Chương 1252: Ngươi nhìn ra thì sao (2)
Sau khi miễn dịch với nguyên tố độc, nguyên tố điện, hắn cũng hoàn toàn miễn dịch với nguyên tố ánh sáng.
Trong lòng không khỏi có hơi kích động một chút.
“Lãi rồi!”
Lâm Mặc Ngữ thầm nghĩ, lần này thật sự lời to rồi.
Đài khảo hạch vẫn tỏa ra ánh sáng lờ mờ, Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được nguyên tố ánh sáng đang vui vẻ bay lượn ở đây một cách rất rõ ràng.
Nơi đây là đại dương của nguyên tố ánh sáng, ngoài nguyên tố ánh sáng ra thì không còn nguyên tố nào khác tồn tại.
Những nguyên tố khác đều bị một lực lượng bí ẩn xua đuổi.
Lực lượng có thể xua đuổi nguyên tố thì ít nhất cũng phải là cấp Thần Cao Cấp.
Chỉ có pháp tắc mới có thể làm được điều đó.
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.
Ở trung tâm đài khảo hạch, một con cự long tỏa sáng rực rỡ đang nhìn hắn.
Nó đang quan sát Lâm Mặc Ngữ, ánh mắt có chút tò mò.
Lâm Mặc Ngữ cũng đang quan sát nó, nó có hơi khác so với những con cự long mà hắn đã từng gặp trước đây.
Kích thước của nó lớn hơn so với những con cự long mà hắn đã từng gặp, đặc biệt là chiều dài cơ thể trông cực kỳ kinh người, thậm chí còn có hơi khoa trương.
Khi so sánh với Lailin mà hắn vừa gặp.
Chiều dài cơ thể của nó ít nhất phải gấp đôi Lailin, phía sau còn có một cái đuôi vừa to vừa dài.
Tuy hình dáng của nó rất khác so với cự long nhưng nó vẫn là cự long, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Nó rất đặc biệt!” Lâm Mặc Ngữ thầm nghĩ.
Con cự long trước mắt mang đến cho Lâm Mặc Ngữ một cảm giác cực kỳ đặc biệt, khác với những con cự long khác.
“Nhân tộc nhỏ bé, ngươi rất giỏi.” Con cự long lên tiếng.
Nó không biểu lộ bất kỳ sự thù địch nào với Lâm Mặc Ngữ, dường như còn có hơi thân thiện.
Lâm Mặc Ngữ không vì vậy mà lơ là cảnh giác, lời nói vẫn giữ sự khách sáo, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Cảm ơn lời khen, xin hỏi tôn tính đại danh của ngài?”
Cự long phun ra một khối sáng, khối sáng tản ra trong không trung rồi biến thành khói bụi.
Sau đó, nó lại hít vào, hút một lượng lớn khối sáng.
Nguyên tố ánh sáng bị hút vào quá nhiều, tụ tập thành sương mù, sau đó lại bị nó phun ra.
Nhìn toàn bộ quá trình như vậy, trong đầu Lâm Mặc Ngữ lập tức hiện lên một cụm từ: Nuốt mây nhả khói.
Hình ảnh này, có hơi quen thuộc.
Cự long từ từ mở miệng nói: “Ta tên là Thánh Quang, Thần Thánh Cự Long. Còn ngươi?”
Nó rất lịch sự, Lâm Mặc Ngữ cũng tự giới thiệu: “Nhân tộc Lâm Mặc Ngữ, chức nghiệp là Bất Tử Thánh Vương.”
Thánh Quang lại nuốt mây nhả khói: “Ngươi có thể hấp thụ hết sức mạnh linh hồn vừa rồi, thậm chí còn thăng cấp, xem ra cấp độ linh hồn của ngươi rất cao.”
“Đã cấp 71, vậy đối với ngươi khảo hạch của ta sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Lâm Mặc Ngữ phân tích, thăng cấp trong phó bản không ảnh hưởng đến độ khó của khảo hạch.
Nói như vậy, độ khó của khảo hạch đã được xác định trước khi hắn bước vào phó bản.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Xin hỏi Thánh Quang các hạ, khảo hạch vòng ba là gì?”
Thánh Quang lại nuốt mây nhả khói, dường như nó rất thích làm điều này: “Vòng ba thôi mà, thực ra rất đơn giản.”
“Ngươi có nhìn thấy cung điện phía sau không?”
Cung điện rất lớn, sao có thể không nhìn thấy được, hắn cũng chẳng mù.
Thánh Quang tiếp tục nói: “Chỉ cần ngươi có thể bước vào cung điện, coi như ngươi vượt qua khảo hạch.”
Bước vào cung điện? Lâm Mặc Ngữ nhìn sang, cung điện rất lớn, cao ít nhất ngàn mét, không biết sâu bao nhiêu.
Cánh cửa chính của cung điện đang mở, có thể nhìn thấy bên trong một cách rất mơ hồ.
Bây giờ, hắn cách cung điện khoảng năm ngàn mét, nếu bay với tốc độ nhanh nhất, ước chừng cũng phải mất 6 giây.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ còn có cách nhanh hơn, chỉ cần 2 giây là đủ.
Chỉ là chắc chắn Thánh Quang sẽ ngăn cản hắn, vấn đề mấu chốt không phải là đi qua mà là làm sao để vượt qua Thánh Quang.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Dù dùng cách gì cũng được?”
Thánh Quang gật đầu: “Đúng vậy, dù dùng cách gì cũng được.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ngài sẽ dùng bao nhiêu sức mạnh?”
Thánh Quang liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Theo quy tắc, sẽ không vượt quá cấp 85. Nhưng ta là Thần Thánh Cự Long, khả năng mạnh nhất của ta là phòng thủ.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Có giới hạn thời gian không?”
“Đương nhiên, nể mặt ngươi là Nhân tộc, ta phá lệ cho ngươi 24 giờ, đủ chưa?”
Rõ ràng trông Thánh Quang rất tự tin, nó cho rằng Lâm Mặc Ngữ không thể phá vỡ phòng thủ của mình.
Lâm Mặc Ngữ cũng biết, nếu thật sự không thể phá vỡ được, đừng nói là cho 24 giờ, dù cho 240 giờ cũng vậy.
“Nếu vậy thì để ta thử xem.”
Thánh Quang lại nuốt mây nhả khói: “Ngươi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Nó tỏ vẻ thờ ơ như thể rất tự tin vào bản thân, vô hình trung cũng tạo áp lực cho Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ hít sâu một hơi, biết Thánh Quang là Thần Thánh Cự Long, cấp độ ít nhất cũng trên 96, thậm chí còn cao hơn.