Chương 1258: Tâm trạng của ông đây đang rất tệ! (1)
Trong phó bản [Điện Long Vương], người thật sự làm chủ chính là Long Thần.
Lâm Mặc Ngữ đoán, các quy tắc mười phần đều là do nó đặt ra.
Nó nói đã vượt qua khảo hạch, vậy là vượt qua.
Lâm Mặc Ngữ sẽ không ngốc đến mức nói: Ta nhất định phải khảo hạch.
Long Thần lại thở dài như một ông lão, mang theo chút hiền từ: “Tiểu tử, hy vọng ngươi và Antares có thể hòa thuận, có lẽ nó chỉ có một người bạn như ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Nó còn nuôi một con chim.”
Long Thần cười khẩy: “Có phải là Loan Điểu không?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đúng vậy.”
Long Thần cười, nụ cười bất lực: “Nó vẫn trách ta.”
Lâm Mặc Ngữ không nói gì, giữ chặt miệng.
Những chuyện này dù tò mò cũng không thể hỏi, quá tọc mạch.
Trên người Long Thần tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, bệ ngọc dưới thân nó cũng tỏa sáng.
Sau đó, một khối pha lê to bằng nắm đấm xuất hiện trước mặt Long Thần.
Pha lê được điêu khắc thành hình dạng Thần Long, dường như bên trong có chất lỏng đang chảy, tỏa ra ánh sáng bảy màu như cầu vồng vậy, trông rất đẹp.
“Đây là phần thưởng cuối cùng khi ngươi vượt qua [Điện Long Vương].”
“Trong lịch sử có rất ít người có thể vượt qua tất cả khảo hạch của [Điện Long Vương], ngươi rất giỏi.”
“Có lẽ sau này ngươi sẽ có cơ hội phá vỡ lớp vỏ, nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.”
Pha lê hình rồng bay đến trước mặt Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Ngữ đưa hai tay ra để đón lấy: “Cảm ơn Long Thần đại nhân.”
Long Thần lắc đầu: “Đây là thứ ngươi xứng đáng được nhận, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một việc.”
Lâm Mặc Ngữ lập tức đáp: “Xin Long Thần đại nhân cứ dặn dò.”
“Giúp ta giao cái này cho Antares.”
Lại một viên Long Châu xuất hiện.
Mắt Lâm Mặc Ngữ nheo lại, không phải là Long Châu của Antares.
Trên Long Châu có hơi thở của Long Thần, đây là Long Châu của Long Thần.
Lâm Mặc Ngữ không biết Long Châu có tác dụng gì nhưng hắn biết Long Châu rất quan trọng đối với Long tộc.
Nếu không, Antares sẽ không cho người liên tục tìm kiếm Long Châu như vậy.
Còn viên Long Châu của Long Thần ở trước mắt còn lớn hơn Long Châu của Antares một vòng, dường như cấp độ cũng cao hơn.
Lâm Mặc Ngữ tìm một cái hộp đựng Long Châu: “Long Thần đại nhân, ngài có lời gì muốn nhắn nhủ với Antares không?”
Long Thần trầm ngâm vài giây: “Giúp ta nói lời xin lỗi với nó.”
Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, cảm giác già nua của Long Thần càng rõ ràng hơn.
Hơn nữa, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy, Long Thần như đang tạm biệt, dường như nó sắp rời đi rồi.
Long Thần thở dài, cúi đầu xuống, hai mắt từ từ nhắm lại.
Ngay khi nó nhắm mắt, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một giọt nước mắt.
Giọt nước mắt rơi xuống bệ Long Ngọc, phát ra tiếng động trong trẻo.
Một cảm xúc gọi là bi thương đang tỏa ra.
Long Thần quá mạnh, sự thay đổi tâm trạng của nó cũng ảnh hưởng đến toàn bộ không gian.
Thậm chí cả nguyên tố và pháp tắc trong không gian cũng sinh ra cảm xúc.
Lâm Mặc Ngữ cũng bị ảnh hưởng, hắn cảm thấy trong lòng Long Thần như có rất nhiều cay đắng và bất lực.
Giọt nước mắt đó chứa đựng quá nhiều thứ.
Cảm giác này khiến hắn rất khó chịu, nỗi buồn khơi dậy rất nhiều ký ức của Lâm Mặc Ngữ.
Hắn xuyên không đến đây, tất cả mọi thứ của kiếp trước đều mất đi.
Kiếp trước, hắn là trẻ mồ côi, không có người thân nhưng vẫn có vài người bạn.
Từng cùng nhau uống rượu tâm sự, những hình ảnh khoác lác đủ kiểu hiện lên trong đầu.
Ký ức tưởng chừng đã phai nhạt, bây giờ lại rõ ràng như vậy.
Ký ức luôn tồn tại, dù cố ý không nghĩ đến, cuối cùng cũng có ngày vỡ òa.
Hình ảnh trong đầu từ kiếp trước chuyển sang kiếp này.
Kiếp này, hắn có bà nội, có chị gái, có người thân.
Mấy năm nay, thật sự đã tận hưởng cuộc sống có người thân.
Sau đó là lúc bà nội qua đời, sự bất lực và đau buồn của hắn.
Cũng như cha mẹ mà hắn chưa từng gặp mặt...
Đôi khi hắn sẽ hận cha mẹ mình.
Từng nghĩ đến việc tìm kiếm nhưng cuối cùng đã từ bỏ, không muốn tìm nữa.
Cảm xúc đó rất phức tạp, Lâm Mặc Ngữ thường giấu kín vào sâu thẳm ở trong trái tim, không bao giờ nghĩ đến, không bao giờ chạm vào.
Nhưng bây giờ, cảm xúc mà hắn không muốn chạm vào lại bị cảm xúc của Long Thần khơi dậy.
Tâm trạng của Lâm Mặc Ngữ lập tức rơi xuống đáy vực, trở nên rất tồi tệ, thậm chí còn có chút cáu kỉnh.
Đây là điều chưa từng xảy ra.
Sương mù bắt đầu dày đặc, bao phủ bệ Long Ngọc, bao phủ cả Lâm Mặc Ngữ.
Trước mắt toàn là sương mù dày đặc, trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.
Âm thanh biến mất, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Như biển cạn non mòn, không gian không ngừng biến đổi, sương mù đột ngột biến mất.
Tiếng nổ vang lên bên tai, đó là tiếng nổ của thiên thạch rơi xuống đất.
Khi Lâm Mặc Ngữ tỉnh táo lại, hắn đã rời khỏi phó bản, trở lại vùng đất Vẫn Tinh.