Chương 1256: Lâu rồi không gặp, Tiểu Antares (1)
Con đường lát bằng Long Ngọc đã đến điểm kết thúc.
Sương mù tan đi, ánh sáng chiếu rọi.
Trong cung điện, đập vào mắt là phần kiến trúc thứ hai.
Đây là một bệ tròn khổng lồ, đường kính khoảng trăm mét, cao khoảng năm mét, toàn bộ cũng được lát bằng Long Ngọc.
Hơn nữa, đương nhiên Long Ngọc dùng để lát bệ tròn sẽ có chất lượng cao hơn, mỗi khối đều có kích thước khoảng một mét vuông, sức mạnh pháp tắc ẩn chứa bên trong khiến người ta kinh sợ.
Trước đó, Lâm Mặc Ngữ đã bị Long Ngọc làm cho kinh ngạc, hắn đã thử dùng thuật Dò Thám nhưng không thu được kết quả gì.
Thuật Dò Thám cũng không thể nhận ra lai lịch của Long Ngọc.
Nhưng năng lượng tồn tại ở bên trong là thật, Lâm Mặc Ngữ không thể nhầm lẫn được.
Theo hiểu biết của Lâm Mặc Ngữ về Long Ngọc, vật phẩm có thể ẩn chứa sức mạnh pháp tắc, mỗi thứ đều là vật phẩm cấp huyền thoại.
Một khối Long Ngọc bất kỳ đều là vô giá.
Nhưng ở đây chỉ được dùng để lát đường, xây bệ.
So với cung điện khổng lồ, bệ tròn tuy quý giá nhưng không lớn.
Lâm Mặc Ngữ đang định bước lên, một luồng hơi thở mạnh mẽ ập xuống.
Trước mắt lóe lên, trên bệ tròn đã xuất hiện một con rồng.
Không phải cự long!
Mà là loài rồng trong ký ức của Lâm Mặc Ngữ, Thần Long Hoa Hạ.
Nó dài hơn hai trăm mét, cuộn tròn trên bệ tròn, đầu hơi ngẩng lên và đang nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc Ngữ.
Bị nó nhìn chằm chằm, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy rùng mình như thể bị một sự tồn tại đáng sợ nào đó nhắm vào.
Hắn nhận thức rất rõ ràng, nếu đối phương muốn giết hắn, chỉ cần một ý niệm trong đầu là đủ, hoàn toàn không cần phải ra tay.
Chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn.
Lâm Mặc Ngữ khó có thể phân biệt được con rồng trước mắt này và Antares, con nào mạnh hơn.
“Chẳng lẽ nó là siêu thần giả?”
Lâm Mặc Ngữ có thể khẳng định nó mạnh hơn những bán siêu thần giả như Long Hoàng và Ma Hoàng.
Hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
Thần Long nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc Ngữ, không nói gì, Lâm Mặc Ngữ cũng không nói, giữ im lặng.
Lâm Mặc Ngữ không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Thần Long.
Mười giây sau, giọng nói của Thần Long chậm rãi vang lên: “Trong linh hồn của ngươi, có mùi của tộc ta.”
Lâm Mặc Ngữ giật mình, theo bản năng cho rằng Thần Long đang nói đến hơi thở còn sót lại sau khi hắn giết Long tộc.
Nhưng nghĩ lại, hắn nhận ra không phải vậy.
“Thần Long Hoa Hạ, con cháu của rồng!”
Trong đầu Lâm Mặc Ngữ lóe sáng, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Chưa đợi hắn lên tiếng, giọng nói của Thần Long lại vang lên: “Tổ tiên của ngươi chắc là có liên quan đến Long tộc của chúng ta, linh hồn và huyết mạch của tổ tiên ngươi đều nhiễm hơi thở của tộc ta. Nhưng đã qua nhiều đời, hơi thở trong linh hồn của ngươi đã rất yếu, gần như không thể cảm nhận được nữa.”
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ đã khẳng định 100% những gì Thần Long nói, chắc chắn liên quan đến thân phận của hắn trước khi xuyên không.
Linh hồn của hắn xuyên không đến đây, hơi thở mà nó nói cũng nằm trong linh hồn.
Trong phút chốc, Lâm Mặc Ngữ đã hiểu ra rất nhiều chuyện, đối phương rất mạnh nhưng thực chất không có sát ý với hắn.
Sự sợ hãi mà hắn cảm nhận được hoàn toàn là do sự chênh lệch quá lớn giữa thực lực với nhau.
Lâm Mặc Ngữ cuối cùng cũng lên tiếng: “Xin hỏi ngài tên là gì?”
Thần Long không trả lời câu hỏi của Lâm Mặc Ngữ, mà tiếp tục nói: “Ngoài linh hồn, trên người ngươi cũng có hơi thở của tộc ta. Xem ra ngươi đã gặp tộc nhân của ta!”
Nó cũng không làm ra động tác gì nhưng vảy rồng của Antares trong túi Lâm Mặc Ngữ lại tự động bay ra.
Lâm Mặc Ngữ không biết nó làm thế nào, đây là bùa hộ mệnh của hắn.
Nhưng bây giờ lại trơ mắt nhìn nó bay đi.
Lâm Mặc Ngữ không phải là không dám động mà là không thể động.
Một lực lượng vô hình trói buộc hắn, khiến hắn không thể cử động được.
Đây là chênh lệch thực lực, lần đầu tiên Lâm Mặc Ngữ nhận thức được sự chênh lệch thực lực lại có thể lớn đến mức này.
Hai năm trước, khi hắn vừa chuyển chức rồi gặp được Bạch Ý Viễn, cũng chưa từng có cảm giác này.
Con Thần Long trước mắt này, quá đáng sợ.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy con Thần Long này hẳn là Long Thần mà cự long đã nhắc đến.
Vảy rồng của Antares bay đến trước mặt nó, sau đó bắt đầu tỏa sáng.
Thần Long kích hoạt vảy rồng, giọng nói của Antares truyền ra từ vảy rồng: “Tên nhóc thối, ngươi đã xong việc chưa?”
Lâm Mặc Ngữ cười gượng: “Chưa.”
“Hóa ra là ngươi!” Dường như Thần Long đã nhớ ra Antares, lên tiếng nói.
“Chết tiệt!” Từ vảy rồng truyền đến tiếng kêu quái dị: “Sao ngươi lại tỉnh giấc rồi?”
Thần Long cười ha ha: “Vừa đúng lúc tỉnh giấc!”
Trong mắt nó đột nhiên bắn ra hai tia sáng vàng chiếu vào vảy rồng, vảy rồng lập tức trở nên vô cùng rực rỡ.
Vảy rồng tỏa sáng lấp lánh, trên đó xuất hiện một hư ảnh.