Chương 1395: Theo lão tử, chính là cái rắm (2)
“Ta đoán, tỷ tỷ đã được Địch Hoàng sắp xếp đường đi, còn điểm cuối cùng...”
Lâm Mặc Ngữ không nói tiếp, có thể điểm cuối cùng của Lâm Mặc Hàm khác với suy nghĩ của hắn.
Có thể hiểu điểm cuối cùng Lâm Mặc Hàm nói chính là điểm cuối cùng Địch Hoàng biết, có thể nàng đã nhìn thấy và nghĩ ra điểm cuối ở đâu.
Mà Lâm Mặc Ngữ có lý giải khác về điểm cuối, khi đã nhìn thấy Antares, Long Thần và vị Thanh Ngưu lão nhân kia...
Lâm Mặc Ngữ không thấy điểm cuối ở đâu nữa, mục tiêu của hắn đã biến thành vô tận.
Mạnh An Văn nói: “Tỷ tỷ của ngươi rất may mắn, được Địch Hoàng đánh giá cao, con đường của nàng đã được định trước không giống bình thường.”
“Vậy còn Y Y? Lần này ngươi trở về, không muốn biết tình hình của Y Y sao?”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Đây không phải chờ lão sư nói cho ta sao?”
Mạnh An Văn cười: “Tiểu tử này, học xấu rồi.”
Lâm Mặc Ngữ cười, không nói gì. Trong hai năm này, hắn kết bạn, trưởng thành, cũng thay đổi ít nhiều.
Không còn yên tĩnh ít nói như trước.
Mạnh An Văn nói: “Ninh Y Y, Mạc Vận, Thư Hàn ba người hợp lại thành một tổ cày phó bản, sau đó gọi thêm Mộc Tiêm Tiêm nữa.”
“Theo ta biết, bốn nha đầu này rất chăm chỉ cày phó bản luyện cấp, cố gắng vô cùng.”
“Gần đây hẳn lại đọc trong điện phó bản của học viên Hạ Kinh.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu ý Mạnh An Văn, nếu muốn gặp họ, có thể tìm tại điện phó bản.
Lâm Mặc Ngữ hơi do dự nhưng rồi quyết định: “Thôi, tạm thời ta không đi tìm họ.”
Hắn còn nhiều việc phải làm, không thể rời khỏi.
Biết rõ đầu đuôi cuộc chiến kinh thiên năm đó xong, Lâm Mặc Ngữ vẫn luôn cảm thấy cấp bách trong lòng.
Hắn lo sợ một cuộc chiến tương tự sẽ tái diễn.
Đặc biệt, khi có cường giả ngoại giới muốn chiếm lấy thành cổ Thần Hạ, cảm giác cấp bách càng mãnh liệt.
Hắn phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có mạnh mẽ mới đối phó được mọi nguy cơ.
Trò chuyện với Mạnh An Văn một thời gian trong tiểu viện Bạch Thần xong, đối với Lâm Mặc Ngữ, đó quả thật là sự thư giãn hiếm hoi.
Nửa ngày sau, Lâm Mặc Ngữ rời tiểu viện Bạch Thần theo ánh sáng truyền tống.
Mạnh An Văn nhìn Lâm Mặc Ngữ rời đi, cho đến khi ánh sáng biến mất, không khỏi khẽ thở dài một hơi: “Dường như đứa nhỏ này đang gánh vác rất nhiều thứ trên lưng.”
Lâm Mặc Ngữ mặc dù không nói gì nhưng hơi thở phát ra từ người hắn lại khiến Mạnh An Văn nhạy bén nhận ra.
Tuy nhiên, Mạnh An Văn cũng không hỏi, vì hắn ta biết tính cách của Lâm Mặc Ngữ.
Nếu có thể nói, chắc chắn Lâm Mặc Ngữ sẽ nói.
Không thể nói, bản thân cũng không cần hỏi nhiều.
Vô tình, Lâm Mặc Ngữ biết ngày càng nhiều thứ, dường như đã vượt qua người làm thầy như hắn ta.
Lúc này, máy truyền tin bỗng nhiên rung lên, một tin nhắn được gửi tới.
Mạnh An Văn xem xét xong, sắc mặt biến đổi, tháp Thần Hạ lập tức xuất hiện, trận pháp truyền tống được bố trí xong, mang theo Mạnh An Văn rời đi.
…
Antares tò mò nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Tại sao ngươi lại tới?”
Lâm Mặc Ngữ kích hoạt vảy rồng của Antares và truyền tống đến địa bàn của nó.
Antares thật sự không biết làm sao đối với loại khách không mời mà đến như Lâm Mặc Ngữ.
Ai bảo vảy rồng là chính nó cho, tự mình gây ra, tự mình có khóc cũng phải chịu.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta phát hiện một vấn đề rất kỳ quái.”
Nghe vậy, Antares bỗng nhiên có chút tinh thần: “Vấn đề gì?”
“Ngươi nói xem, trước cấp 96 có khả năng thúc đẩy pháp tắc không?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.
Antares trừng mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi đổi cách nói chuyện ngay, đừng có vòng vo, lão tử không thích như vậy.”
Con rồng này... Lại khó tính hơn rồi.
Lâm Mặc Ngữ đổi cách nói chuyện: “Trước đó ta đang quan sát quá trình trưởng thành và phân liệt của Tuyết Thảo Vương Côn Lôn, dường như nó tiến vào một trạng thái đặc thù.”
“Cấp độ linh hồn có tăng lên một chút, hơn nữa chạm đến một chút pháp tắc.”
Antares gật cái đầu to: “Nói như vậy là được rồi, về sau cứ nói như vậy, đừng quanh co lòng vòng.”
Nó thật sự bị cách nói chuyện khách sáo của Lâm Mặc Ngữ làm phiền, không cẩn thận muốn nói những điều không nên nói.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ngươi biết đây là chuyện gì không?”
Antares cười ha ha: “Đương nhiên lão tử biết, trên thế giới này không có chuyện gì mà lão tử không biết rõ. Ngươi thật sự muốn biết?”
Antares lại bắt đầu khoác lác nhưng sự thật là chuyện mà nó không biết, quả thật cũng không nhiều lắm.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Muốn biết.”
Antares cười hớn hở: “Vì ngươi thành tâm thành ý hỏi, lão tử sẽ từ bi nói cho ngươi...”
Lâm Mặc Ngữ phát hiện, Antares thật sự học xấu, đã không cứu nổi.
Gần mực thì đen, thật sự là như vậy sao?
Mấu chốt là, mình có đen như vậy không?
Antares triển khai tư thế, như một lão sư đang giảng bài: “Trạng thái ngươi vừa nói gọi là giác ngộ. Trong trạng thái giác ngộ, linh hồn sẽ được nâng cao, đồng thời ngươi có thể tiếp xúc với nhiều đạo lý sâu sắc.”
“Trạng thái giác ngộ không thể cưỡng cầu, rất nhiều người cả đời cũng không gặp được một lần giác ngộ, vận may của ngươi không tệ.”
“Ngươi tiếp xúc pháp tắc, có thể là trong lúc giác ngộ lĩnh hội ra.”