Chương 1350: Gia tộc Khô Lỗi sư, Vương gia Tây Nam (3)
Nam tử hơi sững sờ, cũng không hoàn toàn tin tưởng Lâm Mặc Ngữ.
Có thể thấy dáng vẻ Lâm Mặc Ngữ cũng không giống như đang nói đùa.
Bỗng nhiên hắn ta lấy ra một viên kim loại.
Viên kim loại to chừng một nắm tay, nam tử ném lên giữa không trung, sau đó ngón tay đánh ra một đạo kỹ năng.
Viên kim loại nổ tung, biến thành bù nhìn cầm kiếm cao bằng nửa người.
Lâm Mặc Ngữ nhìn về phía nam tử: “Khôi Lỗi sư?”
Khôi Lỗi sư rất hiếm gặp, mà chức nghiệp này cũng chỉ có huyết mạch mới được truyền thừa, trong đế quốc Thần Hạ chỉ có duy nhất một gia tộc Khôi Lỗi sư.
Nam tử có lẽ đến từ gia tộc Khôi Lỗi sư này.
Nam tử hơi có vẻ kiêu ngạo: “Đúng vậy, nhà họ Vương ở Tây Nam! Vương Phong.”
Nhà họ Vương ở Tây Nam, gia tộc Khôi Lỗi sư, gia tộc cực kỳ cổ xưa ở đế quốc Thần Hạ.
Lịch sử của bọn họ thậm chí còn cổ xưa hơn cả đế quốc Thần Hạ, tồn tại trước cả khi lập quốc.
Tổ tiên của bọn họ đã có những đóng góp đáng nhớ cho đế quốc Thần Hạ và cả Nhân tộc.
Trong sách lịch sử của đế quốc Thần Hạ đều có ghi chép về bọn họ.
Chỉ là trăm năm trở về đây, nhà họ Vương ở Tây Nam không còn xuất hiện cường giả cấp Thần, hơi có vẻ sa sút.
Nhưng trong đế quốc vẫn không có người nào dám khinh thường.
Cho dù gia tộc nào có cường giả cấp Thần cũng không dám đi tìm bọn họ gây chuyện.
Một là vì nhà họ Vương tràn đầy vinh dự.
Hai là trong gia tộc có Khôi Lỗi cấp Thần.
Vương Phong chính là hậu duệ của nhà họ Vương ở Tây Nam, hơn nữa bản thân đã đạt tới cấp 83, rất có thể sẽ trở thành một Khôi Lỗi sư cấp Thần đời tiếp theo, quả thật có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Trong đầu Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng số lượng lớn tư liệu liên quan tới nhà họ Vương ở Tây Nam, gia tộc nhà họ Vương vĩ đại.
Trong giọng nói Lâm Mặc Ngữ mang theo vẻ kính trọng, nhà họ Vương gia quả thật đã có những cống hiến to lớn cho đế quốc Thần Hạ và Nhân tộc.
Vẻ mặt Vương Phong càng kiêu ngạo hơn trước, ngón tay chỉ về một điểm ở phía trước, kiếm sỹ bù nhìn lúc này lao vọt tới.
Hơi thở của Khôi Lỗi này không rõ ràng, chỉ là nhìn theo tốc độ, có lẽ là chiến lực cấp 80.
Hơn nữa Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được, bên trong Khôi Lỗi có linh hồn dao động, dường như tạo thành kết nối đặc biệt với Vương Phong.
Lâm Mặc Ngữ suy đoán, Vương Phong có lẽ đã dùng linh hồn của mình để thao túng Khôi Lỗi.
Nói như vậy, Khôi Lỗi sư dường như cũng có nghiên cứu nhất định về linh hồn.
Ít nhất là trên người các chức nghiệp giả dưới cấp Thần khác, Lâm Mặc Ngữ rất ít khi gặp những chức nghiệp nghiên cứu linh hồn.
Khôi Lỗi nhanh chóng xông qua ranh giới vạn mét, đột nhiên ngừng lại, rơi xuống từ không trung.
Vương Phong cùng lúc đó kêu lên đau đớn, cả người trong nháy mắt trở nên uể oải.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, tựa như đã nhìn thấy chuyện kinh khủng nào đó.
Lâm Mặc Ngữ biết rằng linh hồn của hắn ta đã phải chịu tổn thương nhất định, dù sao hắn ta cũng dùng linh hồn để điều khiển Khôi Lỗi, Khôi Lỗi bị tiêu diệt, linh hồn của hắn ta cũng sẽ bị liên luỵ theo.
Chỉ là loại tổn thương này cũng không lớn, dù không cần trị liệu gì thì qua vài ngày cũng có thể khôi phục.
“Phong ca, ngươi không sao chứ?”
Vương Phong lắc đầu thể hiện không sao.
Sau đó hắn ta hỏi Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng điệu của Vương Phong vẫn ổn, hắn ta cũng không có trách móc Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ đã tốt bụng nhắc nhở mình, nếu như vừa rồi mình đi qua, có lẽ không chỉ mình Khôi Lỗi phải chết.
Tổn thất một Khôi Lỗi cũng không sao, dù Khôi Lỗi khó chế tạo nhưng vẫn tốt hơn là bản thân phải bỏ mạng.
Công kích linh hồn vừa rồi cực kì kinh khủng, hắn ta biết nếu mình đi qua, tuyệt đối không thể nào sống sót được.
Vậy tính ra, lời nhắc nhở của Lâm Mặc Ngữ đã cứu bản thân một mạng.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta cũng không có hiểu rõ, có lẽ là công kích linh hồn.”
Vương Phong nói: “Tư liệu liên quan đến trung tâm Đại Tuyền Oa vô cùng ít ỏi, ta cũng chỉ mới nhìn thấy đôi câu trong sổ tay của tiền bối gia tộc, biết trung tâm Đại Tuyền Oa cách mỗi năm sẽ có một lần nước biển phun ngược lại.”
“Sau đó qua tính toán, suy ra thời gian cụ thể. nước biển phun ngược lại.”
Gia tộc của Vương Phong đã từ xa xưa nên có thể biết một vài chuyện người ngoài không biết, chẳng có gì là lạ.
Nhưng nước biển phun ngược lại rốt cuộc là gì, hắn ta cũng không nói rõ.
Trong sổ tay chỉ nói rằng vô cùng hùng vĩ, cũng không nói rõ ràng.
Bỗng nhiên, bên trong vòng xoáy vang một trận ầm trời.
Nước biển vốn dĩ đang chảy vào đột nhiên bắt đầu trở nên hung dữ!
Trung tâm vòng xoáy như bị đun sôi, cột nước dâng cao, nước biển không ngừng chảy ngược dòng, hình thành cột nước.
Sắc mặt Lâm Mặc Ngữ thay đổi, bấy giờ hét lên: “Lùi lại!”