Chương 1360: Cung điện Thủy Thần, bức tượng thần linh (2)
Kích thước của thần cách chỉ bằng nắm tay, cả người bị pháp tắc quấn quanh.
Pháp tắc có tính công kích, không phải ai cũng có tư cách chạm vào thần cách của các vị thần linh cao cấp.
Lâm Mặc Ngữ không muốn chống đối pháp tắc, hắn lấy chuông Thánh Âm ra rồi nói nhỏ: “Thu hồi pháp tắc, ta mang ngươi về Côn Lôn.”
Chuông Thánh Âm vang lên, thần cách của thần Thánh Âm cũng vang lên cùng lúc.
Sau đó pháp tắc lập tức thu lại.
“Xem ra, chắc là thần Thánh Âm vẫn còn sót lại tàn hồn.”
Từ phản ứng của chuông Thánh Âm thần cách, Lâm Mặc đoán tuy thần Thánh Âm đã ngã xuống nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống.
Có lẽ nàng ấy đã dùng cách nào đó để giữ lại một chút tàn hồn của mình.
Nếu không sẽ không thể nghe hiểu được hắn đang nói gì.
Nhặt lấy thần cách, đặt nó cùng với chuông Thánh Âm sau đó lại cất đi.
Giao dịch với đại thần Côn Lôn cuối cùng cũng hoàn thành được một nửa, hiện tại đang chờ ngày trở về.
Lâm Mặc Ngữ chậm rãi đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên lại dừng lại.
“Dòng hải lưu… thay đổi rồi!”
Lâm Mặc Ngữ nhạy bén cảm nhận được dòng hải lưu dưới đáy biển đã thay đổi.
Sự cảm ứng của linh hồn nhạy bén hơn rất nhiều so với mắt thường, có thể cảm nhận được những biến hóa yếu ớt này cực kì rõ ràng.
Thi thể của Thâm Hải Cự Chương rơi xuống khe đáy biển, một lượng lớn dịch mực chảy ra từ cơ thể nó.
Một vùng lớn dưới đáy biển bị nhuộm thành màu đen, đặc đến mức không thể hòa tan.
Vẫn còn có ánh sáng xanh lục mờ nhạt, có thể cảm nhận được trong đó có chứa kịch độc.
Dịch mực không dung hòa với nước, hơn nữa vừa bắt đầu đã liên kết lại hình thành một khu vực không theo quy tắc nào.
Theo dòng hải lưu trước đó, đáng lẽ nó nên bị chôn vùi trong khe biển.
Nhưng bây giờ nó giống như dòng hải lưu vậy, mang theo bọn chúng bơi lên phía trên.
Dòng hải lưu chỉ là một sự thay đổi nhỏ thôi nhưng tại sao sớm không đổi muộn không đổi mà cứ là bây giờ.
Từ điểm rơi của thần cách, Lâm Mặc Ngữ phán đoán rằng chắc hẳn hàng trăm ngàn năm qua dòng hải lưu chưa từng thay đổi.
Bây giờ lại thay đổi, vậy ắt hẳn là không bình thường.
Dòng hải lưu rời khỏi khe biển, đi một mạch hướng về phía vùng đất Cuồng Dã.
Bên dưới vùng đất Cuồng Dã là một lớp băng dày hàng trăm mét, ngăn cách biển Thanh Long với vùng đất Cuồng Dã.
Bây giờ các dòng hải lưu đang lao về phía lớp băng.
Lâm Mặc Ngữ đi theo dòng hải lưu thì nhìn thấy ở bên dưới lớp băng bị thủng một cái lỗ.
Rất nhiều nước biển đang chảy vào trong đó.
Nước biển chảy ngược vào?
Lâm Mặc Ngữ nhìn thêm mấy lần, phát hiện không phải như vậy.
Hình như có một lực nào đó hút một lượng lớn nước biển vào trong đó.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút, quyết định đi vào nhìn xem thử.
Đồng thời, để đề phòng chẳng may, trên tay còn cầm theo vảy rồng của Antares.
Quân đoàn Vong Linh đã bị thu lại, ở đây các mặt biển cũng không xa, chỉ có độ sâu chưa đến ngàn mét, áp lực không đủ để gây tổn hại cho Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng đi vào trong lớp băng cùng với dòng nước biển đang chảy ngược vào.
Rất nhanh, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được hơi thở của thần linh.
“Là Thủy Thần!”
Rất lâu trước đó Lâm Mặc Ngữ đã lấy được sáo của Thủy Thần và chìa khóa của Thủy Thần từ trong phó bản Nguyên Tố Nước, hai vật này thông qua cảm ứng của linh hồn để có thể cảm nhận được hơi thở của thần linh trên hai vật phẩm này.
Nó giống hệt như hơi thở mà hắn cảm nhận được vào lúc này.
Lâm Mặc Ngữ đang suy nghĩ thì trước mắt hắn đột nhiên sáng bừng lên.
Hắn theo dòng nước đi vào một không gian băng khổng lồ, không gian này cao hàng trăm mét, sâu hơn một ngàn mét.
Ở trung tâm của không gian là một cung điện màu xanh nhạt cao chót vót.
Cung điện được làm hoàn toàn bằng băng, lộ ra sự lạnh lẽo kinh người.
Tất cả dòng nước chảy vào đây ngay lập tức bốc hơi rồi biến mất.
Không phải bị bốc hơi do nhiệt độ cao mà bị phân hủy thành nguyên tố nước tinh khiết, sau đó bay về phía cung điện băng.
“Cung điện của Thủy Thần!” Lâm Mặc Ngữ rất nhanh đoán được lai lịch của cung điện này.
Bên trong cung điện, hơi thở của thần linh ngày càng nồng đậm hơn.
Nhưng mà sau khi cẩn thận cảm nhận, Lâm Mặc Ngữ phát hiện những những hơi thở thần thánh này thiếu đi sự linh hoạt, không giống như là bị người khác điều khiển.
“Có lẽ Thủy Thần vẫn chưa thức tỉnh.”
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Hắn đã từng giao đấu với vài vị thần linh nên hoàn toàn có thể phân biệt được một số trạng thái của các vị thần.
Chỉ cần từ hơi thở của linh hồn là có thể đoán ra được rốt cuộc là đã chết, còn thức hay là đang ngủ sâu.
Các vị thần linh không ngoài ba trạng thái này.
Lâm Mặc Ngữ đi đến cửa cung điện, lấy chìa khóa của Thủy Thần ra.