Chương 1262: Chúng? Chỉ là lũ tạp chủng mà thôi! (1)
“Để trở thành thần Sinh Mệnh mà đi đánh sập một tiểu thế giới, đúng là điên rồ!”
So với việc dựa vào ngoại lực, Lâm Mặc Ngữ tin tưởng vào sức mạnh của bản thân hơn.
Lấy ra vảy rồng của Antares, năng lượng tinh thần khẽ chuyển động, kích hoạt vảy rồng.
Không gian méo mó, vảy rồng mang Lâm Mặc Ngữ rời khỏi vùng đất Vẫn Tinh.
Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.
Lúc mới đến vùng đất Vẫn Tinh, hắn định đầu tiên là vào phó bản [Điện Long Vương] để giúp Antares lấy lại Long Châu, sau đó mới đến [Bí cảnh Nguyên Thủy].
Đến [Bí cảnh Nguyên Thủy], Lâm Mặc Ngữ hy vọng có thể biến hai kỹ năng [Cường Binh] và [Tụ Lực] thành của mình.
Nhưng hắn không nắm chắc 100%.
Vì vậy, hắn đã đến phó bản [Điện Long Vương] trước, phòng trường hợp trong phó bản [Điện Long Vương] cần phải sử dụng đến hai kỹ năng này, vậy thì hắn sẽ không bị động đến thế.
Chỉ là sự thay đổi quá nhanh nhưng chuyện xảy ra trong [Điện Long Vương] vượt quá dự liệu của Lâm Mặc Ngữ.
Không chỉ lấy lại được hai viên Long Châu của Antares mà còn có được một viên Long Châu của Long Thần.
Lâm Mặc Ngữ đã hứa với Long Thần sẽ mang Long Châu về cho Antares.
Để tránh bất trắc, Lâm Mặc Ngữ quyết định quay về trước.
Còn [Bí cảnh Nguyên Thủy] thì không vội.
Truyền tống kết thúc, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy đôi mắt rồng khổng lồ của Antares.
Ánh mắt của Antares có hơi phức tạp, không rõ đó là cảm xúc gì.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Antares hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại quay về rồi?”
“Thứ ngươi muốn đã lấy được, để tránh đêm dài lắm mộng nên ta đã quay về trước.”
Lâm Mặc Ngữ nói xong, lấy ra hai cái hộp đựng Long Châu.
Long Châu yên lặng nằm trong hộp, Antares không vội lấy mà nói: “Ngươi lại giết không ít Long tộc.”
Nghe ra được, tâm trạng của Antares lúc này có hơi sa sút.
Lâm Mặc Ngữ đại khái cũng đã đoán được nguyên nhân: “Lúc ta rời khỏi phó bản, có không ít Long tộc đến để giết ta nên đã bị ta giết ngược trở lại.”
“Có Long Vương?” Antares hỏi.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Mười ba Long Vương cấp thấp, một Long Vương trung cấp, còn có một đám Long tộc chiến tướng cấp 80.”
Antares nhìn Lâm Mặc Ngữ một chút rồi cũng không nói gì thêm.
Há miệng hít một hơi, hút hai viên Long Châu vào bụng.
Trong màn sương dày đặc bao phủ cơ thể Antares quanh năm, phát ra tiếng nổ ầm ầm, sấm sét vang dội, bên trong đang xảy ra một số thay đổi.
Lâm Mặc Ngữ lại lấy ra một cái hộp: “Long Thần bảo ta giao cái này cho ngươi, tiện thể nhắn nhủ ngươi một câu.”
Antares tỏ vẻ thờ ơ: “Thứ gì? Miệng nó có thể nói ra lời gì đâu.”
Lâm Mặc Ngữ đưa hộp cho nó: “Ngươi tự xem đi.”
Dường như Antares có hơi do dự, không nhận lấy cái hộp.
Lâm Mặc Ngữ trêu chọc: “Không phải là ngươi sợ đấy chứ?”
Antares hừ một tiếng: “Ta có gì mà phải sợ, nó cũng không giết được ta!”
Lúc này, nó đã đổi cách xưng hô thành “ta”, trước đây vẫn luôn là “bản tôn”.
Chỉ với sự thay đổi này, Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được, thực ra nội tâm của Antares đang rất bất an.
Chỉ là Lâm Mặc Ngữ không vạch trần mà dùng cách khích tướng cho nó một bậc thang: “Đã không sợ, vậy thì nhận lấy xem đi.”
Antares cũng thuận theo bậc thang đó mà đi xuống, như thể bị Lâm Mặc Ngữ khích tướng: “Xem thì xem, ai sợ ai!”
Mở hộp ra, Antares nhìn thấy thứ trong hộp, đột nhiên run lên.
Sau đó, cái đầu to lớn của nó bắt đầu run rẩy không ngừng, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Đây là... Đây là...”
Cảm xúc vô cùng kích động nhưng không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.
Cảm xúc của Antares có hơi mất kiểm soát.
Lâm Mặc Ngữ im lặng nhìn nó, không nói gì.
Chờ một lúc lâu, Antares mới hơi bình tĩnh lại: “Nó có lời gì muốn nhắn nhủ?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Long Thần nói, xin lỗi!”
Xin lỗi!
Mấy chữ đó như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu Antares, khiến nó choáng váng.
Antares đột ngột ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa.
Năng lượng khủng khiếp lan tỏa, mặt đất nứt toác.
Toàn bộ chiến trường Vĩnh Hằng rung chuyển, tất cả quái vật bên trong, bao gồm cả BOSS cấp Thế Giới đều run rẩy.
Lúc này, sự khủng khiếp của Antares đã được thể hiện ra rất rõ ràng.
Lâm Mặc Ngữ vẫn không nói gì, không cắt ngang Antares mà để nó gào thét cho đã.
Hắn biết Antares đang trút giận, giống như hắn trước đó.
Cứ giữ mãi trong lòng, chi bằng trút ra cho thoải mái.
Vài phút sau, cuối cùng Antares cũng bình tĩnh lại, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy rất rõ trên khóe mắt của Antares xuất hiện một giọt nước mắt.
Giọt nước mắt không rơi xuống, trong phút chốc đã bị nó dùng sức mạnh mạnh mẽ xóa đi.
Lâm Mặc Ngữ cũng không vạch trần, chỉ im lặng nhìn nó.
Lại chờ một lúc, dường như Antares đã lấy lại được sự bình tĩnh như trước, há miệng nuốt Long Châu của Long Thần vào bụng.
Nó nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Chuyện của ta và nó, ngươi đừng hỏi, ngươi hỏi ta cũng sẽ không nói.”