Chương 1307: Nâng cấp linh hồn, phớt lờ pháp tắc (1)
Lâm Mặc Ngữ trị liệu vết thương cho mình và đối phương cũng thế.
Lâm Mặc Ngữ nghiến răng, không chỉ bắt chước kỹ năng và thuộc tính của hắn, thậm chí còn bắt chước cả phương pháp chiến đấu của hắn.
Thật giống như đang chiến đấu với bản thân vậy…
Hai người chiến đấu không ngừng, bóng kiếm lấp lánh, không ai làm gì được ai cả.
Lâm Mặc Ngữ đã thay đổi vài phương pháp chiến đấu và lần lượt sử dụng các kỹ năng khác nhau.
Nhưng đối phương cũng biết làm vậy nên điều đó hoàn toàn là vô dụng.
Đặc biệt là có sự tồn tại của kỹ năng trị liệu, thật ngang trái.
Cho dù Lâm Mặc Ngữ đã tóm được cơ hội và đánh đối phương bị thương nhưng đối phương cũng có thể chữa lành chỉ trong chốc lát.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ mới nhận ra bản thân mình khó đối phó đến mức nào.
Tuyệt vọng biết bao khi trở thành kẻ địch của bản thân.
Ít nhất bây giờ hắn đang khá tuyệt vọng.
“Xem ra mình chỉ có thể chiến đấu bằng sức bền.”
“Ngươi có thể bắt chước kỹ năng và thuộc tính của ta nhưng chắc chắn ngươi không thể bắt chước được sức mạnh thần tính.”
Lâm Mặc Ngữ đặt hết mọi hy vọng vào sức mạnh thần tính.
Sức mạnh thần tính không thể bị phong ấn, chứng tỏ cấp độ của nó rất cao nên hắn đoán rằng nó không thể bị bắt chước được.
Nếu sức bền của đối phương cũng là vô hạn thì không cần phải đánh nữa, hắn đầu hàng chịu thua cho rồi.
Lâm Mặc Ngữ nghiến răng và tấn công điên cuồng.
Đối phương cũng vậy, phản công điên cuồng.
Bằng cách này, năng lượng tiêu hao tăng lên đáng kể.
Lâm Mặc Ngữ dựa vào sức mạnh thần tính, cho dù là thể lực hay năng lực tinh thần, tất cả đều có sức hồi phục đáng kinh ngạc.
Sau khi chiến đấu như vậy hồi lâu, khóe miệng của Lâm Mặc Ngữ cuối cùng cũng mỉm cười.
Đối thủ đã mệt rồi, tốc độ bắt đầu giảm xuống và công kích lực cũng bắt đầu suy yếu.
Khi ở cấp độ của họ, khác một chút đã là sự khác nhau một trời một vực rồi.
Thế tấn công của Lâm Mặc Ngữ càng mãnh liệt hơn, nhát kiếm này nhanh hơn nhát kiếm khác.
Mỗi nhát kiếm đều được đánh bằng toàn lực, hắn lại sử dụng phương pháp chiến đấu lấy vết thương đổi mạng sống.
Hắn biết mình phải tiêu hao đối phương càng nhanh càng tốt, như thế mới có thể giành được lợi thế áp đảo.
Quả nhiên, sau hàng trăm nhát kiếm, Lâm Mặc Ngữ đã tóm được cơ hội.
Một nhát kiếm cắt ngang cổ của đối phương, lưỡi kiếm chém đứt áo giáp và chặt đứt đầu.
Hắn khẽ thở hổn hển, không phải vì mệt mà là vì mình đã thắng.
Cuối cùng cũng thắng rồi, hắn cuối cùng đã đánh bại được bản thân.
“Đây chỉ là bản thân đang bị phong ấn kỹ năng, nếu đụng phải bản thân đã kích hoạt mọi kỹ năng thì e rằng càng khó đối phó hơn!”
Lâm Mặc Ngữ đã sâu sắc nhận ra mình mạnh cỡ nào và biết rằng mình quả thật là một người khó đối phó.
Hắn mặc niệm sâu sắc ba giây cho kẻ địch của mình.
Đồng thời, Lâm Mặc Ngữ cũng cảnh giác, hắn nhìn thấy thứ khổng lồ đang che khuất bầu trời trên không trung, đây mới là sự tồn tại mạnh mẽ thực sự.
Ngoài ra còn có rất nhiều cường giả vô địch trong trời sao và các lão Thanh Ngưu nghiền chúng thành mảnh vụn trong nháy mắt…
Đây mới là cường giả thật sự, còn mình thì chẳng là gì cả.
Lại có mùi máu tanh nồng nặc ập tới.
Vừa nãy khi đang chiến đấu, mùi máu tanh đã biến mất.
Thế mà bây giờ lại tràn ngập tản ra.
Lại có một giọt máu khác từ trên trời rơi xuống, rơi vào đầu của Lâm Mặc Ngữ và lại biến hắn thành người máu.
Lâm Mặc Ngữ không có né tránh, bởi vì không thể nào tránh được.
Mùi máu tanh là do giọt máu này mang tới, mùi máu tanh của một giọt máu có thể sánh với cả biển máu.
Sau đó, từng giọt máu nhỏ xuống và rơi hết lên người Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ như đang tắm cơn mưa máu vậy, cả người trở thành người máu.
Pháp Tắc trong huyết dịch chậm rãi thấm vào cả người Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ không thể ngăn chặn được sự xâm nhập của pháp tắc.
Những giọt máu này là của các cường giả vô danh, pháp tắc trong đó vô cùng mạnh mẽ và kinh khủng.
Pháp tắc cũng thấm vào linh hồn, không khiến cho Cửu Thải Long Hồn Tinh có phản ứng.
Chúng không hề có ác ý.
Vì không ngăn cản được thì chỉ đành tận hưởng thôi.
Pháp tắc khuấy động năng lượng lưu chuyển khắp cơ thể hắn, đồng thời cũng khuấy động Linh Hồn Chi Lực của hắn.
Sự trói buộc trong linh hồn dường như đã suy yếu đi, từng luồng Linh Hồn Chi Lực tuôn ra.
Pháp tắc và Linh Hồn Chi Lực tràn vào cơ thể dung hợp lại với nhau, cuối cùng hội tụ thành biển, lao về Bùa chữ ‘Giả’ trên tay phải.
Toàn bộ sức mạnh đều ùa vào Bùa chữ ‘Giả’.
Bùa chữ ‘Giả’ trên mu bàn tay phải phát ra thứ ánh sáng chưa từng có, sáng chói rực rỡ!
Nóng!
Rất nóng!
Giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực trên mu bàn tay vậy.
Trong ánh lửa, Bùa chữ ‘Giả’ tách khỏi mu bàn tay và xuất hiện trước mặt Lâm Mặc Ngữ.
Bởi vì Linh Hồn Chi Lực nên Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận rõ ràng Bùa chữ ‘Giả’ ngay trước mắt có mối liên hệ kỳ diệu với mình, nó như thể là một phần của mình vậy.