Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1301 - Chương 1301: Bí Mật Viễn Cổ, Tử Khí Lan Rộng Hàng Vạn Dặm (1)

Chương 1301: Bí mật Viễn Cổ, tử khí lan rộng hàng vạn dặm (1)
Lâm Mặc Ngữ thu tay về, đứng trong đình nghỉ mát yên lặng theo dõi diễn biến kỳ lạ.

Đình nghỉ mát chiếu lấp lánh, đứng trong đó phảng phất nghe được tiếng Long ngâm hổ gầm.

Dường như còn có âm thanh binh trượng giao nhau chiến đấu.

[Bí cảnh Nguyên Thủy] cũng không có nguy hiểm, cho tới bây giờ người bên trong [Bí cảnh Nguyên Thủy] đi ra đều không có sự tình gì, cho nên Lâm Mặc Ngữ không có chút lo lắng nào.

Hắn chỉ là hiếu kỳ, [Bí cảnh Nguyên Thủy] lấy Pháp Tắc và thủ đoạn, không cho phép người biết được chuyện phát sinh bên trong bí cảnh, đến tột cùng là đang giấu giếm cái gì.

Là không thể tuyên chi ư chúng*, hay là người khác không xứng được biết.

(*) công chúng biết đến

Hai loại khả năng đều có, chỉ có trải qua mới có thể biết rõ ràng.

Bây giờ Lâm Mặc Ngữ chính là đang chờ, chờ đáp án xuất hiện.

Ánh sáng càng ngày càng chói, Lâm Mặc Ngữ phát hiện đình nghỉ mát biến mất, chính bản thân hắn đang ở chỗ Tinh Không của vũ trụ.

Vũ trụ Tinh Hà, vô số Tinh Không trên thế giới hiện lên trước mắt.

Bên trong Tinh Không xuất hiện vô số cường giả, từng vị đều đáng sợ vô biên.

Mặc dù chỉ là hình tượng hư ảo, Lâm Mặc Ngữ cũng biết mình chỉ là người đứng xem.

Nhưng hắn lại cảm giác rõ ràng được, những cường giả này muốn giết mình, căn bản không cần động thủ, chỉ là một ánh mắt cũng đủ để giết hắn tới hàng trăm hàng ngàn lần.

Hắn nghĩ cái gọi là quân đoàn Vong Linh, các loại kỹ năng bảo mệnh, thuật Hồi Sinh, tất cả đều là cái rắm.

Nhưng trong hư ảnh, có đến ngàn vạn cường giả là đang liên thủ, từng người thần sắc đều khẩn trương, dường như đang chờ cái gì đó.

Cho đến khi sâu trong Tinh Không có một người xuất hiện.

Những nhóm cường giả vô địch này mới nhao nhao khẩn trương lên, toàn thân dâng lên sát cơ* cuồn cuộn.

(*) ý định, chủ tâm giết người

"Chặn đánh!"

"Nhiều cường giả vô địch liên thủ như vậy, hẳn là muốn liên thủ chặn đánh đối phương."

"Người kia là ai? Vậy mà mạnh đến nỗi cần nhiều cường giả vô địch liên thủ như vậy, mà từng từng người lại còn khẩn trương như thế?"

Sâu trong Tinh Không bóng người cấp tốc tới gần.

Trong tầm mắt Lâm Mặc Ngữ xuất hiện một vị lão giả áo xanh, thấy không rõ khuôn mặt lão giả nhưng lại có thể biết đây là vị lão giả.

Lão giả mặc một bộ thanh sam*, tóc dài tung bay, cưỡi Thanh Ngưu đặt chân bên trong Tinh Không.

(*) quần áo màu xanh

"Đạo thường vô vi, nhi vô bất vi*!"

(*) tức nói không làm gì mà không gì là không làm

"Thượng thiện thiện lợi vạn vật nhi bất tranh*!"

(*) câu gốc: “Thượng thiện nhược thủy//Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh” tức nói nước là thiện nhất. Nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vật nào, ở chỗ mọi người ghét cho nên gần với Đạo.

"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật*!"

(*) tức nói Đạo là nguồn gốc của vạn vật, như vậy vạn vật xuất phát từ một thể đồng nhất là Đạo.

● 3 câu thơ trên nằm trong Đạo đức kinh của Lão Tử

Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy lão giả đồng thời bên tai vang lên âm thanh tụng kinh.

Lão giả cưỡi lấy Thanh Ngưu, nhìn có vẻ chậm nhưng thực sự rất nhanh, trong nháy mắt đã lướt qua Tinh Không.

Nơi ngài đi qua, cường giả vô địch nhao nhao lập tức vô thanh vô tức* chết đi.

(*) không một tiếng động

Hoặc là hôi phi yên diệt, hoặc là vẫn lạc tinh thần, không một ai may mắn còn sống sót.

(*) tan thành mây khói

(*) tinh thần ngã xuống

Dù cho có người muốn chạy trốn cũng như thể hãm sâu vào vũng bùn, không cách nào thoát ra.

Trong khoảnh khắc, mấy ngàn cường giả vô địch đều bỏ mình.

Lão giả thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ một chút.

Trên người lão giả tử khí lan rộng, vô biên vô hạn, tan biến bên trong Tinh Không.

Nơi ngài đi qua, cường giả đổ máu hóa thành Tinh Lộ, tràn ngập sát cơ, mênh mông hùng vĩ.

Lâm Mặc ngữ kinh ngạc, kinh ngạc đến tột đỉnh.

Một màn kỳ huyễn xuất hiện như thế ở trước mắt, làm tư tưởng hắn bị chấn động mạnh.

Nếu như đổi thành người khác, cũng có thể tư tưởng sụp đổ.

Lâm Mặc Ngữ kinh ngạc còn không chỉ như thế, càng ở bên tai nghe được vài câu kia.

"Đây là... [Đạo Đức Kinh]."

"Ta làm sao lại nghe được [Đạo Đức Kinh]."

Lúc trước nhận được [Nguyên Thủy Phù Văn], nhìn thấy ký tự Binh, nhận ra cùng loại với văn tự cổ đại của Hoa Hạ, đã là vô cùng ngạc nhiên.

Hiện tại càng là bên trong [Bí cảnh Nguyên Thủy] nghe được [Đạo Đức Kinh].

Hắn càng thêm tin tưởng, nơi này cùng Hoa Hạ thời xưa có liên quan đến nhau.

"Hoa Hạ, Thần Hạ, Thần Long, chữ viết..."

"Tử khí lan rộng trong Tinh Không, [Đạo Đức Kinh]..."

"Từng có truyền thuyết, lão tử rời khỏi Hàm Cốc Quan ở phía Tây, tử khí lan rộng ba ngàn dặm."

"Lão Thanh Ngưu, miệng tụng [Đạo Đức Kinh] đồng thời tử khí lan rộng, chẳng lẽ vị lão nhân vô địch này chính là Lão Tử?"

Nghi vấn từ cái này đến cái khác không ngừng sinh sôi.

Lâm Mặc Ngữ cảm giác hơi nhức đầu, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, mình vậy mà lại nhìn thấy sự tình này.
Bình Luận (0)
Comment