Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1232 - Chương 1232: Lưu Quang Nguy Hiểm, Phó Bản Di Động (2)

Chương 1232: Lưu quang nguy hiểm, phó bản di động (2)
Sau khi Lâm Mặc Ngữ đi vào vùng trung tâm, hắn cũng không xông vào lãnh địa của mấy con BOSS này. Cho dù là hắn thì hắn cũng không định cùng lúc đối đầu với mười mấy con BOSS cấp thế giới cấp độ 88, 89.

Những con BOSS thế giới này có thể tồn tại ở vùng trung tâm của Sao Rơi Đại Lục thì cho dù chúng không đạt đến cấp Thần nhưng sức mạnh cũng sẽ không kém hơn cấp Thần bao nhiêu.

Cũng không phải không thể đánh lại nhưng chẳng qua là không cần thiết mà thôi.

Mục tiêu của Lâm Mặc Ngữ ở Sao Rơi Đại Lục này không phải là giết BOSS.

Sau khi quan sát một lúc, Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra thực ra những con BOSS này vẫn có ý thức lãnh địa, có điều chúng không tranh đoạt.

Trong lúc thiên thạch rơi xuống, các con BOSS sẽ bắt lấy thiên thạch.

Nó rơi xuống lãnh địa nào thì sẽ tính là của BOSS đó, chúng sẽ không tranh cướp của nhau.

Mỗi con BOSS đều có khu vực của riêng mình.

Đôi khi, trong cùng một khu vực, có hai mảnh thiên thạch trở lên cùng lúc rơi xuống, con BOSS trong khu vực đó chỉ có thể bắt được một trong số đó, còn một mảnh khác sẽ rơi xuống đất.

Thà để một mảnh thiên thạch trong số đó rơi xuống đất rồi tạo thành vụ nổ khiến đám mây hình nấm bay lên, những con BOSS khác cũng sẽ không tiến đến.

Chúng nó đã tự tạo ra quy tắc của chính mình, phân định ranh giới rõ ràng.

Trong khoảng thời gian một giờ mà Lâm Mặc Ngữ quan sát, loại chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần.

Sức mạnh của các thiên thạch ở đây tương đối lớn, đều đã tiệm cận với cấp Thần, thậm chí có mảnh còn đạt đến cấp Thần.

Sau những vụ nổ mạnh, những con BOSS đó cũng sẽ bị thương.

Chẳng qua chỉ mất chưa đến vài giây những vết thương ngoài da này sẽ khôi phục lại.

Những con BOSS này như đã được rèn luyện để làm quen, chúng nhắm mắt làm ngơ với vụ nổ thiên thạch đó.

Chúng nó liên tục hấp thu năng lượng bên trong các Tinh Thạch Tinh Không, giúp bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn.

Lâm Mặc Ngữ không biết rằng đã qua nhiều năm như thế, liệu có con BOSS nào ở nơi này đã tiến hóa đến cấp Thần hay không.

Mà những con BOSS này có vẻ như cũng không phản ứng gì với Lâm Mặc Ngữ, một con người đến từ bên ngoài.

Thứ chúng nó để ý hơn cả chính là thiên thạch rơi xuống. Trở nên mạnh mẽ, tiến hóa là những ưu tiên hàng đầu trong bản năng của chúng nó.

Ngoại trừ cái này, tất cả đều bị dẹp sang một bên.

Phi Hành quanh khu vực này một lượt nhưng hắn vẫn không tìm ra điện Long Vương.

[Nguyên Thủy Phù Văn] cũng không xảy ra cảm ứng gì, [Bí cảnh Nguyên Thủy] cũng không ở nơi này.

Hắn không thấy thất vọng, Sao Rơi Đại Lục lớn như thế, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy được chứ.

Lâm Mặc Ngữ bắt đầu tìm kiếm trên khắp Sao Rơi Lục Địa theo vòng tròn, lấy khu vực này làm trung tâm.

Định giới hạn một vạn mét, đường kính mỗi một vòng sẽ mở rộng thêm vạn mét nữa, cứ như vậy sẽ không để sót bất cứ thứ gì.

Tại Sao Rơi Đại Lục, cho dù là BOSS loại Phi Hành cũng sẽ không kiêng dè gì mà ngang nhiên phi hành trên không trung giống như Lâm Mặc Ngữ.

Lỡ như bị thiên thạch rơi xuống trực diện thì cũng không phải là chuyện đùa.

Lâm Mặc Ngữ phi hành theo từng vòng, chạm mặt không ít con BOSS nhưng đa phần trong số chúng đều không ra tay với hắn.

Thỉnh thoảng có mấy con mắt mù cũng bị Lâm Mặc Ngữ giải quyết nhanh chóng.

Thực lực của Lâm Mặc Ngữ xưa đâu bằng nay, cho dù có là cấp Thần hắn cũng có thể giết chết, BOSS thế giới cũng chỉ dựa vào sinh mệnh lực mạnh mẽ mà sống sót lâu hơn một chút thôi.

Ở Sao Rơi Đại Lục cũng có một vài phó bản bí cảnh tồn tại nhưng chỉ cần [Nguyên Thủy Phù Văn] không phản ứng thì đó không phải [Bí cảnh Nguyên Thủy], Lâm Mặc Ngữ cũng lười tiến vào.

Về phần phó bản, Lâm Mặc Ngữ cũng sẽ kiểm tra một chút, nếu như đó không phải là phó bản [Điện Long Vương] thì Lâm Mặc Ngữ cũng không có ý định đi vào.

Đến giờ phút này, mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là tiến vào phó bản [Điện Long Vương] và [Bí cảnh Nguyên Thủy], những thứ khác thì cứ dẹp sang hai bên đã.

Sau một ngày, Lâm Mặc Ngữ từ xa nhìn thấy một luồng sáng dị thường.

Ánh sáng chảy dài như dòng sông trên mặt đất, rồi nó lại phản chiếu lên không trung một cách rực rỡ và lung linh, trông đẹp đẽ vô cùng.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy thứ ánh sáng đó, Lâm Mặc Ngữ cũng đồng thời cảm nhận được một loại khí tức khác thường.

“Giống như Long nhưng không phải Long…”

“Nó hơi giống khí tức của Long nhưng lại có chỗ khác.”

“Nó càng gần giống với khí tức của huyết mạch tổ tiên Long tộc, cũng hơi giống khí tức của Antares nữa.”

Trong thời gian hai ngày, Lâm Mặc Ngữ đã phi hành gần một nửa mảnh Sao Rơi Đại Lục.

Hắn tăng tốc bay về phía trước rồi bất chợt phát hiện ra những ánh sáng này tựa như những dòng sông, chúng đang di chuyển về phía trước nhưng vậy mà tốc độ cũng không hề chậm chút nào…
Bình Luận (0)
Comment