĩ Không Đầu, đồng thời cũng quét bay Giáo Thương Hài Cốt đang lao tới.
Sau đó, cái bóng rồng khổng lồ hợp lại làm một thể với Long Vương, đánh về phía Lâm Mặc Ngữ.
Nó không muốn động tay với Khô Lâu Vương nữa, chuẩn bị giết cái tên chủ nhân là Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không coi nó ra gì.
Vẻ coi thường khiến Long Vương vô cùng tức giận.
"Chết đi!" Long Vương gầm thét, trường thương lao nhanh như điện về phía Lâm Mặc Ngữ.
Lúc này, rồng và thương hợp nhất, uy thế vô song.
Một thương này là một thương nó thiêu đốt huyết mạch, cũng có thể nói là một thương mạnh nhất của nó.
Lâm Mặc Ngữ đưa một ngón tay ra, khóa chặt linh hồn.
Kỹ năng: Ánh Mắt Vong Linh!
Bầu trời chợt đen lại, bóng mờ thế giới Vong Linh giáng lâm, cánh cổng Vong Linh xuất hiện giữa không trung, Hỏa Diễm cháy hừng hực.
Ánh Mắt Vong Linh xuất hiện, nhìn chằm chằm vào Long Vương.
Long Vương đang lao về phía trước chợt kêu lên thảm thiết, thân thể to lớn cắm đầu xuống dưới.
Linh hồn của nó đang bị thiêu đốt, ngọn lửa màu bạc không ngừng thiêu đốt linh hồn.
Nếu không phải nó thân là Long Vương, linh hồn đủ mạnh mẽ thì một chút thiêu đốt vừa rồi cũng đã đủ để xoá bỏ nó.
Ánh Mắt Vong Linh nhìn chằm chằm, ngọn lửa linh hồn màu bạc càng thêm hung mãnh.
Long Vương kinh hoàng, khuấy động sức mạnh linh hồn, ngăn cản Hỏa Diễm.
Triển khai toàn bộ phòng ngự linh hồn thì mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được ngọn lửa màu bạc.
Trong ánh mắt nó nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ ngoại trừ tức giận thì còn có thêm một chút sợ hãi.
Lâm Mặc Ngữ này thật là đáng sợ, chỉ mới cấp 70 thôi mà đã có thể đánh cho nó chật vật như thế.
Nếu cấp bậc của hắn cao thêm một chút nữa, chỉ sợ nó cũng không phải đối thủ.
Không đúng, nếu cấp bậc của Lâm Mặc Ngữ cao hơn một chút nữa, sợ là nó không giữ nổi tính mạng.
Nhưng bây giờ, đánh không lại, chí ít còn có thể trốn!
Nó muốn chạy trốn, Lâm Mặc Ngữ cũng không ngăn cản được.
Bây giờ, hầu hết năng lượng đều tiến vào linh hồn để phòng ngự rồi, khí tức toàn thân suy yếu kịch liệt.
Nó muốn chạy trốn, nó tự nhận bản thân không phải đối thủ của Lâm Mặc Ngữ.
Đánh tiếp cũng không chiếm được lợi ích, thậm chí còn có khả năng bỏ mạng.
Mà lúc này trong không gian cũng đã xuất hiện lực lượng trục xuất.
Chiến trường Vĩnh Hằng tự có quy tắc, nó thân là Long Vương, không thể ở lại không gian hạ tầng lâu.
Huống chi nó bùng nổ toàn bộ lực lượng, thời gian ở lại càng bị rút ngắn kịch liệt.
Hiện giờ nó đã hối hận vì tìm tới Lâm Mặc Ngữ rồi, vốn dĩ nó không nên tới.
Chí ít không nên đến một mình.
"Trốn!"
Long Vương biết chỉ cần kiên trì một lát là được, pháp tắc của chiến trường Vĩnh Hằng sẽ tự đưa tiễn nó.
Nó nhanh chóng bay về phía xa, cánh cổng chuyển động, Ánh Mắt Vong Linh như hình với bóng.
Lâm Mặc Ngữ cũng không cử động, chỉ nhẹ giọng cười nói: "Không chạy thoát được."
Trong tay Lâm Mặc Ngữ xuất hiện một giọt máu.
Máu màu xanh lục!
Lâm Mặc Ngữ có rất rất nhiều tinh huyết của thần Kịch Độc.
Kỹ năng: Thi Thể Bạo Liệt!
[Thi Thể Bạo Liệt ( Độ dung hợp 20%), Kíp Nổ Thi Thể hoặc Hài Cốt, gây ra tổn thương bằng 20% HP của thi thể khi còn sống đối với mục tiêu chỉ định trong phạm vi 100 mét.]
Công kích trong phạm vi 8000 mét, Lâm Mặc Ngữ đã khóa chặt Long Vương.
Dùng tinh huyết của thần Kịch Độc để thi triển Thi Thể Bạo Liệt, tương đương với một chiêu toàn lực của thần Kịch Độc.
Tinh huyết của thần Kịch Độc trong tay hóa thành một sợi khói nhẹ biến mất.
Long Vương đang nhanh chóng chạy trốn giữ mạng bỗng nhiên cảm nhận được uy hiếp trí mạng, dường như bản thân đã bị sự tồn tại kinh khủng, cực đoan để mắt tới.
"Chết rồi!"
Trong đầu Long Vương bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Sau đó, cơ thể đột nhiên nổ tung trong tĩnh lặng, khí độc màu xanh lục cắn nuốt nó.
Nó tận mắt thấy tay chân của bản thân bị khí độc ăn mòn, năng lực phòng ngự và miễn dịch nguyên tố mà nó lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt khí độc lại yếu ớt như đậu phụ, không thể chịu nổi.
Ý thức bị chôn vùi trong khí độc, ngay cả linh hồn cũng bị xóa bỏ dấu vết tồn tại trong khí độc.