Chương 1294: Thần Linh cũng có sự phân chia lãnh địa (1)
Biển Tinh Quang, bề ngoài mỹ lệ nhưng ẩn chứa nguy hiểm.
Cho dù là đến từ phía Bắc Phong Điện Đại Lục hay từ phía Nam Cuồng Dã Đại Lục, nếu muốn đi vào Sao Rơi Đại Lục ở phía Tây, đều phải vượt qua Biển Tinh Quang.
Sự nguy hiểm bên trong Biển Tinh Quang được ẩn giấu giữa vạn Tinh Quang.
Lâm Mặc Ngữ bay trên trời cao, cách mặt biển khoảng ngàn mét.
Khi vừa bay được mấy chục cây số, phía dưới mặt biển đột nhiên phát sáng lên.
Vốn dĩ trên mặt biển còn có Tinh Quang lấp lánh nhưng lúc này vô số điểm sáng cùng nhau sáng lên.
Ngay sau đó, vô số tia sáng từ trong biển bắn ra như mũi tên.
Tốc độ ánh sáng nhanh đến mức cho dù là Lâm Mặc Ngữ cũng khó có thể tránh né, chỉ có thể chống chọi.
Công kích lực của một tia sáng cũng không lớn, cũng chỉ khoảng cấp 70.
Nhưng số lượng tia sáng quá nhiều, năng lượng hội tụ dung hợp, công kích lực không ngừng tăng lên.
Toàn thân Lâm Mặc Ngữ bị chiếu sáng giống như là Tinh Quang sáng nhất trên bầu trời đêm.
"1000 cái..."
"5000 cái..."
"1 Vạn..."
Lâm Mặc Ngữ không ngừng đếm lấy, không mảy may có đem công kích của tia sáng để vào mắt.
Tia sáng là công kích thuần túy của Nguyên Tố Ánh Sáng, Lâm Mặc Ngữ vốn đã miễn dịch với Nguyên Tố Ánh Sáng, cho nên căn bản không bị ảnh hưởng.
Chùm sáng càng ngày càng nhiều, thân thể Lâm Mặc Ngữ cũng càng ngày càng sáng, so với sao trời còn sáng hơn nhiều.
Tia sáng đến từ Biển Tinh Quang, bán kính khu vực ước chừng là mười cây số.
Khi Lâm Mặc Ngữ tiếp tục tiến lên, đã không còn tia sáng nào bắn ra từ khu vực phía sau, mà phía trước thì không ngừng có tia sáng gia nhập vào hàng ngũ công kích.
Vẻn vẹn trong bán kính khu vực 10 cây số, có hơn 10 vạn điểm sáng, cũng có hơn 10 vạn công kích.
Tập trung ở cùng một chỗ, công kích lực không thua gì một chức nghiệp giả cấp 88, 89, mỗi giây đều tiến lên một chút.
Ngay cả là những chức nghiệp giả cấp 88, 89 cũng không chịu nổi.
Bởi bình thường, nếu có chức nghiệp giả muốn vượt qua Biển Tinh Quang, đều là mấy chục hơn trăm người cùng một lúc đi qua.
Nhiều người cùng nhau tiến lên, công kích đến từ Biển Tinh Quang cũng sẽ không vì vậy mà tăng lên nhiều.
Áp lực mà mỗi người nhất thiết phải gánh chịu cũng sẽ được thu nhỏ mấy chục lần, bằng cách này có thể vượt qua nó một cách an toàn.
Giống như Lâm Mặc Ngữ một thân một mình vượt qua Biển Tinh Quang, tuyệt vô cận hữu*.
(*) 绝无仅有: chỉ có một, không có thứ hai, hình dung người/ vật có rất ít, rất hiếm. Gần nghĩa độc nhất vô nhị. Xuất từ Tô Thức, Thượng hoàng đế thư.
Lâm Mặc Ngữ ỷ vào bản thân có khả năng miễn dịch Nguyên Tố Ánh Sáng, tự do bay lượn trên Biển Tinh Quang.
Lâm Mặc Ngữ nhìn mặt biển với vẻ hứng thú, hắn nghĩ tới phó bản mà đã cùng Mạc Vận tiến vào, từ đó đạt được một đôi cánh của Thần Quang Minh.
Lúc ấy nó cũng nhận vô số công kích từ tia sáng, bây giờ nghĩ lại tựa hồ có chút giống với Biển Tinh Quang.
Kế đó trong lòng Lâm Mặc Ngữ lập tức có suy đoán, liệu Biển Tinh Quang có phải có cùng quan hệ Thần Quang Minh hay không?
Lâm Mặc Ngữ thậm chí bắt đầu có suy nghĩ tiến vào Biển Tinh Quang đi tìm hiểu thực hư nhưng nghĩ lại lại tạm thời đè xuống.
Trước tiên đi đến [Bí cảnh Nguyên Thủy], chờ làm xong sự tình trong tay, lại tiến hành thăm dò.
Lâm Mặc Ngữ thậm chí còn cảm thấy đợi đến khi thực lực mạnh hơn chút nữa, có lẽ càng thêm ổn thỏa.
Sự tình liên quan tới Thần Linh, vẫn là phải cẩn thận trên hết.
Trên thế giới này bí mật rất rất nhiều, trước mắt lấy thực lực của hắn cũng không thể đảm bảo an toàn.
Nếu đụng phải cái chủng loại tồn tại dưới dãy núi Lôi Điện kia, vận khí không tốt lập tức bị kết liễu chỉ bằng một chưởng.
Nếu quả thật có cùng quan hệ với thần Quang Minh, hắn tin tưởng thần Quang Minh cũng sẽ không chỉ có một loại thủ đoạn công kích của Nguyên Tố Ánh Sáng.
Mà miễn dịch với Nguyên Tố Ánh Sáng cũng không phải trăm phần trăm đáng tin, vạn nhất còn có Pháp Tắc thì...
Khi thực lực càng ngày càng mạnh, Lâm Mặc Ngữ càng thấy được thế giới rộng lớn hơn, biết mình còn lâu mới đủ cường đại.
Lập tức giống với những người vốn sinh hoạt ở trong thôn làng, nhìn thấy thứ lớn nhất Thiên Địa chính là thị trấn, cảm thấy có thể đi vào thị trấn đã là điều tuyệt vời nhất.
Mà sau khi tới được thị trấn lập tức phát hiện bên ngoài còn có thành phố, còn có tỉnh, còn có quốc gia...
Thế giới đang không ngừng mở rộng, mình cũng đang trở nên nhỏ bé.
Chỉ cần làm bản thân lớn mạnh, mới có thể chân chính đứng ở đỉnh cao thế giới.
Mục tiêu của Lâm Mặc Ngữ đã trở nên cực kì cao xa, những cực hạn của hắn đã triệt để bị đánh vỡ sau khi gặp được Antares và đụng phải Long Thần.
Mục tiêu đã hoàn toàn thay đổi.
Lâm Mặc Ngữ không còn hi vọng mình có thể trở thành siêu thần giả, mà là hi vọng mình có thể trở thành siêu việt siêu thần giả, đạt tới cùng cấp Antares thậm chí so với Antares, với Long Thần còn muốn cao hơn.