Chương 136: Khô Lâu pháp sư, Kháng Nguyên Tố (2)
Lâm Mặc Ngữ dứt khoát triệu hồi bốn Khô Lâu chiến sĩ, nâng tổng số Khô Lâu chiến sĩ lên 125.
Sau đó, hắn giải tán Khô Lâu pháp sư.
Triệu hồi vật của Lâm Mặc Ngữ có thể được đưa vào không gian triệu hồi, để chúng tồn tại vĩnh viễn.
Cũng có thể giải tán kỹ năng bất cứ lúc nào, tương đương với việc tiêu hủy Khô Lâu pháp sư.
Không còn cách nào khác, Lâm Mặc Ngữ cần phải luyện tập kỹ năng lặp đi lặp lại, chỉ có thể làm như vậy.
Triệu hồi một con, tan biến một con.
Tinh thần lực nhanh chóng cạn kiệt.
Lâm Mặc Ngữ tranh thủ thời gian bắt đầu ngồi thiền.
Trong phòng tu luyện kỹ năng, tốc độ hồi phục tinh thần lực khi ngồi thiền tương đối nhanh.
Có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần lực của bản thân đang nhanh chóng khôi phục.
Thậm chí còn khiến người ta có một loại ảo giác nghiện ngập.
Một tiếng đồng hồ kết thúc, tinh thần lực của Lâm Mặc Ngữ đã khôi phục được hơn phân nửa.
Không chút do dự, Lâm Mặc Ngữ lại trả điểm tích lũy để bao trọn ba tiếng tiếp theo.
Chờ đến khi tinh thần lực hoàn toàn khôi phục, hắn bắt đầu luyện tập kỹ năng.
Cứ thế, những con Hắc Thiết Khô Lâu pháp sư không ngừng xuất hiện, rồi lại biến mất.
Đến khi tinh thần lực cạn kiệt, hắn lại tiếp tục ngồi thiền.
Cứ như vậy tuần hoàn lặp đi lặp lại, không ngừng nghỉ một khắc nào.
Luyện tập kỹ năng quả nhiên sẽ khiến người ta nghiện, Lâm Mặc Ngữ coi như đã hiểu được hàm nghĩa của câu nói này.
Trong quá trình luyện tập không ngừng nghỉ, kỹ năng Triệu Hồi Hắc Thiết Khô Lâu pháp sư rốt cuộc cũng được nâng lên cấp 2.
[Hắc Thiết Khô Lâu pháp sư]
[Sức mạnh: 600]
[Linh hoạt: 600]
[Tinh thần: 1800]
[Thể chất: 600]
Vẫn là Hắc Thiết cấp, vẫn là bộ dạng tả tơi như cũ.
Không thể so sánh với Hắc Thiết Khô Lâu chiến sĩ, nhưng nếu nói không dùng được thì cũng không đến mức.
Thời gian lại trôi qua.
Lâm Mặc Ngữ đã ở trong phòng tu luyện kỹ năng suốt một buổi chiều, liên tục 4 tiếng đồng hồ.
Lặp đi lặp lại việc ngồi thiền, tu luyện kỹ năng.
Tuy rằng rất sảng khoái, nhưng tinh thần lại có chút uể oải.
Tình trạng này giống như vừa đánh phó bản suốt cả ngày trời.
Lâm Mặc Ngữ rời khỏi phòng tu luyện kỹ năng, dùng thiết bị liên lạc liên hệ với Bạch Ý Viễn.
Thiết bị liên lạc được kết nối, truyền đến giọng nói uy nghiêm của Bạch Ý Viễn: “Chuyện gì?”
“Bạch Thần đại nhân, ta cấp 20 rồi.” Lâm Mặc Ngữ bình tĩnh nói.
Đang uống trà, Bạch Ý Viễn lộ ra vẻ mặt kỳ quái, hơi kinh ngạc: “Ngươi cấp 20 rồi?”
Lâm Mặc Ngữ bình tĩnh nói: “Vâng.”
Bạch Ý Viễn trầm mặc một hồi: “Ngươi đến phòng giáo vụ đợi ta.”
“Vâng.”
Ngắt kết nối, Lâm Mặc Ngữ vội vàng đến phòng giáo vụ.
…
Trong không gian bí mật, Mạnh An Văn nhịn không được cười nói: “Ai cấp 20 rồi?”
Bạch Ý Viễn phất tay: “Còn có thể là ai, Lâm Mặc Ngữ chứ ai.”
Mạnh An Văn không lấy làm lạ: “Chuyện này không phải rất bình thường sao?”
“Đúng là bình thường, nhưng nói không bình thường cũng có chút không bình thường. Tối hôm qua hắn ta mới cấp 17, bây giờ mới có 1 ngày mà đã lên cấp 20 rồi, tốc độ lên cấp có hơi nhanh.”
Trên mặt Mạnh An Văn cũng lộ ra vài phần kinh ngạc: “Quả thực rất nhanh, xem ra hắn ta rất nỗ lực.”
Bạch Ý Viễn bỗng nhiên cười lớn thành tiếng: “Ta hiểu rồi, tên tiểu tử này căn bản là đang cày phó bản cấp ác mộng một mình, nếu không không thể nào nhanh như vậy được.”
Nghĩ đến màn trình diễn của Lâm Mặc Ngữ ở đảo Nhân ngư, Bạch Ý Viễn cảm thấy hắn hoàn toàn có năng lực cày phó bản cấp ác mộng một mình.
Lúc này có người đi tới: “Xảy ra chuyện kỳ lạ rồi.”
Bạch Ý Viễn nhìn người tới, trên mặt lộ ra nụ cười: “Ninh lão, ông không quản điện đường phó bản, sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta thế.”
Ninh Thái Nhiên trầm giọng nói: “Trong điện đường phó bản xảy ra một chuyện kỳ quái. Có một tiểu tử, liên tục phá kỷ lục phó bản.”
“Hôm nay còn có người vì hắn ta mà cãi nhau, suýt chút nữa thì động thủ.”
…
“Người kia nói ông đã cho tiểu tử bảo vật, cho nên hắn ta mới có thể phá kỷ lục.”
Bạch Ý Viễn nhướng mày: “Có loại bảo vật này sao? Sao ta lại không biết, là ai phá kỷ lục?”
Nói xong, Bạch Ý Viễn còn đưa một chén trà cho Ninh Thái Nhiên: “Đừng vội, vừa uống trà vừa từ từ nói. Chỉ là một tiểu tử thôi, không gây ra chuyện gì lớn được đâu.”
Mạnh An Văn nhìn bộ dạng ung dung của Bạch Ý Viễn, biết trong lòng lão già này chắc chắn đã có đáp án.
Ninh Thái Nhiên uống một ngụm trà: “Một học viên tên là Lâm Mặc Ngữ, hôm qua đến đây là cấp 17, đầu tiên là cày Rừng Biến Dị, sau đó lại cày Hang Nhện.”
“Đây là kỷ lục hắn đã phá.”
Ninh Thái Nhiên đưa kỷ lục của Lâm Mặc Ngữ ra.
Rừng Biến Dị: 24 phút 32 giây.
Hang Nhện: 22 phút 51 giây.
Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn nhìn nhau, thành tích này có chút đáng sợ.